Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí
Chương 38: Tức giận
“Nàng đi rồi, ngươi vì sao còn không đi?” Vũ Sương Nhi đi rồi, Lăng Nhược Nhược tức giận quay sang trừng mắt nhìn Tát Hoàn, hừm, vợ nào chồng nấy.
Tát Hoàn vốn đang rất mất hứng, lại thấy nàng bất kính như thế, trong lòng càng phát hỏa, lạnh lùng nói: “Ngươi nói chuyện như vậy với bổn vương sao?” Nếu không phải hiện tại hắn không thể tức giận với nàng, không chừng hắn đã đánh nàng một chút.
Lăng Nhược Nhược không biết nội tâm hắn nghĩ gì, nhưng với tính không thích cúi đầu trước người khác, nàng nghe vậy trong lòng càng tức giận, “Ta cứ nói chuyện như vậy, ngươi quản được sao?” Chán ghét những kẻ tự đại, chán ghét bọn bất kính với người khác, nàng chưa từng có hảo cảm với hắn, người khác không tốt với nàng, nàng có thể nhớ cả đời.
“Ngươi……” Hắn tức giận đến nói không ra lời, lại không thể phản bác được. Đấu võ mồm, hắn so ra kém nàng, hơn nữa nàng luôn không thiếu từ mới, khiến hắn á khẩu không trả lời được.
“Ta sẽ không đi.” Hắn lạnh lùng nói, tiếp tục ngồi xuống, nướng cánh gà của mình, lại vẫy tay gọi bé, ý bảo bé đến đây.
Bé cư nhiên nghe lời, rời khỏi Lăng Nhược Nhược, lắc lắc mông chạy lại chỗ hắn.
Lúc này đến phiên Lăng Nhược Nhược hỏa lớn, con cư nhiên chân ngoài dài hơn chân trong, ô ô ô, cư nhiên nghe lời nam nhân kia, không biết có phải thật sự có quan hệ huyết thống? Nàng buồn bực nghĩ.
Hai nam nhân một lớn một nhỏ không biết đang nói cái gì, bé cười đến mắt nhắm lại, vô cùng thân thiết ôm lấy hắn, bàn chân nhỏ nhẹ nhàng đung đưa, đá bùn đất.
“Mẹ, mau tới, phụ vương nướng cho mẹ một cái cánh gà.” Lúc nàng còn đang căm giận bất bình nghĩ ngợi, bé đột nhiên vẫy tay với nàng, nũng nịu hô.
Cái này nàng càng hôn mê, thực mất hứng, mới có bao a, tiểu bảo bảo cư nhiên bị hắn mua chuộc, còn không được nàng đồng ý đã kêu người ta là phụ vương, nàng dưỡng hắn bao nhiêu năm, còn không bằng được mấy phút kia.
Vẻ mặt giận dỗi, nàng thở phì phì đi qua, tức giận nói: “Cục cưng, mẹ ngươi là ai?” Nàng lần này trở về nhất định phải nghiêm túc giáo dục bé một chút, phân cho rõ địch hay ta.
Bé không rõ ý nàng, nghiêng đầu nhỏ mờ mịt nhìn nàng, sau đó dùng ngón tay chỉ nàng, nũng nịu nói: “Mẹ chính là mẹ, ngươi là mẹ.”
“Vậy sao ngươi nhận giặc làm cha, mẹ có dạy ngươi ai là cha ngươi sao? Ngươi vì sao gọi hắn là phụ vương? Hắn cho ngươi cái gì ưu việt, ngươi sẽ không cần mẹ nữa?” Nàng rất mất hứng, lời nói không kiểm soát, lửa giận lớn đến mất lý trí.
Bé vừa nghe, òa khóc lên, vừa khóc vừa nhăn mặt chạy về phía nàng, sợ nàng thực sự không cần mình.
“Mẹ, mẹ……” Hắn không ngừng kêu, vươn hai tay muốn nàng ôm mình.
Lăng Nhược Nhược nghe bé khóc, phẫn nộ trong lòng liền biến mất, lập tức ngồi xổm xuống ôm lấy bé, lau nước mắt cho bé, đem bé ôm sát trong ngực.
Tát Hoàn trong lòng giận nói không nên lời, nàng dám nói đường đường một Vương gia như hắn là giặc, mặt mũi hắn biết để đâu? “Ngươi, lớn mật.” Hắn tức giận chỉ thẳng vào mặt nàng quát.
“Ngươi cút cho ta.” Lòng phiền muộn còn phải dỗ bé, Lăng Nhược Nhược còn đang rối rắm, thấy hắn rống mình, trong lòng lại thêm giận dữ, nói chuyện càng không giữ ý.
Nàng hận, nàng giận, nếu nam nhân này không xuất hiện, lần ăn cơm dã ngoại này đã thật êm đẹp, thật vui vẻ, mẹ con nàng còn có thể đi hái hoa dại, rau dại, thậm chí còn có thể ngủ trên cỏ một giấc, tận hường thiên nhiên phong tình vạn chủng!
Nhưng mà……
Câu này của Lăng Nhược Nhược lập tức đem mặt Tát Hoàn đi quét rác, hắn sắc mặt xanh mét, tức giận đến vung tay muốn đánh nhau nàng, nhưng khi hắn giơ tay lên lại thấy hai khuôn mặt: khuôn mặt phẫn nộ của Lăng Nhược Nhược, khuôn mặt sợ hãi của bé.
Hắn dừng tay, lo lắng nhìn nàng một hồi lâu, cuối cùng tức giận buông tay, lặng lẽ xoay người mang theo thị vệ bỏ đi.
Hắn vừa mới đi, Lăng Nhược Nhược liền nhịn không được thở phì phò từng ngụm từng ngụm. Hù chết nàng, vừa rồi nam nhân kia nổi giận lôi đình, ngay cả nàng cũng không dằn nổi sợ hãi.
“Được, chúng ta tiếp tục ăn của chúng ta, chơi của chúng ta.” Người vừa đi, tâm tình của nàng liền tốt, vội vàng cười tủm tỉm trấn an những người vừa bị dọa hết hồn.
Mọi người thấy nàng tuyệt không để ý, cũng thả lỏng, cùng ngồi vây quanh, trò chuyện, uống nước, nướng thịt, dưới sự lôi kéo của nàng cũng chơi đùa quên cả trời đất.
Tát Hoàn vốn đang rất mất hứng, lại thấy nàng bất kính như thế, trong lòng càng phát hỏa, lạnh lùng nói: “Ngươi nói chuyện như vậy với bổn vương sao?” Nếu không phải hiện tại hắn không thể tức giận với nàng, không chừng hắn đã đánh nàng một chút.
Lăng Nhược Nhược không biết nội tâm hắn nghĩ gì, nhưng với tính không thích cúi đầu trước người khác, nàng nghe vậy trong lòng càng tức giận, “Ta cứ nói chuyện như vậy, ngươi quản được sao?” Chán ghét những kẻ tự đại, chán ghét bọn bất kính với người khác, nàng chưa từng có hảo cảm với hắn, người khác không tốt với nàng, nàng có thể nhớ cả đời.
“Ngươi……” Hắn tức giận đến nói không ra lời, lại không thể phản bác được. Đấu võ mồm, hắn so ra kém nàng, hơn nữa nàng luôn không thiếu từ mới, khiến hắn á khẩu không trả lời được.
“Ta sẽ không đi.” Hắn lạnh lùng nói, tiếp tục ngồi xuống, nướng cánh gà của mình, lại vẫy tay gọi bé, ý bảo bé đến đây.
Bé cư nhiên nghe lời, rời khỏi Lăng Nhược Nhược, lắc lắc mông chạy lại chỗ hắn.
Lúc này đến phiên Lăng Nhược Nhược hỏa lớn, con cư nhiên chân ngoài dài hơn chân trong, ô ô ô, cư nhiên nghe lời nam nhân kia, không biết có phải thật sự có quan hệ huyết thống? Nàng buồn bực nghĩ.
Hai nam nhân một lớn một nhỏ không biết đang nói cái gì, bé cười đến mắt nhắm lại, vô cùng thân thiết ôm lấy hắn, bàn chân nhỏ nhẹ nhàng đung đưa, đá bùn đất.
“Mẹ, mau tới, phụ vương nướng cho mẹ một cái cánh gà.” Lúc nàng còn đang căm giận bất bình nghĩ ngợi, bé đột nhiên vẫy tay với nàng, nũng nịu hô.
Cái này nàng càng hôn mê, thực mất hứng, mới có bao a, tiểu bảo bảo cư nhiên bị hắn mua chuộc, còn không được nàng đồng ý đã kêu người ta là phụ vương, nàng dưỡng hắn bao nhiêu năm, còn không bằng được mấy phút kia.
Vẻ mặt giận dỗi, nàng thở phì phì đi qua, tức giận nói: “Cục cưng, mẹ ngươi là ai?” Nàng lần này trở về nhất định phải nghiêm túc giáo dục bé một chút, phân cho rõ địch hay ta.
Bé không rõ ý nàng, nghiêng đầu nhỏ mờ mịt nhìn nàng, sau đó dùng ngón tay chỉ nàng, nũng nịu nói: “Mẹ chính là mẹ, ngươi là mẹ.”
“Vậy sao ngươi nhận giặc làm cha, mẹ có dạy ngươi ai là cha ngươi sao? Ngươi vì sao gọi hắn là phụ vương? Hắn cho ngươi cái gì ưu việt, ngươi sẽ không cần mẹ nữa?” Nàng rất mất hứng, lời nói không kiểm soát, lửa giận lớn đến mất lý trí.
Bé vừa nghe, òa khóc lên, vừa khóc vừa nhăn mặt chạy về phía nàng, sợ nàng thực sự không cần mình.
“Mẹ, mẹ……” Hắn không ngừng kêu, vươn hai tay muốn nàng ôm mình.
Lăng Nhược Nhược nghe bé khóc, phẫn nộ trong lòng liền biến mất, lập tức ngồi xổm xuống ôm lấy bé, lau nước mắt cho bé, đem bé ôm sát trong ngực.
Tát Hoàn trong lòng giận nói không nên lời, nàng dám nói đường đường một Vương gia như hắn là giặc, mặt mũi hắn biết để đâu? “Ngươi, lớn mật.” Hắn tức giận chỉ thẳng vào mặt nàng quát.
“Ngươi cút cho ta.” Lòng phiền muộn còn phải dỗ bé, Lăng Nhược Nhược còn đang rối rắm, thấy hắn rống mình, trong lòng lại thêm giận dữ, nói chuyện càng không giữ ý.
Nàng hận, nàng giận, nếu nam nhân này không xuất hiện, lần ăn cơm dã ngoại này đã thật êm đẹp, thật vui vẻ, mẹ con nàng còn có thể đi hái hoa dại, rau dại, thậm chí còn có thể ngủ trên cỏ một giấc, tận hường thiên nhiên phong tình vạn chủng!
Nhưng mà……
Câu này của Lăng Nhược Nhược lập tức đem mặt Tát Hoàn đi quét rác, hắn sắc mặt xanh mét, tức giận đến vung tay muốn đánh nhau nàng, nhưng khi hắn giơ tay lên lại thấy hai khuôn mặt: khuôn mặt phẫn nộ của Lăng Nhược Nhược, khuôn mặt sợ hãi của bé.
Hắn dừng tay, lo lắng nhìn nàng một hồi lâu, cuối cùng tức giận buông tay, lặng lẽ xoay người mang theo thị vệ bỏ đi.
Hắn vừa mới đi, Lăng Nhược Nhược liền nhịn không được thở phì phò từng ngụm từng ngụm. Hù chết nàng, vừa rồi nam nhân kia nổi giận lôi đình, ngay cả nàng cũng không dằn nổi sợ hãi.
“Được, chúng ta tiếp tục ăn của chúng ta, chơi của chúng ta.” Người vừa đi, tâm tình của nàng liền tốt, vội vàng cười tủm tỉm trấn an những người vừa bị dọa hết hồn.
Mọi người thấy nàng tuyệt không để ý, cũng thả lỏng, cùng ngồi vây quanh, trò chuyện, uống nước, nướng thịt, dưới sự lôi kéo của nàng cũng chơi đùa quên cả trời đất.
Tác giả :
Mĩ Hải Ái