Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí
Chương 78: Mộng xuân vô ngân 1 (h)
(Edit cái này ngại ghê cơ, edit xong lại post lên cho mọi người còn ngại ghê hơn *xấu hổ, xấu hổ*)
“Ngươi nói cái gì? Phế vật, tất cả đều là đồ ăn hại, nếu không tìm thấy người thì đừng trở về nữa.” Tát Hoàn giận không thể át mắng đám quan binh. Đến một con người thôi cũng tìm không thấy, cũng không phải bảo bọn họ đi tìm một con muỗi, thật đáng giận!
Toàn thể chúng quan binh đều câm như hến. Dạo gần đây, hai vị Vương gia thêm một vị Hoàng Thượng, đều vì tìm một nữ nhân mà điên rồi, bọn họ chỉ kém không đào đất lên, hoặc giống đi lùng bắt tráng đinh, đi đến từng nhà bắt nữ tử nhà người ta ra coi một chút.
“Vương gia, thuộc hạ vô năng.” Đầu lĩnh quan binh khiếp đảm nói, bộ dáng này của Vương gia cứ như muốn xông lên chiến trường giết người, đáy lòng bọn họ phát lạnh a.
Tát Hoàn nổi trận lôi đình, nhưng là thúc thủ vô sách, đành phải lớn tiếng ra lệnh: “Tiếp tục tìm cho bổn vương, thẳng đến khi tìm được mới thôi.” Nói xong, nổi giận đùng đùng rời đi.
Hắn vừa ly khai, mọi người như người chết chìm được cứu lên khỏi mặt nước, từng ngụm từng ngụm thở, giống như vừa rồi không khí đều bị một mình Tát Hoàn chiếm.
“Đi, tiếp tục tìm người.” Đầu lĩnh quan binh hét lớn một tiếng, vội vàng chạy đi.
Tát Hoàn về lại thư phòng, ngã ngồi trên ghế, hai mắt mê mang. Hắn thất thần nhìn thư phòng, không biết mình bây giờ nên làm cái gì.
Nhược Nhi, mấy ngày nay hắn điên cuồng tưởng niệm nàng, không lúc không nghĩ, hắn không vào chầu triều, cũng không đi nơi nào khác. Từ lúc bắt đầu tìm người, hắn thực tích cực, thực cố gắng đi tìm.
Một ngày trôi qua, hai ngày, ba ngày, bốn ngày, …, bảy ngày qua đi. Hắn tuyệt vọng. Nàng tựa như biến mất vào hư không, rời khỏi sinh mệnh của hắn.
“Đem rượu đến.” Hắn hướng ra ngoài cửa quát lớn. Kể từ ngày nàng mất tích, hắn trừ bỏ tìm người, chính là uống rượu, ma túy chính mình, như vậy sẽ không khó chịu.
“Vâng, Vương gia.” Thị vệ đứng ngoài cửa vội vàng nói, sớm đã quen mỗi khi Vương gia trở về sẽ uống rượu. Chỉ chốc lát sau, bọn họ liền đưa lên năm vò rượu, không chừng năm vò cũng chưa đủ, Vương gia tửu lượng tốt lắm, lần trước uống mười vò còn chưa say.
Mặt bàn bày năm vò rượu, Tát Hoàn không thèm nhìn, ngay cả chén cũng không lấy, trực tiếp cầm nguyên vò đổ vào miệng, từng ngụm từng ngụm uống.
Một vò, hai vò, tam vò, …, năm vò uống cạn, vò rượu bị ném xuống đất. Hắn ném vò rượu cuối cùng, thần trí vẫn tỉnh như cũ, không có nửa điểm men say, cũng không có mông lung cảm giác.
“Người tới a, lại mang rượu tới.” Hắn không hài lòng hướng ra ngoài hô lên, sắc mặt vẫn như thường, hôm nay hắn còn muốn uống, không say không ngừng.
Vì thế, thị vệ ngoài cửa lại vội vàng đưa lên năm vò nữa, rồi không yên bất an canh giữ ngoài cửa, Vương gia thật sự rất khủng bố a, thực sợ chẳng may lỡ chọc giận hắn, đầu người khó giữ được.
Vũ Sương Nhi từ khi bị Tát Hoàn đuổi ra khỏi biệt viện, tâm tình luôn không tốt, cả ngày âm dương quái khí, mỗi ngày đầu cầu trời làm cho Lăng Nhược Nhược nhanh chết đi, trăm ngàn đừng để người của Tát Hoàn tìm được.
“Vương phi, Vương gia lại uống rượu.” Lúc này, thị vệ ngoài cửa lên tiếng thông báo. Hiện tại mỗi nhất cử nhất động Tát Hoàn, nàng đều cho người ta đến nói cho nàng.
“Để bổn vương phi đi xem.” Vũ Sương Nhi nhíu mày, vội vàng nói, nàng cũng từng đến một hai lần, nhưng lần nào thư phòng cũng không có người, còn bị đuổi đi.
Mang Uyển Ngữ đi theo, nàng vội vã đi về hướng thư phòng biệt viện, từ khi Lăng Nhược Nhược đi, nàng có thể vào trong biệt viện.
Thị vệ biệt viện nhìn thấy nàng, lập tức cung kính hành lễ: “Thuộc hạ bái kiến Vương phi.” Không có ngăn trở nàng, để cho nàng đi vào.
Vũ Sương Nhi lo lắng cẩn thận đi đến cửa thư phòng, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong, sau đó mới quay sang dò hỏi thị vệ đứng bên cạnh: “Vương gia hiện tại thế nào? Đã uống mấy vò rượu?”
“Mười vò, Vương phi.” Thị vệ nhỏ giọng đưa tin, sợ làm kinh động Vương gia bên trong.
Vũ Sương Nhi cao quý gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết. Nàng không nghĩ ngợi định đưa tay đẩy cửa vào, khi tay vừa đặt lên cửa, nàng xoay người nói với mọi người: “Các ngươi chờ ở bên ngoài, bổn vương phi vào xem Vương gia. Không có lệnh, đều không được tiến vào.”
“Tuân lệnh, Vương phi.” Mọi người cùng Uyển Ngữ cung kính nói.
Vũ Sương Nhi vừa lòng gật gật đầu, thật sâu hít một hơi, rốt cục hạ quyết tâm đẩy cửa ra, sau đó một lần nữa đóng kín cửa lại.
Bên trong thư phòng, vò rượu nằm đầy trên sàn, Tát Hoàn đang ngồi úp mặp trên bàn, thì thào lẩm bẩm một mình, xem ra là đã say.
“Vương gia, Vương gia.” Nàng từng bước một thật cẩn thận tới gần hắn, vừa đi vừa nhỏ giọng gọi.
Tát Hoàn say, trong mơ hồ nghe tựa hồ có người đang gọi mình, vì thế hắn cố gắng ngẩng đầu lên nhìn về phía người tới. “Nhược Nhi, Nhược Nhi, ngươi đã trở lại.” Trong mông lung, hắn thấy Lăng Nhược Nhược đang đi từng bước một về phía hắn, hắn cao hứng đứng dậy, lảo đảo đi qua ôm chầm lấy nàng.
Vũ Sương Nhi nghe đến tên Nhược Nhi liền phẫn nộ dị thường, nhưng khi nàng nhìn thấy Tát Hoàn ôn nhu tươi cười với nàng, lại còn gấp gáp đi không kịp nhìn về phía nàng, nàng do dự.
Ngay lúc Vũ Sương Nhi còn đang rối rắm, Tát Hoàn đã đến bên cạnh nàng, gắt gao ôm nàng, ôm chặt đến mức nàng không thở nổi.
“Nhược Nhi, Nhược Nhi, Nhược Nhi của ta, ngươi là của ta, của một mình ta.” Tát Hoàn tựa như ôm một bảo bối thất lạc nay vừa tìm được, cằm tựa vào cổ nàng, nỉ non nói nhỏ.
Vũ Sương Nhi không thể giãy dụa, nàng luyến tiếc, nàng không muốn buông ra, nhưng trong lòng nàng hiểu rất rõ ràng, trong lòng nam nhân của nàng, chỉ là xem nàng thành một nữ nhân khác, ả nữ nhan khiến nàng thống hận vô cùng.
Tát Hoàn hoàn toàn tin người trong vòng ta mình lúc này chính là Lăng Nhược Nhược – người mà hắn mong nhớ ngày đêm. Giờ phút tưởng niệm lúc này hoàn toàn bạo phát. Rượu bắt đầu phát huy tác dụng trong cơ thể hắn, cả người hắn nóng cháy, hắn đang ôm nữ nhân hắn yêu, hắn rốt cuộc chịu không được.
Ôm mạnh một cái, hắn bế nàng lên, nghiêng ngả lảo đảo hướng về chiếc giười duy nhất trong thư phòng. Vừa đi, hắn vừa cúi đầu tìm kiếm miệng ngọt của nàng.
Vũ Sương Nhi biết, nàng không thể mất đi cơ hội này, cho dù lầm nàng thành ả ta, nhưng vì để đoạt lại Tát Hoàn, nàng tình nguyện trở thành thế thân của một nữ nhân khác.
Ngay sau đó, nàng bị Tát Hoàn áp đảo trên giường, lập tức một khối thân thể như lửa nóng để sát vào thân mình mềm mại, đường cong linh lung của nàng.
“Nhược Nhi, Nhược Nhi…” Tát Hoàn tìm môi của nàng, thô bạo trằn trọc cặp môi anh đào, hấp mật ngọt và hương thơm của nàng.
Đầu óc Vũ Sương Nhi thực đã hôn mê. Ngay trong tích tắc hắn hôn lên môi nàng, hết thảy tính toán đều bị ném lên chín tầng mây. Hắn là phu của nàng, là ông trời của nàng, là hết thảy của nàng, muốn bảo nàng làm gì đều được, đơn giản vì nàng yêu hắn, thương hắn.
“Vương gia, Vương gia, a…” Nàng thở hào hển, mới vừa phục hồi tinh thần lại từ trong nụ hôn dài nồng nhiệt, liền bị hắn dùng lực cắn cắn cái cổ như tuyết trắng của mình, nàng không thể nghĩ tiếp gì nữa, liền kinh hô ra tiếng.
Tát Hoàn không thể nghĩ gì hơn, chỉ muốn càng nhiều, chỉ muốn chiếm lĩnh phân tốt đẹp này, chỉ muốn nàng thuộc về mình. Hoàn toàn, duy nhất.
Từ cổ, đến phần ngực cao ngất, hắn như một tướng quân xông vào cấm địa quân địch, một đường vượt mọi chông gai, cuối cùng dừng lại khỏa quả đỏ rực kia.
Hút, cắn cắn, gây xích mích, lạp xả, liếm…
“Ngươi nói cái gì? Phế vật, tất cả đều là đồ ăn hại, nếu không tìm thấy người thì đừng trở về nữa.” Tát Hoàn giận không thể át mắng đám quan binh. Đến một con người thôi cũng tìm không thấy, cũng không phải bảo bọn họ đi tìm một con muỗi, thật đáng giận!
Toàn thể chúng quan binh đều câm như hến. Dạo gần đây, hai vị Vương gia thêm một vị Hoàng Thượng, đều vì tìm một nữ nhân mà điên rồi, bọn họ chỉ kém không đào đất lên, hoặc giống đi lùng bắt tráng đinh, đi đến từng nhà bắt nữ tử nhà người ta ra coi một chút.
“Vương gia, thuộc hạ vô năng.” Đầu lĩnh quan binh khiếp đảm nói, bộ dáng này của Vương gia cứ như muốn xông lên chiến trường giết người, đáy lòng bọn họ phát lạnh a.
Tát Hoàn nổi trận lôi đình, nhưng là thúc thủ vô sách, đành phải lớn tiếng ra lệnh: “Tiếp tục tìm cho bổn vương, thẳng đến khi tìm được mới thôi.” Nói xong, nổi giận đùng đùng rời đi.
Hắn vừa ly khai, mọi người như người chết chìm được cứu lên khỏi mặt nước, từng ngụm từng ngụm thở, giống như vừa rồi không khí đều bị một mình Tát Hoàn chiếm.
“Đi, tiếp tục tìm người.” Đầu lĩnh quan binh hét lớn một tiếng, vội vàng chạy đi.
Tát Hoàn về lại thư phòng, ngã ngồi trên ghế, hai mắt mê mang. Hắn thất thần nhìn thư phòng, không biết mình bây giờ nên làm cái gì.
Nhược Nhi, mấy ngày nay hắn điên cuồng tưởng niệm nàng, không lúc không nghĩ, hắn không vào chầu triều, cũng không đi nơi nào khác. Từ lúc bắt đầu tìm người, hắn thực tích cực, thực cố gắng đi tìm.
Một ngày trôi qua, hai ngày, ba ngày, bốn ngày, …, bảy ngày qua đi. Hắn tuyệt vọng. Nàng tựa như biến mất vào hư không, rời khỏi sinh mệnh của hắn.
“Đem rượu đến.” Hắn hướng ra ngoài cửa quát lớn. Kể từ ngày nàng mất tích, hắn trừ bỏ tìm người, chính là uống rượu, ma túy chính mình, như vậy sẽ không khó chịu.
“Vâng, Vương gia.” Thị vệ đứng ngoài cửa vội vàng nói, sớm đã quen mỗi khi Vương gia trở về sẽ uống rượu. Chỉ chốc lát sau, bọn họ liền đưa lên năm vò rượu, không chừng năm vò cũng chưa đủ, Vương gia tửu lượng tốt lắm, lần trước uống mười vò còn chưa say.
Mặt bàn bày năm vò rượu, Tát Hoàn không thèm nhìn, ngay cả chén cũng không lấy, trực tiếp cầm nguyên vò đổ vào miệng, từng ngụm từng ngụm uống.
Một vò, hai vò, tam vò, …, năm vò uống cạn, vò rượu bị ném xuống đất. Hắn ném vò rượu cuối cùng, thần trí vẫn tỉnh như cũ, không có nửa điểm men say, cũng không có mông lung cảm giác.
“Người tới a, lại mang rượu tới.” Hắn không hài lòng hướng ra ngoài hô lên, sắc mặt vẫn như thường, hôm nay hắn còn muốn uống, không say không ngừng.
Vì thế, thị vệ ngoài cửa lại vội vàng đưa lên năm vò nữa, rồi không yên bất an canh giữ ngoài cửa, Vương gia thật sự rất khủng bố a, thực sợ chẳng may lỡ chọc giận hắn, đầu người khó giữ được.
Vũ Sương Nhi từ khi bị Tát Hoàn đuổi ra khỏi biệt viện, tâm tình luôn không tốt, cả ngày âm dương quái khí, mỗi ngày đầu cầu trời làm cho Lăng Nhược Nhược nhanh chết đi, trăm ngàn đừng để người của Tát Hoàn tìm được.
“Vương phi, Vương gia lại uống rượu.” Lúc này, thị vệ ngoài cửa lên tiếng thông báo. Hiện tại mỗi nhất cử nhất động Tát Hoàn, nàng đều cho người ta đến nói cho nàng.
“Để bổn vương phi đi xem.” Vũ Sương Nhi nhíu mày, vội vàng nói, nàng cũng từng đến một hai lần, nhưng lần nào thư phòng cũng không có người, còn bị đuổi đi.
Mang Uyển Ngữ đi theo, nàng vội vã đi về hướng thư phòng biệt viện, từ khi Lăng Nhược Nhược đi, nàng có thể vào trong biệt viện.
Thị vệ biệt viện nhìn thấy nàng, lập tức cung kính hành lễ: “Thuộc hạ bái kiến Vương phi.” Không có ngăn trở nàng, để cho nàng đi vào.
Vũ Sương Nhi lo lắng cẩn thận đi đến cửa thư phòng, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong, sau đó mới quay sang dò hỏi thị vệ đứng bên cạnh: “Vương gia hiện tại thế nào? Đã uống mấy vò rượu?”
“Mười vò, Vương phi.” Thị vệ nhỏ giọng đưa tin, sợ làm kinh động Vương gia bên trong.
Vũ Sương Nhi cao quý gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết. Nàng không nghĩ ngợi định đưa tay đẩy cửa vào, khi tay vừa đặt lên cửa, nàng xoay người nói với mọi người: “Các ngươi chờ ở bên ngoài, bổn vương phi vào xem Vương gia. Không có lệnh, đều không được tiến vào.”
“Tuân lệnh, Vương phi.” Mọi người cùng Uyển Ngữ cung kính nói.
Vũ Sương Nhi vừa lòng gật gật đầu, thật sâu hít một hơi, rốt cục hạ quyết tâm đẩy cửa ra, sau đó một lần nữa đóng kín cửa lại.
Bên trong thư phòng, vò rượu nằm đầy trên sàn, Tát Hoàn đang ngồi úp mặp trên bàn, thì thào lẩm bẩm một mình, xem ra là đã say.
“Vương gia, Vương gia.” Nàng từng bước một thật cẩn thận tới gần hắn, vừa đi vừa nhỏ giọng gọi.
Tát Hoàn say, trong mơ hồ nghe tựa hồ có người đang gọi mình, vì thế hắn cố gắng ngẩng đầu lên nhìn về phía người tới. “Nhược Nhi, Nhược Nhi, ngươi đã trở lại.” Trong mông lung, hắn thấy Lăng Nhược Nhược đang đi từng bước một về phía hắn, hắn cao hứng đứng dậy, lảo đảo đi qua ôm chầm lấy nàng.
Vũ Sương Nhi nghe đến tên Nhược Nhi liền phẫn nộ dị thường, nhưng khi nàng nhìn thấy Tát Hoàn ôn nhu tươi cười với nàng, lại còn gấp gáp đi không kịp nhìn về phía nàng, nàng do dự.
Ngay lúc Vũ Sương Nhi còn đang rối rắm, Tát Hoàn đã đến bên cạnh nàng, gắt gao ôm nàng, ôm chặt đến mức nàng không thở nổi.
“Nhược Nhi, Nhược Nhi, Nhược Nhi của ta, ngươi là của ta, của một mình ta.” Tát Hoàn tựa như ôm một bảo bối thất lạc nay vừa tìm được, cằm tựa vào cổ nàng, nỉ non nói nhỏ.
Vũ Sương Nhi không thể giãy dụa, nàng luyến tiếc, nàng không muốn buông ra, nhưng trong lòng nàng hiểu rất rõ ràng, trong lòng nam nhân của nàng, chỉ là xem nàng thành một nữ nhân khác, ả nữ nhan khiến nàng thống hận vô cùng.
Tát Hoàn hoàn toàn tin người trong vòng ta mình lúc này chính là Lăng Nhược Nhược – người mà hắn mong nhớ ngày đêm. Giờ phút tưởng niệm lúc này hoàn toàn bạo phát. Rượu bắt đầu phát huy tác dụng trong cơ thể hắn, cả người hắn nóng cháy, hắn đang ôm nữ nhân hắn yêu, hắn rốt cuộc chịu không được.
Ôm mạnh một cái, hắn bế nàng lên, nghiêng ngả lảo đảo hướng về chiếc giười duy nhất trong thư phòng. Vừa đi, hắn vừa cúi đầu tìm kiếm miệng ngọt của nàng.
Vũ Sương Nhi biết, nàng không thể mất đi cơ hội này, cho dù lầm nàng thành ả ta, nhưng vì để đoạt lại Tát Hoàn, nàng tình nguyện trở thành thế thân của một nữ nhân khác.
Ngay sau đó, nàng bị Tát Hoàn áp đảo trên giường, lập tức một khối thân thể như lửa nóng để sát vào thân mình mềm mại, đường cong linh lung của nàng.
“Nhược Nhi, Nhược Nhi…” Tát Hoàn tìm môi của nàng, thô bạo trằn trọc cặp môi anh đào, hấp mật ngọt và hương thơm của nàng.
Đầu óc Vũ Sương Nhi thực đã hôn mê. Ngay trong tích tắc hắn hôn lên môi nàng, hết thảy tính toán đều bị ném lên chín tầng mây. Hắn là phu của nàng, là ông trời của nàng, là hết thảy của nàng, muốn bảo nàng làm gì đều được, đơn giản vì nàng yêu hắn, thương hắn.
“Vương gia, Vương gia, a…” Nàng thở hào hển, mới vừa phục hồi tinh thần lại từ trong nụ hôn dài nồng nhiệt, liền bị hắn dùng lực cắn cắn cái cổ như tuyết trắng của mình, nàng không thể nghĩ tiếp gì nữa, liền kinh hô ra tiếng.
Tát Hoàn không thể nghĩ gì hơn, chỉ muốn càng nhiều, chỉ muốn chiếm lĩnh phân tốt đẹp này, chỉ muốn nàng thuộc về mình. Hoàn toàn, duy nhất.
Từ cổ, đến phần ngực cao ngất, hắn như một tướng quân xông vào cấm địa quân địch, một đường vượt mọi chông gai, cuối cùng dừng lại khỏa quả đỏ rực kia.
Hút, cắn cắn, gây xích mích, lạp xả, liếm…
Tác giả :
Mĩ Hải Ái