Cha Nuôi Và Các Con Nuôi
Chương 40
Gianh thành Lâu gia vào Nam Phong thị, lần đầu tiên ra tay lại là làng du lịch Nhuận Minh, một kế hoạch bất động sản quy mô lớn thu hút rất nhiều sự chú ý. Toàn bộ Nam Phong thị nghe tin lập tức hành động, không hẹn mà cùng theo dõi khối thịt mỡ này.
Tập đoàn Trung Thiên cơ bản không có liên quan gì tới ngành bất động sản, chỉ có một đội kiến trúc thực lực không tồi lại có thể chen một chân giành được một phần khối thịt mỡ này. Là người kế nhiệm tổng giám đốc điều hành, Ân Triệu Lan tin chắc đội kiến trúc tập đoàn có thể thu lợi lớn từ kế hoạch làng du lịch. Vì thế, y dành phần lớn thời gian cùng tinh lực để nghiên cứu, phân tích toàn bộ kế hoạch, cũng đưa ra rất nhiều phương án châm chích cái đối thủ khác, để có thể ở giữa giành được nhiều lợi thế hơn. Quyết định của y được tổng giám đốc điều hành đương nhiệm Trần Đường toàn lực hỗ trợ.
Sau hơn một tháng cố gắng, Ân Triệu Lan và tổng giám đốc điền sản Nhuận Minh Lâu Vũ Tĩnh đã đạt được những thỏa thuận đầu tiên. Đội kiến trúc tập đoàn Trung Thiên sẽ trở thành một trong những nhà thầu của kế hoạch làng du lịch, về phần ai phụ trách những bộ phận nào của làng du lịch, còn đợi thương thảo.
Cùng lúc đó, điền sản Nhuận Minh cũng bắt đầu chính thức khảo sát đội kiến trúc Trung Thiên.
Bởi vì đội kiến trúc không phải là một công ty độc lập, mà chỉ là một bộ phận trực thuộc tập đoàn Trung Thiên, cho nên người của Nhuận Minh đi thẳng vào tổng bộ tập đoàn tiến hành khảo sát.
Là tổng giám đốc điền sản Nhuận Minh, Lâu Vũ Tĩnh ra đề nghị với Ân Triệu Lan, hy vọng có thể gặp mặt vị chủ tịch Trung Thiên Trịnh Liệt này một lần, nhưng không phải gặp vì chuyện công, chỉ là một lời mời mang tính cá nhân.
Tập đoàn Trung Thiên tại Nam Phong thị là xí nghiệp lớn nhất. Là chủ tịch tập đoàn, Trịnh Liệt tại Nam Phong thị cũng coi như nổi danh. Nhưng danh thì phần đa là thanh danh “phong lưu hoàn khố”. Chuyện xấu của Trịnh Liệt được người ta truyền miệng rỉ tai nhiều, bất quá giới truyền thông của Nam Phong thị cũng không tới nỗi không biết điều, chưa bao giờ dám đào sâu sinh hoạt cá nhân của hắn.
Cũng không biết Lâu Vũ Tĩnh với những thứ này biết được bao nhiêu.
Nếu Trịnh Liệt vẫn giống như trước đây không quan tâm công việc, Ân Triệu Lan tự nhiên sẽ tìm lý do thích hợp để thoái thác, nhưng gần đây Trịnh Liệt tỏ thái độ sẽ chú ý biểu hiện công tác của y, bởi vậy Ân Triệu Lan không thể không chuyển đạt ý tứ của Lâu Vũ Tĩnh cho Trịnh Liệt.
Trịnh Liệt trả lời thực ngắn gọn “Không thành vấn đề. Cậu sắp xếp tốt rồi thông báo tôi thời gian địa điểm.”
Nếu Lâu Vũ Tĩnh lấy thân phận tổng giám đốc Nhuận Minh, Trịnh Liệt còn không muốn gặp. Nhưng đổi thành Giang thành Lâu gia tam thiếu mời, Trịnh Liệt cũng không thể không nể mặt. Địa vị của Lâu gia ở Giang thành cũng giống như địa vị của Ân gia ở Nam Phong thị trước khi gặp biến cố, đều là thế gia vọng tộc đứng đầu một phương. Cho dù có là An gia An Thế Duy, muốn chống lại Lâu Vũ Tĩnh cũng phải thu liễm.
Địa điểm gặp mặt cuối cùng là một nhà hàng Pháp nổi tiếng ở Nam Phong thị. Lâu Vũ Tĩnh bao trọn bàn duy nhất có thể nhìn ra biển trên tầng thượng.
Đến nơi chỉ có ba người Trịnh Liệt, Ân Triệu Lan và Lâu Vũ Tĩnh.
Ân Triệu Lan là do Lâu Vũ Tĩnh đưa tới. Khi bọn họ đến, vừa vặn nhìn thấy Trịnh Liệt đóng cửa chiếc Bugatti. Hắn mặc một thân tây trang vừa vặn, dáng người cao to, mi mục tuấn duật, tiêu sái ném chìa khóa cho nhân viên đỗ xe, thu hút sự chú ý của vài tuấn nam mỹ nữ gần đó.
“Trịnh thiếu quả nhiên là mị lực bất phàm.” Thấy một màn như vậy, Lâu Vũ Tĩnh đã nhận ra Trịnh Liệt không khỏi cười nói.
Ân Triệu Lan im lặng không lên tiếng, đáy mắt lại chợt lóe một mạt thản nhiên không được tự nhiên. Y có cảm giác những lời này của Lâu Vũ Tĩnh có ý sâu xa. Đã quen biết Lâu Vũ Tĩnh được hơn một tháng, Ân Triệu Lan đã nhận thức rõ điểm lợi hại của người này. Tuy rằng hiện tại giao tình có vẻ tốt, nhưng Ân Triệu Lan vẫn luôn để tâm phòng bị Lâu Vũ Tĩnh, không hề thả lỏng.
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, hai người đều chỉ nhìn Trịnh Liệt đi vào nhà hàng, không lên tiếng gọi hắn lại.
“Chúng ta đi lên đi, đừng để ông chủ của cậu đợi lâu.” Lâu Vũ Tĩnh như không có việc gì nói.
Ân Triệu Lan áy náy nói “Lâu tam ca, không phải tôi dội anh gáo nước lạnh, nhưng Trịnh…thiếu không giống những người khác.”
Lần gần đây nhất cùng Trịnh Liệt ăn cơm tựa như đã cách một thế kỷ. Tính nhẫn nại của Trịnh Liệt không cao, cực không thích việc chờ đợi, bình thường ước định với người ta đều phải chậm trễ ít nhất mười lăm phút. Ân Triệu Lan thì ngược lại. Y được giáo dưỡng nên lúc nào cũng đến sớm hơn thời gian ước định một chút. Lúc bọn họ còn ở cùng nhau, Ân Triệu Lan còn bởi vì thói quen đến muộn của Trịnh Liệt mà mặt nặng mày nhẹ, sau này Trịnh Liệt dứt khoát đi đón y. Nhưng với những người khác, Trịnh Liệt vẫn như cũ duy trì thói quen này.
Ân Triệu Lan không nghĩ Trịnh Liệt sẽ vì Lâu Vũ Tĩnh này mà ngoại lệ.
“A Lan, cậu thực hiểu Trịnh thiếu!” Lâu Vũ Tĩnh khen ngợi “Không có gì, tôi không ngại.”
Bất quá chờ bọn họ lên tới phòng ăn, Trịnh Liệt đã ngồi tại đó chờ, dựa vào ghế dựa rộng rãi xa hoa, hai chân bắt chéo, có ý tứ hàm súc nhìn cảnh biển đêm ngoài cửa sổ.
Nhớ tới vừa rồi ở dưới lầu nói vô cùng rành rọt, Ân Triệu Lan nhất thời cảm giác mặt hơi nóng lên.
Trên thực tế Trịnh Liệt phát hiện mình là người tới đầu tiên, trong lòng đang buồn bực. Hoàn hảo là chỉ một lát sau từ cửa truyền tới động tĩnh.
Hắn quay đầu lại, chỉ thấy Ân Triệu Lan trang phục đứng đắn cùng một thanh niên xa lạ mặc ba kiện tây trang phiền phức sóng vai cùng đi vào. Thanh niên kia có đôi mày hẹp dài nhưng không mang mị khí, khí chất nội liễm nho nhã, được giáo dục tốt, lại mang theo lãnh đạm đặc hữu của con nhà có gia thế, có chút tương tự như Ân Triệu Lan nhiều năm trước, chỉ là không có tinh thần phấn chấn bồng bột của thiếu niên năm đó.
Hắn và Ân Triệu Lan đứng chung một chỗ, ngoài ý muốn cực kỳ hợp mắt.
“Trịnh thiếu, vị này là Lâu gia tam thiếu, Lâu Vũ Tĩnh tiên sinh.” Ân Triệu Lan rất nhanh thu liễm cảm xúc, đúng mực giới thiệu “Lâu tam ca, vị này là chủ tịch tập đoàn Trung Thiên, Trịnh Liệt tiên sinh.”
Lúc này Ân Triệu Lan rốt cuộc gọi Trịnh Liệt là “Trịnh thiếu”, không có cố ý tỏ vẻ xa cách với Trịnh Liệt trước mặt Lâu Vũ Tĩnh.
Trịnh Liệt vươn tay với Lâu Vũ Tĩnh “Trịnh Liệt.”
Lâu Vũ Tĩnh cùng hắn bắt tay “Trịnh thiếu, anh khỏe, tôi là Lâu Vũ Tĩnh. Bạn bè nể tình, đều gọi tôi một tiếng Lâu tam thiếu.”
Trịnh Liệt cười nói “Tùy ý đi, tôi không chú ý nhiều như vậy. Ngồi đi, tôi đợi đến đói bụng rồi.” Ai là bạn bè với anh?
Thái độ đảo khách thành chủ của Trịnh Liệt khiến Lâu Vũ Tĩnh nhất thời bất ngờ. Hắn lớn lên trong gia đình có gia thế, thái độ hòa nhã lịch sự đã khắc sâu vào trong xương cốt, bình thường đi đến nơi nào, cho dù không cố ý thể hiện cũng thực dễ dàng khiến người khác tự ti than thở là không thể sánh bằng. Những người đó chỉ cầu không thất lễ trước mặt Lâu Vũ Tĩnh, nào giống như Trịnh Liệt đĩnh đạc không câu nệ tiểu tiết?
Quả nhiên nhà giàu mới nổi vẫn là nhà giàu mới nổi.
“Thực xin lỗi, để anh đợi lâu.” Vì giữ lễ, Lâu Vũ Tĩnh không thể không nói.
“Không có gì, lần sau đừng đi trễ nữa là được.” Trịnh Liệt vô tình vẫy tay.
Lâu Vũ Tĩnh lại hơi ngừng lại, nói với Ân Triệu Lan “A Lan, ngồi đi.”
“Được.” Ân Triệu Lan gật đầu, ưu nhã ngồi xuống. Ở góc độ Lâu Vũ Tĩnh nhìn không thấy, y lén trừng mắt nhìn Trịnh Liệt.
Lâu Vũ Tĩnh vẫn là khách a! Thế nào vừa đến liền không nể mặt hắn?
Trịnh Liệt nhìn y một cái, thản nhiên dời mắt.
Bởi vì ăn là ăn đồ Pháp, Lâu Vũ Tĩnh cũng dựa theo lễ nghi của nước Pháp mà dùng bữa, trong bữa ăn cũng dùng tiếng Pháp nói chuyện. Phục vụ cho bọn họ là quản lý nhà hàng, vốn là con lai có thể nói được ít tiếng Pháp. Anh ta với khả năng phát âm của Lâu Vũ Tĩnh tán thưởng không dứt, gọi hắn là một vị thân sĩ ưu nhã.
Ân Triệu Lan cũng có học qua chút tiếng Pháp, ung dung gọi món.
“Trịnh thiếu, hôm nay beefsteak nướng và súp kem tôm hùm đều rất ngon, không bằng gọi món này?” Ân Triệu Lan nhìn Trịnh Liệt hỏi.
Điều này rốt cuộc khiến Trịnh Liệt chú ý tới y.
Nhìn mặt Lâu Vũ Tĩnh, rõ ràng là ghi hận Trịnh Liệt vừa rồi không nể mặt hắn, muốn khiến Trịnh Liệt phải xấu hổ. Ân Triệu Lan biết Trịnh Liệt không biết tiếng Pháp, chủ động mở miệng là vì giúp hắn giải vây. Hơn nữa, cư nhiên còn nhớ rõ hắn thích ăn thịt bò với tôm hùm?
Không thể không nói Trịnh Liệt có chút kinh ngạc. Ân Triệu Lan lúc trước đến cả loại trái cây hắn thích cũng không biết…
“Quyết định vậy đi.” Trịnh Liệt nói.
Ân Triệu Lan không tự giác hơi hơi cong môi, dùng tiếng Pháp nói đồ ăn của Trịnh Liệt cho quản lý.
“Trịnh thiếu thích uống loại rượu nào của Pháp?” Lâu Vũ Tĩnh tựa hồ không để ý Ân Triệu Lan giúp Trịnh Liệt giải vây, ôn hòa hỏi.
“Lafite đi.” Trịnh Liệt chần chờ một chút, nhớ tới loại rượu hắn và An Thế Duy coi như nước lã mà uống.
“Lafite tương đối nhạt.” Lâu Vũ Tĩnh nheo lại mắt mảnh dài “Không bằng thử Romanée Conti xem. Tôi nhớ rõ loại này đã được 77 năm, sản lượng là 9360 bình. Tuy rằng con số cũng khá nhiều, nhưng ở địa phương nhỏ như vầy, cũng coi như khó có được.”
Những lời này thật sự có chút không khách khí, Trịnh Liệt nâng mắt lên nhìn Ân Triệu Lan một chút.
Ân Triệu Lan nói “Romanée Conti 77 năm vị có chút ngọt, Trịnh thiếu thích rượu mạnh, đáng tiếc không thích hợp khi dùng cơm. Ngày sau có thời gian hai người cùng nhau uống đi. Đêm nay chúng ta dùng súp là được rồi.”
“Nếu A Lan đã nói vậy, đêm nay cứ như vậy đi.” Lâu Vũ Tĩnh vỗ vỗ mu bàn tay Ân Triệu Lan, chậm rãi nói.
Ân Triệu Lan nhíu nhíu mày, nương động tác lấy ly nước tránh sự đụng chạm của hắn.
Lâu Vũ Tĩnh lạnh nhạt cười, nhìn Trịnh Liệt, lại tự nhiên hạ mi mắt.
“…Trịnh thiếu thú vui bình thường là gì?” Lâu Vũ Tĩnh hỏi.
“Lâu tiên sinh thì sao?” Trịnh Liệt hỏi lại.
“Làm ăn, hoặc là giao lưu một chút, loại bằng hữu như A Lan đây. Lại nói, tôi thật hâm mộ Trịnh thiếu có một cấp dưới vừa đẹp vừa tài như A Lan.” Lâu Vũ Tĩnh nói đùa “Tôi đã trả lời Trịnh thiếu, Trịnh thiếu còn chưa trả lời tôi.”
“Tôi lại không nói là muốn biết đáp án của Lâu tiên sinh.” Trịnh Liệt vô tội nói.
“Vậy à?” Ngữ khí Lâu Vũ Tĩnh có chút lạnh.
“Tầm hoan mua vui có tính không?” Trịnh Liệt nhướn mày.
“…Trịnh thiếu nói đùa.” Lâu Vũ Tĩnh nói, mắt lại chợt lóe một mạt vừa lòng.
“Đúng vậy, nói giỡn thôi.” Trịnh Liệt tùy ý đáp, nét vừa lòng trong mắt Lâu Vũ Tĩnh cứng đờ. Hắn là nể mặt Lâu gia tam thiếu, nhưng nếu người ta không biết xấu hổ, đừng trách hắn phản kích. Hắn nể mặt không có nghĩa là hắn sợ.
Hai người câu được câu không trò chuyện, một bên có ý, một bên không chút để ý, lại ngầm đối chọi gay gắt. Ân Triệu Lan không nói câu nào, làm bộ như người vô hình.
Chỉ chốc lát sau, các món lục tục được đưa lên. Lâu Vũ Tĩnh rốt cuộc ngừng công kích, cầm lấy dao nĩa bắt đầu dùng bữa.
Lâu Vũ Tĩnh và Ân Triệu Lan đều là người ít nói. Còn Trịnh Liệt ở thời điểm cần ra vẻ thì cũng biết cách ra vẻ, hơn nữa hắn cũng không bình tĩnh để tiếp tục quanh co lòng vòng với Lâu Vũ Tĩnh, im lặng không lên tiếng vùi đầu dùng bữa.
Trước mặt Trịnh Liệt ngoại trừ beafsteak và súp kem tôm hùm còn có một phần thịt nướng và khoai tây nghiền.
Ân Triệu Lan không có gọi món này, nhìn thấy có chút nghi hoặc. Trên lý thuyết, loại nhà hàng cao cấp như vầy sẽ không phạm sai lầm đưa sai đồ ăn như vậy.
Bất quá Trịnh Liệt không tỏ vẻ gì, vẫn ăn bình thường, Ân Triệu Lan liền kiềm chế nghi vấn của mình.
Lâu Vũ Tĩnh không ngoài ý muốn phát hiện, lễ nghi dùng cơm của Trịnh Liệt dù cũng rất đúng mực, nhưng đến cùng vẫn không bằng hắn với Ân Triệu Lan, động tác ưu nhã tỏa ra quý khí.
Dùng cơm xong, Trịnh Liệt tỏ vẻ xin lỗi hắn có cuộc hẹn khác, phải đi trước một bước.
Lâu Vũ Tĩnh đứng lên bắt tay hắn nói lời từ biệt “Thật vui được quen biết anh. Lát nữa tôi sẽ đưa A Lan về, Trịnh thiếu anh đi thong thả.”
“…Trịnh thiếu, anh đi thong thả.” Thấy Trịnh Liệt không phản đối việc Lâu Vũ Tĩnh đưa y về, Ân Triệu Lan không thể không đứng lên, cũng nói một câu.
Trịnh Liệt gật gật đầu, cầm lấy áo khoác, cũng không liếc nhìn Ân Triệu Lan, đi ra không quay đầu nhìn lại.
Chờ cửa phòng lần nữa đóng lại, Lâu Vũ Tĩnh ngồi xuống, ung dung nhìn Ân Triệu Lan “A Lan, người như vậy, cậu theo anh ta thấy đáng giá sao?” Một lời hai ý.
Ân Triệu Lan không nghĩ hắn sẽ đột nhiên hỏi thẳng như vậy, giật mình, bất động thanh sắc nói “Lâu tiên sinh, tôi không rõ ý của anh.”
Lâu Vũ Tĩnh nhẹ nhàng nói “Cậu xứng đáng có được thứ tốt hơn.”
Ân Triệu Lan nói “Tôi nghĩ, tôi vừa lòng với hiện tại.”
“Cần gì phải tự thuyết phục chính mình?” Lâu Vũ Tĩnh nói.
Ân Triệu Lan im lặng, có chút lãnh đạm nhếch môi cười, thái độ từ chối nói tiếp thực rõ ràng.
“Tôi cho cậu thời gian suy xét.” Lâu Vũ Tĩnh ân cần nói “Yên tâm, câu trả lời của cậu không ảnh hưởng tới hạng mục làng du lịch. Đội kiến trúc của cậu rất có thực lực, điểm này tôi không hoài nghi.”
“Cảm tạ.” Ân Triệu Lan nói.
“Không cần cảm ơn, đây là thứ cậu nên được.” Lâu Vũ Tĩnh nói, gật đầu ý bảo quản lý lại.
“Xin hỏi ngài có gì phân phó, Lâu tiên sinh?” Quản lý cung kính hỏi.
“Tính tiền.” Lâu Vũ Tĩnh đưa cho anh ta một thẻ tín dụng.
Quản lý nói “Lâu tiên sinh, bữa cơm này Trịnh thiếu đã phân phó tính cho ngài ấy. Trịnh thiếu nói đây là phép đãi khách.”
“…Trịnh thiếu thường xuyên tới đây ăn?” Lâu Vũ Tĩnh nhìn Ân Triệu Lan, Ân Triệu Lan mặt cũng đầy kinh ngạc. Trịnh Liệt chưa từng dẫn y tới đây. Đương nhiên, nguyên nhân có lẽ là vì y từng nói không thích đồ ăn pháp.
“Nhiều năm trước, Trịnh thiếu thường xuyên đến. Nhưng sau này Trịnh thiếu không thích đồ Pháp nữa.” Quản lý có chút uể oải.
Ân Triệu Lan trong lòng khẽ động “Tôi thấy các anh có đem cho Trịnh thiếu một phần thịt nướng và khoai tây nghiền…”
“Đó là thứ Trịnh thiếu thích ăn.” Quản lý giải thích “Trịnh thiếu là ông chủ ở đây, chúng tôi vẫn giữ lại thực đơn ngài ấy thích. Ngài ấy không cần gọi món chúng tôi cũng biết cần đem món gì lên. Chỉ là đêm nay Trịnh thiếu nghe đề nghị Ân tiên sinh, sửa lại mà thôi.”
Hai người Lâu Vũ Tĩnh Ân Triệu Lan đều ngây ngẩn!
Trịnh Liệt cư nhiên là ông chủ nơi này?!
Lúc này quản lý búng tay, gọi phục vụ sinh cầm chai rượu nho buộc ruy băng tiến vào, dâng lên trước mặt Lâu Vũ Tĩnh “Đây là lễ vật Trịnh thiếu tặng Lâu tiên sinh, Romanée Conti 1945, toàn cầu chỉ có 600 bình, là báu vật là Trịnh thiếu giữ rất kỹ, thỉnh Lâu tiên sinh nhận lấy.”
Lâu Vũ Tĩnh lớn đến như vầy, lần đầu tiên biết cảm giác da mặt bị người ta triệt để lột xuống!
–
Vài thông tin về Romanée Conti: nó được sản xuất xuyên suốt trong khoảng thời gian Thế chiến thứ 2 nổ ra, và trước khi sự kiện sâu phá hoại nho bùng nổ, vì vậy giá trị của nó khá lớn và chỉ có 600 chai được sản xuất. Đã từng có người ra giá 123.000 đô cho một chai Romanee Conti.
Tập đoàn Trung Thiên cơ bản không có liên quan gì tới ngành bất động sản, chỉ có một đội kiến trúc thực lực không tồi lại có thể chen một chân giành được một phần khối thịt mỡ này. Là người kế nhiệm tổng giám đốc điều hành, Ân Triệu Lan tin chắc đội kiến trúc tập đoàn có thể thu lợi lớn từ kế hoạch làng du lịch. Vì thế, y dành phần lớn thời gian cùng tinh lực để nghiên cứu, phân tích toàn bộ kế hoạch, cũng đưa ra rất nhiều phương án châm chích cái đối thủ khác, để có thể ở giữa giành được nhiều lợi thế hơn. Quyết định của y được tổng giám đốc điều hành đương nhiệm Trần Đường toàn lực hỗ trợ.
Sau hơn một tháng cố gắng, Ân Triệu Lan và tổng giám đốc điền sản Nhuận Minh Lâu Vũ Tĩnh đã đạt được những thỏa thuận đầu tiên. Đội kiến trúc tập đoàn Trung Thiên sẽ trở thành một trong những nhà thầu của kế hoạch làng du lịch, về phần ai phụ trách những bộ phận nào của làng du lịch, còn đợi thương thảo.
Cùng lúc đó, điền sản Nhuận Minh cũng bắt đầu chính thức khảo sát đội kiến trúc Trung Thiên.
Bởi vì đội kiến trúc không phải là một công ty độc lập, mà chỉ là một bộ phận trực thuộc tập đoàn Trung Thiên, cho nên người của Nhuận Minh đi thẳng vào tổng bộ tập đoàn tiến hành khảo sát.
Là tổng giám đốc điền sản Nhuận Minh, Lâu Vũ Tĩnh ra đề nghị với Ân Triệu Lan, hy vọng có thể gặp mặt vị chủ tịch Trung Thiên Trịnh Liệt này một lần, nhưng không phải gặp vì chuyện công, chỉ là một lời mời mang tính cá nhân.
Tập đoàn Trung Thiên tại Nam Phong thị là xí nghiệp lớn nhất. Là chủ tịch tập đoàn, Trịnh Liệt tại Nam Phong thị cũng coi như nổi danh. Nhưng danh thì phần đa là thanh danh “phong lưu hoàn khố”. Chuyện xấu của Trịnh Liệt được người ta truyền miệng rỉ tai nhiều, bất quá giới truyền thông của Nam Phong thị cũng không tới nỗi không biết điều, chưa bao giờ dám đào sâu sinh hoạt cá nhân của hắn.
Cũng không biết Lâu Vũ Tĩnh với những thứ này biết được bao nhiêu.
Nếu Trịnh Liệt vẫn giống như trước đây không quan tâm công việc, Ân Triệu Lan tự nhiên sẽ tìm lý do thích hợp để thoái thác, nhưng gần đây Trịnh Liệt tỏ thái độ sẽ chú ý biểu hiện công tác của y, bởi vậy Ân Triệu Lan không thể không chuyển đạt ý tứ của Lâu Vũ Tĩnh cho Trịnh Liệt.
Trịnh Liệt trả lời thực ngắn gọn “Không thành vấn đề. Cậu sắp xếp tốt rồi thông báo tôi thời gian địa điểm.”
Nếu Lâu Vũ Tĩnh lấy thân phận tổng giám đốc Nhuận Minh, Trịnh Liệt còn không muốn gặp. Nhưng đổi thành Giang thành Lâu gia tam thiếu mời, Trịnh Liệt cũng không thể không nể mặt. Địa vị của Lâu gia ở Giang thành cũng giống như địa vị của Ân gia ở Nam Phong thị trước khi gặp biến cố, đều là thế gia vọng tộc đứng đầu một phương. Cho dù có là An gia An Thế Duy, muốn chống lại Lâu Vũ Tĩnh cũng phải thu liễm.
Địa điểm gặp mặt cuối cùng là một nhà hàng Pháp nổi tiếng ở Nam Phong thị. Lâu Vũ Tĩnh bao trọn bàn duy nhất có thể nhìn ra biển trên tầng thượng.
Đến nơi chỉ có ba người Trịnh Liệt, Ân Triệu Lan và Lâu Vũ Tĩnh.
Ân Triệu Lan là do Lâu Vũ Tĩnh đưa tới. Khi bọn họ đến, vừa vặn nhìn thấy Trịnh Liệt đóng cửa chiếc Bugatti. Hắn mặc một thân tây trang vừa vặn, dáng người cao to, mi mục tuấn duật, tiêu sái ném chìa khóa cho nhân viên đỗ xe, thu hút sự chú ý của vài tuấn nam mỹ nữ gần đó.
“Trịnh thiếu quả nhiên là mị lực bất phàm.” Thấy một màn như vậy, Lâu Vũ Tĩnh đã nhận ra Trịnh Liệt không khỏi cười nói.
Ân Triệu Lan im lặng không lên tiếng, đáy mắt lại chợt lóe một mạt thản nhiên không được tự nhiên. Y có cảm giác những lời này của Lâu Vũ Tĩnh có ý sâu xa. Đã quen biết Lâu Vũ Tĩnh được hơn một tháng, Ân Triệu Lan đã nhận thức rõ điểm lợi hại của người này. Tuy rằng hiện tại giao tình có vẻ tốt, nhưng Ân Triệu Lan vẫn luôn để tâm phòng bị Lâu Vũ Tĩnh, không hề thả lỏng.
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, hai người đều chỉ nhìn Trịnh Liệt đi vào nhà hàng, không lên tiếng gọi hắn lại.
“Chúng ta đi lên đi, đừng để ông chủ của cậu đợi lâu.” Lâu Vũ Tĩnh như không có việc gì nói.
Ân Triệu Lan áy náy nói “Lâu tam ca, không phải tôi dội anh gáo nước lạnh, nhưng Trịnh…thiếu không giống những người khác.”
Lần gần đây nhất cùng Trịnh Liệt ăn cơm tựa như đã cách một thế kỷ. Tính nhẫn nại của Trịnh Liệt không cao, cực không thích việc chờ đợi, bình thường ước định với người ta đều phải chậm trễ ít nhất mười lăm phút. Ân Triệu Lan thì ngược lại. Y được giáo dưỡng nên lúc nào cũng đến sớm hơn thời gian ước định một chút. Lúc bọn họ còn ở cùng nhau, Ân Triệu Lan còn bởi vì thói quen đến muộn của Trịnh Liệt mà mặt nặng mày nhẹ, sau này Trịnh Liệt dứt khoát đi đón y. Nhưng với những người khác, Trịnh Liệt vẫn như cũ duy trì thói quen này.
Ân Triệu Lan không nghĩ Trịnh Liệt sẽ vì Lâu Vũ Tĩnh này mà ngoại lệ.
“A Lan, cậu thực hiểu Trịnh thiếu!” Lâu Vũ Tĩnh khen ngợi “Không có gì, tôi không ngại.”
Bất quá chờ bọn họ lên tới phòng ăn, Trịnh Liệt đã ngồi tại đó chờ, dựa vào ghế dựa rộng rãi xa hoa, hai chân bắt chéo, có ý tứ hàm súc nhìn cảnh biển đêm ngoài cửa sổ.
Nhớ tới vừa rồi ở dưới lầu nói vô cùng rành rọt, Ân Triệu Lan nhất thời cảm giác mặt hơi nóng lên.
Trên thực tế Trịnh Liệt phát hiện mình là người tới đầu tiên, trong lòng đang buồn bực. Hoàn hảo là chỉ một lát sau từ cửa truyền tới động tĩnh.
Hắn quay đầu lại, chỉ thấy Ân Triệu Lan trang phục đứng đắn cùng một thanh niên xa lạ mặc ba kiện tây trang phiền phức sóng vai cùng đi vào. Thanh niên kia có đôi mày hẹp dài nhưng không mang mị khí, khí chất nội liễm nho nhã, được giáo dục tốt, lại mang theo lãnh đạm đặc hữu của con nhà có gia thế, có chút tương tự như Ân Triệu Lan nhiều năm trước, chỉ là không có tinh thần phấn chấn bồng bột của thiếu niên năm đó.
Hắn và Ân Triệu Lan đứng chung một chỗ, ngoài ý muốn cực kỳ hợp mắt.
“Trịnh thiếu, vị này là Lâu gia tam thiếu, Lâu Vũ Tĩnh tiên sinh.” Ân Triệu Lan rất nhanh thu liễm cảm xúc, đúng mực giới thiệu “Lâu tam ca, vị này là chủ tịch tập đoàn Trung Thiên, Trịnh Liệt tiên sinh.”
Lúc này Ân Triệu Lan rốt cuộc gọi Trịnh Liệt là “Trịnh thiếu”, không có cố ý tỏ vẻ xa cách với Trịnh Liệt trước mặt Lâu Vũ Tĩnh.
Trịnh Liệt vươn tay với Lâu Vũ Tĩnh “Trịnh Liệt.”
Lâu Vũ Tĩnh cùng hắn bắt tay “Trịnh thiếu, anh khỏe, tôi là Lâu Vũ Tĩnh. Bạn bè nể tình, đều gọi tôi một tiếng Lâu tam thiếu.”
Trịnh Liệt cười nói “Tùy ý đi, tôi không chú ý nhiều như vậy. Ngồi đi, tôi đợi đến đói bụng rồi.” Ai là bạn bè với anh?
Thái độ đảo khách thành chủ của Trịnh Liệt khiến Lâu Vũ Tĩnh nhất thời bất ngờ. Hắn lớn lên trong gia đình có gia thế, thái độ hòa nhã lịch sự đã khắc sâu vào trong xương cốt, bình thường đi đến nơi nào, cho dù không cố ý thể hiện cũng thực dễ dàng khiến người khác tự ti than thở là không thể sánh bằng. Những người đó chỉ cầu không thất lễ trước mặt Lâu Vũ Tĩnh, nào giống như Trịnh Liệt đĩnh đạc không câu nệ tiểu tiết?
Quả nhiên nhà giàu mới nổi vẫn là nhà giàu mới nổi.
“Thực xin lỗi, để anh đợi lâu.” Vì giữ lễ, Lâu Vũ Tĩnh không thể không nói.
“Không có gì, lần sau đừng đi trễ nữa là được.” Trịnh Liệt vô tình vẫy tay.
Lâu Vũ Tĩnh lại hơi ngừng lại, nói với Ân Triệu Lan “A Lan, ngồi đi.”
“Được.” Ân Triệu Lan gật đầu, ưu nhã ngồi xuống. Ở góc độ Lâu Vũ Tĩnh nhìn không thấy, y lén trừng mắt nhìn Trịnh Liệt.
Lâu Vũ Tĩnh vẫn là khách a! Thế nào vừa đến liền không nể mặt hắn?
Trịnh Liệt nhìn y một cái, thản nhiên dời mắt.
Bởi vì ăn là ăn đồ Pháp, Lâu Vũ Tĩnh cũng dựa theo lễ nghi của nước Pháp mà dùng bữa, trong bữa ăn cũng dùng tiếng Pháp nói chuyện. Phục vụ cho bọn họ là quản lý nhà hàng, vốn là con lai có thể nói được ít tiếng Pháp. Anh ta với khả năng phát âm của Lâu Vũ Tĩnh tán thưởng không dứt, gọi hắn là một vị thân sĩ ưu nhã.
Ân Triệu Lan cũng có học qua chút tiếng Pháp, ung dung gọi món.
“Trịnh thiếu, hôm nay beefsteak nướng và súp kem tôm hùm đều rất ngon, không bằng gọi món này?” Ân Triệu Lan nhìn Trịnh Liệt hỏi.
Điều này rốt cuộc khiến Trịnh Liệt chú ý tới y.
Nhìn mặt Lâu Vũ Tĩnh, rõ ràng là ghi hận Trịnh Liệt vừa rồi không nể mặt hắn, muốn khiến Trịnh Liệt phải xấu hổ. Ân Triệu Lan biết Trịnh Liệt không biết tiếng Pháp, chủ động mở miệng là vì giúp hắn giải vây. Hơn nữa, cư nhiên còn nhớ rõ hắn thích ăn thịt bò với tôm hùm?
Không thể không nói Trịnh Liệt có chút kinh ngạc. Ân Triệu Lan lúc trước đến cả loại trái cây hắn thích cũng không biết…
“Quyết định vậy đi.” Trịnh Liệt nói.
Ân Triệu Lan không tự giác hơi hơi cong môi, dùng tiếng Pháp nói đồ ăn của Trịnh Liệt cho quản lý.
“Trịnh thiếu thích uống loại rượu nào của Pháp?” Lâu Vũ Tĩnh tựa hồ không để ý Ân Triệu Lan giúp Trịnh Liệt giải vây, ôn hòa hỏi.
“Lafite đi.” Trịnh Liệt chần chờ một chút, nhớ tới loại rượu hắn và An Thế Duy coi như nước lã mà uống.
“Lafite tương đối nhạt.” Lâu Vũ Tĩnh nheo lại mắt mảnh dài “Không bằng thử Romanée Conti xem. Tôi nhớ rõ loại này đã được 77 năm, sản lượng là 9360 bình. Tuy rằng con số cũng khá nhiều, nhưng ở địa phương nhỏ như vầy, cũng coi như khó có được.”
Những lời này thật sự có chút không khách khí, Trịnh Liệt nâng mắt lên nhìn Ân Triệu Lan một chút.
Ân Triệu Lan nói “Romanée Conti 77 năm vị có chút ngọt, Trịnh thiếu thích rượu mạnh, đáng tiếc không thích hợp khi dùng cơm. Ngày sau có thời gian hai người cùng nhau uống đi. Đêm nay chúng ta dùng súp là được rồi.”
“Nếu A Lan đã nói vậy, đêm nay cứ như vậy đi.” Lâu Vũ Tĩnh vỗ vỗ mu bàn tay Ân Triệu Lan, chậm rãi nói.
Ân Triệu Lan nhíu nhíu mày, nương động tác lấy ly nước tránh sự đụng chạm của hắn.
Lâu Vũ Tĩnh lạnh nhạt cười, nhìn Trịnh Liệt, lại tự nhiên hạ mi mắt.
“…Trịnh thiếu thú vui bình thường là gì?” Lâu Vũ Tĩnh hỏi.
“Lâu tiên sinh thì sao?” Trịnh Liệt hỏi lại.
“Làm ăn, hoặc là giao lưu một chút, loại bằng hữu như A Lan đây. Lại nói, tôi thật hâm mộ Trịnh thiếu có một cấp dưới vừa đẹp vừa tài như A Lan.” Lâu Vũ Tĩnh nói đùa “Tôi đã trả lời Trịnh thiếu, Trịnh thiếu còn chưa trả lời tôi.”
“Tôi lại không nói là muốn biết đáp án của Lâu tiên sinh.” Trịnh Liệt vô tội nói.
“Vậy à?” Ngữ khí Lâu Vũ Tĩnh có chút lạnh.
“Tầm hoan mua vui có tính không?” Trịnh Liệt nhướn mày.
“…Trịnh thiếu nói đùa.” Lâu Vũ Tĩnh nói, mắt lại chợt lóe một mạt vừa lòng.
“Đúng vậy, nói giỡn thôi.” Trịnh Liệt tùy ý đáp, nét vừa lòng trong mắt Lâu Vũ Tĩnh cứng đờ. Hắn là nể mặt Lâu gia tam thiếu, nhưng nếu người ta không biết xấu hổ, đừng trách hắn phản kích. Hắn nể mặt không có nghĩa là hắn sợ.
Hai người câu được câu không trò chuyện, một bên có ý, một bên không chút để ý, lại ngầm đối chọi gay gắt. Ân Triệu Lan không nói câu nào, làm bộ như người vô hình.
Chỉ chốc lát sau, các món lục tục được đưa lên. Lâu Vũ Tĩnh rốt cuộc ngừng công kích, cầm lấy dao nĩa bắt đầu dùng bữa.
Lâu Vũ Tĩnh và Ân Triệu Lan đều là người ít nói. Còn Trịnh Liệt ở thời điểm cần ra vẻ thì cũng biết cách ra vẻ, hơn nữa hắn cũng không bình tĩnh để tiếp tục quanh co lòng vòng với Lâu Vũ Tĩnh, im lặng không lên tiếng vùi đầu dùng bữa.
Trước mặt Trịnh Liệt ngoại trừ beafsteak và súp kem tôm hùm còn có một phần thịt nướng và khoai tây nghiền.
Ân Triệu Lan không có gọi món này, nhìn thấy có chút nghi hoặc. Trên lý thuyết, loại nhà hàng cao cấp như vầy sẽ không phạm sai lầm đưa sai đồ ăn như vậy.
Bất quá Trịnh Liệt không tỏ vẻ gì, vẫn ăn bình thường, Ân Triệu Lan liền kiềm chế nghi vấn của mình.
Lâu Vũ Tĩnh không ngoài ý muốn phát hiện, lễ nghi dùng cơm của Trịnh Liệt dù cũng rất đúng mực, nhưng đến cùng vẫn không bằng hắn với Ân Triệu Lan, động tác ưu nhã tỏa ra quý khí.
Dùng cơm xong, Trịnh Liệt tỏ vẻ xin lỗi hắn có cuộc hẹn khác, phải đi trước một bước.
Lâu Vũ Tĩnh đứng lên bắt tay hắn nói lời từ biệt “Thật vui được quen biết anh. Lát nữa tôi sẽ đưa A Lan về, Trịnh thiếu anh đi thong thả.”
“…Trịnh thiếu, anh đi thong thả.” Thấy Trịnh Liệt không phản đối việc Lâu Vũ Tĩnh đưa y về, Ân Triệu Lan không thể không đứng lên, cũng nói một câu.
Trịnh Liệt gật gật đầu, cầm lấy áo khoác, cũng không liếc nhìn Ân Triệu Lan, đi ra không quay đầu nhìn lại.
Chờ cửa phòng lần nữa đóng lại, Lâu Vũ Tĩnh ngồi xuống, ung dung nhìn Ân Triệu Lan “A Lan, người như vậy, cậu theo anh ta thấy đáng giá sao?” Một lời hai ý.
Ân Triệu Lan không nghĩ hắn sẽ đột nhiên hỏi thẳng như vậy, giật mình, bất động thanh sắc nói “Lâu tiên sinh, tôi không rõ ý của anh.”
Lâu Vũ Tĩnh nhẹ nhàng nói “Cậu xứng đáng có được thứ tốt hơn.”
Ân Triệu Lan nói “Tôi nghĩ, tôi vừa lòng với hiện tại.”
“Cần gì phải tự thuyết phục chính mình?” Lâu Vũ Tĩnh nói.
Ân Triệu Lan im lặng, có chút lãnh đạm nhếch môi cười, thái độ từ chối nói tiếp thực rõ ràng.
“Tôi cho cậu thời gian suy xét.” Lâu Vũ Tĩnh ân cần nói “Yên tâm, câu trả lời của cậu không ảnh hưởng tới hạng mục làng du lịch. Đội kiến trúc của cậu rất có thực lực, điểm này tôi không hoài nghi.”
“Cảm tạ.” Ân Triệu Lan nói.
“Không cần cảm ơn, đây là thứ cậu nên được.” Lâu Vũ Tĩnh nói, gật đầu ý bảo quản lý lại.
“Xin hỏi ngài có gì phân phó, Lâu tiên sinh?” Quản lý cung kính hỏi.
“Tính tiền.” Lâu Vũ Tĩnh đưa cho anh ta một thẻ tín dụng.
Quản lý nói “Lâu tiên sinh, bữa cơm này Trịnh thiếu đã phân phó tính cho ngài ấy. Trịnh thiếu nói đây là phép đãi khách.”
“…Trịnh thiếu thường xuyên tới đây ăn?” Lâu Vũ Tĩnh nhìn Ân Triệu Lan, Ân Triệu Lan mặt cũng đầy kinh ngạc. Trịnh Liệt chưa từng dẫn y tới đây. Đương nhiên, nguyên nhân có lẽ là vì y từng nói không thích đồ ăn pháp.
“Nhiều năm trước, Trịnh thiếu thường xuyên đến. Nhưng sau này Trịnh thiếu không thích đồ Pháp nữa.” Quản lý có chút uể oải.
Ân Triệu Lan trong lòng khẽ động “Tôi thấy các anh có đem cho Trịnh thiếu một phần thịt nướng và khoai tây nghiền…”
“Đó là thứ Trịnh thiếu thích ăn.” Quản lý giải thích “Trịnh thiếu là ông chủ ở đây, chúng tôi vẫn giữ lại thực đơn ngài ấy thích. Ngài ấy không cần gọi món chúng tôi cũng biết cần đem món gì lên. Chỉ là đêm nay Trịnh thiếu nghe đề nghị Ân tiên sinh, sửa lại mà thôi.”
Hai người Lâu Vũ Tĩnh Ân Triệu Lan đều ngây ngẩn!
Trịnh Liệt cư nhiên là ông chủ nơi này?!
Lúc này quản lý búng tay, gọi phục vụ sinh cầm chai rượu nho buộc ruy băng tiến vào, dâng lên trước mặt Lâu Vũ Tĩnh “Đây là lễ vật Trịnh thiếu tặng Lâu tiên sinh, Romanée Conti 1945, toàn cầu chỉ có 600 bình, là báu vật là Trịnh thiếu giữ rất kỹ, thỉnh Lâu tiên sinh nhận lấy.”
Lâu Vũ Tĩnh lớn đến như vầy, lần đầu tiên biết cảm giác da mặt bị người ta triệt để lột xuống!
–
Vài thông tin về Romanée Conti: nó được sản xuất xuyên suốt trong khoảng thời gian Thế chiến thứ 2 nổ ra, và trước khi sự kiện sâu phá hoại nho bùng nổ, vì vậy giá trị của nó khá lớn và chỉ có 600 chai được sản xuất. Đã từng có người ra giá 123.000 đô cho một chai Romanee Conti.
Tác giả :
Nhã Mị