Cẩu Nô Cung Đình Sinh Hoạt
Chương 74
CHƯƠNG 74
Lúc đế hậu xem kịch mua vui thì ở ngoài điện Quang Hoa, Tư Mã Cần cùng Khổng Chiêu Minh đang bị trói song song trên hai cái cột gỗ, gió lạnh thổi qua rất khó chịu.
Cung nhân đứng bên cạnh chờ hoàng đế hồi cung.
“Ngươi cuối cùng muốn gì đâu? Nãy giờ vẫn không nói chuyện”. Khổng Chiêu Minh chờ nửa canh giờ, thấy Tư Mã Cần vẫn nhắm mắt, không nói gì, vì thế đánh phải chủ động hỏi chuyện.
“Hừ, ngươi đến tột cùng có biết thế nào là lễ nghĩa, liêm sỉ không? Đều là bởi vì ngươi vô liêm sỉ, mạnh mẽ ôm ta làm chuyện đó, mới không đến hành lễ phụ hoàng, làm cho phụ hoàng giận ta, mẫu phi chán ghét ta, bây giờ còn muốn ta để ý tới ngươi?”. Tư Mã Cần không thể khống chế được lửa giận trong lòng, rốt cuộc phải phẫn nộ rống to.
“Tiểu đãng oa của ta, cái này chỉ là chuyện nhỏ thôi”. Khổng Chiêu Minh hoàn toàn xem nhẹ lửa giận của Cần Nhi, cợt nhả nói chuyện.
“Giờ chúng ta bị trói ở trong này, ngươi lại cho rằng đây chỉ là chuyện nhỏ? Vậy nếu quả là đại sự, chẳng lẽ phải ra pháp trường xử trảm? Anh em chúng ta trước kia cho dù không tốt, phụ hoàng cho dù tức giận, nhưng cho tới bây giờ đều không lấy lại trung hiếu đái trên người chúng ta”. Tư Mã Cần thầm nghĩ, đại ca còn có thể chưng thọ bao, còn mình lại chỉ biết làm phụ hoàng tức giận.
“Cha ta trước kia còn từng dùng trung hiếu đái đánh ta, cho nên việc này căn bản không tính là quan trọng, dù sao ta cũng sẽ không kế tục tước vị Diễn Thánh Công, ngươi cũng sẽ không kế vị ngôi vua. Hơn nữa qua một tháng, phụ hoàng sẽ trả trung hiếu về cho ngươi, đến lúc đó ngươi lại là trung thần hiếu tử, không cần tức giận”. Bộ mặt thật của Khổng Chiêu Minh thực sự là rất khủng bố, quả thực là ác ma.
“Không tức giận, chẳng lẽ còn muốn ta cảm tạ ngươi sao?”. Tư Mã Cần chửi ầm lên.
“Ngươi không cần làm càn, ta là phu quân của ngươi, ngươi sao có thể trút giận lên ta”. Khổng Chiêu Minh xem ra cũng có chút tức giận.
“Ta hôm nay bị nhiều ủy khuất, ngươi thế nhưng còn muốn mắng ta, ta không phải thê tử của ngươi”. Nước mắt Tư Mã Cần không ngừng lăn xuống.
“Ngoan, đừng khóc, khóc rất xấu, không cần ngươi làm thê tử của ta”. Khổng Chiêu Minh thấy thê tử khóc rống lên, đành phải ôn nhu an ủi.
“Ngươi còn muốn bỏ ta, Khổng Chiêu Minh, ngươi này cẩu súc sinh, ngươi không có lương tâm”. Cần Nhi nghe được phu quân nói không cần mình làm thê tử, khóc càng lợi hại hơn, cơ hồ có thể cùng nữ nhi ganh đua cao thấp.
“Không cần kích động, ta chỉ là tùy tiện nói mà thôi, ta sao có thể bỏ ngươi?”. Khổng Chiêu Minh cảm thấy hơi khó xử.
“Cần Nhi ngoan, đừng khóc. Trường An, cởi trói mang Cần Nhi xuống đây”. Tư Mã Ngung đỡ Từ Húc đi tới, Tư Mã Khiêm cùng Từ Lộ theo sát phía sau. Bọn họ xem diễn xong, định ngồi kiệu quay về, nhưng hắn muốn tản bộ, vì thế liền đi bộ trở về, nghe được Tư Mã Cần cùng Khổng Chiêu Minh đang nói chuyện, vì thế trốn ở một bên nghe lén.
Lý Trường An phân phó cung nhân bên cạnh cởi trói cho Tư Mã Cần xuống.
“Phụ hoàng, con bất hiếu, lễ vạn thọ còn làm ngươi nổi giận”. Tư Mã Cần ôm lấy chân phụ hoàng khóc nấc lên.
“Đừng khóc, biết sai là tốt. Hiền Nhi, Khiêm Nhi, các ngươi đỡ Cần Nhi đi vào nghỉ ngơi trước, việc khác thì để ngày mai rồi nói”. Tư Mã Ngung vuốt ve đầu đứa con.
“Phụ hoàng, vậy còn hắn?”. Tư Mã Cần chỉ vào Khổng Chiêu Minh, muốn phụ hoàng cho phu quân nghỉ ngơi, tuy rằng tức giận, nhưng hắn vẫn yêu cái nam nhân bá đạo này.
“Trẫm sẽ có cách, ngoan ngoãn đi vào”.
“Cần Nhi, nghe lời phụ hoàng”. Từ Húc thấy Tư Mã Cần còn muốn nói thì khuyên bảo hắn. Tư Mã Cần đành phải ngoan ngoãn tùy ý hai huynh đệ dẫn vào.
“Khổng Chiêu Minh, trẫm nói cho ngươi biết, con của trẫm không đến phiên ngươi tới dạy dỗ. Nếu như ngươi vẫn không biết quý trọng hắn, bảo vệ hắn, trẫm sẽ không gả hắn cho ngươi, ngươi cũng đừng mơ tưởng đến hắn. Đêm nay ở trong này suy nghĩ cho tốt, nghe rõ không?”.
“Thần nghe rõ”. Khổng Chiêu Minh gục đầu xuống không hề nói gì.
Lúc đế hậu xem kịch mua vui thì ở ngoài điện Quang Hoa, Tư Mã Cần cùng Khổng Chiêu Minh đang bị trói song song trên hai cái cột gỗ, gió lạnh thổi qua rất khó chịu.
Cung nhân đứng bên cạnh chờ hoàng đế hồi cung.
“Ngươi cuối cùng muốn gì đâu? Nãy giờ vẫn không nói chuyện”. Khổng Chiêu Minh chờ nửa canh giờ, thấy Tư Mã Cần vẫn nhắm mắt, không nói gì, vì thế đánh phải chủ động hỏi chuyện.
“Hừ, ngươi đến tột cùng có biết thế nào là lễ nghĩa, liêm sỉ không? Đều là bởi vì ngươi vô liêm sỉ, mạnh mẽ ôm ta làm chuyện đó, mới không đến hành lễ phụ hoàng, làm cho phụ hoàng giận ta, mẫu phi chán ghét ta, bây giờ còn muốn ta để ý tới ngươi?”. Tư Mã Cần không thể khống chế được lửa giận trong lòng, rốt cuộc phải phẫn nộ rống to.
“Tiểu đãng oa của ta, cái này chỉ là chuyện nhỏ thôi”. Khổng Chiêu Minh hoàn toàn xem nhẹ lửa giận của Cần Nhi, cợt nhả nói chuyện.
“Giờ chúng ta bị trói ở trong này, ngươi lại cho rằng đây chỉ là chuyện nhỏ? Vậy nếu quả là đại sự, chẳng lẽ phải ra pháp trường xử trảm? Anh em chúng ta trước kia cho dù không tốt, phụ hoàng cho dù tức giận, nhưng cho tới bây giờ đều không lấy lại trung hiếu đái trên người chúng ta”. Tư Mã Cần thầm nghĩ, đại ca còn có thể chưng thọ bao, còn mình lại chỉ biết làm phụ hoàng tức giận.
“Cha ta trước kia còn từng dùng trung hiếu đái đánh ta, cho nên việc này căn bản không tính là quan trọng, dù sao ta cũng sẽ không kế tục tước vị Diễn Thánh Công, ngươi cũng sẽ không kế vị ngôi vua. Hơn nữa qua một tháng, phụ hoàng sẽ trả trung hiếu về cho ngươi, đến lúc đó ngươi lại là trung thần hiếu tử, không cần tức giận”. Bộ mặt thật của Khổng Chiêu Minh thực sự là rất khủng bố, quả thực là ác ma.
“Không tức giận, chẳng lẽ còn muốn ta cảm tạ ngươi sao?”. Tư Mã Cần chửi ầm lên.
“Ngươi không cần làm càn, ta là phu quân của ngươi, ngươi sao có thể trút giận lên ta”. Khổng Chiêu Minh xem ra cũng có chút tức giận.
“Ta hôm nay bị nhiều ủy khuất, ngươi thế nhưng còn muốn mắng ta, ta không phải thê tử của ngươi”. Nước mắt Tư Mã Cần không ngừng lăn xuống.
“Ngoan, đừng khóc, khóc rất xấu, không cần ngươi làm thê tử của ta”. Khổng Chiêu Minh thấy thê tử khóc rống lên, đành phải ôn nhu an ủi.
“Ngươi còn muốn bỏ ta, Khổng Chiêu Minh, ngươi này cẩu súc sinh, ngươi không có lương tâm”. Cần Nhi nghe được phu quân nói không cần mình làm thê tử, khóc càng lợi hại hơn, cơ hồ có thể cùng nữ nhi ganh đua cao thấp.
“Không cần kích động, ta chỉ là tùy tiện nói mà thôi, ta sao có thể bỏ ngươi?”. Khổng Chiêu Minh cảm thấy hơi khó xử.
“Cần Nhi ngoan, đừng khóc. Trường An, cởi trói mang Cần Nhi xuống đây”. Tư Mã Ngung đỡ Từ Húc đi tới, Tư Mã Khiêm cùng Từ Lộ theo sát phía sau. Bọn họ xem diễn xong, định ngồi kiệu quay về, nhưng hắn muốn tản bộ, vì thế liền đi bộ trở về, nghe được Tư Mã Cần cùng Khổng Chiêu Minh đang nói chuyện, vì thế trốn ở một bên nghe lén.
Lý Trường An phân phó cung nhân bên cạnh cởi trói cho Tư Mã Cần xuống.
“Phụ hoàng, con bất hiếu, lễ vạn thọ còn làm ngươi nổi giận”. Tư Mã Cần ôm lấy chân phụ hoàng khóc nấc lên.
“Đừng khóc, biết sai là tốt. Hiền Nhi, Khiêm Nhi, các ngươi đỡ Cần Nhi đi vào nghỉ ngơi trước, việc khác thì để ngày mai rồi nói”. Tư Mã Ngung vuốt ve đầu đứa con.
“Phụ hoàng, vậy còn hắn?”. Tư Mã Cần chỉ vào Khổng Chiêu Minh, muốn phụ hoàng cho phu quân nghỉ ngơi, tuy rằng tức giận, nhưng hắn vẫn yêu cái nam nhân bá đạo này.
“Trẫm sẽ có cách, ngoan ngoãn đi vào”.
“Cần Nhi, nghe lời phụ hoàng”. Từ Húc thấy Tư Mã Cần còn muốn nói thì khuyên bảo hắn. Tư Mã Cần đành phải ngoan ngoãn tùy ý hai huynh đệ dẫn vào.
“Khổng Chiêu Minh, trẫm nói cho ngươi biết, con của trẫm không đến phiên ngươi tới dạy dỗ. Nếu như ngươi vẫn không biết quý trọng hắn, bảo vệ hắn, trẫm sẽ không gả hắn cho ngươi, ngươi cũng đừng mơ tưởng đến hắn. Đêm nay ở trong này suy nghĩ cho tốt, nghe rõ không?”.
“Thần nghe rõ”. Khổng Chiêu Minh gục đầu xuống không hề nói gì.
Tác giả :
DailyOwl