Cầu Vồng Lúc Nửa Đêm (Midnight Rainbow)
Chương 6
Jane bĩu môi một lúc, nhưng thật tốt khi thấy anh cười, đến nổi sau vài giây cô ngồi xổm và chỉ đơn giản ngắm anh, mỉm cười với chính mình. Khi anh cười, khuôn mặt thô ráp với vết seo trở nên trẻ trung, thậm chí còn đẹp nữa khi bóng tối rời khỏi đôi mắt anh. Có điều gì đó dội vào lòng ngực cô, điều gì đó đau đớn, tạo nên cảm xúc tan chảy lạ lùng. Cô muốn qua đó và ôm lấy anh, để chắc rằng bóng tối đó không bao giờ chạm đến anh lần nữa. Cô nhạo báng mình vì cảm giác che chở ngớ ngẩn đó. Nếu có bất cứ ai có thể tự chăm sóc bản thân, thì đó là Grant Sullivan. Anh cũng không hoan nghênh bất cứ cử chỉ chăm sóc nào; anh có lẽ xem nó như một lời mời liên quan đến tình dục.
Để giấu đi cảm xúc của mình, cô xếp lại mọi thứ trong ba lô của mình, rồi quay sang nhìn anh dò hỏi. “Anh có muốn dùng kem đánh răng không?” cô đề nghị.
Anh vẫn đang cười. “Cảm ơn, em yêu, anh có bột đánh răng rồi và anh sẽ dùng nước trong bi đông. Chúa ơi! Nước Pierrir!”
“Được rồi, tôi phải có nước, nhưng tôi không thể ăn cắp một cái bi đông,” cô giải thích một cách hợp lý. “Tin tôi đi, tôi muốn có một cái bi đông hơn nhiều. tôi phải gói tất cả chai lọ trong tấm khăn trải bàn để chúng không xô vào nhau và bị bể.”
Nó dường như hoàn toàn hợp lý với cô, nhưng lại làm anh bật cười nữa. Anh ngồi mà đôi vai gập cong lại và rung lắc lư, ôm đầu giữa hai bàn tay và cười cho đến khi nước mắt vạch lằn trên mặt. Sau khi cười chán chê, anh quay ra đánh răng, nhưng vẫn cứ còn nghe tiếng ồn nghèn nghẹt cho Jane biết anh vẫn thấy chuyện đó buồn cười chết đi được. Cô cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc vì đã làm anh cười.
Cô thấy áo khoác của mình khô cứng rồi. “Anh lấy lại áo anh này,” cô bảo anh, quay lưng để cởi ra. “Cảm ơn anh đã cho mượn.”
“Áo em khô chưa?”
“Khô rồi.” cô kéo ao anh ra và thả xuống trên ba lô, và vội mặc áo khoác của mình vào. Cô mới xỏ được một tay vào thì nghe anh chửi thề kịch liệt. Cô giật nảy mình và nhìn anh qua vai mình.
Gương mặt anh đầy sát khí khi anh sải bước đế chổ cô. Nét mặt vừa mới tươi cười rạng ngời giờ trông như đám mây giông. “Cánh tay em bị sao vậy hả?” anh nạt, túm lấy khủyu tay cô và lôi cánh tay bị bầm ra mà xem xét. “Tại sao em không nói với anh em bị thương hả?”
Jane cố túm lại áo khoác và kéo nó qua bờ ngực trần của mình bằng cánh tay còn lại, cảm giác dễ bị tổn thương và bị phô bày một cách khủng khiếp. Cô đã cố gắng thể hiện một cách thờ ơ trong khi thay áo, nhưng dáng vẻ mong manh của cô đã bị vỡ tan tành vì sự gần gũi và cả sự bất chấp hoàn toàn của anh với vẻ ngại ngùng của cô. Hai gò má cô đỏ rần, và cô nhìn xuống cánh tay bị bầm tím của mình.
“Dừng cái việc thẹn thùng e lệ đó lại đi,” anh hét toáng lên khi cô lóng ngóng với cái áo khoác. “Tôi đã bảo với cô, tôi đã nhìn cô lúc không có quần áo rồi.” đó là một sự thật đáng ngượng, nhưng cũng chẳng tác dụng gì. Cô đứng im thít, mặt thì cháy bừng, trong khi anh dịu dàng xem xét cánh tay cô.
“Đó là một vết bằm rất tệ, em yêu. Cánh tay em thế nào?”
“Nó đau, nhưng tôi có thể dùng nó mà,” cô nói cứng nhắc.
“Nó xảy ra thế nào?”
“Theo nhiều cách khác nhau,” cô nói, cố giấu đi sự bối rối đàng sau vẻ rạng rỡ.
Vết này là do anh đánh tôi sau khi lẻn vào phòng tôi và dọa tôi sợ chết khiếp. Cái to này, cái nhiều màu ấy, là do ngã xuống con dốc sáng hôm qua. Cái vết nhỏ nổi lằn này do nhánh cây quặt lại và trúng vào tôi - ”
“Được rồi, tôi biết rồi.” anh cào những ngón tay vào tóc. “Tôi xin lỗi vì đã đánh em, nhưng tôi không biết em là ai. Tôi nghĩ chúng ta huề nhau, dù sao thì, sao đó em đã đá tôi một phát.”
Đôi mắt màu chocolate đậm của Jane mở to đầy ăn năn. “Tôi không cố ý đâu, không thật sự thế. Đó chỉ là phản xạ thôi. Tôi làm trước khi kịp suy nghĩ. Anh ổn chứ? Ý tôi là, tôi không gây ra bất cứ chấn thương vĩnh viễn nào chứ, phải không?”
Một nụ cười nho nhỏ bất chợt nhăn lại ở môi anh khi anh nhớ lại sự khuấy động đau đớn anh phải chịu đựng vì cô. “Không, mọi thứ vẫn hoạt động bình thường,” anh đảm bảo với cô. Tia nhìn của anh chuyển xuống nơi cô đang túm chặt cái áo khoác qua ngực, và đôi mắt màu hỗ phách sáng rỡ của anh tối lại thành một màu như vàng bị tan chảy. “Em không thể nói điều đó khi mà chúng ta đứng hôn nhau dưới suối chứ?”
Mắt Jane tự động nhìn xuống, rồi lại ngước lên trong sự kinh hoàng khi nhận ra cô đang nhìn vào đâu. “Oh,” cô nói mà ngây ra.
Grant chầm chậm lắc đầu, nhìn chằm vào cô. Cô là một nghịch lý rõ ràng, một sự hòa trộn không đoán trước được giữa ngây thơ và ngược lại, sự cả thẹn đáng ngạc nhiên và táo bạo bất ngờ. không cách nào cô lại là người như anh đã từng nghĩ. Anh bắt đầu tận hưởng mỗi khoảnh khắc anh trải qua với cô, nhưng biết rằng điều đó làm anh cảnh giác. Anh có trách nhiệm cứu cô ra khỏi Costa Rica, nhưng anh sẽ tự tổn hại tính hiệu quả của mình nếu để bản thân anh dính líu tới cô. Lo nghĩ cho cô sẽ làm lu mờ cách đánh giá của anh. Nhưng chết tiệt, một người đàn ông có thể chịu đựng được bao nhiêu cơ chứ? Anh muốn cô, và ham muốn đó tăng dần theo từng khắc. Anh cảm thấy thư thái hơn, vui vẻ hơn theo những cách lạ lùng. Cô chắc chắn khiến anh luôn cảnh giác! Anh lúc thì cười với cô lúc thì muốn đánh cho cô một trận, nhưng anh không bao giờ chán hay khó chịu vì sự bầu bạn của cô. Buồn cưòi thật, nhưng anh không thể nhớ anh có bao giờ cười với một người phụ nữ nào trước đây.
Nụ Cười luôn thiếu trong cuộc đời anh, đặc biệt là suốt bao năm qua.
Một chú khỉ đang huyên thuyên gây được sự chú ý nơi anh, và anh nhìn lên. Những đóm sáng đang xuyên qua các tầng cây nhắc anh nhớ rằng họ đang phí thời gian phiêu lưu. “Mặc áo vào,” anh nói cộc lốc, quay ngoắt đi và đeo ba lô vào. Anh cài khóa rồi quải ba lô của cô lên vai phải. Cây súng thì mang bên vai trái. Cho đến lúc đó, Jane đã xốc ao khoác lên và cài nút. Cột hai vạt áo lại thành một nút thắt ngang eo còn hơn là nhét vào cạp quần khi mặc áo Grant. Anh đã xuất phát xxuyên rừng rồi.
“Grant! Đợi đã!” cô gọi anh lại, hối hả chạy theo.
“Cô sẽ phải ở cạnh tôi.” Anh nói không cảm xúc, không giảm bước chân nào.
Được thôi, anh tưởng cô không thể chắc? Jane bốc hỏa, hổn hễn theo bước anh. Cô chứng tỏ cho anh thấy! Và anh có thể thể hiện chí nam nhi và mang cả hai cái ba lô nếu anh muốn; cô sẽ không đề nghị gúp đâu! Nhưng anh không phải đang diễn vai đại trượng phu, cô biết thế, và điều đó làm xì hơi cơn giận của cô. Anh thật sự mạnh mẽ và không biết mệt mỏi. So với cái ngày gay go hôm trước thì hôm nay khá yên tỉnh, không có dấu hiệu của con người. Cô đi theo ngay gót chân anh, không bao giờ phàn nàn về những bước chân ngựợc đãi của anh, dù cái nóng và sự ẩm thấp thậm chí còn tệ hơn hôm trước, nếu có thể thế. Không có chút dấu hiệu nào của gió dưới tán dù kín mít dày thịch này. Không khí vẫn nặng nề và ẩm ướt với một bề dày hầu như có thể sờ được. Cô toát mồ hôi suốt và quần áo thì ngấm ướt, khiến cô ao ước được tắm thật sự. Việc dội nước ở dòng suối hôm trước có cảm giác tỉnh táo, nhưng không thật sự là tắm. Mũi cô nhăn lại. Cô có lẽ bốc mùi như một con dê rồi.
Àh, thế thì sao nào, cô tự bảo mình. Nếu cô như thế, thì anh cũng vậy thôi. Trong rừng rậm thì phải đổ mồ hôi thôi.
Họ dừng lại giữa buổi sáng để nghỉ ngơi một chút, và Jane nhận bi đông nước từ tay anh một cách mệt mỏi. “Anh có viên muối nào không?” cô hỏi. “Tôi nghĩ tôi cần một viên.”
“Em không cần muối đâu, em yêu. Cô cần nước. Uống đi.”
Cô uống rồi đưa lại cho anh. “Gần hết rồi. Hãy đổ nước Perrier vào đây và ném những cái chai rỗng đi.”
Anh gật đầu, và họ có thể thải được 3 cái chai. Khi anh đã sẳn sàng để khởi hành tiếp, Jane hỏi, “Sao chúng ta phải vội thế? Anh nghĩ chúng ta bị theo đuôi à?”
“Chưa bị theo,” anh nói ngắn ngủn. “Nhưng họ đang lùng chúng ta, và chúng ta đi càng chậm thì cơ hội họ tìm thấy chúng ta càng cao.”
“Nơi này áh?” Jane đùa, vẫy vẫy ta cô chỉ vào cánh rừng xung quanh. Khó mà nhìn thấy xa được 10 feet từ bất cứ hướng nào.
“Chúng ta không thể cứ ở đây mãi. Đừng đánh giá thấp Turego; hắn ta có huy động một binh đoàn nho nhỏ để tìm chúng ta đấy. Thời khắc chúng ta xuất hiện, hắn ta sẽ biết đấy.”
“Vài điều cần được làm với hắn ta,” Jane nói mạnh mẽ. “Chắc chắn hắn ta không hoạt động dưới sự cho phép của chính phủ?”
“Không. Tống tiền và khủng bố chỉ là phụ thôi. Chúng tôi biết hắn ta, dĩ nhiên, và đôi khi đãi hắn những gì hắn muốn biết.”
“Chúng tôi??” Jane hỏi đột ngột.
Mặt anh ngay lập tức đóng sầm lại như một bức tường lạnh trống hoác. “Một con số của bài diễn thuyết.” Trong tâm tưởng, anh chửi mình quá bất cẩn. Cô quá nhạy bén để mà bỏ lở bất cứ điều gì. Trước khi cô có thể hỏi thêm, anh bắt đầu bước. Anh muốn quên hết tất cả, thậm chí trong giấc mơ.
Khoảng giữa trưa, họ dừng lại để ăn, và lần này họ phải viện đến lương khô. Sau khi liếc qua những gì cô đang ăn, Jane không nhìn nó lần nào nữa, chỉ bỏ vào miệng và nuốt, không cho mình cơ hội cảm nhận mùi vị của nó quá nhiều. Thật ra cũng không tệ, chỉ là nhạt nhẽo phát khiếp. mỗi người họ uống một chai Perrier, và Jane khăng khăng rằng họ phải uống một viên men khác. Một đợt sấm thông báo cơn mưa hàng ngày, vì thế Grant nhanh chóng tìm cho họ một mái che dưới mõm đá chìa ra. Khe hở bị những bụi cây che đi một nữa làm nó như một nơi ẩn náu nhỏ ấm cúng.
Họ ngồi ngắm trận đại hồng thủy môt lúc; lúc này Grant duỗi thẳng 2 chân anh ra, dựa vào cả thân người vào hai khuỷu tay. “Giải thích việc làm thế nào mà cha cô tước quyền thừa kế của cô như là một hình thức bảo vệ đi.”
Jane ngắm chú nhện nâu nhỏ đang lê thân trên mặt đất. “Rất đơn giản.” cô nói xa vắng. “Tôi không thể sống dưới sự bảo vệ 24/24 như ông muốn, thế nên tốt nhất là loại bỏ động cơ cho những kẻ bắt cóc.”
“Nghe như là một người mắc bệnh hoang tưởng nhỉ, luôn thấy những tên bắt cóc sau mỗi góc cây.”
“Phải,” cô đồng ý, vẫn cứ nhìn chú nhện. Sau cùng nó cũng len vào một khe đá, khuất khỏi tầm nhìn của cô, cô thở dài. “Ông hoang tưởng về điều đó, vì ông sợ rằng ông không thể cứu tôi thoát chết lần nữa.”
“Lần nữa sao?” Grant hỏi lanh lãnh, tóm lấy cách ẩn ý trong lời nói của cô. “Trước đây em từng bị bắt cóc sao?”
Cô gật đầu. “Khi em 9 tuổi.”
Cô không nói gì khác và anh có cảm giác cô sẽ không nói thêm. Anh muốn biết thêm về cô, muốn biết trong bộ não độc đáo bất thường đó còn chứa gì nữa. Điều này thật mới mẻ đối với anh, tò mò khủng khiếp về một người phụ nữ, hầu như là một sự bắt buộc không thể phản kháng. Dù ở tư thế thoải mái, sự căng cứng cũng nghiến chặt các cơ của anh.
Cô coi đó là chuyện hiển nhiên, nhưng bản năng của anh nói rằng lần bị bắt cóc đó đã ảnh hưởng rất nhiều đến con người hiện tại của cô.
Anh đang sắp khám phá ra được những lớp vỏ ẩn dấu bên trong sâu thẳm tâm hồn cô.
“Chuyện gì đã xảy ra?” anh thăm dò, giữ giọng bình thường.
“Có hai gã đã bắt cóc em sau giờ học, mang em đến một ngôi nhà hoang và nhốt em trong nhà kho cho đến khi cha em đưa tiền chuộc.” giải thích ngắn gọn đến kỳ lạ. Làm sao mà những việc chấn động như bắt cóc lại được quy thành một câu ngắn gọn như thế chứ? Cô đang nhìn chằm chằm vào màn mưa, nét mặt trầm ngâm lạnh nhạt. Grant biết rất rõ thủ thuật của những bọn bắt cóc tống tiền, những cách mà chúng dung để buộc thân nhân người bị hại đưa ra tiền chuộc. Nhìn nét mặt thanh tú, sự căng mọng khiêu khích của đôi môi cô, anh cảm thấy điều gì đó như tức giận dâng lên trong anh với suy nghĩ cô bị lạm dụng.
“Bọn chúng có cưỡng bức em không?” anh không còn quan tâm duy trì bộ tịch bình thường nữa. Chất giọng thô ráp của anh khiến cô nhìn qua, có sự ngạc nhiên mơ hồ trong đôi mắt xếch kỳ lạ của cô.
“Không, chúng không làm những việc như thế,” cô đảm bảo với anh. “Họ chỉ bỏ em trong nhà kho đó... một mình. Trời tối lắm.”
Và từ đó cô sợ tối, sợ ở một mình trong bóng tối. Đó là nguyên nhân nỗi sợ hãi của cô.
“Kể cho anh nghe đi.” Anh dịu dàng nài nỉ.
Cô nhún vai. “Đâu có gì nhiều mà kể. Em không biết đã ở trong đó bao lâu. Không có ngôi nhà nào khác ở gần đó, thế nên không ai nghe em la hét. Hai gã đó chỉ bỏ em ở đó và đi chổ khác để đàm phán với cha mẹ em. Sau một lúc em đã tin là chúng sẽ không bao giờ quay lại nữa, em sẽ chết trong nhà kho tối đen đó, và không ai biết chuyện gì xảy ra với em.”
“Cha em đã đưa tiền chuộc àh?”
“Phải. Dù vậy cha em không ngốc nghếch. Ông biết ông sẽ không thể cứu em sống sót nếu tin vào bọn bắt có đó, vì thế ông đã báo cảnh sát. Thật may vì ông đã làm thế. Khi bọn bắt cóc quay lại chổ em, em đã nghe lõm được kế hoạch của họ. Chúng sẽ giết em và giấu xác ở đâu đó, vì em đã nhìn thấy và có thể nhận dạng họ.” cô cuối đầu, chăm chú nhìn xuống mặt đất, như thể làm cách nào đó mà tách biệt cô với những gì cô đang kể với anh. “Nhưng có vài cảnh sát thiện xạ bao vây ngôi nhà. Khi bọn chúng nhận ra chúng bị bẫy, chúng quyết định bắt em làm con tinh. Một trong hai gã tóm lấy cánh tay em và ke6sung1 vào đầu em, bắt em đi trước bọn chúng khi chúng trốn. Chúng sẽ mang em theo, đến khi an toàn thì giết em đi.”
Jane nhún vai, hít thở sâu. “Em không định làm thế. Em thề đấy. Em không nhớ là em đã vấp ngã hay là ngất xỉu mất một giây. Dù sao thì em đã ngã và gã đó phải bỏ em ra hoặc là nhấc em khỏi mặt đất. Khoảnh khắc đó mũi súng không chỉa vào em nữa và cảnh sát nổ súng. Họ giết cả hai người đàn ông đó. Cái gã... gã đã giữ rịt em bị bắn vào ngực và đầu, hắn ngã nhào trên người em. Máu hắn bắn tung tóe trên người em, trên mặt, trên tóc...” Giọng cô nức nở.
Trong khoảnh khắc đó, có điều gì đó phơi bày trên nét mặt cô, sự khủng hoảng và khiếp sợ rõ mồn một mà cô đã cảm thấy khi là một đứa trẻ; như lúc anh thấy cách cô phản ứng khi anh cứu cô khỏi con trăn đó. Cô thu mình lại. Anh quan sát cô đánh bại nổi sợ hãi, đẩy bóng tối ra xa. Cô đã làm dịu nét biểu hiện của mình và thậm chí còn cố làm thấp thoáng ánh hài hước trong đáy mắt khi quay sang nhìn anh. “Được rồi, giờ đến lượt anh. Nói cho em biết điều gì đã xảy ra với anh.”
Khi anh cảm thấy chẳng có gì nhiều; anh chấp nhận sự tàn bạo táo tối tăm và lãnh lẽo của đời anh mà không nghĩ ngợi gì. Anh vẫn không nao núng vì những ký ức đó. Chúng là một phần của anh, như ăn sâu vào máu thịt rồi, trong bản chất con người anh, như màu mắt và thân thể anh. Nhưng khi anh nhìn vào sự ngây thơ kỳ lạ trong mắt Jane, anh biết anh không thể phá hủy tâm trí cô dù là bằng câu chuyện bịa êm dịu nhất của cuộc sống mà anh trải qua. Làm thế nào đó mà cô vẫn giữ được một phần bản thân cô trong sáng và tinh khiết như một dòng suối trên núi, một phần trẻ thơ không bao giờ bị lấm lem. Không có bất cứ điều gì xảy ra có thể chạm vào người phụ nữ bên trong cô, ngoại trừ làm tăng sự dũng khí và sự can đảm mà anh đã hai lần chứng kiến cô nổ lực để lấy lại can đảm và đối mặt với thực tế lần nữa.
“Tôi không có gì để nói hết,” anh nói ôn tồn.
“Ồ, chắc rồi!” cô nói chế giễu, thay đổi vị trí của mình đến khi ngồi đối mặt với anh, chân gập lại thành như kiểu không xương làm anh chấp chới mắt. Hai bàn tay cô chống cằm và quan sát anh, quá to lớn, tự chủ và giỏi giang. Nếu người đàn ông này có một cuộc sống bình thường, cô sẽ ăn hết đôi boot của mình, cô nghĩ thầm, rồi liếc nhanh vào đôi boot mà ước lượng. Ngay lúc này đây, có thứ gì đó xanh xanh ươn ướt trên đó. Ghớm. Chúng phải được làm sạch trước khi một con dê nuốt chúng vào chứ. Cô chuyển tia nhìn tăm tối sang Grant và nghiên cứu anh với sự nghiêm túc của một nhà khoa học đang làm việc với cái kính hiển vi. Khuôn mặt sẹo cứng nhắc, một vẻ khác thường của mặt phẳng và góc cạnh, của làn da rám nắng bị kéo căng qua nét dữ tợn của khung người anh. Đôi mắt đó là đại bang, hoặc là một con sư tử; cô không thể quyết chính xác là loại nào. Màu hổ phách rõ rang sáng hơn, xanh hơn màu topaz, rất giống màu kim cương vàng, và như mắt đại bang, đôi mắt nhìn thấy mọi thứ. Đôi mắt quá thận trọng,không có cảm xúc gì; đôi mắt đó ẩn chứa một gánh nặng không thể chịu đựng được và sự giễu cợt chán nản.
“Anh là một đặc vụ phải không?” cô hỏi, điều tra một cách tò mò. Làm thế nào đó, trong những khoảnh khắc ít ỏi này, cô đã loại bỏ ý nghĩ anh là một tên tay sai nào đó. Cô nghĩ là cùng lãnh vực đó nhưng khác tổ chức.
Anh thoái thác. “Không.”
“Được rồi, hãy thữ ở góc độ khác nhé. Anh đã từng là một đặc vụ phải không?”
“Là loại đặc vụ nào cơ?”
“Ngừng lãng tránh những câu hỏi của tôi đi! Loại đặc vụ trinh thám. Anh biết mà, những người mặc áo bành tô có 40 nhân dạng khác nhau.”
“Không phải. Sự tưởng tượng của em đi quá xa rồi. Tôi quá dễ nhận dạng để mà trở thành bất cứ nhân vật giỏi giang nào.”
Điều đó thì đúng rồi. anh nổi bật như một chiến binh ở một buổi tiệc trà. Có điềi gì đó yên bình trong lòng cô, và cô biết. “Anh nghỉ hưu rồi àh?”
Anh yên lặng quá lâu đến nổi cô nghĩ anh sẽ không trả lời cô. Anh dường như đang nghĩ đến điều đó hoàn toàn khác.
Rồi anh nói dứt khoát, “Phải, tôi đã nghỉ hưu. Một năm rồi.”
Nét mặt nghiêm nghị trống rỗng khiến lòng cô đau nhói. “Anh đã từng là một... vũ khí, phải không?”
Có một tia sáng khủng khiếp trong đôi mắt anh khi anh chầm chậm chuyển ánh mắt sang cô. “Phải,” anh nói khắc nghiệt. “Tôi là một vũ khí.”
Họ nhằm vào anh, bắn anh, và nhìn anh ngã gục. Anh không có đối thủ, cô nhận ra. Trước khi cô biết anh, khi anh lẻn vào căn phòng ngủ tối tăm của cô như một cái bóng, cô đã biết anh có tính chất chết người thế nào. Và có một cái gì đó khác nữa, cái gì đó cô có thể nhìn thấy lúc này. Anh đã nghỉ hưu, quay lưng bước ra khỏi cuộc sống ác nghiệt và tối tăm đó. Chắc chắn sếp của anh không muốn mất một tài năng như thế.
Cô vươn tay ra chạm vào tay anh, nhưng ngón tay thanh thanh mềm mại, quấn quanh bàn tay mạnh mẽ khác thường của anh. Tay cô nhỏ hơn nhiều và mỏng manh đến nổi anh có thể nghiền nát bằng một cử động bất cẩn của những ngón tay anh, nhưng hàm ẩn trong sự đụng chạm của cô là anh sẽ không bao giờ mạnh tay với cô. Một hơi thở sâu làm phồng bờ ngực phẳng của anh. Anh muốn chiếm lấy cô ngay tại đây lúc này, trên nền đất bẩn thỉu. Anh muốn cô đẩy cô nằm dài ra và kéo hết quần áo xuống, chôn mình vào trong cô. Anh muốn nhiều hơn một cái chạm tay của cô, anh muốn tất cả sự vuốt ve của cô, từ trong ra ngoài. Nhưng nhu cầu có được làn da thịt đàn bà mịn màng như satin của cô là một sự cưỡng bách đến nổi anh không thể thỏa mãn chỉ với một chút chiếm hữu nhanh chóng, và không có thời gian để có nhiều hơn. Mưa đang rơi nhẹ dần và sẽ tạnh hoàn toàn ngay. Có một cảm xúc mơ hồ đang chạy dọc lên xuống nơi xương sống anh bảo anh rằng họ sẽ không thể nán lại lâu hơn nữa.
Nhưng đây là lúc mà cô biết. Anh rút tay mình ra khỏi tay cô, nâng lên giữ lấy cằm cô. Ngón tay cái chà nhẹ lên đôi môi cô. “Sớm thôi,” anh nói, giọng khan lại vì ham muốn, “Em sẽ nằm xuống cho anh. Trước khi anh mang em về với cha em, anh sẽ phải có em, và theo cách anh cảm thấy bây giờ, anh nghĩ sẽ mất nhiều thời gian trước khi anh hoàn tất chuyện đó với em.”
Jane ngồi đông cứng, mắt cô như mắt động vật rừng núi bị giật mình. Cô thậm chí không thể phản kháng, vì ham muốn khắc nghiệt trong giọng nói của anh làm tràn ngập trong tâm trí và làn da cô những ký ức. Một ngày trước đây, đứng trong dòng suối, anh đã hôn và vuốt ve cô với những bản năng tình dục nguyên sơ nhất đến nổi lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy sự căng thẳng cuộn xoắn, quặn thắt trong long. Lần đầu tiên cô muốn một người đàn ông, và cô đã bị sốc vì sự khác lạ của cơ thể mình. Giờ anh lại làm điều đó với cô, nhưng lần này anh dung lời nói của mình. Anh đã nói ra ý định của anh một cách thẳng thừng, và những hình ảnh bắt đầu hình thành trong tâm trí cô, cảnh hai người nằm dài xoắn xích lấy nhau, cơ thể khỏa than tuyệt đẹp của anh dấn vào cô.
Anh quan sát những biểu đang biến đổi nhẹ nhàng qua gương mặt cô. Cô có vẻ kinh ngạc, thậm chí là hơi sốc, nhưng không giận dữ. Anh hiểu sự giận dữ, hay thậm chí là vui thích; nhưng sự ngạc nhiên trống rỗng thì đánh đố anh. Nó như thể chưa người đàn ông nào nói rằng anh ta muốn cô. Tốt, cô sẽ quen với ý nghĩ đó thôi.
Trời tạnh mưa rồi, và anh nhặt hai chiếc ba lô cùng cây súng vác lên vai. Jane đi theo anh mà không hỏi lời nào khi anh bước ra khỏi mỏm đá đang bắt đầu bị hung nóng. Hơi nước bốc lên thành những gợn mây, lập tức vây quanh họ trong chiếc chăn ẩm ướt ngột ngạt.
Cô yên lặng đến hết buổi chiều đó, chìm đắm trong suy tư. Anh dừng lại bên một con lạch nhỏ, nhỏ hơn nhiều so với chổ họ thấy trước đó, và liếc sang cô. “Muốn tắm không? Em không thể ngâm mình, nhưng có thể vẫy nước lên.”
Mắt cô sang lên, và lần đầu tiên trong buổi chiều đó, một nụ cười nở rộ trên đôi môi đầy đặn của cô. Anh không cần câu trả lời để biết cô thấy ý tưởng của anh ra sao. Cười toe toét, anh lôi ra một cục xà phòng nhỏ từ trong ba lô và đưa cho cô. “Tôi sẽ trông chừng, rồi em cũng sẽ làm thế. Anh ở ngay trên đó.”
Jane nhìn lên bờ dốc mà anh chỉ. Đó là vị trí thuận lợi nhất quanh đây; anh có thể quan sát rõ rang con suối và khu vực xung quanh. Cô bắt đầu hỏi liệu anh sẽ trông chừng cô nữa chứ, nhưng cắn chặt câu hỏi đó lại trong miệng. Khi anh đã vạch ra, quá trể để mà e thẹn rồi. Ngoài ra, cô cảm thấy tuyệt đối an toàn khi biết rằng anh đang ở gần bên.
Anh đứng vững chãi trên bờ như một con mèo, và Jane quay mặt ra dòng suối. Nó chỉ rộng khoảng 7 feet (22m) và không sâu quá mắt cá chân. Dù vậy, nó cứ như là thiên đường ấy. Cô lục tìm cái quần con duy nhất trong ba lô, rồi ngồi xuống cởi đôi boot. Căng thẳng liếc nhìn qua vai để xem Grant ngồi đâu, cô biết rằng anh ngồi xéo với cô, nhưng cô biết anh sẽ để cô trong chu vi tầm ngắm của anh. Cô cương quyết cởi khóa quần và bước ra khỏi chúng. Không có gì ngăn cản cô tắm hết ... ngoại trừ có lẽ là một con trăn khác, hay báo đốm bổ sung danh sách.
Khỏa thân, cô rón rén đến bên một tảng đá phẳng lớn và ngồi xuống. Thật sự mát mẻ tuyệt diệu, nước đang chảy xuống từ một mực nước cao hơn, nhưng nước âm ấm chắc sẽ tốt cho làn da bị hun nóng của cô. Cô khỏa nước lên mặt và đầu cho đến khi tóc ngấm nước.
Cô cảm thấy mồ hôi nhớp nháp dần dần rời khỏi tóc mình, cho đến khi mớ tóc mượt mà dưới những ngón tay cô. Rồi cô lấy thanh xà phòng bên dưới chân, nơi cô để cho nó được an toàn và chà khắp cơ thể mình. Một sự xa hoa nho nhỏ thế này cũng khiến cô cảm thấy như một con người mới, và cảm giác yên bình lướt qua cô. Đó chỉ là một niềm vui nho nhỏ, được tắm trong một con suối sạch sẽ mát lạnh, nhưng thêm vào đó là sự khỏa than hoàn toàn mà không có hạn chế nào. Cô biết anh ở đó, biết rằng anh đang ngắm nhìn mình, và ngực cô thắt lại.
Sẽ ra sao nếu anh xuống đây và đắm mình trong dòng nước cùng với cô? Nếu anh lấy cái chăn ra khỏi ba lô và đặt cô nằm trên đó? Cô nhắm mắt, run lên kích động, tưởng tượng cơ thể săn chắt của anh ấn xuống cô, đẩy vào trong cô. Đã nhiều năm rồi, và chút kinh nghiệm cô có được với Chris không nói lên được cô là một sinh vật có ham muốn, nhưng với Grant, cô không phải người phụ nữ đó.
Trái tim cô đập cuồng loạn trong ngực khi cô dội nước lên người bằng những vốc nước trong lòng bàn tay. Đứng lên, cô xoắn và giũ tóc cho khô nước, run lên khi lôi ra chiếc quần con sạch sẽ rồi mặc vào một cách khó chịu bộ quần áo bẩn thỉu của mình. “Em xong rồi,” cô vừa gọi anh vừa buộc lại đôi boot của mình.
Anh xuất hiện không một tiếng động bên cạnh cô. “Ngồi ngay chổ tôi đã ngồi,” anh chỉ, đặt cây súng trường vào tay cô. “Em có biết sử dụng không?”
Tuy cây sung nặng nhưng đôi tay mỏng manh của cô có vẻ có thể điều khiển được nó. “Biết, em bắn khá tốt.” Một nụ cười gượng gạo trên môi cô. “Dù sao chăng nữa thì với tiêu điểm giấy và bồ câu bằng đất sét.”
“Thế cũng đủ rồi.” anh bắt đầu cởi nút áo, và cô đứng đó nhìn chằm chằm vào bàn tay anh. Anh dừng lại. “Em sẽ trông chừng cho tôi từ dưới này à?”
Cô đỏ mặt. “Không. Xin lỗi anh.” Cô vội quay đi và leo lên bờ, ngồi vào chính xác chổ anh đã ngồi. Cô có thể quan sát cả hai bờ, nhưng cùng lúc lại là một chổ nấp khá an toàn nếu gì xảy ra. Có lẽ anh chọn chổ này như một lợi thế tốt nhất mà thậm chí còn không cần suy nghĩ, chỉ là tự động chọn lựa các khả năng và định vị tại vĩ trí tốt nhất mà thôi. Anh có thể đã nghỉ hưu, nhưng kỹ năng của anh thì đã ăn sâu vào máu rồi.
Một cử đông, một tia sáng phát ra từ khóe mắt của cô, nói với cô rằng anh đang bì bõm trong dòng suối. Cô chuyển một phần tầm nhìn của mình để có thể nhìn anh, nhưng vừa nhận thức được rằng anh khỏa thân hoàn toàn thì tim cô loạn lien hồi trong long ngực. Cô nuốt khan, rồi liếm môi, bắt buộc bản than tập trung vào rừng rậm xung quanh, nhưng sự cưỡng bách phải nhìn anh vẫn cứ tiếp diễn.
Cô nghe tiếng nước róc rách và thấy anh đứng đó như một con người nguyên thủy, trơ trụi hoàn toàn.
Cô nhắm mắt, nhưng hình ảnh đó vẫn cứ hiện ra trước mặt. Chậm chạp, cô hoàn toàn không điều khiển được chính mình, cô mở mắt và quay đầu nhìn anh. Anh chỉ còn là một vật chuyển động nhỏ xíu, một phần inch thôi, cho đến khi cô có thể thấy anh, nhưng vẫn chưa đủ. Một tia nhìn trộm thì sao mà đủ được chứ. Cô muốn khám phá từng inch cơ thể anh, đắm chìm cơ thể mạnh mẽ của anh. Quay hẳn sang, cô tập trung ánh mắt vào anh, và đông cứng. Anh quá đẹp, đẹp đến nổi cô quên cả thở. Mà nếu không đẹp trai, anh sở hữu một sức mạnh nguyên sơ và uyển chuyển của loài thú săn, tất cả vẻ đẹp kỳ lạ cảu một thợ săn. Anh có làn da rám nắng rất sậm, thậm chí có màu nâu. Không như cô, anh không quay lưng đi khi cô nhìn; anh hoàn toàn không để tâm ngại ngùng gì sất. Anh đang tắm, cô có thể nhìn hoặc không, đó là chuyện của cô.
Làn da anh bong mượt nhờ nước, và những giọt nước dính trên tóc rơi xuống ngực anh lấp lánh như những viên kim cương. Lông ngực sậm màu dù mái đầu anh vàng hoe như bị cháy nắng. Nó bao phủ ngực anh, chạy dọc một đường mãnh xuống chiếc bụng phẳng đầy cơ bắp của anh, và lại um tùm ở điểm nối giữa hai chân anh. Đôi chân rắn rỏi như thân cây vậy, dài và cuồn cuộn cơ bắp; mỗi cử động của anh đều làm nổi bật những lằn gợn của các cơ bên dưới da. Cứ như là cô đang ngắm một người bước ra từ trong tranh của một họa sĩ bậc thầy.
Anh xoa xà phòng lên khắp người, rồi ngồi xổm xuống để dội nước y như cách cô đã làm, chụm hai tay lại để vốc nước lên. Khi dội sạch sẽ cơ thể, anh đứng lên và nhìn thẳng vào cô, có lẽ để kiểm tra cô, và anh bắt gặp anh mắt đó. Jane không thể nhìn đi chổ khác, không thể giả vờ rằng cô đã không nhìn chằm chằm vào anh với cảm nhận sâu sắc đến đau đớn. Anh vẫn đứng yên dưới suối, nhìn cô khi cô ngắm anh, để cô thu hết mọi chi tiết của cơ thể anh. Dưới ánh mắt tìm kiếm của cô, cơ thể anh bắt đầu bị khuấy động, cương cứng và đầy đặn hoàn toàn.
“Jane,” anh nói nhỏ, nhưng cô vẫn nghe thấy. Cô quá hòa hợp với anh, quá nhạy cảm với mỗi nhất cử nhất đông của anh đến nổi cô có thể nghe anh dù chỉ là tiếng thì thầm. “Em có muốn xuống đây không?”
Có. Ồ, Chúa ơi, có, còn hơn cô từng muốn bất cứ thứ gì. Nhưng cô vẫn sợ hãi về cảm giác của mình, thế nên cô dừng lại. Đây là một phần trong người của chính mình mà cô không biết, không chắc là mình có thể kiểm soát hay không.
“Em không thể,” cô đáp, cũng nhỏ giọng như anh. “Chưa phải lúc này.”
“Vậy thì quay mặt đi, em yêu, trong khi em vẫn còn sự chọn lựa. ”
Cô run lên, hầu như không thể cử động theo ý muốn, nhưng cuối cùng các cơ của cô cũng đáp lại mệnh lệnh và cô quay mặt đi khỏi anh, lắng nghe khi anh rẽ nước. Không đầy một phút sau anh đã xuất hiện im hơi lặn tiếng bên cạnh cô và lấy cây sung từ tay cô. Anh mang cả hai cái ba lô. Anh chẳng nói câu nào về những gì đã xảy ra, đặc tính của anh rồi. “Chúng ta sẽ tránh con suối này và cắm trại. Trời sắp tối rồi.”
Đêm. Những giờ dài dằng dặc trong căn lều tối đen, nằm bên cạnh. Jane theo anh, khi anh dừng lại, cô giúp anh làm những việc anh đã làm đêm trước, dựng lều và ngụy trang cho nó. Cô không phản đối ăn lương khô, nhưng ăn nó mà không thật sự nếm được mùi vị của bất cứ thứ gì. Cô bò vào lều và cởi đôi boot, chờ anh vào với cô.
Khi anh vào, họ nằm lặng lẽ bên cạnh nhau, thức chong khi ánh sang vẫn còn mờ mờ, rồi dần biến mất.
Sự căng thẳng bao trùm lấy cô khiến các cơ trên cơ thể siết chặt lại. Bóng tối nhấn chìm cô, một con quái vật vô hình hút hết hơi thở của cô đi. Không có danh sách những câu hỏi bắt buộc tuôn ra từ miệng cô đêm nay; cô cảm thấy nhút nhát kỳ lạ, và đã hàng năm trời rồi từ khi cô cho phép bản than mình hèn nhát vì bất cứ điều gì. Cô không nhận ra được chính mình nữa.
“Em có sợ tôi không?” anh hỏi, chất giọng dịu dàng.
Chỉ với giọng nói đó thôi cũng làm cô thả lỏng người. “Không” cô thì thầm.
“Vậy thì đến đây và để tôi đẩy bóng tối ra khỏi em.”
Cô cảm thấy bàn tay anh trên cánh tay mình, đẩy cô đến gần anh hơn, rồi cô được ôm gọn trong đôi tay mạnh mẽ đó đến nỗi không còn gì có thể khiến cô sợ hãi khi ở trong vòng tay anh. Anh nâng cô đến bên anh, ấn đầu cô vào chổ hõm nơi cổ. Với sự vuốt ve quá nhẹ nhàng như chạm phải cánh bướm, anh hôn đỉnh đầu cô. “Ngủ ngon em yêu.” Anh thì thầm.
“Ngủ ngon,” cô đáp lại.
Lâu sau khi anh đã ngủ, Jane nằm trong vòng tay anh mà mắt vẫn mở to, dù cô không thấy gì cả. Trái tim cô dội mạnh trong lòng ngực với nhịp điệu chậm chạp, và sâu thẳm trong lòng mình cô cảm thấy hoảng sợ. Không phải nổi sợ khiến cô thức chong, mà là cảm xúc cuồn cuộn thay đổi mọi thứ trong lòng cô. Cô biết chính xác có vấn đề gì với mình. Lần đầu tiên sau nhiều năm, mọi thứ trở nên đúng đắn đối với cô.
Cô đã học được cách sống thiếu niềm tin. Cho dù cô cũng đã biết cách hưởng thụ cuộc sống tự do cho chính mình; luôn có sự cảnh tỉnh tồn tại đâu đó khiến cô ngăn đàn ông tiếp cận mình. Cho đến bây giờ cô chưa bao giờ bị cuốn hút đủ mạnh vào một người đàn ông nào để cho sự thu hút đó chinh phục sự đề phòng của cô - Cho đến bây giờ. Cho đến khi gặp Grant. Và giờ sự thu hút trở thành thứ gì đó mạnh mẽ hơn. Sự thật đó làm cô choáng váng, nhưng cô phải chấp nhận nó: cô yêu anh. Cô không mong đợi điều đó, dù hai ngày qua cô đã cảm nhận được. Anh thô ráp và tự chủ, xấu tính, và khiếu hài hước cuả anh không tài nào phát huy nổi, nhưng anh đã dịu dàng rửa máu trăn cho cô, nắm tay cô suốt đêm, và làm tất cả để chuyến vất vả của họ dễ dàng hơn với cô. Anh muốn cô, nhưng đã không chiếm đoạt cô vì cô chưa sẳn sàng. Cô sợ tối vì thế anh ôm cô vào long. YÊU ANH LÀ ĐIỀU DỄ NHẤT VÀ KHÓ NHẤT MÀ CÔ TỪNG LÀM.
Để giấu đi cảm xúc của mình, cô xếp lại mọi thứ trong ba lô của mình, rồi quay sang nhìn anh dò hỏi. “Anh có muốn dùng kem đánh răng không?” cô đề nghị.
Anh vẫn đang cười. “Cảm ơn, em yêu, anh có bột đánh răng rồi và anh sẽ dùng nước trong bi đông. Chúa ơi! Nước Pierrir!”
“Được rồi, tôi phải có nước, nhưng tôi không thể ăn cắp một cái bi đông,” cô giải thích một cách hợp lý. “Tin tôi đi, tôi muốn có một cái bi đông hơn nhiều. tôi phải gói tất cả chai lọ trong tấm khăn trải bàn để chúng không xô vào nhau và bị bể.”
Nó dường như hoàn toàn hợp lý với cô, nhưng lại làm anh bật cười nữa. Anh ngồi mà đôi vai gập cong lại và rung lắc lư, ôm đầu giữa hai bàn tay và cười cho đến khi nước mắt vạch lằn trên mặt. Sau khi cười chán chê, anh quay ra đánh răng, nhưng vẫn cứ còn nghe tiếng ồn nghèn nghẹt cho Jane biết anh vẫn thấy chuyện đó buồn cười chết đi được. Cô cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc vì đã làm anh cười.
Cô thấy áo khoác của mình khô cứng rồi. “Anh lấy lại áo anh này,” cô bảo anh, quay lưng để cởi ra. “Cảm ơn anh đã cho mượn.”
“Áo em khô chưa?”
“Khô rồi.” cô kéo ao anh ra và thả xuống trên ba lô, và vội mặc áo khoác của mình vào. Cô mới xỏ được một tay vào thì nghe anh chửi thề kịch liệt. Cô giật nảy mình và nhìn anh qua vai mình.
Gương mặt anh đầy sát khí khi anh sải bước đế chổ cô. Nét mặt vừa mới tươi cười rạng ngời giờ trông như đám mây giông. “Cánh tay em bị sao vậy hả?” anh nạt, túm lấy khủyu tay cô và lôi cánh tay bị bầm ra mà xem xét. “Tại sao em không nói với anh em bị thương hả?”
Jane cố túm lại áo khoác và kéo nó qua bờ ngực trần của mình bằng cánh tay còn lại, cảm giác dễ bị tổn thương và bị phô bày một cách khủng khiếp. Cô đã cố gắng thể hiện một cách thờ ơ trong khi thay áo, nhưng dáng vẻ mong manh của cô đã bị vỡ tan tành vì sự gần gũi và cả sự bất chấp hoàn toàn của anh với vẻ ngại ngùng của cô. Hai gò má cô đỏ rần, và cô nhìn xuống cánh tay bị bầm tím của mình.
“Dừng cái việc thẹn thùng e lệ đó lại đi,” anh hét toáng lên khi cô lóng ngóng với cái áo khoác. “Tôi đã bảo với cô, tôi đã nhìn cô lúc không có quần áo rồi.” đó là một sự thật đáng ngượng, nhưng cũng chẳng tác dụng gì. Cô đứng im thít, mặt thì cháy bừng, trong khi anh dịu dàng xem xét cánh tay cô.
“Đó là một vết bằm rất tệ, em yêu. Cánh tay em thế nào?”
“Nó đau, nhưng tôi có thể dùng nó mà,” cô nói cứng nhắc.
“Nó xảy ra thế nào?”
“Theo nhiều cách khác nhau,” cô nói, cố giấu đi sự bối rối đàng sau vẻ rạng rỡ.
Vết này là do anh đánh tôi sau khi lẻn vào phòng tôi và dọa tôi sợ chết khiếp. Cái to này, cái nhiều màu ấy, là do ngã xuống con dốc sáng hôm qua. Cái vết nhỏ nổi lằn này do nhánh cây quặt lại và trúng vào tôi - ”
“Được rồi, tôi biết rồi.” anh cào những ngón tay vào tóc. “Tôi xin lỗi vì đã đánh em, nhưng tôi không biết em là ai. Tôi nghĩ chúng ta huề nhau, dù sao thì, sao đó em đã đá tôi một phát.”
Đôi mắt màu chocolate đậm của Jane mở to đầy ăn năn. “Tôi không cố ý đâu, không thật sự thế. Đó chỉ là phản xạ thôi. Tôi làm trước khi kịp suy nghĩ. Anh ổn chứ? Ý tôi là, tôi không gây ra bất cứ chấn thương vĩnh viễn nào chứ, phải không?”
Một nụ cười nho nhỏ bất chợt nhăn lại ở môi anh khi anh nhớ lại sự khuấy động đau đớn anh phải chịu đựng vì cô. “Không, mọi thứ vẫn hoạt động bình thường,” anh đảm bảo với cô. Tia nhìn của anh chuyển xuống nơi cô đang túm chặt cái áo khoác qua ngực, và đôi mắt màu hỗ phách sáng rỡ của anh tối lại thành một màu như vàng bị tan chảy. “Em không thể nói điều đó khi mà chúng ta đứng hôn nhau dưới suối chứ?”
Mắt Jane tự động nhìn xuống, rồi lại ngước lên trong sự kinh hoàng khi nhận ra cô đang nhìn vào đâu. “Oh,” cô nói mà ngây ra.
Grant chầm chậm lắc đầu, nhìn chằm vào cô. Cô là một nghịch lý rõ ràng, một sự hòa trộn không đoán trước được giữa ngây thơ và ngược lại, sự cả thẹn đáng ngạc nhiên và táo bạo bất ngờ. không cách nào cô lại là người như anh đã từng nghĩ. Anh bắt đầu tận hưởng mỗi khoảnh khắc anh trải qua với cô, nhưng biết rằng điều đó làm anh cảnh giác. Anh có trách nhiệm cứu cô ra khỏi Costa Rica, nhưng anh sẽ tự tổn hại tính hiệu quả của mình nếu để bản thân anh dính líu tới cô. Lo nghĩ cho cô sẽ làm lu mờ cách đánh giá của anh. Nhưng chết tiệt, một người đàn ông có thể chịu đựng được bao nhiêu cơ chứ? Anh muốn cô, và ham muốn đó tăng dần theo từng khắc. Anh cảm thấy thư thái hơn, vui vẻ hơn theo những cách lạ lùng. Cô chắc chắn khiến anh luôn cảnh giác! Anh lúc thì cười với cô lúc thì muốn đánh cho cô một trận, nhưng anh không bao giờ chán hay khó chịu vì sự bầu bạn của cô. Buồn cưòi thật, nhưng anh không thể nhớ anh có bao giờ cười với một người phụ nữ nào trước đây.
Nụ Cười luôn thiếu trong cuộc đời anh, đặc biệt là suốt bao năm qua.
Một chú khỉ đang huyên thuyên gây được sự chú ý nơi anh, và anh nhìn lên. Những đóm sáng đang xuyên qua các tầng cây nhắc anh nhớ rằng họ đang phí thời gian phiêu lưu. “Mặc áo vào,” anh nói cộc lốc, quay ngoắt đi và đeo ba lô vào. Anh cài khóa rồi quải ba lô của cô lên vai phải. Cây súng thì mang bên vai trái. Cho đến lúc đó, Jane đã xốc ao khoác lên và cài nút. Cột hai vạt áo lại thành một nút thắt ngang eo còn hơn là nhét vào cạp quần khi mặc áo Grant. Anh đã xuất phát xxuyên rừng rồi.
“Grant! Đợi đã!” cô gọi anh lại, hối hả chạy theo.
“Cô sẽ phải ở cạnh tôi.” Anh nói không cảm xúc, không giảm bước chân nào.
Được thôi, anh tưởng cô không thể chắc? Jane bốc hỏa, hổn hễn theo bước anh. Cô chứng tỏ cho anh thấy! Và anh có thể thể hiện chí nam nhi và mang cả hai cái ba lô nếu anh muốn; cô sẽ không đề nghị gúp đâu! Nhưng anh không phải đang diễn vai đại trượng phu, cô biết thế, và điều đó làm xì hơi cơn giận của cô. Anh thật sự mạnh mẽ và không biết mệt mỏi. So với cái ngày gay go hôm trước thì hôm nay khá yên tỉnh, không có dấu hiệu của con người. Cô đi theo ngay gót chân anh, không bao giờ phàn nàn về những bước chân ngựợc đãi của anh, dù cái nóng và sự ẩm thấp thậm chí còn tệ hơn hôm trước, nếu có thể thế. Không có chút dấu hiệu nào của gió dưới tán dù kín mít dày thịch này. Không khí vẫn nặng nề và ẩm ướt với một bề dày hầu như có thể sờ được. Cô toát mồ hôi suốt và quần áo thì ngấm ướt, khiến cô ao ước được tắm thật sự. Việc dội nước ở dòng suối hôm trước có cảm giác tỉnh táo, nhưng không thật sự là tắm. Mũi cô nhăn lại. Cô có lẽ bốc mùi như một con dê rồi.
Àh, thế thì sao nào, cô tự bảo mình. Nếu cô như thế, thì anh cũng vậy thôi. Trong rừng rậm thì phải đổ mồ hôi thôi.
Họ dừng lại giữa buổi sáng để nghỉ ngơi một chút, và Jane nhận bi đông nước từ tay anh một cách mệt mỏi. “Anh có viên muối nào không?” cô hỏi. “Tôi nghĩ tôi cần một viên.”
“Em không cần muối đâu, em yêu. Cô cần nước. Uống đi.”
Cô uống rồi đưa lại cho anh. “Gần hết rồi. Hãy đổ nước Perrier vào đây và ném những cái chai rỗng đi.”
Anh gật đầu, và họ có thể thải được 3 cái chai. Khi anh đã sẳn sàng để khởi hành tiếp, Jane hỏi, “Sao chúng ta phải vội thế? Anh nghĩ chúng ta bị theo đuôi à?”
“Chưa bị theo,” anh nói ngắn ngủn. “Nhưng họ đang lùng chúng ta, và chúng ta đi càng chậm thì cơ hội họ tìm thấy chúng ta càng cao.”
“Nơi này áh?” Jane đùa, vẫy vẫy ta cô chỉ vào cánh rừng xung quanh. Khó mà nhìn thấy xa được 10 feet từ bất cứ hướng nào.
“Chúng ta không thể cứ ở đây mãi. Đừng đánh giá thấp Turego; hắn ta có huy động một binh đoàn nho nhỏ để tìm chúng ta đấy. Thời khắc chúng ta xuất hiện, hắn ta sẽ biết đấy.”
“Vài điều cần được làm với hắn ta,” Jane nói mạnh mẽ. “Chắc chắn hắn ta không hoạt động dưới sự cho phép của chính phủ?”
“Không. Tống tiền và khủng bố chỉ là phụ thôi. Chúng tôi biết hắn ta, dĩ nhiên, và đôi khi đãi hắn những gì hắn muốn biết.”
“Chúng tôi??” Jane hỏi đột ngột.
Mặt anh ngay lập tức đóng sầm lại như một bức tường lạnh trống hoác. “Một con số của bài diễn thuyết.” Trong tâm tưởng, anh chửi mình quá bất cẩn. Cô quá nhạy bén để mà bỏ lở bất cứ điều gì. Trước khi cô có thể hỏi thêm, anh bắt đầu bước. Anh muốn quên hết tất cả, thậm chí trong giấc mơ.
Khoảng giữa trưa, họ dừng lại để ăn, và lần này họ phải viện đến lương khô. Sau khi liếc qua những gì cô đang ăn, Jane không nhìn nó lần nào nữa, chỉ bỏ vào miệng và nuốt, không cho mình cơ hội cảm nhận mùi vị của nó quá nhiều. Thật ra cũng không tệ, chỉ là nhạt nhẽo phát khiếp. mỗi người họ uống một chai Perrier, và Jane khăng khăng rằng họ phải uống một viên men khác. Một đợt sấm thông báo cơn mưa hàng ngày, vì thế Grant nhanh chóng tìm cho họ một mái che dưới mõm đá chìa ra. Khe hở bị những bụi cây che đi một nữa làm nó như một nơi ẩn náu nhỏ ấm cúng.
Họ ngồi ngắm trận đại hồng thủy môt lúc; lúc này Grant duỗi thẳng 2 chân anh ra, dựa vào cả thân người vào hai khuỷu tay. “Giải thích việc làm thế nào mà cha cô tước quyền thừa kế của cô như là một hình thức bảo vệ đi.”
Jane ngắm chú nhện nâu nhỏ đang lê thân trên mặt đất. “Rất đơn giản.” cô nói xa vắng. “Tôi không thể sống dưới sự bảo vệ 24/24 như ông muốn, thế nên tốt nhất là loại bỏ động cơ cho những kẻ bắt cóc.”
“Nghe như là một người mắc bệnh hoang tưởng nhỉ, luôn thấy những tên bắt cóc sau mỗi góc cây.”
“Phải,” cô đồng ý, vẫn cứ nhìn chú nhện. Sau cùng nó cũng len vào một khe đá, khuất khỏi tầm nhìn của cô, cô thở dài. “Ông hoang tưởng về điều đó, vì ông sợ rằng ông không thể cứu tôi thoát chết lần nữa.”
“Lần nữa sao?” Grant hỏi lanh lãnh, tóm lấy cách ẩn ý trong lời nói của cô. “Trước đây em từng bị bắt cóc sao?”
Cô gật đầu. “Khi em 9 tuổi.”
Cô không nói gì khác và anh có cảm giác cô sẽ không nói thêm. Anh muốn biết thêm về cô, muốn biết trong bộ não độc đáo bất thường đó còn chứa gì nữa. Điều này thật mới mẻ đối với anh, tò mò khủng khiếp về một người phụ nữ, hầu như là một sự bắt buộc không thể phản kháng. Dù ở tư thế thoải mái, sự căng cứng cũng nghiến chặt các cơ của anh.
Cô coi đó là chuyện hiển nhiên, nhưng bản năng của anh nói rằng lần bị bắt cóc đó đã ảnh hưởng rất nhiều đến con người hiện tại của cô.
Anh đang sắp khám phá ra được những lớp vỏ ẩn dấu bên trong sâu thẳm tâm hồn cô.
“Chuyện gì đã xảy ra?” anh thăm dò, giữ giọng bình thường.
“Có hai gã đã bắt cóc em sau giờ học, mang em đến một ngôi nhà hoang và nhốt em trong nhà kho cho đến khi cha em đưa tiền chuộc.” giải thích ngắn gọn đến kỳ lạ. Làm sao mà những việc chấn động như bắt cóc lại được quy thành một câu ngắn gọn như thế chứ? Cô đang nhìn chằm chằm vào màn mưa, nét mặt trầm ngâm lạnh nhạt. Grant biết rất rõ thủ thuật của những bọn bắt cóc tống tiền, những cách mà chúng dung để buộc thân nhân người bị hại đưa ra tiền chuộc. Nhìn nét mặt thanh tú, sự căng mọng khiêu khích của đôi môi cô, anh cảm thấy điều gì đó như tức giận dâng lên trong anh với suy nghĩ cô bị lạm dụng.
“Bọn chúng có cưỡng bức em không?” anh không còn quan tâm duy trì bộ tịch bình thường nữa. Chất giọng thô ráp của anh khiến cô nhìn qua, có sự ngạc nhiên mơ hồ trong đôi mắt xếch kỳ lạ của cô.
“Không, chúng không làm những việc như thế,” cô đảm bảo với anh. “Họ chỉ bỏ em trong nhà kho đó... một mình. Trời tối lắm.”
Và từ đó cô sợ tối, sợ ở một mình trong bóng tối. Đó là nguyên nhân nỗi sợ hãi của cô.
“Kể cho anh nghe đi.” Anh dịu dàng nài nỉ.
Cô nhún vai. “Đâu có gì nhiều mà kể. Em không biết đã ở trong đó bao lâu. Không có ngôi nhà nào khác ở gần đó, thế nên không ai nghe em la hét. Hai gã đó chỉ bỏ em ở đó và đi chổ khác để đàm phán với cha mẹ em. Sau một lúc em đã tin là chúng sẽ không bao giờ quay lại nữa, em sẽ chết trong nhà kho tối đen đó, và không ai biết chuyện gì xảy ra với em.”
“Cha em đã đưa tiền chuộc àh?”
“Phải. Dù vậy cha em không ngốc nghếch. Ông biết ông sẽ không thể cứu em sống sót nếu tin vào bọn bắt có đó, vì thế ông đã báo cảnh sát. Thật may vì ông đã làm thế. Khi bọn bắt cóc quay lại chổ em, em đã nghe lõm được kế hoạch của họ. Chúng sẽ giết em và giấu xác ở đâu đó, vì em đã nhìn thấy và có thể nhận dạng họ.” cô cuối đầu, chăm chú nhìn xuống mặt đất, như thể làm cách nào đó mà tách biệt cô với những gì cô đang kể với anh. “Nhưng có vài cảnh sát thiện xạ bao vây ngôi nhà. Khi bọn chúng nhận ra chúng bị bẫy, chúng quyết định bắt em làm con tinh. Một trong hai gã tóm lấy cánh tay em và ke6sung1 vào đầu em, bắt em đi trước bọn chúng khi chúng trốn. Chúng sẽ mang em theo, đến khi an toàn thì giết em đi.”
Jane nhún vai, hít thở sâu. “Em không định làm thế. Em thề đấy. Em không nhớ là em đã vấp ngã hay là ngất xỉu mất một giây. Dù sao thì em đã ngã và gã đó phải bỏ em ra hoặc là nhấc em khỏi mặt đất. Khoảnh khắc đó mũi súng không chỉa vào em nữa và cảnh sát nổ súng. Họ giết cả hai người đàn ông đó. Cái gã... gã đã giữ rịt em bị bắn vào ngực và đầu, hắn ngã nhào trên người em. Máu hắn bắn tung tóe trên người em, trên mặt, trên tóc...” Giọng cô nức nở.
Trong khoảnh khắc đó, có điều gì đó phơi bày trên nét mặt cô, sự khủng hoảng và khiếp sợ rõ mồn một mà cô đã cảm thấy khi là một đứa trẻ; như lúc anh thấy cách cô phản ứng khi anh cứu cô khỏi con trăn đó. Cô thu mình lại. Anh quan sát cô đánh bại nổi sợ hãi, đẩy bóng tối ra xa. Cô đã làm dịu nét biểu hiện của mình và thậm chí còn cố làm thấp thoáng ánh hài hước trong đáy mắt khi quay sang nhìn anh. “Được rồi, giờ đến lượt anh. Nói cho em biết điều gì đã xảy ra với anh.”
Khi anh cảm thấy chẳng có gì nhiều; anh chấp nhận sự tàn bạo táo tối tăm và lãnh lẽo của đời anh mà không nghĩ ngợi gì. Anh vẫn không nao núng vì những ký ức đó. Chúng là một phần của anh, như ăn sâu vào máu thịt rồi, trong bản chất con người anh, như màu mắt và thân thể anh. Nhưng khi anh nhìn vào sự ngây thơ kỳ lạ trong mắt Jane, anh biết anh không thể phá hủy tâm trí cô dù là bằng câu chuyện bịa êm dịu nhất của cuộc sống mà anh trải qua. Làm thế nào đó mà cô vẫn giữ được một phần bản thân cô trong sáng và tinh khiết như một dòng suối trên núi, một phần trẻ thơ không bao giờ bị lấm lem. Không có bất cứ điều gì xảy ra có thể chạm vào người phụ nữ bên trong cô, ngoại trừ làm tăng sự dũng khí và sự can đảm mà anh đã hai lần chứng kiến cô nổ lực để lấy lại can đảm và đối mặt với thực tế lần nữa.
“Tôi không có gì để nói hết,” anh nói ôn tồn.
“Ồ, chắc rồi!” cô nói chế giễu, thay đổi vị trí của mình đến khi ngồi đối mặt với anh, chân gập lại thành như kiểu không xương làm anh chấp chới mắt. Hai bàn tay cô chống cằm và quan sát anh, quá to lớn, tự chủ và giỏi giang. Nếu người đàn ông này có một cuộc sống bình thường, cô sẽ ăn hết đôi boot của mình, cô nghĩ thầm, rồi liếc nhanh vào đôi boot mà ước lượng. Ngay lúc này đây, có thứ gì đó xanh xanh ươn ướt trên đó. Ghớm. Chúng phải được làm sạch trước khi một con dê nuốt chúng vào chứ. Cô chuyển tia nhìn tăm tối sang Grant và nghiên cứu anh với sự nghiêm túc của một nhà khoa học đang làm việc với cái kính hiển vi. Khuôn mặt sẹo cứng nhắc, một vẻ khác thường của mặt phẳng và góc cạnh, của làn da rám nắng bị kéo căng qua nét dữ tợn của khung người anh. Đôi mắt đó là đại bang, hoặc là một con sư tử; cô không thể quyết chính xác là loại nào. Màu hổ phách rõ rang sáng hơn, xanh hơn màu topaz, rất giống màu kim cương vàng, và như mắt đại bang, đôi mắt nhìn thấy mọi thứ. Đôi mắt quá thận trọng,không có cảm xúc gì; đôi mắt đó ẩn chứa một gánh nặng không thể chịu đựng được và sự giễu cợt chán nản.
“Anh là một đặc vụ phải không?” cô hỏi, điều tra một cách tò mò. Làm thế nào đó, trong những khoảnh khắc ít ỏi này, cô đã loại bỏ ý nghĩ anh là một tên tay sai nào đó. Cô nghĩ là cùng lãnh vực đó nhưng khác tổ chức.
Anh thoái thác. “Không.”
“Được rồi, hãy thữ ở góc độ khác nhé. Anh đã từng là một đặc vụ phải không?”
“Là loại đặc vụ nào cơ?”
“Ngừng lãng tránh những câu hỏi của tôi đi! Loại đặc vụ trinh thám. Anh biết mà, những người mặc áo bành tô có 40 nhân dạng khác nhau.”
“Không phải. Sự tưởng tượng của em đi quá xa rồi. Tôi quá dễ nhận dạng để mà trở thành bất cứ nhân vật giỏi giang nào.”
Điều đó thì đúng rồi. anh nổi bật như một chiến binh ở một buổi tiệc trà. Có điềi gì đó yên bình trong lòng cô, và cô biết. “Anh nghỉ hưu rồi àh?”
Anh yên lặng quá lâu đến nổi cô nghĩ anh sẽ không trả lời cô. Anh dường như đang nghĩ đến điều đó hoàn toàn khác.
Rồi anh nói dứt khoát, “Phải, tôi đã nghỉ hưu. Một năm rồi.”
Nét mặt nghiêm nghị trống rỗng khiến lòng cô đau nhói. “Anh đã từng là một... vũ khí, phải không?”
Có một tia sáng khủng khiếp trong đôi mắt anh khi anh chầm chậm chuyển ánh mắt sang cô. “Phải,” anh nói khắc nghiệt. “Tôi là một vũ khí.”
Họ nhằm vào anh, bắn anh, và nhìn anh ngã gục. Anh không có đối thủ, cô nhận ra. Trước khi cô biết anh, khi anh lẻn vào căn phòng ngủ tối tăm của cô như một cái bóng, cô đã biết anh có tính chất chết người thế nào. Và có một cái gì đó khác nữa, cái gì đó cô có thể nhìn thấy lúc này. Anh đã nghỉ hưu, quay lưng bước ra khỏi cuộc sống ác nghiệt và tối tăm đó. Chắc chắn sếp của anh không muốn mất một tài năng như thế.
Cô vươn tay ra chạm vào tay anh, nhưng ngón tay thanh thanh mềm mại, quấn quanh bàn tay mạnh mẽ khác thường của anh. Tay cô nhỏ hơn nhiều và mỏng manh đến nổi anh có thể nghiền nát bằng một cử động bất cẩn của những ngón tay anh, nhưng hàm ẩn trong sự đụng chạm của cô là anh sẽ không bao giờ mạnh tay với cô. Một hơi thở sâu làm phồng bờ ngực phẳng của anh. Anh muốn chiếm lấy cô ngay tại đây lúc này, trên nền đất bẩn thỉu. Anh muốn cô đẩy cô nằm dài ra và kéo hết quần áo xuống, chôn mình vào trong cô. Anh muốn nhiều hơn một cái chạm tay của cô, anh muốn tất cả sự vuốt ve của cô, từ trong ra ngoài. Nhưng nhu cầu có được làn da thịt đàn bà mịn màng như satin của cô là một sự cưỡng bách đến nổi anh không thể thỏa mãn chỉ với một chút chiếm hữu nhanh chóng, và không có thời gian để có nhiều hơn. Mưa đang rơi nhẹ dần và sẽ tạnh hoàn toàn ngay. Có một cảm xúc mơ hồ đang chạy dọc lên xuống nơi xương sống anh bảo anh rằng họ sẽ không thể nán lại lâu hơn nữa.
Nhưng đây là lúc mà cô biết. Anh rút tay mình ra khỏi tay cô, nâng lên giữ lấy cằm cô. Ngón tay cái chà nhẹ lên đôi môi cô. “Sớm thôi,” anh nói, giọng khan lại vì ham muốn, “Em sẽ nằm xuống cho anh. Trước khi anh mang em về với cha em, anh sẽ phải có em, và theo cách anh cảm thấy bây giờ, anh nghĩ sẽ mất nhiều thời gian trước khi anh hoàn tất chuyện đó với em.”
Jane ngồi đông cứng, mắt cô như mắt động vật rừng núi bị giật mình. Cô thậm chí không thể phản kháng, vì ham muốn khắc nghiệt trong giọng nói của anh làm tràn ngập trong tâm trí và làn da cô những ký ức. Một ngày trước đây, đứng trong dòng suối, anh đã hôn và vuốt ve cô với những bản năng tình dục nguyên sơ nhất đến nổi lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy sự căng thẳng cuộn xoắn, quặn thắt trong long. Lần đầu tiên cô muốn một người đàn ông, và cô đã bị sốc vì sự khác lạ của cơ thể mình. Giờ anh lại làm điều đó với cô, nhưng lần này anh dung lời nói của mình. Anh đã nói ra ý định của anh một cách thẳng thừng, và những hình ảnh bắt đầu hình thành trong tâm trí cô, cảnh hai người nằm dài xoắn xích lấy nhau, cơ thể khỏa than tuyệt đẹp của anh dấn vào cô.
Anh quan sát những biểu đang biến đổi nhẹ nhàng qua gương mặt cô. Cô có vẻ kinh ngạc, thậm chí là hơi sốc, nhưng không giận dữ. Anh hiểu sự giận dữ, hay thậm chí là vui thích; nhưng sự ngạc nhiên trống rỗng thì đánh đố anh. Nó như thể chưa người đàn ông nào nói rằng anh ta muốn cô. Tốt, cô sẽ quen với ý nghĩ đó thôi.
Trời tạnh mưa rồi, và anh nhặt hai chiếc ba lô cùng cây súng vác lên vai. Jane đi theo anh mà không hỏi lời nào khi anh bước ra khỏi mỏm đá đang bắt đầu bị hung nóng. Hơi nước bốc lên thành những gợn mây, lập tức vây quanh họ trong chiếc chăn ẩm ướt ngột ngạt.
Cô yên lặng đến hết buổi chiều đó, chìm đắm trong suy tư. Anh dừng lại bên một con lạch nhỏ, nhỏ hơn nhiều so với chổ họ thấy trước đó, và liếc sang cô. “Muốn tắm không? Em không thể ngâm mình, nhưng có thể vẫy nước lên.”
Mắt cô sang lên, và lần đầu tiên trong buổi chiều đó, một nụ cười nở rộ trên đôi môi đầy đặn của cô. Anh không cần câu trả lời để biết cô thấy ý tưởng của anh ra sao. Cười toe toét, anh lôi ra một cục xà phòng nhỏ từ trong ba lô và đưa cho cô. “Tôi sẽ trông chừng, rồi em cũng sẽ làm thế. Anh ở ngay trên đó.”
Jane nhìn lên bờ dốc mà anh chỉ. Đó là vị trí thuận lợi nhất quanh đây; anh có thể quan sát rõ rang con suối và khu vực xung quanh. Cô bắt đầu hỏi liệu anh sẽ trông chừng cô nữa chứ, nhưng cắn chặt câu hỏi đó lại trong miệng. Khi anh đã vạch ra, quá trể để mà e thẹn rồi. Ngoài ra, cô cảm thấy tuyệt đối an toàn khi biết rằng anh đang ở gần bên.
Anh đứng vững chãi trên bờ như một con mèo, và Jane quay mặt ra dòng suối. Nó chỉ rộng khoảng 7 feet (22m) và không sâu quá mắt cá chân. Dù vậy, nó cứ như là thiên đường ấy. Cô lục tìm cái quần con duy nhất trong ba lô, rồi ngồi xuống cởi đôi boot. Căng thẳng liếc nhìn qua vai để xem Grant ngồi đâu, cô biết rằng anh ngồi xéo với cô, nhưng cô biết anh sẽ để cô trong chu vi tầm ngắm của anh. Cô cương quyết cởi khóa quần và bước ra khỏi chúng. Không có gì ngăn cản cô tắm hết ... ngoại trừ có lẽ là một con trăn khác, hay báo đốm bổ sung danh sách.
Khỏa thân, cô rón rén đến bên một tảng đá phẳng lớn và ngồi xuống. Thật sự mát mẻ tuyệt diệu, nước đang chảy xuống từ một mực nước cao hơn, nhưng nước âm ấm chắc sẽ tốt cho làn da bị hun nóng của cô. Cô khỏa nước lên mặt và đầu cho đến khi tóc ngấm nước.
Cô cảm thấy mồ hôi nhớp nháp dần dần rời khỏi tóc mình, cho đến khi mớ tóc mượt mà dưới những ngón tay cô. Rồi cô lấy thanh xà phòng bên dưới chân, nơi cô để cho nó được an toàn và chà khắp cơ thể mình. Một sự xa hoa nho nhỏ thế này cũng khiến cô cảm thấy như một con người mới, và cảm giác yên bình lướt qua cô. Đó chỉ là một niềm vui nho nhỏ, được tắm trong một con suối sạch sẽ mát lạnh, nhưng thêm vào đó là sự khỏa than hoàn toàn mà không có hạn chế nào. Cô biết anh ở đó, biết rằng anh đang ngắm nhìn mình, và ngực cô thắt lại.
Sẽ ra sao nếu anh xuống đây và đắm mình trong dòng nước cùng với cô? Nếu anh lấy cái chăn ra khỏi ba lô và đặt cô nằm trên đó? Cô nhắm mắt, run lên kích động, tưởng tượng cơ thể săn chắt của anh ấn xuống cô, đẩy vào trong cô. Đã nhiều năm rồi, và chút kinh nghiệm cô có được với Chris không nói lên được cô là một sinh vật có ham muốn, nhưng với Grant, cô không phải người phụ nữ đó.
Trái tim cô đập cuồng loạn trong ngực khi cô dội nước lên người bằng những vốc nước trong lòng bàn tay. Đứng lên, cô xoắn và giũ tóc cho khô nước, run lên khi lôi ra chiếc quần con sạch sẽ rồi mặc vào một cách khó chịu bộ quần áo bẩn thỉu của mình. “Em xong rồi,” cô vừa gọi anh vừa buộc lại đôi boot của mình.
Anh xuất hiện không một tiếng động bên cạnh cô. “Ngồi ngay chổ tôi đã ngồi,” anh chỉ, đặt cây súng trường vào tay cô. “Em có biết sử dụng không?”
Tuy cây sung nặng nhưng đôi tay mỏng manh của cô có vẻ có thể điều khiển được nó. “Biết, em bắn khá tốt.” Một nụ cười gượng gạo trên môi cô. “Dù sao chăng nữa thì với tiêu điểm giấy và bồ câu bằng đất sét.”
“Thế cũng đủ rồi.” anh bắt đầu cởi nút áo, và cô đứng đó nhìn chằm chằm vào bàn tay anh. Anh dừng lại. “Em sẽ trông chừng cho tôi từ dưới này à?”
Cô đỏ mặt. “Không. Xin lỗi anh.” Cô vội quay đi và leo lên bờ, ngồi vào chính xác chổ anh đã ngồi. Cô có thể quan sát cả hai bờ, nhưng cùng lúc lại là một chổ nấp khá an toàn nếu gì xảy ra. Có lẽ anh chọn chổ này như một lợi thế tốt nhất mà thậm chí còn không cần suy nghĩ, chỉ là tự động chọn lựa các khả năng và định vị tại vĩ trí tốt nhất mà thôi. Anh có thể đã nghỉ hưu, nhưng kỹ năng của anh thì đã ăn sâu vào máu rồi.
Một cử đông, một tia sáng phát ra từ khóe mắt của cô, nói với cô rằng anh đang bì bõm trong dòng suối. Cô chuyển một phần tầm nhìn của mình để có thể nhìn anh, nhưng vừa nhận thức được rằng anh khỏa thân hoàn toàn thì tim cô loạn lien hồi trong long ngực. Cô nuốt khan, rồi liếm môi, bắt buộc bản than tập trung vào rừng rậm xung quanh, nhưng sự cưỡng bách phải nhìn anh vẫn cứ tiếp diễn.
Cô nghe tiếng nước róc rách và thấy anh đứng đó như một con người nguyên thủy, trơ trụi hoàn toàn.
Cô nhắm mắt, nhưng hình ảnh đó vẫn cứ hiện ra trước mặt. Chậm chạp, cô hoàn toàn không điều khiển được chính mình, cô mở mắt và quay đầu nhìn anh. Anh chỉ còn là một vật chuyển động nhỏ xíu, một phần inch thôi, cho đến khi cô có thể thấy anh, nhưng vẫn chưa đủ. Một tia nhìn trộm thì sao mà đủ được chứ. Cô muốn khám phá từng inch cơ thể anh, đắm chìm cơ thể mạnh mẽ của anh. Quay hẳn sang, cô tập trung ánh mắt vào anh, và đông cứng. Anh quá đẹp, đẹp đến nổi cô quên cả thở. Mà nếu không đẹp trai, anh sở hữu một sức mạnh nguyên sơ và uyển chuyển của loài thú săn, tất cả vẻ đẹp kỳ lạ cảu một thợ săn. Anh có làn da rám nắng rất sậm, thậm chí có màu nâu. Không như cô, anh không quay lưng đi khi cô nhìn; anh hoàn toàn không để tâm ngại ngùng gì sất. Anh đang tắm, cô có thể nhìn hoặc không, đó là chuyện của cô.
Làn da anh bong mượt nhờ nước, và những giọt nước dính trên tóc rơi xuống ngực anh lấp lánh như những viên kim cương. Lông ngực sậm màu dù mái đầu anh vàng hoe như bị cháy nắng. Nó bao phủ ngực anh, chạy dọc một đường mãnh xuống chiếc bụng phẳng đầy cơ bắp của anh, và lại um tùm ở điểm nối giữa hai chân anh. Đôi chân rắn rỏi như thân cây vậy, dài và cuồn cuộn cơ bắp; mỗi cử động của anh đều làm nổi bật những lằn gợn của các cơ bên dưới da. Cứ như là cô đang ngắm một người bước ra từ trong tranh của một họa sĩ bậc thầy.
Anh xoa xà phòng lên khắp người, rồi ngồi xổm xuống để dội nước y như cách cô đã làm, chụm hai tay lại để vốc nước lên. Khi dội sạch sẽ cơ thể, anh đứng lên và nhìn thẳng vào cô, có lẽ để kiểm tra cô, và anh bắt gặp anh mắt đó. Jane không thể nhìn đi chổ khác, không thể giả vờ rằng cô đã không nhìn chằm chằm vào anh với cảm nhận sâu sắc đến đau đớn. Anh vẫn đứng yên dưới suối, nhìn cô khi cô ngắm anh, để cô thu hết mọi chi tiết của cơ thể anh. Dưới ánh mắt tìm kiếm của cô, cơ thể anh bắt đầu bị khuấy động, cương cứng và đầy đặn hoàn toàn.
“Jane,” anh nói nhỏ, nhưng cô vẫn nghe thấy. Cô quá hòa hợp với anh, quá nhạy cảm với mỗi nhất cử nhất đông của anh đến nổi cô có thể nghe anh dù chỉ là tiếng thì thầm. “Em có muốn xuống đây không?”
Có. Ồ, Chúa ơi, có, còn hơn cô từng muốn bất cứ thứ gì. Nhưng cô vẫn sợ hãi về cảm giác của mình, thế nên cô dừng lại. Đây là một phần trong người của chính mình mà cô không biết, không chắc là mình có thể kiểm soát hay không.
“Em không thể,” cô đáp, cũng nhỏ giọng như anh. “Chưa phải lúc này.”
“Vậy thì quay mặt đi, em yêu, trong khi em vẫn còn sự chọn lựa. ”
Cô run lên, hầu như không thể cử động theo ý muốn, nhưng cuối cùng các cơ của cô cũng đáp lại mệnh lệnh và cô quay mặt đi khỏi anh, lắng nghe khi anh rẽ nước. Không đầy một phút sau anh đã xuất hiện im hơi lặn tiếng bên cạnh cô và lấy cây sung từ tay cô. Anh mang cả hai cái ba lô. Anh chẳng nói câu nào về những gì đã xảy ra, đặc tính của anh rồi. “Chúng ta sẽ tránh con suối này và cắm trại. Trời sắp tối rồi.”
Đêm. Những giờ dài dằng dặc trong căn lều tối đen, nằm bên cạnh. Jane theo anh, khi anh dừng lại, cô giúp anh làm những việc anh đã làm đêm trước, dựng lều và ngụy trang cho nó. Cô không phản đối ăn lương khô, nhưng ăn nó mà không thật sự nếm được mùi vị của bất cứ thứ gì. Cô bò vào lều và cởi đôi boot, chờ anh vào với cô.
Khi anh vào, họ nằm lặng lẽ bên cạnh nhau, thức chong khi ánh sang vẫn còn mờ mờ, rồi dần biến mất.
Sự căng thẳng bao trùm lấy cô khiến các cơ trên cơ thể siết chặt lại. Bóng tối nhấn chìm cô, một con quái vật vô hình hút hết hơi thở của cô đi. Không có danh sách những câu hỏi bắt buộc tuôn ra từ miệng cô đêm nay; cô cảm thấy nhút nhát kỳ lạ, và đã hàng năm trời rồi từ khi cô cho phép bản than mình hèn nhát vì bất cứ điều gì. Cô không nhận ra được chính mình nữa.
“Em có sợ tôi không?” anh hỏi, chất giọng dịu dàng.
Chỉ với giọng nói đó thôi cũng làm cô thả lỏng người. “Không” cô thì thầm.
“Vậy thì đến đây và để tôi đẩy bóng tối ra khỏi em.”
Cô cảm thấy bàn tay anh trên cánh tay mình, đẩy cô đến gần anh hơn, rồi cô được ôm gọn trong đôi tay mạnh mẽ đó đến nỗi không còn gì có thể khiến cô sợ hãi khi ở trong vòng tay anh. Anh nâng cô đến bên anh, ấn đầu cô vào chổ hõm nơi cổ. Với sự vuốt ve quá nhẹ nhàng như chạm phải cánh bướm, anh hôn đỉnh đầu cô. “Ngủ ngon em yêu.” Anh thì thầm.
“Ngủ ngon,” cô đáp lại.
Lâu sau khi anh đã ngủ, Jane nằm trong vòng tay anh mà mắt vẫn mở to, dù cô không thấy gì cả. Trái tim cô dội mạnh trong lòng ngực với nhịp điệu chậm chạp, và sâu thẳm trong lòng mình cô cảm thấy hoảng sợ. Không phải nổi sợ khiến cô thức chong, mà là cảm xúc cuồn cuộn thay đổi mọi thứ trong lòng cô. Cô biết chính xác có vấn đề gì với mình. Lần đầu tiên sau nhiều năm, mọi thứ trở nên đúng đắn đối với cô.
Cô đã học được cách sống thiếu niềm tin. Cho dù cô cũng đã biết cách hưởng thụ cuộc sống tự do cho chính mình; luôn có sự cảnh tỉnh tồn tại đâu đó khiến cô ngăn đàn ông tiếp cận mình. Cho đến bây giờ cô chưa bao giờ bị cuốn hút đủ mạnh vào một người đàn ông nào để cho sự thu hút đó chinh phục sự đề phòng của cô - Cho đến bây giờ. Cho đến khi gặp Grant. Và giờ sự thu hút trở thành thứ gì đó mạnh mẽ hơn. Sự thật đó làm cô choáng váng, nhưng cô phải chấp nhận nó: cô yêu anh. Cô không mong đợi điều đó, dù hai ngày qua cô đã cảm nhận được. Anh thô ráp và tự chủ, xấu tính, và khiếu hài hước cuả anh không tài nào phát huy nổi, nhưng anh đã dịu dàng rửa máu trăn cho cô, nắm tay cô suốt đêm, và làm tất cả để chuyến vất vả của họ dễ dàng hơn với cô. Anh muốn cô, nhưng đã không chiếm đoạt cô vì cô chưa sẳn sàng. Cô sợ tối vì thế anh ôm cô vào long. YÊU ANH LÀ ĐIỀU DỄ NHẤT VÀ KHÓ NHẤT MÀ CÔ TỪNG LÀM.
Tác giả :
Linda Howard