Cha Nuôi Và Các Con Nuôi
Chương 32
Phòng dạ hội khách sạn sáu sao Kiến Huy lên đèn rực rỡ sáng trưng, tập hợp nhiều nhân vật nổi tiếng.
Đây là yến hội đầu tiên Giang Thành Lâu gia tổ chức kể từ khi bước vào Nam Phong thị. Nhuận Minh thuộc Lâu gia ở Nam Phong thị có kế hoạch xây một làng du lịch đang được đấu thầu. Tập đoàn Trung Thiên có một đội kiến trúc có thực lực, chủ tịch Trịnh Liệt cùng tổng giám đốc điều hành Trần Đường đều nhận được thiệp mời tới dự.
Trước đây Trịnh Liệt đối với loại yến hội bàn chuyện thương nghiệp này không mấy hứng thú, hắn thực không quen loại xã giao kiểu cách này. Nhưng lần gần nhất hắn đến công ty nghe báo cáo so ra còn nhiều hơn mấy năm trước cộng lại, hơn nữa ngay từ đầu liền lập uy, thư ký run run rẩy rẩy, cơ hồ không dám tự ý chủ trương bất cứ việc gì, chuyện gì cũng phải hỏi ý Trịnh Liệt trước.
Quả nhiên, thái độ Trịnh Liệt ngược lại với trước kia, tỏ vẻ hứng thú muốn tham gia.
Trịnh Liệt nhớ rõ kế hoạch làng du lịch này của Lâu gia. Hạng mục công trình cỡ này bình thường đều do một nhà thầu lớn thậm chí nhiều nhà thầu cùng hợp tác làm. Đội kiến trúc này của tập đoàn Trung Thiên, tuy rằng thực lực không tầm thường, nhưng còn chưa có đủ tư cách đấu với đội kiến trúc của mấy nhà thầu lớn. Ân Triệu Lan lại dốc hết sức muốn đội kiến trúc của Trung Thiên đi tham dự đấu thầu, trước sự kinh ngạc của mọi người mà thuận lợi trúng thầu, phụ trách vị trí trọng yếu trong kế hoạch xây dựng làng du lịch – thiết kế. Đây là bộ phận nhận lợi nhuận cao nhất. Lần trúng thầu này cũng mở ra cơ hội để tập đoàn Trung Thiên và Lâu gia hợp tác. Đội kiến trúc của Trung Thiên trở thành đội kiến trúc chuyên dụng của Lâu gia, quy mô so với công ty kiến trúc còn lớn hơn, là bộ phận hốt bạc của tập đoàn, chiếm ba phần lợi nhuận của tập đoàn.
Nhưng ngay lúc đội kiến trúc vững vàng trên đà phát triển, Ân Triệu Lan lại đem đội kiến trúc đóng gói bán đi, người mua chính là Lâu gia.
Sau khi tỉnh lại, Trịnh Liệt vẫn có ý đồ tìm mấy điểm khả nghi của Ân Triệu Lan, cũng muốn hiểu rõ y dựa vào cái gì mà lôi kéo nhóm cổ đông tập đoàn, khiến những người từng trung thành và tận tâm với hắn ruồng bỏ hắn.
Nhưng trước mắt, trừ bỏ biết Ân Triệu Lan rất được các vị chủ quản khác yêu thích, Trịnh Liệt cũng tìm không thấy điểm gì khác lạ.
Hạng mục này của Lâu gia khiến Ân Triệu Lan càng có chỗ đứng trong tập đoàn. Như vậy, đây là điểm bắt đầu sao?
Trịnh Liệt tay ôm một tiểu minh tinh xinh đẹp mượn từ chỗ An Thế Duy, chậm rãi đi vào yến hội. Sau đó hắn nhìn đến tổng giám đốc điều hành Trần Đường, cùng với người đứng cạnh Trần Đường, một Ân Triệu Lan thân mặc tây trang phẳng phiêu, trường thân ngọc lập.
(trường thân ngọc lập: ý chỉ dáng người cao lớn đứng thẳng)
Trần Đường năm nay đã sáu tươi, năm đó là do cha mẹ Trịnh Liệt một tay đề bạt, từ một trợ lý tổng hợp nhỏ nhoi lên thành tổng giám đốc điều hành, là kẻ tử trung với Trịnh gia. Năng lực của ông không hề bàn cãi, nhưng dưới ảnh hưởng của tuổi tác, các quyết định của ông tổng mang theo chút lạc hậu, không thể khống chế tập đoàn Trung Thiên ngày càng lớn mạnh, chỉ có thể miễn cưỡng giữ gìn cái đang có. Nguyên bản ông ký thác kỳ vọng cao với Trịnh Liệt, nghĩ tập đoàn Trung Thiên trong tay Trịnh Liệt có thể tiến lên một tầm cao mới. Nhưng Trịnh Liệt lại không phải kẻ ngoan ngoãn nghe lời. Tính cách của hắn chỉ thích hợp làm một hoàn khố công tử ăn chơi đàng ***. Bất quá sau này Trịnh Liệt mang Ân Triệu Lan đến, không thể nghi ngờ chính là một kinh hỉ!
Không thể không nói, Trần Đường chính là coi Ân Triệu Lan như người kế tục mà bồi dưỡng. Ông không giống Phùng Đức bài xích đồng tính, bảo thủ mong mỏi Trịnh Liệt cưới vợ sinh con. Ông nhìn hành động Trịnh Liệt cũng nhìn ra hắn coi Ân Triệu Lan như vật sở hữu của mình mà đối đãi, hai người cãi nhau tựa như cặp vợ chồng nhỏ. Nếu người chồng kế thừa gia nghiệp không có tâm tư xử lý gia nghiệp, mà người vợ vừa có năng lực vừa có tâm tư, vì cái gì không thể bồi dưỡng người vợ trở thành người quản lý gia nghiệp? Chỉ có cái “người vợ” này là nam thôi.
Mà Trịnh Liệt không phải vẫn không có phản đối, còn bật đèn xanh cho Ân Triệu Lan sao? Chỉ là Trịnh Liệt gần đây nhất có khả năng lại giận dỗi với Ân Triệu Lan, có chút kỳ quái mà thôi.
Trần Đường thậm chí cảm giác Trịnh Liệt là đáng đời. Có một người vợ tốt như vậy còn ở bên ngoài khanh khanh ta ta với kẻ khác, nếu không phải Ân Triệu Lan rộng lượng, hai người sớm đã chia tay. Đến lúc đó thiếu đi một người vợ hiền, xem Trịnh Liệt hướng đi đâu mà khóc!
Cho nên đối với lần động kinh gần đây của Trịnh Liệt, Trần Đường chỉ hờ hững. Ổng không còn ôm bất cứ hy vọng nào Trịnh Liệt sẽ nghiêm túc dốc sức vì công ty.
Bởi vì thư ký Trịnh Liệt không có thông báo với ông, Trần Đường cũng không biết Trịnh Liệt cũng tới tham gia yến hội. Nhìn đến cô nàng gợi cảm đeo bên tay Trịnh Liệt, Trần Đường liếc mắt nhìn Ân Triệu Lan trên mặt bình tĩnh vô ba, nhăn lại mi.
“Trần thúc.” Trịnh Liệt đối với nguyên lão này của tập đoàn vẫn là có điểm kính trọng.
“Cậu tới làm gì? Nếu chuyện công ty cậu không nhúng tay, cũng đừng gây phiền toái.” Trần Đường cảnh cáo nói “Cũng đừng ở chung với mấy người không đứng đắn, dành thời gian nhiều hơn cho người bên cạnh đi.”
Phải cảm kích tiểu minh tinh của An Thế Duy vô cùng thức thời, cho dù thiếu điều bị chỉ vào mặt mắng “không đứng đắn”, vẫn duy trì nụ cười tươi như hoa.
“Trần thúc, ông yên tâm, tôi chỉ là muốn tìm hiểu tình trạng công ty thôi.” Trịnh Liệt nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay, thản nhiên nói.
Trần Đường hồ nghi nhìn hắn, đối với hắn thực không yên lòng.
Ông còn muốn dặn dò vài câu, nhận thấy Trịnh Liệt bắt đầu không kiên nhẫn Ân Triệu Lan nói với ông “Tổng tài, Tổng giám đốc Nhuận Minh Lâu gia tam thiếu Lâu Vũ Tĩnh đến.”
Trần Đường lập tức tinh thần chấn động, quên cả việc giáo huấn Trịnh Liệt, hỏi ngược Ân Triệu Lan “Cậu đã chuẩn bị tốt?”
Ân Triệu Lan nhếch môi cười, tự tin nói “Đúng vậy.”
Trần Đường gật đầu “Chúng ta đi qua.” Lại nghĩ đến cái gì, nghiêm túc nghiêng đầu đối với Trịnh Liệt còn đứng thưởng thức ly rượu nói “A Liệt, đây là chính sự, cậu đừng can thiệp.”
Trịnh Liệt trực tiếp xoay người tránh ra, không có liếc mắt nhìn Ân Triệu Lan nhiều nhặn gì. Hoặc là nói từ đầu đến cuối, hắn đều không có nhìn Ân Triệu Lan.
Trần Đường nhìn bóng lưng hắn khẽ lắc đầu “Triệu Lan, ủy khuất cho cậu.”
Ân Triệu Lan rũ mi, hơi mím môi “Trần thúc, chúng ta đi qua.”
Trần Đường nhìn y như vậy, trong lòng thầm than.
Người trẻ tuổi bây giờ, đều quật cường.
Thời điểm An Thế Duy đến bên người Trịnh Liệt, trên người hắn còn mang mùi son phấn, hiển nhiên đã ở đâu đó cùng người ta chung chạ một phen.
Hắn đúng là có năng lực. Yến hội còn chưa có bắt đầu, hắn đã hoan nhạc một phen, quả thực đem yến hội thương nghiệp thành yến hội ăn chơi.
Trịnh Liệt bí mật đá một cước, đẩy hắn cách xa mình một chút.
An Thế Duy nhất thời giương nanh múa vuốt, hạ giọng nói “Mày giỏi dám qua sông đoạn cầu! Tao cho mày mượn người đẹp mày còn không cảm kích! Dám đá An thiếu tao!”
“Đá chính là đá mày, tên nhã nhặn bại hoại. Đây là yến hội Lâu gia, mày trà trộn vào làm gì?” Một kẻ làm bên giới giải trí, căn bản chả có chút dính dáng gì với Lâu gia. Trịnh Liệt lấy ly rượu che miệng nói nhanh.
An Thế Duy trợn trắng mắt nhìn hắn “Vô nghĩa. Tao họ An, ok? Lâu gia không cho mày mặt mũi còn phải cho tao mặt mũi.” Lại bễ nghễ liếc nhìn.
Trịnh Liệt nghĩ đến chuyện hắn đem việc điều tra Trung Thiên nói cho Tiêu Sân liền muốn đá hắn một đá, nheo lại mắt âm trầm nhìn hắn.
Làm bạn hữu tốt, An Thế Duy hiển nhiên rõ ràng hắn suy nghĩ cái gì, sau đó rụt lui nhìn chung quanh hỏi “Tiểu mỹ nhân tao cho mày mượn đâu?”
“Không biết.” Trịnh Liệt tức giận nói. Hắn căn bản không có chú ý cô nàng kia biến mất lúc nào.
An Thế Duy sắc mặt nhất thời lạnh đi, sau đó cảm thông nhìn Trịnh Liệt “Xem ra mày không có mị lực, đến cả một nữ nhân cũng giữ không được.”
“….. Dạo này mày thích ăn hành phải không?”
An Thế Duy cười hề hề nhún vai. Hắn tùy tay lấy một ly rượu từ khay của một bồi bàn đi ngang, cùng Trịnh Liệt cụng ly.
“Mày lại đây làm gì? Không phải vẫn không thích loại yến hội này sao?”
“Lúc trước khác bây giờ khác.” Trịnh Liệt nói “Tới đây xem một chút.”
“Xem người hay xem kịch?” An Thế Duy nhướn mi.
“Ân?”
“Tao vừa rồi đã phát hiện có ba đạo ánh mắt như lang như hổ chú ý mày.” An Thế Duy cười đến không có hảo ý.
Cách dùng loạn thành ngữ của An Thế Duy đã đạt tới tầm cao mới. Trịnh Liệt bĩu môi “Đạo thứ nhất là mày, đạo thứ hai là mày, đạo thứ ba cũng là mày?”
An Thế Duy không nói gì “Trịnh thiếu, ngài hôm nay phát sốt sao? Xuất hiện ảo giác rồi nè.”
Trịnh Liệt hừ một tiếng, tầm mắt lướt nhìn khách khứa một vòng.
“Không cần nhìn. Một đạo là Ân tiện nhân, một đạo là Tần tra thụ, còn có một đạo….” An Thế Duy ra vẻ thần bí bật mí bí mật “Thực may mắn mày đoán đúng rồi, không sai, chính là của tiểu gia ta.”
Đây là yến hội đầu tiên Giang Thành Lâu gia tổ chức kể từ khi bước vào Nam Phong thị. Nhuận Minh thuộc Lâu gia ở Nam Phong thị có kế hoạch xây một làng du lịch đang được đấu thầu. Tập đoàn Trung Thiên có một đội kiến trúc có thực lực, chủ tịch Trịnh Liệt cùng tổng giám đốc điều hành Trần Đường đều nhận được thiệp mời tới dự.
Trước đây Trịnh Liệt đối với loại yến hội bàn chuyện thương nghiệp này không mấy hứng thú, hắn thực không quen loại xã giao kiểu cách này. Nhưng lần gần nhất hắn đến công ty nghe báo cáo so ra còn nhiều hơn mấy năm trước cộng lại, hơn nữa ngay từ đầu liền lập uy, thư ký run run rẩy rẩy, cơ hồ không dám tự ý chủ trương bất cứ việc gì, chuyện gì cũng phải hỏi ý Trịnh Liệt trước.
Quả nhiên, thái độ Trịnh Liệt ngược lại với trước kia, tỏ vẻ hứng thú muốn tham gia.
Trịnh Liệt nhớ rõ kế hoạch làng du lịch này của Lâu gia. Hạng mục công trình cỡ này bình thường đều do một nhà thầu lớn thậm chí nhiều nhà thầu cùng hợp tác làm. Đội kiến trúc này của tập đoàn Trung Thiên, tuy rằng thực lực không tầm thường, nhưng còn chưa có đủ tư cách đấu với đội kiến trúc của mấy nhà thầu lớn. Ân Triệu Lan lại dốc hết sức muốn đội kiến trúc của Trung Thiên đi tham dự đấu thầu, trước sự kinh ngạc của mọi người mà thuận lợi trúng thầu, phụ trách vị trí trọng yếu trong kế hoạch xây dựng làng du lịch – thiết kế. Đây là bộ phận nhận lợi nhuận cao nhất. Lần trúng thầu này cũng mở ra cơ hội để tập đoàn Trung Thiên và Lâu gia hợp tác. Đội kiến trúc của Trung Thiên trở thành đội kiến trúc chuyên dụng của Lâu gia, quy mô so với công ty kiến trúc còn lớn hơn, là bộ phận hốt bạc của tập đoàn, chiếm ba phần lợi nhuận của tập đoàn.
Nhưng ngay lúc đội kiến trúc vững vàng trên đà phát triển, Ân Triệu Lan lại đem đội kiến trúc đóng gói bán đi, người mua chính là Lâu gia.
Sau khi tỉnh lại, Trịnh Liệt vẫn có ý đồ tìm mấy điểm khả nghi của Ân Triệu Lan, cũng muốn hiểu rõ y dựa vào cái gì mà lôi kéo nhóm cổ đông tập đoàn, khiến những người từng trung thành và tận tâm với hắn ruồng bỏ hắn.
Nhưng trước mắt, trừ bỏ biết Ân Triệu Lan rất được các vị chủ quản khác yêu thích, Trịnh Liệt cũng tìm không thấy điểm gì khác lạ.
Hạng mục này của Lâu gia khiến Ân Triệu Lan càng có chỗ đứng trong tập đoàn. Như vậy, đây là điểm bắt đầu sao?
Trịnh Liệt tay ôm một tiểu minh tinh xinh đẹp mượn từ chỗ An Thế Duy, chậm rãi đi vào yến hội. Sau đó hắn nhìn đến tổng giám đốc điều hành Trần Đường, cùng với người đứng cạnh Trần Đường, một Ân Triệu Lan thân mặc tây trang phẳng phiêu, trường thân ngọc lập.
(trường thân ngọc lập: ý chỉ dáng người cao lớn đứng thẳng)
Trần Đường năm nay đã sáu tươi, năm đó là do cha mẹ Trịnh Liệt một tay đề bạt, từ một trợ lý tổng hợp nhỏ nhoi lên thành tổng giám đốc điều hành, là kẻ tử trung với Trịnh gia. Năng lực của ông không hề bàn cãi, nhưng dưới ảnh hưởng của tuổi tác, các quyết định của ông tổng mang theo chút lạc hậu, không thể khống chế tập đoàn Trung Thiên ngày càng lớn mạnh, chỉ có thể miễn cưỡng giữ gìn cái đang có. Nguyên bản ông ký thác kỳ vọng cao với Trịnh Liệt, nghĩ tập đoàn Trung Thiên trong tay Trịnh Liệt có thể tiến lên một tầm cao mới. Nhưng Trịnh Liệt lại không phải kẻ ngoan ngoãn nghe lời. Tính cách của hắn chỉ thích hợp làm một hoàn khố công tử ăn chơi đàng ***. Bất quá sau này Trịnh Liệt mang Ân Triệu Lan đến, không thể nghi ngờ chính là một kinh hỉ!
Không thể không nói, Trần Đường chính là coi Ân Triệu Lan như người kế tục mà bồi dưỡng. Ông không giống Phùng Đức bài xích đồng tính, bảo thủ mong mỏi Trịnh Liệt cưới vợ sinh con. Ông nhìn hành động Trịnh Liệt cũng nhìn ra hắn coi Ân Triệu Lan như vật sở hữu của mình mà đối đãi, hai người cãi nhau tựa như cặp vợ chồng nhỏ. Nếu người chồng kế thừa gia nghiệp không có tâm tư xử lý gia nghiệp, mà người vợ vừa có năng lực vừa có tâm tư, vì cái gì không thể bồi dưỡng người vợ trở thành người quản lý gia nghiệp? Chỉ có cái “người vợ” này là nam thôi.
Mà Trịnh Liệt không phải vẫn không có phản đối, còn bật đèn xanh cho Ân Triệu Lan sao? Chỉ là Trịnh Liệt gần đây nhất có khả năng lại giận dỗi với Ân Triệu Lan, có chút kỳ quái mà thôi.
Trần Đường thậm chí cảm giác Trịnh Liệt là đáng đời. Có một người vợ tốt như vậy còn ở bên ngoài khanh khanh ta ta với kẻ khác, nếu không phải Ân Triệu Lan rộng lượng, hai người sớm đã chia tay. Đến lúc đó thiếu đi một người vợ hiền, xem Trịnh Liệt hướng đi đâu mà khóc!
Cho nên đối với lần động kinh gần đây của Trịnh Liệt, Trần Đường chỉ hờ hững. Ổng không còn ôm bất cứ hy vọng nào Trịnh Liệt sẽ nghiêm túc dốc sức vì công ty.
Bởi vì thư ký Trịnh Liệt không có thông báo với ông, Trần Đường cũng không biết Trịnh Liệt cũng tới tham gia yến hội. Nhìn đến cô nàng gợi cảm đeo bên tay Trịnh Liệt, Trần Đường liếc mắt nhìn Ân Triệu Lan trên mặt bình tĩnh vô ba, nhăn lại mi.
“Trần thúc.” Trịnh Liệt đối với nguyên lão này của tập đoàn vẫn là có điểm kính trọng.
“Cậu tới làm gì? Nếu chuyện công ty cậu không nhúng tay, cũng đừng gây phiền toái.” Trần Đường cảnh cáo nói “Cũng đừng ở chung với mấy người không đứng đắn, dành thời gian nhiều hơn cho người bên cạnh đi.”
Phải cảm kích tiểu minh tinh của An Thế Duy vô cùng thức thời, cho dù thiếu điều bị chỉ vào mặt mắng “không đứng đắn”, vẫn duy trì nụ cười tươi như hoa.
“Trần thúc, ông yên tâm, tôi chỉ là muốn tìm hiểu tình trạng công ty thôi.” Trịnh Liệt nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay, thản nhiên nói.
Trần Đường hồ nghi nhìn hắn, đối với hắn thực không yên lòng.
Ông còn muốn dặn dò vài câu, nhận thấy Trịnh Liệt bắt đầu không kiên nhẫn Ân Triệu Lan nói với ông “Tổng tài, Tổng giám đốc Nhuận Minh Lâu gia tam thiếu Lâu Vũ Tĩnh đến.”
Trần Đường lập tức tinh thần chấn động, quên cả việc giáo huấn Trịnh Liệt, hỏi ngược Ân Triệu Lan “Cậu đã chuẩn bị tốt?”
Ân Triệu Lan nhếch môi cười, tự tin nói “Đúng vậy.”
Trần Đường gật đầu “Chúng ta đi qua.” Lại nghĩ đến cái gì, nghiêm túc nghiêng đầu đối với Trịnh Liệt còn đứng thưởng thức ly rượu nói “A Liệt, đây là chính sự, cậu đừng can thiệp.”
Trịnh Liệt trực tiếp xoay người tránh ra, không có liếc mắt nhìn Ân Triệu Lan nhiều nhặn gì. Hoặc là nói từ đầu đến cuối, hắn đều không có nhìn Ân Triệu Lan.
Trần Đường nhìn bóng lưng hắn khẽ lắc đầu “Triệu Lan, ủy khuất cho cậu.”
Ân Triệu Lan rũ mi, hơi mím môi “Trần thúc, chúng ta đi qua.”
Trần Đường nhìn y như vậy, trong lòng thầm than.
Người trẻ tuổi bây giờ, đều quật cường.
Thời điểm An Thế Duy đến bên người Trịnh Liệt, trên người hắn còn mang mùi son phấn, hiển nhiên đã ở đâu đó cùng người ta chung chạ một phen.
Hắn đúng là có năng lực. Yến hội còn chưa có bắt đầu, hắn đã hoan nhạc một phen, quả thực đem yến hội thương nghiệp thành yến hội ăn chơi.
Trịnh Liệt bí mật đá một cước, đẩy hắn cách xa mình một chút.
An Thế Duy nhất thời giương nanh múa vuốt, hạ giọng nói “Mày giỏi dám qua sông đoạn cầu! Tao cho mày mượn người đẹp mày còn không cảm kích! Dám đá An thiếu tao!”
“Đá chính là đá mày, tên nhã nhặn bại hoại. Đây là yến hội Lâu gia, mày trà trộn vào làm gì?” Một kẻ làm bên giới giải trí, căn bản chả có chút dính dáng gì với Lâu gia. Trịnh Liệt lấy ly rượu che miệng nói nhanh.
An Thế Duy trợn trắng mắt nhìn hắn “Vô nghĩa. Tao họ An, ok? Lâu gia không cho mày mặt mũi còn phải cho tao mặt mũi.” Lại bễ nghễ liếc nhìn.
Trịnh Liệt nghĩ đến chuyện hắn đem việc điều tra Trung Thiên nói cho Tiêu Sân liền muốn đá hắn một đá, nheo lại mắt âm trầm nhìn hắn.
Làm bạn hữu tốt, An Thế Duy hiển nhiên rõ ràng hắn suy nghĩ cái gì, sau đó rụt lui nhìn chung quanh hỏi “Tiểu mỹ nhân tao cho mày mượn đâu?”
“Không biết.” Trịnh Liệt tức giận nói. Hắn căn bản không có chú ý cô nàng kia biến mất lúc nào.
An Thế Duy sắc mặt nhất thời lạnh đi, sau đó cảm thông nhìn Trịnh Liệt “Xem ra mày không có mị lực, đến cả một nữ nhân cũng giữ không được.”
“….. Dạo này mày thích ăn hành phải không?”
An Thế Duy cười hề hề nhún vai. Hắn tùy tay lấy một ly rượu từ khay của một bồi bàn đi ngang, cùng Trịnh Liệt cụng ly.
“Mày lại đây làm gì? Không phải vẫn không thích loại yến hội này sao?”
“Lúc trước khác bây giờ khác.” Trịnh Liệt nói “Tới đây xem một chút.”
“Xem người hay xem kịch?” An Thế Duy nhướn mi.
“Ân?”
“Tao vừa rồi đã phát hiện có ba đạo ánh mắt như lang như hổ chú ý mày.” An Thế Duy cười đến không có hảo ý.
Cách dùng loạn thành ngữ của An Thế Duy đã đạt tới tầm cao mới. Trịnh Liệt bĩu môi “Đạo thứ nhất là mày, đạo thứ hai là mày, đạo thứ ba cũng là mày?”
An Thế Duy không nói gì “Trịnh thiếu, ngài hôm nay phát sốt sao? Xuất hiện ảo giác rồi nè.”
Trịnh Liệt hừ một tiếng, tầm mắt lướt nhìn khách khứa một vòng.
“Không cần nhìn. Một đạo là Ân tiện nhân, một đạo là Tần tra thụ, còn có một đạo….” An Thế Duy ra vẻ thần bí bật mí bí mật “Thực may mắn mày đoán đúng rồi, không sai, chính là của tiểu gia ta.”
Tác giả :
Nhã Mị