Cầu Người Tâm Đắc
Chương 36
Tề Thịnh không biết mình là làm sao trở về nhà.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy được căn nhà quá lớn trở nên quạnh quẽ như vậy.
Phòng khách, phòng ngủ, nhà bếp, thậm chí cả phòng vệ sinh, hắn đều nôn nóng mà chuyển toàn bộ.
Thế nhưng hơi thở thuộc về cái người kia, thật giống như đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi ——
Nhìn vật nhớ người đã không còn gì lưu lại.
Hắn ngơ ngơ ngác ngác đi vào thư phòng, sau đó nản lòng mà ngồi vào trên ghế.
Buổi tối bị Tiểu Gia đánh trong đầu còn ong ong chấn động nhức nhối không thôi.
Tề Thịnh xoa xoa thái dương, lơ đãng quét mắt đến tủ sách, đột nhiên cả người chấn động, suýt chút nữa trực tiếp nhảy lên.
Tay run rẩy mở ra tủ sách, mấy quyển sách không phải của hắn đang lẳng lặng mà đặt ở đó.
Đó là mấy quyển sách thời điểm lúc trước Bùi Vận mới vừa đến đây hắn tiện tay cầm mấy quyển đặt vào, sau đó liền bị lãng quên, thành cá lọt lưới.
Tề Thịnh như nhặt được chí bảo mà lấy ra từng quyển một, cẩn thận lật từng trang.
Trang sách vang lên thanh âm xào xạt cùng mùi thơm thuộc về giấy, ngược lại làm cho nỗi lòng của hắn dần dần an bình.
Lật tới sách trang cuối cùng thật giống có cái gì hơi cứng rắn dính ở nơi đó, Tề Thịnh vốn tưởng rằng thẻ đánh dấu trang sách được đối phương giữ lại, mãi đến tận khi nhìn thấy góc trái bởi vì nhiều năm qua đi có chút ố vàng, mới phát giác được có chút hứng thú.
Nhìn dáng dấp hình như là một bức ảnh cũ.
Bức ảnh được dính vào trang sách, tựa hồ đã chụp rất lâu rồi.
Tề Thịnh thử thăm dò nắm lên góc viền, muốn xé ra.
May là nguyên nhân đã bị ai đó xé ra, chỗ dính vào cũng không hề lớn. Hơi khẽ nâng lên một ít, đã có thể mơ hồ mà nhìn thấy nội dung bức ảnh ——
Là một người mặc đồng phục thời đại học, chỉ là không thấy rõ mặt.
Chẳng lẽ là bức ảnh Bùi Vận thời đó?
Tề Thịnh đột nhiên cảm thấy hứng thú, muốn mở ra băng dính để xem toàn bộ bức ảnh.
Trong trí nhớ của hắn Bùi Vận kỳ thực đã không rõ ràng lắm, mấy ngày nay đã thấy nhiều dáng dấp đối phương hiện nay cùng vết sẹo trên mặt, thậm chí quên mất trong những năm tháng thanh xuân kia có một cậu nhóc tính tình hướng nội xen lẫn nhát gan.
Trong hình mặt của người kia lộ ra một chút hình dáng, Tề Thịnh ánh mắt lom lom mà nhìn, sau đó trong lòng chấn động mạnh một cái.
Thời gian qua đi nhiều năm như vậy bức ảnh đã mơ hồ, mà vẫn như cũ có thể thấy được trong hình có hai người ——
Ninh Nhật cũng vào ống kính, thế nhưng chỉ xa xa chiếm gần một nửa vị trí.
Mà người rõ ràng nhất không ai khác chính là hắn.
Mang theo hăng hái thời đại học sinh, khóe miệng hơi vung lên, còn giống như mang một tia trào phúng, bây giờ nhìn lại lại tràn đầy lãnh khốc.
Khi đó hắn đang nói cái gì thế?
Tề Thịnh từ từ nhớ lại.
Hắn còn nhớ đó là thi học kỳ ngày cuối cùng, hắn sắp rời đi trường đại học này, đi đến một quốc gia xa xôi khác.
Thi xong môn cuối cùng hắn tìm đến Ninh Nhật đồng dạng bắt đầu kỳ nghỉ, lại trong lúc vô tình nhìn thấy một người đang cầm máy ảnh cách hắn và Ninh Nhật không xa.
Cậu thanh niên giơ máy ảnh hẳn là phụ trách chụp ảnh cho mọi người, nhưng cậu nhóc này lại lén lút chạy tới bên cạnh bai người bọn họ. Hắn cùng với đối phương bình thường vốn là không liên quan, không nhìn cũng biết đối phương chính là cậu nhóc luôn đi theo phía sau Ninh Nhật, động tác tất nhiên chỉ là vì Ninh Nhật.
"Xa như vậy, nhìn rõ được sao?"
Hắn lúc đó mang theo một tia ghen tuông hỏi nam sinh tầm thường có chút ngượng ngùng kia. Mà đối phương rõ ràng bị hắn hù đến, vội vội vàng vàng mà ấn máy ảnh. Sau đó mắt cũng không dám nhìn thẳng, cầm máy ảnh bỏ chạy.
Hắn còn tưởng rằng là đối phương bị chính mình vạch trần chột dạ, chưa từng nghĩ đến thì ra đối phương vốn không phải là chụp trộm Ninh Nhật, mà là muốn chụp hắn.
Mà tấm hình kia, lại được chủ nhân gìn giữ lưu lại trong quyển sách này ——
Nếu như chỉ là bị lãng quên ở trong sách, kiên quyết sẽ không giống hiện tại dễ dàng có thể xé ra như vậy.
Tề Thịnh nắm thật chặt bức ảnh, tay lại không khống chế được mà run lên.
Khó trách hắn năm đó thuận miệng một lời, thời gian qua đi lâu như vậy Bùi Vận vẫn có thể nhớ kỹ.
Khó trách thời điểm khởi đâu hắn đưa ra ý định muốn hai người ở cùng nhau, Bùi Vận lại dễ dàng đáp ứng như vậy.
Chẳng trách mặc dù hai người tình nồng ý đậm, Bùi Vận cũng thường ngơ ngác nhìn hắn, lộ ra thần tình phức tạp như vậy.
Hồi tưởng lại những hành động kia tất nhiên là xuất phát từ lo được lo mất, nhưng dù sao làm cho hắn cảm thấy được có mấy phần buồn cười, còn không phản đối mượn cơ hội đùa cợt nhiều lần.
Tề Thịnh chỉ cảm thấy chân như nhũn ra, ngay cả sức mạnh chống đỡ của chính mình cũng dần dần mất đi, dựa vào tủ sách chậm rãi ngồi dưới đất, đôi mắt khô khốc, cái gì cũng không chảy ra.
Bùi Vận có thể nắm giữ tương lai tốt đẹp, thế nhưng bởi vì không cẩn thận thích hắn, lại phải trả giá lớn như vậy.
Mà hắn dĩ nhiên còn tàn nhẫn như vậy, đoạn thời gian gặp lại này, ỷ vào sự dốt nát của chính mình quên đi chân tình nhiều năm như vậy, tự tay tiêu huỷ tất cả.
Điện thoại di động của Bùi Vận vẫn cứ tắt máy, Tề Thịnh đem bức ảnh cẩn thận để vào túi âu phục, lại lần nữa lái xe trở lại đối tiểu khu đối phương, lặng yên ngồi ở dưới lầu chờ.
Một buổi tối qua đi bầu trời từ tối tăm hiện lên ánh sáng ánh bình minh, là cả một quá trình dài dằng dặc.
Một lần nữa đi về trong lòng của người kia cũng vậy.
Nhưng lúc này hắn có sự nhẫn nại.
Hắn đã không tiếp tục sốt ruột. Nếu hắn nhận định một người, vô luận đối phương làm sao, hắn đều muốn tiếp tới cùng.
Kết quả phần trấn định này cùng với tình thế bắt buộc của Tề Thịnh, thời điểm tại lúc sáng sớm nhìn thấy Bùi Vận cùng Tần Lê sóng vai đi ra, toàn bộ hỏng mất.
Bùi Vận đang cùng với Tần Lê nói gì đó, trên mặt còn mang theo ý cười, mà Tần Lê xưa nay mặt lạnh cũng nhu hòa mấy phần, thỉnh thoảng hơi giương lên khóe miệng.
Bùi Vận đối mặt với hắn luôn luôn kiệm lời, phần lớn thời gian đều là nghe hắn bàn luận chuyện trên trời dưới biển, thỉnh thoảng sẽ gật đầu hoặc trầm mặc, nở nụ cười vẫn luôn mang theo mấy phần câu nệ, đối mặt với Diệp Minh lại giống như anh trai chăm sóc em trai cưng chiều dung túng.
Nhưng đối đãi với Tần Lê dáng dấp thoải mái tự tại như vậy, ngay cả hắn cũng rất hiếm thấy.
Thời gian một buổi tối, đầy đủ thay đổi rất nhiều thứ.
Đặc biệt là tối hôm qua Bùi Vận còn uống rượu...
Tề Thịnh quả thực không dám nghĩ tới, cảm thấy cả người đều bị ghen tuông bao phủ.
Ngày mưa hôm đó, Bùi Vận thật xa mà đuổi tới đưa cơm tối cho hắn, lại nghe thấy hắn và Ninh Nhật nói chuyện, nên là cảm giác gì?
Có phải là cũng giống hắn tuyệt vọng như bây giờ, vừa đau vừa lạnh.
Nhưng đối phương vẫn như cũ mang theo thần sắc bình thản như vậy về đến nhà, ngay cả một lời oán giận cùng tranh chấp cũng không có một câu.
Hắn chỉ lo âm thầm bực mình với Bùi Vận không hỏi đúng sai phải trái liền không lưu luyến chút nào mà rời khỏi, nhưng cho tới bây giờ không nghĩ tới khi đó đối phương cảm thụ thế nào.
Khi đó Bùi Vận đối với hắn, có phải là đã thất vọng cực độ?
Tề Thịnh không nhúc nhích ngồi ở tại chỗ, yên lặng nhìn hai người kia rất có ăn ý từ từ tiến về phía trước.
Hắn đột nhiên rất muốn cho thời gian trở lại ngày trời mưa kia.
Tất cả vẫn kịp thời cứu vãn.
Cái người kia còn nguyện ý đối với hắn, mở rộng tấm lòng.
***
Hắn chưa bao giờ cảm thấy được căn nhà quá lớn trở nên quạnh quẽ như vậy.
Phòng khách, phòng ngủ, nhà bếp, thậm chí cả phòng vệ sinh, hắn đều nôn nóng mà chuyển toàn bộ.
Thế nhưng hơi thở thuộc về cái người kia, thật giống như đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi ——
Nhìn vật nhớ người đã không còn gì lưu lại.
Hắn ngơ ngơ ngác ngác đi vào thư phòng, sau đó nản lòng mà ngồi vào trên ghế.
Buổi tối bị Tiểu Gia đánh trong đầu còn ong ong chấn động nhức nhối không thôi.
Tề Thịnh xoa xoa thái dương, lơ đãng quét mắt đến tủ sách, đột nhiên cả người chấn động, suýt chút nữa trực tiếp nhảy lên.
Tay run rẩy mở ra tủ sách, mấy quyển sách không phải của hắn đang lẳng lặng mà đặt ở đó.
Đó là mấy quyển sách thời điểm lúc trước Bùi Vận mới vừa đến đây hắn tiện tay cầm mấy quyển đặt vào, sau đó liền bị lãng quên, thành cá lọt lưới.
Tề Thịnh như nhặt được chí bảo mà lấy ra từng quyển một, cẩn thận lật từng trang.
Trang sách vang lên thanh âm xào xạt cùng mùi thơm thuộc về giấy, ngược lại làm cho nỗi lòng của hắn dần dần an bình.
Lật tới sách trang cuối cùng thật giống có cái gì hơi cứng rắn dính ở nơi đó, Tề Thịnh vốn tưởng rằng thẻ đánh dấu trang sách được đối phương giữ lại, mãi đến tận khi nhìn thấy góc trái bởi vì nhiều năm qua đi có chút ố vàng, mới phát giác được có chút hứng thú.
Nhìn dáng dấp hình như là một bức ảnh cũ.
Bức ảnh được dính vào trang sách, tựa hồ đã chụp rất lâu rồi.
Tề Thịnh thử thăm dò nắm lên góc viền, muốn xé ra.
May là nguyên nhân đã bị ai đó xé ra, chỗ dính vào cũng không hề lớn. Hơi khẽ nâng lên một ít, đã có thể mơ hồ mà nhìn thấy nội dung bức ảnh ——
Là một người mặc đồng phục thời đại học, chỉ là không thấy rõ mặt.
Chẳng lẽ là bức ảnh Bùi Vận thời đó?
Tề Thịnh đột nhiên cảm thấy hứng thú, muốn mở ra băng dính để xem toàn bộ bức ảnh.
Trong trí nhớ của hắn Bùi Vận kỳ thực đã không rõ ràng lắm, mấy ngày nay đã thấy nhiều dáng dấp đối phương hiện nay cùng vết sẹo trên mặt, thậm chí quên mất trong những năm tháng thanh xuân kia có một cậu nhóc tính tình hướng nội xen lẫn nhát gan.
Trong hình mặt của người kia lộ ra một chút hình dáng, Tề Thịnh ánh mắt lom lom mà nhìn, sau đó trong lòng chấn động mạnh một cái.
Thời gian qua đi nhiều năm như vậy bức ảnh đã mơ hồ, mà vẫn như cũ có thể thấy được trong hình có hai người ——
Ninh Nhật cũng vào ống kính, thế nhưng chỉ xa xa chiếm gần một nửa vị trí.
Mà người rõ ràng nhất không ai khác chính là hắn.
Mang theo hăng hái thời đại học sinh, khóe miệng hơi vung lên, còn giống như mang một tia trào phúng, bây giờ nhìn lại lại tràn đầy lãnh khốc.
Khi đó hắn đang nói cái gì thế?
Tề Thịnh từ từ nhớ lại.
Hắn còn nhớ đó là thi học kỳ ngày cuối cùng, hắn sắp rời đi trường đại học này, đi đến một quốc gia xa xôi khác.
Thi xong môn cuối cùng hắn tìm đến Ninh Nhật đồng dạng bắt đầu kỳ nghỉ, lại trong lúc vô tình nhìn thấy một người đang cầm máy ảnh cách hắn và Ninh Nhật không xa.
Cậu thanh niên giơ máy ảnh hẳn là phụ trách chụp ảnh cho mọi người, nhưng cậu nhóc này lại lén lút chạy tới bên cạnh bai người bọn họ. Hắn cùng với đối phương bình thường vốn là không liên quan, không nhìn cũng biết đối phương chính là cậu nhóc luôn đi theo phía sau Ninh Nhật, động tác tất nhiên chỉ là vì Ninh Nhật.
"Xa như vậy, nhìn rõ được sao?"
Hắn lúc đó mang theo một tia ghen tuông hỏi nam sinh tầm thường có chút ngượng ngùng kia. Mà đối phương rõ ràng bị hắn hù đến, vội vội vàng vàng mà ấn máy ảnh. Sau đó mắt cũng không dám nhìn thẳng, cầm máy ảnh bỏ chạy.
Hắn còn tưởng rằng là đối phương bị chính mình vạch trần chột dạ, chưa từng nghĩ đến thì ra đối phương vốn không phải là chụp trộm Ninh Nhật, mà là muốn chụp hắn.
Mà tấm hình kia, lại được chủ nhân gìn giữ lưu lại trong quyển sách này ——
Nếu như chỉ là bị lãng quên ở trong sách, kiên quyết sẽ không giống hiện tại dễ dàng có thể xé ra như vậy.
Tề Thịnh nắm thật chặt bức ảnh, tay lại không khống chế được mà run lên.
Khó trách hắn năm đó thuận miệng một lời, thời gian qua đi lâu như vậy Bùi Vận vẫn có thể nhớ kỹ.
Khó trách thời điểm khởi đâu hắn đưa ra ý định muốn hai người ở cùng nhau, Bùi Vận lại dễ dàng đáp ứng như vậy.
Chẳng trách mặc dù hai người tình nồng ý đậm, Bùi Vận cũng thường ngơ ngác nhìn hắn, lộ ra thần tình phức tạp như vậy.
Hồi tưởng lại những hành động kia tất nhiên là xuất phát từ lo được lo mất, nhưng dù sao làm cho hắn cảm thấy được có mấy phần buồn cười, còn không phản đối mượn cơ hội đùa cợt nhiều lần.
Tề Thịnh chỉ cảm thấy chân như nhũn ra, ngay cả sức mạnh chống đỡ của chính mình cũng dần dần mất đi, dựa vào tủ sách chậm rãi ngồi dưới đất, đôi mắt khô khốc, cái gì cũng không chảy ra.
Bùi Vận có thể nắm giữ tương lai tốt đẹp, thế nhưng bởi vì không cẩn thận thích hắn, lại phải trả giá lớn như vậy.
Mà hắn dĩ nhiên còn tàn nhẫn như vậy, đoạn thời gian gặp lại này, ỷ vào sự dốt nát của chính mình quên đi chân tình nhiều năm như vậy, tự tay tiêu huỷ tất cả.
Điện thoại di động của Bùi Vận vẫn cứ tắt máy, Tề Thịnh đem bức ảnh cẩn thận để vào túi âu phục, lại lần nữa lái xe trở lại đối tiểu khu đối phương, lặng yên ngồi ở dưới lầu chờ.
Một buổi tối qua đi bầu trời từ tối tăm hiện lên ánh sáng ánh bình minh, là cả một quá trình dài dằng dặc.
Một lần nữa đi về trong lòng của người kia cũng vậy.
Nhưng lúc này hắn có sự nhẫn nại.
Hắn đã không tiếp tục sốt ruột. Nếu hắn nhận định một người, vô luận đối phương làm sao, hắn đều muốn tiếp tới cùng.
Kết quả phần trấn định này cùng với tình thế bắt buộc của Tề Thịnh, thời điểm tại lúc sáng sớm nhìn thấy Bùi Vận cùng Tần Lê sóng vai đi ra, toàn bộ hỏng mất.
Bùi Vận đang cùng với Tần Lê nói gì đó, trên mặt còn mang theo ý cười, mà Tần Lê xưa nay mặt lạnh cũng nhu hòa mấy phần, thỉnh thoảng hơi giương lên khóe miệng.
Bùi Vận đối mặt với hắn luôn luôn kiệm lời, phần lớn thời gian đều là nghe hắn bàn luận chuyện trên trời dưới biển, thỉnh thoảng sẽ gật đầu hoặc trầm mặc, nở nụ cười vẫn luôn mang theo mấy phần câu nệ, đối mặt với Diệp Minh lại giống như anh trai chăm sóc em trai cưng chiều dung túng.
Nhưng đối đãi với Tần Lê dáng dấp thoải mái tự tại như vậy, ngay cả hắn cũng rất hiếm thấy.
Thời gian một buổi tối, đầy đủ thay đổi rất nhiều thứ.
Đặc biệt là tối hôm qua Bùi Vận còn uống rượu...
Tề Thịnh quả thực không dám nghĩ tới, cảm thấy cả người đều bị ghen tuông bao phủ.
Ngày mưa hôm đó, Bùi Vận thật xa mà đuổi tới đưa cơm tối cho hắn, lại nghe thấy hắn và Ninh Nhật nói chuyện, nên là cảm giác gì?
Có phải là cũng giống hắn tuyệt vọng như bây giờ, vừa đau vừa lạnh.
Nhưng đối phương vẫn như cũ mang theo thần sắc bình thản như vậy về đến nhà, ngay cả một lời oán giận cùng tranh chấp cũng không có một câu.
Hắn chỉ lo âm thầm bực mình với Bùi Vận không hỏi đúng sai phải trái liền không lưu luyến chút nào mà rời khỏi, nhưng cho tới bây giờ không nghĩ tới khi đó đối phương cảm thụ thế nào.
Khi đó Bùi Vận đối với hắn, có phải là đã thất vọng cực độ?
Tề Thịnh không nhúc nhích ngồi ở tại chỗ, yên lặng nhìn hai người kia rất có ăn ý từ từ tiến về phía trước.
Hắn đột nhiên rất muốn cho thời gian trở lại ngày trời mưa kia.
Tất cả vẫn kịp thời cứu vãn.
Cái người kia còn nguyện ý đối với hắn, mở rộng tấm lòng.
***
Tác giả :
Đường Nhất Tầm