Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ
Chương 17: Niềm Mong Ước Của Tề Tranh
Ba giờ rưỡi chiều thứ bảy.
Một ngày cuối tuần nữa lại đến.
Giang Sở thành công trong việc lừa được từ Tề Tranh một bữa ăn vặt.
Mặc dù hết sức đắc ý, thế nhưng cậu cũng tự nguyện giúp đỡ đôi bạn Tề Tranh khi dắt theo chiếc xe đạp bị hư kia đi cùng, để một lát nữa còn đem đi thay chiếc săm bị thủng.
Bùi Thanh Phi cảm thấy hôm nay Tề Tranh có chút quái quái: không còn nhiều lời như mọi ngày, Giang Sở nói cái gì người này cũng đều phụ họa theo.
Đây đâu phải là tác phong của Tề Tranh?
Bùi Thanh Phi đi chậm bước chân lại một chút, cô kéo Tề Tranh tách khỏi Giang Sở một khoảng cách.
"Làm sao vậy? Không thoải mái hay sao? Có phải là gần đây cậu lại nghỉ ngơi không tốt hay không?" Bùi Thanh Phi hỏi.
Tề Tranh gượng gạo cười hai tiếng mà không có trả lời.
"Đúng là bà ấy không thoải mái nha." Giang Sở thấy hai người tụt lại phía sau thì cũng thả chậm bước chân chờ hai người này đến gần: "Là không thoải mái trong lòng a."
Nhìn cái vẻ tiểu nhân dương dương đắc ý kia của Giang Sở, Tề Tranh đầy một bụng tức giận.
Thấy cô vừa định phát tác thì Giang Sở liền làm như lơ đãng loay ha loay hoay bên chiếc xe đạp Tề Tranh rồi ấn hai tiếng chuông, ngay lập tức Tề Tranh lại trở nên hiền lành và rất biết điều.
Sảng khoái!
Tề Tranh nghiến răng.
Cứ chờ đó rồi biết tay bà!
Cả ba người đi một đường thẳng tới nhà hàng ăn vặt, ở nơi đó đã có Tề Hồng chờ sẵn.
Dựa theo lời bà chị nhà mình dặn từ trước, Tề Hồng đã chọn lấy một bàn, vừa thấy ba người kia liền đứng lên vẫy tay.
"Chị Thanh Phi, nơi này!"
Kết lầm bạn đã đành, ngay trong nhà cũng không may mắn khi trong mắt cậu em nhà mình lại không có người chị là mình đây a.
Vẻ mặt Tề Tranh cực kỳ bi phẫn.
Bùi Thanh Phi kéo Tề Tranh ngồi xuống bên cạnh mình, còn hai cậu trai thì ngồi xuống ở phía đối diện.
"Em là bị chị của em lừa đến?" Giang Sở nhỏ giọng hỏi Tề Hồng.
"Cũng không phải." Tề Hồng không được tự nhiên cho lắm, cậu sờ sờ chóp mũi của mình.
Sâm lâm đen là món Bùi Thanh Phi yêu thích nhất, không người nào đang ngồi đây lại không biết điều này.
Vậy nên khi thấy cô mang đến trước mặt Tề Tranh một ly sinh tố xoài thì mọi người đều cảm thấy có chút kì quái.
"Làm sao cậu lại gọi cái này?" Tề Tranh tò mò.
Nhưng Tề Hồng lại rất thoải mái, không một chút che dấu: "Là em đã nhờ chị chủ ở đây đề cử giúp một món sinh tố hoa quả có vị ngọt, và chị ấy đã nói với em là món này rất được."
Cả Tề Tranh cùng Giang Sở đều không sờ ra được dụng ý của Tề Hồng, nhưng Bùi Thanh Phi lại nở nụ cười trước.
Thừa lúc Tề Tranh không đề phòng cô xúc lấy một muỗng đầy đưa tới bên miệng người này.
"Đây là Tề Hồng hy vọng bước sang tuổi mới cậu sẽ lại ngọt thêm một chút.
Mau nếm thử đi."
Cái tên tiểu hỗn đản Tề Hồng này!
Có điều, được Bùi Thanh Phi đút cho ăn so với việc khi dễ cậu em thì quan trọng hơn rất nhiều.
Tề Tranh há miệng: "A!"
Một vị ngọt mịn tan ra trên đầu lưỡi.
Không biết có phải là do mình bị ảo giác hay không, Tề Tranh cảm thấy nếu đem so với những nhà hàng ăn vặt không một chút thú vị trước đây thì nhà hàng này lại đem đến cho cô cảm giác cực kỳ mỹ vị.
Vừa thanh toán hóa đơn xong, Tề Hồng lập tức chạy ra khỏi cửa.
Cậu thật sự không thích ăn đồ ngọt một chút nào, hơn nữa thật vất vả mới hẹn được với mấy cậu bạn nhỏ chờ đến cuối tuần chơi bóng, nên cậu giống như mũi tên lao ngay về nhà.
Ba người đơn giản ăn xong mỗi người hai phần cũng chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Suy cho cùng thì chiếc xe của Tề Tranh cũng đang cần được sửa chữa.
Ra khỏi cửa, Tề Tranh nhanh nhẹn nghiêng người ngồi lên xe đạp Bùi Thanh Phi.
"Đi nào! Về nhà thôi!" Tề Tranh hô lớn.
Bùi Thanh Phi thuận ý theo ý cô, hai người lập tức muốn rời đi.
Giang Sở trợn tròn mắt.
Cậu chạy mau hai bước chân chặn đường chiếc xe lại.
"Bây giờ đã đi rồi sao?" Giang Sở khó hiểu.
Tề Tranh hiền lành gật đầu: "Đúng vậy."
Bùi Thanh Phi thật không hiểu nổi là hai người này đang chơi cái trò chơi bí hiểm gì đây, vì vậy cô quyết định chỉ ở một bên nhìn xem chứ không nhúng tay vào.
"Còn có lương tâm nữa hay không vậy a? Cứ như vậy đem chiếc xe ném lại cho tui như vậy? Là để cho bà đi đầu thai hay sao?" Nét mặt Giang Sở đầy cái vẻ khó có thể tin nổi.
"Cũng không phải.
Ông là người làm hỏng nó, nếu ông không chịu trách nhiệm thì ai mới là người phải chịu trách nhiệm đây?" Tề Tranh làm trò trắng đen đảo lộn mà mặt không đỏ tim không run.
Giang Sở chỉ vào cái mũi của mình đầy vẻ mặt kinh ngạc: "Là do tui đâm hỏng? Rõ ràng là bà..."
Tề Tranh hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy a, là tui đã không từ thủ đoạn vì muốn làm cho Thanh Phi không tức giận nên mới ra cái chủ ý cùi bắp này.
Nhưng chẳng qua tui cũng chỉ là nói mồm mà thôi, chứ không đem xe đâm thủng a.
Ai ngờ được là ông lại làm thật.
Dù sao cũng giấu giếm không được cô ấy mãi, cậu chỉ cần dứt khoát thừa nhận là được."
Nói xong Tề Tranh cứ như vậy không thèm che giấu, cũng không cần mặt mũi mà ôm chặt lấy eo Bùi Thanh Phi không buông: "Nhìn Tiểu Hồng phải hi sinh để cầu tình như vậy, tha thứ cho mình nha."
Bùi Thanh Phi từ trên xe đạp bước xuống, tóm lấy Tề Tranh đang ngồi ghế sau xách lên phía trước, còn mình thì ngồi ở phía sau.
"Đạp xe!" Bùi Thanh Phi lời ít mà ý nhiều.
"Được rồi." Công việc này Tề Tranh thuần thục rồi a.
Sau hai ba lần rướn người đạp xuống, hai người liền cùng chiếc xe đạp lướt qua trước mặt Giang Sở rồi đi thẳng.
"Này! Tề Tranh! Bà đứng lại đó cho tui!" Giang Sở nín thở a.
Vừa mới đắc ý không đầy hai ngày, vậy mà cậu đã vội buông lỏng đề phòng để rồi Tề Tranh lại có cơ hội cài bẫy cho mình rơi vào như vậy.
"Món điểm tâm ngọt cũng đã ăn, giờ thì vất vả cho ông rồi." Tề Tranh hướng phía sau lưng nhiệt tình vẫy vẫy tay, thật đúng cách vẫy tay chào tạm biệt của những người bạn thân dành cho nhau.
Giang Sở khóc không ra nước mắt.
Nói gần nói xa thì ý tứ cũng chỉ có một, cô - Tề tiểu thư - không phải là người có thể dễ dàng lợi dụng như vậy được.
Nhìn theo hai cô gái càng lúc càng rời xa, Giang Sở đưa tay lau đi dòng nước mắt chua xót trong tưởng tượng, dành nhận mệnh đi sửa xe cho người ta vậy.
Trong khi đó Tề Tranh lại thoải mái, nhàn nhã chở Bùi Thanh Phi về nhà.
"Săm xe bị hư hay sao?" Bùi Thanh Phi hỏi.
Ôi chao!!! Bởi vì cái kia âm cuối kia của Bùi Thanh Phi mà khi nghe vào làm trong lòng Tề Tranh bỗng trở nên có chút nhộn nhạo.
Tê tê, dại dại, nghe cực kỳ êm tai!
Chỉ có điều trước mặt người con gái này cô cũng không dám lỗ mãng, chỉ có trung thực thừa nhận sai lầm: "Buổi sáng hôm đó còn không phải vì tớ không thấy cậu hay sao? Vì cậu nói là cậu còn muốn suy nghĩ thêm một chút rồi mới quyết định có nên tha thứ cho tớ hay không, vậy nên tớ đương nhiên là phải tìm những phương pháp không phù hợp như thế này để xử lý thôi."
Bùi Thanh Phi không khỏi cười khẽ lên một tiếng.
Nở nụ cười thì tốt rồi.
Bởi vì mỗi khi người này nở nụ cười đã nói lên rằng chuyện này có thể lật thiên được rồi.
Bùi Thanh Phi nhẹ nhàng tựa vào lưng của Tề Tranh, cô vừa cười vừa nói: "Kỳ thật tớ đã không còn tức giận từ lâu rồi.
Buổi sáng hôm đó là tớ bất ngờ nhận được điện thoại của thầy chủ nhiệm yêu cầu tớ phải tới trường sớm hơn một chút để mở cửa phòng học thí nghiệm Lý - Hóa.
Nghĩ là xe của cậu vẫn chưa đưa về, mà tớ lại muốn để cho cậu ngủ thêm một lát nữa.
Kết quả không ngờ được là các cậu lại làm ra mấy chuyện Ô long này."
Tề Tranh bóp phanh dừng xe gấp, cô quay lại vừa cười vừa hỏi: "Thật sự không tức giận nữa?"
Bùi Thanh Phi cũng cười đáp lại, cô dùng sức gật gật đầu.
Hai con mắt của Tề Tranh đảo một vòng.
Bùi Thanh Phi cảm thấy không tốt.
Cô sợ là gia hỏa này lại có chủ ý quỷ quái gì rồi đây.
"Tớ xin cậu một việc liệu cậu có thể đồng ý với tớ được không?" Tề Tranh nhè nhẹ chạm vào cánh tay của Bùi Thanh Phi.
"Cậu nói trước đi đã!"
"Cậu đồng ý trước đã!"
"Cậu nói trước đi!"
Tề Tranh thấy Bùi Thanh Phi không mắc mưu đành phải đàng hoàng nói: "Trong buổi hòa nhạc mừng năm mới, hai đứa mình cùng nhau biểu diễn nhé, làm tiết mục đàn sáo..."
Hai chữ "hợp tấu" còn chưa nói ra khỏi miệng, Bùi Thanh Phi đã nhảy ngay từ trên ghế sau xuống.
Chẳng thèm nói cả câu "không muốn" cô đi thẳng một mạch, cũng không thèm quay đầu lại.
"Ôi ôi! Xem như là tớ chưa nói gì, tớ thu hồi lại còn không được hay sao! Thanh Phi, Tiểu Phi Phi, đừng nóng giận nha." Tề Tranh chỉ còn biết đẩy xe một đường chạy theo sau lưng Bùi Thanh Phi.
Nói đến cái món nhạc cụ sáo trúc này thì đúng thật là lại một phen nước mắt chua xót, không thể nói cho người ngoài biết được.
Bùi Thanh Phi học thổi sáo từ rất sớm, cũng bởi vì ưa thích nên mới vừa lên tiểu học đã bắt đầu học, còn học tập phi thường nhập tâm.
Khi đó Tề Tranh còn là một đứa nhóc làm con khỉ nhảy nhót bốn phía trêu chọc mọi nhà.
Giáo viên dạy Bùi Thanh Phi thổi sáo còn nói cô bé này là một đứa trẻ rất có thiên phú âm nhạc, nên đối với cô bé này phi thường để tâm.
Do Bùi Thanh Phi nhu thuận nghe lời lại kiên trì cố gắng ngay từ đầu, cho nên chẳng bao lâu đã lên được sân khấu trình diễn rất là ra hình ra dáng.
Khi đó Tề Tranh lại là cô bạn nhỏ cực kỳ không kiên nhẫn khi phải nhìn người bạn nhỏ của mình suốt ngày cùng bạn bè ở trong nhà diễn tấu sáo và trống.
Cô bé quyết tâm lôi kéo cho bằng được Bùi Thanh Phi cùng mình tham gia trò chơi gia đình.
Hai người đều đóng vai tiểu công chúa, cùng mặc váy hoa rất đáng yêu.
Nhưng rồi không biết từ đâu mà Tề Tranh nghe được câu chuyện kỵ sĩ và rồng, từ đó trở về sau Tề Hồng luôn phải đóng vai rồng ác độc, còn Tề Tranh thì đánh bại con rồng ác độc kia, là tiểu công chúa anh dũng, dũng cảm cứu ra được công chúa nhỏ khác bị rồng nhốt.
Sau đó Bùi Thanh Phi trở thành vợ của cô, cực kỳ danh chính ngôn thuận!
Mỗi lần như vậy Bùi Thanh Phi đều là mặt không thay đổi phối hợp để Tề Tranh diễn tình tiết bộc lộ khí chất hiệp nữ anh hùng trong trò chơi gia đình.
Thỉnh thoảng cô bé chỉ phải miễn cưỡng kêu lên đôi câu "cứu mạng a", còn lại chính là phần diễn của hai chị em nhà họ Tề.
Mà cây sáo trúc của Bùi Thanh Phi bởi vì độ ngắn dài lớn nhỏ lại rất vừa tay bọn nhỏ, tất nhiên là bị trưng dụng làm vũ khí tham gia không biết mấy trận chiến.
Mấy đứa nhóc cứ thế mà chơi, không đến nỗi không có chừng mực, vậy nên người lớn cũng không mấy để ý tới.
Cũng chính vì điều này mà trong một lần biểu diễn Bùi Thanh Phi trở thành trò cười cho thiên hạ.
Học sinh tiểu học biểu diễn văn nghệ phần lớn đều là để cho người nhà của mình xem, việc ca hát, nhảy múa coi như chỉ là cho có.
Thật vất vả mới có được một Bùi Thanh Phi nổi tiếng về tài thổi sáo, đương nhiên là nhà trường không thể bỏ qua rồi.
Ngay lập tức tiết mục độc tấu sáo của Bùi Thanh Phi được đưa vào chương trình biểu diễn.
Kết quả là trong buổi biểu diễn ngày hôm đó, không hiểu là cây sáo trúc lại bị làm sao mà trước sau gì điều không phát ra tiếng.
Vốn là một bản nhạc hay trong khi Bùi Thanh Phi lại đã thổi hết sức thuần thục rồi, bây giờ lại cứ như vậy sụp đổ trên võ đài, ngay tại trước mặt mấy trăm thầy trò.
Tuổi còn nhỏ như vậy mà Bùi Thanh Phi lại bị bẽ mặt! Sau khi trở về nhà cô bé đã khóc rất lâu.
Mãi sau này cô bé mới biết được, đại khái là hàng ngày khi cùng nhau chơi đùa các cô đã không cẩn thận nên đã làm cho cây sáo bị nứt.
Đến lúc ấy thì hay rồi.
Bùi Thanh Phi lập tức đem hai chị em nhà họ Tề kéo vào sổ đen, trong thời gian thật lâu sau đó cô bé đã không theo hai chị em này cùng chơi nữa.
Cái gì mà bảo là công chúa, kỵ sĩ cùng rồng ác độc.
Ghét chết đi được!
Rút cuộc là cây sáo trúc do ai làm hư, mấy người trong cuộc đều không ai biết được.
Sau này Bùi Thanh Phi vẫn tiếp tục theo học thổi sáo, chỉ có điều cô không còn bao giờ chịu biểu diễn trước mặt người khác nữa.
Mà chuyện Tề Tranh học đàn cổ lại cũng là chuyện rất lâu sau đó mới xảy ra.
Nguồn gốc bắt đầu từ một chương trình biểu diễn của một đoàn nghệ thuật từng đoạt được giải thưởng quốc tế tới thành phố Lăng Giang biểu diễn.
Tiết mục áp chót lúc ấy chính là hợp tấu đàn sáo bài Mai hoa tam lộng.
Bắt đầu kể từ ngày đó Tề Tranh có một giấc mộng, giá như có một ngày cô cùng Bùi Thanh Phi có thể như vậy cùng nhau ở trên đài biểu diễn, kỹ kinh tứ tọa*, cùng nhau hưởng thụ tiếng vỗ tay thì tuyệt vời biết bao nhiêu.
Để được như vậy thì bảo cô làm gì cô cũng đều nguyện ý.
Cho nên vốn từ nhỏ sở trường chỉ có học tập cùng chơi đùa, trong đời Tề Tranh có lần đầu tiên trong đời có thứ để mà yêu thích, đàn cổ.
* Kỹ kinh tứ tọa: Tài nghệ làm bốn phía kinh ngạc (tạm dịch)
Bởi vậy mà khi nghe Tề Tranh nói với ba mẹ mình muốn học đàn cổ, không có một người nào tin tưởng cô có thể thật sự kiên trì theo đuổi đến cùng.
Nếu đem so sánh với con nhà người ta Bùi Thanh Phi mà nói, Tề Tranh chính là điển hình của những đứa trẻ không có lòng kiên nhẫn.
Chỉ có điều cha mẹ nhà họ Tề lại là những người nhất trí chủ trương tự do phát triển.
Muốn đi học đàn chứ gì? Dù sao chỉ cần giao học phí là được rồi.
Kết quả là, trước con mắt không tin tưởng của rất nhiều người, Tề Tranh lại kiên trì theo đuổi trong rất nhiều năm.
Cho dù việc học ở cấp ba rất nặng nề, nhưng mỗi khi có chút thời gian rảnh rỗi, Tề Tranh lại dành thời gian đó cho việc luyện tập, để cho mình không đến mức ngượng tay mỗi khi cầm đến cây đàn.
Nguyện ước này, Tề Tranh chưa từng một khắc quên đi, mà dịp hòa nhạc mừng năm mới của trường Thượng Thanh chính là cơ hội tốt nhất để cả hai cùng lên sân khấu.
Cái ngày vừa mới bước chân vào trường Thượng Thanh, sau khi được nghe nói có một hoạt động như vậy, quả thực Tề Tranh đã lập tức mơ ước đến cái ngày này rồi.
Trời cũng chiều lòng người, thậm chí ngay cả việc chọn bài nào Tề Tranh cũng đã chuẩn bị xong.
Cô như bị đàn cổ hãm sâu trong mị lực của các bản nhạc Mai hoa tam lộng, Tiếu ngạo giang hồ, còn có Bình sa lạc nhạn, Ngư tiều vấn đáp, Nước chảy đằng đẵng.
Đây đều là những bản nhạc thích hợp cho đàn sáo hợp tấu.
Sau khi đã luyện tập thật cẩn thận, Tề Tranh đem tất cả những bản nhạc này đến trước mặt Bùi Thanh Phi để người này chọn lựa.
Chỉ cần Bùi Thanh Phi ưa thích, mặc kệ có quen hay không cô đều quyết tâm luyện cho thật tốt.
Học kỳ hai bắt đầu cùng với mùa đông, tuyết đã bay được một thời gian, Tề Tranh mang theo quyết tâm như vậy đi gặp Bùi Thanh Phi để thương lượng.
Kết quả cô nhận được từ Bùi Thanh Phi hai chữ cùng lời đuổi về.
"Thanh Phi, chúng ta làm tiết mục đàn sáo hợp tấu, cùng biểu diễn trong buổi hòa nhạc mừng năm mới thì thế nào?"
"Không muốn!"
Tề Tranh: "..."
Lời cự tuyệt gọn gàng mà dứt khoát, không lưu lại dù chỉ là một chút đường sống.
Tề Tranh cảm thấy thật khó chịu.
Cô thật muốn khóc.
Tác giả có lời muốn nói: Ở chỗ này tui muốn sớm cùng mọi người báo trước một chút.
Sau thứ ba này, cũng chính là vào ngày 17 của tháng 4 này liền vào v rồi, ngày hôm đó sẽ có ba hợp một chương cùng đăng a.
Vì cái gì sớm nói những thứ này như vậy sao? Là bởi vì thời gian tới đây tác giả có công việc phải đi vùng sâu, thứ bảy liền đi, vì vậy mà tác giả mới phải trước tiên an bài hết thảy như vậy.
TTTTTTTTTT trên cơ bản tui đã đem tất cả bản thảo cống hiến hết rồi.
Trước khi đi dù có nỗ lực đi nữa thì nói không chừng có thể thẳng đến ngày 28 tui mới trở về.
Bởi vì đi công việc thông báo tương đố đột ngột, thật sự là đã đem mọi kế hoạch của tui đều rối loạn hết cả.
Nghĩ đến sau khi trở về tui liền phải trần trụi ra chương mới, thật là lạnh run cả người mà!
Hy vọng mọi người có thể ủng hộ nhiều hơn a.
Áng văn này nói như thế nào đây? Khả năng là danh tự, văn án đều so sánh văn nghệ không đủ hấp dẫn ánh mắt mọi người, nguyên nhân là do đề tài sân trường không phải là đề tài nóng a, cho nên số người vào đọc không cao lắm.
Chỉ là những vấn đề này trước khi lập kế hoạch viết tác giả cũng đã nghĩ đến rồi, vậy nên cứ thuận theo tự nhiên a.
Tui đâu rồi, chính là đều muốn viết một phần ngọt ngào như vậy.
Không có cái gọi là sóng to gió lớn, chính là hai cô bé từ nhỏ cùng nhau lớn lên, khập khiễng cùng nhau về chung một chỗ.
Nhân chuyện này mà tui nhớ lại một chút chuyện tui cùng một cô nàng thời cao trung.
Tại sao lại là viết bắt đầu từ cao nhị?
Bởi vì tui cùng nàng chính là đến lớp 11 vì phải chia lớp theo ban Tự nhiên - Xã hội nên mới được về cùng một lớp.
Cái người này a, cũng rất phiền nha.
Thời điểm chán ghét thật không muốn để ý đến nàng, nhưng là thời gian dài không thấy, lại sẽ hơi nhớ.
Nàng đã từng lên Tấn Giang bách hợp để đi tìm đọc truyện của tui, bất quá đều đã đoán sai.
Dù sao tui cũng sẽ không nói cho nàng biết tui là ai.
Ha ha ha ha.
Rất cảm tạ mọi người bấy lâu một đường ủng hộ.
Kế tiếp cũng mong mọi người theo giúp tui cho đến áng văn này hoàn tất a.
Hy vọng rằng tại thời điểm tui đánh xuống hai chữ "hoàn tất", mọi người sẽ một lần nữa quay đầu lại nhìn cái tiêu đề có chút văn nghệ này, có thể thật sâu đồng cảm với nó thì tốt rồi!
Yêu các bạn rất nhiều!
Edit: Cả tuần di chuyển, cuối cùng cũng edit xong một chương này..