Câu Được Con Rùa Vàng
Chương 4: Lần đầu gặp mặt 4
Vẻ mặt trầm ngâm của anh ta như giãn ra, tiếp theo đó là tiếng cười bật ra, phá vỡ không khí tĩnh lặng ngột ngạt. Cái gã mì này, ánh mắt ban nãy sao mà đáng sợ thế, cũng may tôi là loại không sợ đao thương. Tôi thầm chửi trong bụng, đang định nói câu gì đó gỡ gạc lại chút thể diện, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì một tiếng quát vang lên.
- Lâm Sảng, vào ngay văn phòng tôi!
Là sếp, người mà tôi đã từng tưởng tượng là “bố rơi” của mình, là gã đàn ông biến thái thầm thích tôi, nhưng xưa nay lại rất quan tâm đến tôi, lúc này đang đứng ở cửa văn phòng ông ta.
- Lâm Sảng à, lần này tôi không thể bênh vực cô được nữa…- sếp đóng cửa lại, mở màn bằng giọng điệu quen thuộc.
- Thôi được rồi, ngài nói vào vấn đề chính đi, chú ý là vấn đề chính nhé!- câu này tôi đã nghe cả ngàn lần rồi, nghe đến mức nhàm cả tai rồi!
Sếp nhìn ra ngoài cửa, dám chắc là không có ai nghe trộm mới ghé sát tai tôi, thì thầm nói: “Nghe nói cậu Lâm Diệu kia chính là con trai riêng của chủ tịch Ngũ, là con trai riêng, hiểu không hả? Ban nãy tôi đã ra hiệu cho cô rồi, sao cô vẫn không hiểu hả? Lại còn gào lên với người ta nữa chứ?
Nghe sếp nói vậy tôi bắt đầu toát mồ hôi, thật không thể tìm được chút dấu hiệu nào cho thấy ông ấy đang “nói đùa”, thậm chí còn ngược lại, bộ dạng của sếp vô cùng nghiêm túc. Tôi muốn khóc, hóa ra ban nãy ông ấy nháy mắt ra hiệu cho tôi là có ý này, thế mà tôi lại vô tình đắc tội với ông lớn. Nhưng nếu anh ta là con riêng của chủ tịch, vậy còn đến đây học hành cái gì? Anh ta nên học cách tranh tài sản như trong mấy bộ phim truyền hình mới phải.
- Sếp, tin này có đáng tin không?- tôi run rẩy hỏi.
- Đáng tin!- sếp chưa bao giờ nghiêm nghị như vậy cả.
- Sếp, tôi đã tỉnh ngộ rồi, một lời ngài nói làm tôi như người tỉnh lại từ trong mơ, tôi thật sự đã tỉnh rồi ạ!- câu trả lời của sếp làm cho tôi rùng mình, tôi xúc động nắm chặt lấy tay sếp, hồi lâu sau mới bỏ ra.
Lúc về chỗ ngồi, tôi vội vàng chuyển một cái ghế dễ chịu nhất sang cho anh chàng mì kia, bảo anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi.
- Cái cậu… à không… Mì…. À không phải, Lâm Diệu đúng không nhỉ?- tôi cố nở nụ cười lấy lòng.
- Hả? – anh ta nhướn mày mỉm cười với tôi, sống mũi thẳng tắp, hàng lông mi dài, làn da hơi đen nhưng không hề thô ráp, khóe môi khẽ nhếch sang hai bên để lộ nụ cười mê đắm lòng người. Sao hắn ta vẫn chưa hết cười thế nhỉ? Tôi khó nhọc nuốt nước bọt.
- Tại sao anh muốn vào công ty này?- tôi cẩn thận dò hỏi.
- Lúc phỏng vấn tôi đã trả lời rồi!- anh ta thờ ơ nói, dường như không muốn trả lời câu hỏi của tôi. Cái thằng nhóc này, là đàn chị mà tôi không thể hỏi lại một lần hay sao? Nể mặt anh là con riêng… tôi nhịn anh!
- Ừm, năm nay anh bao nhiêu tuổi?- tôi điều tra sâu hơn.
- Hai lăm!- hài, bảo sao vẫn còn con nít! Chỉ có điều tôi cũng hai lăm, thế sao tôi lại không con nít như vậy? Thật là đau lòng, anh ta gọi tôi là “Chị Lâm”.
- Bố mẹ anh thì sao?- tôi buộc phải hỏi câu hỏi này.
- Chị hỏi cái này làm gì? Điều tra lý lịch à?- mặt Lâm Diệu hơi thay đổi, ánh mắt chợt sáng lên. Vậy là thông tin tôi thu được từ sếp lại tăng thêm 10% độ tin cậy rồi.
- Không, chỉ tiện miệng hỏi chơi thôi! Đồng nghiệp phải hiểu rõ về nhau, anh hiểu chứ?- tôi cười ngọt ngào, hai tay cầm danh thiếp đưa cho anh ta: “Sau này mong anh chỉ bảo thêm!”
Lâm Diệu đón lấy tấm danh thiếp trên tay tôi, liếc sơ qua rồi tiện tay đặt xuống bàn, ghé mặt sát vào tôi, thì thầm: “Tất cả những gì về chị tôi đều hiểu hết rồi, sau này chị phải tìm hiểu tôi nhiều hơn đấy!”
Anh hiểu hết về tôi ư? Chẳng qua chỉ phun có một sợi mì vào bát người ta, người ta còn chưa ăn mà đã tưởng rằng mình là con giun trong bụng người ta rồi sao? Nhãi ranh, đừng có giả bộ trước mặt chị mày! Còn cả nụ cười chết tiệt kia nữa, nhìn thấy là chỉ muốn bóp chết anh ta thôi!
- Tiếp theo sẽ làm gì?
- Hôm nay xem qua tài liệu đi, mai tôi sẽ dạy anh cụ thể! Nửa tháng sau là anh có thể tự mình làm việc rồi!- tôi mỉm cười gật đầu đầy thiện chí với Lâm Diệu: “Công việc chính của chúng ta là tiếp nhận đơn hàng, sau đó đối phó với những khách hàng đang nổi cơn thịnh nộ vì công ty chưa kịp giao hàng.”
- Có gì khó đâu!- anh chàng mì nhún vai rồi lật giở những đơn hàng trên mặt bàn.
Không khó, thật sự không khó. Tôi làm việc ở công ty này hơn nửa năm rồi, tóc đã giảm đi một phần ba, ngày nào cũng nằm mơ thấy khách hàng cầm dao đến chém mình, mang axit đến tạt vào mình, chỉ bởi vì công ty không kịp giao hàng.
Nhưng mà hàng này có phải do tôi sản xuất đâu, chém tôi, tạt axit tôi có tác dụng gì chứ? Muốn chém muốn tạt phải tìm “bầu trời” mà xử.
Vì vậy hoàn toàn có thể hiểu được vì sao tôi mới hai nhăm tuổi mà đã lõi đời như vậy, không sao, chỉ khoảng nửa năm nữa thôi là tôi có thể gọi anh là “Chú ơi” được rồi. Ha ha, tôi cười đầy tinh quái.
Cái chỗ ngồi vốn chỉ thích hợp cho một người ngồi nay bỗng nhiên có thêm một người nữa vào chen chúc thật không thể tưởng tượng được, làm gì cũng phải cẩn thận để tránh đụng chạm tay chân, chuyện này khiến cho tôi vừa cười thầm vừa khó xử. Mặc dù tôi phải thừa nhận rằng có chút động chạm với một anh chàng đẹp trai như thế này chẳng hề thiệt thòi gì cho mình, nhưng tôi vẫn phải cực kì cảnh giác với gã con riêng của chủ tịch này.
Điều đáng ghét là, vốn dĩ chuyện chạm chân chạm tay chỉ là một việc hết sức bình thường, cứ bất cẩn một chút là xảy ra, nhưng nhìn ánh mắt anh ta dường như đang cố tình đụng chạm tôi vậy. Cái bộ dạng đểu cáng ấy chỉ khiến tôi tức muốn moi mắt anh ta ra. Vì vậy mỗi lần đi qua chỗ anh ta, tôi chỉ muốn đạp cho anh ta sang một bên.
Đau đầu!
Một tay tôi chống đầu, một tay cầm bút chì vẽ lên giấy, thỉnh thoảng lại liếc sang gã đàn ông đẹp trai ngồi bên cạnh. Đúng là một khuôn mặt tuyệt mỹ! Cho dù anh ta không phải là con riêng của chủ tịch thì tôi chắc cũng chẳng nỡ đạp anh ta nửa phát ấy chứ, ai bảo tôi quá lương thiện cơ!
- Có vấn đề!- đang thần người nghĩ ngợi, đột nhiên anh chàng mì lên tiếng.
- Ở đâu có vấn đề?- tôi ngồi thẳng người lại, lập tức chú ý vào công việc.
- Tại sao chị cứ nhìn tôi chằm chằm thế?
Lâm Diệu có thể nói chuyện này bằng giọng điệu cực kì nghiêm túc cơ đấy! Máu nóng dồn lên đầu, tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng… nhưng tôi phải bình tình!
- Hèm hèm, anh không nhìn tôi sao biết tôi đang nhìn anh?- mặc dù trả lời như vậy có hơi tầm thường, nhưng tạm thời tôi chưa nghĩ ra được câu trả lời nào hay hơn thế!
- Tôi nhìn chị đấy!- Anh chàng mì mau mắn thừa nhận, trên khuôn mặt nghiêm chỉnh kia vụt hiện lên nụ cười tinh quái. Thích khiêu chiến với tôi hả? Đừng tưởng tôi không trị được cậu!
- Tôi biết là anh đang nhìn tôi nên tôi mới nhìn anh!
Anh chàng mì ngây ra hồi lâu mới định thần lại, nheo nheo mắt, khóe môi nhếch lên. Con gà trống bại trận vẫn còn cười được sao? Khả năng chịu đựng của anh ta đâu phải dạng tầm thường. Nhưng rõ ràng tôi không phải là một kẻ dễ dàng buông tha cho ai đó. Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt đểu cáng của anh ta, nhếch môi cười khinh bỉ: Dám đấu khẩu với tôi à? Anh còn non lắm!
Tôi có khả năng làm cho người khác “vui vẻ chấp nhận”, ngay cả tôi cũng không thể không khâm phục bản thân mình.
Đang mải mê đắc chí thì đột nhiên tôi cảm thấy cơ thể mình như đang lắc lư, không chỉ cơ thể mà cả cái máy tính trên bàn cũng đang lắc lư, cái bút chì vốn dĩ đang nằm yên cũng bắt đầu run lên bần bật.
- Hình như là có động đất!- Lâm Diệu nói.
- Ừ!
Tôi nắm chặt cây bút chì, vẽ vẽ lên giấy, nhưng vẽ mãi vẫn không được, đường thẳng cứ biến thành đường cong. Lại bắt đầu động đất rồi, mãi không thấy hết. Chết rồi!
- Động đất đấy, mau xuống lầu đi! Đừng đi cầu thang máy!- sếp từ trong văn phòng lao vụt ra, lớn tiếng gọi chúng tôi rồi lao thẳng ra ngoài như một mũi tên bắn.
Các đồng nghiệp bắt đầu la hét om sòm, vứt hết công việc đang dang dở và lao ra ngoài. Tôi và Lâm Diệu cũng không phải ngoại lệ.
Ra đến ngoài cửa văn phòng tôi mới chợt nhớ ra là mình quên chưa cầm cái ví liền chạy trở lại, cầm cái ví ở trên bàn lên. Trong văn phòng trống không ngoài tôi ra vẫn còn một người nữa chưa chạy. Dương Lệ Lệ thu mình trong góc bàn, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
- Lệ Lệ, cô sao thế?- tôi vội vàng chạy đến trước mặt cô ấy, hỏi.
- Tôi… chân tôi mềm nhũn ra rồi!- Lệ Lệ ngẩng đầu, hoang mang nhìn tôi, xem ra cô ấy sợ mất vía rồi.
- Cô có sao không? Lúc này mà chân lại mềm nhũn ra sao?
Lệ Lệ mỉm cười ảm đạm.
- Nào, lên đây tôi cõng cô!- tôi quỳ xuống trước mặt Lệ Lệ, chẳng nghĩ ngợi được gì nữa, mặc dù trận động đất này cũng không nghiêm trọng lắm nhưng đề phòng vẫn hơn, phải xuống trước rồi mới tính tiếp được!
Dương Lệ Lệ chẳng chút khách sao, leo ngay lên lưng tôi.
Lệ Lệ mặc dù không nặng nhưng đây đang là tầng năm đấy. Ôi mẹ ơi, mẹ phải thấy tự hào về con gái của mẹ đấy!
Sau một trận lắc lư, chao đảo, cuối cùng cơn động đất cũng dừng lại. Lúc tôi cõng Dương Lệ Lệ lê lết bám vào tường, thở hồng hộc xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, tiếng ồn ào mới lắng xuống. Hình tượng của tôi phút chốc được nâng lên cao vút.
Lâm Diệu chạy đến đầu tiên, đỡ Dương Lệ Lệ xuống khỏi lưng tôi, quan tâm hỏi: “Chị không sao chứ?”
Tôi đang định trả lời anh thử cõng cô ấy đi thì biết ngay, nhưng Dương Lệ Lệ đã cướp lời tôi: “Không sao, cám ơn anh!”
Cái cô này, tôi cõng cô xuống đây không phải là để cô cám ơn anh ta đâu! Thôi bỏ đi, tôi chẳng thèm so đo với cô làm gì!
Giờ đến lượt chân tôi mềm nhũn ra. Lệ Lệ vừa xuống khỏi lưng tôi là tôi ngồi bệt ra đất, thở hồng hộc.
-Lâm Sảng, cám ơn cô!- Dương Lệ Lệ cảm kích nói.
Cuối cùng cũng nhớ ra tôi rồi à? Tôi mỉm cười với Lệ Lệ, mệt không nói được ra hơi nữa.
- Lâm Sảng, chị thật là vĩ đại!
- Lâm Sảng…
Các đồng nghiệp vây lấy tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Sếp tôi mới thật là phô trương, cái bộ dạng vui mừng ấy cứ như thể sắp bật khóc đến nơi. Tôi không thể không lần nữa nghi ngờ rằng ông ấy đang để mắt đến mình.
- Lâm Sảng, vào ngay văn phòng tôi!
Là sếp, người mà tôi đã từng tưởng tượng là “bố rơi” của mình, là gã đàn ông biến thái thầm thích tôi, nhưng xưa nay lại rất quan tâm đến tôi, lúc này đang đứng ở cửa văn phòng ông ta.
- Lâm Sảng à, lần này tôi không thể bênh vực cô được nữa…- sếp đóng cửa lại, mở màn bằng giọng điệu quen thuộc.
- Thôi được rồi, ngài nói vào vấn đề chính đi, chú ý là vấn đề chính nhé!- câu này tôi đã nghe cả ngàn lần rồi, nghe đến mức nhàm cả tai rồi!
Sếp nhìn ra ngoài cửa, dám chắc là không có ai nghe trộm mới ghé sát tai tôi, thì thầm nói: “Nghe nói cậu Lâm Diệu kia chính là con trai riêng của chủ tịch Ngũ, là con trai riêng, hiểu không hả? Ban nãy tôi đã ra hiệu cho cô rồi, sao cô vẫn không hiểu hả? Lại còn gào lên với người ta nữa chứ?
Nghe sếp nói vậy tôi bắt đầu toát mồ hôi, thật không thể tìm được chút dấu hiệu nào cho thấy ông ấy đang “nói đùa”, thậm chí còn ngược lại, bộ dạng của sếp vô cùng nghiêm túc. Tôi muốn khóc, hóa ra ban nãy ông ấy nháy mắt ra hiệu cho tôi là có ý này, thế mà tôi lại vô tình đắc tội với ông lớn. Nhưng nếu anh ta là con riêng của chủ tịch, vậy còn đến đây học hành cái gì? Anh ta nên học cách tranh tài sản như trong mấy bộ phim truyền hình mới phải.
- Sếp, tin này có đáng tin không?- tôi run rẩy hỏi.
- Đáng tin!- sếp chưa bao giờ nghiêm nghị như vậy cả.
- Sếp, tôi đã tỉnh ngộ rồi, một lời ngài nói làm tôi như người tỉnh lại từ trong mơ, tôi thật sự đã tỉnh rồi ạ!- câu trả lời của sếp làm cho tôi rùng mình, tôi xúc động nắm chặt lấy tay sếp, hồi lâu sau mới bỏ ra.
Lúc về chỗ ngồi, tôi vội vàng chuyển một cái ghế dễ chịu nhất sang cho anh chàng mì kia, bảo anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi.
- Cái cậu… à không… Mì…. À không phải, Lâm Diệu đúng không nhỉ?- tôi cố nở nụ cười lấy lòng.
- Hả? – anh ta nhướn mày mỉm cười với tôi, sống mũi thẳng tắp, hàng lông mi dài, làn da hơi đen nhưng không hề thô ráp, khóe môi khẽ nhếch sang hai bên để lộ nụ cười mê đắm lòng người. Sao hắn ta vẫn chưa hết cười thế nhỉ? Tôi khó nhọc nuốt nước bọt.
- Tại sao anh muốn vào công ty này?- tôi cẩn thận dò hỏi.
- Lúc phỏng vấn tôi đã trả lời rồi!- anh ta thờ ơ nói, dường như không muốn trả lời câu hỏi của tôi. Cái thằng nhóc này, là đàn chị mà tôi không thể hỏi lại một lần hay sao? Nể mặt anh là con riêng… tôi nhịn anh!
- Ừm, năm nay anh bao nhiêu tuổi?- tôi điều tra sâu hơn.
- Hai lăm!- hài, bảo sao vẫn còn con nít! Chỉ có điều tôi cũng hai lăm, thế sao tôi lại không con nít như vậy? Thật là đau lòng, anh ta gọi tôi là “Chị Lâm”.
- Bố mẹ anh thì sao?- tôi buộc phải hỏi câu hỏi này.
- Chị hỏi cái này làm gì? Điều tra lý lịch à?- mặt Lâm Diệu hơi thay đổi, ánh mắt chợt sáng lên. Vậy là thông tin tôi thu được từ sếp lại tăng thêm 10% độ tin cậy rồi.
- Không, chỉ tiện miệng hỏi chơi thôi! Đồng nghiệp phải hiểu rõ về nhau, anh hiểu chứ?- tôi cười ngọt ngào, hai tay cầm danh thiếp đưa cho anh ta: “Sau này mong anh chỉ bảo thêm!”
Lâm Diệu đón lấy tấm danh thiếp trên tay tôi, liếc sơ qua rồi tiện tay đặt xuống bàn, ghé mặt sát vào tôi, thì thầm: “Tất cả những gì về chị tôi đều hiểu hết rồi, sau này chị phải tìm hiểu tôi nhiều hơn đấy!”
Anh hiểu hết về tôi ư? Chẳng qua chỉ phun có một sợi mì vào bát người ta, người ta còn chưa ăn mà đã tưởng rằng mình là con giun trong bụng người ta rồi sao? Nhãi ranh, đừng có giả bộ trước mặt chị mày! Còn cả nụ cười chết tiệt kia nữa, nhìn thấy là chỉ muốn bóp chết anh ta thôi!
- Tiếp theo sẽ làm gì?
- Hôm nay xem qua tài liệu đi, mai tôi sẽ dạy anh cụ thể! Nửa tháng sau là anh có thể tự mình làm việc rồi!- tôi mỉm cười gật đầu đầy thiện chí với Lâm Diệu: “Công việc chính của chúng ta là tiếp nhận đơn hàng, sau đó đối phó với những khách hàng đang nổi cơn thịnh nộ vì công ty chưa kịp giao hàng.”
- Có gì khó đâu!- anh chàng mì nhún vai rồi lật giở những đơn hàng trên mặt bàn.
Không khó, thật sự không khó. Tôi làm việc ở công ty này hơn nửa năm rồi, tóc đã giảm đi một phần ba, ngày nào cũng nằm mơ thấy khách hàng cầm dao đến chém mình, mang axit đến tạt vào mình, chỉ bởi vì công ty không kịp giao hàng.
Nhưng mà hàng này có phải do tôi sản xuất đâu, chém tôi, tạt axit tôi có tác dụng gì chứ? Muốn chém muốn tạt phải tìm “bầu trời” mà xử.
Vì vậy hoàn toàn có thể hiểu được vì sao tôi mới hai nhăm tuổi mà đã lõi đời như vậy, không sao, chỉ khoảng nửa năm nữa thôi là tôi có thể gọi anh là “Chú ơi” được rồi. Ha ha, tôi cười đầy tinh quái.
Cái chỗ ngồi vốn chỉ thích hợp cho một người ngồi nay bỗng nhiên có thêm một người nữa vào chen chúc thật không thể tưởng tượng được, làm gì cũng phải cẩn thận để tránh đụng chạm tay chân, chuyện này khiến cho tôi vừa cười thầm vừa khó xử. Mặc dù tôi phải thừa nhận rằng có chút động chạm với một anh chàng đẹp trai như thế này chẳng hề thiệt thòi gì cho mình, nhưng tôi vẫn phải cực kì cảnh giác với gã con riêng của chủ tịch này.
Điều đáng ghét là, vốn dĩ chuyện chạm chân chạm tay chỉ là một việc hết sức bình thường, cứ bất cẩn một chút là xảy ra, nhưng nhìn ánh mắt anh ta dường như đang cố tình đụng chạm tôi vậy. Cái bộ dạng đểu cáng ấy chỉ khiến tôi tức muốn moi mắt anh ta ra. Vì vậy mỗi lần đi qua chỗ anh ta, tôi chỉ muốn đạp cho anh ta sang một bên.
Đau đầu!
Một tay tôi chống đầu, một tay cầm bút chì vẽ lên giấy, thỉnh thoảng lại liếc sang gã đàn ông đẹp trai ngồi bên cạnh. Đúng là một khuôn mặt tuyệt mỹ! Cho dù anh ta không phải là con riêng của chủ tịch thì tôi chắc cũng chẳng nỡ đạp anh ta nửa phát ấy chứ, ai bảo tôi quá lương thiện cơ!
- Có vấn đề!- đang thần người nghĩ ngợi, đột nhiên anh chàng mì lên tiếng.
- Ở đâu có vấn đề?- tôi ngồi thẳng người lại, lập tức chú ý vào công việc.
- Tại sao chị cứ nhìn tôi chằm chằm thế?
Lâm Diệu có thể nói chuyện này bằng giọng điệu cực kì nghiêm túc cơ đấy! Máu nóng dồn lên đầu, tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng… nhưng tôi phải bình tình!
- Hèm hèm, anh không nhìn tôi sao biết tôi đang nhìn anh?- mặc dù trả lời như vậy có hơi tầm thường, nhưng tạm thời tôi chưa nghĩ ra được câu trả lời nào hay hơn thế!
- Tôi nhìn chị đấy!- Anh chàng mì mau mắn thừa nhận, trên khuôn mặt nghiêm chỉnh kia vụt hiện lên nụ cười tinh quái. Thích khiêu chiến với tôi hả? Đừng tưởng tôi không trị được cậu!
- Tôi biết là anh đang nhìn tôi nên tôi mới nhìn anh!
Anh chàng mì ngây ra hồi lâu mới định thần lại, nheo nheo mắt, khóe môi nhếch lên. Con gà trống bại trận vẫn còn cười được sao? Khả năng chịu đựng của anh ta đâu phải dạng tầm thường. Nhưng rõ ràng tôi không phải là một kẻ dễ dàng buông tha cho ai đó. Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt đểu cáng của anh ta, nhếch môi cười khinh bỉ: Dám đấu khẩu với tôi à? Anh còn non lắm!
Tôi có khả năng làm cho người khác “vui vẻ chấp nhận”, ngay cả tôi cũng không thể không khâm phục bản thân mình.
Đang mải mê đắc chí thì đột nhiên tôi cảm thấy cơ thể mình như đang lắc lư, không chỉ cơ thể mà cả cái máy tính trên bàn cũng đang lắc lư, cái bút chì vốn dĩ đang nằm yên cũng bắt đầu run lên bần bật.
- Hình như là có động đất!- Lâm Diệu nói.
- Ừ!
Tôi nắm chặt cây bút chì, vẽ vẽ lên giấy, nhưng vẽ mãi vẫn không được, đường thẳng cứ biến thành đường cong. Lại bắt đầu động đất rồi, mãi không thấy hết. Chết rồi!
- Động đất đấy, mau xuống lầu đi! Đừng đi cầu thang máy!- sếp từ trong văn phòng lao vụt ra, lớn tiếng gọi chúng tôi rồi lao thẳng ra ngoài như một mũi tên bắn.
Các đồng nghiệp bắt đầu la hét om sòm, vứt hết công việc đang dang dở và lao ra ngoài. Tôi và Lâm Diệu cũng không phải ngoại lệ.
Ra đến ngoài cửa văn phòng tôi mới chợt nhớ ra là mình quên chưa cầm cái ví liền chạy trở lại, cầm cái ví ở trên bàn lên. Trong văn phòng trống không ngoài tôi ra vẫn còn một người nữa chưa chạy. Dương Lệ Lệ thu mình trong góc bàn, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
- Lệ Lệ, cô sao thế?- tôi vội vàng chạy đến trước mặt cô ấy, hỏi.
- Tôi… chân tôi mềm nhũn ra rồi!- Lệ Lệ ngẩng đầu, hoang mang nhìn tôi, xem ra cô ấy sợ mất vía rồi.
- Cô có sao không? Lúc này mà chân lại mềm nhũn ra sao?
Lệ Lệ mỉm cười ảm đạm.
- Nào, lên đây tôi cõng cô!- tôi quỳ xuống trước mặt Lệ Lệ, chẳng nghĩ ngợi được gì nữa, mặc dù trận động đất này cũng không nghiêm trọng lắm nhưng đề phòng vẫn hơn, phải xuống trước rồi mới tính tiếp được!
Dương Lệ Lệ chẳng chút khách sao, leo ngay lên lưng tôi.
Lệ Lệ mặc dù không nặng nhưng đây đang là tầng năm đấy. Ôi mẹ ơi, mẹ phải thấy tự hào về con gái của mẹ đấy!
Sau một trận lắc lư, chao đảo, cuối cùng cơn động đất cũng dừng lại. Lúc tôi cõng Dương Lệ Lệ lê lết bám vào tường, thở hồng hộc xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, tiếng ồn ào mới lắng xuống. Hình tượng của tôi phút chốc được nâng lên cao vút.
Lâm Diệu chạy đến đầu tiên, đỡ Dương Lệ Lệ xuống khỏi lưng tôi, quan tâm hỏi: “Chị không sao chứ?”
Tôi đang định trả lời anh thử cõng cô ấy đi thì biết ngay, nhưng Dương Lệ Lệ đã cướp lời tôi: “Không sao, cám ơn anh!”
Cái cô này, tôi cõng cô xuống đây không phải là để cô cám ơn anh ta đâu! Thôi bỏ đi, tôi chẳng thèm so đo với cô làm gì!
Giờ đến lượt chân tôi mềm nhũn ra. Lệ Lệ vừa xuống khỏi lưng tôi là tôi ngồi bệt ra đất, thở hồng hộc.
-Lâm Sảng, cám ơn cô!- Dương Lệ Lệ cảm kích nói.
Cuối cùng cũng nhớ ra tôi rồi à? Tôi mỉm cười với Lệ Lệ, mệt không nói được ra hơi nữa.
- Lâm Sảng, chị thật là vĩ đại!
- Lâm Sảng…
Các đồng nghiệp vây lấy tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Sếp tôi mới thật là phô trương, cái bộ dạng vui mừng ấy cứ như thể sắp bật khóc đến nơi. Tôi không thể không lần nữa nghi ngờ rằng ông ấy đang để mắt đến mình.
Tác giả :
Không Hữu Cố Sự