Cầu Người Tâm Đắc
Chương 59: Phiên ngoại 9: Đừng tiếp tục gặp mặt
Y chưa từng hối hận chính mình lỡ lời.
Mà hiển nhiên so với lời nói của y, tình hình hiện nay của Lộ Dịch Ti mới khiến cho Tề Hựu chú ý.
Dưới lớp váy trắng tinh khiết từ từ hiện ra máu tươi nhiễm đỏ cả váy, cho biết thân thể cô ta không ổn.
Tần Hựu ôm lấy cô ta xông ra ngoài.
Sau đó ở trước mặt của y, đóng lại cửa xe tắc xi.
Tắc xi nhanh như chớp rời đi.
Y đứng tại chỗ nhíu nhíu mày, lần đầu tiên cảm thấy được tiếng vang đó, làm sao đinh tai nhức óc như vậy.
Lúc về đến nhà trong nhà không có một bóng người, y ngơ ngác ngồi ở trên ghế sa lon đợi đến rất muộn, cuối cùng chỉ chờ tới lloque vội vàng chạy về.
"Đừng lo lắng, nghỉ sớm một chút." Lloque một chữ cũng không nói thêm, không nhìn ra biết đến nhiều hay ít, trước sau như một nở cười ôn hòa lại khoan dung: "Mẹ con đang ở bệnh viện xem Hựu Hựu."
"... Ba, " Y hoảng hốt một trận, đứng thẳng dậy: "Hựu Hựu thế nào?"
"Nó không có việc gì, con có thể yên tâm, " lloque hòa nhã nói: "Có mẹ con ở đó."
"Kia..." Y chần chừ một lúc, mới hỏi: "Lộ Dịch ti đâu?"
"Ba không rõ, " lloque biểu tình ngưng trọng, mới nói: "Trước tiên chờ bọn họ trở về."
Buổi tối hôm đó y mất ngủ.
Thế nhưng Tần Hựu cùng Tần Hân, trắng đêm không về.
Ngày thứ hai y hướng công ty xin nghỉ.
Y muốn cùng lloque đi bệnh viện, thế nhưng nghĩ đến tình huống ngày hôm qua, liền trước sau không cất bước nổi.
Không ngờ lloque vừa đi như thế, ngay cả một tin tức hoàn toàn không có.
Y từ buổi sáng đợi đến hoàng hôn, từ hoàng hôn đợi đến màn đêm thăm thẳm, rốt cục chờ được một nhà ba người trở lại.
Tần Hân mặt đầy lo lắng, lloque vẻ mặt nghiêm túc, mà đi ở sau cùng Tần Hựu, trên mặt thói quen nở nụ cười lúc này lại âm trầm, rõ ràng gương mặt non nớt ngây thơ, lúc này lại âm u càng có mấy phần đáng sợ.
Sau đó ba người đều thấy được y.
Tần Hân phản ứng đầu tiên càng là bước nhanh đi về phía y, kéo cánh tay của y: "Levar, con về phòng trước."
Y không nhúc nhích, ánh mắt rơi vào trên người Tần Hựu.
Tần Hựu chậm rãi hướng y đi tới, đột nhiên nâng tay lên, vừa nặng vừa tàn nhẫn một quyền đập ở trên người y.
Y lảo đảo chực ngã xuống, được Tần Hân đỡ lấy, lớn tiếng quát tháo: "Con đối với anh trai là thái độ gì vậy?"
"Anh trai?" Tần Hựu như nghe đến chuyện cười lớn, đôi môi khẽ nhúc nhích, lạnh lùng ném ra bốn chữ: "Anh ta là hung thủ."
Tim y bỗng nhiên chìm xuống dưới.
Sự tình là Tần Hân sau đó nói cho y.
Trên thế giới này, sẽ không còn Lộ Dịch Ti tồn tại.
Lúc được đưa vào bệnh viện Lộ Dịch ti dĩ nhiên có dấu hiệu sẩy thai, tình huống nguy cấp. Bác sĩ cố hết sức, chỉ bảo vệ tính mạng của người mẹ.
Sau khi tỉnh táo Lộ Dịch ti tâm tình kích động, thề phải tìm y đánh nhau chết sống.
Tần Hựu bỏ ra rất nhiều sức lực mới làm cho cô ta bình tĩnh lại, tự mình đi rót nước cho cô ta.
Chỉ một lần sơ xẩy như vậy, cô ta đã rời khỏi tầm mắt của Tần Hựu.
Ước chừng là thân thể suy yếu ý thức hoảng hốt, cô ta một lòng hướng y trả thù trên đường đi không chú ý tới chiếc xe việt dã kia chạy tới.
Chết ngay tại chỗ.
Y an tĩnh nghe, có loại đau đớn chậm rãi từng bước xâm chiếm toàn thân, làm cho y ngay cả nhúc nhích cũng không hề có khí lực, nửa ngày mới từng chữ nói: "Con chính xác là hung thủ."
"Không thể chỉ trách con, " Tần Hân lắc đầu: "Bác sĩ lặng lẽ nói với mẹ, cho dù không có con đẩy cô ta, Lộ Dịch Ti sớm muộn cũng sẽ sẩy thai."
"..."
"Lúc trước cô ta làm qua quá nhiều lần giải phẫu, đã không có cách nào gánh chịu thêm một sinh mệnh mới."
"..."
"Việc này chúng ta không có nói cho Hựu Hựu, " Tần Hân liền thở dài, "Hựu Hựu nó đã chịu đả kích đã rất lớn."
"Levar, chuyện của con và Lộ Dịch Ti, con không nên gạt nó."
Y há há mồm, không biết Tần Lê biết được mấy phần: "Con và Lộ Dịch ti cũng không có..."
"Hựu Hựu nói với mẹ, hai tháng này, hai người vẫn luôn cùng nhau gạt nó."
"..." Đối mặt sự thực y á khẩu không trả lời được.
"Con so với Hựu Hựu hiểu chuyện hơn, cũng xuất sắc hơn nó. Nếu như thay đổi là mẹ, cũng sẽ chọn con." Tần Hân thở dài: "Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, mẹ rõ ràng, con không nói, cũng là vì bảo vệ nó."
Y rốt cục không nhịn được, há mồm muốn biện giải, thậm chí có không thèm đến xỉa đem chuyện hoàn hoàn chỉnh chỉnh làm rõ ràng nói ra hết mọi chuyện.
Tần hân lại làm cái thủ thế tạm dựng: "Trước tiên hãy nghe mẹ nói hết."
"..."
"Con biết, Hựu Hựu bị chúng ta làm hư, từ trước đến giờ rất bốc đồng, mong muốn thì nhất định phải tới tay. Cho nên biết được chuyện của con và Lộ Dịch Ti, mới có thể không khống chế được tâm tình."
"Con đừng cùng nó tính toán, mẹ nói cho con những việc này, là hi vọng con không nên trách cứ chính mình. Con có thể... Đừng đề cập với nó chuyện này hay không?"
Thấy y không nói tiếng nào, Tần Hân ước chừng là vội vã làm cho y đồng ý, không chút suy nghĩ liền bật thốt lên: "Khiến con gánh chịu này đó, mẹ biết là ủy khuất con. Thế nhưng con cũng hiểu được, A Thịnh vẫn đi theo cha nó, nhiều năm như vậy bên cạnh mẹ, cũng chỉ có một mình Hựu Hựu."
Tất cả lời y muốn nói đều bị nuốt trở vào, cúi đầu ừ một tiếng, không nhìn tới biểu tình Tần Hân thở phào nhẹ nhõm
"Con đến cùng có cho rằng mình là con trai ruột của chúng ta hay không?"
Trước đây thật lâu câu nói kia, còn giống như ở bên tai vang vọng.
... Y đích xác từng có.
Tại quá khứ mấy năm trước.
Hết.
Mà hiển nhiên so với lời nói của y, tình hình hiện nay của Lộ Dịch Ti mới khiến cho Tề Hựu chú ý.
Dưới lớp váy trắng tinh khiết từ từ hiện ra máu tươi nhiễm đỏ cả váy, cho biết thân thể cô ta không ổn.
Tần Hựu ôm lấy cô ta xông ra ngoài.
Sau đó ở trước mặt của y, đóng lại cửa xe tắc xi.
Tắc xi nhanh như chớp rời đi.
Y đứng tại chỗ nhíu nhíu mày, lần đầu tiên cảm thấy được tiếng vang đó, làm sao đinh tai nhức óc như vậy.
Lúc về đến nhà trong nhà không có một bóng người, y ngơ ngác ngồi ở trên ghế sa lon đợi đến rất muộn, cuối cùng chỉ chờ tới lloque vội vàng chạy về.
"Đừng lo lắng, nghỉ sớm một chút." Lloque một chữ cũng không nói thêm, không nhìn ra biết đến nhiều hay ít, trước sau như một nở cười ôn hòa lại khoan dung: "Mẹ con đang ở bệnh viện xem Hựu Hựu."
"... Ba, " Y hoảng hốt một trận, đứng thẳng dậy: "Hựu Hựu thế nào?"
"Nó không có việc gì, con có thể yên tâm, " lloque hòa nhã nói: "Có mẹ con ở đó."
"Kia..." Y chần chừ một lúc, mới hỏi: "Lộ Dịch ti đâu?"
"Ba không rõ, " lloque biểu tình ngưng trọng, mới nói: "Trước tiên chờ bọn họ trở về."
Buổi tối hôm đó y mất ngủ.
Thế nhưng Tần Hựu cùng Tần Hân, trắng đêm không về.
Ngày thứ hai y hướng công ty xin nghỉ.
Y muốn cùng lloque đi bệnh viện, thế nhưng nghĩ đến tình huống ngày hôm qua, liền trước sau không cất bước nổi.
Không ngờ lloque vừa đi như thế, ngay cả một tin tức hoàn toàn không có.
Y từ buổi sáng đợi đến hoàng hôn, từ hoàng hôn đợi đến màn đêm thăm thẳm, rốt cục chờ được một nhà ba người trở lại.
Tần Hân mặt đầy lo lắng, lloque vẻ mặt nghiêm túc, mà đi ở sau cùng Tần Hựu, trên mặt thói quen nở nụ cười lúc này lại âm trầm, rõ ràng gương mặt non nớt ngây thơ, lúc này lại âm u càng có mấy phần đáng sợ.
Sau đó ba người đều thấy được y.
Tần Hân phản ứng đầu tiên càng là bước nhanh đi về phía y, kéo cánh tay của y: "Levar, con về phòng trước."
Y không nhúc nhích, ánh mắt rơi vào trên người Tần Hựu.
Tần Hựu chậm rãi hướng y đi tới, đột nhiên nâng tay lên, vừa nặng vừa tàn nhẫn một quyền đập ở trên người y.
Y lảo đảo chực ngã xuống, được Tần Hân đỡ lấy, lớn tiếng quát tháo: "Con đối với anh trai là thái độ gì vậy?"
"Anh trai?" Tần Hựu như nghe đến chuyện cười lớn, đôi môi khẽ nhúc nhích, lạnh lùng ném ra bốn chữ: "Anh ta là hung thủ."
Tim y bỗng nhiên chìm xuống dưới.
Sự tình là Tần Hân sau đó nói cho y.
Trên thế giới này, sẽ không còn Lộ Dịch Ti tồn tại.
Lúc được đưa vào bệnh viện Lộ Dịch ti dĩ nhiên có dấu hiệu sẩy thai, tình huống nguy cấp. Bác sĩ cố hết sức, chỉ bảo vệ tính mạng của người mẹ.
Sau khi tỉnh táo Lộ Dịch ti tâm tình kích động, thề phải tìm y đánh nhau chết sống.
Tần Hựu bỏ ra rất nhiều sức lực mới làm cho cô ta bình tĩnh lại, tự mình đi rót nước cho cô ta.
Chỉ một lần sơ xẩy như vậy, cô ta đã rời khỏi tầm mắt của Tần Hựu.
Ước chừng là thân thể suy yếu ý thức hoảng hốt, cô ta một lòng hướng y trả thù trên đường đi không chú ý tới chiếc xe việt dã kia chạy tới.
Chết ngay tại chỗ.
Y an tĩnh nghe, có loại đau đớn chậm rãi từng bước xâm chiếm toàn thân, làm cho y ngay cả nhúc nhích cũng không hề có khí lực, nửa ngày mới từng chữ nói: "Con chính xác là hung thủ."
"Không thể chỉ trách con, " Tần Hân lắc đầu: "Bác sĩ lặng lẽ nói với mẹ, cho dù không có con đẩy cô ta, Lộ Dịch Ti sớm muộn cũng sẽ sẩy thai."
"..."
"Lúc trước cô ta làm qua quá nhiều lần giải phẫu, đã không có cách nào gánh chịu thêm một sinh mệnh mới."
"..."
"Việc này chúng ta không có nói cho Hựu Hựu, " Tần Hân liền thở dài, "Hựu Hựu nó đã chịu đả kích đã rất lớn."
"Levar, chuyện của con và Lộ Dịch Ti, con không nên gạt nó."
Y há há mồm, không biết Tần Lê biết được mấy phần: "Con và Lộ Dịch ti cũng không có..."
"Hựu Hựu nói với mẹ, hai tháng này, hai người vẫn luôn cùng nhau gạt nó."
"..." Đối mặt sự thực y á khẩu không trả lời được.
"Con so với Hựu Hựu hiểu chuyện hơn, cũng xuất sắc hơn nó. Nếu như thay đổi là mẹ, cũng sẽ chọn con." Tần Hân thở dài: "Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, mẹ rõ ràng, con không nói, cũng là vì bảo vệ nó."
Y rốt cục không nhịn được, há mồm muốn biện giải, thậm chí có không thèm đến xỉa đem chuyện hoàn hoàn chỉnh chỉnh làm rõ ràng nói ra hết mọi chuyện.
Tần hân lại làm cái thủ thế tạm dựng: "Trước tiên hãy nghe mẹ nói hết."
"..."
"Con biết, Hựu Hựu bị chúng ta làm hư, từ trước đến giờ rất bốc đồng, mong muốn thì nhất định phải tới tay. Cho nên biết được chuyện của con và Lộ Dịch Ti, mới có thể không khống chế được tâm tình."
"Con đừng cùng nó tính toán, mẹ nói cho con những việc này, là hi vọng con không nên trách cứ chính mình. Con có thể... Đừng đề cập với nó chuyện này hay không?"
Thấy y không nói tiếng nào, Tần Hân ước chừng là vội vã làm cho y đồng ý, không chút suy nghĩ liền bật thốt lên: "Khiến con gánh chịu này đó, mẹ biết là ủy khuất con. Thế nhưng con cũng hiểu được, A Thịnh vẫn đi theo cha nó, nhiều năm như vậy bên cạnh mẹ, cũng chỉ có một mình Hựu Hựu."
Tất cả lời y muốn nói đều bị nuốt trở vào, cúi đầu ừ một tiếng, không nhìn tới biểu tình Tần Hân thở phào nhẹ nhõm
"Con đến cùng có cho rằng mình là con trai ruột của chúng ta hay không?"
Trước đây thật lâu câu nói kia, còn giống như ở bên tai vang vọng.
... Y đích xác từng có.
Tại quá khứ mấy năm trước.
Hết.
Tác giả :
Đường Nhất Tầm