Câu Chuyện Phù Sinh
Quyển 7 - Chương 3
Lục A Tàng đã theo nghề này rất lâu rồi. Rất nhiều chi tiết cụ thể cô đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ khách hàng đầu tiên của cô là một cô gái họ Dương, đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành. Cô đã làm thế thân cho cô gái này, treo cổ ở một nơi gọi là gò Mã Ngôi. Sau đó, bị khám nghiệm thi thể, bị chôn cất. Cho tới khi đám quan binh phẫn nộ ra về, cô mới thong dong chui lên từ dưới lòng đất.
Trong mật thất không một bóng người, ánh nến khẽ chao nghiêng, một ông lão trang phục sang trọng, phong thái phi phàm khấu đầu cảm tạ cô, tạ ơn cô đã cứu sống người ông yêu nhất trên đời. Nguyên một hòm châu báu quý hiếm đặt dưới chân cô, hào quang chói lọi, giá trị liên thành.[1]
[1] Đoạn này ám chỉ cái chết của Dương Quý Phi, sủng phi của Đường Minh Hoàng. Trong loạn An Sử, phản quân đánh vào kinh thành, vua tôi phải bỏ chạy. Đến gò Mã Ngôi, quân binh căm phẫn không chịu đi nữa, yêu cầu Đường Minh Hoàng phải giết Dương Quý Phi vì cho rằng nàng là mầm mống gây loạn. Bất đắc dĩ, Đường Minh Hoàng buộc phải bắt Dương Quý Phi treo cổ chết trên gò Mã Ngôi. (Nđ)
Nhưng Lục A Tàng không nói một lời, giống như một pho tượng gỗ. Bởi vì cô không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, chỉ biết rằng ông lão đang thành tâm khấu đầu tạ ơn trước cô là thiên tử một triều. Thù lao, vào lúc này không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là, Lục A Tàng cho rằng bản thân đã theo con đường đúng đắn. Tất cả những cái giá phải đánh đổi trước đây, đều là xứng đáng.
Cô là thế thân hoàn mỹ nhất trong lịch sử. Thứ cô có thể thay thế, không chỉ là ngoại hình, mà bao gồm từng tấc da thịt, từng mạch máu, cho tới cả DNA. Không một sơ hở, thập toàn thập mỹ.
Là Vô Tướng trong giới yêu quái, Lục A Tàng có thể biến thân thành bất cứ con người nào trên thế giới, trong thời gian giao hẹn, thay thế đối phương hoàn thành mọi nhiệm vụ, bao gồm cả chết đi. Đó chính là “nghề” của cô.
Nhiều năm nay, Lục A Tàng đã “đóng” vô số vai, từ cổ đại tới hiện đại, từ nguyên thủ đế quốc tới thường dân. Cô dùng cơ thể của mình thay thế khách hàng hoàn thành hết mục đích này tới mục đích khác, và trong quá trình đó, tiếp nhận tất cả những gì mà thân phận của khách hàng mang lại cho cô. Cuộc sống như vậy, như cá gặp nước.
Lần này cô thay thế cô gái người Pháp tên là Charlotte Bellour kia, đã bị bắt cóc. Thời gian giao hẹn là một tháng. Đây không phải là lần đầu tiên cô thế thân cho khách hàng làm con tin, ngoại trừ việc bọn bắt cóc cô lần này có phần không giống với những bọn bắt cóc trước đây – những kẻ bắt cóc cô trong bữa tiệc sinh nhật không phải là con người. Cô ngửi được yêu khí nồng nặc trên người đối phương. Từ trong cái bóng ngầu đục tựa sương đen song nhanh như chớp xẹt, cô đã nhìn thấy một chiếc sừng cong vút, nhọn hoắt và sắc lẹm, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, cùng với những chiếc răng thú trắng ởn không thuộc về bất cứ giống người nào.
Kiến thức vật lý của Lục A Tàng rất nghèo nàn, cô chỉ nghe nói rằng, dựa vào thuyết tương đối của Einstein, khi vận tốc chuyển động của vật thể tương đương với tốc độ ánh sáng, thì thời gian sẽ dừng lại. Khi bọn bắt cóc quái dị này mang cô đi trước vô số cặp mắt nhìn, cô dường như nhìn thấy mọi cảnh tượng xung quanh đều bất động.
Cô chưa từng gặp giống yêu quái nào có thể đạt đến tốc độ này, ngay cả lũ ma cà rồng đươc tôn xưng là tốc độ áp đảo quần hùng cũng không có được thân thủ như vậy.
Thế nhưng, kẻ bắt cóc cô chỉ là một con yêu tinh lợn lòi tầm thường, thậm chí trông còn có phần ngu xuẩn. Tuy nó xuất hiện dưới hình hài của một người đàn ông, và mặc một chiếc T-shirt không vừa vặn lắm, nhưng ngay cả hình dạng con người cũng chưa biến hóa hoàn chỉnh, trên trán còn nhô lên một chiếc sừng cong, dưới cặp môi dày sụ, hai chiếc răng nanh lòi cả ra ngoài, nước dãi thi thoảng lại nhiễu xuống theo răng.
Lục A Tàng không biết mình đã bị mang tới nơi nào. Tốc độ của con yêu tinh lợn lòi quá nhanh. Tới khi thị giác và ý thức phục hồi trạng thái bình thường, cô đã ở trong một căn phòng với bốn bức tường trắng bạc, được đúc từ một loại hợp kim đặc biệt, trang trí bên trong xa hoa cực độ, trên tường còn treo tranh của Picasso. Trong chiếc tủ lạnh ở góc tường, một nửa là cao lương mỹ vị, một nửa là nước khoáng Saint Geren. Bản “Dạ khúc” của Chopin dìu dặt vang lên từ dàn loa có chất lượng âm thanh tuyệt hảo. Ngoài việc không có cửa ra vào, không có cửa sổ, căn phòng này có thể sánh ngang với bất cứ gian phòng nào trong khách sạn năm sao.
Sau khi ném cô vào trong này, con yêu tinh lợn lòi quay người đi ngay, xuyên qua tường mà đi, thân hình của hắn và thứ hợp kim kia hoàn toàn dung hòa với nhau.
Lục A Tàng bước tới bên bức tường, gõ thử, thấy vang lên những tiếng thùng thùng. Là một bức tường kim loại đặc hoàn toàn, với thân thể của con người hiện tại, căn bản không thể phá vỡ. Đây là lần đầu tiên Lục A Tàng gặp được bọn bắt cóc đối xử tốt với con tin như vậy.
– Hoan nghênh cô, tiểu thư Charlotte Bellour thân mến, – Bản “Dạ khúc” êm ái chợt ngưng bặt. Bức tường trước mặt cô tỏa ra những vân ánh sáng lay động như sóng nước, sau một chuỗi tiếng điện xẹt khe khẽ, sáng lên một vùng hình chữ nhật rộng khoảng hai mét vuông. Một người đeo mặt nạ hình mặt cười xuất hiện ở chính giữa vùng sáng, complet phẳng phiu, đang ngồi. Ống kính máy quay zoom rất gần, một chiếc đồng hồ quả quýt kiểu dáng cũ kỹ lủng lẳng trước ngực trông rất nổi bật.
Trong căn phòng, vang vang một giọng nói trầm trầm già nua. Theo kinh nghiệm trước đây, Lục A Tàng giả vờ tỏ ra khiếp sợ, hét lớn với bức tường một câu thoại kinh điển:
– Ông là ai? Đây là đâu?
– Đừng sợ, nơi này an toàn hơn, tốt đẹp hơn bất cứ nơi nào! – Người trên tường phát ra một tiếng cười quái dị – Trước khi tôi lấy được thứ tôi muốn, tiểu thư Charlotte cứ yên tâm ở lại nơi đây. Ba ngày sau, sẽ có người dẫn cô tới một nơi, cô chỉ cần làm theo đúng chỉ thị của người đó là được.
– Thả tôi ra! – Lục A Tàng diễn xuất rất chuyên nghiệp, lao thẳng tới, đấm mạnh vào bức tường kim loại – Ông muốn bao nhiêu tiền chuộc, bố tôi sẽ cho ông! Thả tôi ra!
– Suỵt! – Người này giơ bàn tay phải đeo găng tay đen lên, ra dấu bảo cô im lặng – Tiểu thư Charlotte, mỗi người có một tác dụng khác nhau. Những con tin khác dùng để đòi tiền chuộc, nhưng cô thì không!
Hình ảnh trên bức tường nhanh chóng co lại thành một đường thẳng rồi biến mất.
Vụ làm ăn này xem ra rất thú vị. Lục A Tàng nghĩ vậy, rồi dựa lưng vào bức tường ngồi xuống, tiếp tục diễn vai con cừu non tội nghiệp. Một kẻ bắt cóc không cần tiền chuộc. Ba ngày sau, ông ta muốn cô làm việc gì? Cô lại có phần mong đợi.
Trong mật thất không một bóng người, ánh nến khẽ chao nghiêng, một ông lão trang phục sang trọng, phong thái phi phàm khấu đầu cảm tạ cô, tạ ơn cô đã cứu sống người ông yêu nhất trên đời. Nguyên một hòm châu báu quý hiếm đặt dưới chân cô, hào quang chói lọi, giá trị liên thành.[1]
[1] Đoạn này ám chỉ cái chết của Dương Quý Phi, sủng phi của Đường Minh Hoàng. Trong loạn An Sử, phản quân đánh vào kinh thành, vua tôi phải bỏ chạy. Đến gò Mã Ngôi, quân binh căm phẫn không chịu đi nữa, yêu cầu Đường Minh Hoàng phải giết Dương Quý Phi vì cho rằng nàng là mầm mống gây loạn. Bất đắc dĩ, Đường Minh Hoàng buộc phải bắt Dương Quý Phi treo cổ chết trên gò Mã Ngôi. (Nđ)
Nhưng Lục A Tàng không nói một lời, giống như một pho tượng gỗ. Bởi vì cô không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, chỉ biết rằng ông lão đang thành tâm khấu đầu tạ ơn trước cô là thiên tử một triều. Thù lao, vào lúc này không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là, Lục A Tàng cho rằng bản thân đã theo con đường đúng đắn. Tất cả những cái giá phải đánh đổi trước đây, đều là xứng đáng.
Cô là thế thân hoàn mỹ nhất trong lịch sử. Thứ cô có thể thay thế, không chỉ là ngoại hình, mà bao gồm từng tấc da thịt, từng mạch máu, cho tới cả DNA. Không một sơ hở, thập toàn thập mỹ.
Là Vô Tướng trong giới yêu quái, Lục A Tàng có thể biến thân thành bất cứ con người nào trên thế giới, trong thời gian giao hẹn, thay thế đối phương hoàn thành mọi nhiệm vụ, bao gồm cả chết đi. Đó chính là “nghề” của cô.
Nhiều năm nay, Lục A Tàng đã “đóng” vô số vai, từ cổ đại tới hiện đại, từ nguyên thủ đế quốc tới thường dân. Cô dùng cơ thể của mình thay thế khách hàng hoàn thành hết mục đích này tới mục đích khác, và trong quá trình đó, tiếp nhận tất cả những gì mà thân phận của khách hàng mang lại cho cô. Cuộc sống như vậy, như cá gặp nước.
Lần này cô thay thế cô gái người Pháp tên là Charlotte Bellour kia, đã bị bắt cóc. Thời gian giao hẹn là một tháng. Đây không phải là lần đầu tiên cô thế thân cho khách hàng làm con tin, ngoại trừ việc bọn bắt cóc cô lần này có phần không giống với những bọn bắt cóc trước đây – những kẻ bắt cóc cô trong bữa tiệc sinh nhật không phải là con người. Cô ngửi được yêu khí nồng nặc trên người đối phương. Từ trong cái bóng ngầu đục tựa sương đen song nhanh như chớp xẹt, cô đã nhìn thấy một chiếc sừng cong vút, nhọn hoắt và sắc lẹm, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, cùng với những chiếc răng thú trắng ởn không thuộc về bất cứ giống người nào.
Kiến thức vật lý của Lục A Tàng rất nghèo nàn, cô chỉ nghe nói rằng, dựa vào thuyết tương đối của Einstein, khi vận tốc chuyển động của vật thể tương đương với tốc độ ánh sáng, thì thời gian sẽ dừng lại. Khi bọn bắt cóc quái dị này mang cô đi trước vô số cặp mắt nhìn, cô dường như nhìn thấy mọi cảnh tượng xung quanh đều bất động.
Cô chưa từng gặp giống yêu quái nào có thể đạt đến tốc độ này, ngay cả lũ ma cà rồng đươc tôn xưng là tốc độ áp đảo quần hùng cũng không có được thân thủ như vậy.
Thế nhưng, kẻ bắt cóc cô chỉ là một con yêu tinh lợn lòi tầm thường, thậm chí trông còn có phần ngu xuẩn. Tuy nó xuất hiện dưới hình hài của một người đàn ông, và mặc một chiếc T-shirt không vừa vặn lắm, nhưng ngay cả hình dạng con người cũng chưa biến hóa hoàn chỉnh, trên trán còn nhô lên một chiếc sừng cong, dưới cặp môi dày sụ, hai chiếc răng nanh lòi cả ra ngoài, nước dãi thi thoảng lại nhiễu xuống theo răng.
Lục A Tàng không biết mình đã bị mang tới nơi nào. Tốc độ của con yêu tinh lợn lòi quá nhanh. Tới khi thị giác và ý thức phục hồi trạng thái bình thường, cô đã ở trong một căn phòng với bốn bức tường trắng bạc, được đúc từ một loại hợp kim đặc biệt, trang trí bên trong xa hoa cực độ, trên tường còn treo tranh của Picasso. Trong chiếc tủ lạnh ở góc tường, một nửa là cao lương mỹ vị, một nửa là nước khoáng Saint Geren. Bản “Dạ khúc” của Chopin dìu dặt vang lên từ dàn loa có chất lượng âm thanh tuyệt hảo. Ngoài việc không có cửa ra vào, không có cửa sổ, căn phòng này có thể sánh ngang với bất cứ gian phòng nào trong khách sạn năm sao.
Sau khi ném cô vào trong này, con yêu tinh lợn lòi quay người đi ngay, xuyên qua tường mà đi, thân hình của hắn và thứ hợp kim kia hoàn toàn dung hòa với nhau.
Lục A Tàng bước tới bên bức tường, gõ thử, thấy vang lên những tiếng thùng thùng. Là một bức tường kim loại đặc hoàn toàn, với thân thể của con người hiện tại, căn bản không thể phá vỡ. Đây là lần đầu tiên Lục A Tàng gặp được bọn bắt cóc đối xử tốt với con tin như vậy.
– Hoan nghênh cô, tiểu thư Charlotte Bellour thân mến, – Bản “Dạ khúc” êm ái chợt ngưng bặt. Bức tường trước mặt cô tỏa ra những vân ánh sáng lay động như sóng nước, sau một chuỗi tiếng điện xẹt khe khẽ, sáng lên một vùng hình chữ nhật rộng khoảng hai mét vuông. Một người đeo mặt nạ hình mặt cười xuất hiện ở chính giữa vùng sáng, complet phẳng phiu, đang ngồi. Ống kính máy quay zoom rất gần, một chiếc đồng hồ quả quýt kiểu dáng cũ kỹ lủng lẳng trước ngực trông rất nổi bật.
Trong căn phòng, vang vang một giọng nói trầm trầm già nua. Theo kinh nghiệm trước đây, Lục A Tàng giả vờ tỏ ra khiếp sợ, hét lớn với bức tường một câu thoại kinh điển:
– Ông là ai? Đây là đâu?
– Đừng sợ, nơi này an toàn hơn, tốt đẹp hơn bất cứ nơi nào! – Người trên tường phát ra một tiếng cười quái dị – Trước khi tôi lấy được thứ tôi muốn, tiểu thư Charlotte cứ yên tâm ở lại nơi đây. Ba ngày sau, sẽ có người dẫn cô tới một nơi, cô chỉ cần làm theo đúng chỉ thị của người đó là được.
– Thả tôi ra! – Lục A Tàng diễn xuất rất chuyên nghiệp, lao thẳng tới, đấm mạnh vào bức tường kim loại – Ông muốn bao nhiêu tiền chuộc, bố tôi sẽ cho ông! Thả tôi ra!
– Suỵt! – Người này giơ bàn tay phải đeo găng tay đen lên, ra dấu bảo cô im lặng – Tiểu thư Charlotte, mỗi người có một tác dụng khác nhau. Những con tin khác dùng để đòi tiền chuộc, nhưng cô thì không!
Hình ảnh trên bức tường nhanh chóng co lại thành một đường thẳng rồi biến mất.
Vụ làm ăn này xem ra rất thú vị. Lục A Tàng nghĩ vậy, rồi dựa lưng vào bức tường ngồi xuống, tiếp tục diễn vai con cừu non tội nghiệp. Một kẻ bắt cóc không cần tiền chuộc. Ba ngày sau, ông ta muốn cô làm việc gì? Cô lại có phần mong đợi.
Tác giả :
Sa La Song Thụ