Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)
Chương 120: Phòng chăm sóc khách hàng có kịch hay
“Cuộc sống không thể bi thảm hơn”. Gã uống rượu, vừa tức giận, vừa đau buồn.
“Cậu nghĩ thoáng chút đi. Phụ nữ là như vậy. Ly hôn là được chứ gì”.
“Ly hôn? Để cô ta đắc ý à? Tôi lăn lộn vất vả bên ngoài. Cô ta… dẫn trai tới tận nhà. Đứa con gái mới hai tuổi của tôi còn ở đó. Mẹ kiếp, tiện nhân. Tôi muốn giết cô ta. Tôi nhất định phải giết cô ta”.
“Bớt uống đi. Không lại nói mấy lời hồ đồ. Nhỡ bị người khác nghe thấy”.
“Tôi không sợ!”. Người đàn ông có râu quai nón gục xuống bàn. Cơ thể gã giật một cái, dường như muốn ói. Chợt gã đứng lên chạy vội vào phòng vệ sinh. Người đàn ông ngồi cùng thở dài. Điện thoại đổ chuông. Y nhận điện không chút chần chừ. Sau đó nói lớn vào nhà vệ sinh: “Tôi có chuyện gấp phải đi. Cậu ở đây đợi tôi”. Người bên trong không trả lời. Không biết có nghe thấy không. Y chần chừ vài giây rồi rời đi.
Người đàn ông say khướt bước ra, gã trực tiếp ngồi đối diện quản lý Thôi, rồi tiện tay vơ đại một cái ly, rót rượu mời ông. Quản lý Thôi cau mày, mong chủ quán sẽ đến đưa gã đi. Nhưng ông chủ lại đang ngồi ngoài cửa vọc điện thoại mất rồi. Đối với chuyện bên trong không hề liên quan. Quản lý Thôi đang muốn lên tiếng thì người đàn ông đối diện bất chợt nhìn xung quanh. Thần thần bí bí lấy trong túi ra một cái bình nhỏ, đôi mắt vẫn đục hiện lên vài tia máu: “Cậu biết đây là gì không? Bạn bè tin tưởng nhau tôi mới nói cho cậu biết. Cậu đừng có nói cho người khác biết đấy”. Quản lý Thôi nghĩ gã đã nhận nhầm ông với người bạn kia rồi. Đại khái là trang phục bên ngoài có màu sắc như nhau. Quản lý Thôi không nói gì. Ông có hứng thú với sự biểu cảm của gã.
“Là thillium* đó. Cậu nghe chưa? Cái này không cần nhiều cũng có thể độc chết người. Mà có chưa chết, đưa đến bệnh viện cũng không khá hơn là bao. Tôi nghiên cứu rồi. Trúng độc này cũng không tra được gì. Nói không chừng chả tra ra người hạ độc đâu”. Gã uống hớp rượu: “Tôi sống không được cũng không để cho con tiện nhân kia sống yên. Chỉ cần một chút là có thể giải thoát, có được thứ tôi muốn. Chỉ cần một chút thôi. Nó sống ác đức từng ngày một, tôi sao có thể cứ sống vô tư được. Sống vậy để người khác khi dễ à? Cậu nói có đúng không?”. Ánh mắt người đàn ông lạnh lẽo, chăm chú nhìn quản lý Thôi. Dường như gã muốn thấy sự công nhận từ ông. Trông quản lý Thôi không có phản ứng gì, gã mất hứng uống liên tiếp vài ly rượu. Cuối cùng gục xuống bàn nói mấy câu vô nghĩa. Chốc lát chỉ còn lại tiếng ngáy.
(*Thillium là chất cực độc, có thể gây chết người)
Quản lý Thôi nhìn xung quanh. Không biết có phải do trời mưa hay còn vì nguyên nhân nào khác mà quán vắng khách hẳn. Bên trong chỉ có ông và gã. Quản lý Thôi đứng lên ném tiền xuống bàn. Ánh mắt ông không hề rời khỏi chiếc bình nhỏ kia. Thật sự nó rất có sức hấp dẫn. Quản lý Thôi đưa tay ra, do dự vài giây rồi cũng lấy chiếc bình cho vào túi áo. Ông quay đi thẳng không nhìn lại.
Mưa rã rích đến tận hôm sau mới chịu dừng. Mạch Đinh vào thang máy trùng hợp gặp Vương tổng. Ông thỉnh thoảng xoa xoa lỗ mũi, sau đó hắt xì. Mạch Đinh vội vàng lấy khăn giấy trong túi ra: “Vương tổng, ông cảm à?”. Vương tổng không nhận lòng tốt của Mạch Đinh. Chuyện đã qua lâu như vậy mà ông vẫn còn ghim trong lòng. Mà vẫn nhớ rõ chuyện Vương Tích Viên gởi đồ cho cậu sao? Không thể nào. Đường đường là sếp lớn, Vương tổng sẽ không có nhỏ mọn vậy chứ.
“Gần đây nhiệt độ giảm thấp, rất dễ bị cảm. Đồng nghiệp của tôi có thuốc, tôi lấy cho ông nhé?”. Cậu tuyệt đối là xuất phát từ lòng tốt chân thật, không hề có ý muốn nịnh nọt cấp trên. Vương tổng cười lạnh: “Dựa vào mấy viên thuốc cảm mà muốn thay đổi tâm tư của tôi à? Tôi khuyên cậu nên quên đi”. Thân là cấp trên của Mạch Đinh, ông chính là nhỏ mọn như vậy đấy.
Đến tầng 7. Mạch Đinh bước ra. Cậu luôn cảm thấy cả đời mình có thể sẽ mãi là một nhân viên nhỏ bé. Quan hệ ngoại giao của cậu từ khi nào đã bắt đầu tệ hại đến thế?
“Mạch Đinh, cậu ngốc nghếch gì đó? Muốn Thôi Thổi Kèn chửi cho à?”. Phạm Thiếu Quân nhắc nhở. Mạch Đinh hoảng hốt nhìn cửa thang máy. Không nhìn thấy quản lý Thôi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu hâm mộ nhìn Liễu Vĩ đang ăn mì: “Vội đến công ty nên chưa có ăn sáng. Sớm biết vậy mua gì đó ăn luôn”. Liễu Vĩ ăn còn chừa lại vài sợi mì vụn, đưa sang Mạch Đinh: “Đừng nói tôi không quan tâm đến cậu. Lấy ăn đi”,
“Tôi không cần anh quan tâm. Cảm ơn”. Mạch Đinh tức giận ngồi xuống. Phùng Phỉ Mông cùng Quách Bình cầm bánh bao đi vào. Mạch Đinh ăn không được nên thể hiện sự đứng đắn: “Ăn trong phòng làm việc còn ra thể thống gì nữa. Đây là chỗ làm, không phải quán ăn”.
“Cũng đâu phải công ty của cậu. Liên quan gì đến cậu?”
“Đúng vậy. Đừng chỉa mũi vào chuyện của người khác”.
Mới sáng sớm, cần gì hội đồng nhau vậy? Tào Thành Nghị không biết đã đến phòng chăm sóc khách hàng từ lúc nào. Người bên marketing sáng sớm đã mò sang đây tuyệt đối không có chuyện gì tốt lành. Tuy Tào Thành Nghị là quản lý của phòng marketing, nhưng quan hệ giữa hai bên cũng không mấy khởi sắc.
“Gì đây. Phòng chăm sóc khách hàng nhàn rỗi quá nhỉ? Lại còn ăn uống nữa. Đề án đâu? Còn chưa làm xong à?”. Mạch Đinh nghĩ Tào Thành Nghị cũng muốn thể hiện cái sự cấp trên.
“Chúng tôi cũng muốn làm xong lắm chứ. Nhưng phía quản lý Thôi…”.
“Ông ta làm sao? Bị trĩ à? Không lẽ muốn tất cả mọi người trong công ty đợi ông ta?”. Anh vừa dứt lời, hai vị quản lý của phòng chăm sóc khách hàng đồng thời xuất hiện phía sau. Mạch Đinh âm thầm lau đi giọt mồ hôi lạnh. An Tử Yến sao lại đến cùng lúc với quản lý Thôi. Mới đó còn đánh nhau mà. Đi chung thang máy làm sao được?
Quản lý Thôi liếc nhìn Tào Thành Nghị, biểu cảm bình tĩnh: “Tôi làm việc không giống quản lý An tuỳ tiện mà cậu biết. Nếu là việc quan trọng thì nhất định phải nghiêm túc thực hiện. Phòng marketing không cần cố ý đến thúc giục”.
“Ông không thể nói như vậy được, quản lý Thôi. Cái này không phải là việc của mỗi mình ông hay của phòng chăm sóc khách hàng. Nó còn liên quan đến cả công ty. Hơn nữa, quản lý Thôi không cần ám chỉ. Tôi thừa nhận. Trong công ty, quan hệ của tôi và quản lý An tốt hơn so với ông. Như vậy thì sao? Trong công ty có mấy người chấp nhận qua lại với ông? Tôi chẳng qua là giống đa số mọi người thôi. Không có quy định nào cấm tôi không được làm vậy cả”. Tào Thành Nghị dứt khoát. Quản lý Thôi nhướng mày: “Cậu là gì? Tự cho rằng lên làm quản lý phòng marketing là có thể đứng đây nói chuyện với tôi à?”.
Cả phòng chăm sóc khách hàng im lặng như tờ. Tất cả mọi người đều thoải mái mà xem kịch vui. Mạch Đinh lại lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đó. An Tử Yến kia đang làm gì vậy chứ? Mạch Đinh quan sát hắn. Hắn đã vào phòng làm việc và bắt đầu chơi game! Đúng là gỗ mục không thể chạm khắc được.
– Hết chương 120 –
“Cậu nghĩ thoáng chút đi. Phụ nữ là như vậy. Ly hôn là được chứ gì”.
“Ly hôn? Để cô ta đắc ý à? Tôi lăn lộn vất vả bên ngoài. Cô ta… dẫn trai tới tận nhà. Đứa con gái mới hai tuổi của tôi còn ở đó. Mẹ kiếp, tiện nhân. Tôi muốn giết cô ta. Tôi nhất định phải giết cô ta”.
“Bớt uống đi. Không lại nói mấy lời hồ đồ. Nhỡ bị người khác nghe thấy”.
“Tôi không sợ!”. Người đàn ông có râu quai nón gục xuống bàn. Cơ thể gã giật một cái, dường như muốn ói. Chợt gã đứng lên chạy vội vào phòng vệ sinh. Người đàn ông ngồi cùng thở dài. Điện thoại đổ chuông. Y nhận điện không chút chần chừ. Sau đó nói lớn vào nhà vệ sinh: “Tôi có chuyện gấp phải đi. Cậu ở đây đợi tôi”. Người bên trong không trả lời. Không biết có nghe thấy không. Y chần chừ vài giây rồi rời đi.
Người đàn ông say khướt bước ra, gã trực tiếp ngồi đối diện quản lý Thôi, rồi tiện tay vơ đại một cái ly, rót rượu mời ông. Quản lý Thôi cau mày, mong chủ quán sẽ đến đưa gã đi. Nhưng ông chủ lại đang ngồi ngoài cửa vọc điện thoại mất rồi. Đối với chuyện bên trong không hề liên quan. Quản lý Thôi đang muốn lên tiếng thì người đàn ông đối diện bất chợt nhìn xung quanh. Thần thần bí bí lấy trong túi ra một cái bình nhỏ, đôi mắt vẫn đục hiện lên vài tia máu: “Cậu biết đây là gì không? Bạn bè tin tưởng nhau tôi mới nói cho cậu biết. Cậu đừng có nói cho người khác biết đấy”. Quản lý Thôi nghĩ gã đã nhận nhầm ông với người bạn kia rồi. Đại khái là trang phục bên ngoài có màu sắc như nhau. Quản lý Thôi không nói gì. Ông có hứng thú với sự biểu cảm của gã.
“Là thillium* đó. Cậu nghe chưa? Cái này không cần nhiều cũng có thể độc chết người. Mà có chưa chết, đưa đến bệnh viện cũng không khá hơn là bao. Tôi nghiên cứu rồi. Trúng độc này cũng không tra được gì. Nói không chừng chả tra ra người hạ độc đâu”. Gã uống hớp rượu: “Tôi sống không được cũng không để cho con tiện nhân kia sống yên. Chỉ cần một chút là có thể giải thoát, có được thứ tôi muốn. Chỉ cần một chút thôi. Nó sống ác đức từng ngày một, tôi sao có thể cứ sống vô tư được. Sống vậy để người khác khi dễ à? Cậu nói có đúng không?”. Ánh mắt người đàn ông lạnh lẽo, chăm chú nhìn quản lý Thôi. Dường như gã muốn thấy sự công nhận từ ông. Trông quản lý Thôi không có phản ứng gì, gã mất hứng uống liên tiếp vài ly rượu. Cuối cùng gục xuống bàn nói mấy câu vô nghĩa. Chốc lát chỉ còn lại tiếng ngáy.
(*Thillium là chất cực độc, có thể gây chết người)
Quản lý Thôi nhìn xung quanh. Không biết có phải do trời mưa hay còn vì nguyên nhân nào khác mà quán vắng khách hẳn. Bên trong chỉ có ông và gã. Quản lý Thôi đứng lên ném tiền xuống bàn. Ánh mắt ông không hề rời khỏi chiếc bình nhỏ kia. Thật sự nó rất có sức hấp dẫn. Quản lý Thôi đưa tay ra, do dự vài giây rồi cũng lấy chiếc bình cho vào túi áo. Ông quay đi thẳng không nhìn lại.
Mưa rã rích đến tận hôm sau mới chịu dừng. Mạch Đinh vào thang máy trùng hợp gặp Vương tổng. Ông thỉnh thoảng xoa xoa lỗ mũi, sau đó hắt xì. Mạch Đinh vội vàng lấy khăn giấy trong túi ra: “Vương tổng, ông cảm à?”. Vương tổng không nhận lòng tốt của Mạch Đinh. Chuyện đã qua lâu như vậy mà ông vẫn còn ghim trong lòng. Mà vẫn nhớ rõ chuyện Vương Tích Viên gởi đồ cho cậu sao? Không thể nào. Đường đường là sếp lớn, Vương tổng sẽ không có nhỏ mọn vậy chứ.
“Gần đây nhiệt độ giảm thấp, rất dễ bị cảm. Đồng nghiệp của tôi có thuốc, tôi lấy cho ông nhé?”. Cậu tuyệt đối là xuất phát từ lòng tốt chân thật, không hề có ý muốn nịnh nọt cấp trên. Vương tổng cười lạnh: “Dựa vào mấy viên thuốc cảm mà muốn thay đổi tâm tư của tôi à? Tôi khuyên cậu nên quên đi”. Thân là cấp trên của Mạch Đinh, ông chính là nhỏ mọn như vậy đấy.
Đến tầng 7. Mạch Đinh bước ra. Cậu luôn cảm thấy cả đời mình có thể sẽ mãi là một nhân viên nhỏ bé. Quan hệ ngoại giao của cậu từ khi nào đã bắt đầu tệ hại đến thế?
“Mạch Đinh, cậu ngốc nghếch gì đó? Muốn Thôi Thổi Kèn chửi cho à?”. Phạm Thiếu Quân nhắc nhở. Mạch Đinh hoảng hốt nhìn cửa thang máy. Không nhìn thấy quản lý Thôi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu hâm mộ nhìn Liễu Vĩ đang ăn mì: “Vội đến công ty nên chưa có ăn sáng. Sớm biết vậy mua gì đó ăn luôn”. Liễu Vĩ ăn còn chừa lại vài sợi mì vụn, đưa sang Mạch Đinh: “Đừng nói tôi không quan tâm đến cậu. Lấy ăn đi”,
“Tôi không cần anh quan tâm. Cảm ơn”. Mạch Đinh tức giận ngồi xuống. Phùng Phỉ Mông cùng Quách Bình cầm bánh bao đi vào. Mạch Đinh ăn không được nên thể hiện sự đứng đắn: “Ăn trong phòng làm việc còn ra thể thống gì nữa. Đây là chỗ làm, không phải quán ăn”.
“Cũng đâu phải công ty của cậu. Liên quan gì đến cậu?”
“Đúng vậy. Đừng chỉa mũi vào chuyện của người khác”.
Mới sáng sớm, cần gì hội đồng nhau vậy? Tào Thành Nghị không biết đã đến phòng chăm sóc khách hàng từ lúc nào. Người bên marketing sáng sớm đã mò sang đây tuyệt đối không có chuyện gì tốt lành. Tuy Tào Thành Nghị là quản lý của phòng marketing, nhưng quan hệ giữa hai bên cũng không mấy khởi sắc.
“Gì đây. Phòng chăm sóc khách hàng nhàn rỗi quá nhỉ? Lại còn ăn uống nữa. Đề án đâu? Còn chưa làm xong à?”. Mạch Đinh nghĩ Tào Thành Nghị cũng muốn thể hiện cái sự cấp trên.
“Chúng tôi cũng muốn làm xong lắm chứ. Nhưng phía quản lý Thôi…”.
“Ông ta làm sao? Bị trĩ à? Không lẽ muốn tất cả mọi người trong công ty đợi ông ta?”. Anh vừa dứt lời, hai vị quản lý của phòng chăm sóc khách hàng đồng thời xuất hiện phía sau. Mạch Đinh âm thầm lau đi giọt mồ hôi lạnh. An Tử Yến sao lại đến cùng lúc với quản lý Thôi. Mới đó còn đánh nhau mà. Đi chung thang máy làm sao được?
Quản lý Thôi liếc nhìn Tào Thành Nghị, biểu cảm bình tĩnh: “Tôi làm việc không giống quản lý An tuỳ tiện mà cậu biết. Nếu là việc quan trọng thì nhất định phải nghiêm túc thực hiện. Phòng marketing không cần cố ý đến thúc giục”.
“Ông không thể nói như vậy được, quản lý Thôi. Cái này không phải là việc của mỗi mình ông hay của phòng chăm sóc khách hàng. Nó còn liên quan đến cả công ty. Hơn nữa, quản lý Thôi không cần ám chỉ. Tôi thừa nhận. Trong công ty, quan hệ của tôi và quản lý An tốt hơn so với ông. Như vậy thì sao? Trong công ty có mấy người chấp nhận qua lại với ông? Tôi chẳng qua là giống đa số mọi người thôi. Không có quy định nào cấm tôi không được làm vậy cả”. Tào Thành Nghị dứt khoát. Quản lý Thôi nhướng mày: “Cậu là gì? Tự cho rằng lên làm quản lý phòng marketing là có thể đứng đây nói chuyện với tôi à?”.
Cả phòng chăm sóc khách hàng im lặng như tờ. Tất cả mọi người đều thoải mái mà xem kịch vui. Mạch Đinh lại lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đó. An Tử Yến kia đang làm gì vậy chứ? Mạch Đinh quan sát hắn. Hắn đã vào phòng làm việc và bắt đầu chơi game! Đúng là gỗ mục không thể chạm khắc được.
– Hết chương 120 –
Tác giả :
Angelina