Câu Chuyện Phù Sinh
Quyển 5 - Chương 10
Tháng bảy, trời nóng như đổ lửa, nhiệt độ ban ngày ở Nguyệt Thành cao một cách bất thường, nhưng ban đêm lại lạnh tới thấu xương. Bắt đầu từ tuần này, Lạc Diệp ngày nào cũng đi xuyên qua bốn con phố, chạy tới một sườn núi nhỏ gần kề một công trường bỏ hoang, thận trọng vuốt ve những khóm cây mọc um tùm trong khe đá. Xen kẽ giữa đám cành cây màu tím nhạt là những bông hoa trắng như sao sa, tỏa hương dìu dịu, đem lại vẻ mát lành trong ngày hè nắng gắt.
– Đây là thứ hoa râm bụt ánh sao mà cô luôn trông đợi? – Khô Nguyệt ngậm một cọng cỏ trong miệng, ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn những bông hoa dại rất đỗi tầm thường chẳng có gì bắt mắt.
– Phải! – Cô vui sướng gật đầu, khẽ chun mũi – Nhiều nhất là ba ngày nữa chúng sẽ nở rộ.
– Cô dựa vào mùi hương của chúng để dự đoán ngày nở hoa à? – Khô Nguyệt đưa hai tay vờn nghịch những nụ hoa bé xíu, trắng muốt như tuyết – Loài hoa này có gì đặc biệt?
Lạc Diệp ngẩng mặt lên, cảm nhận hơi nóng còn sót lại của buổi chiều tàn – Đừng nóng vội, đợi đến khi mặt trời xuống núi, anh nhìn chúng sẽ biết.
– Được thôi! – Khô Nguyệt nằm dài lên thảm cỏ, đợi màn đêm buông xuống.
– Anh thực sự giống một kẻ nhàn rỗi chẳng có việc gì làm. – Lạc Diệp ngồi xuống bên cạnh anh – Anh bạn Long của anh vẫn chưa có tin tức gì phải không, sao tôi lại cảm thấy anh càng ngày càng không sốt sắng tìm người nữa thì phải?
– Muốn tìm được một người, cần phải có duyên phận. Có lẽ số trời đã định, không để cho Long được trở về bên mẹ. – cọng cỏ xoay tròn trong miệng Khô Nguyệt, anh nói dối mà không hề chớp mắt.
Lạc Diệp ngồi ôm gối, vẻ buồn bã, gác cằm lên đầu gối, lẩm bẩm:
Mẹ… Tôi sắp không còn nhớ được hình dáng của mẫu hậu nữa rồi…
Mẫu hậu? Cô bé này gọi mẹ là mẫu hậu? Khô Nguyệt giật cọng cỏ ra khỏi miệng, quay sang nhìn cô, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Có lẽ ý thức được mình đã lỡ lời, Lạc Diệp có phần luống cuống, vội đứng bật dậy, luôn miêng phân trần:
– Ồ, tôi nói mẹ, không phải mẫu hậu… Tôi…
– Được rồi! Đến cả lấp liếm cũng không biết cách. – Khô Nguyệt cười – Bí mật của Nguyệt Thành, King đã kế hết cho tôi nghe rồi. Cô không cần phải hốt hoảng, tôi biết cô không phải con người. Tuy đều là yêu quái, nhưng cô không giống những “cư dân” khác ở Nguyệt Thành.
– Đúng vậy! – Khô Nguyệt thẳng thắn – Có lẽ King cũng cảm thấy tôi không phải là người xấu nhỉ, hi hi.
Im lặng giây lát, Lạc Diệp thở dài thở phào một cái:
– Cũng tốt. Tôi cảm nhận được, King không những rất chăm lo cho anh, mà còn rất tin tưởng anh. Tuy việc này có hơi hiếm thấy, nhưng tôi biết ông ấy làm như vậy là có lý do riêng. Tôi đúng là một con yêu quái. – Cô mím miệng cười – Còn là một con yêu quái rất rất vô dụng.
Anh có thể cảm nhận được yêu khí trên cơ thể mọi loài yêu quái, hơi hướng trên người Lạc Diệp đã cho anh biết cô là một con bướm, giống như anh và Cận Phi Vũ, một con yêu bướm.
Anh quen thuộc thứ mùi của yêu bướm hơn bất cứ ai. Chỉ là so với những đồng loại mà anh quen biết, trong thứ mùi của Lạc Diệp còn ẩn chứa một chút gì đặc biệt khác thường.
– Cô… – Anh vươn người ngồi thẳng dậy, chăm chú quan sát cô gái nhỏ hết sức bình thường bên cạnh – Cô là hậu duệ của vua Bướm Tuyết?
– Đó là chuyện rất nhiều năm về trước. – Lạc Diệp như một kẻ vô can. Le lưỡi với anh – Tôi không còn nhớ kỹ. Tôi chỉ nhớ mẫu hậu ôm tôi trong lòng, bón cho tôi ăn thứ mật thơm tho nhất, ngọt ngào nhất. Hương thơm trên người mẫu hậu, không một loài hoa nào có thể sánh kịp.
– Mẫu hậu cô là người đẹp nhất trong tộc Bướm Tuyết. – Khô Nguyệt nhìn cô, thẫn thờ mất một thoáng, rồi trêu chọc – Nhưng cô nhìn cô mà xem, hình như chẳng hề di truyền được chút ưu điềm nào của mẫu hậu cô.
– Anh cũng là yêu bướm? – Lạc Diệp ngẩn ra một chốc, rồi đấm cho Khô Nguyệt một cú thật mạnh, cong môi tức giận nói – Chỉ tại tôi lười trang điểm mà thôi!
Khô Nguyệt liếng thoắng:
– Được rồi được rồi, tôi tạm tin rằng rồi có một ngày cô sẽ xinh đẹp như mẫu hậu của cô… – Anh ngừng lại một lát, bất ngờ chuyển chủ đề – Nhưng theo tôi biết, cha mẹ cô bị một con nhện mặt quỷ ăn thịt, King đã cứu mạng, và nuôi cô khôn lớn.
– Tôi cũng không rõ lắm, lúc đó tôi vẫn còn quá nhỏ. – Lạc Diệp có chút bối rối – Nghe King kể lại, ông ấy từng gửi tôi cho một cặp vợ chồng con người nuôi dưỡng trong một thời gian. Hôm đó, không hiểu tại sao kẻ tử thù của tộc yêu bướm bọn tôi là nhện mặt quỷ lại tìm đến. Tuy King kịp thời chạy tới, nhưng đã không cứu được bọn họ. – Cùng với hồi ức tìm về, vẻ đau buồn từ từ bao phủ lên khuôn mặt Lạc Diệp – Tôi còn lờ mờ nhớ rằng, khi con quái vật khổng lồ ấy xông đến, hai vợ chồng bọn họ đã liều mạng bảo vệ tôi, cho tới giờ khắc sau cùng. Họ vốn dĩ hoàn toàn có thể vứt bỏ tôi để thoát thân.
Sắc mặt của Khô Nguyệt bỗng trở nên đờ đẫn. May thay Lạc Diệp không nhìn thấy vẻ bất thường của anh lúc này. Rất nhanh, anh lấy lại bình tĩnh, hỏi:
– Thế cô có nhớ phụ vương và mẫu hậu của cô đã xảy ra chuyện gì không?
Lạc Diệp lắc đầu:
– Ký ức hoàn chỉnh nhất của tôi bắt đầu từ khi cùng với King phiêu bạt khắp nơi, cho tới khi định cư ở Nguyệt Thành. Những chuyện trước đó, tôi thật sự không nhớ lắm.
– Cũng phải! -Khô Nguyệt cười như tự giễu mình, khẽ lẩm bẩm – Khi đó cô còn quá nhỏ. Huống hồ cảnh tượng như thế… cô không nhớ càng tốt.
– Anh nói gì thế? – Lạc Diệp nhoài người lại hỏi.
– Không có gì! – Anh nhanh chóng chuyển để tải, chỉ vào những khóm râm bụt ánh sao – Ồ, chúng tỏa sáng kìa!
Nghe thấy thế, Lạc Diệp đắc ý cười, nói:
– Thấy chưa, tôi đã bảo chờ tới khi mặt trời lặn xuống núi, anh sẽ nhìn thấy điểm đặc biệt của râm bụt ánh sao mà! Nó là loài hoa tôi thích nhất ở Nguyệt Thành. Tuy không nhìn thấy, nhưng đầu ngón tay tôi có thể cảm nhận được từ cánh hoa… – Cô dịu dàng dặt ngón tay lên những búp nụ trắng muốt còn chưa nở – niềm hy vọng!
Khô Nguyệt nhìn những búp hoa đang tỏa ra vầng sáng dìu dịu trong bóng tối, từng nụ cười như những ngôi sao lạc xuống nhân gian, đợi người ta nâng niu, ôm vào trong lòng.
– Bao nhiêu năm qua, cuộc sống của King không hề vui vẻ, tôi biết! – Lạc Diệp thu những ngón tay về, có phần buồn bã. Lúc này, cô đã không còn là cô bé điên khùng ngồi trên nóc nhà hôm trước nữa, mà bỗng chốc như một người phụ nữ trưởng thành, trong lòng đanng ôm ấp hình bóng một người đàn ông.
Sự thay đổi đột ngột này chỉ duy trì trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ngay sau đó cô lại cười khúc khích:
– Cho nên tôi mới phải nhanh chóng hoàn thành món quà sinh nhật. Tặng cho ông ấy, chắc chắn ông ấy sẽ rất vui.
– Ừ! Quà sinh nhật luôn khiến người ta vui vẻ. Cố gắng lên nhé! – Khô Nguyệt vỗ nhẹ lên đầu cô.
Tuổi tác của anh có lẽ đủ để làm bề trên của Lạc Diệp. Khô Nguyệt cười gượng, trong đôi mắt tím dường như khởi lên một làn sóng nặng nề, cuốn anh chìm trong một hồi ức bản năng nhất về quá khứ.
– Đây là thứ hoa râm bụt ánh sao mà cô luôn trông đợi? – Khô Nguyệt ngậm một cọng cỏ trong miệng, ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn những bông hoa dại rất đỗi tầm thường chẳng có gì bắt mắt.
– Phải! – Cô vui sướng gật đầu, khẽ chun mũi – Nhiều nhất là ba ngày nữa chúng sẽ nở rộ.
– Cô dựa vào mùi hương của chúng để dự đoán ngày nở hoa à? – Khô Nguyệt đưa hai tay vờn nghịch những nụ hoa bé xíu, trắng muốt như tuyết – Loài hoa này có gì đặc biệt?
Lạc Diệp ngẩng mặt lên, cảm nhận hơi nóng còn sót lại của buổi chiều tàn – Đừng nóng vội, đợi đến khi mặt trời xuống núi, anh nhìn chúng sẽ biết.
– Được thôi! – Khô Nguyệt nằm dài lên thảm cỏ, đợi màn đêm buông xuống.
– Anh thực sự giống một kẻ nhàn rỗi chẳng có việc gì làm. – Lạc Diệp ngồi xuống bên cạnh anh – Anh bạn Long của anh vẫn chưa có tin tức gì phải không, sao tôi lại cảm thấy anh càng ngày càng không sốt sắng tìm người nữa thì phải?
– Muốn tìm được một người, cần phải có duyên phận. Có lẽ số trời đã định, không để cho Long được trở về bên mẹ. – cọng cỏ xoay tròn trong miệng Khô Nguyệt, anh nói dối mà không hề chớp mắt.
Lạc Diệp ngồi ôm gối, vẻ buồn bã, gác cằm lên đầu gối, lẩm bẩm:
Mẹ… Tôi sắp không còn nhớ được hình dáng của mẫu hậu nữa rồi…
Mẫu hậu? Cô bé này gọi mẹ là mẫu hậu? Khô Nguyệt giật cọng cỏ ra khỏi miệng, quay sang nhìn cô, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Có lẽ ý thức được mình đã lỡ lời, Lạc Diệp có phần luống cuống, vội đứng bật dậy, luôn miêng phân trần:
– Ồ, tôi nói mẹ, không phải mẫu hậu… Tôi…
– Được rồi! Đến cả lấp liếm cũng không biết cách. – Khô Nguyệt cười – Bí mật của Nguyệt Thành, King đã kế hết cho tôi nghe rồi. Cô không cần phải hốt hoảng, tôi biết cô không phải con người. Tuy đều là yêu quái, nhưng cô không giống những “cư dân” khác ở Nguyệt Thành.
– Đúng vậy! – Khô Nguyệt thẳng thắn – Có lẽ King cũng cảm thấy tôi không phải là người xấu nhỉ, hi hi.
Im lặng giây lát, Lạc Diệp thở dài thở phào một cái:
– Cũng tốt. Tôi cảm nhận được, King không những rất chăm lo cho anh, mà còn rất tin tưởng anh. Tuy việc này có hơi hiếm thấy, nhưng tôi biết ông ấy làm như vậy là có lý do riêng. Tôi đúng là một con yêu quái. – Cô mím miệng cười – Còn là một con yêu quái rất rất vô dụng.
Anh có thể cảm nhận được yêu khí trên cơ thể mọi loài yêu quái, hơi hướng trên người Lạc Diệp đã cho anh biết cô là một con bướm, giống như anh và Cận Phi Vũ, một con yêu bướm.
Anh quen thuộc thứ mùi của yêu bướm hơn bất cứ ai. Chỉ là so với những đồng loại mà anh quen biết, trong thứ mùi của Lạc Diệp còn ẩn chứa một chút gì đặc biệt khác thường.
– Cô… – Anh vươn người ngồi thẳng dậy, chăm chú quan sát cô gái nhỏ hết sức bình thường bên cạnh – Cô là hậu duệ của vua Bướm Tuyết?
– Đó là chuyện rất nhiều năm về trước. – Lạc Diệp như một kẻ vô can. Le lưỡi với anh – Tôi không còn nhớ kỹ. Tôi chỉ nhớ mẫu hậu ôm tôi trong lòng, bón cho tôi ăn thứ mật thơm tho nhất, ngọt ngào nhất. Hương thơm trên người mẫu hậu, không một loài hoa nào có thể sánh kịp.
– Mẫu hậu cô là người đẹp nhất trong tộc Bướm Tuyết. – Khô Nguyệt nhìn cô, thẫn thờ mất một thoáng, rồi trêu chọc – Nhưng cô nhìn cô mà xem, hình như chẳng hề di truyền được chút ưu điềm nào của mẫu hậu cô.
– Anh cũng là yêu bướm? – Lạc Diệp ngẩn ra một chốc, rồi đấm cho Khô Nguyệt một cú thật mạnh, cong môi tức giận nói – Chỉ tại tôi lười trang điểm mà thôi!
Khô Nguyệt liếng thoắng:
– Được rồi được rồi, tôi tạm tin rằng rồi có một ngày cô sẽ xinh đẹp như mẫu hậu của cô… – Anh ngừng lại một lát, bất ngờ chuyển chủ đề – Nhưng theo tôi biết, cha mẹ cô bị một con nhện mặt quỷ ăn thịt, King đã cứu mạng, và nuôi cô khôn lớn.
– Tôi cũng không rõ lắm, lúc đó tôi vẫn còn quá nhỏ. – Lạc Diệp có chút bối rối – Nghe King kể lại, ông ấy từng gửi tôi cho một cặp vợ chồng con người nuôi dưỡng trong một thời gian. Hôm đó, không hiểu tại sao kẻ tử thù của tộc yêu bướm bọn tôi là nhện mặt quỷ lại tìm đến. Tuy King kịp thời chạy tới, nhưng đã không cứu được bọn họ. – Cùng với hồi ức tìm về, vẻ đau buồn từ từ bao phủ lên khuôn mặt Lạc Diệp – Tôi còn lờ mờ nhớ rằng, khi con quái vật khổng lồ ấy xông đến, hai vợ chồng bọn họ đã liều mạng bảo vệ tôi, cho tới giờ khắc sau cùng. Họ vốn dĩ hoàn toàn có thể vứt bỏ tôi để thoát thân.
Sắc mặt của Khô Nguyệt bỗng trở nên đờ đẫn. May thay Lạc Diệp không nhìn thấy vẻ bất thường của anh lúc này. Rất nhanh, anh lấy lại bình tĩnh, hỏi:
– Thế cô có nhớ phụ vương và mẫu hậu của cô đã xảy ra chuyện gì không?
Lạc Diệp lắc đầu:
– Ký ức hoàn chỉnh nhất của tôi bắt đầu từ khi cùng với King phiêu bạt khắp nơi, cho tới khi định cư ở Nguyệt Thành. Những chuyện trước đó, tôi thật sự không nhớ lắm.
– Cũng phải! -Khô Nguyệt cười như tự giễu mình, khẽ lẩm bẩm – Khi đó cô còn quá nhỏ. Huống hồ cảnh tượng như thế… cô không nhớ càng tốt.
– Anh nói gì thế? – Lạc Diệp nhoài người lại hỏi.
– Không có gì! – Anh nhanh chóng chuyển để tải, chỉ vào những khóm râm bụt ánh sao – Ồ, chúng tỏa sáng kìa!
Nghe thấy thế, Lạc Diệp đắc ý cười, nói:
– Thấy chưa, tôi đã bảo chờ tới khi mặt trời lặn xuống núi, anh sẽ nhìn thấy điểm đặc biệt của râm bụt ánh sao mà! Nó là loài hoa tôi thích nhất ở Nguyệt Thành. Tuy không nhìn thấy, nhưng đầu ngón tay tôi có thể cảm nhận được từ cánh hoa… – Cô dịu dàng dặt ngón tay lên những búp nụ trắng muốt còn chưa nở – niềm hy vọng!
Khô Nguyệt nhìn những búp hoa đang tỏa ra vầng sáng dìu dịu trong bóng tối, từng nụ cười như những ngôi sao lạc xuống nhân gian, đợi người ta nâng niu, ôm vào trong lòng.
– Bao nhiêu năm qua, cuộc sống của King không hề vui vẻ, tôi biết! – Lạc Diệp thu những ngón tay về, có phần buồn bã. Lúc này, cô đã không còn là cô bé điên khùng ngồi trên nóc nhà hôm trước nữa, mà bỗng chốc như một người phụ nữ trưởng thành, trong lòng đanng ôm ấp hình bóng một người đàn ông.
Sự thay đổi đột ngột này chỉ duy trì trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ngay sau đó cô lại cười khúc khích:
– Cho nên tôi mới phải nhanh chóng hoàn thành món quà sinh nhật. Tặng cho ông ấy, chắc chắn ông ấy sẽ rất vui.
– Ừ! Quà sinh nhật luôn khiến người ta vui vẻ. Cố gắng lên nhé! – Khô Nguyệt vỗ nhẹ lên đầu cô.
Tuổi tác của anh có lẽ đủ để làm bề trên của Lạc Diệp. Khô Nguyệt cười gượng, trong đôi mắt tím dường như khởi lên một làn sóng nặng nề, cuốn anh chìm trong một hồi ức bản năng nhất về quá khứ.
Tác giả :
Sa La Song Thụ