Cha Nuôi - Ngôn Tình
Chương 56: Thời gian!
Mệnh lệnh vừa được ban ra, tức thì tất cả thủ hạ ở đó đều tản đi, chỉ để lại hai người ở cạnh Lâm An Vũ và Lưu Ly.
Từ chỗ đáp máy bay đến chỗ của trùm Văn Dư đi chỉ mất mười lăm phút đường ô tô. Lâm An Vũ không chậm trễ liền lái xe đi, Lưu Ly muốn đi theo, anh đồng ý, dù sao cả Lâm An Vũ và Diệp Sở đều ở đây, cô có lẽ sẽ không có nguy hiểm.
Chỉ cần thủ hạ đến kịp lúc để thông báo với trùm Văn Dư thì mọi chuyện coi như giải quyết xong một nửa. Vấn đề ở đây của bọn họ chỉ còn là vấn đề thời gian. Thế nhưng... thời gian là vấn đề duy nhất và cũng là nguyên nhân duy nhất!
Bên này, khi thủ hạ của Lâm An Vũ xuất phát cũng là lúc tất cả sắp chấm dứt.
Trùm Văn Dư ung dung vắt chân lên ghế, đuôi mày nhướng lên sự trào phúng và độc ác. Ông ta hút một điếu thuốc, vẻ đắc ý làm người ta chán ghét. Trùm Văn Dư nhìn Diệp Sở một thân đẫm đầy máu đang ra sức đánh trả lại những người ở phía dưới, trong thoáng chốc sự khoái chí lại dâng thêm bội phần.
Ông ta phất tay, lệnh cho thuộc hạ ngừng lại. Bọn họ phải mất đến ba tiếng mới giết sạch được tám thủ hạ đi bên cạnh Diệp Sở. Trùm Văn Dư từ trên ghế đối diện nhìn xuống Diệp Sở đang chật vật phía dưới, thích thú nói:
"Diệp Sở, để tao xem mày còn cứng đầu được bao lâu. Hahaha... Mày nhìn xung quanh đi, những đứa mày đem đến đều nằm xuống rồi. Tại sao chỉ còn mình mày đứng?"
Nói trắng ra trùm Văn Dư cũng chẳng vẻ vang gì, đây là địa phận của ông ta, muốn bao nhiêu người đối phó mà chẳng có? Diệp Sở trước khi đến đây đã có ý định đánh cược rồi, nên giờ phút này đối với hắn tất cả đều không đáng là gì.
Diệp Sở một thân đẫm máu, chiếc áo sơ mi màu đen bị bung ra ba cúc để lộ xương quai xanh quyến rũ, hợp với màu máu tươi nồng đậm lại càng tăng vẻ ma mị. Gương mặt tuấn mỹ cũng bị nhuộm đỏ, vài sợi tóc trên trán hòa với mồ hôi rũ xuống tạo thành một tổng thể bết bát dính vào trán. Nhưng hơn hết là đôi mắt, đôi mắt đã nổi đầy tơ máu, Diệp Sở lúc này không khác gì một con sói hoang bị kích thích, điên cuồng vùng vẫy.
Bàn tay cầm súng bị chém hai nhát, ở cánh tay bị trúng đạn, còn có bắp đùi bị bắn hai phát, nhưng đối với hắn lúc này, nỗi đau đớn đó chẳng thấm vào đâu. Hắn tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức mặc kệ chính bản thân mình.
Trùm Văn Dư nhìn Diệp Sở, hắn bị loại khí thế bức người trong đôi mắt kia làm cho chột dạ. Vẻ mặt ông ta vì vậy càng thêm bực bội. Đã đến nước này rồi mà vẫn còn ngoan cố?
Từ chỗ đáp máy bay đến chỗ của trùm Văn Dư đi chỉ mất mười lăm phút đường ô tô. Lâm An Vũ không chậm trễ liền lái xe đi, Lưu Ly muốn đi theo, anh đồng ý, dù sao cả Lâm An Vũ và Diệp Sở đều ở đây, cô có lẽ sẽ không có nguy hiểm.
Chỉ cần thủ hạ đến kịp lúc để thông báo với trùm Văn Dư thì mọi chuyện coi như giải quyết xong một nửa. Vấn đề ở đây của bọn họ chỉ còn là vấn đề thời gian. Thế nhưng... thời gian là vấn đề duy nhất và cũng là nguyên nhân duy nhất!
Bên này, khi thủ hạ của Lâm An Vũ xuất phát cũng là lúc tất cả sắp chấm dứt.
Trùm Văn Dư ung dung vắt chân lên ghế, đuôi mày nhướng lên sự trào phúng và độc ác. Ông ta hút một điếu thuốc, vẻ đắc ý làm người ta chán ghét. Trùm Văn Dư nhìn Diệp Sở một thân đẫm đầy máu đang ra sức đánh trả lại những người ở phía dưới, trong thoáng chốc sự khoái chí lại dâng thêm bội phần.
Ông ta phất tay, lệnh cho thuộc hạ ngừng lại. Bọn họ phải mất đến ba tiếng mới giết sạch được tám thủ hạ đi bên cạnh Diệp Sở. Trùm Văn Dư từ trên ghế đối diện nhìn xuống Diệp Sở đang chật vật phía dưới, thích thú nói:
"Diệp Sở, để tao xem mày còn cứng đầu được bao lâu. Hahaha... Mày nhìn xung quanh đi, những đứa mày đem đến đều nằm xuống rồi. Tại sao chỉ còn mình mày đứng?"
Nói trắng ra trùm Văn Dư cũng chẳng vẻ vang gì, đây là địa phận của ông ta, muốn bao nhiêu người đối phó mà chẳng có? Diệp Sở trước khi đến đây đã có ý định đánh cược rồi, nên giờ phút này đối với hắn tất cả đều không đáng là gì.
Diệp Sở một thân đẫm máu, chiếc áo sơ mi màu đen bị bung ra ba cúc để lộ xương quai xanh quyến rũ, hợp với màu máu tươi nồng đậm lại càng tăng vẻ ma mị. Gương mặt tuấn mỹ cũng bị nhuộm đỏ, vài sợi tóc trên trán hòa với mồ hôi rũ xuống tạo thành một tổng thể bết bát dính vào trán. Nhưng hơn hết là đôi mắt, đôi mắt đã nổi đầy tơ máu, Diệp Sở lúc này không khác gì một con sói hoang bị kích thích, điên cuồng vùng vẫy.
Bàn tay cầm súng bị chém hai nhát, ở cánh tay bị trúng đạn, còn có bắp đùi bị bắn hai phát, nhưng đối với hắn lúc này, nỗi đau đớn đó chẳng thấm vào đâu. Hắn tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức mặc kệ chính bản thân mình.
Trùm Văn Dư nhìn Diệp Sở, hắn bị loại khí thế bức người trong đôi mắt kia làm cho chột dạ. Vẻ mặt ông ta vì vậy càng thêm bực bội. Đã đến nước này rồi mà vẫn còn ngoan cố?
Tác giả :
Diệp Hy