Cầu Người Tâm Đắc
Chương 47
Tần Lê ở chỗ mẹ Tề cũng không lâu, chạng vạng mùng 2 năm mới đã trở về.
Tề Thịnh đang cùng Bùi Vận vừa nói vừa cười tản bộ đi về nhà, đêm trước hao tổn tinh lực vì vậy hôm qua nghỉ ngơi một ngày, hắn tràn đầy mong đợi ngày hôm nay sau khi trở về sẽ có lộc ăn, vậy mà xa xa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc lẳng lặng đứng ở trong gió rét, cùng túi du lịch bên cạnh, quả thực có loại cảm giác sấm sét giữa trời quang.
Ở trong lòng phúc phỉ Tần Lê không thức thời bất trung bất nghĩa vô số lần, hắn bất đắc dĩ cầm lấy tay Bùi Vận đi tới: "Làm sao không ở lại chỗ mẹ vài ngày."
Thẳng thắn đừng trở về mới tốt. Hắn liền ở trong lòng yên lặng bổ sung nửa câu.
Tần Lê bộ dạng tựa hồ rất mệt mỏi, tới gần mới nhìn ra vành mắt đen cùng sắc mặt rất khó coi, không nhìn Tề Thịnh trực tiếp đưa tay ra: "Chìa khóa."
Sau đó Tần Lê mở cửa, lên lầu, vào phòng, ầm một cái đóng chặt cửa phòng, không khách khí chút nào đem hai người kia ngăn cách ngoài phòng khách, toàn bộ hành trình không nhiều lời một chữ.
Không rõ Tần Lê uống lộn thuốc gì hai người hai mặt nhìn nhau.
Cuối cùng Tề Thịnh vẫn là quyết định lưu lại, tiếp tục cùng Bùi Vận đồng thời chen chúc chiếc giường đơn kia.
Chỉ là muốn ăn bữa tiệc lớn tự nhiên là không thể ăn được, dù sao một bức tường cách âm hiệu quả, ai cũng không cách nào bảo đảm.
Ngày kế Tần Lê một ngày đều không ra khỏi nhà.
Thẳng đến giờ cơm tối Bùi Vận nhìn không được, chỉ lo anh ta sẽ xảy ra chuyện gì, thử đi gõ cửa phòng, Tần Lê mới rốt cục cam lòng từ gian phòng đi ra.
Sắc mặt tái nhợt, trên người một luồng mùi rượu dày đặc, cố tình ánh mắt sắc bén lại tỉnh táo, không hề có men say, Bùi Vận nhìn ra sợ run tim mất mật.
Tề Thịnh đang ngồi ở trước bàn ăn uống canh, thấy Tần Lê đi ra thản nhiên mà nhấp một hớp, mới không nhanh không chậm hỏi: "Tần Hựu trêu chọc anh?"
Tần Lê cứng đờ, nhiệt độ cả người phảng phất lạnh xuống, Bùi Vận đứng bên cạnh đều cảm thấy một trận sát khí, nhanh chóng hướng Tể Thịnh không giữ mồm giữ miệng nháy mắt.
Cố tình thường ngày tai thính mắt tinh Tề Thịnh lại giống như không thấy, còn tự mình nói tới hưng khởi: "Mẹ và lloque tiên sinh không đối xử bạc tình với anh, anh lại quanh năm không chịu trở lại, không cần nghĩ cũng biết, là bởi vì Tần Hựu."
"..."
"Levar, Tần Hựu dù sao vẫn còn con nít, tâm tính bất định coi như nó có chỗ nào đắc tội anh, anh làm anh trai, cũng nên nhường nó một chút. Huống chi bởi vì Lộ Dịch Ti..."
"Im miệng!" Tần Lê một bước xông lên phía trước, tóm chặt cổ áo của hắn, thần sắc che lấp đến hù người, "Đừng bao giờ nhắc lại cái tên kia trước mặt tôi."
"Khụ khục..." Tề Thịnh không ngờ tới xưa nay Tần Lê luôn luôn bình ổn lại đột nhiên làm khó dễ, suýt chút nữa bị ghìm đến thở không nổi, vẫn là Bùi Vận ở bên cạnh thấy tình thế không ổn, nhanh chóng dùng sức kéo tay Tần Lê, mới để cho Tề Thịnh may mắn thoát khỏi nghẹt thở.
Tần Lê bởi vì thần kinh căng thẳng quá độ, bị Bùi Vận đẩy một cái như thế, lảo đảo hai bước ngã ngồi dưới đất, cũng không nghĩ đứng dậy, nhấc mặt nhìn động tác Bùi Vận giúp Tề Thịnh vuốt ngực thuận tức, đột ngột nói: "Ở đây sống, tiền thuê không rẻ."
Tề Thịnh sờ sờ cuống họng, mới phản ứng được, nhanh chóng thuận miệng tiếp: "Tôi chịu nổi."
Tần Lê lại nhìn hắn một chút, tựa hồ lường được lời này xác thực có độ chân thực, lại hỏi: "Mẹ có biết anh sống ở đây không?"
Tề Thịnh gật gật đầu: "Thời gian này tôi đều ở đây, mẹ mấy lần gọi điện thoại đến nhà đều không tìm được tôi, cho nên lần này trở lại, cố ý hỏi địa chỉ cùng điện thoại nơi này."
Tần Lê nhìn trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì, chốc lát mới nói: "Tôi quay đầu lại cùng chủ nhà trọ nói một tiếng, tiền thuê kế tiếp hai người tự mình gánh chịu, nếu như Tiểu Bùi muốn đến nhà anh ở, nhớ tới sớm một tháng nói cho chủ nhà trọ."
Bùi Vận càng nghe càng không đúng: "Anh muốn đi đâu?"
"Đi chung quanh một chút, không có nơi nhất định."
Bùi Vận vạn lần không ngờ được Tần Lê quyết định rời đi đột nhiên như thế, vội hỏi: "Làm sao nói đi là đi? Ít nhất ở lại mấy ngày, chờ Diệp Minh trở về, cậu ấy còn nói muốn hướng anh học tập..."
"Không kịp cùng cậu ấy nói lời từ biệt, giúp tôi hỏi thăm cậu ấy." Tần Lê nhàn nhạt nói, "Có cơ hội sẽ trở về tới thăm các người."
Bùi Vận còn đang nói chuyện, Tề Thịnh vẫn luôn trầm mặc nặn nặn tay của anh, ra hiệu anh đừng nói thêm gì nữa: "... Thời điểm nào xuất phát? Chúng tôi đưa anh."
"Sáng mai." Tần Lê vỗ vỗ quần áo đứng dậy, đi về phía gian phòng của mình, "Các người đứng đến, đừng để cho tôi nhìn thấy các người."
Tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng y vẫn như cũ chán ghét ly biệt.
Sau đó cửa phòng của y lại vô tình mà đóng lại.
Thời điểm Bùi Vận rời giường, cửa phòng Tần Lê mở ra, bên trong đã cơ bản trống rỗng rồi.
Chỉ có vẻn vẹn chiếc chìa khóa, lẳng lặng đặt ở đó.
Tần Lê sáng sớm rời đi anh nghe được động tĩnh, nhưng vẫn là nhịn không đến xem.
"Câu chuyện nào thì cũng có kết thúc, càng có nhớ mong, càng không có cách nào rời đi." Tề Thịnh hồi đó ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói như vậy, "Chúng ta phải tôn trọng ý tứ Levar."
Chỉ có điều ngẫm lại thời gian gian nan nhất, dù sao có Tần Lê ở bên cạnh, mặc dù đối phương rất ít nói còn không thế nào lễ phép, cũng không cho anh sắc mặt tốt, thế nhưng Bùi Vận khó tránh khỏi có chút không muốn cùng thất lạc, tránh không được nhìn nhiều căn phòng Tẩn Lê vài lần.
Thở dài anh quay đầu lại, nhìn thấy Tề Thịnh ôm cánh tay nghiêm mặt, cứng rắn hỏi: "Em nhớ đến anh ta như vậy?"
Bùi Vận có chút không nói, giơ tay xoa mái tóc rối như tơ vò của hắn, tự mình đi rửa mặt.
Vì vậy Tề Thịnh càng cảm giác khó chịu mà đuổi theo vào phòng vệ sinh, trong lời nói tràn đầy mùi vị dấm chua "Làm sao? Buổi sáng không thấy anh ta, hiện tại hối hận?"
Bùi Vận tay dừng lại, dở khóc dở cười xoay người, đem người nào đó trình độ trí lực không chỉ giảm xuống một điểm, vững vàng ôm lấy.
Đưa tới cửa cơ hội cũng không có, Tề Thịnh không nói hai lời, đem người dùng sức đặt ở trên bồn rửa tay, chặt chẽ vững vàng ăn đậu phụ, đầy đủ đền bù kìm nén tiếc nuối đêm trước khó nhẫn nhịn được.
Mãi đến tận thấy đối phương thở hổn hển ôm hông của hắn, đôi mắt ướt át vẻ mặt hốt hoảng, Tề Thịnh mới phát giác được thoả mãn lên, lại nói: "Kỳ thực sau này em muốn gặp anh ta, cũng rất dễ dàng."
Bùi Vận đến nửa ngày mới từ bên trong tình dục lấy lại tinh thần, nghi hoặc mà nhìn hắn.
"Tần Lê là con trai nuôi của mẹ tôi, dù như thế nào, anh ta cũng sẽ không bỏ lại mẹ của tôi không để ý tới, nào có đạo lý không gặp mặt người thân như vậy?"
Tề Thịnh chặn lại trán của đối phương, trầm thấp mà cười, có ý tứ hàm xúc khác mà kéo dài âm thanh: "Thế nhưng—— "
"..."
Bùi Vận nhìn thấy biểu tình của hắn liền biết không phải lời tốt đẹp gì, đang chờ đối phương nói, Tề Thịnh đã không khỏi đắc ý mà nói xong: "Em trước tiên cần phải theo tôi trở lại, gọi mẹ tôi một tiếng mẹ chồng."
Bùi Vận lỗ tai vù một tiếng, chỉ có nhịp tim đập nhanh hơn quá mức bình thường.
Đến nửa ngày anh mới trấn định lại, đẩy Tề Thịnh một cái, cố gắng khiến âm thanh bình tĩnh: "Đừng đùa."
Tề Thịnh cười không nói, lại cúi người lại gần đối phương.
Hai người khoảng cách càng ngày càng gần, thời điểm chỉ lát nữa là đôi môi dán vào nhau, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
Tề Thịnh ảo não nguyền rủa một tiếng, xoa xoa thái dương.
Bùi Vận tưởng Tần Lê nghĩ thông suốt đã trở lại, vội vàng ngồi dậy đi mở cửa.
Không thể ngờ tới người ấn chuông cửa lại là một người đàn ông hỗn huyết xa lạ, nhìn qua cũng là chừng hai mươi tuổi.
Bùi Vận không biết người này có phải là ấn nhầm chuông cửa rồi không, nghi hoặc mà đút một câu.
Cậu thanh niên thình lình ngẩng đầu lên, thanh âm vội vàng rõ ràng từ micro truyền ra: "Levar đúng không?"
"A, anh ấy..." Bùi Vận còn muốn lên tiếng, một bên Tề Thịnh đã đi tới, nới lỏng gân cốt, không nhanh không chậm cầm lấy micro, "Đi vào lại nói."
Cậu thanh niên rất nhanh đi vào, thường ngày ngoan ngoãn vô hại cũng không biết sao lại trở nên cuống cuồng kinh hoảng, một phát bắt được cánh tay Tề Thịnh: "Anh, Levar đâu?"
"Em tới không khéo rồi, " Tề Thịnh miễn cưỡng đáp, "Anh ta đã đi rồi."
Cậu thanh niên sắc mặt một chút trở nên tái nhợt: "Anh ấy đi nơi nào?"
Tề Thịnh lôi kéo Bùi Vận ngồi vào ghế salông, không nhanh không chậm đáp: "Không biết."
Cậu thanh niên không những không giận mà còn cười: "Levar luôn ở cùng hai người, không có chuyện hai người không biết anh ấy đi đâu chứ?"
Dứt lời ánh mắt cậu ta rơi vào trên người Bùi Vận còn đang mơ hồ không rõ chuyện gì xảy ra, âm thanh chìm mấy độ: "Levar mấy ngày nay, chính là cùng cái tên này dây dưa không rõ?"
"Thằng nhóc này, em không biết hai từ khách khí viết như thế nào à? " Mẹ không ở bên cạnh Tề Thịnh cũng lười giả bộ làm anh trai tốt, "Đây là người yêu của anh, chớ đem cậu ấy dính vào quan hệ với Levar."
Nhận ra được người bên cạnh run lên bần bật, Tề Thịnh động viên mà nắm chặt tay của cậu ta, ung dung thong thả bổ sung: "Tần Hựu, Levar từ trước đến giờ hành tung bất định, em cũng không phải không biết. Em một mực chạy đến chỗ anh, không khỏi quá mức hoang đường."
Tần Hựu khắp khuôn mặt viết đầy hai từ không tin, cắn răng nghiến lợi nói: "Theo cá tính Levar, nếu như không muốn cùng người khác liên luỵ, liền không thể nào cùng người này ở lâu như vậy. Nếu nguyện ý lưu lại, vậy anh ấy như thế nào rời đi cũng không nói..."
Sau đó ngữ điệu cậu ta im bặt, tựa hồ rốt cuộc hiểu ra.
Thấy Tề Thịnh há mồm muốn nói, cậu ta đột nhiên thả mềm âm thanh, mỉm cười đổi đề tài: "Anh, nếu như mẹ biết đến, anh cùng một người đàn ông ở cùng nhau, mẹ sẽ nghĩ thế nào?"
Bùi Vận đột nhiên rút tay về.
Lòng bàn tay mất đi nhiệt độ quen thuộc, Tề Thịnh nhíu nhíu mày: "Thằng nhóc kia, mày uy hiếp anh?"
"Em có thể làm cái gì cũng không biết, " Tần Hựu cười đến càng ngọt, "Chỉ muốn hai người nói cho em biết, Levar đi nơi nào."
"Anh ngày hôm nay mới phát hiện, mày không biết rõ Laver một chút nào." Tề Thịnh chà chà than thở, không nhìn Tần Hựu biểu tình một chút đọng lại, lơ đễnh nở nụ cười, "Hướng đi của Levar, chúng tôi xác thực không biết gì cả."
Tần Hựu nhìn kỹ Bùi Vận, xác nhận đối phương không nói dối, tâm trạng giống như quả bóng xì hơi, ủ rũ một chút, thất hồn lạc phách ôm đầu ở trên ghế sa lon ngồi xuống.
Nửa ngày thanh âm cậu ta lẩm bẩm vang lên: "Anh nói, nếu như một người, nói sai điều gì khiến đối phương tổn thương, còn có thể cứu vãn sao?"
Tề Thịnh chấn động, theo bản năng liếc nhìn Bùi Vận.
Thấy đối phương thần sắc như thường hắn mới thở phào nhẹ nhõm, đáp: "Vậy phải xem là nói cái gì."
"..."
"Còn có đối phương là ai."
"..."
"Nếu như là Levar, chỉ sợ cũng..."
Tần Hựu tự nhiên rõ ràng tâm ý trong lời nói của anh trai, sắc mặt nhất thời hơi trắng bệch.
Tề Thịnh cảm khái lắc đầu một cái, đồng tình nhìn em trai của mình luôn luôn tuỳ hưngs, duỗi tay tới, tóm chặt lấy tay Bùi Vận, âm thầm vui mừng may là đối phương cùng tần lê tính cách rất khác nhau.
Bằng không chỉ sợ hắn cho tới bây giờ, vẫn còn đang đứng ở dưới lầu.
Tần Hựu rất nhanh lại thất hồn lạc phách rời khỏi.
Tề Thịnh đảo mắt liền đem em trai ngoại trừ cùng huyết thống bên ngoài cùng hắn không hề thân cận ném ra sau đầu.
Hết chương 47.
Tề Thịnh đang cùng Bùi Vận vừa nói vừa cười tản bộ đi về nhà, đêm trước hao tổn tinh lực vì vậy hôm qua nghỉ ngơi một ngày, hắn tràn đầy mong đợi ngày hôm nay sau khi trở về sẽ có lộc ăn, vậy mà xa xa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc lẳng lặng đứng ở trong gió rét, cùng túi du lịch bên cạnh, quả thực có loại cảm giác sấm sét giữa trời quang.
Ở trong lòng phúc phỉ Tần Lê không thức thời bất trung bất nghĩa vô số lần, hắn bất đắc dĩ cầm lấy tay Bùi Vận đi tới: "Làm sao không ở lại chỗ mẹ vài ngày."
Thẳng thắn đừng trở về mới tốt. Hắn liền ở trong lòng yên lặng bổ sung nửa câu.
Tần Lê bộ dạng tựa hồ rất mệt mỏi, tới gần mới nhìn ra vành mắt đen cùng sắc mặt rất khó coi, không nhìn Tề Thịnh trực tiếp đưa tay ra: "Chìa khóa."
Sau đó Tần Lê mở cửa, lên lầu, vào phòng, ầm một cái đóng chặt cửa phòng, không khách khí chút nào đem hai người kia ngăn cách ngoài phòng khách, toàn bộ hành trình không nhiều lời một chữ.
Không rõ Tần Lê uống lộn thuốc gì hai người hai mặt nhìn nhau.
Cuối cùng Tề Thịnh vẫn là quyết định lưu lại, tiếp tục cùng Bùi Vận đồng thời chen chúc chiếc giường đơn kia.
Chỉ là muốn ăn bữa tiệc lớn tự nhiên là không thể ăn được, dù sao một bức tường cách âm hiệu quả, ai cũng không cách nào bảo đảm.
Ngày kế Tần Lê một ngày đều không ra khỏi nhà.
Thẳng đến giờ cơm tối Bùi Vận nhìn không được, chỉ lo anh ta sẽ xảy ra chuyện gì, thử đi gõ cửa phòng, Tần Lê mới rốt cục cam lòng từ gian phòng đi ra.
Sắc mặt tái nhợt, trên người một luồng mùi rượu dày đặc, cố tình ánh mắt sắc bén lại tỉnh táo, không hề có men say, Bùi Vận nhìn ra sợ run tim mất mật.
Tề Thịnh đang ngồi ở trước bàn ăn uống canh, thấy Tần Lê đi ra thản nhiên mà nhấp một hớp, mới không nhanh không chậm hỏi: "Tần Hựu trêu chọc anh?"
Tần Lê cứng đờ, nhiệt độ cả người phảng phất lạnh xuống, Bùi Vận đứng bên cạnh đều cảm thấy một trận sát khí, nhanh chóng hướng Tể Thịnh không giữ mồm giữ miệng nháy mắt.
Cố tình thường ngày tai thính mắt tinh Tề Thịnh lại giống như không thấy, còn tự mình nói tới hưng khởi: "Mẹ và lloque tiên sinh không đối xử bạc tình với anh, anh lại quanh năm không chịu trở lại, không cần nghĩ cũng biết, là bởi vì Tần Hựu."
"..."
"Levar, Tần Hựu dù sao vẫn còn con nít, tâm tính bất định coi như nó có chỗ nào đắc tội anh, anh làm anh trai, cũng nên nhường nó một chút. Huống chi bởi vì Lộ Dịch Ti..."
"Im miệng!" Tần Lê một bước xông lên phía trước, tóm chặt cổ áo của hắn, thần sắc che lấp đến hù người, "Đừng bao giờ nhắc lại cái tên kia trước mặt tôi."
"Khụ khục..." Tề Thịnh không ngờ tới xưa nay Tần Lê luôn luôn bình ổn lại đột nhiên làm khó dễ, suýt chút nữa bị ghìm đến thở không nổi, vẫn là Bùi Vận ở bên cạnh thấy tình thế không ổn, nhanh chóng dùng sức kéo tay Tần Lê, mới để cho Tề Thịnh may mắn thoát khỏi nghẹt thở.
Tần Lê bởi vì thần kinh căng thẳng quá độ, bị Bùi Vận đẩy một cái như thế, lảo đảo hai bước ngã ngồi dưới đất, cũng không nghĩ đứng dậy, nhấc mặt nhìn động tác Bùi Vận giúp Tề Thịnh vuốt ngực thuận tức, đột ngột nói: "Ở đây sống, tiền thuê không rẻ."
Tề Thịnh sờ sờ cuống họng, mới phản ứng được, nhanh chóng thuận miệng tiếp: "Tôi chịu nổi."
Tần Lê lại nhìn hắn một chút, tựa hồ lường được lời này xác thực có độ chân thực, lại hỏi: "Mẹ có biết anh sống ở đây không?"
Tề Thịnh gật gật đầu: "Thời gian này tôi đều ở đây, mẹ mấy lần gọi điện thoại đến nhà đều không tìm được tôi, cho nên lần này trở lại, cố ý hỏi địa chỉ cùng điện thoại nơi này."
Tần Lê nhìn trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì, chốc lát mới nói: "Tôi quay đầu lại cùng chủ nhà trọ nói một tiếng, tiền thuê kế tiếp hai người tự mình gánh chịu, nếu như Tiểu Bùi muốn đến nhà anh ở, nhớ tới sớm một tháng nói cho chủ nhà trọ."
Bùi Vận càng nghe càng không đúng: "Anh muốn đi đâu?"
"Đi chung quanh một chút, không có nơi nhất định."
Bùi Vận vạn lần không ngờ được Tần Lê quyết định rời đi đột nhiên như thế, vội hỏi: "Làm sao nói đi là đi? Ít nhất ở lại mấy ngày, chờ Diệp Minh trở về, cậu ấy còn nói muốn hướng anh học tập..."
"Không kịp cùng cậu ấy nói lời từ biệt, giúp tôi hỏi thăm cậu ấy." Tần Lê nhàn nhạt nói, "Có cơ hội sẽ trở về tới thăm các người."
Bùi Vận còn đang nói chuyện, Tề Thịnh vẫn luôn trầm mặc nặn nặn tay của anh, ra hiệu anh đừng nói thêm gì nữa: "... Thời điểm nào xuất phát? Chúng tôi đưa anh."
"Sáng mai." Tần Lê vỗ vỗ quần áo đứng dậy, đi về phía gian phòng của mình, "Các người đứng đến, đừng để cho tôi nhìn thấy các người."
Tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng y vẫn như cũ chán ghét ly biệt.
Sau đó cửa phòng của y lại vô tình mà đóng lại.
Thời điểm Bùi Vận rời giường, cửa phòng Tần Lê mở ra, bên trong đã cơ bản trống rỗng rồi.
Chỉ có vẻn vẹn chiếc chìa khóa, lẳng lặng đặt ở đó.
Tần Lê sáng sớm rời đi anh nghe được động tĩnh, nhưng vẫn là nhịn không đến xem.
"Câu chuyện nào thì cũng có kết thúc, càng có nhớ mong, càng không có cách nào rời đi." Tề Thịnh hồi đó ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói như vậy, "Chúng ta phải tôn trọng ý tứ Levar."
Chỉ có điều ngẫm lại thời gian gian nan nhất, dù sao có Tần Lê ở bên cạnh, mặc dù đối phương rất ít nói còn không thế nào lễ phép, cũng không cho anh sắc mặt tốt, thế nhưng Bùi Vận khó tránh khỏi có chút không muốn cùng thất lạc, tránh không được nhìn nhiều căn phòng Tẩn Lê vài lần.
Thở dài anh quay đầu lại, nhìn thấy Tề Thịnh ôm cánh tay nghiêm mặt, cứng rắn hỏi: "Em nhớ đến anh ta như vậy?"
Bùi Vận có chút không nói, giơ tay xoa mái tóc rối như tơ vò của hắn, tự mình đi rửa mặt.
Vì vậy Tề Thịnh càng cảm giác khó chịu mà đuổi theo vào phòng vệ sinh, trong lời nói tràn đầy mùi vị dấm chua "Làm sao? Buổi sáng không thấy anh ta, hiện tại hối hận?"
Bùi Vận tay dừng lại, dở khóc dở cười xoay người, đem người nào đó trình độ trí lực không chỉ giảm xuống một điểm, vững vàng ôm lấy.
Đưa tới cửa cơ hội cũng không có, Tề Thịnh không nói hai lời, đem người dùng sức đặt ở trên bồn rửa tay, chặt chẽ vững vàng ăn đậu phụ, đầy đủ đền bù kìm nén tiếc nuối đêm trước khó nhẫn nhịn được.
Mãi đến tận thấy đối phương thở hổn hển ôm hông của hắn, đôi mắt ướt át vẻ mặt hốt hoảng, Tề Thịnh mới phát giác được thoả mãn lên, lại nói: "Kỳ thực sau này em muốn gặp anh ta, cũng rất dễ dàng."
Bùi Vận đến nửa ngày mới từ bên trong tình dục lấy lại tinh thần, nghi hoặc mà nhìn hắn.
"Tần Lê là con trai nuôi của mẹ tôi, dù như thế nào, anh ta cũng sẽ không bỏ lại mẹ của tôi không để ý tới, nào có đạo lý không gặp mặt người thân như vậy?"
Tề Thịnh chặn lại trán của đối phương, trầm thấp mà cười, có ý tứ hàm xúc khác mà kéo dài âm thanh: "Thế nhưng—— "
"..."
Bùi Vận nhìn thấy biểu tình của hắn liền biết không phải lời tốt đẹp gì, đang chờ đối phương nói, Tề Thịnh đã không khỏi đắc ý mà nói xong: "Em trước tiên cần phải theo tôi trở lại, gọi mẹ tôi một tiếng mẹ chồng."
Bùi Vận lỗ tai vù một tiếng, chỉ có nhịp tim đập nhanh hơn quá mức bình thường.
Đến nửa ngày anh mới trấn định lại, đẩy Tề Thịnh một cái, cố gắng khiến âm thanh bình tĩnh: "Đừng đùa."
Tề Thịnh cười không nói, lại cúi người lại gần đối phương.
Hai người khoảng cách càng ngày càng gần, thời điểm chỉ lát nữa là đôi môi dán vào nhau, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
Tề Thịnh ảo não nguyền rủa một tiếng, xoa xoa thái dương.
Bùi Vận tưởng Tần Lê nghĩ thông suốt đã trở lại, vội vàng ngồi dậy đi mở cửa.
Không thể ngờ tới người ấn chuông cửa lại là một người đàn ông hỗn huyết xa lạ, nhìn qua cũng là chừng hai mươi tuổi.
Bùi Vận không biết người này có phải là ấn nhầm chuông cửa rồi không, nghi hoặc mà đút một câu.
Cậu thanh niên thình lình ngẩng đầu lên, thanh âm vội vàng rõ ràng từ micro truyền ra: "Levar đúng không?"
"A, anh ấy..." Bùi Vận còn muốn lên tiếng, một bên Tề Thịnh đã đi tới, nới lỏng gân cốt, không nhanh không chậm cầm lấy micro, "Đi vào lại nói."
Cậu thanh niên rất nhanh đi vào, thường ngày ngoan ngoãn vô hại cũng không biết sao lại trở nên cuống cuồng kinh hoảng, một phát bắt được cánh tay Tề Thịnh: "Anh, Levar đâu?"
"Em tới không khéo rồi, " Tề Thịnh miễn cưỡng đáp, "Anh ta đã đi rồi."
Cậu thanh niên sắc mặt một chút trở nên tái nhợt: "Anh ấy đi nơi nào?"
Tề Thịnh lôi kéo Bùi Vận ngồi vào ghế salông, không nhanh không chậm đáp: "Không biết."
Cậu thanh niên không những không giận mà còn cười: "Levar luôn ở cùng hai người, không có chuyện hai người không biết anh ấy đi đâu chứ?"
Dứt lời ánh mắt cậu ta rơi vào trên người Bùi Vận còn đang mơ hồ không rõ chuyện gì xảy ra, âm thanh chìm mấy độ: "Levar mấy ngày nay, chính là cùng cái tên này dây dưa không rõ?"
"Thằng nhóc này, em không biết hai từ khách khí viết như thế nào à? " Mẹ không ở bên cạnh Tề Thịnh cũng lười giả bộ làm anh trai tốt, "Đây là người yêu của anh, chớ đem cậu ấy dính vào quan hệ với Levar."
Nhận ra được người bên cạnh run lên bần bật, Tề Thịnh động viên mà nắm chặt tay của cậu ta, ung dung thong thả bổ sung: "Tần Hựu, Levar từ trước đến giờ hành tung bất định, em cũng không phải không biết. Em một mực chạy đến chỗ anh, không khỏi quá mức hoang đường."
Tần Hựu khắp khuôn mặt viết đầy hai từ không tin, cắn răng nghiến lợi nói: "Theo cá tính Levar, nếu như không muốn cùng người khác liên luỵ, liền không thể nào cùng người này ở lâu như vậy. Nếu nguyện ý lưu lại, vậy anh ấy như thế nào rời đi cũng không nói..."
Sau đó ngữ điệu cậu ta im bặt, tựa hồ rốt cuộc hiểu ra.
Thấy Tề Thịnh há mồm muốn nói, cậu ta đột nhiên thả mềm âm thanh, mỉm cười đổi đề tài: "Anh, nếu như mẹ biết đến, anh cùng một người đàn ông ở cùng nhau, mẹ sẽ nghĩ thế nào?"
Bùi Vận đột nhiên rút tay về.
Lòng bàn tay mất đi nhiệt độ quen thuộc, Tề Thịnh nhíu nhíu mày: "Thằng nhóc kia, mày uy hiếp anh?"
"Em có thể làm cái gì cũng không biết, " Tần Hựu cười đến càng ngọt, "Chỉ muốn hai người nói cho em biết, Levar đi nơi nào."
"Anh ngày hôm nay mới phát hiện, mày không biết rõ Laver một chút nào." Tề Thịnh chà chà than thở, không nhìn Tần Hựu biểu tình một chút đọng lại, lơ đễnh nở nụ cười, "Hướng đi của Levar, chúng tôi xác thực không biết gì cả."
Tần Hựu nhìn kỹ Bùi Vận, xác nhận đối phương không nói dối, tâm trạng giống như quả bóng xì hơi, ủ rũ một chút, thất hồn lạc phách ôm đầu ở trên ghế sa lon ngồi xuống.
Nửa ngày thanh âm cậu ta lẩm bẩm vang lên: "Anh nói, nếu như một người, nói sai điều gì khiến đối phương tổn thương, còn có thể cứu vãn sao?"
Tề Thịnh chấn động, theo bản năng liếc nhìn Bùi Vận.
Thấy đối phương thần sắc như thường hắn mới thở phào nhẹ nhõm, đáp: "Vậy phải xem là nói cái gì."
"..."
"Còn có đối phương là ai."
"..."
"Nếu như là Levar, chỉ sợ cũng..."
Tần Hựu tự nhiên rõ ràng tâm ý trong lời nói của anh trai, sắc mặt nhất thời hơi trắng bệch.
Tề Thịnh cảm khái lắc đầu một cái, đồng tình nhìn em trai của mình luôn luôn tuỳ hưngs, duỗi tay tới, tóm chặt lấy tay Bùi Vận, âm thầm vui mừng may là đối phương cùng tần lê tính cách rất khác nhau.
Bằng không chỉ sợ hắn cho tới bây giờ, vẫn còn đang đứng ở dưới lầu.
Tần Hựu rất nhanh lại thất hồn lạc phách rời khỏi.
Tề Thịnh đảo mắt liền đem em trai ngoại trừ cùng huyết thống bên ngoài cùng hắn không hề thân cận ném ra sau đầu.
Hết chương 47.
Tác giả :
Đường Nhất Tầm