Cẩu Nô Cung Đình Sinh Hoạt
Chương 68
CHƯƠNG 68
Đương kim thái tử Tư Mã Khiêm dẫn theo hoàng đệ Tư Mã Hằng và Tư Mã Kiện, cùng với hoàng trưởng nữ Xương Bình công chúa, hoàng nhị nữ Khánh Bình công chúa, ở ngoài phòng chờ thời điểm vào chúc mừng.
Hán quận vương Tư Mã Cần thì bị vị hôn phu Khổng Chiêu Minh bắt được, trộm vào phòng ngủ của Khiêm Nhi, cùng nhau nằm trên giường.
“Phu quân, không được, đã đến phiên chúng ta, trở về rồi hẵng làm, được không?”. Tư Mã Cần lo lắng Tư Mã Ngung sẽ trách phạt bọn họ. Phụ hoàng gần đây bị cấm dục nên tính tình không ổn định, trừ bỏ mẫu hậu trong cung, tất cả mọi người đều biết.
“Sợ cái gì, mẫu hậu ngươi đang tán gẫu với phi tần và phu nhân các quan trong cung, nơi đó còn chỗ cho chúng ta tiếp kiến sao? Giờ cứ làm một lần đi, vi phu muốn tiểu đãng oa”. Khổng Chiêu Minh vội vàng cởi kim bào trên người Cần Nhi, nhưng lại bị phản kháng.
“Ngươi không sợ phụ hoàng biết sẽ nổi giận sao? Phu quân lần trước đã bị hai mươi gậy, còn không học khôn sao?”. Tư Mã Cần nghĩ, lần trước thiếu chút nữa bị dọa đến hồn phi phách tán, giờ không muốn trải qua một lần nào nữa.
“Hiện tại đã có mẫu hậu, phụ hoàng dám đánh vi phu sao? Tiểu đãng oa, ngươi có nghe theo đạo huấn của vi phu không? Ngươi có hiểu được lẽ thường xuất giá tòng phu không? Đáng đánh, hơn nữa ngươi từng thề cả đời này sẽ không làm trái phu quân, phu quân phải thao chết ngươi”. Khổng Chiêu Minh gắt gao bắt lấy Cần Nhi, nghiêm khắc dạy dỗ.
“Ngươi không cần nói hưu nói vượn, ta từ khi nào đã là thê tử của ngươi, ngươi đừng quên phụ hoàng còn chưa tứ hôn”. Cần Nhi cố lấy dũng khí phản kháng phu quân.
“Tốt lắm, một khi đã như vậy, vi phu phải dạy ngươi quy củ trước”. Khổng Chiêu Minh ở bên tai Cần Nhi thổi một luồng khí ám mụi, sau đó ấn hắn lên chân mình, vén vạt áo hắn, lộ ra cái mông trắng nõn.
“Phu quân, tiểu đãng oa thật sự biết sai rồi, tiểu đãng oa là thê tử của ngươi”. Tư Mã Cần biết Khổng Chiêu Minh muốn đánh mông mình, đành phải ủy khuất cầu xin tha thứ.
“Bây giờ nhận sai đã quá muộn”. Bởi vì trên người Khổng Chiêu Minh không có roi hay thước gỗ, cho nên phải dùng tay đánh.
“Ô, rất đau, không cần đánh nữa”. Bàn tay đánh vào mông phát ra thanh âm ba ba vang dội. Tư Mã Cần khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng Khổng Chiêu Minh không chút nào để ý tới, vẫn tiếp tục đánh, mãi đến khi mông của hắn đỏ rực mới dừng lại.
“Tiểu đãng oa, đau không?”. Khổng Chiêu Minh lấy tay khẽ vuốt bộ vị vừa rồi chịu hình của Cần Nhi, khiến Cần Nhi rên rỉ kêu đau.
“Oa, phu quân, rất đau, tiểu đãng oa nguyện ý cho ngươi dùng đại trư đánh ta”. Tư Mã Cần nức nở.
“Về sau ngươi còn dám nói không phải nương tử của phu quân không?”. Khổng Chiêu Minh vừa phụng phịu vừa nghiêm khắc nói.
“Không dám, tiểu đãng oa thật sự không dám”. Cần Nhi nói ra đáp án khiến Khổng Chiêu Minh hài lòng.
“Hiện tại vi phu sẽ dùng đại trư giáo huấn ngươi, tự mình ngồi lên”. Khổng Chiêu Minh thấy mục đích đã đạt được, vì thế sửa soạn thỏa mãn ham muốn của chính mình.
“Phu quân, nhưng nơi này không có thuốc mỡ, làm sao bây giờ?”. Cần Nhi khó xử nói, nếu tiểu huyệt bị lộng thương, lát nữa sẽ không đi thỉnh an được, làm sao ăn nói với phụ hoàng đây?
“Nằm úp sấp, nâng mông lên”. Khổng Chiêu Minh ra lệnh.
“Được rồi”. Tư Mã Cần ngoan ngoãn phục tùng.
Khổng Chiêu Minh từ trong ngực lấy ra bình thuốc mỡ, nặn một khối, sau đó bôi vào tiểu huyệt Cần Nhi.
“Phu quân, sao trên người ngươi lại có thuốc mỡ?”. Cần Nhi kinh ngạc.
“Bởi vì vi phu muốn tùy thời tùy chỗ thao ngươi, đơn giản là vậy”. Khổng Chiêu Minh cởi y phục, chỉ thấy phần thân dưới đã muốn sung huyết, đại đầu đỉnh chuyển sang màu đỏ hồng.
“Ân… Nha…..”. Cần Nhi đưa đẩy tiểu huyệt cố gắng nuốt trọn phân thân của phu quân.
“Vương gia, thái tử nói Lý tổng quản báo cho hắn, sắp phải tiếp kiến Thánh Thượng và nương nương rồi, mời Vương gia và Khổng đại nhân lập tức trở về”. Cung nhân do Tư Mã Khiêm phái tới cách cửa bẩm báo.
“Bổn vương đã biết, ân…. Ân…” Tư Mã Cần cố gắng nói xong, đã bị Khổng Chiêu Minh va chạm đến mức chỉ có thể không ngừng rên rỉ.
“Nô tài xin cáo lui”. Cung nhân nọ biết bọn họ đang ân ái với nhau, hốt hoảng rời đi.
“Phu quân, không cần làm nữa”. Tư Mã Cần liều mạng đè ép khoái cảm, muốn khuyên nhủ phu quân.
“Không được, chỉ một lát nữa thôi”. Khổng Chiêu Minh đặt Cần Nhi dưới thân, cuồng nhiệt trừu sáp, đâm mạnh vào người hắn khiến hắn kêu lên, không còn kháng nghị được nữa.
Đương kim thái tử Tư Mã Khiêm dẫn theo hoàng đệ Tư Mã Hằng và Tư Mã Kiện, cùng với hoàng trưởng nữ Xương Bình công chúa, hoàng nhị nữ Khánh Bình công chúa, ở ngoài phòng chờ thời điểm vào chúc mừng.
Hán quận vương Tư Mã Cần thì bị vị hôn phu Khổng Chiêu Minh bắt được, trộm vào phòng ngủ của Khiêm Nhi, cùng nhau nằm trên giường.
“Phu quân, không được, đã đến phiên chúng ta, trở về rồi hẵng làm, được không?”. Tư Mã Cần lo lắng Tư Mã Ngung sẽ trách phạt bọn họ. Phụ hoàng gần đây bị cấm dục nên tính tình không ổn định, trừ bỏ mẫu hậu trong cung, tất cả mọi người đều biết.
“Sợ cái gì, mẫu hậu ngươi đang tán gẫu với phi tần và phu nhân các quan trong cung, nơi đó còn chỗ cho chúng ta tiếp kiến sao? Giờ cứ làm một lần đi, vi phu muốn tiểu đãng oa”. Khổng Chiêu Minh vội vàng cởi kim bào trên người Cần Nhi, nhưng lại bị phản kháng.
“Ngươi không sợ phụ hoàng biết sẽ nổi giận sao? Phu quân lần trước đã bị hai mươi gậy, còn không học khôn sao?”. Tư Mã Cần nghĩ, lần trước thiếu chút nữa bị dọa đến hồn phi phách tán, giờ không muốn trải qua một lần nào nữa.
“Hiện tại đã có mẫu hậu, phụ hoàng dám đánh vi phu sao? Tiểu đãng oa, ngươi có nghe theo đạo huấn của vi phu không? Ngươi có hiểu được lẽ thường xuất giá tòng phu không? Đáng đánh, hơn nữa ngươi từng thề cả đời này sẽ không làm trái phu quân, phu quân phải thao chết ngươi”. Khổng Chiêu Minh gắt gao bắt lấy Cần Nhi, nghiêm khắc dạy dỗ.
“Ngươi không cần nói hưu nói vượn, ta từ khi nào đã là thê tử của ngươi, ngươi đừng quên phụ hoàng còn chưa tứ hôn”. Cần Nhi cố lấy dũng khí phản kháng phu quân.
“Tốt lắm, một khi đã như vậy, vi phu phải dạy ngươi quy củ trước”. Khổng Chiêu Minh ở bên tai Cần Nhi thổi một luồng khí ám mụi, sau đó ấn hắn lên chân mình, vén vạt áo hắn, lộ ra cái mông trắng nõn.
“Phu quân, tiểu đãng oa thật sự biết sai rồi, tiểu đãng oa là thê tử của ngươi”. Tư Mã Cần biết Khổng Chiêu Minh muốn đánh mông mình, đành phải ủy khuất cầu xin tha thứ.
“Bây giờ nhận sai đã quá muộn”. Bởi vì trên người Khổng Chiêu Minh không có roi hay thước gỗ, cho nên phải dùng tay đánh.
“Ô, rất đau, không cần đánh nữa”. Bàn tay đánh vào mông phát ra thanh âm ba ba vang dội. Tư Mã Cần khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng Khổng Chiêu Minh không chút nào để ý tới, vẫn tiếp tục đánh, mãi đến khi mông của hắn đỏ rực mới dừng lại.
“Tiểu đãng oa, đau không?”. Khổng Chiêu Minh lấy tay khẽ vuốt bộ vị vừa rồi chịu hình của Cần Nhi, khiến Cần Nhi rên rỉ kêu đau.
“Oa, phu quân, rất đau, tiểu đãng oa nguyện ý cho ngươi dùng đại trư đánh ta”. Tư Mã Cần nức nở.
“Về sau ngươi còn dám nói không phải nương tử của phu quân không?”. Khổng Chiêu Minh vừa phụng phịu vừa nghiêm khắc nói.
“Không dám, tiểu đãng oa thật sự không dám”. Cần Nhi nói ra đáp án khiến Khổng Chiêu Minh hài lòng.
“Hiện tại vi phu sẽ dùng đại trư giáo huấn ngươi, tự mình ngồi lên”. Khổng Chiêu Minh thấy mục đích đã đạt được, vì thế sửa soạn thỏa mãn ham muốn của chính mình.
“Phu quân, nhưng nơi này không có thuốc mỡ, làm sao bây giờ?”. Cần Nhi khó xử nói, nếu tiểu huyệt bị lộng thương, lát nữa sẽ không đi thỉnh an được, làm sao ăn nói với phụ hoàng đây?
“Nằm úp sấp, nâng mông lên”. Khổng Chiêu Minh ra lệnh.
“Được rồi”. Tư Mã Cần ngoan ngoãn phục tùng.
Khổng Chiêu Minh từ trong ngực lấy ra bình thuốc mỡ, nặn một khối, sau đó bôi vào tiểu huyệt Cần Nhi.
“Phu quân, sao trên người ngươi lại có thuốc mỡ?”. Cần Nhi kinh ngạc.
“Bởi vì vi phu muốn tùy thời tùy chỗ thao ngươi, đơn giản là vậy”. Khổng Chiêu Minh cởi y phục, chỉ thấy phần thân dưới đã muốn sung huyết, đại đầu đỉnh chuyển sang màu đỏ hồng.
“Ân… Nha…..”. Cần Nhi đưa đẩy tiểu huyệt cố gắng nuốt trọn phân thân của phu quân.
“Vương gia, thái tử nói Lý tổng quản báo cho hắn, sắp phải tiếp kiến Thánh Thượng và nương nương rồi, mời Vương gia và Khổng đại nhân lập tức trở về”. Cung nhân do Tư Mã Khiêm phái tới cách cửa bẩm báo.
“Bổn vương đã biết, ân…. Ân…” Tư Mã Cần cố gắng nói xong, đã bị Khổng Chiêu Minh va chạm đến mức chỉ có thể không ngừng rên rỉ.
“Nô tài xin cáo lui”. Cung nhân nọ biết bọn họ đang ân ái với nhau, hốt hoảng rời đi.
“Phu quân, không cần làm nữa”. Tư Mã Cần liều mạng đè ép khoái cảm, muốn khuyên nhủ phu quân.
“Không được, chỉ một lát nữa thôi”. Khổng Chiêu Minh đặt Cần Nhi dưới thân, cuồng nhiệt trừu sáp, đâm mạnh vào người hắn khiến hắn kêu lên, không còn kháng nghị được nữa.
Tác giả :
DailyOwl