Cầu Được Kiếp Này
Chương 22
Ân Xu chỉ to gan trong một giây, cắn xong lập tức hối hận. Bản thân nàng đang làm cái gì? Dưới sự tức giận cắn hắn một cái! Nàng thế nhưng cắn Cẩm Y Vệ đại nhân một cái!
Khó có thể miêu tả kinh ngạc trong lòng, nhìn cặp mắt phượng nặng nề kia, Ân Xu không tự giác rụt rụt cổ. Rồi lại không chịu buông tha dễ như vậy, cắn cũng cắn, cũng không còn cách xoay chuyển đường sống, chi bằng làm tới đâu hay tới đó.
Nàng chậm rãi hé miệng, hai cánh môi đỏ hôn lên dấu răng nho nhỏ, rất nhẹ nhàng, tựa như lông chim.
Không có đau, ngược lại có chút ngứa.
Ân Xu hé môi lộ ra đầu lưỡi linh hoạt, xúc cảm mềm mại liếm vào vết thương bị cắn trên cổ hắn, lại chuyển qua yết hầu của hắn, ẩm ướt, mềm mềm.
Yết hầu hắn giật giật, như viên ngọc lăn xuống.
Gót chân Ân Xu chạm đất, liếm liếm môi đỏ, trong miệng có mùi máu tươi của hắn.
Dưới ánh trăng nữ lang cười tươi, môi đỏ thẫm, như yêu tựa mị.
Nàng đáng thương chớp chớp mắt đẹp, còn chưa chờ hắn răn dạy, bản thân đã tự đỡ trán hôn mê bất tỉnh.
Ngã về phía hắn.
Sầm Duẫn cười châm chọc một tiếng, không duỗi tay đỡ nàng. Ngược lại lui về phía sau một bước.
Phía trước trống không, Ân Xu lập tức té trên mặt đất.
Ân Xu “…..”
Dưới thân một trận đau đớn, té trên cọc gỗ.
Lòng Ân Xu đầy phẫn uất lại không dám biểu hiện ra bên ngoài, rốt cuộc vừa rồi là nàng cắn hắn, bản thân đuối lý. Cũng là vì điều này mới muốn làm bộ trúng độc rắn ngất xỉu, để hắn đừng so đo việc mình cắn hắn. Mà hiển nhiên hiện tại đã thất bại, Sầm Duẫn nhìn thấu nàng.
Ban đêm trời lạnh, nằm trên mặt đất lạnh cả người. Ân Xu cực kỳ khó chịu mặt trên mặt đất trải nhánh cây khô và đá nhọn, cộm đến toàn thân phát đau.
Sầm Duẫn đứng ở bên cạnh, không hề có ý đỡ nàng lên.
Trình diễn không nổi nữa.
Ân Xu sâu kín mà tỉnh lại, đỡ trán đôi mắt mê mang nhìn bốn phía, cuối cùng nhìn đến thân ảnh của hắn: “Công tử, ta bị sao vậy?”
Sầm Duẫn ngồi xổm xuống, gió nhẹ thổi qua khuôn mặt hắn, đồng tử màu đen uyển chuyển gợn sóng, tràn đầy hài hước: “Lý Ân Xu, rắn không có độc.”
Bàn tay đỡ trán của Ân Xu ngừng lại, ngồi dưới đất, sắc mặt cứng đờ một cái chớp mắt, sau đó tự nhiên mà nói: “Có lẽ là… Ta quá mệt mỏi.” Đôi mắt liếc hắn, thật cẩn thận nhìn, sợ hắn sẽ bắt lấy việc này không bỏ, uy hiếp nàng một phen, vẫn là phải cẩn thận mạng nhỏ của mình.
Sầm Duẫn nghẹn họng, lấy cớ hay lắm. Không biết có tin hay không tin, hắn lười biếng dựa vào thân cây phía sau, nhìn ánh lửa yếu dần, ngón tay cọ xát lòng bàn tay, “Bình Hiện là bị người hiếp bức.”
Chờ người khác trong miệng ông ấy chỉ là tìm cớ, cánh rừng này quỷ dị, Bình Hiện bảo cho bọn họ rời đi trước khi trời tối lại không chuẩn bị ngựa cho bọn họ, muốn trở lại chùa miếu, chỉ dựa vào hai cái đùi là lời nói vô căn cứ.
Vừa rồi hắn đi nhanh, ở phía trước cũng gặp một đàn rắn, nhưng phát hiện trên mặt đất còn được chôn rượu hùng hoàng và đá đập lửa, thế gian đâu ra nhiều trùng hợp như vậy.
Bình Hiện là muốn cố ý để hắn phát hiện, ông ấy không có biện pháp giải quyết, nên dùng phương thức này nhắc nhở hắn. Một khi đã như vậy, hắn cũng không ngại nhận ân tình lần này.
Ân Xu ước chừng đã hiểu ý hắn, Bình Hiện pháp sư để bọn họ tới một chuyến này, có lẽ là bởi vì có ẩn tình mà không thể nói, tuy rằng bề ngoài không nói cho bọn họ chuyện trong chùa, nhưng đã có thể khiến Sầm Duẫn phát hiện. Cứ việc Ân Xu không rõ hắn đã biết bao nhiêu, nhưng tất cả đều không liên quan tới nàng, nàng chỉ nghĩ về Thượng Kinh, thuận tiện tóm lấy hắn.
Hai người hai suy nghĩ, hai tâm tư.
Sầm Duẫn nhặt nhánh cây để hờ trên ngọn lửa sắp tắt kia, lửa cháy trên nhánh cây mới, xua tan khí lạnh quanh thân.
Ân Xu thò lại gần, ngẩng đầu cười: “Công tử khi nào chúng ta trở về?”
Sầm Duẫn liếc nàng một cái, không chút khách khí nói: “Không trúng độc rắn nữa?”
Sầm Duẫn vuốt vết thương trên cổ, Ân Xu liếc liếc, có chút chột dạ.
Nàng móc ra một cái khăn trắng tuyết, tiến đến trước mặt hắn, Sầm Duẫn liếc nàng, vẫn chưa ngăn cản. Ân Xu duỗi tay chấm chấm trên vết thương, gió thổi ánh lửa lung lay, dung nhan nữ tử mờ ảo mang theo một chút gian xảo, “Nè, công tử, đây là Ân Xu gây ra hả?” Nàng mắt đẹp trừng lớn, làm như không dám tin.
Ngay sau đó lại rũ lông mi, lẩm bẩm nói: “Ân Xu biết sai rồi.”
Sầm Duẫn bắt lấy cổ tay cầm khăn của nàng, cười như không cười nhìn nàng, ngữ khí mê hoặc: “Biết sai?”
Cổ tay Ân Xu bị hắn nắm chặt, ấn ra vết đỏ, nàng không dám động, sợ hãi gật gật đầu, lông mi dài run rẩy, luôn cảm thấy hắn không có ý tốt.
Nhưng Sầm Duẫn vẫn chưa tiến hành động tác tiếp theo, thu ý cười trong mắt: “Biết sai thì tốt.” Hắn rút tay, lui về, cách xa nàng.
Ân Xu chớp chớp mắt: Vậy là xong rồi?
Đêm hơi lạnh, ánh lửa lại đốt một đêm.
Một người dựa vào thân cây nhắm mắt không ngủ. Vết thương trên cổ bị gió đêm thổi, như thể có bàn tay ôn nhu nhẹ nhàng vuốt ve, một chút lại một chút, một tia nhộn nhạo không thể áp xuống.
Ân Xu mệt cực, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Trong mộng cảm giác được tựa hồ có bàn tay xoa môi của nàng, không ngừng ma sát môi nàng, nàng ưm một tiếng, sức lực kia dừng một chút, sau đó tăng thêm, tàn phá xoa bóp môi của nàng, chỉ một chút, động tác lập tức ngừng lại.
Nàng xốc lên mí mắt, muốn nhìn thấy người nọ, nhưng không thắng nổi cơn buồn ngủ, ngủ tiếp. Người này thật là đáng ghét, nàng nghĩ.
Ánh lửa tàn, vài tiếng chim hót.
Khi tỉnh lại, trời tờ mờ sáng, bóng người dựa vào thân cây đã không thấy đâu.
Nàng tỉnh táo lại, chẳng lẽ hắn lại đi trước?
Ân Xu uể oải dụi mắt, nhìn bầu trời xám tối, cũng may không phải buổi tối.
“Cần phải đi.”
Nghe có tiếng nói, nàng lập tức xoay người nhìn thấy Sầm Duẫn cầm hai quả trái cây, đối diện nàng. Trong nháy mắt kia đáy lòng hiện lên một tia vui sướng, ngọt ngào, trời ơi, nàng nhất định là ngủ đến đầu óc hồ đồ.
Nghỉ ngơi một đêm, xốc lại tinh thần. Ân Xu cười hì hì đi đến trước mặt Sầm Duẫn, chỉ chỉ quả trái cây trong tay hắn, “Công tử, đây là cho ta à?”
Sầm Duẫn cong môi cười, sau đó dưới ánh mắt chờ mong của Ân Xu, cầm quả trái cây đưa lên miệng cắn một ngụm, nước sốt bắn ra, vị ngọt đậm đà: “Ngươi suy nghĩ nhiều.” Quay đầu, bước đi xa.
Khốn nạn!
Ân Xu chửi thầm một câu.
Bụng đói kêu vang đi theo hắn, khi tới không phát hiện, bây giờ mới phát hiện cánh rừng này rất lớn. Đói bụng, không có sức đi.
Đi không bao lâu, không biết khi nào phong cảnh xung quanh thay đổi. Trên cây kết đầy quả màu xanh lá, không biết tên gì, giống trái cây trong tay Sầm Duẫn.
Hai mắt Ân Xu sáng lên, nhưng cành cây quá cao, nàng ở dưới phí lực nhảy cũng không với tới. Bên tai truyền đến tiếng cười nhạt, nàng quay đầu nhìn thấy lang quân y phục đen đứng ở cách đó không xa cong môi nhìn nàng, độ cong như trào phúng.
Mặt Ân Xu ửng hồng, tức muốn hộc máu cũng không biết hắn nhìn bao lâu, bản thân vừa rồi nhảy nhảy, bộ dáng thật sự bất nhã.
Một cục đá lớn bằng ngón tay cái bay tới, đánh vào phần cuống trái cây, mấy quả trái cây không chịu được lực đạo mạnh, đứt đoạn rơi xuống.
Ân Xu lui ra phía sau trốn, mấy quả trái cây vừa chín, lực đạo vừa phải, rớt xuống lá cây phủ trên mặt đất không bị dính bụi.
Ân Xu nhặt lên, lấy khăn lau bỏ vào trong lòng ngực. Vừa định há mồm cắn, nghĩ nghĩ, lại buông, nàng biết không có trái cây nào tự mình rơi xuống cả, nhất định là người nọ làm. Nàng xoay người gọi lang quân phía sau: “Công tử…”
Gió nhẹ thổi qua, lá rụng. Thân ảnh cao lớn đã đi xa.
Trở lại trong chùa, ba ngày Ngày Của Hoa còn tiếp tục.
Thận Thường ở bên ngoài thủ một đêm, cuối cùng cũng gặp được công tử. Dắt ngựa qua, thị giác của hắn cực tốt, còn chưa tới gần lập tức cúi đầu, nếu hắn không nhìn lầm, vết đỏ trên cổ công tử là… Dấu răng.
Hắn làm như phát hiện bí mật gì kinh người lắm, mặt như màu đất.
Lại nhìn thấy nữ lang chạy tới từ phía sau, sắc mặt Thận Thường càng tối.
Công tử và Ân Xu cô nương một đêm không về, trên cổ công tử còn có dấu răng, dấu răng kia nho nhỏ, như là của nữ tử…
Sầm Duẫn trầm ổn dắt ngựa, vẫn chưa để ý tới sắc mặt biến đổi liên tục của Thận Thường.
Hắn lên ngựa vung roi, lúc Ân Xu đến chỉ còn lại một trận cát bụi. Nàng giơ tay áo, che bụi đất ập tới.
Thận Thường: “Cô nương lên xe ngựa đi.”
Ân Xu dừng một lát, gật gật đầu.
Trở về An Lăng phủ.
An Lăng Viễn đã bồi hồi trước cửa phủ thật lâu, người phái đi tìm hiểu lúc trước đã báo tin về. An Lăng Viễn cầm mật tin nhìn ngoài cửa thần sắc nôn nóng, cuối cùng cũng thấy được người, cũng không đợi người xuống ngựa đã đưa mật tin vào tay Sầm Duẫn.
“Đêm qua có sáu nữ tử mất tích, ta đã phái người tìm hiểu chỗ của bọn họ. Cha mẹ Thấm Nhi đêm qua xuất quan.”
Xuất quan chính là đi Mạc Bắc, cảnh giới man di.
Sầm Duẫn vội vàng nhìn thoáng qua nội dung, xuống ngựa.
Hai người cùng vào thư phòng.
An Lăng Viễn ngồi ở trên ghế lúc này mới chú ý tới dấu răng trên cổ Sầm Duẫn, tạm thời bỏ qua việc quan trong trước mắt, trong lòng mừng như điên. Vậy mà còn nói là giấu tai mắt người khác, lấy dung mạo trầm ngư lạc nhạn của Xu Nhi muội muội, rốt cuộc cũng không kiềm chế được chứ gì! Hai mắt y xoay tròn: “Ngôn Chi huynh, đêm qua vui không?”
Sầm Duẫn nâng mắt lên nhìn y, lạnh lẽo như băng, An Lăng Viễn lập tức câm miệng.
Không thể hỏi hắn được, An Lăng Viễn hạ quyết tâm sẽ đi hỏi Xu Nhi muội muội sau.
“Ngôn Chi huynh, kế tiếp chúng ta nên làm gì?” An Lăng Viễn nói đến những người đó, sắc mặt nghiêm túc.
Sầm Duẫn: “Phái người tiếp tục đi theo.”
An Lăng Viễn được lệnh, đang muốn đi ra ngoài, Sầm Duẫn đột nhiên gọi lại: “Chuyện của Cố Bình Châu, ngươi đi nói với nàng.”
An Lăng Viễn cân nhắc “Nàng” là ai, vỗ đùi một cái, lộ ra ý cười đã rõ, một bộ dáng 'ta cái gì cũng hiểu' nói: “Ngôn Chi huynh phân phó, Tử Nghi không dám chối từ.”
Ân Xu nằm ở trên giường, mệt không muốn động đậy, nhưng lại không ngủ được, nàng lăn từ đầu giường đến cuối giường, lại lăn trở về, một vòng lại một vòng. Cuối cùng ngồi bật dậy, hạ quyết tâm đang muốn xỏ giày đi ra ngoài. Có tiếng gõ cửa: “Xu Nhi muội muội?”
Nghe được giọng của người này, mắt Ân Xu sáng lên, Sầm Duẫn quả thực không lừa nàng.
Chuyện ba năm trước.
“Lai Phúc, sắp đến Nhạc Bình rồi, ngươi vui mừng không!” An Lăng Viễn chải vuốt lông của Lai Phúc, Lai Phúc đứng ở bờ sông ngưỡng đầu hất nước về phía y, An Lăng Viễn tránh né không kịp, áo bào màu trắng bị dính vệt nước.
An Lăng Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, dùng sức ôm cổ nó: “Ngươi không ngoan gì cả!”
Mặt dính đầy bùn, An Lăng Viễn đi bờ sông cách đó không xa rửa mặt, nước ở trên mặt dính nhớp. Y đặt trên chóp mũi ngửi, là mùi máu tươi.
Giương mắt nhìn thấy một người bên kia bờ sông, hơn phân nửa thân thể người nọ đều chìm trong nước, nước sông bị nhuốm máu đỏ lan ra khắp nơi.
An Lăng Viễn nhảy xuống nước bơi tới bờ đối diện, kéo người lên.
“Lúc ấy sư phụ trúng độc đã sâu, không thể cứu, qua một tháng đã chết bệnh.” Nói đến Cố Bình Châu, An Lăng Viễn thở dài cảm thán: “Lúc gần đi người sư phụ không yên lòng nhất chính là muội, phó thác ta nhất định phải tìm được muội.”
“Sư phụ còn bảo ta nói với muội là đừng báo thù cho ông ấy.”
Đôi mắt Ân Xu nhìn ngoài viện, dưới ánh mặt trời chiếu nghiêng nơi đó như có một bóng dáng. Nghe được lời này, nàng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía y, “Vì sao?”
An Lăng Viễn sâu kín thở dài một hơi: “Sư phụ chỉ giao phó cho ta như thế, ông ấy chắc chắn có khổ tâm. Nhưng nhiều năm như vậy, ta tìm mãi cũng không tìm được muội, người hại sư phụ tất nhiên cũng không có manh mối.”
Y tự trách, bộ dạng sầu bi không phải giả bộ. Ân Xu cân nhắc một lát, trong lòng có người hoài nghi. Nàng há mồm, lại nuốt trở vào, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn, không thể tùy tiện hành động.
“Công tử có thể dẫn Ân Xu đi Hiệp Đông Giang một lần không?” Ân Xu hỏi, ánh mắt mang theo mong đợi.
An Lăng Viễn gật đầu “Được.”
Nói xong chuyện của Cố Bình Châu, An Lăng Viễn lại hỏi nàng: “Xu Nhi muội muội, muội và Ngôn Chi…” Lời còn chưa dứt, nhưng ai cũng hiểu.
Ân Xu chỉ cười không đáp, khiến y suy đoán càng nhiều.
Sau khi An Lăng Viễn rời đi, cái bóng kia cũng biến mất. Ân Xu ngồi trên ghế đá trong viện nhìn cánh hoa rơi xuống.
An Lăng Viễn nói ngoại tổ phụ trúng độc đã sâu, không có thuốc chữa, chết bệnh, nhưng y thuật của ngoại tổ phụ cao minh như vậy, thiên hạ có độc gì ông ấy không giải được.
Y thuật của Sử Hàm Chi cao hơn nàng, An Lăng Viễn tìm thấy ngoại tổ phụ ở vùng ngoại ô Kim Lăng, có quan hệ với hắn hay không cũng không biết. Chỉ tiếc Sử Hàm Chi đã chết, người biết chân tướng hiện giờ sợ là chỉ có Giang Hoài Sơn.
Mọi chuyện như một cuộn chỉ rối, cho dù kéo tơ lột kén, cũng khó vạch trần chân tướng.