Cầu Ma
Chương 424: Đại hội đổ bảo
Con thuyền với tốc độ cực nhanh phá tan mây mù, từ mé đông Tô Minh và Nam Cung Ngân rạch từng đợt sóng gợn, đem bầu trời thành biển lao qua. Con thuyền cực kỳ xa hoa tỏa ra ánh sáng nhiều màu sắc, đặc biệt bên trong truyền ra dao động khiến A Hổ, Lan Lan trợn to mắt lộ ra hâm mộ. Còn thiếu niên tay phải khô gầy thì nghiêng đầu liếc một cái, vẻ mặt lạnh lùng không có gì biến đổi.
"Thiên Đài thuyền của Thần Đài bộ lạc, là một trong các đại bộ lạc của Vu tộc ta. Con thuyền này nổi tiếng như cồn, nghe nói nếu phát động hết tốc độ thì có thể so với đỉnh Hậu Vu, lực lượng phòng ngự rất cường, vũ khí thông hành tốt nhất đi nơi nguy hiểm." Nam Cung Ngân nhìn con thuyền đi xa, cười nói với Tô Minh.
Tô Minh ngẫm nghĩ, mới nãy thần thức quét qua tới bên ngoài thuyền thì cảm nhận lực bài xích nên không miễn cưỡng thăm dò vào. Nhưng có mấy người đứng trên thuyền, khi hắn quét mắt qua thấy cô gái áo trắng có chút quen.
"Sao rồi, Mặc huynh thấy hứng thú với Thiên Đài thuyền?" Nam Cung Ngân thấy Tô Minh nhìn hướng Thần Đài bộ lạc rời đi thì cười hỏi.
"Tiểu tu Vu tộc như Mặc ta, cho dù có hứng thú với Thiên Đài thuyền thì chỉ có thể hâm mộ thôi." Tô Minh lắc đầu.
"Mặc huynh không cần xem thường mình, nếu muốn Thiên Đài thuyền của Thần Đài bộ lạc thì cũng không phải không có cách." Mắt Nam Cung Ngân chợt lóe, nhỏ giọng nói với Tô Minh sóng vai bên mình.
"Ồ? Mong Nam Cung huynh cho biết." Tô Minh nhìn Nam Cung Ngân.
"Theo ta được biết, mỗi lần Chúc Cửu Giới thì Thần Đài bộ lạc đều sẽ đến, mục đích trừ giúp người bộ lạc được Nhiếp Hồn tu ra chủ yếu nhất là đại hội đổ bảo. Mặc huynh đừng nói ngươi đến đây không vì hội này nhé." Nam Cung Ngân cười cười liếc Tô Minh.
"Việc này có liên quan gì đến Thiên Đài thuyền?" Tô Minh không dấu vết thản nhiên hỏi.
"Mặc huynh có điều không biết, chỉ cần ở đổ bảo ngươi đủ may mắn, đổ đến thảo dược Thần Đài bộ lạc cần thì bọn họ tất nhiên sẽ tìm ngươi đến đổi, khi ấy ngươi có thể chỉ định muốn Thiên Đài thuyền." Nam Cung Ngân cười nói.
"Việc này..." Tô Minh cười khổ, lắc đầu, không nói tiếp.
Bộ dạng của hắn biểu đạt nhiều ý nghĩa, tùy theo người thấy nghĩ như thế nào.
"Mặc huynh đang lo vận may hả? Việc này đúng là khó đoán. Ta từng trông thấy một Ương Vu mà đổ được một gốc Cửu Minh Hoa! Tuy nói chỉ là tàn lá, không tính hoàn chỉnh nhưng cũng bị một người đại bộ lạc dùng giá trên trời mua đi. Vật đó không chỉ quan trọng với Man tộc, đối với Hậu Vu Vu tộc ta cũng có tác dụng cực lớn." Nam Cung Ngân nói, vẻ mặt hâm mộ.
"Cửu Minh Hoa!" Tô Minh con ngươi co rút.
"Không sai. Ai, sao ta không may mắn như vậy, khối tinh thạch đó nhìn không có gì bắt mắt, nhìn sao cũng không giống là vật ẩn chứa Cửu Minh Hoa. May mắn, đây chính là vận mây!" Nam Cung Ngân cười khổ.
"Nhưng người có thể đổ được Cửu Minh Hoa chắc kết cuộc rất thảm." Tô Minh im lặng giây lát, bỗng nói.
"Cái này thì đúng, nhưng có kết quả như vậy là vì người đó quá tham lam, phạm mấy sai lầm. Hoặc là lập tức đi, nếu không đi thì lấy hơn phân nửa Cửu Minh Hoa đổi lấy vật, đi Vu Thần Điện trong thành lấy Cửu Âm Linh. Có Cửu Âm Linh bảo vệ, chỉ cần đừng ra trăm vạn dặm thì cơ bản an toàn. Dù sao Chúc Cửu Giới này rất kỳ lạ, bao nhiêu năm nay chỉ có một vị Tuyệt Vu trấn giữ. Nếu ra hai Tuyệt Vu, không mấy ngày lập tức bốn phía xảy ra biến động thậm chí lan đến nguyên Vu thành. Việc này nghe nói luôn chính xác, cho nên Vu Thần Điện tuyệt không cho phép Tuyệt Vu thứ hai đến, chỉ có thể luân phiên tới đây, danh nghĩa là trấn giữ kỳ thực là tìm bảo vật. Trừ phi như năm đó khai thác nơi đây, dốc hết Tuyệt Vu, Hậu Vu Vu tộc đến miễn cưỡng trấn áp bốn phía biến động. Nhưng giờ là thời kỳ chiến tranh, việc này chắc không có khả năng. Còn người Man tộc, hì hì, dù có đến thì tối đa là sơ kỳ Man Hồn, sau trung kỳ không thể tránh được Vu Thần Điện tra xét khi truyền tống." Nam Cung Ngân làm như rất hiểu về nơi này, cười giải thích cho Tô Minh nghe.
Tô Minh biểu tình như thường gật đầu, bỗng nhiên biến sắc nhìn Nam Cung Ngân.
Nam Cung Ngân ngẩn ra, vẻ mặt Tô Minh có gì đó là lạ khiến gã nghi ngờ.
"Nam Cung huynh, lúc trước cánh rừng đó vốn không nguy hiểm nhưng hôm nay biến đổi, có tính là biến động như ngươi nói không?" Tô Minh từ từ nói.
Nam Cung Ngân biến sắc, mặt âm trầm, lát sau cười khổ nói.
"Mặc kệ có hay không, việc này không phải ngươi, ta có thể quyết định. Nói vậy là lần này phải chú ý cẩn thận hơn chút. Thôi, đợi đến Vu thành ta sẽ lấy một bộ Cửu Âm Linh, vậy có thêm cơ hội giữ mạng, tham gia đại hội đổ bảo, đem thiếu niên sau lưng ta mở ra Linh Môi tu rồi lập tức rời đi. Mặc huynh, dù ngươi, ta mới quen nhưng rất hợp ý, ta khuyên ngươi đừng keo kiệt tài vật, cũng đi lấy một bộ Cửu Âm Linh đi. Tuy nói Cửu Âm Linh không thể rời khỏi Chúc Cửu Giới nhưng tại đây có thể phát huy chiến lực tương đương Hậu Vu, còn là dân bản xứ chỗ này, đã ký ước vạn cổ từ lâu với Vu Thần Điện." Nam Cung Ngân chân thành nói với Tô Minh.
Tô Minh cười gật đầu.
Đoàn người lao nhanh trên trời. Lại qua mấy ngày, hôm nay mây mù bầu trời tán đi không ít, có thể mơ hồ thấy khung trời bốn phía mênh mông vô bờ không có bóng người.
Năm người đang tiến lên thì Tô Minh bỗng dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc, tạm dừng thì tản ra thần thức, cẩn thận tra xét.
Nam Cung Ngân ở bên cạnh cũng ngừng lại, vội vàng khuếch tán du hồn sưu tầm phạm vi lớn hơn. Nhưng lát sau gã phát hiện bốn phía không có nguy hiểm gì, ánh mắt nghi ngờ nhìn Tô Minh.
Mắt Tô Minh chớp lóe nhìn không khí trống rỗng đằng trước. Thần thức của hắn phủ lên khu vực này thì biến mất một chút, như bị thứ gì nuốt mất. Bởi vì thế nên hắn mới dừng lại. Trong khu vực thần thức biến mất, Tô Minh cẩn thận dùng thần thức quét qua, cảm giác biến mất lại xuất hiện. Lần này thần thức bị nuốt nhiều hơn trước một chút.
Nhưng kỳ lạ là du hồn của Nam Cung Ngân tại khu vực này không gặp cái gì lạ thường. Tô Minh thấy những du hồn lượn tới lượn lui không có dấu vết bị nuốt mất. Hắn nhíu mày, con ngươi co rút, thu lại thần thức không phủ lên không khí quái dị đó nữa.
"Mặc huynh, làm sao vậy?" Nam Cung Ngân có chút khó hiểu nhìn Tô Minh.
"Chỗ ấy có điều không đúng." Tô Minh không khiêm tốn như lúc trước trò chuyện với Nam Cung Ngân mà nói thẳng.
Nghe Tô Minh nói vậy, Nam Cung Ngân càng cảnh giác, mắt lóe tia sáng, lập tức du hồn bốn phía phát ra tiếng gào thê lương đều ùa hướng không khí hắn nhìn.
Vùng không khí đó dù nhìn sao cũng thấy chẳng khác gì bốn phía, không có gì lạ. Dù thật nhiều du hồn của Nam Cung Ngân tập trung tại đó, không ngừng lượn lờ cũng không phát hiện có chút gì khác thường.
"Nơi này…đâu có gì." Nam Cung Ngân nói ra nghi hoặc.
Nếu không phải lúc ở trong rừng gã có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với hành động của Tô Minh, thấy ba người hắn không mất sợi lông thì bây giờ chắc chắn cảm thấy hắn cố ý làm bộ làm tịch.
Ba thiếu niên nam nữ sau lưng hai người, thiếu niên cánh tay phải khô héo vẻ mặt vẫn lạnh lùng, không biết đang nghĩ gì. A Hổ rất căng thẳng nhìn khu vực đó, gã hoàn toàn tin tưởng lời Tô Minh, không chút nghi ngờ.
Lan Lan thì cau mày, lòng thầm nói.
"Hừ, ra vẻ bí ẩn, chỗ ấy căn bản không có hết, nếu không thì sao Nam Cung đại nhân chẳng chút phát hiện."
"Mặc huynh…" Nam Cung Ngân đem du hồn vòng quanh không khí đó vài vòng, xác định chẳng có cái gì thì nhìn hướng Tô Minh.
"Nếu Nam Cung huynh muốn trực tiếp đi qua thì ta sẽ không ngăn cản, nhưng ta khuyên ngươi đừng làm vậy, ta sẽ vòng qua." Tô Minh nói, xoay người vung tay áo, lập tức mang theo Lan Lan rủa thầm, A Hổ căng thẳng bay hướng khác, xem bộ dạng thật sự muốn đi vòng qua khu vực.
Nam Cung Ngân do dự một lúc, nhìn không khí căn bản không có gì lạ, đột nhiên nâng lên tay phải, lật tay lại, trong tay áo bay ra vệt đen.
Vệt đen đó vặn vẹo trước mặt gã, hóa thành mãng xà đen cỡ mười mét. Mãng xà thè lưỡi, mắt toát ra lạnh lẽo nhìn Nam Cung Ngân. Gã chỉ một cái, hắc mãng rít bay tới không khí khiến Tô Minh né tránh.
Nam Cung Ngân nhìn chằm chằm hắc mãng, con ngươi bỗng co rút lộ hoảng sợ. Thiếu niên cánh tay phải khô héo đằng sau lưng gã cũng trợn to mắt, ánh mắt lần đầu tiên xuất hiện biến đổi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Chỉ thấy con rắn đen vào khu vực đó bỗng phát ra tiếng hét thảm, thân thể hơn phân nửa biến mất. Như là tại đó có cái mồm vô hình nuốt hơn phân nửa người hắc mãng.
Nam Cung Ngân da đầu tê dại, gã có thể tưởng tượng nếu mình tùy tiện tiến vào thì nguy hiểm đột ngột thế này sợ rằng khó lòng trốn thoát. Gã thầm kinh sợ, nhìn hướng Tô Minh, mắt có kiêng dè, nhanh chóng bay đi.
Hình ảnh đó cũng rơi vào mắt thiếu nữ Lan Lan, con mắt trợn tròn, há hốc mồm nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Minh. Giây phút này, cô bỗng cảm thấy dường như bình an ra khỏi khu rừng kia không phải may mắn.
A Hổ mắt lóe sáng nhìn Tô Minh, tràn ngập sùng kính.
"Thiên Đài thuyền của Thần Đài bộ lạc, là một trong các đại bộ lạc của Vu tộc ta. Con thuyền này nổi tiếng như cồn, nghe nói nếu phát động hết tốc độ thì có thể so với đỉnh Hậu Vu, lực lượng phòng ngự rất cường, vũ khí thông hành tốt nhất đi nơi nguy hiểm." Nam Cung Ngân nhìn con thuyền đi xa, cười nói với Tô Minh.
Tô Minh ngẫm nghĩ, mới nãy thần thức quét qua tới bên ngoài thuyền thì cảm nhận lực bài xích nên không miễn cưỡng thăm dò vào. Nhưng có mấy người đứng trên thuyền, khi hắn quét mắt qua thấy cô gái áo trắng có chút quen.
"Sao rồi, Mặc huynh thấy hứng thú với Thiên Đài thuyền?" Nam Cung Ngân thấy Tô Minh nhìn hướng Thần Đài bộ lạc rời đi thì cười hỏi.
"Tiểu tu Vu tộc như Mặc ta, cho dù có hứng thú với Thiên Đài thuyền thì chỉ có thể hâm mộ thôi." Tô Minh lắc đầu.
"Mặc huynh không cần xem thường mình, nếu muốn Thiên Đài thuyền của Thần Đài bộ lạc thì cũng không phải không có cách." Mắt Nam Cung Ngân chợt lóe, nhỏ giọng nói với Tô Minh sóng vai bên mình.
"Ồ? Mong Nam Cung huynh cho biết." Tô Minh nhìn Nam Cung Ngân.
"Theo ta được biết, mỗi lần Chúc Cửu Giới thì Thần Đài bộ lạc đều sẽ đến, mục đích trừ giúp người bộ lạc được Nhiếp Hồn tu ra chủ yếu nhất là đại hội đổ bảo. Mặc huynh đừng nói ngươi đến đây không vì hội này nhé." Nam Cung Ngân cười cười liếc Tô Minh.
"Việc này có liên quan gì đến Thiên Đài thuyền?" Tô Minh không dấu vết thản nhiên hỏi.
"Mặc huynh có điều không biết, chỉ cần ở đổ bảo ngươi đủ may mắn, đổ đến thảo dược Thần Đài bộ lạc cần thì bọn họ tất nhiên sẽ tìm ngươi đến đổi, khi ấy ngươi có thể chỉ định muốn Thiên Đài thuyền." Nam Cung Ngân cười nói.
"Việc này..." Tô Minh cười khổ, lắc đầu, không nói tiếp.
Bộ dạng của hắn biểu đạt nhiều ý nghĩa, tùy theo người thấy nghĩ như thế nào.
"Mặc huynh đang lo vận may hả? Việc này đúng là khó đoán. Ta từng trông thấy một Ương Vu mà đổ được một gốc Cửu Minh Hoa! Tuy nói chỉ là tàn lá, không tính hoàn chỉnh nhưng cũng bị một người đại bộ lạc dùng giá trên trời mua đi. Vật đó không chỉ quan trọng với Man tộc, đối với Hậu Vu Vu tộc ta cũng có tác dụng cực lớn." Nam Cung Ngân nói, vẻ mặt hâm mộ.
"Cửu Minh Hoa!" Tô Minh con ngươi co rút.
"Không sai. Ai, sao ta không may mắn như vậy, khối tinh thạch đó nhìn không có gì bắt mắt, nhìn sao cũng không giống là vật ẩn chứa Cửu Minh Hoa. May mắn, đây chính là vận mây!" Nam Cung Ngân cười khổ.
"Nhưng người có thể đổ được Cửu Minh Hoa chắc kết cuộc rất thảm." Tô Minh im lặng giây lát, bỗng nói.
"Cái này thì đúng, nhưng có kết quả như vậy là vì người đó quá tham lam, phạm mấy sai lầm. Hoặc là lập tức đi, nếu không đi thì lấy hơn phân nửa Cửu Minh Hoa đổi lấy vật, đi Vu Thần Điện trong thành lấy Cửu Âm Linh. Có Cửu Âm Linh bảo vệ, chỉ cần đừng ra trăm vạn dặm thì cơ bản an toàn. Dù sao Chúc Cửu Giới này rất kỳ lạ, bao nhiêu năm nay chỉ có một vị Tuyệt Vu trấn giữ. Nếu ra hai Tuyệt Vu, không mấy ngày lập tức bốn phía xảy ra biến động thậm chí lan đến nguyên Vu thành. Việc này nghe nói luôn chính xác, cho nên Vu Thần Điện tuyệt không cho phép Tuyệt Vu thứ hai đến, chỉ có thể luân phiên tới đây, danh nghĩa là trấn giữ kỳ thực là tìm bảo vật. Trừ phi như năm đó khai thác nơi đây, dốc hết Tuyệt Vu, Hậu Vu Vu tộc đến miễn cưỡng trấn áp bốn phía biến động. Nhưng giờ là thời kỳ chiến tranh, việc này chắc không có khả năng. Còn người Man tộc, hì hì, dù có đến thì tối đa là sơ kỳ Man Hồn, sau trung kỳ không thể tránh được Vu Thần Điện tra xét khi truyền tống." Nam Cung Ngân làm như rất hiểu về nơi này, cười giải thích cho Tô Minh nghe.
Tô Minh biểu tình như thường gật đầu, bỗng nhiên biến sắc nhìn Nam Cung Ngân.
Nam Cung Ngân ngẩn ra, vẻ mặt Tô Minh có gì đó là lạ khiến gã nghi ngờ.
"Nam Cung huynh, lúc trước cánh rừng đó vốn không nguy hiểm nhưng hôm nay biến đổi, có tính là biến động như ngươi nói không?" Tô Minh từ từ nói.
Nam Cung Ngân biến sắc, mặt âm trầm, lát sau cười khổ nói.
"Mặc kệ có hay không, việc này không phải ngươi, ta có thể quyết định. Nói vậy là lần này phải chú ý cẩn thận hơn chút. Thôi, đợi đến Vu thành ta sẽ lấy một bộ Cửu Âm Linh, vậy có thêm cơ hội giữ mạng, tham gia đại hội đổ bảo, đem thiếu niên sau lưng ta mở ra Linh Môi tu rồi lập tức rời đi. Mặc huynh, dù ngươi, ta mới quen nhưng rất hợp ý, ta khuyên ngươi đừng keo kiệt tài vật, cũng đi lấy một bộ Cửu Âm Linh đi. Tuy nói Cửu Âm Linh không thể rời khỏi Chúc Cửu Giới nhưng tại đây có thể phát huy chiến lực tương đương Hậu Vu, còn là dân bản xứ chỗ này, đã ký ước vạn cổ từ lâu với Vu Thần Điện." Nam Cung Ngân chân thành nói với Tô Minh.
Tô Minh cười gật đầu.
Đoàn người lao nhanh trên trời. Lại qua mấy ngày, hôm nay mây mù bầu trời tán đi không ít, có thể mơ hồ thấy khung trời bốn phía mênh mông vô bờ không có bóng người.
Năm người đang tiến lên thì Tô Minh bỗng dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc, tạm dừng thì tản ra thần thức, cẩn thận tra xét.
Nam Cung Ngân ở bên cạnh cũng ngừng lại, vội vàng khuếch tán du hồn sưu tầm phạm vi lớn hơn. Nhưng lát sau gã phát hiện bốn phía không có nguy hiểm gì, ánh mắt nghi ngờ nhìn Tô Minh.
Mắt Tô Minh chớp lóe nhìn không khí trống rỗng đằng trước. Thần thức của hắn phủ lên khu vực này thì biến mất một chút, như bị thứ gì nuốt mất. Bởi vì thế nên hắn mới dừng lại. Trong khu vực thần thức biến mất, Tô Minh cẩn thận dùng thần thức quét qua, cảm giác biến mất lại xuất hiện. Lần này thần thức bị nuốt nhiều hơn trước một chút.
Nhưng kỳ lạ là du hồn của Nam Cung Ngân tại khu vực này không gặp cái gì lạ thường. Tô Minh thấy những du hồn lượn tới lượn lui không có dấu vết bị nuốt mất. Hắn nhíu mày, con ngươi co rút, thu lại thần thức không phủ lên không khí quái dị đó nữa.
"Mặc huynh, làm sao vậy?" Nam Cung Ngân có chút khó hiểu nhìn Tô Minh.
"Chỗ ấy có điều không đúng." Tô Minh không khiêm tốn như lúc trước trò chuyện với Nam Cung Ngân mà nói thẳng.
Nghe Tô Minh nói vậy, Nam Cung Ngân càng cảnh giác, mắt lóe tia sáng, lập tức du hồn bốn phía phát ra tiếng gào thê lương đều ùa hướng không khí hắn nhìn.
Vùng không khí đó dù nhìn sao cũng thấy chẳng khác gì bốn phía, không có gì lạ. Dù thật nhiều du hồn của Nam Cung Ngân tập trung tại đó, không ngừng lượn lờ cũng không phát hiện có chút gì khác thường.
"Nơi này…đâu có gì." Nam Cung Ngân nói ra nghi hoặc.
Nếu không phải lúc ở trong rừng gã có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với hành động của Tô Minh, thấy ba người hắn không mất sợi lông thì bây giờ chắc chắn cảm thấy hắn cố ý làm bộ làm tịch.
Ba thiếu niên nam nữ sau lưng hai người, thiếu niên cánh tay phải khô héo vẻ mặt vẫn lạnh lùng, không biết đang nghĩ gì. A Hổ rất căng thẳng nhìn khu vực đó, gã hoàn toàn tin tưởng lời Tô Minh, không chút nghi ngờ.
Lan Lan thì cau mày, lòng thầm nói.
"Hừ, ra vẻ bí ẩn, chỗ ấy căn bản không có hết, nếu không thì sao Nam Cung đại nhân chẳng chút phát hiện."
"Mặc huynh…" Nam Cung Ngân đem du hồn vòng quanh không khí đó vài vòng, xác định chẳng có cái gì thì nhìn hướng Tô Minh.
"Nếu Nam Cung huynh muốn trực tiếp đi qua thì ta sẽ không ngăn cản, nhưng ta khuyên ngươi đừng làm vậy, ta sẽ vòng qua." Tô Minh nói, xoay người vung tay áo, lập tức mang theo Lan Lan rủa thầm, A Hổ căng thẳng bay hướng khác, xem bộ dạng thật sự muốn đi vòng qua khu vực.
Nam Cung Ngân do dự một lúc, nhìn không khí căn bản không có gì lạ, đột nhiên nâng lên tay phải, lật tay lại, trong tay áo bay ra vệt đen.
Vệt đen đó vặn vẹo trước mặt gã, hóa thành mãng xà đen cỡ mười mét. Mãng xà thè lưỡi, mắt toát ra lạnh lẽo nhìn Nam Cung Ngân. Gã chỉ một cái, hắc mãng rít bay tới không khí khiến Tô Minh né tránh.
Nam Cung Ngân nhìn chằm chằm hắc mãng, con ngươi bỗng co rút lộ hoảng sợ. Thiếu niên cánh tay phải khô héo đằng sau lưng gã cũng trợn to mắt, ánh mắt lần đầu tiên xuất hiện biến đổi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Chỉ thấy con rắn đen vào khu vực đó bỗng phát ra tiếng hét thảm, thân thể hơn phân nửa biến mất. Như là tại đó có cái mồm vô hình nuốt hơn phân nửa người hắc mãng.
Nam Cung Ngân da đầu tê dại, gã có thể tưởng tượng nếu mình tùy tiện tiến vào thì nguy hiểm đột ngột thế này sợ rằng khó lòng trốn thoát. Gã thầm kinh sợ, nhìn hướng Tô Minh, mắt có kiêng dè, nhanh chóng bay đi.
Hình ảnh đó cũng rơi vào mắt thiếu nữ Lan Lan, con mắt trợn tròn, há hốc mồm nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Minh. Giây phút này, cô bỗng cảm thấy dường như bình an ra khỏi khu rừng kia không phải may mắn.
A Hổ mắt lóe sáng nhìn Tô Minh, tràn ngập sùng kính.
Tác giả :
Nhĩ Căn