Cẩu Nô Cung Đình Sinh Hoạt
Chương 51
CHƯƠNG 51
Phượng các long lâu liên vân hán, ngọc thụ quỳnh chi tác yên la, kỷ tằng thức can qua (Gác phượng lầu rồng liền trời biếc, cành quỳnh cây ngọc nối mây xa, đâu biết chuyện can qua?).
Tư Mã Hiền thật sự là sư phụ giả dạng, vừa nhìn thấy vũ y vệ cả người đẫm máu, nhảy vào Dục Đức điện, thấy người liền giết. Một thái tử mới hôm qua còn oai phong lẫm liệt, không ngờ giờ đây lại sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất.
Trần Văn Thành tay cầm bảo kiếm dính đầy máu, đến gần thái tử.
“Không được, ta không muốn chết”. Tư Mã Hiền thét chói tai, xem ra đã bị đả kích rất lớn, đã quên mất việc tự xưng vương.
“Thần phụng mật lệnh Thánh Thượng, bắt thái tử về Đại Minh cung. Thái tử chính là cốt nhục của Thánh Thượng, quang vinh, nhục nhã của thái tử, chỉ có Thánh Thượng mới có thể quyết định, xin thái tử theo thần rời đi, nếu có ủy khuất, mong thái tử thứ lỗi”. Trần Văn Thành biết Tư Mã Ngung không muốn gièm pha chuyện hoàng tộc ra ngoài ánh sáng, nhưng lại nhất quyết giao việc của Đông Cung cho người khác xử lý mà không phải là Từ Húc, vì y không muốn Từ Húc cảm thấy mình quá tàn nhẫn, cho nên mới không nói rõ ràng, còn việc thái tử có phản kháng hay không, ai mà biết được. Mà Thánh Thượng tất nhiên muốn biết cụ thể và tỉ mỉ tình hình nghịch mưu, bởi vậy nhất định phải giữ cho thái tử một mạng.
Hai vũ y vệ phía sau Trần Văn Thành tiến lên khống chế thái tử, mà Tư Mã Hiền cũng không phản kháng gì.
“Đề Đốc đại nhân, thái tử đã bất tỉnh, làm sao bây giờ?”. Vũ y vệ sợ hãi nói.
“Các ngươi mau đỡ thái tử hồi cung, giao cho Lý tổng quản, ngàn vạn lần phải cẩn thận, bản Đề Đốc còn muốn xem xét kỹ lưỡng lương khố”. Trần Văn Thành nghĩ, quả nhiên ngày chết đã đến nơi, cho dù bình thường kiêu ngạo ương ngạnh, dưới một người, trên vạn người, nhưng bây giờ cũng rơi vào hoàn cảnh này.
Sau khi Tư Mã Hiền bị áp giải đến Quang Hoa điện, Lý Trường An phụng chỉ an bài thái tử trong một mật thất.
“Phụ hoàng, cầu ngươi khai ân, đừng giết ta”. Tư Mã Hiền trợn mắt tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường, dây xích đã được cởi, mà Tư Mã Ngung thì lại đang ngồi bên giường nhìn mình, vì thế lập tức quỳ xuống cầu xin.
“Hiền Nhi, chắc ngươi đã đói bụng, trẫm đã sai người chuẩn bị tốt những thứ mà ngươi thích nhất”. Tư Mã Ngung đáp lại nhi tử, trong ánh mắt tràn ngập từ ái, ngữ điệu rất dịu dàng, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Phụ hoàng, ngươi chẳng lẽ không xử phạt trọng tội của ta?”. Tư Mã Hiền kinh ngạc nhìn phụ hoàng.
“Trẫm nghĩ việc này không cần, trẫm đã có quyết định cuối cùng”. Tư Mã Ngung bất đắc dĩ lộ ra một nụ cười khổ.
“Có phải phụ hoàng sẽ phế ta thành thứ nhân, lưu đày sung quân không?”. Tư Mã Hiền thầm cho rằng mình còn hy vọng sống sót.
“Ngươi chẳng lẽ cho rằng trẫm sẽ để hoàng nhi của mình giống một con cẩu lưu lạc ở bên ngoài chịu khổ? Tội trạng mưu nghịch của ngươi, xem như tội ác tày trời, nếu trẫm giao cho pháp ti và hình bộ giải quyết, nhất định sẽ bị lăng trì xử tử, trẫm cho dù khai ân, cũng phải ban thưởng cho ngươi một chén độc dược mà thôi. Cho nên trẫm sẽ không cho công khai tội của ngươi, ai cũng sẽ không biết, việc này coi như trẫm đã nể mặt, cũng vì đối với ngươi trẫm còn một chút thương tiếc. Về sau nếu ngươi chết rồi, trẫm sẽ công bố với mọi người rằng thái tử bất hạnh bị vong bệnh, rồi sau đó mai táng ngươi ở lăng tẩm phụ cận, ngươi không cần lo lắng cho mẫu hậu của ngươi, nàng dù sao cũng là thê tử của trẫm, trẫm sẽ đối xử tử tế với nàng”. Tư Mã Ngung không định lừa gạt Tư Mã Hiền.
“Phụ hoàng, ta thật sự không muốn chết, ta thật sự biết sai rồi”. Tư Mã Hiền đau khổ cầu xin.
“Hiền Nhi, đã có dũng khí thỉnh cầu Tấn Vương thúc của ngươi khởi binh phế trẫm cho ngươi đăng cơ, tại sao lại không có dũng khí tự kết liễu mình, trẫm đã thay ngươi chuẩn bị một chén thang, ngươi tuyệt đối sẽ không cảm thấy thống khổ, chỉ cần uống xong một ngụm, ngươi sẽ vĩnh viễn là thái tử của trẫm, trẫm sẽ không phế truất ngươi”. Tư Mã Ngung ôm lấy thái tử, ôn nhu an ủi.
“Ta rất sợ, chẳng lẽ thật sự không còn cách cứu vãn?”. Tư Mã Hiền vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Hiền Nhi, ngoan ngoãn, dùng cơm xong rồi uống, đương nhiên nếu ngươi quả quyết không chịu, trẫm chỉ có thể hạ thủ không lưu tình. Nhưng chẳng lẽ ngươi muốn trẫm tự thân ra tay, khiến trẫm càng thêm đau lòng?”. Tư Mã Ngung nói đến chỗ thương tâm cũng không cầm được lệ.
Phượng các long lâu liên vân hán, ngọc thụ quỳnh chi tác yên la, kỷ tằng thức can qua (Gác phượng lầu rồng liền trời biếc, cành quỳnh cây ngọc nối mây xa, đâu biết chuyện can qua?).
Tư Mã Hiền thật sự là sư phụ giả dạng, vừa nhìn thấy vũ y vệ cả người đẫm máu, nhảy vào Dục Đức điện, thấy người liền giết. Một thái tử mới hôm qua còn oai phong lẫm liệt, không ngờ giờ đây lại sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất.
Trần Văn Thành tay cầm bảo kiếm dính đầy máu, đến gần thái tử.
“Không được, ta không muốn chết”. Tư Mã Hiền thét chói tai, xem ra đã bị đả kích rất lớn, đã quên mất việc tự xưng vương.
“Thần phụng mật lệnh Thánh Thượng, bắt thái tử về Đại Minh cung. Thái tử chính là cốt nhục của Thánh Thượng, quang vinh, nhục nhã của thái tử, chỉ có Thánh Thượng mới có thể quyết định, xin thái tử theo thần rời đi, nếu có ủy khuất, mong thái tử thứ lỗi”. Trần Văn Thành biết Tư Mã Ngung không muốn gièm pha chuyện hoàng tộc ra ngoài ánh sáng, nhưng lại nhất quyết giao việc của Đông Cung cho người khác xử lý mà không phải là Từ Húc, vì y không muốn Từ Húc cảm thấy mình quá tàn nhẫn, cho nên mới không nói rõ ràng, còn việc thái tử có phản kháng hay không, ai mà biết được. Mà Thánh Thượng tất nhiên muốn biết cụ thể và tỉ mỉ tình hình nghịch mưu, bởi vậy nhất định phải giữ cho thái tử một mạng.
Hai vũ y vệ phía sau Trần Văn Thành tiến lên khống chế thái tử, mà Tư Mã Hiền cũng không phản kháng gì.
“Đề Đốc đại nhân, thái tử đã bất tỉnh, làm sao bây giờ?”. Vũ y vệ sợ hãi nói.
“Các ngươi mau đỡ thái tử hồi cung, giao cho Lý tổng quản, ngàn vạn lần phải cẩn thận, bản Đề Đốc còn muốn xem xét kỹ lưỡng lương khố”. Trần Văn Thành nghĩ, quả nhiên ngày chết đã đến nơi, cho dù bình thường kiêu ngạo ương ngạnh, dưới một người, trên vạn người, nhưng bây giờ cũng rơi vào hoàn cảnh này.
Sau khi Tư Mã Hiền bị áp giải đến Quang Hoa điện, Lý Trường An phụng chỉ an bài thái tử trong một mật thất.
“Phụ hoàng, cầu ngươi khai ân, đừng giết ta”. Tư Mã Hiền trợn mắt tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường, dây xích đã được cởi, mà Tư Mã Ngung thì lại đang ngồi bên giường nhìn mình, vì thế lập tức quỳ xuống cầu xin.
“Hiền Nhi, chắc ngươi đã đói bụng, trẫm đã sai người chuẩn bị tốt những thứ mà ngươi thích nhất”. Tư Mã Ngung đáp lại nhi tử, trong ánh mắt tràn ngập từ ái, ngữ điệu rất dịu dàng, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Phụ hoàng, ngươi chẳng lẽ không xử phạt trọng tội của ta?”. Tư Mã Hiền kinh ngạc nhìn phụ hoàng.
“Trẫm nghĩ việc này không cần, trẫm đã có quyết định cuối cùng”. Tư Mã Ngung bất đắc dĩ lộ ra một nụ cười khổ.
“Có phải phụ hoàng sẽ phế ta thành thứ nhân, lưu đày sung quân không?”. Tư Mã Hiền thầm cho rằng mình còn hy vọng sống sót.
“Ngươi chẳng lẽ cho rằng trẫm sẽ để hoàng nhi của mình giống một con cẩu lưu lạc ở bên ngoài chịu khổ? Tội trạng mưu nghịch của ngươi, xem như tội ác tày trời, nếu trẫm giao cho pháp ti và hình bộ giải quyết, nhất định sẽ bị lăng trì xử tử, trẫm cho dù khai ân, cũng phải ban thưởng cho ngươi một chén độc dược mà thôi. Cho nên trẫm sẽ không cho công khai tội của ngươi, ai cũng sẽ không biết, việc này coi như trẫm đã nể mặt, cũng vì đối với ngươi trẫm còn một chút thương tiếc. Về sau nếu ngươi chết rồi, trẫm sẽ công bố với mọi người rằng thái tử bất hạnh bị vong bệnh, rồi sau đó mai táng ngươi ở lăng tẩm phụ cận, ngươi không cần lo lắng cho mẫu hậu của ngươi, nàng dù sao cũng là thê tử của trẫm, trẫm sẽ đối xử tử tế với nàng”. Tư Mã Ngung không định lừa gạt Tư Mã Hiền.
“Phụ hoàng, ta thật sự không muốn chết, ta thật sự biết sai rồi”. Tư Mã Hiền đau khổ cầu xin.
“Hiền Nhi, đã có dũng khí thỉnh cầu Tấn Vương thúc của ngươi khởi binh phế trẫm cho ngươi đăng cơ, tại sao lại không có dũng khí tự kết liễu mình, trẫm đã thay ngươi chuẩn bị một chén thang, ngươi tuyệt đối sẽ không cảm thấy thống khổ, chỉ cần uống xong một ngụm, ngươi sẽ vĩnh viễn là thái tử của trẫm, trẫm sẽ không phế truất ngươi”. Tư Mã Ngung ôm lấy thái tử, ôn nhu an ủi.
“Ta rất sợ, chẳng lẽ thật sự không còn cách cứu vãn?”. Tư Mã Hiền vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Hiền Nhi, ngoan ngoãn, dùng cơm xong rồi uống, đương nhiên nếu ngươi quả quyết không chịu, trẫm chỉ có thể hạ thủ không lưu tình. Nhưng chẳng lẽ ngươi muốn trẫm tự thân ra tay, khiến trẫm càng thêm đau lòng?”. Tư Mã Ngung nói đến chỗ thương tâm cũng không cầm được lệ.
Tác giả :
DailyOwl