Câu Truyện Mẹ Chồng Nàng Dâu
Chương 4: Dì ghẻ như mẹ
Và thế là bố của Như Ngọc đã đưa một cô gái hơi đứng tuổi về giới ông bà ngoại. Ngoài mặt thì cô cười còn trong lòng thì nhớ mẹ nhiều lắm. Bà ấy khá hiền nhìn mặt thì khá khổ cực cũng không giàu có gì, chồng thì chưa có. Cô cũng mừng thầm nghĩ " Bà ấy đã chấp nhận cuộc sống làm dì ghẻ: nhưng cô vẫn không thể nào loại trừ câu " Mấy đời bánh đúc có sương. Mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng." Cuối cùng thì ngày đó cũng đến, ngày mà ba cô sẽ cưới cô Nhân - người mẹ dì của cô. Hôm đó cô làm mình thật đẹp, mặt một chiếc váy màu xanh nước biển hơi nhạt với một đôi búp bê cùng tông mùa. Cô nhờ dì ba trang điểm cho cô thật đẹp. Cô cố gắng dấu hết những nỗi buồn trong lòng và nở thật nhiều nụ cười cho ba vui. Nhưng khi chỉ còn một mình cô trong phòng, cô khóa trong cánh của dù ngoài kia đang ồn ào náo nhiệt tiếng cười nói. Cô lấy tấm ảnh của mẹ trên bàn rồi tâm sự một mình: " Mẹ à! Hôm nay ba sẽ đi lấy vợ đấy. Ngoài kia nhà mình vui lắm. Con nhớ mẹ lắm mẹ ơi. Mẹ hãy nói dì với con đi." Cứ thế cô ôm tấm ảnh khóc như mưa rồi ngủ lúc nào không hay. Cô chìm vào giấc mơ, cô thấy mẹ đứng mỉm cười ngọt ngào nhìn cô. Cô chạy tới ôm lấy mẹ.
- Mẹ! Mẹ ơi! Con nhớ mẹ nhiều lắm mẹ có biết không? Cứ thế nước mắt tuông ra như mưa.
- Mẹ lúc nào cũng ở bên con. Con phải ngon và nghe lời bố và dì nghe không?
- Dạ con biết rồi.
- Ngọc! Ngọc! mở cửa cho dì ngọc ơi! Chợt cô tỉnh giấc vì giọng nói của dì ba.
Cô quẹt hết những giọt nước mắt còn vấn vương trên mặt rồi ra mở cửa.
- Con bé này làm sao phải chốt cửa. Còn khóc nữa. Thôi để dì đánh lại má cho con mau còn ra chụp hình.
Khoảng sau đám cưới của ba cô 2 năm thì ông ngoại cô bị lên cơn đau tim khá nặng phải chuyển lên bệnh viện tỉnh để điều trị. Sau khi điều trị thì ông bà cô quyết định sẽ chuyển đến thành phố để sống tiện cho việc điều trị chọ bệnh của ông. Thế là ông bà và hai người cậu của cô sẽ chuyển đi. Hôm đó cách ngày mọi người dụ định đi 1 tháng thì ông bà tụ họp mọi người lại, lúc đó thì dì Nhân đã sinh một em bé được 18 tháng cũng có mặt. Ông mở lời:
- Bố mẹ đã làm xong thủ tục nhà đất rồi, cũng đã chuẩn bị được vài thứ đồ dùng rồi nên thắng sau bố mẹ và hai sẽ đi. Nhưng bố mẹ muốn đưa cả cái Ngọc đi luôn. Để cho con bé có môi trường tốt hơn và cho vợ chồng con sống thoải mái hơn. Mặt ông ngoại nghiêm túc. Cô nghe ông nói vậy liền liếc uqa dì Nhân đang ngồi dưới võng, mặt dì có hơi buồn.
- Nhưng bọn con có thể nuôi được Như Ngọc mà bố.
- Không phải bố có ý gì nói các con nuối không tốt. Mà cái Ngọc nó đã thiếu thốn tình thương của mẹ nên bố mẹ muốn bù đắp cho nó thôi. Bà ngoại khẳng định lại.
- Em thấy ý bố mẹ cũng được để anh chị thoải mái hơn và để cái Mai được bù đắp thêm phần nào sự thiếu thốn tình thương của mẹ. Ai cũng đồng tình chỉ có ba vẫn băng khoăn.
- Ngọc à! Bây giờ con chọn đi? Bà ngoại nhìn qua cô
- Con thì sao cũng được ạ. Sống với ba và dì cũng không sao ạ. Dì rất thương con và chưa bao giờ đối sử tệ bạc gì với con cả. Cô ngập ngừng
- Ông biết nhưng ông bà muốn đưa con đi để bù đắp phần nào tình cảm của mẹ cho con. Con có ý kiến gì không Nhân. Ông quay qua dì Nhân
- Dạ. Con không có ý kiên gì ạ? Tùy bố mẹ quyết định ạ. Vì con cũng rất thương cái Ngọc cũng coi nó như con ruột nên cũng muốn chăm sóc nó. Nhưng nghe những lời bố mẹ nói thì con nghĩ nếu Ngọc nó học ở thành phố sẽ tốt cho nó hơn. Nên con xin để bố mẹ quyết ạ. Mắt dì Nhân ngấn ngấn.
- Thôi được rồi. Vậy thì cứ tùy theo cái Ngọc nó thích ở đâu vậy. Bồ trầm ngâm.
- Con cần được suy nghĩ ạ. Cô cất tiếng.
Và thế là mọi người ai về nhà nấy, cô nằm trên giường trằn trọc lăn qua lăn lại không biết làm sao. Cô đứng dạy rón rén ra ngoài. Cô đứng ở cửa nối hành lang với phòng khách nhìn những làn khói bay khắp phòng. Cô nhìn thấy nước mắt ông rơi trong đôi mắt long lanh là chứa chang bao suy nghĩ. Cô đứng ở đó cố khóc không thể phát ra thành tiếng nhưng những tiếng thút thít làm ba cô giựt mình phát hiền nhìn cô. Mặt ông nhăn lại nói nhỏ:
- Con gái à! Lại đây với ba.
- Ba...ba. Cô thều thào trong nước mắt bước tới ngồi đối diện ông
- Con có muốn đi không? Ba cô gạt nước mắt hỏi cô
- Con vừa muốn đi để ba với dì đỡ khổ với môi trường ấy khá tốt cho con nhưng quan trọng nhất con không muốn xa ba con sẽ nhớ ba lắm.
- Ba đã thấy mẹ. Mẹ muốn con đi.
- Con không biết nữa.
- Con đi ngủ đi. Ba ngồi châm hết điếu thuốc sẽ ngủ.
- Dạ
Sáng hôm sau, mọi người tập trung tại nhà ông bà để bàn chuyện tiếp.
- Thưa ba mẹ, con đã suy nghĩ rất nhiều. Con nghĩ con nên cho cái Ngọc đi sẽ tốt cho nó hơn. Con mong ba mẹ và hai cậu chăm sóc nó dùm con. Con rất cảm ơn ba mẹ.
- Con nghĩ thế là phải. Ba mẹ và hai em sẽ cố cho cái Ngọc cuộc sống tốt nhất. Ông bà vui vẻ nhìn nhau cười còn cô thì nước mắt cứ tuôn từ từ.
- Mẹ! Mẹ ơi! Con nhớ mẹ nhiều lắm mẹ có biết không? Cứ thế nước mắt tuông ra như mưa.
- Mẹ lúc nào cũng ở bên con. Con phải ngon và nghe lời bố và dì nghe không?
- Dạ con biết rồi.
- Ngọc! Ngọc! mở cửa cho dì ngọc ơi! Chợt cô tỉnh giấc vì giọng nói của dì ba.
Cô quẹt hết những giọt nước mắt còn vấn vương trên mặt rồi ra mở cửa.
- Con bé này làm sao phải chốt cửa. Còn khóc nữa. Thôi để dì đánh lại má cho con mau còn ra chụp hình.
Khoảng sau đám cưới của ba cô 2 năm thì ông ngoại cô bị lên cơn đau tim khá nặng phải chuyển lên bệnh viện tỉnh để điều trị. Sau khi điều trị thì ông bà cô quyết định sẽ chuyển đến thành phố để sống tiện cho việc điều trị chọ bệnh của ông. Thế là ông bà và hai người cậu của cô sẽ chuyển đi. Hôm đó cách ngày mọi người dụ định đi 1 tháng thì ông bà tụ họp mọi người lại, lúc đó thì dì Nhân đã sinh một em bé được 18 tháng cũng có mặt. Ông mở lời:
- Bố mẹ đã làm xong thủ tục nhà đất rồi, cũng đã chuẩn bị được vài thứ đồ dùng rồi nên thắng sau bố mẹ và hai sẽ đi. Nhưng bố mẹ muốn đưa cả cái Ngọc đi luôn. Để cho con bé có môi trường tốt hơn và cho vợ chồng con sống thoải mái hơn. Mặt ông ngoại nghiêm túc. Cô nghe ông nói vậy liền liếc uqa dì Nhân đang ngồi dưới võng, mặt dì có hơi buồn.
- Nhưng bọn con có thể nuôi được Như Ngọc mà bố.
- Không phải bố có ý gì nói các con nuối không tốt. Mà cái Ngọc nó đã thiếu thốn tình thương của mẹ nên bố mẹ muốn bù đắp cho nó thôi. Bà ngoại khẳng định lại.
- Em thấy ý bố mẹ cũng được để anh chị thoải mái hơn và để cái Mai được bù đắp thêm phần nào sự thiếu thốn tình thương của mẹ. Ai cũng đồng tình chỉ có ba vẫn băng khoăn.
- Ngọc à! Bây giờ con chọn đi? Bà ngoại nhìn qua cô
- Con thì sao cũng được ạ. Sống với ba và dì cũng không sao ạ. Dì rất thương con và chưa bao giờ đối sử tệ bạc gì với con cả. Cô ngập ngừng
- Ông biết nhưng ông bà muốn đưa con đi để bù đắp phần nào tình cảm của mẹ cho con. Con có ý kiến gì không Nhân. Ông quay qua dì Nhân
- Dạ. Con không có ý kiên gì ạ? Tùy bố mẹ quyết định ạ. Vì con cũng rất thương cái Ngọc cũng coi nó như con ruột nên cũng muốn chăm sóc nó. Nhưng nghe những lời bố mẹ nói thì con nghĩ nếu Ngọc nó học ở thành phố sẽ tốt cho nó hơn. Nên con xin để bố mẹ quyết ạ. Mắt dì Nhân ngấn ngấn.
- Thôi được rồi. Vậy thì cứ tùy theo cái Ngọc nó thích ở đâu vậy. Bồ trầm ngâm.
- Con cần được suy nghĩ ạ. Cô cất tiếng.
Và thế là mọi người ai về nhà nấy, cô nằm trên giường trằn trọc lăn qua lăn lại không biết làm sao. Cô đứng dạy rón rén ra ngoài. Cô đứng ở cửa nối hành lang với phòng khách nhìn những làn khói bay khắp phòng. Cô nhìn thấy nước mắt ông rơi trong đôi mắt long lanh là chứa chang bao suy nghĩ. Cô đứng ở đó cố khóc không thể phát ra thành tiếng nhưng những tiếng thút thít làm ba cô giựt mình phát hiền nhìn cô. Mặt ông nhăn lại nói nhỏ:
- Con gái à! Lại đây với ba.
- Ba...ba. Cô thều thào trong nước mắt bước tới ngồi đối diện ông
- Con có muốn đi không? Ba cô gạt nước mắt hỏi cô
- Con vừa muốn đi để ba với dì đỡ khổ với môi trường ấy khá tốt cho con nhưng quan trọng nhất con không muốn xa ba con sẽ nhớ ba lắm.
- Ba đã thấy mẹ. Mẹ muốn con đi.
- Con không biết nữa.
- Con đi ngủ đi. Ba ngồi châm hết điếu thuốc sẽ ngủ.
- Dạ
Sáng hôm sau, mọi người tập trung tại nhà ông bà để bàn chuyện tiếp.
- Thưa ba mẹ, con đã suy nghĩ rất nhiều. Con nghĩ con nên cho cái Ngọc đi sẽ tốt cho nó hơn. Con mong ba mẹ và hai cậu chăm sóc nó dùm con. Con rất cảm ơn ba mẹ.
- Con nghĩ thế là phải. Ba mẹ và hai em sẽ cố cho cái Ngọc cuộc sống tốt nhất. Ông bà vui vẻ nhìn nhau cười còn cô thì nước mắt cứ tuôn từ từ.
Tác giả :
Nguyễn Hà Tư Nhĩ