Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ
Chương 124 Những Người Họ Trương Đều Rất Tốt
Ngày hôm sau, hết thảy mọi việc đều thuận lợi.
Tề Tranh và Bùi Thanh Phi được trả lại khoản tiền còn lại.
Hai người lập tức chạy tới cùng chủ cho thuê nhà mới ký hợp đồng.
Sau khi trả xong tiền nhà tháng thứ nhất hai người lập tức kêu công ty dọn nhà, chỉ trong vòng một ngày đem toàn bộ các thứ trong nhà chuyển đi, tất cả lại được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp đâu vào đấy.
Các cô không đem nguyên nhân phải dọn nhà nói cho bất kỳ người nào biết, nhất là Giang Sở.
Dù sao đó cũng là căn hộ do chính tay Giang Sở tìm giúp.
Cậu cũng đã tận tâm tận lực hỗ trợ, không việc gì vì mấy chuyện này mà phải tâm phiền bởi sự áy náy.
Buổi tối hôm đó hai người cùng nhau ở trong nhà mới đem bức rèm che treo lên.
Sau khi kéo ra, ánh trăng trong vắt chiếu sáng cả căn phòng, từng làn gió mát lạnh lùa vào.
Là một đêm hè bình thường hết mức của thành phố B.
Chuyện này sẽ là một khởi đầu mới của các cô.
Ngày nghỉ của Bùi Thanh Phi đã hết, từ nay về sau cô cần phải cẩn thận đúng giờ đi làm hơn.
Đến lúc này vị đàn anh của Tề Tranh rút cuộc cũng đã từ tỉnh ngoài trở về, hai người hẹn nhau cùng ăn cơm trưa.
Trước khi đi ra ngoài Tề Tranh cố ý chỉnh trang lại bản thân một phen, làm cho chính mình nhìn qua trưởng thành một ít, chính thức một ít.
Đàn anh của Tề Tranh họ Lý, tên đầy đủ là Lý Gia Xuyên, cách đây vài năm cũng từng là nhân vật số một số hai của trường Thanh Bắc.
Hiện tại trong ngành cũng đã hỗn đến có thể hô mưa gọi gió, xem như một trong số không nhiều lắm những người mới làm nên tên tuổi.
Tề Tranh không có thói quen đến trễ, bởi vậy cô đến sớm chọn sẵn nhà hàng, Lý Gia Xuyên cũng đến sớm hơn mười phút, khi nhìn thấy Tề Tranh đã ngồi ở chỗ kia thì bất đắc dĩ vừa cười vừa lắc đầu.
"Em vẫn như ngày trước, một chút cũng không thay đổi.
Đáng lẽ ra cái việc phải chờ đợi này, em nên để cho nam giới có một cơ hội a." Lý Gia Xuyên vừa cười vừa nói.
Tề Tranh le lưỡi một cái, nhìn cô như vậy thì thấy có chút tinh nghịch.
Lý Gia Xuyên cũng không nói vòng vèo mà lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Tề Tranh, kỳ thật hôm nay tôi tới đây là vì muốn nói với em câu xin lỗi.
Việc trước đây tôi đã nhận lời giúp em ấy mà, hiện tại tôi đã không làm được nữa rồi."
Tề Tranh vô cùng luống cuống: "Đàn anh, em chỉ biết nhờ cậy vào anh thôi.
Hiện tại em thật sự..."
Lý Gia Xuyên xua xua tay cắt ngang lời của Tề Tranh: "Hãy để tôi nói hết đã.
Tề Tranh, không phải vì em không tốt, không phù hợp với công việc này, mà vì đã có một vị tiên sinh nhanh chân hơn đến trước mất rồi.
Ông ấy cảm thấy một mẫu ba phân đất kia của chúng tôi không phù hợp với em.
Ông ấy cảm thấy còn có một nơi tốt hơn để em tới đó."
"Hả?" Trên mặt Tề Tranh đầy cái vẻ ngỡ ngàng.
Cái phản ứng này của Tề Tranh thật là rất thú vị, nó hung hăng đánh vào sự nhiệt tình của Lý Gia Xuyên, rút cuộc anh cũng đã tìm được một chút vui vẻ của thân là đàn anh.
Anh cầm thực đơn lên: "Để xem một chút hôm nay chúng ta nên ăn cái gì.
Em phải biết là hôm nay không phải chỉ có hai người chúng ta thôi nhé."
"Còn có ai nữa?" Tề Tranh hiếu kỳ hỏi.
"Làm sao vậy? Chỉ mới hai năm không gặp mà đã quên mất thầy rồi sao?"
Một giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau lưng Tề Tranh.
Một đoạn trí nhớ ngắn hạn dường như đã bị giọng nói này đánh thức.
Tề Tranh quay phắt cái đầu lại, cô lập tức nhìn thấy tiên sinh Trương Hi Bình* đang đứng ngay sau lưng mình.
Cả tay lẫn chân đều trở nên luống cuống, Tề tranh vội vàng đứng lên chào, kết quả lại vì không đứng vững nên chút nữa thì bị ngã dúi dụi, nhìn qua thì có chút chật vật.
* Kiến trúc sư của công ty Cố thị, người nhận Tề Tranh vào làm thực tập sinh (chương 84, nếu bạn nào có quên).
"Em chào thầy ạ!"
"Trương Công!"
Người chào thầy là Tề Tranh.
Còn người gọi Trương Công chính là Lý Gia Xuyên.
Đây là cũng là thói quen của Trương Hi Bình năm đó.
Ông nói Tề Tranh đúng là học trò của mình, gọi thầy sẽ lại càng tự nhiên một chút.
Từ đó về sau, kể từ khi tốt nghiệp rời khỏi Thanh Bắc rồi, Trương Hi Bình vẫn không bảo cô sửa lại.
Trương Hi Bình ngồi xuống.
Tuy rằng hai thầy trò có đến hai năm chưa gặp lại nhau, nhưng bình thường thì vẫn giữ liên lạc, vậy nên chỉ cần vài ba câu nói liền phá vỡ cảm giác xa lạ, khôi phục cảm giác thân mật.
"Nói một chút nghe coi.
Lúc trước không phải nói là không muốn xuất ngoại hay sao, vậy mà lại đi.
Học cũng học được rồi, xem cũng đã xem rồi, vậy bây giờ ý tưởng của con có gì thay đổi hay không?" Trương Hi Bình vừa cười vừa hỏi.
Tề Tranh suy nghĩ một chút rồi kể lại quá trình học tập của mình tại Khang Niết, kể cả những rung động cùng cảm nhận của mình khi cùng người bạn ngoại quốc hợp tác làm bài tập thực hành và vân vân.
Cuối cùng Tề Tranh nói: "Kỳ thật sau này con nghĩ thế này, không có con đường nào là tuyệt đối đúng.
Chúng ta không nên đem chính bản thân mình giam cầm trong một cái lồng nào đó, mà nên thu gom hết tất cả mọi tinh hoa, đem đến thu hoạch nhiều nhất."
Trương Hi Bình nghe xong thì gật gật đầu: "Cuối cùng cũng không có phí công đi ra bên ngoài."
Nhận được sự tán thành này của người thầy, tâm tình của Tề Tranh rất không tệ.
Ngay sau đó cô thấy Trương Hi Bình lấy ra một phong thư đặt ở trước mặt Tề Tranh.
"Đây là cái gì vậy, thưa thầy?" Tề Tranh nghi hoặc đem phong thư cầm lên ở trên tay.
Trương Hi Bình vừa cười vừa nói: "Là thư giới thiệu.
Thật ra ngay từ đầu thầy đã nghĩ thế này, nếu như câu trả lời của con mà không làm thầy hài lòng thì thầy sẽ không đưa nó cho con nữa."
Tề Tranh lập tức có cảm giác phong thư trên tay mình bỗng nặng hơn không ít.
Thư đề cử a! Do chính tiên sinh Trương Hi Bình tự mình giới thiệu a!
Đây không còn là cái bánh có nhân từ trên trời rớt xuống nữa, mà chính là một cục gạch được làm bằng vàng từ trên bầu trời rớt xuống!
Chỉ cần Tề Tranh cầm lấy lá thư tiến cử trên tay, là đã có thể tiến vào bất cứ công ty nào mình thấy vừa ý tại thành phố B này.
Đến lúc tan tầm, Bùi Thanh Phi ngồi lên tàu điện ngầm trở về.
Vừa mở cửa ra cô đã bị người nào đó bay nhào vào trong ngực.
Không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì! Nhất định là có tin tốt!
"Nói nghe một chút đi!" Bùi Thanh Phi vừa cười vừa nói.
Còn không kịp cho Tề Tranh mở miệng, cánh cửa đối diện đột nhiên mở ra, một dì từ bên trong xách một túi rác đi ra, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp hai cô gái đang ôm nhau với tư thế trông thật cổ quái.
Hai người cứng đờ, gượng cười hai tiếng rồi lên tiếng chào hỏi: "Dì Trương, dì đi ra ngoài hay sao?"
Cái người chủ nhà mới nổi danh bởi cái miệng hết sức nguyên tắc này họ Trương, có cái tên và cách làm người cực kỳ không hợp, gọi là Thục Vân.
Dì Trương giơ lên cái tay đang cầm túi rác: "Đi ra ngoài đổ rác, có phải các cô cũng muốn vứt rác đi hay không?"
"Có ạ." Tề Tranh nhấc tay, nói xong liền chạy về trong phòng rồi cũng xách một túi rác đi ra.
Hai người đều cho rằng đây là dì Trương tốt tính, tiện đây muốn giúp các cô đem rác đi vứt một thể, kết quả lại là...
"Ừ, thật đúng lúc! Vậy tiện tay đem chỗ rác này đưa đi giúp tôi luôn." Nói xong dì Trương đem cái túi đựng các thứ linh tinh đặt ở bên cạnh hành lang rồi đóng cửa trở về phòng.
Chỉ còn lại Tề Tranh và Bùi Thanh Phi đứng nguyên tại chỗ, hai mặt nhìn nhau.
Bùi Thanh Phi còn chưa vào trong nhà, quần áo vẫn đang chỉnh tề, vậy nên cô nhận lấy cả hai cái túi: "Thôi được rồi, cứ để mình đi một chuyến."
Nhưng Tề Tranh đâu có chịu.
Ngay lập tức cô cũng xỏ giày vào rồi cùng Bùi Thanh Phi đi xuống tầng dưới.
Trong khoảng hai phút ở trong thang máy, Tề Tranh như thể bắn súng liên thanh vậy, cô đem thu hoạch của mình trong ngày hôm nay chia sẻ với Bùi Thanh Phi.
"Những người họ Trương đều là những người rất tốt." Vẻ mặt Bùi Thanh Phi hết sức kiêu ngạo.
"Thầy Trương Công của mình rất tốt." Tề Tranh nói tiếp.
"Thì thầy Trương của mình cũng thế." Bùi Thanh Phi cũng nói.
Sau một lúc khoe khoang, cả hai người đều cười phá lên thật vui vẻ.
Cầm cái chìa khóa, mở cửa về nhà.
Bùi Thanh Phi vừa thay quần áo vừa hướng về phía Tề Tranh để hỏi: "Hiện tại đã có thư giới thiệu, vậy cậu có tính toán gì không?"
Ngày trước, khi vẫn còn đi học, Bùi Thanh Phi luôn không thích làm cái động tác thay quần áo này trước mặt Tề Tranh.
Bởi vì cô thấy làm như vậy sẽ rất thẹn thùng, ừ, đúng là rất thẹn thùng.
Nhưng kể từ khi hai người về nước rồi ở chung với nhau, cô đã quen với việc làm những động tác riêng tư thế này trước mặt Tề Tranh.
Theo từng ngón tay đang lần mở, từng cái từng cái cúc áo được cởi ra.
Cái vòng eo trắng nõn nà, hai ngọn núi ngạo nghễ căng tròn, mái tóc dài đen như mực xõa xuống phủ kín bờ vai.
Tất cả những điều này làm cho hai con mắt của Tề Tranh không thể dời đi được.
Hai tay của cô không an phận quấn lên.
Làn da của Bùi Thanh Phi hết sức mịn màng, cực kỳ gợi cảm.
Cái lúc ngón tay của mình chạm vào ấy, Tề Tranh phát hiện ra đáy lòng mình cũng lập tức rung động theo.
Bùi Thanh Phi bất đắc dĩ cười cười, gần đây gia hỏa Tề Tranh này rất thích làm mấy động tác mờ ám này.
Hết ấp ấp ôm ôm lại đến hôn hôn sờ sờ, điều này làm cho cả người cô trở nên mềm nhũn, đến giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
"Đang hỏi cậu đấy, tại sao không trả lời?"
Tề Tranh cười cười đầy cái vẻ thần thần bí bí, cô hôn lên cổ của người trong lòng: "Đó đương nhiên phải là lựa chọn tốt nhất rồi."
Ăn xong cơm tối, hai người lại cùng nhau rửa bát.
Mùa hạ ở thành phố B thường nóng bức vào ban đêm, khiến trong lòng Tề Tranh nảy sinh rất nhiều hình ảnh kiều diễm.
Bùi Thanh Phi ôm máy tính ngồi xếp bằng trên ghế sofa sửa lại bản thảo, còn Tề Tranh thì đã có đến hai ba lần lượn lờ, đụng chạm vào người này.
Trời vốn đã nóng, lại còn bị cái bếp lò nhỏ là Tề Tranh làm như vậy.
Da thịt kề nhau, dính vào bên cạnh.
Cái cảm giác này đúng thật là...
Bùi Thanh Phi dịch người sang bên cạnh: "Qua bên kia mà chơi! Nóng!"
"Đúng vậy a.
Nóng thật đấy! Mình cũng thấy nóng!" Cái miệng Tề Tranh thì la hét nóng, nhưng cả người lại cứ hướng về phía Bùi Thanh Phi dán vào.
"Đã bảo nóng mà cậu còn sán lại gần!" Bùi Thanh Phi không còn có cách nào, cô lưu lại bản văn, quyết định nói một chút phải quấy với Tề Tranh.
Ấy vậy mà gia hỏa này lại không thèm phân biệt nơi này là nơi nào, cứ thế mà hôn lung tung lên người cô.
Nhột! Nó làm cho người ta muốn cự tuyệt nhưng cũng lại có chút thích thú.
"Làm sao cậu lại giống như cẩu vậy hả." Bùi Thanh Phi bất đắc dĩ nói.
Tề Tranh hôn từ con mắt xuống đến cổ: "Đúng vậy nha.
Mình chính là cục cưng cẩu cẩu nha."
Bùi Thanh Phi cười ra tiếng: "Mình đã có Đệ Đệ, lại còn có Tiểu Địch, tạm thời không cần phải có thêm cẩu cẩu nào nữa."
Tề Tranh cảm thấy mất hứng, cô dùng sức ngay tại đầu vai Bùi Thanh Phi hung hăng mút một hơi, vậy là một cái ô mai xinh xắn liền hiện lên: "Khó mà thực hiện được.
Mình không cho phép."
Bản thảo là không có cách nào lại sửa tiếp được nữa.
Bùi Thanh Phi miễn cưỡng cầm con chuột lưu lại nội dung văn bản vừa mới được mình sửa xong, sau đó nằm ngả ra sau, ngửa người nằm trên ghế sa lon.
Bố cục của căn nhà mới này cũng giống như căn trước kia, chỉ tiếc là phần thiết bị đã được lắp đặt chỉ có thể xem là tạm được, bởi chúng có chút cũ kỹ.
Nhưng có một thứ khiến cho các cô hài lòng hơn cả chính là cái ghế sofa này: rộng rãi, mềm mại có thể làm được rất nhiều chuyện.
Đương nhiên là Tề Tranh không muốn quan tâm đến chuyện gì khác nữa, mà chỉ muốn được hồ đồ một phen.
Nhưng Bùi Thanh Phi thật là đã bị nóng, sau khi bị cô một phen đụng chạm, chỉ nhìn cái trán cũng có thể thấy được một lớp mồ hôi mỏng.
Tề Tranh dừng tay lại, kéo người nào đó đứng lên.
Bây giờ thì đến lượt Bùi Thanh Phi cảm thấy không vui nha.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, vậy mà Tề Tranh lại không tiếp tục nữa.
Bùi Thanh Phi chu chu cái mỏ, chơi xấu không thèm đứng lên.
Tề Tranh nhẹ nhàng dỗ dành, vừa khẽ đẩy người ta vừa nói: "Không phải nói nóng hay sao? Chúng ta cùng nhau tắm cho thơm tho nhé!"
Đây còn không phải là dỗ dành trẻ con hay sao? Bùi Thanh Phi cảm thấy rất buồn cười: "Mình còn không phải là Bảo Bảo hay sao? Lại còn phải tắm cho thơm tho nữa?"
Tề Tranh vừa cười vừa đem tên gia hỏa đang cố tình chơi xấu này bế lên: "Đúng vậy a, cậu là Bảo Bảo, là bảo bối của mình."
Nếu như nói chiếc ghế sô pha là cái chỗ khiến cho các cô hài lòng nhất, thì phòng tắm chính lại là cái nơi hai người phi thường không hài lòng.
Bởi vì, thật sự là nơi này quá nhỏ.
Hiển nhiên cái phòng tắm này có không gian rất lớn, thừa đủ để đặt vào nơi này một cái bồn tắm lớn.
Ấy vậy mà ở đó lại chỉ có một cái góc nhô ra nho nhỏ, chẳng giống cái gì cả, vòi phun dùng để tắm gội ở phía trên cái bồn tắm, hai cái chồng lên nhau.
Thật sự người ta đã không nghĩ ra được, nếu không may bị ngã sấp xuống thì rất nguy hiểm hay sao?
Ý tưởng của Tề Tranh là rất tốt đẹp, chỉ là nhẹ nhàng, khoan khoái mà tắm rửa.
Tiếp đó cô có thể cùng Bùi Thanh Phi như vậy như vậy.
Nhưng trên thực tế thì khi làm thao tác...
Lại có độ khó quá cao a.
"Hay là tách ra mà tắm?" Bùi Thanh Phi thật bất đắc dĩ khi hỏi như vậy.
Tề Tranh vẫn chưa từ bỏ ý định: "Nếu không thì chúng ta cứ thử xem sao.
Cẩn thận một chút là tốt rồi."
Cũng đã hết cách rồi mà! Bùi Thanh Phi chỉ có thể dựa vào người cô, cả hai người cùng cẩn thận từng li từng tí một vừa ôm ấp lấy nhau vừa tiến vào cái bồn tắm nho nhỏ kia.
Đến ngồi còn không ngồi được.
Khi mở vòi ra để tắm gội, nhìn hai người lúc này, quả thực giống như là hai cái đồ ngốc.
Các cô đứng ở bên trong cái bồn tắm khóc cũng không được mà cười cũng không xong, đành quyết định tắm qua quýt cho xong rồi đi ra.
Quá khó để thực hiện giấc mộng tưởng, vậy nên không thể không buông tha cho.
Nhưng đúng vào cái lúc hai người còn chưa kịp lau khô thân thể thì bi kịch thực sự xảy ra.
Cái bóng đèn trên đỉnh đầu của phòng tắm đột nhiên tắt ngúm.
Bóng tối trùm xuống, cả căn phòng tắm lập tức trở nên tối đen.
Trên người Tề Tranh và Bùi Thanh Phi vẫn đang còn ướt sũng, muốn có cái khăn tắm cũng đành phải dùng tay sờ soạng tìm kiếm.
"Tình huống là thế nào vậy?" Bùi Thanh Phi hỏi.
Tề Tranh đem cái khăn tắm vây quanh người Bùi Thanh Phi lại: "Cậu đứng yên đấy! Cậu đứng yên đấy! Để mình ra bên ngoài xem sao."
Tề Tranh cẩn thận từng li từng tí một tìm ra khỏi cửa, dựa vào ánh trăng cuối cùng cô cũng tìm ra được cái công tắc, sau đó dùng tay đè lên.
Không hề có phản ứng!
"Không biết là mất điện hay là bị cắt cầu dao.
Cậu ngoan ngoãn đứng yên đó.
Cẩn thận kẻo bị trượt ngã." Vừa nói Tề Tranh vừa luống cuống tay chân mặc quần áo vào.
Ban nãy cái bóng điện trong phòng tắm có lóe lên một cái rồi mới phát nổ, khả năng bị cắt cầu dao vẫn là lớn hơn một ít..