Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 192
Quách Cao Minh vẫn ở trong phòng tắm
chưa cởi ra.
Cô ngồi dựa vào đầu giường, cầm điện thoại
nhàm chán lướt tin tức.
Nhấn vài cái vào màn hình, trực tiếp nhảy
đến một trình duyệt, bỗng nhiên cô nghĩ đến một
từ mấu chốt, “Làm thế nào để phòng người thứ
ba”.
Chưa tới một giây đã cho ra rất nhiều
website liên quan, Kiều Bích Ngọc tùy ý vào một
diễn đàn xem thảo luận.
Có một cô gái vừa đăng bài viết mới, có rất
đông người trả lời vào bài viết này.
Chủ thớt có một người bạn thân quan hệ
cực kỳ tốt, bạn thân là một người suốt ngày ru rú
trong nhà, thường xuyên ở nhà một mình nên ăn
mặc khá rộng rãi tùy tiện, nhưng tối hôm nay chủ
thớt và chồng hẹn nhau tới nhà trọ của bạn thân
ăn cơm, không ngờ rằng bạn thân chỉ mặc một
cái áo sơ mi to in hoa văn màu xám nhạt, bên
trong không mặc nội y.
Kiều Bích Ngọc thân là quần chúng hóng
hớt đọc tới đây liền kích động, hơn nữa cô lập
tức nhớ tới đêm nay Hà Thủy Tiên dầm mưa,
quần áo cả người ướt tới xuyên thấu, ngẫm lại
liền có chút buồn nôn.
Quần chúng hóng hớt bắt đầu trả lời, vô
cùng chuyên nghiệp hỏi thăm chủ thớt: “Áo sơ
mi của bạn thân có xuyên thấu hay không?”
Chủ thớt trả lời: “Có thể không xuyên thấu
hả, cả tối không biết mắt chồng tôi nhìn đi đâu,
hơn nữa ngực cậu ấy lại lớn, ánh đèn chiếu vào,
trước ngực hiện lên rõ ràng, cả tôi cũng cảm
thấy lúng túng, bây giờ tôi không biết cậu ấy cố
ý hay là do đã quen mặc như vậy.”
Quần chúng số một: “Biết thừa có người
ngoài tới, hơn nữa còn có người khác phái, cho
dù tùy tiện thế nào cũng phải chú ý một chút
chứ.”
Quần chúng số hai: “Nói thật lòng, tôi cũng
là người thích ru rú trong nhà, bây giờ tôi đã
quen không mặc áo lót, tôi cảm thấy rất đè ép,
thật sự rất đau, nếu như là tôi, có lẽ tôi cũng
không muốn mặc.”
Số một lập tức trả lời số hai: “Tam quan của
cô có vấn đề rồi, bạn thân của chủ thớt ở trước
mặt chồng cô ấy còn không mặc nội y, ngang
nhiên đung đưa như vậy, căn bản là quyến rũ
chồng người ta thẳng mặt rồi. Có thiểu năng
cũng nên biết phép tắc cơ bản chứ”
Số hai bị số một mắng cũng kích động: “Cô
có ý gì đó, cô nói tôi thiểu năng hả, cô mới là
thiểu năng!”
Kiều Bích Ngọc tặc lưỡi, nhiều chuyện lướt
phản hồi của mọi người, sau đó cô nhìn thấy một
phản hồi rất khí thế.
Một vị quần chúng hóng hớt nặc danh cực
kỳ phẫn nộ, trực tiếp vứt một câu: “Hừ, đồ bitch
xảo quyệt!”
“Xem ra tất cả mọi người rất nhạy cảm với
mấy từ này.” Kiểu Bích Ngọc cảm khái, cô cảm
giác mình đã tìm được tổ chức.
Lướt một mạch hơn mười trang, tay hơi mỏi.
Đột nhiên, cô phát hiện Quách Cao Minh đã
vào phòng tắm gần ba mươi phút, bình thường
anh không lề mề như vậy.
Anh làm gì bên trong?
Kiều Bích Ngọc đặt điện thoại xuống, lén lén
lút lút đứng trước cửa phòng tắm, áp tai vào ván
cửa, cô không nghe thấy tiếng nước chảy, trong
lòng cứ cảm thấy hơi bất an, do dự gọi một
tiếng: “Quách Cao Minh.”
Anh không trả lời cô.
Tim Kiều Bích Ngọc đập nhanh, tay dùng
sức xoay tay nắm cửa, khóa lại rồi.
“Cốc cốc cốc”
Cửa bị cô gõ vội vàng: “Quách Cao MinhI”
“Có chuyện gì?”
Bên trong truyền ra giọng nói khàn khàn, lúc
này Kiều Bích Ngọc mới ngừng động tác gõ cửa,
ánh mắt mê mang nhìn ván cửa, trong lòng có
chút lo được lo mất.
Cô chần chừ mở miệng: “Em, em thấy anh ở
bên trong lâu như vậy… Không phải anh bảo
không được ngâm trong phòng tắm quá lâu ư!”
Nói đến cuối cùng, Kiểu Bích Ngọc có chút mất
tự nhiên.
Sau khi cô đứng ngẩn người trước cửa
phòng tắm một lát, bên trong mới đáp lại một
tiếng: “Anh biết rồi.
Anh không mở cửa.
Kiểu Bích Ngọc cau mày, trừng cánh cửa bị
khóa trái.
Bình thường lúc cô tắm bị anh ép không
được khóa trái, sao anh lại khóa trái chứ… Hơn
nữa bình thường cô đứng bên ngoài, anh đều ra
ngoài mở cửa cho cô.
Anh làm gì bên trong?
“Em đứng đây làm gì?”
Ngay khi cô đang buồn bực có nên một
cước đá tung cửa hay không, cửa bị mở ra, cô
giật mình ngẩng đầu lên, Quách Cao Minh khoác
áo tắm màu xanh đậm bất chợt xuất hiện trước
mắt cô.
“Em, em muốn đi vệ sinh” Nhất thời Kiều
Bích Ngọc nói chuyện hơi chột dạ.
Sau khi nói xong, cô hận đầu mình ngu
ngốc, trong phòng ngủ chính của nhà họ Quách
có hai nhà vệ sinh.
“Gần một tiếng rồi”.
Trên đầu vang lên giọng nói trầm thấp, cô
nghèn nghẹn mấp máy môi, muốn nói gì đó,
Quách Cao Minh âm thầm thở dài một hơi, kéo
cô đi về phía giường.
“Quách Cao Minh, anh…“ Anh làm sao vậy?
Cô muốn hỏi, nhưng nhất định anh sẽ không
nói.
Kiều Bích Ngọc nhíu chặt mày, nằm xuống
một bên giường, đưa gáy về phía anh, vừa rồi cô
chú ý thấy bên thái dương anh rịn ra rất nhiều
mồ hôi.
“Này, anh cầm điện thoại của em làm gì!”
Phát hiện điện thoại của mình bị người đàn
ông bên cạnh cầm lên, anh ngồi dựa vào đầu
giường, vẻ mặt kỳ lạ nhìn màn hình điện thoại,
sau đó cúi đầu nhìn cô một cái, nhất thời khiến
cô rất lúng túng.
“Đây là quyền riêng tư của em, trả cho em,
trả cho em.” Kiều Bích Ngọc vươn tay giành lại.
“Phòng người thứ ba?” Quách Cao Minh
nhìn mặt cô, bỗng dưng cười một tiếng.
Vốn dĩ anh chỉ muốn kiểm tra thử tin nhắn cô
nói lúc trước, không ngờ rằng cô lại đăng nhập
một diễn đàn, còn vô cùng hào hứng nhiều
chuyện với đám bạn trên mạng.
“Quách Cao Minh, có phải anh cảm thấy em
rất nhỏ nhen, cảm thấy em rất thích ghen với Hà
Thủy Tiên hay không?”
Cô thấy hiện tại nét mặt của anh đã bình
thường trở lại, do dự trong chốc lát, dù sao cũng
không ngủ được, quyết định hỏi một số băn
khoăn trong lòng.
Quách Cao Minh nhướng mày, rũ mắt nhìn
cô co người ôm chăn mỏng nằm bên cạnh.
Chỉ cần không liên quan đến chuyện đặc
biệt, thật ra anh rất sẵn lòng trò chuyện với cô:
“Hà Thủy Tiên chỉ là nhân viên.”
“Nhưng Hà Thủy Tiên rất thân thiết với
người nhà họ Quách.”
Dù sao cũng đã nói ra rồi, Kiều Bích Ngọc
không kiêng dè nói thẳng.
“Thanh Châu hơi tự kỷ, Hà Thủy Tiên rất
kiên nhẫn, Thanh Châu thích cô ấy, chỉ vậy thôi.
Lời giải thích của anh rất ngắn gọn.
Kiểu Bích Ngọc không hy vọng xa vời cậu
chủ Quách sẽ trò chuyện với cô nhiều như vậy,
đêm nay anh thật sự giống như bị ma nhập,
nhưng trên thực tế anh nói thẳng ra miệng, cô lại
cảm thấy mình lòng dạ hẹp hòi.
Kiều Bích Ngọc kéo chăn lên, ủ rũ vùi đầu
mình vào.
“Được rồi, Hà Thủy Tiên kiên nhẫn, có bản
lĩnh, cô ta có thể đi xã giao với anh, giải quyết
công việc cho anh… Một con béo như em không
xứng với anh.”
Quách Cao Minh dứt khoát nằm xuống, kéo
chăn của cô ra, tránh cho cô không thở được.
Anh phát hiện bà xã của mình, từ khi mang
thai càng ngày càng để bụng tới dáng người.
“Anh chưa từng có thai, anh không biết cảm
giác đó, cả người đều sưng phù lên.” Kiểu Bích
Ngọc không còn sức sống, thật không công
bằng!
Đương nhiên Quách Cao Minh không thể
hiểu được cảm xúc của cô, nhất là mạch suy
nghĩ của vợ anh vốn không giống phụ nữ bình
thường lắm, rất phức tạp.
Thấy cô mặt mày nhăn nhó, anh mở miệng
định dỗ cô một chút.
“Mấy người bên ngoài nói em không xứng
với anh, nói em không đủ sắn sóc, nói em không
bằng Hà Thủy Tiên.”
Đột nhiên Kiều Bích Ngọc trở mình, đồng tử
nóng rực nhìn thẳng vào anh, nghiến răng oán
giận: “Quách Cao Minh, vợ anh thành ra như vậy
rồi, anh không được đòi hỏi gì khác!”
Anh giật mình, nhìn dáng vẻ tức giận của cô.
Xem ra không cần nói mấy lời dỗ dành kia,
một giây sau, trong đôi mắt lạnh lùng của anh
chứa ý cười, nhìn cô, cười không ngớt.