Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 387
Kim giây ở đồng hồ chuyển động với tốc đồ
đều đặn.
Bây giờ là 8 giờ tối, nếu bình thường đây là
lúc mọi người hăng hái nhất, nhưng bây giờ bị
kẹt lại trong gió tuyết, chen chúc ở nơi thiếu
thốn này. Lại còn vì các cửa sổ đều đóng chặt,
có một đám lửa lớn đang bốc cháy ở đại sảnh,
khí cacbonic thải ra khiến não bộ có hơi buồn
ngủ.
Ai cũng không còn sức lực, vẻ mặt lo lắng,
mệt mỏi.
Tựa vào người, dùng thân nhiệt sưởi ấm cho
nhau, chỉ biết hy vọng và chờ đợi.
“Chắc chắn đêm nay sẽ không có ai cứu
chúng ta.”
Có người thì thào, bên ngoài tối đen như
mục, gió tuyết thổi như tiếng hú ma sói, ảm đạm
vô cùng.
Kiều Bích Ngọc nhắm mắt lại, nửa mê nửa
tỉnh.
Châu Bích Ngọc đang ôm Thanh Tùng, thở
đều đặn, dường như đã ngủ thiếp đi. Hà Thủy
Tiên co rụt người lại trong chăn bông, cô căng
thẳng nên không thể ngủ được, mắt mở to.
Bùi Hưng Nam ngồi bên cạnh họ canh gác,
trong khi đó Lục Khánh Nam và một vài người
đàn ông cao lớn đang cần rìu xẻ đôi đồ đạc bằng
gỗ để tiếp tục có nguyên liệu sưởi ấm
Đêm nay, ngoài tiếng gió rít và âm thanh
tuyết rơi, là tiếng của đám người Lục Khánh Nam
đang chặt gỗ bằng rìu. Đa số khách du lịch ở đây
đều là người giàu có, chưa phải làm việc nặng,
cầm rìu cũng thấy khó khăn, tiếng chặt gỗ nghe
cứng nhắc.
Cũng chẳng sao, yên tĩnh quá dễ khiến lo
lắng.
Kiều Bích Ngọc lắng nghe tiếng chặt gỗ của
Lục Khánh Nam, cảm thấy nhẹ nhàng, đôi mắt
khẽ lim dim.
Nhưng khi cô chuẩn bị chìm sâu vào giấc
ngủ, đột nhiên, ngoài trời truyền đến tiếng hét
thất thanh.
Kiều Bích Ngọc bật dậy vì giật mình.
Một số người trong đại sảnh cũng chú ý đến
âm thanh kỳ lạ này, cảnh giác quay đầu nhìn ra
ngoài trời. Nhưng chẳng có gì ngoài đêm đen
dày đặc, họ không biết chuyện gì vừa mới xảy ra.
Đột nhiên một bóng người hốt hoảng lướt
qua, ánh lửa trong phòng sáng nhàn nhạt, hiện
rõ hình ảnh một bóng người.
Ngoài trời là khuôn mặt tái nhợt của người
đàn ông, dường như đang rất sợ hãi, không
ngừng hét lên dùng hai tay đập mạnh vào cửa.
Kiều Bích Ngọc sợ hãi, cô nhìn hai cánh tay đầy
máu của người đàn ông.
“Mở cửa.”
“Mở cửa cho tôi!” Người đàn ông hoảng loạn
hét lên, đập tay lên cánh cửa nặng nề của khách
sạn.
Nhiều người trong phòng thức dậy, vẻ mặt ai
cũng hoang mang và do dự.
Không hiểu tại sao lại có một người đột ngột
xuất hiện ở ngoài trời, tay lại bê bết máu.
Kiểu Bích Ngọc và Lục Khánh Nam không
nhúc nhích, lúc này một người đàn ông cao gầy
tách khỏi đám đông, từng bước đến gần cửa.
Kiểu Bích Ngọc nhận ra đó chính người
người chụp ảnh đã chỉ đạo khách hàng khóa cửa
và nhóm lửa.
Không đợi mọi người lên tiếng, nhiếp ảnh gia
đã mở cửa.
Một trận bão tuyết ùa vào.
Những người ngồi gần cửa hét ầm lên, gió
tuyết ban đêm mặc dù yếu hơn dự đoán, nhưng
nhiệt độ vẫn còn rất thấp, ngọn lửa lớn ở trung
tâm bị gió tuyết thổi tắt đi.
Nhiếp ảnh gia nhanh chóng di chuyển, kéo
người đàn ông đi vào, sau đó đóng cửa lại.
Nhiếp ảnh gia hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông bị mọi người đổ dồn ánh mắt,
vẻ mặt bối rối, “Tôi, tôi thực sự không có ý giết
anh ta…”
Người này dường như bị hoảng loạn, ôm lấy
mặt bằng bàn tay bị gió tuyết làm sưng đỏ lên,
nhuốm đầy máu. Anh ta khóc không ngừng, liên
tục giải thích.
“Chúng tôi đánh nhau ở cửa sau. Anta có
chìa khóa tất cả các cửa của khách sạn, anh ta
muốn đẩy tôi ra ngoài, muốn cho tôi chết cóng,
vì vậy anh đã lôi tôi ra ngoài. Chúng tôi đánh
nhau, tôi túm lấy anh ấy, muốn cướp lại chùm
chìa khóa… Tôi không cố ý, thực sự không cố ý,
là do Anta xoay người, trượt chân, rơi xuống
vách núi.”
Anta đã chết.
Sau khi mọi người biết tin, vẻ mặt đều ngạc
nhiên.
“Rồi anh có lấy được chìa khóa không?” Một
người lo lắng hỏi.
Lòng trắc ẩn trong thời điểm khủng hoảng
này là điều xa xỉ, họ không quan tâm Anta có rơi
xuống vực hay không, sống chết thế nào, điều
cấp bách nhất bây giờ là chìa khóa phòng chứa
đồ ăn.
Người đàn ông khóc lóc, suy sụp tỉnh thần,
“Tôi không cố ý, tôi không cố ý giết anh ta.“ Anh
thực sự sợ hãi, ngã gục xuống đất, lặp lại những
lời đó.
Một người đàn ông sốt ruột ra xem có chìa
khóc không, giây tiếp theo, anh ta kinh hoàng
chửi rủa: “Đồ khốn này, không lấy được chìa
khóa!”
Một nhóm ba đến năm người chạy vào bếp
sau với vẻ mặt nghiêm túc, và Kiều Bích Ngọc
cũng chạy theo.
Phòng chứa thức ăn ở bếp sau được khóa
bằng một chiếc khóa thép lớn.
Loại thép này chỉ có thể mở bằng tia laze
hoặc cưa máy, dùng rìu để phá khóa cùng vô
dụng.
Không có nguồn cung cấp thực phẩm.
Mọi người xôn xao mà mất ngủ, Châu Mỹ
Duy tái mét, ôm Thanh Tùng vào lòng, cả hai đều
cứng đờ bất lực, Bùi Hưng Nam bước đến võ vai
an ủi, nhưng lúc trông anh căng thẳng ra mặt.
Tình hình nghiêm trọng như này, anh cũng khó
mà lạc quan được.
“Chúng ta không còn thức ăn…
Một vài người phụ nữ không khỏi kêu lên:
“Tại sao ông trời lại làm vậy với chúng tôi? Đồ
đạc gần cháy hết, lương thực không còn, chắc
chắn nhóm cứu hộ sẽ không đến kịp.”
Một người phụ nữ trung tuổi dường như hóa
điên, chạy vào đống lửa, cầm một ngọn đuốc
lớn, rồi giơ lên lung tung: “Sẽ không ai đến cứu
chúng ta…”
“Tất cả chúng ta sẽ chết.”
“Tất cả chúng ta sẽ chết ở đây!” Cô ta gào
lên trong tuyệt vọng, ném ngọn đuốc trên tay về
phía tấm rèm trên cửa sổ.
“Chúng ta phải đốt khách sạn này ra tro. Là
họ đã lừa chúng ta ở lại nơi quỷ quái này, đây là
địa ngục!”
Mọi người trong sảnh dường như bị bao
trùm bởi hơi thở tuyệt vọng của cái chết, không
còn hỉ vọng sống sót, cũng không ai thay đổi
được số phận. Ngọn đuốc nhanh chóng bén vào
tấm màn, ngọn lửa lớn bùng lên.
Kiều Bích Ngọc chen ra khỏi đám đông và
giận dữ, mắng, “Đồ điên, tôi không muốn chết
cháy.”
Hai từ “chết cháy” của cô đã đánh thức một
số người trong đám đông hỗn loạn. Nếu khách
sạn hỏa hoạn, họ sẽ chết cháy trước chết cóng
và chẳng còn nơi nào để trốn bão tuyết.
Kiều Bích Ngọc cảm thấy có phải do cửa
nẻo để bị đóng lại nên bên trong thiếu ô xi
không, mà những người này hành xử như thể
mất não.
Cô tức giận, bất chấp ngọn lửa, liều lĩnh
vươn tay kéo tầm màn đang cháy vào ngọn lửa
trung tâm để nó không lan ra những nơi khác.
Lục Khánh Nam lập tức đến giúp cô, thấy
tóc cô bốc cháy, anh vội vàng lấy áo dập lửa sau
lưng cô, “Kiều Bích Ngọc, một phần tóc của cô
cháy kìa.”
Kiều Bích Ngọc tức giận với đám đông, “Ai
trong các người muốn chết, thì chết ngay đi,
miễn là đừng có lôi người khác vào.”
Mọi người nhìn cô, không dám nói.
Tất cả đều cúi đầu, cố đè nén cảm xúc
hoảng loạn trong lòng. Những người ở đây đa
phần đều xuất thân giàu sang phú quý, dù có trải
qua áp lực gì thì chắc chắn cũng chưa bao giờ
rơi vào cảnh bị cô lập, sống chết bất định như
thế này. Làm sao họ có thể mạnh mẽ được trong
hoàn cảnh éo le như vậy?
Châu Mỹ Duy và Bùi Hưng Nam ngồi cạnh
nhau, cô đang kìm nén một vài giọt lệ trên khóe
mắt. Thảm họa kinh hoàng ngoài sức tưởng
tượng, làm sao mà có thể bình tĩnh, lạc quan
được.
Người đàn ông là nhiếp ảnh gia kia, hình như
còn là một bác sĩ. Sau khi kiểm tra ông già bị đột
quy, anh nhìn sang gia đình họ và kết luận “Xuất
huyết não”
Kiều Bích Ngọc đứng gần đây, khi nghe thấy
từ “xuất huyết não” trái tim cô bỗng thắt lại, cha
cô – Kiều Văn Vũ đã suýt chết vì xuất huyết não
cách đây không lâu. Đây là một căn bệnh rất
khẩn cấp và nguy hiểm.
“Bây giờ phải làm sao?”
“Tôi cần đưa cha chúng tôi đến bệnh viện
ngay lập tức…“ Người thân của ông cụ bật khóc,
giọng nói bất lực và tuyệt vọng, họ chỉ biết nhìn
bầu trời đen kịt bên ngoài.
“Xin hãy cứu cha tôi!”
“Chúng tôi không thể nhìn ông chết như thế
này…“ Một người thân khác của cụ khóc nức nở,
kéo cánh tay của nhiếp ảnh gia, nhưng anh ta chỉ
biết lắc đầu đầy bất lực.
Người nhà cụ khóc thảm thiết, ngoài trời gió
tuyết vẫn thổi, đám đông đều lặng người, tinh
thần trở nên suy sụp.
Thanh Tùng còn quá nhỏ, nghe thấy tiếng
khóc của cái chết, câu run lên vì sợ.
Kiều Bích Ngọc ngồi cạnh cậu, dùng hai tay
che tai dưới mũ cho cậu, ngăn cậu không nghe
thấy tiếng khóc thê lương.
Giữa sự sống và cái chết, đôi khi khóc lóc
thảm thiết chẳng làm được gì.
Hầu hết mọi người đều ở sảnh để sưởi ấm,
một số ít người quay lại phòng của họ để chờ đợi.
Đột nhiên có tiếng chạy háo hức trên cầu
thang, “Tôi dùng kính viễn vọng nhìn thấy một
chiếc ô tô ở sườn núi phía Tây…”
Đọc Full tại truyen.one
Thông tin bày làm cho gương mặt mỗi con
người ở đây bừng sáng.
Là một người đam mê thiên văn học, du
khách này mang theo một kính viễn vọng công
suất lớn, sử dụng tại phòng cao nhất của khách
sạn, anh nhìn thấy ba chiếc ô tô có đèn pha ở
sườn núi phía Tây.
“Xe cứu hộ rốt cuộc đã tới rồi…”