Cây Kim Sợi Chỉ
Chương 95
Nghe người nhà bệnh nhân nói vậy, Hân rất thương. Vì Tiên và Hiếu vẫn chưa đi làm, gọi điện cũng không thấy hai đứa nghe máy nên Hân tạm đóng cửa hiệu thuốc rồi đi theo người ta. Do đã từng bị hại nên Hân nảy sinh tâm lý đề phòng, vừa đi, cô vừa khéo léo hỏi chuyện:
- Em tên gì? Nhà ở đâu?
- Dạ, con tên Thuý. Nhà con ở gần đây thôi ạ, ngay cuối chợ bán hoa quả mợ ạ.
- Sao em biết tới hiệu thuốc của mợ?
- Nhà con nghèo lắm mợ ơi! Con nghe người trong chợ họ đồn đó mợ. Ai cũng nói mợ giỏi, tốt bụng, khám bệnh và bán thuốc với giá rất rẻ nên con mới đến tìm mợ.
Dựa trên những gì được Tiến dặn, Thuý trả lời trơn tru, đánh trúng tâm lý thương người nghèo của mợ Hân. Nó thấy mợ cười hiền, rồi mợ bảo nó:
- Thực ra không phải bệnh nào mợ cũng chữa được. Nếu bệnh của thầy em ngoài khả năng của mợ, mợ sẽ gọi xe giúp em đưa thầy em tới bệnh viện thị xã.
- Dạ, con đội ơn mợ ạ.
Thuý lanh lảu nói, Hân khẽ chau mày. Thường thì khi cô gợi ý như vậy, những người nghèo sẽ rất lo lắng vì họ sợ không đủ khả năng trả chi phí chữa trị ở bệnh viện, hoặc chí ít họ sẽ dò la Hân xem chi phí là như nào. Nhưng Thuý thì không như vậy. Tới đầu chợ, cô thấy sắc mặt của em có vẻ gì đó vui mừng, không giống với cô con gái sốt ruột vì thầy bị bệnh như lúc mới gặp Hân. Cô đưa cho Thuý một tờ năm trăm ngàn, dịu dàng bảo:
- Mợ thèm đồ chua quá! Em qua sạp hoa quả kia mua giúp mợ một hộp xoài dầm. Tiền thừa mợ cho em.
Mắt Thuý sáng long lanh. Mua hộ mợ Hân một hộp xoài dầm mà còn được tiền thừa nhiều hơn cả tiền anh Tiến cho nó để dụ mợ Hân tới gặp anh nên tất nhiên nó đồng ý liền. Thấy Thuý ra sức mặc cả để mua xoài dầm, Hân lại càng thấy sai, có thật là thầy em ấy đang bệnh không vậy? Nhân lúc Thuý không để ý tới mình, cô bật định vị điện thoại, chia sẻ vị trí của mình với Lập rồi gọi điện cho Lập. Lập sốt sắng bắt máy hỏi mợ Hân:
- Có chuyện gì vậy mợ?
- Cũng chưa có gì nghiêm trọng cả, chỉ là mợ thấy hơi bất an. Lập lần theo vị trí mợ vừa chia sẻ để tới chỗ mợ ngay nhé! Nhớ giữ kín, đừng cho cậu biết!
- Dạ, mợ yên tâm, con sẽ không cho cậu biết đâu ạ.
Hân yên tâm cúp máy. Thuý cầm hộp xoài dầm vui vẻ chạy tới bên cô. Hân bình thản nhâm nhi hết hộp xoài rồi vứt chiếc hộp rỗng vào thùng rác, sau đó mới lững thững theo Thuý về nhà. Đó là căn nhà hai tầng cũ kỹ ở cuối chợ, một ngôi nhà mà Thuý mở khoá còn ngượng ngùng thì chắc có lẽ không phải nhà của em rồi. Thấy Lập nhắn tin đang gửi xe ở bãi đỗ, vài phút nữa sẽ tới chỗ Hân, cô hơi bất ngờ, bởi chỉ có chồng cô phóng siêu xe thì mới có tốc độ nhanh như vũ bão thế thôi. Có lẽ Lập lo cho cô nên đi nhanh chăng? Biết Lập sắp tới nên Hân tự tin vào nhà. Cô còn theo Thuý lên tầng hai. Vừa dụ được mợ Hân vào căn phòng mà Tiến đang nằm trên giường đắp chăn kín mít, Thuý đã ngay lập tức lẻn ra ngoài khoá cửa phòng. Biết chắc mợ không thể trốn được đi đâu, Tiến ngay lập tức bật dậy, giảo hoạt nói:
- Con chào mợ. Mợ có nhận ra con không ạ?
- Mợ có nhận ra chứ. Lừa được mợ tới tận đây chắc tốn không ít công sức, Tiến nhỉ?
- Đâu có tốn công mấy đâu mợ. Tại mợ hay mềm lòng dễ bị dụ mà, sau lần này nhớ rút ra bài học cho mình là bớt lo chuyện bao đồng đi nhé mợ!
- Ừ. Mợ sẽ cố gắng ghi nhớ, cảm ơn Tiến.
Hân bình thản nói, Tiến cười khẩy bảo:
- Đến nước này mà mợ còn bình tĩnh được, con cũng phục mợ lắm luôn! Để coi mợ giữ cái mặt cao ngạo ấy được bao lâu?
Tiến rút roi mây ra định quật mợ Hân, nhưng chẳng hiểu sao nó lại thấy người ngợm nóng rừng rực, chiếc roi vô thức rớt xuống đất. Trước lúc mợ Hân tới đây tầm chục phút, mợ Phượng và nó ngồi nhậu với nhau. Mợ uống bia, nó uống rượu. Vốn tưởng chỉ là rượu bình thường thôi, giờ nhìn mợ Hân thấy nóng rực cả người nó mới biết là rượu tình. Hoá ra mợ Phượng cũng không hề tin tưởng nó nên mới dùng chiêu này. Lúc nghe tiếng mợ Hân nói chuyện với con Thuý ở dưới tầng một thì mợ Phượng đã trốn sang phòng bên rồi, đồ đàn bà rắn độc. Tiến cố gắng kiềm nén, nhưng thời gian càng lâu, rượu càng ngấm vào máu thịt khiến nó không còn là chính mình. Nó như một con thú dữ lao tới bên mợ Hân. Ngặt nỗi, nó chưa kịp chạm vào mợ thì cửa đã bị phá. Nó chớp chớp mắt nhìn người đàn ông to cao vạm vỡ trước mặt… cậu… cậu… Hoan… Nó không bị hoa mắt đấy chứ? Không hề đâu! Là cậu thực sự! Và cậu còn đang rất tức giận nữa! Cậu lao vào túm cổ áo nó, vả cho nó mười phát liền. Nó cảm thấy trời đất quay cuồng, má nóng ran, người choáng váng, nó chao đảo ngã xuống đất. Cậu như một con thú dữ, mắt hằn lên những tia đỏ, xông tới đạp liên tục vào lồng ngực nó. Cậu khiến nó thấy nhục nhã vô cùng. Cậu chửi nó như chửi chó:
- Mày! Con nền bà của cậu mà mày dám mơ tưởng! Thằng mất nết này nữa! Chán sống rồi hả con? Mày có tin là bữa nay cậu thả mày lên rừng làm mồi cho sói không?
Ban nãy cậu Hoan vừa đi chơi về thì nghe thằng Lập nói chuyện với vợ cậu, chẳng hiểu chuyện gì mà thì thà thì thụt kêu sẽ không cho cậu biết. Cậu điên máu vả nó hai cái nó mới chịu khai hết. Cậu tịch thu điện thoại của nó rồi phóng xe đi tìm vợ. Vì vợ từng bị hại một lần nên cậu cực kỳ sợ hãi. Khi tới bãi đỗ xe, cậu giả danh thằng Lập, dùng máy nó nhắn tin cho vợ. Lúc đạp cửa xông vào, thấy thằng Tiến nhìn vợ như hổ đói, máu nóng trong đầu cậu bốc lên hừng hực. Cậu thực sự muốn bóp chết nó cho xong. Nhưng con vợ điên khùng lại lao vào ôm cậu. Cậu đẩy nó ra thì sợ nó bị ngã đau. Mà cứ để nó ôm thì cậu không xử được thằng kia! Quá bực bội, cậu la vợ:
- Lùn ơi là lùn! Nấm ơi là nấm! Sao mày vướng víu thế? Sao mày không cho cậu thể hiện cái bản lĩnh của thằng nền ông hả? Ngay cả cái tư cách cơ bản nhất là được đánh ghen mà mày cũng cướp mất của cậu là sao?
Hân đoán cậu đã vô tình nghe được Lập nói chuyện điện thoại với cô và Lập đã bị cậu chèn ép nên làm lộ chuyện. Nhưng cô không giận Lập, hiện tại, cô chỉ sợ thôi. Cô sợ cứ tình hình này cậu sẽ làm người ta trọng thương, gây hoạ lớn nên giọng cô hết sức dịu dàng:
- Cậu muốn thể hiện bản lĩnh của thằng nền ông thì tối về thể hiện với vợ chứ ở đây đánh đấm đâu có thể hiện được điều gì đâu?
Thân làm cái thằng nền ông đang bực lắm luôn mà cứ bị con vợ nó dụ ngọt, rõ ghét! Cậu lừ mắt thương lượng:
- Đã không cho cậu thể hiện ở đây thì tối về phải cho cậu chứng tỏ bản lĩnh của thằng nền ông hai lần!
- Em tên gì? Nhà ở đâu?
- Dạ, con tên Thuý. Nhà con ở gần đây thôi ạ, ngay cuối chợ bán hoa quả mợ ạ.
- Sao em biết tới hiệu thuốc của mợ?
- Nhà con nghèo lắm mợ ơi! Con nghe người trong chợ họ đồn đó mợ. Ai cũng nói mợ giỏi, tốt bụng, khám bệnh và bán thuốc với giá rất rẻ nên con mới đến tìm mợ.
Dựa trên những gì được Tiến dặn, Thuý trả lời trơn tru, đánh trúng tâm lý thương người nghèo của mợ Hân. Nó thấy mợ cười hiền, rồi mợ bảo nó:
- Thực ra không phải bệnh nào mợ cũng chữa được. Nếu bệnh của thầy em ngoài khả năng của mợ, mợ sẽ gọi xe giúp em đưa thầy em tới bệnh viện thị xã.
- Dạ, con đội ơn mợ ạ.
Thuý lanh lảu nói, Hân khẽ chau mày. Thường thì khi cô gợi ý như vậy, những người nghèo sẽ rất lo lắng vì họ sợ không đủ khả năng trả chi phí chữa trị ở bệnh viện, hoặc chí ít họ sẽ dò la Hân xem chi phí là như nào. Nhưng Thuý thì không như vậy. Tới đầu chợ, cô thấy sắc mặt của em có vẻ gì đó vui mừng, không giống với cô con gái sốt ruột vì thầy bị bệnh như lúc mới gặp Hân. Cô đưa cho Thuý một tờ năm trăm ngàn, dịu dàng bảo:
- Mợ thèm đồ chua quá! Em qua sạp hoa quả kia mua giúp mợ một hộp xoài dầm. Tiền thừa mợ cho em.
Mắt Thuý sáng long lanh. Mua hộ mợ Hân một hộp xoài dầm mà còn được tiền thừa nhiều hơn cả tiền anh Tiến cho nó để dụ mợ Hân tới gặp anh nên tất nhiên nó đồng ý liền. Thấy Thuý ra sức mặc cả để mua xoài dầm, Hân lại càng thấy sai, có thật là thầy em ấy đang bệnh không vậy? Nhân lúc Thuý không để ý tới mình, cô bật định vị điện thoại, chia sẻ vị trí của mình với Lập rồi gọi điện cho Lập. Lập sốt sắng bắt máy hỏi mợ Hân:
- Có chuyện gì vậy mợ?
- Cũng chưa có gì nghiêm trọng cả, chỉ là mợ thấy hơi bất an. Lập lần theo vị trí mợ vừa chia sẻ để tới chỗ mợ ngay nhé! Nhớ giữ kín, đừng cho cậu biết!
- Dạ, mợ yên tâm, con sẽ không cho cậu biết đâu ạ.
Hân yên tâm cúp máy. Thuý cầm hộp xoài dầm vui vẻ chạy tới bên cô. Hân bình thản nhâm nhi hết hộp xoài rồi vứt chiếc hộp rỗng vào thùng rác, sau đó mới lững thững theo Thuý về nhà. Đó là căn nhà hai tầng cũ kỹ ở cuối chợ, một ngôi nhà mà Thuý mở khoá còn ngượng ngùng thì chắc có lẽ không phải nhà của em rồi. Thấy Lập nhắn tin đang gửi xe ở bãi đỗ, vài phút nữa sẽ tới chỗ Hân, cô hơi bất ngờ, bởi chỉ có chồng cô phóng siêu xe thì mới có tốc độ nhanh như vũ bão thế thôi. Có lẽ Lập lo cho cô nên đi nhanh chăng? Biết Lập sắp tới nên Hân tự tin vào nhà. Cô còn theo Thuý lên tầng hai. Vừa dụ được mợ Hân vào căn phòng mà Tiến đang nằm trên giường đắp chăn kín mít, Thuý đã ngay lập tức lẻn ra ngoài khoá cửa phòng. Biết chắc mợ không thể trốn được đi đâu, Tiến ngay lập tức bật dậy, giảo hoạt nói:
- Con chào mợ. Mợ có nhận ra con không ạ?
- Mợ có nhận ra chứ. Lừa được mợ tới tận đây chắc tốn không ít công sức, Tiến nhỉ?
- Đâu có tốn công mấy đâu mợ. Tại mợ hay mềm lòng dễ bị dụ mà, sau lần này nhớ rút ra bài học cho mình là bớt lo chuyện bao đồng đi nhé mợ!
- Ừ. Mợ sẽ cố gắng ghi nhớ, cảm ơn Tiến.
Hân bình thản nói, Tiến cười khẩy bảo:
- Đến nước này mà mợ còn bình tĩnh được, con cũng phục mợ lắm luôn! Để coi mợ giữ cái mặt cao ngạo ấy được bao lâu?
Tiến rút roi mây ra định quật mợ Hân, nhưng chẳng hiểu sao nó lại thấy người ngợm nóng rừng rực, chiếc roi vô thức rớt xuống đất. Trước lúc mợ Hân tới đây tầm chục phút, mợ Phượng và nó ngồi nhậu với nhau. Mợ uống bia, nó uống rượu. Vốn tưởng chỉ là rượu bình thường thôi, giờ nhìn mợ Hân thấy nóng rực cả người nó mới biết là rượu tình. Hoá ra mợ Phượng cũng không hề tin tưởng nó nên mới dùng chiêu này. Lúc nghe tiếng mợ Hân nói chuyện với con Thuý ở dưới tầng một thì mợ Phượng đã trốn sang phòng bên rồi, đồ đàn bà rắn độc. Tiến cố gắng kiềm nén, nhưng thời gian càng lâu, rượu càng ngấm vào máu thịt khiến nó không còn là chính mình. Nó như một con thú dữ lao tới bên mợ Hân. Ngặt nỗi, nó chưa kịp chạm vào mợ thì cửa đã bị phá. Nó chớp chớp mắt nhìn người đàn ông to cao vạm vỡ trước mặt… cậu… cậu… Hoan… Nó không bị hoa mắt đấy chứ? Không hề đâu! Là cậu thực sự! Và cậu còn đang rất tức giận nữa! Cậu lao vào túm cổ áo nó, vả cho nó mười phát liền. Nó cảm thấy trời đất quay cuồng, má nóng ran, người choáng váng, nó chao đảo ngã xuống đất. Cậu như một con thú dữ, mắt hằn lên những tia đỏ, xông tới đạp liên tục vào lồng ngực nó. Cậu khiến nó thấy nhục nhã vô cùng. Cậu chửi nó như chửi chó:
- Mày! Con nền bà của cậu mà mày dám mơ tưởng! Thằng mất nết này nữa! Chán sống rồi hả con? Mày có tin là bữa nay cậu thả mày lên rừng làm mồi cho sói không?
Ban nãy cậu Hoan vừa đi chơi về thì nghe thằng Lập nói chuyện với vợ cậu, chẳng hiểu chuyện gì mà thì thà thì thụt kêu sẽ không cho cậu biết. Cậu điên máu vả nó hai cái nó mới chịu khai hết. Cậu tịch thu điện thoại của nó rồi phóng xe đi tìm vợ. Vì vợ từng bị hại một lần nên cậu cực kỳ sợ hãi. Khi tới bãi đỗ xe, cậu giả danh thằng Lập, dùng máy nó nhắn tin cho vợ. Lúc đạp cửa xông vào, thấy thằng Tiến nhìn vợ như hổ đói, máu nóng trong đầu cậu bốc lên hừng hực. Cậu thực sự muốn bóp chết nó cho xong. Nhưng con vợ điên khùng lại lao vào ôm cậu. Cậu đẩy nó ra thì sợ nó bị ngã đau. Mà cứ để nó ôm thì cậu không xử được thằng kia! Quá bực bội, cậu la vợ:
- Lùn ơi là lùn! Nấm ơi là nấm! Sao mày vướng víu thế? Sao mày không cho cậu thể hiện cái bản lĩnh của thằng nền ông hả? Ngay cả cái tư cách cơ bản nhất là được đánh ghen mà mày cũng cướp mất của cậu là sao?
Hân đoán cậu đã vô tình nghe được Lập nói chuyện điện thoại với cô và Lập đã bị cậu chèn ép nên làm lộ chuyện. Nhưng cô không giận Lập, hiện tại, cô chỉ sợ thôi. Cô sợ cứ tình hình này cậu sẽ làm người ta trọng thương, gây hoạ lớn nên giọng cô hết sức dịu dàng:
- Cậu muốn thể hiện bản lĩnh của thằng nền ông thì tối về thể hiện với vợ chứ ở đây đánh đấm đâu có thể hiện được điều gì đâu?
Thân làm cái thằng nền ông đang bực lắm luôn mà cứ bị con vợ nó dụ ngọt, rõ ghét! Cậu lừ mắt thương lượng:
- Đã không cho cậu thể hiện ở đây thì tối về phải cho cậu chứng tỏ bản lĩnh của thằng nền ông hai lần!
Tác giả :
Lan Rùa