Cha Nuôi Biến Thái
Chương 8: Trừng phạt(18+)
Bạch Tử Ngạn về biệt thự,tức giận bước nhanh về phòng Tố Uyên.Thấy cô đang nhắm mắt,hắn tới gần kéo tóc cô dậy.
-”Em mở mắt ra cho tôi!”-hắn rống lên.
Cô tỉnh dậy, rên khẽ.
-”Đau..”
-”Hm?Biết đau à?Chẳng phải tôi nói phải ngoan ngoãn,không được lại gần đàn ông.Vậy đây là cái gì?”-hắn nói,đồng thời lôi tập ảnh trong túi ra ném trước mặt cô.
Cô hoảng hốt,liếc nhìn hắn.
-”Tôi không cố ý..Là hắn ta..”-cô đang định nói thì hắn ngắt lời.
-”Câm miệng!”
Hắn lôi tóc cô đi,cơn đau làm cô khóc.
-”Đau quá!Thả tôi ra..”-cô nói khẽ.
-”Hừ!Thả em?Đừng mơ!Vĩnh viễn đừng mong có thể thoát khỏi tôi!Vì số mệnh của em là để tôi hành hạ!”
Hắn mặc kệ cô gào khóc,lôi cô đến phòng hắn.
Bạch Tử Ngạn đẩy cô xuống giường lớn,chiếc váy trắng tinh vì sự thô bạo của hắn mà nhàu nhĩ đi.
Hắn cầm lấy điều khiển,nhấn nút.Lập tức xung quanh chân tay cô hiện lên vòng xích,chúng luồn vào tay chân cô.Hiện tại cô bị trói lại,hai chân mở ra hình chữ Đại.
-”Anh..muốn làm gì?Mau tháo xích ra!”-Cô nói,đồng thời nước mắt thi nhau chảy xuống.Cô đã mệt mỏi,tâm dường như đã chết.Liệu còn sự nhục nhã nào có thể hơn?
-”Không bao giờ!”-hắn gầm lên,rồi như con mãnh thú tiến đến phía cô.
Bạch Tử Ngạn xé toạc chiếc váy của cô,bàn tay tham lam chiếm giữ một bên ngực.Hắn bóp mạnh,làm chúng thành mọi loại hình thù.
-”Không!..Anh không được làm vậy!”-cô liên tiếp lắc đầu,nước mắt chảy dài thấm đẫm drap giường.
-”Tại sao lại không?Em là của riêng tôi!Tôi muốn làm gì cũng được!Tốt nhất em nên câm miệng lại,đừng trách tôi không nể tình!”
Hắn nói xong thì cúi đầu,chiếm giữ đôi môi xinh đẹp của cô.Hắn điên cuồng hôn cô,đúng hơn là cắn mút.Chiếc lưỡi luồn vào miệng cô,trêu trọc.
Sau đó hắn dời xuống cần cổ trắng mịn của cô,tham lam cắn.Hắn để lại dấu vết ở mọi nơi trên cơ thể cô,dường như là đánh dấu chủ quyền.
-”Ưm..”-cô không nhịn được rên rỉ,phía dưới cũng chảy ra một tia mật dịch.
Hắn nhìn biểu hiện của cô,nhếch môi lên.
-”Hừm!Tiện nhân dâm đãng!Tôi sẽ cho em hưởng thụ,sung sướng đến cực đỉnh!”
Bạch Tử Ngạn xé quần lót của cô,bàn tay xoa nhẹ nơi đó.Ngón tay thọc vào trong,lúc nhanh lúc chậm,kịch liệt ra vào.Có khi lại xoay vòng.
Cô đã rất kích thích,phía dưới không ngừng chảy ra,thấm đẫm một mảng giường.Cô cắn môi,ngăn chặn không cho mình rên rỉ.
-”Uyên nhi,khó chịu thì kêu ra!Đừng kìm nén,tôi rất thích nghe em kêu!”-hắn nói xong thì cười nhẹ,ngón tay dính mật dịch cho vào miệng cô.
Tố Uyên như kết hợp với hắn,liếm trọn ngón tay của hắn.
Bạch Tử Ngạn cuối cùng cũng trút bỏ quần áo của hắn,đưa vật nam tính vào nơi ẩm ướt của cô.
-”Ưm..a”-như được lấp đầy,cô kêu lên.
Hắn điên cuồng ra vào,luật động.Mặc cho cô mệt mỏi ngất đi mấy lần.Đến lúc mãi về sau,hắn mới chôn vào thân thể cô mầm mống của mình.
Bạch Tử Ngạn xuống giường mặc quần áo.Hắn nhấn nút,vòng xích ở tay cô cởi ra.Hắn lấy trong ngăn kéo ra một lọ thuốc rồi lạnh lùng nói.
-”Uống thuốc đi!Tôi không muốn có con với kẻ thù!”
Tố Uyên mệt mỏi nhấc người dậy,cầm viên thuốc cho vào miệng rồi uống.
Bạch Tử Ngạn thấy cô uống xong,đôi mắt lãnh ngạo liếc nhìn cô.Chuyển tầm mắt đến những dấu hôn trên cơ thể cô,hắn thấy thoả mãn.
Hắn mặc áo vest,bước ra khỏi phòng.
Tố Uyên nằm trên giường,nghĩ lại lời hắn nói lúc nãy thì nước mắt bỗng rơi ra,cô rất buồn.Bao giờ có thể kết thúc?Bao giờ hắn mới hiểu cô yêu hắn?Bao giờ cô mới được tự do?Những câu hỏi ấy lần lượt hiện lên trong đầu cô.Rồi cô mỉm cười tự giễu.
Không bao giờ,chỉ trừ khi cô chết!
_____________
Thương chị quá à:((chap sau còn ngược tâm nữa cơ
-”Em mở mắt ra cho tôi!”-hắn rống lên.
Cô tỉnh dậy, rên khẽ.
-”Đau..”
-”Hm?Biết đau à?Chẳng phải tôi nói phải ngoan ngoãn,không được lại gần đàn ông.Vậy đây là cái gì?”-hắn nói,đồng thời lôi tập ảnh trong túi ra ném trước mặt cô.
Cô hoảng hốt,liếc nhìn hắn.
-”Tôi không cố ý..Là hắn ta..”-cô đang định nói thì hắn ngắt lời.
-”Câm miệng!”
Hắn lôi tóc cô đi,cơn đau làm cô khóc.
-”Đau quá!Thả tôi ra..”-cô nói khẽ.
-”Hừ!Thả em?Đừng mơ!Vĩnh viễn đừng mong có thể thoát khỏi tôi!Vì số mệnh của em là để tôi hành hạ!”
Hắn mặc kệ cô gào khóc,lôi cô đến phòng hắn.
Bạch Tử Ngạn đẩy cô xuống giường lớn,chiếc váy trắng tinh vì sự thô bạo của hắn mà nhàu nhĩ đi.
Hắn cầm lấy điều khiển,nhấn nút.Lập tức xung quanh chân tay cô hiện lên vòng xích,chúng luồn vào tay chân cô.Hiện tại cô bị trói lại,hai chân mở ra hình chữ Đại.
-”Anh..muốn làm gì?Mau tháo xích ra!”-Cô nói,đồng thời nước mắt thi nhau chảy xuống.Cô đã mệt mỏi,tâm dường như đã chết.Liệu còn sự nhục nhã nào có thể hơn?
-”Không bao giờ!”-hắn gầm lên,rồi như con mãnh thú tiến đến phía cô.
Bạch Tử Ngạn xé toạc chiếc váy của cô,bàn tay tham lam chiếm giữ một bên ngực.Hắn bóp mạnh,làm chúng thành mọi loại hình thù.
-”Không!..Anh không được làm vậy!”-cô liên tiếp lắc đầu,nước mắt chảy dài thấm đẫm drap giường.
-”Tại sao lại không?Em là của riêng tôi!Tôi muốn làm gì cũng được!Tốt nhất em nên câm miệng lại,đừng trách tôi không nể tình!”
Hắn nói xong thì cúi đầu,chiếm giữ đôi môi xinh đẹp của cô.Hắn điên cuồng hôn cô,đúng hơn là cắn mút.Chiếc lưỡi luồn vào miệng cô,trêu trọc.
Sau đó hắn dời xuống cần cổ trắng mịn của cô,tham lam cắn.Hắn để lại dấu vết ở mọi nơi trên cơ thể cô,dường như là đánh dấu chủ quyền.
-”Ưm..”-cô không nhịn được rên rỉ,phía dưới cũng chảy ra một tia mật dịch.
Hắn nhìn biểu hiện của cô,nhếch môi lên.
-”Hừm!Tiện nhân dâm đãng!Tôi sẽ cho em hưởng thụ,sung sướng đến cực đỉnh!”
Bạch Tử Ngạn xé quần lót của cô,bàn tay xoa nhẹ nơi đó.Ngón tay thọc vào trong,lúc nhanh lúc chậm,kịch liệt ra vào.Có khi lại xoay vòng.
Cô đã rất kích thích,phía dưới không ngừng chảy ra,thấm đẫm một mảng giường.Cô cắn môi,ngăn chặn không cho mình rên rỉ.
-”Uyên nhi,khó chịu thì kêu ra!Đừng kìm nén,tôi rất thích nghe em kêu!”-hắn nói xong thì cười nhẹ,ngón tay dính mật dịch cho vào miệng cô.
Tố Uyên như kết hợp với hắn,liếm trọn ngón tay của hắn.
Bạch Tử Ngạn cuối cùng cũng trút bỏ quần áo của hắn,đưa vật nam tính vào nơi ẩm ướt của cô.
-”Ưm..a”-như được lấp đầy,cô kêu lên.
Hắn điên cuồng ra vào,luật động.Mặc cho cô mệt mỏi ngất đi mấy lần.Đến lúc mãi về sau,hắn mới chôn vào thân thể cô mầm mống của mình.
Bạch Tử Ngạn xuống giường mặc quần áo.Hắn nhấn nút,vòng xích ở tay cô cởi ra.Hắn lấy trong ngăn kéo ra một lọ thuốc rồi lạnh lùng nói.
-”Uống thuốc đi!Tôi không muốn có con với kẻ thù!”
Tố Uyên mệt mỏi nhấc người dậy,cầm viên thuốc cho vào miệng rồi uống.
Bạch Tử Ngạn thấy cô uống xong,đôi mắt lãnh ngạo liếc nhìn cô.Chuyển tầm mắt đến những dấu hôn trên cơ thể cô,hắn thấy thoả mãn.
Hắn mặc áo vest,bước ra khỏi phòng.
Tố Uyên nằm trên giường,nghĩ lại lời hắn nói lúc nãy thì nước mắt bỗng rơi ra,cô rất buồn.Bao giờ có thể kết thúc?Bao giờ hắn mới hiểu cô yêu hắn?Bao giờ cô mới được tự do?Những câu hỏi ấy lần lượt hiện lên trong đầu cô.Rồi cô mỉm cười tự giễu.
Không bao giờ,chỉ trừ khi cô chết!
_____________
Thương chị quá à:((chap sau còn ngược tâm nữa cơ
Tác giả :
tuongveiii