Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 55
Kiều Bích Ngọc bỗng nhiên bảo tài xế taxi dừng lại, nhưng sau đó
lại lộ vẻ khó xử, “Không cần nữa, bác đi tiếp đi “
“Này cô, sắc mặt cô hơi tái rồi.“ Bác tài xế quay lại nhìn cô nói với
vẻ quan tâm.
Kiểu Bích Ngọc mỉm cười, “Cháu không sao.”
Cô nhìn sang cửa xe phía bên trái, khuôn mặt như vừa mất đi thứ
gì đó.
Khi chiếc xe vượt qua đèn giao thông ở ngã tư, cô dường như
nhìn thấy Quách Cao Minh đang lái xe qua.
Hình như anh ta, hay là không phải…
“Tại sao mình lại nghĩ đến anh ta.” Cô cúi đầu, úp úng lẩm bẩm.
Trở về phòng của khách sạn Quân Lâm, nhìn đồng hồ treo trên
tường, đã tám giờ tối rồi.
Kiểu Bích Ngọc trong lòng có chút bực bội, bỗng nhiên nhớ ra
một số chuyện , lập tức đến bên giường cầm lấy điện thoại của khách
sạn gọi cho phục vụ, “Alo, xin hỏi trong lúc tôi ra ngoài có ai đến đây
tìm tôi không?”
Nghe đầu dây bên kia cô gái phục vụ khách sạn lễ phép trả lời,
sắc mặt cô càng trở nên trầm tư, “À, được rồi…cảm ơn.”
Quách Cao Minh không hề đến tìm cô.
Khi ở trong quán trà sữa, lo lắng sẽ để lỡ mất lúc Quách Cao
Minh sẽ đến tìm cô.
Lỡ mất? Nét mặt của cô có chút hơi giật mình, mình lo lắng lỡ
mất anh ta sao?
Một cảm xúc nhói lên không thể lí giải được trong lồng ngực cô,
cảm giác rất lạ.
“Anh ta rốt cuộc đang bận gì vậy?”
Kiểu Bích Ngọc ngồi bên giường, ngoảnh đầu nhìn hành lí của
mình, do dự, “Vậy mình cuối cùng có nên đợi anh ta cùng trở về
thành phố Bắc An không?”
Sau đó cô vào phòng tắm rửa mặt và quyết định, nếu tối nay
Quách Cao Minh không liên lạc với cô, thì sáng mai cô sẽ tự mình đặt
chuyến bay trở về thành phố Bắc An.
“Anh ta thường rất bận, nhưng là bận ở văn phòng hay đi với
người khác?”
Cô biết Quách Cao Minh là người vô cùng bận, công việc ở tập
đoàn IP&G rất bận rộn, những dự án lớn nhất định phải là đích thân
anh ký phê duyệt, thường xuyên thấy anh thức suốt đêm trong phòng
sách để làm việc.
Dù sao cô cũng là người vợ trên danh nghĩa của anh, thực ra nhìn
thấy anh bận rộn như vậy cũng có chút đau lòng, chỉ là cô không biết
phải thể hiện ra như nào.
Kiều Bích Ngọc nằm trên giường, tay phải nghịch điện thoại,
hành động có chút do dự, “Bây giờ gọi điện cho anh ấy có phải là làm
phiền anh ấy rồi không?”
“Bộp”
Đột nhiên bụng cô truyền đến một cơn đau dữ dội, cơn đau khiến
cô lập tức phải cuộn mình lại, điện thoại trong tay rơi xuống sàn nhà.
“A, đau quá…”
Sắc mặt cô tái xanh, cắn chặt môi, hai tay ôm chặt lấy bụng .
“Đau…” Cơn đau dữ dội ở bụng truyền lại khiến cô thở dốc.
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra trên chán, cả thân run rẩy, cô
dùng hai tay đỡ lấy cơ thể, muốn bám vào giường để đứng dậy nhưng
cô không còn đủ sức nữa.
Kiểu Bích Ngọc thở gấp , tại sao lại thế này…? Cô không hiểu,
hôm nay cô không hề ăn đồ linh tinh, tất cả đều là những món cô vẫn
ăn hàng ngày, tại sao vậy…
Khuôn mặt cô tái nhợt, mơ hồ quay lại nhìn chiếc điện thoại đang
rơi trên sàn nhà.
Quách Cao Minh…
Lúc lòng cô đầy sự sợ hãi và bất lực thì trong đầu lại hiện lên tên
của anh.
Hai mắt đỏ hoe, cô nghiến chặt răng, dùng hai khuỷu tay chống
đỡ cơ thể, từng chút bò sát bám vào mép giường, tay phải giơ da run
rẩy muốn với lấy điện thoại trên mặt sàn.
Nhất định phải tìm anh ấy, Quách Cao Minh…
Hơi thở cô hỗn loạn với thân thể yếu ớt, Kiều Bích Ngọc ngã
phịch xuống , cả cơ thể cô ngã xuống nằm trên sàn nhà.
Khắp lưng cô đau nhức, làn tóc rối, mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa,
đau đến mức cô cắn môi đến chảy máu.
Khó khăn tiến lên phía trước, cuối cùng cũng với được điện thoại,
ngón tay run run lướt nhẹ trên màn hình vài lần, rồi bấm số của anh.
“Quách…Quách Cao Minh…“ Dường như đó là hi vọng cuối cùng
của cô, giọng nói yếu ớt, run rẩy và không ngừng gọi tên anh.
“Quách Cao Minh…đến khách sạn Quân Lâm , em thấy khó chịu
quá , anh qua đây nhé…”
“Qua đâu?” Đầu dây bên kia có người bắt máy, nhưng là tiếng
của một người phụ nữ.
Giọng nói của người phụ nữ dịu dàng, có chút mập mờ, “Cao
Minh anh ấy đang đi với tôi, chúng tôi đang rất bận, tối nay anh ấy sẽ
ở lại chỗ tôi…”
“Kiểu Bích Ngọc, anh ấy bây giờ không có thời gian để nói
chuyện với cô, cô có chuyện gì muốn tôi nói lại với anh ấy không?”
Tút tút tút…
Một dòng nước từ khóe mắt chảy xuống, cô khó khăn bò trên sàn
nhà, tay phải nắm chặt lấy điện thoại, cảm giác tuyệt vọng và thấy
mình thật tầm thường.
“A… Đau quá.
Bụng lại truyền đến một cơn đau dữ dội.
Khi cô cúi đầu nhìn xuống, toàn bộ khuôn mặt Kiều Bích Ngọc trở
nên trắng bệch, đôi mắt mở to kinh hãi.
Cô nín thở, nhưng vẫn không kìm nén được nhịp tim đang đập
điên cuồng, trước mắt cô là một màu đỏ sẫm kinh hoàng, từ giữa hai
chân của cô chảy ra.
“Con ơi…”
Tất cả suy nghĩ của cô bây giờ chỉ là đứa con…
Đôi môi nhợt nhạt của cô run lên, không ngừng lẩm bẩm, dương
như cô vì quá hoảng sợ mà quên sự đau đớn trên cơ thể mình, nhưng
cô đang bị nỗi sợ hãi lớn hơn bao trùm.
Con cô bị sinh non.
Cô một lần nữa với lấy điện thoại, đến cả hơi thở cũng trở nên
ngắt quãng, “Quách Cao Minh, Quách Cao Minh…“ Nỗi sợ kinh hoàng
ập đến khiến cô trở nên hỗn loạn.
“Cứu tôi, xin hãy cứu lấy con tôi…”
Cô ấy khóc gần như tuyệt vọng, hét vào điện thoại, “Lê Yến Nhi,
đưa điện thoại cho Quách Cao Minh, đưa cho anh ấy ! Để anh ấy
nhanh cho người tới đây…”
“Anh không cần đứa bé, tôi cần…” Giọng cô đầy sự hoảng sợ, run
rẩy, “Tôi có thể tự mình nuôi nấng con…”
“Tôi sẽ không làm phiền cuộc sống của hai người, tôi cầu xin hai
người, cứu tôi…“ Cô không kìm được khóc lớn thành tiếng, giọng nói
yếu ớt run rẩy van xin.
Cứu tôi, xin hãy cứu lấy con tôi.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Đáp lại cô là đều một giọng nói lạnh lẽo của tổng đài, cứ như vậy
lặp đi lặp lại, khiến trái tim cô lúc này như vỡ vụn rơi xuống vực sâu,
không thể thoát ra được.
Cứu tôi…
Cô nhìn chằm chằm vào vũng máu đỏ sẫm giữa hai chân mình,
đầu mũi nồng nặc mùi tanh của máu tươi, cả căn phòng bao phủ bởi
hơi thở của sự chết chóc…
Cho đến khi hai mắt cô đã bị nước mắt làm nhòe đi, nhìn vào màn
hình điện thoại, ngón tay run rẩy, muốn bấm số 120 nhưng bỗng
nhiên tất cả mọi âm thanh đều dừng lại.
Màn hình điện thoại đang sáng nhưng người phụ nữ bên cạnh đã
nhắm chặt mắt…
Cả căn phòng tự nhiên im lặng.
Xin hãy cứu lấy con tôi…
“Có chuyện gì vậy?”
Lúc này trong phòng cấp cứu, một người phụ nữ nằm trên giường
bệnh, nhỏ giọng hỏi người đàn ông bên cửa sổ phòng bệnh, cô cảm
thấy anh có chút thờ ơ.
“Tôi có việc phải làm.”
Quách Cao Minh cầm lấy điện thoại di động liếc qua nhưng
không thấy bất kì cuộc gọi đến nào, nhưng trong lòng có chút bực
bội không lí giải được.
“Cao Minh, anh đừng bỏ em một mình trong bệnh viện, em sợ.”
Thấy anh chuẩn bị phải đi, cô lập tức hoảng sợ bám vào giường
bệnh đứng dậy, không để ý đến dây truyền nước ở tay vội vàng kéo
lấy anh, “Đừng đi…”
“Cô Lê, cô bị tai nạn giao thông cơ thể vẫn còn rất yếu, đêm nay
phải ở lại bệnh viện để theo dõi, không thể rời đi.“ Y tá thấy cô đứng
dậy khỏi giường bệnh vội vàng tiến lại đỡ lấy cô.
Nhưng Lê Yến Nhi lại vô cùng cố chấp, hai tay ôm chặt cánh tay
phải của Quách Cao Minh, nói giọng yếu ớt cầu xin, “ Cao Minh, anh
đừng đi có được không?”
Quách Cao Minh đưa mắt nhìn khuôn mặt cô, cảm xúc lẫn lộn
hiện trên khuôn mặt.
Cô y tá liên tục khuyên , “Là bạn trai thì cũng phải có nghĩa vụ ở
bên bạn gái của mình, này cậu, cậu hãy ở bên cô ấy, hơn nữa cậu
cũng phải chịu trách nhiệm về vụ tai nạn lần này.”
Chỉ hai tiếng trước ,khi Quách Cao Minh lái xe rời khỏi trường
trung học phổ thông đầu tiên ở thành phố Hải Châu thì anh nhận
được điện thoại của Lục Khánh Nam, nhưng vô cùng trùng hợp ở ngã
rẽ lại va chạm với xe của Lê Yến Nhi.
“Sức khỏe cô ấy thế nào rồi?“ Anh hỏi vị bác sĩ đang đi ngang
qua.
Vị bác sĩ trẻ tuổi liếc nhìn Lê Yến Nhi, rồi nhìn vẻ mặt nghiêm nghị
của Quách Cao Minh, nhẹ nhàng nói, “Sức khỏe không có vấn đề gì
nghiêm trọng, có chút chấn động não, gãy cổ tay phải, hiện tại không
được làm việc nặng.”
“Phim vừa mới bắt đầu, làm sao có thể nghỉ được…” Lê Yến Nhi
hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt lộ ra vẻ lo lắng, “Nếu trong đoàn quay họ
không thích tôi do làm chậm tiến độ, lấy người khác thay thế tôi thì
sao?
“Từ từ an ủi bạn gái anh nhé.” Vị bác sĩ và cô y tá nói vài câu sau
đó đi ra ngoài.
Lê Yến Nhi được yêu cầu nằm trên giường bệnh để tiếp tục
truyền nước, nhưng nét mặt lo lắng, dáng vẻ đáng thương khiến
người ta cảm thấy xót xa.
Quách Cao Minh đứng bên cạnh giường, khuôn mặt nghiêm nghị
có chút ngập ngừng.
Nhìn xuống điện thoại di động, ngón tay thon dài bấm dãy số
quen thuộc.
Tiếng chuông điện thoại lặp đi lặp lại.
Nhưng đều không có ai nghe máy.
Anh nhìn điện thoại, lộ ra vẻ mặt không còn kiên nhẫn, cô cố tình
không nghe máy của tôi!
“Cao Minh, anh tâm trạng không tốt, có phải ở tập đoàn xảy ra
chuyện gì không?” Lê Yến Nhi ở trên giường bệnh giơ tay ra nắm lấy
tay anh, yếu ớt hỏi.
“Không có gì.“ Quách Cao Minh chạm ngón lên khuôn mặt lạnh
rồi lập tức cúp máy.
“Kiều Bích Ngọc.“
“Kiều Bích Ngọc, cô sao vậy? Cô tỉnh lại đi, cô đừng dọa tôi”
Căn phòng khách sạn khóa trái đột ngột bị đạp ra, mùi máu nồng
nặc trong căn phòng khiến họ trở nên lo lắng.
Chiếc điện thoại rơi trên sàn không ngừng đổ chuông.
Mọi người nhìn sang người phụ nữ bên cạnh chiếc giường lớn,
dưới chân là vũng máu đỏ sẫm kinh hoàng.
Người đàn ông lo lắng lao đến và ngồi bên cạnh cô, không ngừng
thì thầm bên tai cô, cố gắng đánh thức cô dậy.
Không có phản ứng gì…
Kiểu Bích Ngọc hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt tái nhợt, làn da
lạnh lẽo, nằm rạp xuống sàn nhà ,bất động.
“Kiều Bích Ngọc, cô phải kiên cường lên, cô nhất định phải kiên
cường.”
Người đàn ông thật không dễ dàng rơi lệ, nhưng bây giờ đôi bàn
tay to lớn chạm vào làn da lạnh buốt của cô, thân thể gầy gò này
dường như sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế gian, cô dương như sẽ không bao
giờ tỉnh lại nữa.
“Kiều Bích Ngọc, Kiều Bích Ngọc cô hãy cố lên, cô có nghe thấy
không?” Hai mắt anh đỏ ngầu, ánh mắt nhìn khuôn mặt cô không rời,
bàn tay anh siết chặt lấy cổ tay cô.
Xe cấp cứu rất nhanh đã tới, người đàn ông cùng nhân viên y tế
vội vàng bế cô lên cáng cứu thương, xe cấp cứu nhanh chóng đến
bệnh viện.
Tiếng kêu bíp bíp của cấp cứu, âm thanh này luôn mang lại cảm
giác sợ hãi, kinh hoàng ở sâu trong lòng.
Hai mươi phút sau , xe cứu thương nhanh chóng đến bệnh viện,
nhân viên y tế trong viện vội vàng lao ra giúp đỡ đưa cô vào phòng
cấp cứu.
“ Lập tức đưa vào phòng mổ…”
“Cần phải truyền máu…”
“Người nhà bệnh nhân đâu?”
Nếu anh không ở bên em lúc em cần anh nhất, thì có lẽ không
còn quan trong nữa rồi…