Câu Chuyện Về Em
Chương 54
Tới gần tối, Ôn Hành Chi và Ôn Viễn mới về đến nhà cũ của Ôn gia.
Đỗ xe xong, mới vừa đi tới trong sân, đã nhìn thấy Lý Tiểu Đường và bà nội Thành đang đứng ở cửa chính. Hai bà rảnh rỗi hàn huyên với nhau, lúc nhìn ra thấy hai người họ đi vào, lập tức liền im bặt. Ôn Viễn nhất thời hơi khẩn trương, theo bản năng cầm lấy tay của Ôn Hành Chi thật chặt.
Lý Tiểu Đường vui vẻ nói: "Tôi nghĩ, đứa nhỏ này chắc đang sợ lắm đây."
"Tôi cũng thấy thế." Bà nội Thành liền trêu ghẹo.
Ôn Hành Chi cười nhạt, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của người nào đó, để trấn an.
"Còn đứng ngẩn ở đó làm gì? Tới đây cho bà nhìn chút nào." Bà nội Thành vẫy tay gọi Ôn Viễn, cũng đã lâu chưa gặp, sao có thể không nhớ chứ. Đến gần quan sát một lượt từ trên xuống dưới, tuy biết rằng con nhóc này từ nhỏ đến lớn đều không béo, nhưng nhìn cái cằm hơi nhọn của cô vẫn thấy đau lòng không dứt:"Gầy."
"Đâu có." Ôn Viễn chớp chớp đôi mắt trong veo nói tiếp:”Bà sờ chỗ này thử xem, cũng sắp có bụng đến nơi rồi."
Bà nội Thành không lên tiếng, vành mắt hồng lên, lúc này Lý Tiểu Đường lại vỗ tay của cô nói: ”Mau vào nhà nghỉ đi, trời rất lạnh mà lại ăn mặc phong phanh thế, không sợ lạnh sao."
Ôn Viễn cười ngọt ngào đáp: ”Dì Đường, dì đã tới rồi ạ. Chú Từ đâu rồi?"
"Đang bận rộn ở trong bếp, mẹ cháu cũng ở trong đó, biết hôm nay các cháu trở lại, nên muốn làm một mâm đồ ăn ngon."
"Vậy thì tốt quá." Ôn Viễn cười cong mắt đáp:”Cháu thích ăn nhất đồ do chú Từ nấu."
Lý Tiểu Đường liếc xéo Ôn Hành Chi hỏi: ”Nhìn dáng vẻ như vậy, chắc là người này thời gian qua đã bỏ đói con bé rồi?"
Ôn tiên sinh vẫn bình tĩnh chống đỡ: "Dì cảm thấy có khả năng đó sao?"
Rõ ràng là chỉ là một câu nói bình thường, nhưng lọt vào tai người bạn nhỏ nào đó, lập tức liền sửng sốt cảm thấy có gì đó không đúng. Cô hất đầu, bĩu môi trừng mắt nhìn anh.
Ôn Hành Chi còn đang muốn trêu chọc cô thì liền nhìn thấy ông cụ.
Lúc này Ôn Khác đang đứng ở cầu thang lầu hai, chuẩn bị đi xuống, thấy tầm mắt của mọi người đang đặt lên trên người mình, ngược lại càng không vội. Ông nhìn hai người kia rồi lên tiếng: "Thế nào, lập được công rồi hả ? Còn phải khiến mọi người ra cổng hoan nghênh chào đón mới được sao?"
Vừa nghe thấy giọng nói của ông nội, Ôn Viễn không nhịn được mà rùng mình. Những người khác không ai nhúc nhích , bà nội Thành quay sang nhìn Ôn Viễn, Lý Tiểu Đường cười tủm tỉm, không đáp lời, mà Ôn Hành Chi thì đang nhíu mày nhìn ông cụ.
Mặt cuả ông cụ vẫn không nén được lửa giận, quét mắt nhìn Ôn Viễn nói: "Cháu qua đây, đi với ta đến thư phòng."
Ôn Viễn thót tim, trong đầu còn chưa nghĩ ra là có muốn đi hay không, thì dưới chân đã tự động bước theo. Ôn Hành Chi thấy thế vội vàng giữ chặt tay cô lại, Ôn Viễn kinh ngạc nhìn anh, lại thấy anh lại không nhìn mình mà nhìn ông cụ nói: "Chuyện đã đến nước này rồi, ngài muốn nói gì thì cũng nên nói trước mắt của con."
Ông cụ trừng mắt liếc anh rồi xoay người đi vào thư phòng. Như vậy cũng coi như là đã chấp nhận để cho Ôn Hành Chi và Ôn Viễn cùng nhau lên lầu hai.
Trong nhà này, từ nhỏ đến lớn chuyện Ôn Viễn không thích chính là phải đi vào trong thư phòng, bất luận là của Ôn Hành Lễ hay là của Ôn Khác . Thư phòng của Ôn Khác tương đương với phòng tiếp khách nhỏ, phàm là nhân vật quan trọng hoặc vấn đề gì đều ở bên trong này nói chuyện, cho nên Ôn Viễn rất ít khi đi vào. Ôn Hành Lễ thì ngược lại, ông rất ít khi tiếp khách ở nhà, vì vậy thư phòng của ông trừ để làm việc thì chính là để giáo dục con cái. Ông là người văn nhã, dù cho con của mình có phạm sai lầm thì lúc nào cũng chừa lại cho chúng ít mặt mũi, cho nên bình thường không bao giờ ở trước mặt người thứ ba mà khiển trách dậy dỗ, bình thường vẫn luôn gọi vào trong thư phòng. Đối với thư phòng này, Ôn Kỳ vào nhiều hơn cô rất nhiều. Bởi vì anh so với cô luôn nghịch ngợm hơn, nên bị đánh chửi mãi cũng thành thói quen rồi.
Ôn Hành Chi hiển nhiên cũng là khách quen với thư phòng của ông cụ, vừa vào cửa, liền tìm một cái ghế dài thoải mái ngồi xuống. Ông cụ trợn mắt lên giận dữ nhìn anh, chỉ chỉ vào một cái bàn nói: "Nếu không ngại, thì toi để cho anh ngồi đó nhé?"
"Lão ngài cũng không nói là không được."
Ông cụ cũng hiểu vào lúc này này con trai mình chắc hẳn đang tức giận, liếc nhìn anh một cái rồi đẩy đẩy ly trà trước mặt: "Rót cho tôi ly trà."
Ôn Hành Chi hơi ngẩng đầu, nhưng vẫn không đứng dậy. Mà Ôn Viễn nãy giờ vẫn đứng một bên thì lại gấp gần chết rồi, sợ ông cụ vì vậy mà lại tức giận, đang muốn đi cho châm trà ch ông, thì người bên cạnh đã đứng lên, cầm ly trà trước mặt ông cụ, đi tới trước ngăn tủ rót trà cho ông.
Ông cụ giương mắt dõi theo, rồi ngồi dựa vào trên ghế, xem ra đang hài lòng. Vì thế tầm mắt của ông bắt đầu rơi lên trên người.
"Sức khỏe của cháu như thế nào rồi?"
Bỗng nhiên thấy hỏi đến mình, Ôn Viễn tựa như phản xạ có điều kiện bật ra: "Đỡ nhiều rồi ạ."
Ông cụ ”A” một tiếng, rồi lại gật đầu.
"Lúc này lão ngài thật đúng là thông minh". Ôn Hành Chi đặt ly trà xuống trước mặt ông cụ, cũng không hề vội vã, nhìn ông nói tiếp: ”Nhà cũ bao nhiêu năm chưa từng có người ở qua, ngài mới dọn dẹp có vài ngày đã đem con người ta đến đó, vừa ẩm lại vừa lạnh, không sinh bệnh mới là lạ."
Đánh đòn phủ đầu còn chưa tính, hiện tại ông ngồi, anh đứng, rất rõ ràng là ở trên cao nhìn xuống nhưng vẫn cảm thấy bản thân mình đang ở thế thượng phong, vì vậy đối mặt việc làm khó dễ của con trai, phản ứng ông cụ coi như vẫn bình tĩnh, nâng ly trà lên, nhấc nắp trà ra, khẽ nhấp thử rồi cau mày nói: "Anh pha loại trà gì vậy? Là loại tôi vẫn thường uống?"
Ôn Hành Chi cúi người xuống, hai tay chống lên bàn, chợt mỉm cười: "Nhiều ngày như vậy nhưng con vẫn muốn hỏi ngài một vấn đề."
"Hả?" Ông cụ ngẩng đầu lên nhìn anh, vỗ bàn đáp:”Nói thử xem."
"Lão ngài nhốt Ôn Viễn ở đó, muốn đưa cô ấy đến chỗ nào?"
"Cái này không mượn anh phải quan tâm." Ông cụ không nhanh không chậm phản kích lại.
Trên mặt người kia cười nhưng lại như không cười, từ từ đọng lại nơi khóe môi, Ôn Viễn đứng ở một bên nghe, nhưng lại không khẩn trương như lúc mới vào, ngược lại còn thấy thoải mái hơn. Bởi vì, nhìn hai người đàn ông một già một trẻ đấu trí với nhau, không ai phục ai, là một việc..... thật có ý tứ. Nhất là Ôn Hành Chi, cô chưa bao giờ gặp qua người mà trong nháy mắt có thể làm cho anh không phản bác được như vâyk.
"Được rồi." Ông cụ lại nói: ”Bây giờ nói đến chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, người thì anh cũng đã tìm được, chúng ta nên nói đến chuyện khác thì tốt hơn."
"Ngài nói đi."
"Tôi biết rõ, là anh đang trách tôi." Quan sát con trai một lát, ông cụ có vẻ hơi chần chờ mở miệng:”Anh vẫn trách tôi tự tiện động vào phòng mà mẹ anh thích nhất khi còn sống, lại còn nhốt con bé vào bên trong đó nữa."
Ôn Hành Chi nghe xong, cười như không cười đáp: "Cho nên?"
"Cho nên về điểm này tôi có thể nhận lỗi với anh....." Ông cụ trầm ngâm suy nghĩ rồi gằn từng chữ một: ”Nhưng chuyện tôi muốn nói với anh chính là, không đồng ý thì chưa chắc sẽ đồng ý."
Dứt lời, ông cụ mở đôi mắt sắc bén, tinh tế ra nhìn thẳng vào anh.
Ôn Hành Chi hình như cũng đang nhìn lại ông cụ, một lát sau liền ồ lên, nói: " Đã biết."
Một chữ hời hợt này làm cho ông cụ muốn nổi nóng rồi, ông lại gõ gõ lên bàn, nhìn Ôn Viễn vẫn còn đang ngẩn người, cường điệu nói: "Cháu nghe rõ lời của ông nói rồi chứ hả ?"
Ôn Hành Chi đầy thâm ý cười cười, lướt qua cái ghế ở trước mặt, ngồi xuống: "Lão ngài yên tâm, con còn không chu đáo đến mức này."
Trán của ông cụ lúc này hằn lên đầy gân xanh: ”Vậy bây giờ ý của anh là gì?"
"Ý của con..... chính là tôn trọng ý kiến của ngài." Ôn Hành Chi lại nói:”Nhưng chỉ là tôn trọng thôi, chứ không phải tuân theo."
Bạn học Ôn Viễn cũng tâm linh tương thông với ai kia rất muốn bộc bạch: thật ra thì lời này cùng với câu:"Con không đồng ý với lời kia của cha, nhưng sẽ không phản đối câu nói kia" chẳng khác gì nhau cả, dùng tiếng lóng giải thích thì chính là..... ngài nói nhảm rồi.
Ông cụ giờ phút này cũng không giận tím mặt như Ôn Viễn tưởng tượng, trái lại không hề có biểu cảm gì cả, chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú con trai mình một lát, sau đó dựa vào ghế, bưng ly trà sắp lạnh lên uống một hớp.
Cục diện này lại trở nên thú vị rồi.
Ôn Hành Chi xoa xoa mi tâm, đang muốn mở miệng lần nữa, thư phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Cửa liền được xê dịch sau đó thấy Lý Tiểu Đường từ bên ngoài thò đầu vào.
"Nói xong rồi sao? Đến lúc ăn cơm rồi."
Ôn Hành Chi và Ôn Viễn cũng mím chặt môi không lên tiếng, ngược lại ông cụ liền đứng lên, vươn vươn lưng cho đỡ mỏi nói: " Đ xuống ăn cơm đã. Cũng đã lâu không được nếm thử tài nghệ của lão Từ rồi."
"Tối nay bảo đảm cam đoan đủ." Lý Tiểu Đường lại liếc mắt vào thư phòng dặn dò: "Hai người các cháu cũng mau xuống đi!"
Mắt nhìn thấy bóng dáng ông nội biến mất, Ôn Viễn thở phào nhẹ nhõm, bộc phát hỏi: "Em...em không hiểu nổi tình huống này là như thế nào?"
Ôn Hành Chi hơi nhíu mày, suy tư một lát, rồi khẽ cười. Anh vuốt ve ngón tay mượt mà của Ôn Viễn, nói sâu xa: "Có ý tứ."
Một bữa cơm này khiến cho Ôn Viễn như lạc vào trong sương mù, ăn cơm tối xong, Từ Mạc Tu và Lý Tiểu Đường ngồi chơi không bao lâu liền trở về. Ôn Hành Chi ngẫm nghĩ một lát, vừa đứng lên, liền nghe ông cụ hừ lạnh: "Thế nào, vừa trở về lại không muốn ở một tối, cái nhà cũ này đã không còn là nhà của anh rồi hả ?"
Vừa nghe Ôn Hành Chi cảm thấy mù mờ, nhưng lập tức liền hiểu ra. Anh và Ôn Viễn đưa mắt nhìn nhau, cười đáp: "Con muốn đi lúc nào, làm phiền dì út và chú Từ lâu như vậy, muốn nói cám ơn không được sao?"
Ông cụ xuyên cặp kính lão nhìn anh, ý muốn nói là anh cũng biết đã phiền toái đến người ta sao. Ôn Hành Chi vỗ vỗ đầu Ôn Viễn, ghé vào bên tai cô thì thầm mấy câu, sau đó liền đi ra ngoài tiễn Lý Tiểu Đường và Từ Mạc Tu. Ôn Viễn ngồi bên cạnh bà nội Thành, bụng còn ôm một cái túi sưởi nhỏ, tự nhiên không hiểu sao mặt lại đỏ lên.
Đêm đó, Ôn Hành Chi và Ôn Viễn đều ở lại nhà cũ của Ôn gia.
Sau khi ăn xong, ông cụ cũng không tìm hai người họ nói chuyện nữa. Ôn Hành Lễ và Ôn Kỳ cũng không về nhà, thừa dịp bà nội Thành và Kiều Vũ Phân dọn dẹp phòng cho mình, ông cụ cũng trở về phòng nghỉ ngơi, Ôn Viễn đến bên cạnh Ôn Hành Chi hỏi:”Tối nay chúng ta ở đây thật sao?"
"Thế nào?". Tầm mắt của Ôn Hành Chi đang đặt trên laptop liền ngẩng lên, xoa xoa mái tóc có chút rối của cô, toàn tâm toàn ý nhìn vào bụng nhỏ kia, rồi lại đưa tay sờ sờ hỏi: ”Đau lắm sao?"
Hôm nay, lúc xe sắp lái đến thành phố B, Ôn Viễn bỗng nhiên cảm thấy phía dưới là lạ, dừng lại ở khu tự phục vụ, đi vào nhà vệ sinh mới phát hiện ra thân thích của cô lại tới thăm rồi. Mỗi lần của cô cũng không phản ứng mãnh liệt lắm, nhưng hôm nay không biết thế nào, so với trước kia lại đau đến như vậy. Nhưng vừa nói chính sự, người này lại chợt động tay động chân, nên Ôn Viễn lại phải vỗ vào tay của anh, mặt cũng hồng lên: ”Đỡ hơn một chút rồi."
Ôn Hành Chi chỉ ừ rồi không nói gì, màn hình lúc này lại chợt sáng, anh quay đầu sang nhìn, vừa gõ bàn phím vừa nói: "Sinh con xong chắc sẽ khá hơn."
Ôn Viễn cảm giác được gương mặt mình hiện giờ chẳng khác gì quả trứng vừa luộc chín: "Anh, anh nói cho ai nghe thế?"
Ôn tiên sinh đặc biệt nghiêm trang đáp: "Còn nói cho người khác nghe sao?" Ngay cả trẻ con nghe cũng còn hiểu.
Ôn Viễn bấm lên tay anh đáp: ”Em đang nói chính sự với anh, mà anh lại làm gì thế?"
"Tối nay trước hết cứ ở lại dây." Anh dứt khoát đáp.
"Vậy sau này thì sao?"
"Mấy ngày nữa trở về thành phố T, lúc nào rảnh sẽ trở về."
"Em cũng về cùng sao?"
Trên đầu lại bị gõ một cái, Ôn Viễn xuýt xoa che gáy lại, ngẫm nghĩ một lát, lại hỏi: "Hôm nay, ông nội nói như thế là có ý gì? Hình như ông vẫn không đồng ý."
Ôn Hành Chi chỉ ừ một tiếng, sau đó lại nhìn chằm chằm vào màn hình, một lát sau mới không nhanh không chậm nói: "Có đồng ý hay không cũng không sao cả, không phản đối là được rồi."
Ôn Viễn hơi mất hồn nhìn anh, Ôn Hành Chi nhìn thấy vẻ mặt hồng hồng đang nghiêm túc suy nghĩ trông cực kỳ ngây thơ kia, thân thể mấy ngày nay đã sớm quen thuộc với nhau bất chợt nổi lên phản ứng. Nhưng đây không phải là nơi riêng tư nên anh đành phải kìm chế lại, gõ gõ lên đầu cô nói: "Ngủ thôi, hôm nay cũng mệt lắm rồi."
Ôn Viễn che đầu, mím miệng nhìn theo bóng lưng của ai đó, tức giận đi theo anh lên lầu.
Ở trong nhà cũ, Ôn Viễn cho dù có to gan thế nào cũng không dám ngủ cùng phòng với Ôn Hành Chi. Cô trở về phòng của mình, vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Kiều Vũ Phân đang cúi người trải giường chiếu cho mình.Giường đã được trải hai tầng đệm quân dụng dầy, mắt nhìn thấy Kiều Vũ Phân còn muốn chồng thêm tầng thứ ba, Ôn Viễn liền bội vàng ngăn lại: "Đủ rồi mẹ, đã dầy lắm rồi."
Thấy rõ ràng người tới là ai, Kiều Vũ Phân mới ngượng ngùng cười cười: "Cũng được, thêm một lớp đệm điện thôi, mấy ngày nay trong đại viện không khí rất ấm, vì vậy trong nhà cũng không được ấm cho lắm."
Ôn Viễn liền vâng dạ trả lời, rồi cùng bà đi đến bên giường trải nốt lớp đệm điện lên, hai người từ hai đầu đến lúc trải ra giữa tay không cẩn thận chạm vào cùng một nơi, Ôn Viễn hơi sửng sốt nhưng sau đó liền rút ra, nhưng lại bị Kiều Vũ Phân bắt được: "Sao cổ tay lại bị bầm tím như vậy?"
Ôn Viễn ngượng ngùng nói: "Lúc truyền nước ấy mà, da con cũng rất dễ bị tím."
Nói tới đoạn này Kiều Vũ Phân liền hiểu, đứa nhỏ này bình thường cũng không phải là người yếu ớt, nhưng lại đặc biệt sợ đau, nhất là những lúc phải tiêm. Hơi đau một chút liền loạn cả lên, có lần tiêm mà còn bị lệch kim đến mấy lần. Nhưng Kiều Vũ Phân lại không buông tay ra như cô nghĩ , chỉ là nhẹ nhàng xoa cổ tay của cô hỏi: "Bệnh tình đỡ hơn rồi chứ?"
"Khỏe rồi, đã sớm đỡ rồi ạ."
"Vậy thì tốt."
Kiều Vũ Phân nói nhỏ. Thật ra thì bà đều biết rõ, biết Ôn Viễn sau khi tới thị trấn A liền bị viêm họng phải truyền dịch mất mấy ngày. Cũng vì thế mà trong lòng cực kỳ tự trách.
"Ôn Viễn, mẹ....."
"Con hiểu mà."
Bị ngắt giữa chừng, Kiều Vũ Phân kinh ngạc nhìn Ôn Viễn.
"Con biết không phải mẹ cố ý gạt con đến đại viện cũ." Mắt Ôn Viễn sáng ngời nhìn bà nói, sợ bà nghe không hiểu, lại bổ sung.”Sau khi sự tình bị ông nội phát hiện, mẹ vẫn không phản đối bọn con, không phải sao?"
"Đó là bởi vì....."
"Mặc kệ bởi vì cái gì, con cũng đều rất cảm kích."
Nói xong, cô liền cười ngọt ngào, lại tăng thêm mấy phần trẻ con nghịch ngợm. Cô cũng hiểu rõ, nguyên nhân chính mà Kiều Vũ Phân không phản đối đó là vì Ôn Kỳ, nhưng cô vẫn thấy cảm kích bà, mà nguyên nhân khiến cô thấy cảm kích nếu nói ra sẽ rất phức tạp. Có lẽ là trực giác chăng, nên cô vẫn thủy chung tin tưởng, bà vẫn hết sức yêu thương mình, cho dù sự yêu thương này của bà trói buộc cô đến sắp không thở nổi.
Mà Kiều Vũ Phân thấy Ôn Viễn như vậy, mũi đột nhiên lại cay cay, nước mắt thánh thót rơi xuống. Ôn Viễn luống cuống gọi:”Mẹ, con....."
"Mẹ không sao ." Kiều Vũ Phân vỗ vỗ vào tay của cô, ngẩng đầu lên nhìn vào tóc mái trên trán cô, vành mắt hồng hồng lộ ra trước mặt Ôn Viễn, khiến cô cũng thấy khó chịu.
"Mẹ, quá khứ có rất nhiều chuyện, là do con không hiểu chuyện. Con không nên....."
Thấy cô muốn sám hối, Kiều Vũ Phân liền chặn lại: "Ba con thường nói giả vờ hồ đồ, thật ra thì mẹ cũng vậy, lừa mình dối người cũng được, thật sự hồ đồ cũng được, vài chục năm cũng đã qua, chuyện vừa rồi của con làm cho mẹ chợt tỉnh ra. Khi đó thật không biết nên làm sao mới tốt nữa. Mẹ đã từng nghĩ, đứa nhỏ này không phải của mình rồi sao? Thế nào bỗng nhiên lại biến thành như vậy?"
Khóe mắt của Ôn Viễn cũng bắt đầu ửng hồng, run giọng nói : "Là do con không tốt."
Kiều Vũ Phân lắc đầu đáp: "Không nói đến cái này nữa, quá giày vò rồi." Bà lại cười nói tiếp:”Có lẽ là mẹ sắp già rồi, không thích hợp để nghĩ nhiều, lại càng không thích hợp có tâm tư khác. Chỉ cần con và Ôn Kỳ đều tốt thì mẹ liền thấy yên tâm. Có thể đồng ý với mẹ không?"
Bà vẫn không yên lòng, không yên lòng về Ôn Kỳ.
Nhưng Ôn Viễn cũng cảm thấy không cần thiết, cô nhìn Kiều Vũ Phân, cười rộ lên: "Vâng."
Một đêm này, Ôn Viễn ngủ rất an ổn.
Sáng hôm sau liền thức dậy muộn, tay chân vừa luống cuống đi xuống dưới nhà, đã nhìn thấy Ôn Hành Chi đang đổi giày. Ôn Viễn chạy đến trước mặt anh, bị anh ôm eo cản lại.
"Em muốn đi đâu?"
Hiện tại trong lòng cô vẫn còn có chút ám ảnh, vừa thấy anh ném mình ở lại nhà cũ cũng có chút sợ. Ôn Hành Chi cũng hiểu rõ điều này liền nói: "Có một hội nghị cần phải tham gia, sẽ không về muộn đâu."
Ôn Viễn liền ” A” lên, sau đó cúi đầu rối rắm xoắn vạt áo ngủ, Ôn Hành Chi vỗ vỗ lên mặt của cô trấn an: "Được rồi, lúc này ông cụ cũng không ở nhà, bà nội Thành và chị dâu cũng đi ra ngoài rồi, dì út sợ em buồn chán, lát nữa sẽ tới đón em."
Ôn Viễn lập tức lên tinh thần.”Thật sao?"
"Lừa em làm gì." Thay xong giày, anh ngẩng mắt nhìn cô gái nào đó đang đứng ở trên bậc thang, tâm lại động đậy, liền hôn lên trán của cô: ”Phòng bếp còn có bữa sáng đấy, đợi lát nữa tự mình ăn nhé. Nhớ chưa?"
Ôn Viễn liền gật đầu, rồi tiễn Ôn Hành Chi đi, vừa ăn sáng xong, thì xe của Lý Tiểu Đường cũng vừa đến, là Từ Mạc Tu đến đón cô.
Hôm nay là ngày Lý Tiểu Đường đi kiểm tra sức khỏe, lần này bà ở thành phố B đợi lâu như vậy một trong những nguyên nhân cũng bởi vì tình trạng sức khỏe không tốt. Mặc dù trong khoảng thời gian này thân thể của bà không có vấn đề gì lớn, nhưng Từ Mạc Tu và Ôn Khác luôn không yên lòng, đây cũng lần đầu tiên hai người đàn ông này đạt được nhận thức chung, đó chính là biết coi trọng. Cũng may là chu kỳ trị liệu cũng sắp kết thúc rồi, Lý Tiểu Đường cơ hồ không thể chờ đợi được muốn về nhà ở thị trấn A lắm rồi.
Từ Mạc Tu lái xe chở hai người đến bệnh viện, đến lúc Lý Tiểu Đường sắp xuống xe, chợt giữ bà lại, do dự nói: "Nếu không, để tôi nói lại với lão Sở, để khi khác vậy."
"Đừng!" Lý Tiểu Đường cự tuyệt :”Lão Sở cũng không dễ sắp xếp thời gian tới thành phố B một chuyến, không biết lúc nào mới gặp được? Đi đi, không phải đã có Ôn Viễn đi cùng với tôi rồi sao."
Lão Sở là bạn học cũ của Từ Mạc Tu, hôm qua vừa tới thành phố B, ngày mai lại phải đi rồi, biết được hai người họ đều ở thành phố B, nói gì cũng muốn bớt chút thời gian tới gặp Từ Mạc Tu một lần.
Từ Mạc Tu đành phải cười cười, quay đầu dặn dò Ôn Viễn mấy câu, sau đó liền lái xe đi. Ôn Viễn dìu Lý Tiểu Đường chầm chậm đi lên lầu, hết cách rồi, bà lại không đi thang máy, kiên trì muốn tự mình đi.
"Xem ra chú Từ thật sự rất yêu dì."
Ôn Viễn cười khì cảm thán một câu, Lý Tiểu Đường nhìn xéo cô rồi mỉm cười đáp: "Đúng vậy a, không chỉ yêu thôi đâu, lại còn dính như sam, dính đến mức làm cho dì đây phát phiền."
Ôn Viễn: "....."
"Sao không nói?"
"Ngài thắng rồi."
Lý Tiểu Đường vui vẻ nói tiếp: "Hành Chi cũng là một đứa bé cứng đầu cứng cổ, chắc là đã nói cho cháu biết những chuyện cũ của thế hệ trước rồi?"
"..... Nói rồi ạ." Ôn Viễn hơi ngượng ngùng, nhớ tới lúc đó ngồi trên xe nghe anh kể chuyện.”Cháu đã nghe rồi, nên thấy bội phục dì vô cùng."
"Bội phục ta?" Lý Tiểu Đường vui vẻ nói: ”Thật là một đứa bé ngoan."
"Dì Đường!" Ôn Viễn không nhịn được dậm chân phản đối.
"Được rồi, được rồi." Lý Tiểu Đường vỗ vỗ tay của cô nói tiếp:”Không nói nữa, cũng đã là chuyện của hơn ba mươi năm trước rồi, không đề cập đến nữa." Lên lầu, nghỉ một lát, bà lại từ từ đi về phía trước, giọng nói không kiêu không giận:”Cứ bằng lòng với hiện tại thôi, chuyện sau này, ai có thể nói trước được."
Cũng đúng.
Ôn Viễn toét miệng cười rộ lên, liền thấy bác sĩ điều trị của Lý Tiểu Đường đi tới.
Mỗi một lần bà làm kiểm tra thời gian đều tương đối dài, ước chừng mất khoảng nửa giờ. Ôn Viễn ngồi chờ ở bên ngoài cũng chán, liền quyết định đi sang bên đường dành cho người đi bộ ở đối diện bệnh viện đi dạo một chút.
Đi thang máy xuống lầu, đại sảnh chật kín người, Ôn Viễn thật vất vả mới chen được ra ngoài, nhưng lại không cẩn thận va phải một người. Người nọ lại bị rơi ra không ít thứ, vừa đụng vào toàn bộ liền rối loạn, Ôn Viễn vừa ngượng ngùng vừa vội vàng nhặt lên, cuối cùng mới ngẩng đầu lên, thấy mặt của người kia thì không nhịn được kinh hãi, gọi ra thành tên: "Trần Dao!"
Hình như Trần Dao cũng rất ngoài ý muốn khi va phải cô ở chỗ này, sau khi ngây ngẩn mất mấy giây liền đẩy gọng kính lên, quay đầu rời đi. Ôn Viễn cảm thấy cô ta có gì đó không đúng, hơi do dự một lát nhưng vẫn đi theo gọi: "Trần Dao!"
Bị chỉ mặt gọi tên, nên Trần Dao không thể không dừng bước, xoay người lại nói: "Cái người này gọi tôi lớn như vậy làm gì chứ?"
"Tôi....."
Ôn Viễn cứng họng, nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt không đi nổi của cô ta lại thấy không yên tâm, cho nên mới gọi lại. Về phần gọi cô ta lại để làm cái gì, cô còn chưa có suy nghĩ nhiều như vậy.
Mắt thấy có người nhìn về phía này, Trần Dao túm lấy cổ tay của cô, đi đến vườn hoa nhỏ phía sau của bệnh viện hỏi: "Tìm tôi có việc gì?"
Sắc mặt lại cực kỳ lạnh, Ôn Viễn cũng đã tỉnh táo lại, liền đáp: "Cũng không có chuyện gì, chẳng qua chỉ cảm thấy sắc mặt cô rất khó coi. Cô, bị bệnh sao?"
"Không có gì, thời gian trước mới làm phẫu thuật, lần này tới kiểm tra lại."
"Rất nghiêm trọng sao?"
"Nếu tôi nói không nghiêm trọng thì cô sẽ thất vọng sao?" Trần Dao tháo kính mát xuống, nhìn cô đầy chế nhạo , chỉ là phản ứng của Ôn Viễn so với tưởng tượng của cô ta lại bình tĩnh hơn nhiều, vì thế liền cảm thấy không vui, nói tiếp: "Không có gì, phá thai mà thôi."
"Phá thai? Cô mang thai sao?"
"Yên tâm, không phải của Ôn Hành Chi đâu." Trần Dao tự giễu cười cười.”Tôi còn chưa có phúc phận sinh con cho anh ấy."
Ôn Viễn nhất thời lạnh mặt đáp trả: ”Cô không thể nói chuyện thật tình một chút sao ?"
Sắc mặt của Trần Dao quả thật rất khó coi, nhìn kỹ, sẽ phát hiện đuôi mắt đã có nếp nhăn, dưới mắt lại có quầng thâm, trên gương mặt lại lấm tấm mụn. So với hình ảnh tỏa sáng trước đây đúng là chênh lệch quá lớn.
"Một người bạn cũ nhìn thấy tôi đã nói, tôi không khác hồi học đại học năm thứ hai là mấy. Không đi diễn thì đi quay quảng cáo, ngày ngày tìm cơ hội." Trần Dao đột nhiên nói.”Theo cách nói đó thì chắc là đang muốn cất nhắc tôi, tối thiểu khi đó tôi vẫn rất trẻ. Bây giờ không phải nhìn rất tệ chứ?"
Không hề cười nhạo hay khinh bỉ, vẻ mặt Ôn Viễn lại khiến cho cô ta thất vọng một lần nữa. Chỉ lạnh nhạt nói: "Gieo gió thì gặt bão thôi."
Gieo gió gặt bão?
Trần Dao nghe câu này liền ngẩn người.
Lúc mới vừa nhìn thấy Ôn Viễn thật ra cô vẫn có ý tránh né, không muốn đối mặt với cô ây, bởi vì chỉ cần nhìn thấy cô là cô ta lại thấy bất bình. Trên thế giới này sao lại có một số người có thể không hao tâm tổn trí mà lại có được tất cả, lại có người khác dốc hết toàn lực đều không lấy được cái mình muốn.
"Cô có biết hay không, tôi đã từng, thiếu chút nữa liền leo lên giường của Ôn Hành Chi rồi."
"Đây chính là chuyện giữa cô và anh ấy mà tôi không biết?"
"Chẳng lẽ cô lại không muốn nghe?"
"Cô cũng đã nói là thiếu chút nữa không phải sao."
Ôn Viễn ngoài miệng còn trả lời nhanh hơn, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ khi trở về nhất định phải hỏi người khác cho rõ ràng.
Trần Dao gắt gao nhìn cô chằm chằm, rồi lại chợt bật cười.
Thật ra thì có thời gian, cô ta thật rất muốn kết bạn với Ôn Viễn. Dung mạo của cô ấy rất được, nhưng cá tính lại quá độc lập, cho nên nhân duyên xác thực không được tốt lắm. Thật muốn để cho cô và Ôn Viễn trở thành kẻ địch, hơn nữa ở trước mặt Ôn Lão Gia như vậy người muốn đối phó với cô không phải là người khác, mà chính là ôn Hành Chi.
Một lần kia, cô đến thành phố S tham gia một buổi lễ trao giải. Gần tới cuối năm loại chuyện lặt vặt này luôn rất nhiều, coi như có không muốn, vì tiền đồ vì sự nghiệp vẫn phải đi. Cái khéo ở đây chính là, vừa tới khách sạn, cô đã nhìn thấy Ôn Hành Chi. Trong lúc bối rối cô liền đuổi theo, nhưng không kịp. Sau đó lúc trở về phòng, cô liền sai phụ tá đi thăm dò số phòng của anh. Nắm trong tay tờ giấy viết rõ số phòng kia, Trần Dao không khỏi thấy khẩn trương.
Mặc dù nhận định Ôn Viễn đang lừa mình, nhưng cô ta cũng không có tự tin người kia sẽ thích mình. Khi lên năm thứ hai đại học có một người bạn cùng phòng mê mẩm các tiểu thuyết ngôn tình, từng ở trước mặt mọi người trong ký túc xá đọc lên một câu, đại ý là cho dù nhiều năm sau, đang ở trong thế giới vàng son em đã trở thành con người tầm thường như bao người khác, cũng không còn trẻ nữa, dáng người cũng biến dạng đi, vì cuộc sống mưu sinh mà phải tính toán chi li, nhưng ánh mắt của em sẽ vẫn nhìn anh trong veo như cũ. Lúc đó cô ta cảm thấy sến không chịu được, nhưng lại cảm thấy rất khó chịu, bởi vì cô ta cũng có một người như thế, mỗi khi nhớ tới liền hận không thể trở nên sạch sẽ vì anh. Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể xứng với anh mà thôi.
Mặc dù đã qua lâu như vậy, nhưng khi nắm chặt tờ giấy có số phòng kia, cô vẫn cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng. Lợi dụng xì căng đan của hai người họ, lại lừa nhân viên khách sạn trẻ tuổi vẫn luôn thần tượng nam diễn viên Nhất Hào trong đoàn làm phim của mình, nói rằng người ở trong phòng kia chính là bạn trai mình, hôm nay là sinh nhật của anh nên muốn cho anh một kinh hỉ. Chỉ cần giúp cô gọi mở cửa, thì cô sẽ cho cô ta một bức ảnh có chữ ký của Nhất Hào.
Nhân viên khách sạn rất nhanh bị lừa, liền đi gọi cửa cho cô ta. Mà tất cả mọi dũng khí của cô ta vừa nhìn thấy người đàn ông kia liền bay biến hết, ánh mắt của anh vốn vẫn bình tĩnh như vậy, còn có thể nói là ôn hòa, lúc vừa nhìn thấy cô ta, thì cô ta đã tinh ý nhận ra chân mày của anh hơi nhíu lại. Anh vẫn rất lịch sự mời cô ta vào, ngồi ở sau bàn cũng không ngẩng đầu lên hỏi cô ta có chuyện gì không. Nghe tiếng gõ bàn phím của anh, Trần Dao chỉ có cảm giác mình lòng của muốn nhảy ra khỏi cổ họng tới nơi rồi. Nhưng vẫn cố trấn định, mở lời: "Ôn tiên sinh, em thích anh, muốn ở bên cạnh anh."
Những lời này đã thành công khiến cho anh phải ngẩng đầu lên, Trần Dao giống như được khích lệ, liền nói tiếp: "Từ hồi học lớp mười hai, lần đầu tiên nhìn thấy anh đã mơ hồ có cảm giác này, không phải rất mãnh liệt, nhưng quả thật anh đã làm cho em nhớ mãi không quên, sau này lại được gặp anh lần nữa, trong bữa tiệc rượu đó, em rất muốn anh liếc mắt nhìn em một lần, nhưng cũng biết mình không có tư cách đó, cho nên hai năm nay em đã rất nỗ lực, trở thành như bây giờ."
Người nọ nghe xong, động tác hơi ngừng lại một chút, ánh mắt của cô ta cũng thoáng có chút biến hóa. Cảm thấy mừng rỡ như điên, nhưng lại chợt nghe tiếng anh cười khẽ.
"Trần tiểu thư, cô bây giờ..... là người như thế nào?"
Cô ta hơi sửng sốt rồi vội đáp: "Tối thiểu, là em đã thành công, đã có đủ tư cách xứng đôi với anh, không phải sao?"
Người kia lại trầm ngâm trong chốc lát, mới nói: "Có phải đang có hiểu lầm gì hay không, Ôn Hành Chi tôi khi nào đã nói qua điều kiện tiên quyết khi kén vợ phải là người thành công?"
"Em....."
Tay chân của cô ta có chút luống cuống, rất muốn mở miệng biện giải cho mình, lại bị anh ngăn lại:”Đây không phải là nhằm vào cô, chỉ có điều chuyện này thực sự đã quá đề cao Ôn Mỗ rồi."
Cô nhìn anh, thật sự không biết nên nói gì, tuy nhiên lại hạ quyết tâm, nên bắt đầu cởi quần áo của chính mình ra nói: "Vậy thì tốt thôi, Ôn tiên sinh, không biết ngài có hứng thú đối với thân thể này của em hay không?"
Hai tay của cô ta run rẩy cởi quần áo của mình ra, mắt vẫn chăm chú nhìn vào mặt của anh, không muốn bỏ sót bất kỳ một biểu tình biến hóa nào. Người kia làm như sợ run lên, rồi sau đó rất nhanh lên tiếng: "Trần tiểu thư....."
Anh tiến đến phía trước, cầm lấy hai tay đang cởi cúc áo của cô tay, xúc cảm ấm áp khiến cho cô ta không nhịn được mà run rẩy, mặc dù người kia làm như vậy chỉ là vì muốn chấm dứt chuyện này. Người kia cao hơn cô ta không ít, nên cô ta liền ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ thấy anh cúi đầu, hai tay không chút hoang mang mà cài lại cúc áo cho cô nói: "Cô nên hiểu, không phải mỗi một lần cởi quần áo xuống cũng có thể mặc trở lại."
Nói xong, yên lặng liếc nhìn cô, rồi xoay người trở về chỗ ngồi của mình.
"Được rồi, cô đi ra ngoài đi."
Sáu chữ này lúc ấy khiến cho cô ta đau thấu tâm can, lúc này nghĩ đến, cũng vẫn chưa thể bình phục nổi.
Trần Dao từ trong hồi ức lấy lại tinh thần, cũng không cười nổi nữa, vỗ vỗ vai Ôn Viễn, đi mà không quay đầu lại.
Ôn Viễn quay đầu lại nhìn cô ta, rồi từ từ thở ra một hơi, có cảm giác thật thoải mái, đó chính là..... người luôn mơ ước đến người đàn ông của cô cuối cùng đã rời đi!
Đỗ xe xong, mới vừa đi tới trong sân, đã nhìn thấy Lý Tiểu Đường và bà nội Thành đang đứng ở cửa chính. Hai bà rảnh rỗi hàn huyên với nhau, lúc nhìn ra thấy hai người họ đi vào, lập tức liền im bặt. Ôn Viễn nhất thời hơi khẩn trương, theo bản năng cầm lấy tay của Ôn Hành Chi thật chặt.
Lý Tiểu Đường vui vẻ nói: "Tôi nghĩ, đứa nhỏ này chắc đang sợ lắm đây."
"Tôi cũng thấy thế." Bà nội Thành liền trêu ghẹo.
Ôn Hành Chi cười nhạt, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của người nào đó, để trấn an.
"Còn đứng ngẩn ở đó làm gì? Tới đây cho bà nhìn chút nào." Bà nội Thành vẫy tay gọi Ôn Viễn, cũng đã lâu chưa gặp, sao có thể không nhớ chứ. Đến gần quan sát một lượt từ trên xuống dưới, tuy biết rằng con nhóc này từ nhỏ đến lớn đều không béo, nhưng nhìn cái cằm hơi nhọn của cô vẫn thấy đau lòng không dứt:"Gầy."
"Đâu có." Ôn Viễn chớp chớp đôi mắt trong veo nói tiếp:”Bà sờ chỗ này thử xem, cũng sắp có bụng đến nơi rồi."
Bà nội Thành không lên tiếng, vành mắt hồng lên, lúc này Lý Tiểu Đường lại vỗ tay của cô nói: ”Mau vào nhà nghỉ đi, trời rất lạnh mà lại ăn mặc phong phanh thế, không sợ lạnh sao."
Ôn Viễn cười ngọt ngào đáp: ”Dì Đường, dì đã tới rồi ạ. Chú Từ đâu rồi?"
"Đang bận rộn ở trong bếp, mẹ cháu cũng ở trong đó, biết hôm nay các cháu trở lại, nên muốn làm một mâm đồ ăn ngon."
"Vậy thì tốt quá." Ôn Viễn cười cong mắt đáp:”Cháu thích ăn nhất đồ do chú Từ nấu."
Lý Tiểu Đường liếc xéo Ôn Hành Chi hỏi: ”Nhìn dáng vẻ như vậy, chắc là người này thời gian qua đã bỏ đói con bé rồi?"
Ôn tiên sinh vẫn bình tĩnh chống đỡ: "Dì cảm thấy có khả năng đó sao?"
Rõ ràng là chỉ là một câu nói bình thường, nhưng lọt vào tai người bạn nhỏ nào đó, lập tức liền sửng sốt cảm thấy có gì đó không đúng. Cô hất đầu, bĩu môi trừng mắt nhìn anh.
Ôn Hành Chi còn đang muốn trêu chọc cô thì liền nhìn thấy ông cụ.
Lúc này Ôn Khác đang đứng ở cầu thang lầu hai, chuẩn bị đi xuống, thấy tầm mắt của mọi người đang đặt lên trên người mình, ngược lại càng không vội. Ông nhìn hai người kia rồi lên tiếng: "Thế nào, lập được công rồi hả ? Còn phải khiến mọi người ra cổng hoan nghênh chào đón mới được sao?"
Vừa nghe thấy giọng nói của ông nội, Ôn Viễn không nhịn được mà rùng mình. Những người khác không ai nhúc nhích , bà nội Thành quay sang nhìn Ôn Viễn, Lý Tiểu Đường cười tủm tỉm, không đáp lời, mà Ôn Hành Chi thì đang nhíu mày nhìn ông cụ.
Mặt cuả ông cụ vẫn không nén được lửa giận, quét mắt nhìn Ôn Viễn nói: "Cháu qua đây, đi với ta đến thư phòng."
Ôn Viễn thót tim, trong đầu còn chưa nghĩ ra là có muốn đi hay không, thì dưới chân đã tự động bước theo. Ôn Hành Chi thấy thế vội vàng giữ chặt tay cô lại, Ôn Viễn kinh ngạc nhìn anh, lại thấy anh lại không nhìn mình mà nhìn ông cụ nói: "Chuyện đã đến nước này rồi, ngài muốn nói gì thì cũng nên nói trước mắt của con."
Ông cụ trừng mắt liếc anh rồi xoay người đi vào thư phòng. Như vậy cũng coi như là đã chấp nhận để cho Ôn Hành Chi và Ôn Viễn cùng nhau lên lầu hai.
Trong nhà này, từ nhỏ đến lớn chuyện Ôn Viễn không thích chính là phải đi vào trong thư phòng, bất luận là của Ôn Hành Lễ hay là của Ôn Khác . Thư phòng của Ôn Khác tương đương với phòng tiếp khách nhỏ, phàm là nhân vật quan trọng hoặc vấn đề gì đều ở bên trong này nói chuyện, cho nên Ôn Viễn rất ít khi đi vào. Ôn Hành Lễ thì ngược lại, ông rất ít khi tiếp khách ở nhà, vì vậy thư phòng của ông trừ để làm việc thì chính là để giáo dục con cái. Ông là người văn nhã, dù cho con của mình có phạm sai lầm thì lúc nào cũng chừa lại cho chúng ít mặt mũi, cho nên bình thường không bao giờ ở trước mặt người thứ ba mà khiển trách dậy dỗ, bình thường vẫn luôn gọi vào trong thư phòng. Đối với thư phòng này, Ôn Kỳ vào nhiều hơn cô rất nhiều. Bởi vì anh so với cô luôn nghịch ngợm hơn, nên bị đánh chửi mãi cũng thành thói quen rồi.
Ôn Hành Chi hiển nhiên cũng là khách quen với thư phòng của ông cụ, vừa vào cửa, liền tìm một cái ghế dài thoải mái ngồi xuống. Ông cụ trợn mắt lên giận dữ nhìn anh, chỉ chỉ vào một cái bàn nói: "Nếu không ngại, thì toi để cho anh ngồi đó nhé?"
"Lão ngài cũng không nói là không được."
Ông cụ cũng hiểu vào lúc này này con trai mình chắc hẳn đang tức giận, liếc nhìn anh một cái rồi đẩy đẩy ly trà trước mặt: "Rót cho tôi ly trà."
Ôn Hành Chi hơi ngẩng đầu, nhưng vẫn không đứng dậy. Mà Ôn Viễn nãy giờ vẫn đứng một bên thì lại gấp gần chết rồi, sợ ông cụ vì vậy mà lại tức giận, đang muốn đi cho châm trà ch ông, thì người bên cạnh đã đứng lên, cầm ly trà trước mặt ông cụ, đi tới trước ngăn tủ rót trà cho ông.
Ông cụ giương mắt dõi theo, rồi ngồi dựa vào trên ghế, xem ra đang hài lòng. Vì thế tầm mắt của ông bắt đầu rơi lên trên người.
"Sức khỏe của cháu như thế nào rồi?"
Bỗng nhiên thấy hỏi đến mình, Ôn Viễn tựa như phản xạ có điều kiện bật ra: "Đỡ nhiều rồi ạ."
Ông cụ ”A” một tiếng, rồi lại gật đầu.
"Lúc này lão ngài thật đúng là thông minh". Ôn Hành Chi đặt ly trà xuống trước mặt ông cụ, cũng không hề vội vã, nhìn ông nói tiếp: ”Nhà cũ bao nhiêu năm chưa từng có người ở qua, ngài mới dọn dẹp có vài ngày đã đem con người ta đến đó, vừa ẩm lại vừa lạnh, không sinh bệnh mới là lạ."
Đánh đòn phủ đầu còn chưa tính, hiện tại ông ngồi, anh đứng, rất rõ ràng là ở trên cao nhìn xuống nhưng vẫn cảm thấy bản thân mình đang ở thế thượng phong, vì vậy đối mặt việc làm khó dễ của con trai, phản ứng ông cụ coi như vẫn bình tĩnh, nâng ly trà lên, nhấc nắp trà ra, khẽ nhấp thử rồi cau mày nói: "Anh pha loại trà gì vậy? Là loại tôi vẫn thường uống?"
Ôn Hành Chi cúi người xuống, hai tay chống lên bàn, chợt mỉm cười: "Nhiều ngày như vậy nhưng con vẫn muốn hỏi ngài một vấn đề."
"Hả?" Ông cụ ngẩng đầu lên nhìn anh, vỗ bàn đáp:”Nói thử xem."
"Lão ngài nhốt Ôn Viễn ở đó, muốn đưa cô ấy đến chỗ nào?"
"Cái này không mượn anh phải quan tâm." Ông cụ không nhanh không chậm phản kích lại.
Trên mặt người kia cười nhưng lại như không cười, từ từ đọng lại nơi khóe môi, Ôn Viễn đứng ở một bên nghe, nhưng lại không khẩn trương như lúc mới vào, ngược lại còn thấy thoải mái hơn. Bởi vì, nhìn hai người đàn ông một già một trẻ đấu trí với nhau, không ai phục ai, là một việc..... thật có ý tứ. Nhất là Ôn Hành Chi, cô chưa bao giờ gặp qua người mà trong nháy mắt có thể làm cho anh không phản bác được như vâyk.
"Được rồi." Ông cụ lại nói: ”Bây giờ nói đến chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, người thì anh cũng đã tìm được, chúng ta nên nói đến chuyện khác thì tốt hơn."
"Ngài nói đi."
"Tôi biết rõ, là anh đang trách tôi." Quan sát con trai một lát, ông cụ có vẻ hơi chần chờ mở miệng:”Anh vẫn trách tôi tự tiện động vào phòng mà mẹ anh thích nhất khi còn sống, lại còn nhốt con bé vào bên trong đó nữa."
Ôn Hành Chi nghe xong, cười như không cười đáp: "Cho nên?"
"Cho nên về điểm này tôi có thể nhận lỗi với anh....." Ông cụ trầm ngâm suy nghĩ rồi gằn từng chữ một: ”Nhưng chuyện tôi muốn nói với anh chính là, không đồng ý thì chưa chắc sẽ đồng ý."
Dứt lời, ông cụ mở đôi mắt sắc bén, tinh tế ra nhìn thẳng vào anh.
Ôn Hành Chi hình như cũng đang nhìn lại ông cụ, một lát sau liền ồ lên, nói: " Đã biết."
Một chữ hời hợt này làm cho ông cụ muốn nổi nóng rồi, ông lại gõ gõ lên bàn, nhìn Ôn Viễn vẫn còn đang ngẩn người, cường điệu nói: "Cháu nghe rõ lời của ông nói rồi chứ hả ?"
Ôn Hành Chi đầy thâm ý cười cười, lướt qua cái ghế ở trước mặt, ngồi xuống: "Lão ngài yên tâm, con còn không chu đáo đến mức này."
Trán của ông cụ lúc này hằn lên đầy gân xanh: ”Vậy bây giờ ý của anh là gì?"
"Ý của con..... chính là tôn trọng ý kiến của ngài." Ôn Hành Chi lại nói:”Nhưng chỉ là tôn trọng thôi, chứ không phải tuân theo."
Bạn học Ôn Viễn cũng tâm linh tương thông với ai kia rất muốn bộc bạch: thật ra thì lời này cùng với câu:"Con không đồng ý với lời kia của cha, nhưng sẽ không phản đối câu nói kia" chẳng khác gì nhau cả, dùng tiếng lóng giải thích thì chính là..... ngài nói nhảm rồi.
Ông cụ giờ phút này cũng không giận tím mặt như Ôn Viễn tưởng tượng, trái lại không hề có biểu cảm gì cả, chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú con trai mình một lát, sau đó dựa vào ghế, bưng ly trà sắp lạnh lên uống một hớp.
Cục diện này lại trở nên thú vị rồi.
Ôn Hành Chi xoa xoa mi tâm, đang muốn mở miệng lần nữa, thư phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Cửa liền được xê dịch sau đó thấy Lý Tiểu Đường từ bên ngoài thò đầu vào.
"Nói xong rồi sao? Đến lúc ăn cơm rồi."
Ôn Hành Chi và Ôn Viễn cũng mím chặt môi không lên tiếng, ngược lại ông cụ liền đứng lên, vươn vươn lưng cho đỡ mỏi nói: " Đ xuống ăn cơm đã. Cũng đã lâu không được nếm thử tài nghệ của lão Từ rồi."
"Tối nay bảo đảm cam đoan đủ." Lý Tiểu Đường lại liếc mắt vào thư phòng dặn dò: "Hai người các cháu cũng mau xuống đi!"
Mắt nhìn thấy bóng dáng ông nội biến mất, Ôn Viễn thở phào nhẹ nhõm, bộc phát hỏi: "Em...em không hiểu nổi tình huống này là như thế nào?"
Ôn Hành Chi hơi nhíu mày, suy tư một lát, rồi khẽ cười. Anh vuốt ve ngón tay mượt mà của Ôn Viễn, nói sâu xa: "Có ý tứ."
Một bữa cơm này khiến cho Ôn Viễn như lạc vào trong sương mù, ăn cơm tối xong, Từ Mạc Tu và Lý Tiểu Đường ngồi chơi không bao lâu liền trở về. Ôn Hành Chi ngẫm nghĩ một lát, vừa đứng lên, liền nghe ông cụ hừ lạnh: "Thế nào, vừa trở về lại không muốn ở một tối, cái nhà cũ này đã không còn là nhà của anh rồi hả ?"
Vừa nghe Ôn Hành Chi cảm thấy mù mờ, nhưng lập tức liền hiểu ra. Anh và Ôn Viễn đưa mắt nhìn nhau, cười đáp: "Con muốn đi lúc nào, làm phiền dì út và chú Từ lâu như vậy, muốn nói cám ơn không được sao?"
Ông cụ xuyên cặp kính lão nhìn anh, ý muốn nói là anh cũng biết đã phiền toái đến người ta sao. Ôn Hành Chi vỗ vỗ đầu Ôn Viễn, ghé vào bên tai cô thì thầm mấy câu, sau đó liền đi ra ngoài tiễn Lý Tiểu Đường và Từ Mạc Tu. Ôn Viễn ngồi bên cạnh bà nội Thành, bụng còn ôm một cái túi sưởi nhỏ, tự nhiên không hiểu sao mặt lại đỏ lên.
Đêm đó, Ôn Hành Chi và Ôn Viễn đều ở lại nhà cũ của Ôn gia.
Sau khi ăn xong, ông cụ cũng không tìm hai người họ nói chuyện nữa. Ôn Hành Lễ và Ôn Kỳ cũng không về nhà, thừa dịp bà nội Thành và Kiều Vũ Phân dọn dẹp phòng cho mình, ông cụ cũng trở về phòng nghỉ ngơi, Ôn Viễn đến bên cạnh Ôn Hành Chi hỏi:”Tối nay chúng ta ở đây thật sao?"
"Thế nào?". Tầm mắt của Ôn Hành Chi đang đặt trên laptop liền ngẩng lên, xoa xoa mái tóc có chút rối của cô, toàn tâm toàn ý nhìn vào bụng nhỏ kia, rồi lại đưa tay sờ sờ hỏi: ”Đau lắm sao?"
Hôm nay, lúc xe sắp lái đến thành phố B, Ôn Viễn bỗng nhiên cảm thấy phía dưới là lạ, dừng lại ở khu tự phục vụ, đi vào nhà vệ sinh mới phát hiện ra thân thích của cô lại tới thăm rồi. Mỗi lần của cô cũng không phản ứng mãnh liệt lắm, nhưng hôm nay không biết thế nào, so với trước kia lại đau đến như vậy. Nhưng vừa nói chính sự, người này lại chợt động tay động chân, nên Ôn Viễn lại phải vỗ vào tay của anh, mặt cũng hồng lên: ”Đỡ hơn một chút rồi."
Ôn Hành Chi chỉ ừ rồi không nói gì, màn hình lúc này lại chợt sáng, anh quay đầu sang nhìn, vừa gõ bàn phím vừa nói: "Sinh con xong chắc sẽ khá hơn."
Ôn Viễn cảm giác được gương mặt mình hiện giờ chẳng khác gì quả trứng vừa luộc chín: "Anh, anh nói cho ai nghe thế?"
Ôn tiên sinh đặc biệt nghiêm trang đáp: "Còn nói cho người khác nghe sao?" Ngay cả trẻ con nghe cũng còn hiểu.
Ôn Viễn bấm lên tay anh đáp: ”Em đang nói chính sự với anh, mà anh lại làm gì thế?"
"Tối nay trước hết cứ ở lại dây." Anh dứt khoát đáp.
"Vậy sau này thì sao?"
"Mấy ngày nữa trở về thành phố T, lúc nào rảnh sẽ trở về."
"Em cũng về cùng sao?"
Trên đầu lại bị gõ một cái, Ôn Viễn xuýt xoa che gáy lại, ngẫm nghĩ một lát, lại hỏi: "Hôm nay, ông nội nói như thế là có ý gì? Hình như ông vẫn không đồng ý."
Ôn Hành Chi chỉ ừ một tiếng, sau đó lại nhìn chằm chằm vào màn hình, một lát sau mới không nhanh không chậm nói: "Có đồng ý hay không cũng không sao cả, không phản đối là được rồi."
Ôn Viễn hơi mất hồn nhìn anh, Ôn Hành Chi nhìn thấy vẻ mặt hồng hồng đang nghiêm túc suy nghĩ trông cực kỳ ngây thơ kia, thân thể mấy ngày nay đã sớm quen thuộc với nhau bất chợt nổi lên phản ứng. Nhưng đây không phải là nơi riêng tư nên anh đành phải kìm chế lại, gõ gõ lên đầu cô nói: "Ngủ thôi, hôm nay cũng mệt lắm rồi."
Ôn Viễn che đầu, mím miệng nhìn theo bóng lưng của ai đó, tức giận đi theo anh lên lầu.
Ở trong nhà cũ, Ôn Viễn cho dù có to gan thế nào cũng không dám ngủ cùng phòng với Ôn Hành Chi. Cô trở về phòng của mình, vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Kiều Vũ Phân đang cúi người trải giường chiếu cho mình.Giường đã được trải hai tầng đệm quân dụng dầy, mắt nhìn thấy Kiều Vũ Phân còn muốn chồng thêm tầng thứ ba, Ôn Viễn liền bội vàng ngăn lại: "Đủ rồi mẹ, đã dầy lắm rồi."
Thấy rõ ràng người tới là ai, Kiều Vũ Phân mới ngượng ngùng cười cười: "Cũng được, thêm một lớp đệm điện thôi, mấy ngày nay trong đại viện không khí rất ấm, vì vậy trong nhà cũng không được ấm cho lắm."
Ôn Viễn liền vâng dạ trả lời, rồi cùng bà đi đến bên giường trải nốt lớp đệm điện lên, hai người từ hai đầu đến lúc trải ra giữa tay không cẩn thận chạm vào cùng một nơi, Ôn Viễn hơi sửng sốt nhưng sau đó liền rút ra, nhưng lại bị Kiều Vũ Phân bắt được: "Sao cổ tay lại bị bầm tím như vậy?"
Ôn Viễn ngượng ngùng nói: "Lúc truyền nước ấy mà, da con cũng rất dễ bị tím."
Nói tới đoạn này Kiều Vũ Phân liền hiểu, đứa nhỏ này bình thường cũng không phải là người yếu ớt, nhưng lại đặc biệt sợ đau, nhất là những lúc phải tiêm. Hơi đau một chút liền loạn cả lên, có lần tiêm mà còn bị lệch kim đến mấy lần. Nhưng Kiều Vũ Phân lại không buông tay ra như cô nghĩ , chỉ là nhẹ nhàng xoa cổ tay của cô hỏi: "Bệnh tình đỡ hơn rồi chứ?"
"Khỏe rồi, đã sớm đỡ rồi ạ."
"Vậy thì tốt."
Kiều Vũ Phân nói nhỏ. Thật ra thì bà đều biết rõ, biết Ôn Viễn sau khi tới thị trấn A liền bị viêm họng phải truyền dịch mất mấy ngày. Cũng vì thế mà trong lòng cực kỳ tự trách.
"Ôn Viễn, mẹ....."
"Con hiểu mà."
Bị ngắt giữa chừng, Kiều Vũ Phân kinh ngạc nhìn Ôn Viễn.
"Con biết không phải mẹ cố ý gạt con đến đại viện cũ." Mắt Ôn Viễn sáng ngời nhìn bà nói, sợ bà nghe không hiểu, lại bổ sung.”Sau khi sự tình bị ông nội phát hiện, mẹ vẫn không phản đối bọn con, không phải sao?"
"Đó là bởi vì....."
"Mặc kệ bởi vì cái gì, con cũng đều rất cảm kích."
Nói xong, cô liền cười ngọt ngào, lại tăng thêm mấy phần trẻ con nghịch ngợm. Cô cũng hiểu rõ, nguyên nhân chính mà Kiều Vũ Phân không phản đối đó là vì Ôn Kỳ, nhưng cô vẫn thấy cảm kích bà, mà nguyên nhân khiến cô thấy cảm kích nếu nói ra sẽ rất phức tạp. Có lẽ là trực giác chăng, nên cô vẫn thủy chung tin tưởng, bà vẫn hết sức yêu thương mình, cho dù sự yêu thương này của bà trói buộc cô đến sắp không thở nổi.
Mà Kiều Vũ Phân thấy Ôn Viễn như vậy, mũi đột nhiên lại cay cay, nước mắt thánh thót rơi xuống. Ôn Viễn luống cuống gọi:”Mẹ, con....."
"Mẹ không sao ." Kiều Vũ Phân vỗ vỗ vào tay của cô, ngẩng đầu lên nhìn vào tóc mái trên trán cô, vành mắt hồng hồng lộ ra trước mặt Ôn Viễn, khiến cô cũng thấy khó chịu.
"Mẹ, quá khứ có rất nhiều chuyện, là do con không hiểu chuyện. Con không nên....."
Thấy cô muốn sám hối, Kiều Vũ Phân liền chặn lại: "Ba con thường nói giả vờ hồ đồ, thật ra thì mẹ cũng vậy, lừa mình dối người cũng được, thật sự hồ đồ cũng được, vài chục năm cũng đã qua, chuyện vừa rồi của con làm cho mẹ chợt tỉnh ra. Khi đó thật không biết nên làm sao mới tốt nữa. Mẹ đã từng nghĩ, đứa nhỏ này không phải của mình rồi sao? Thế nào bỗng nhiên lại biến thành như vậy?"
Khóe mắt của Ôn Viễn cũng bắt đầu ửng hồng, run giọng nói : "Là do con không tốt."
Kiều Vũ Phân lắc đầu đáp: "Không nói đến cái này nữa, quá giày vò rồi." Bà lại cười nói tiếp:”Có lẽ là mẹ sắp già rồi, không thích hợp để nghĩ nhiều, lại càng không thích hợp có tâm tư khác. Chỉ cần con và Ôn Kỳ đều tốt thì mẹ liền thấy yên tâm. Có thể đồng ý với mẹ không?"
Bà vẫn không yên lòng, không yên lòng về Ôn Kỳ.
Nhưng Ôn Viễn cũng cảm thấy không cần thiết, cô nhìn Kiều Vũ Phân, cười rộ lên: "Vâng."
Một đêm này, Ôn Viễn ngủ rất an ổn.
Sáng hôm sau liền thức dậy muộn, tay chân vừa luống cuống đi xuống dưới nhà, đã nhìn thấy Ôn Hành Chi đang đổi giày. Ôn Viễn chạy đến trước mặt anh, bị anh ôm eo cản lại.
"Em muốn đi đâu?"
Hiện tại trong lòng cô vẫn còn có chút ám ảnh, vừa thấy anh ném mình ở lại nhà cũ cũng có chút sợ. Ôn Hành Chi cũng hiểu rõ điều này liền nói: "Có một hội nghị cần phải tham gia, sẽ không về muộn đâu."
Ôn Viễn liền ” A” lên, sau đó cúi đầu rối rắm xoắn vạt áo ngủ, Ôn Hành Chi vỗ vỗ lên mặt của cô trấn an: "Được rồi, lúc này ông cụ cũng không ở nhà, bà nội Thành và chị dâu cũng đi ra ngoài rồi, dì út sợ em buồn chán, lát nữa sẽ tới đón em."
Ôn Viễn lập tức lên tinh thần.”Thật sao?"
"Lừa em làm gì." Thay xong giày, anh ngẩng mắt nhìn cô gái nào đó đang đứng ở trên bậc thang, tâm lại động đậy, liền hôn lên trán của cô: ”Phòng bếp còn có bữa sáng đấy, đợi lát nữa tự mình ăn nhé. Nhớ chưa?"
Ôn Viễn liền gật đầu, rồi tiễn Ôn Hành Chi đi, vừa ăn sáng xong, thì xe của Lý Tiểu Đường cũng vừa đến, là Từ Mạc Tu đến đón cô.
Hôm nay là ngày Lý Tiểu Đường đi kiểm tra sức khỏe, lần này bà ở thành phố B đợi lâu như vậy một trong những nguyên nhân cũng bởi vì tình trạng sức khỏe không tốt. Mặc dù trong khoảng thời gian này thân thể của bà không có vấn đề gì lớn, nhưng Từ Mạc Tu và Ôn Khác luôn không yên lòng, đây cũng lần đầu tiên hai người đàn ông này đạt được nhận thức chung, đó chính là biết coi trọng. Cũng may là chu kỳ trị liệu cũng sắp kết thúc rồi, Lý Tiểu Đường cơ hồ không thể chờ đợi được muốn về nhà ở thị trấn A lắm rồi.
Từ Mạc Tu lái xe chở hai người đến bệnh viện, đến lúc Lý Tiểu Đường sắp xuống xe, chợt giữ bà lại, do dự nói: "Nếu không, để tôi nói lại với lão Sở, để khi khác vậy."
"Đừng!" Lý Tiểu Đường cự tuyệt :”Lão Sở cũng không dễ sắp xếp thời gian tới thành phố B một chuyến, không biết lúc nào mới gặp được? Đi đi, không phải đã có Ôn Viễn đi cùng với tôi rồi sao."
Lão Sở là bạn học cũ của Từ Mạc Tu, hôm qua vừa tới thành phố B, ngày mai lại phải đi rồi, biết được hai người họ đều ở thành phố B, nói gì cũng muốn bớt chút thời gian tới gặp Từ Mạc Tu một lần.
Từ Mạc Tu đành phải cười cười, quay đầu dặn dò Ôn Viễn mấy câu, sau đó liền lái xe đi. Ôn Viễn dìu Lý Tiểu Đường chầm chậm đi lên lầu, hết cách rồi, bà lại không đi thang máy, kiên trì muốn tự mình đi.
"Xem ra chú Từ thật sự rất yêu dì."
Ôn Viễn cười khì cảm thán một câu, Lý Tiểu Đường nhìn xéo cô rồi mỉm cười đáp: "Đúng vậy a, không chỉ yêu thôi đâu, lại còn dính như sam, dính đến mức làm cho dì đây phát phiền."
Ôn Viễn: "....."
"Sao không nói?"
"Ngài thắng rồi."
Lý Tiểu Đường vui vẻ nói tiếp: "Hành Chi cũng là một đứa bé cứng đầu cứng cổ, chắc là đã nói cho cháu biết những chuyện cũ của thế hệ trước rồi?"
"..... Nói rồi ạ." Ôn Viễn hơi ngượng ngùng, nhớ tới lúc đó ngồi trên xe nghe anh kể chuyện.”Cháu đã nghe rồi, nên thấy bội phục dì vô cùng."
"Bội phục ta?" Lý Tiểu Đường vui vẻ nói: ”Thật là một đứa bé ngoan."
"Dì Đường!" Ôn Viễn không nhịn được dậm chân phản đối.
"Được rồi, được rồi." Lý Tiểu Đường vỗ vỗ tay của cô nói tiếp:”Không nói nữa, cũng đã là chuyện của hơn ba mươi năm trước rồi, không đề cập đến nữa." Lên lầu, nghỉ một lát, bà lại từ từ đi về phía trước, giọng nói không kiêu không giận:”Cứ bằng lòng với hiện tại thôi, chuyện sau này, ai có thể nói trước được."
Cũng đúng.
Ôn Viễn toét miệng cười rộ lên, liền thấy bác sĩ điều trị của Lý Tiểu Đường đi tới.
Mỗi một lần bà làm kiểm tra thời gian đều tương đối dài, ước chừng mất khoảng nửa giờ. Ôn Viễn ngồi chờ ở bên ngoài cũng chán, liền quyết định đi sang bên đường dành cho người đi bộ ở đối diện bệnh viện đi dạo một chút.
Đi thang máy xuống lầu, đại sảnh chật kín người, Ôn Viễn thật vất vả mới chen được ra ngoài, nhưng lại không cẩn thận va phải một người. Người nọ lại bị rơi ra không ít thứ, vừa đụng vào toàn bộ liền rối loạn, Ôn Viễn vừa ngượng ngùng vừa vội vàng nhặt lên, cuối cùng mới ngẩng đầu lên, thấy mặt của người kia thì không nhịn được kinh hãi, gọi ra thành tên: "Trần Dao!"
Hình như Trần Dao cũng rất ngoài ý muốn khi va phải cô ở chỗ này, sau khi ngây ngẩn mất mấy giây liền đẩy gọng kính lên, quay đầu rời đi. Ôn Viễn cảm thấy cô ta có gì đó không đúng, hơi do dự một lát nhưng vẫn đi theo gọi: "Trần Dao!"
Bị chỉ mặt gọi tên, nên Trần Dao không thể không dừng bước, xoay người lại nói: "Cái người này gọi tôi lớn như vậy làm gì chứ?"
"Tôi....."
Ôn Viễn cứng họng, nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt không đi nổi của cô ta lại thấy không yên tâm, cho nên mới gọi lại. Về phần gọi cô ta lại để làm cái gì, cô còn chưa có suy nghĩ nhiều như vậy.
Mắt thấy có người nhìn về phía này, Trần Dao túm lấy cổ tay của cô, đi đến vườn hoa nhỏ phía sau của bệnh viện hỏi: "Tìm tôi có việc gì?"
Sắc mặt lại cực kỳ lạnh, Ôn Viễn cũng đã tỉnh táo lại, liền đáp: "Cũng không có chuyện gì, chẳng qua chỉ cảm thấy sắc mặt cô rất khó coi. Cô, bị bệnh sao?"
"Không có gì, thời gian trước mới làm phẫu thuật, lần này tới kiểm tra lại."
"Rất nghiêm trọng sao?"
"Nếu tôi nói không nghiêm trọng thì cô sẽ thất vọng sao?" Trần Dao tháo kính mát xuống, nhìn cô đầy chế nhạo , chỉ là phản ứng của Ôn Viễn so với tưởng tượng của cô ta lại bình tĩnh hơn nhiều, vì thế liền cảm thấy không vui, nói tiếp: "Không có gì, phá thai mà thôi."
"Phá thai? Cô mang thai sao?"
"Yên tâm, không phải của Ôn Hành Chi đâu." Trần Dao tự giễu cười cười.”Tôi còn chưa có phúc phận sinh con cho anh ấy."
Ôn Viễn nhất thời lạnh mặt đáp trả: ”Cô không thể nói chuyện thật tình một chút sao ?"
Sắc mặt của Trần Dao quả thật rất khó coi, nhìn kỹ, sẽ phát hiện đuôi mắt đã có nếp nhăn, dưới mắt lại có quầng thâm, trên gương mặt lại lấm tấm mụn. So với hình ảnh tỏa sáng trước đây đúng là chênh lệch quá lớn.
"Một người bạn cũ nhìn thấy tôi đã nói, tôi không khác hồi học đại học năm thứ hai là mấy. Không đi diễn thì đi quay quảng cáo, ngày ngày tìm cơ hội." Trần Dao đột nhiên nói.”Theo cách nói đó thì chắc là đang muốn cất nhắc tôi, tối thiểu khi đó tôi vẫn rất trẻ. Bây giờ không phải nhìn rất tệ chứ?"
Không hề cười nhạo hay khinh bỉ, vẻ mặt Ôn Viễn lại khiến cho cô ta thất vọng một lần nữa. Chỉ lạnh nhạt nói: "Gieo gió thì gặt bão thôi."
Gieo gió gặt bão?
Trần Dao nghe câu này liền ngẩn người.
Lúc mới vừa nhìn thấy Ôn Viễn thật ra cô vẫn có ý tránh né, không muốn đối mặt với cô ây, bởi vì chỉ cần nhìn thấy cô là cô ta lại thấy bất bình. Trên thế giới này sao lại có một số người có thể không hao tâm tổn trí mà lại có được tất cả, lại có người khác dốc hết toàn lực đều không lấy được cái mình muốn.
"Cô có biết hay không, tôi đã từng, thiếu chút nữa liền leo lên giường của Ôn Hành Chi rồi."
"Đây chính là chuyện giữa cô và anh ấy mà tôi không biết?"
"Chẳng lẽ cô lại không muốn nghe?"
"Cô cũng đã nói là thiếu chút nữa không phải sao."
Ôn Viễn ngoài miệng còn trả lời nhanh hơn, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ khi trở về nhất định phải hỏi người khác cho rõ ràng.
Trần Dao gắt gao nhìn cô chằm chằm, rồi lại chợt bật cười.
Thật ra thì có thời gian, cô ta thật rất muốn kết bạn với Ôn Viễn. Dung mạo của cô ấy rất được, nhưng cá tính lại quá độc lập, cho nên nhân duyên xác thực không được tốt lắm. Thật muốn để cho cô và Ôn Viễn trở thành kẻ địch, hơn nữa ở trước mặt Ôn Lão Gia như vậy người muốn đối phó với cô không phải là người khác, mà chính là ôn Hành Chi.
Một lần kia, cô đến thành phố S tham gia một buổi lễ trao giải. Gần tới cuối năm loại chuyện lặt vặt này luôn rất nhiều, coi như có không muốn, vì tiền đồ vì sự nghiệp vẫn phải đi. Cái khéo ở đây chính là, vừa tới khách sạn, cô đã nhìn thấy Ôn Hành Chi. Trong lúc bối rối cô liền đuổi theo, nhưng không kịp. Sau đó lúc trở về phòng, cô liền sai phụ tá đi thăm dò số phòng của anh. Nắm trong tay tờ giấy viết rõ số phòng kia, Trần Dao không khỏi thấy khẩn trương.
Mặc dù nhận định Ôn Viễn đang lừa mình, nhưng cô ta cũng không có tự tin người kia sẽ thích mình. Khi lên năm thứ hai đại học có một người bạn cùng phòng mê mẩm các tiểu thuyết ngôn tình, từng ở trước mặt mọi người trong ký túc xá đọc lên một câu, đại ý là cho dù nhiều năm sau, đang ở trong thế giới vàng son em đã trở thành con người tầm thường như bao người khác, cũng không còn trẻ nữa, dáng người cũng biến dạng đi, vì cuộc sống mưu sinh mà phải tính toán chi li, nhưng ánh mắt của em sẽ vẫn nhìn anh trong veo như cũ. Lúc đó cô ta cảm thấy sến không chịu được, nhưng lại cảm thấy rất khó chịu, bởi vì cô ta cũng có một người như thế, mỗi khi nhớ tới liền hận không thể trở nên sạch sẽ vì anh. Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể xứng với anh mà thôi.
Mặc dù đã qua lâu như vậy, nhưng khi nắm chặt tờ giấy có số phòng kia, cô vẫn cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng. Lợi dụng xì căng đan của hai người họ, lại lừa nhân viên khách sạn trẻ tuổi vẫn luôn thần tượng nam diễn viên Nhất Hào trong đoàn làm phim của mình, nói rằng người ở trong phòng kia chính là bạn trai mình, hôm nay là sinh nhật của anh nên muốn cho anh một kinh hỉ. Chỉ cần giúp cô gọi mở cửa, thì cô sẽ cho cô ta một bức ảnh có chữ ký của Nhất Hào.
Nhân viên khách sạn rất nhanh bị lừa, liền đi gọi cửa cho cô ta. Mà tất cả mọi dũng khí của cô ta vừa nhìn thấy người đàn ông kia liền bay biến hết, ánh mắt của anh vốn vẫn bình tĩnh như vậy, còn có thể nói là ôn hòa, lúc vừa nhìn thấy cô ta, thì cô ta đã tinh ý nhận ra chân mày của anh hơi nhíu lại. Anh vẫn rất lịch sự mời cô ta vào, ngồi ở sau bàn cũng không ngẩng đầu lên hỏi cô ta có chuyện gì không. Nghe tiếng gõ bàn phím của anh, Trần Dao chỉ có cảm giác mình lòng của muốn nhảy ra khỏi cổ họng tới nơi rồi. Nhưng vẫn cố trấn định, mở lời: "Ôn tiên sinh, em thích anh, muốn ở bên cạnh anh."
Những lời này đã thành công khiến cho anh phải ngẩng đầu lên, Trần Dao giống như được khích lệ, liền nói tiếp: "Từ hồi học lớp mười hai, lần đầu tiên nhìn thấy anh đã mơ hồ có cảm giác này, không phải rất mãnh liệt, nhưng quả thật anh đã làm cho em nhớ mãi không quên, sau này lại được gặp anh lần nữa, trong bữa tiệc rượu đó, em rất muốn anh liếc mắt nhìn em một lần, nhưng cũng biết mình không có tư cách đó, cho nên hai năm nay em đã rất nỗ lực, trở thành như bây giờ."
Người nọ nghe xong, động tác hơi ngừng lại một chút, ánh mắt của cô ta cũng thoáng có chút biến hóa. Cảm thấy mừng rỡ như điên, nhưng lại chợt nghe tiếng anh cười khẽ.
"Trần tiểu thư, cô bây giờ..... là người như thế nào?"
Cô ta hơi sửng sốt rồi vội đáp: "Tối thiểu, là em đã thành công, đã có đủ tư cách xứng đôi với anh, không phải sao?"
Người kia lại trầm ngâm trong chốc lát, mới nói: "Có phải đang có hiểu lầm gì hay không, Ôn Hành Chi tôi khi nào đã nói qua điều kiện tiên quyết khi kén vợ phải là người thành công?"
"Em....."
Tay chân của cô ta có chút luống cuống, rất muốn mở miệng biện giải cho mình, lại bị anh ngăn lại:”Đây không phải là nhằm vào cô, chỉ có điều chuyện này thực sự đã quá đề cao Ôn Mỗ rồi."
Cô nhìn anh, thật sự không biết nên nói gì, tuy nhiên lại hạ quyết tâm, nên bắt đầu cởi quần áo của chính mình ra nói: "Vậy thì tốt thôi, Ôn tiên sinh, không biết ngài có hứng thú đối với thân thể này của em hay không?"
Hai tay của cô ta run rẩy cởi quần áo của mình ra, mắt vẫn chăm chú nhìn vào mặt của anh, không muốn bỏ sót bất kỳ một biểu tình biến hóa nào. Người kia làm như sợ run lên, rồi sau đó rất nhanh lên tiếng: "Trần tiểu thư....."
Anh tiến đến phía trước, cầm lấy hai tay đang cởi cúc áo của cô tay, xúc cảm ấm áp khiến cho cô ta không nhịn được mà run rẩy, mặc dù người kia làm như vậy chỉ là vì muốn chấm dứt chuyện này. Người kia cao hơn cô ta không ít, nên cô ta liền ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ thấy anh cúi đầu, hai tay không chút hoang mang mà cài lại cúc áo cho cô nói: "Cô nên hiểu, không phải mỗi một lần cởi quần áo xuống cũng có thể mặc trở lại."
Nói xong, yên lặng liếc nhìn cô, rồi xoay người trở về chỗ ngồi của mình.
"Được rồi, cô đi ra ngoài đi."
Sáu chữ này lúc ấy khiến cho cô ta đau thấu tâm can, lúc này nghĩ đến, cũng vẫn chưa thể bình phục nổi.
Trần Dao từ trong hồi ức lấy lại tinh thần, cũng không cười nổi nữa, vỗ vỗ vai Ôn Viễn, đi mà không quay đầu lại.
Ôn Viễn quay đầu lại nhìn cô ta, rồi từ từ thở ra một hơi, có cảm giác thật thoải mái, đó chính là..... người luôn mơ ước đến người đàn ông của cô cuối cùng đã rời đi!
Tác giả :
Scotland Chiết Nhĩ Miêu