Câu Chuyện Phù Sinh
Quyển 5 - Chương 1: Dẫn
✣ Bướm đêm ✣
Có những hối tiếc, đối với anh, sẽ không bao giờ còn bù đắp được,
nhưng đối vối người khác, có lẽ vẫn còn khả năng cứu vãn.
Nếu là như vậy, tại sao lại không thực hiện?
DẪN
Điểm dừng chân của anh là chốn cao nhất trong toàn bộ Nguyệt Thành, một tòa tháp cao ngất được chồng lên từ sắt thép phế liệu, dưới ánh trăng rằm vàng rực rỡ, lóe lên những tia sáng hỗn loạn như đao kiếm tung hoành.
Trên tấm biển quảng cáo rách nát nằm dưới chân tháp, có người dùng màu sơn đỏ như máu tươi nguệch ngoạc vài chữ rời rạc không ai nhận ra được là chữ gì, những con chữ to tướng, hình thể trào lộng, ngay cả bóng đêm cũng không khiến chúng bớt phần bắt mắt. Khuôn mặt anh không một chút biểu cảm, chỉ có con tim đang chầm chậm trong lồng ngực là đang chờ đợi một trường định mệnh.
Sáng sớm hôm nay, anh đến gặp một người bạn cũ. Cô gái đó, mà không, cô yêu quái đó, có lẽ là người bạn duy nhất trong cả cuộc đời anh.
Hai người họ đã ba trăm năm, hoặc có lẽ là năm trăm năm chưa từng gặp mặt. Cô vẫn như xưa, quyến rũ tuyệt vời, mau cười mau giận, mở một tiệm bánh ngọt trong con hẻm nhỏ, suốt ngày la mắng quát nạt hai gã người làm bộ dạng ngờ nghệch, lúc nào cũng mang cái vẻ điềm nhiên phớt tình của một kẻ đã rũ bỏ phồn hoa, ẩn cư thành thị, không ngó ngàng gì đến thế sự nhiễu nhương.
Chẳng ai ngờ rằng, trong một buổi chạng vạng của một tháng năm nào đó đã xa, hai người họ ở trên đỉnh núi Mặc Sơn giá buốt căm căm, trên mặt hồ Hoàng Tuyền một nửa là nhũ băng, một nửa là lửa cháy, đã từng hợp lực ứng phó với một con mãng xà vây đỏ hai đầu từng ăn thịt người người vô số.
Cô của thời đó, tóc dài như kiếm sắc, ngửa tay thành mưa, lật tay thành gió, nhanh nhẹn một con báo. Con quái vật khổng lồ nguy hiểm kia, miệng thụt thò cái lưỡi đỏ lòm, vùng vẫy gầm rống trong ánh tà dương, khuấy lên những cột sóng che khuất quá nửa bầu trời.
Anh nhìn vào thanh kiếm của cô, đang múa lên những đường tuyệt đẹp mà điềm tĩnh dưới ánh chiều vàng nhạt, chuẩn xác đâm thẳng vào yết hầu của con mãng xà vây đỏ.
Khi cái xác to lớn của con quái vật nặng nề rơi xuống hồ nước, dòng máu tươi màu lam trong vắt của nó nhanh chóng lan tỏa khắp mặt hồ, giống như phản chiếu một bầu trời xanh ngăn ngắt hiếm thấy.
– Cô là con yêu quái tàn bạo nhất mà tôi từng gặp! – Anh liếc nhìn cô, vung đao xẻ dọc sống lưng con con mãng xà vây đỏ, rút từ trong đó ra một “sợi dây” to bằng ngón tay cái, cuộn lại, bỏ vào trong túi áo.
Cô vốc tuyết lên mặt đất, tỉ mỉ lau chùi thanh kiếm của mình, mỉm cười:
– Như nhau cả thôi!
– Chúng ta có thể làm bạn được không? – Trước khi anh bỏ đi, anh đột ngột dừng bước.
Trước ngày này, trong cuộc đời anh ta, chưa từng xuất hiện từ “bạn”.
– Nếu anh mời tôi một bữa cơm, rồi tặng cho tôi một hòm vàng thỏi… – Cô đứng dậy, khẽ nhún vai, le lưỡi với anh – tôi có thể cân nhắc.
Những ngày sau đó, hai người họ đã trở thành bạn, tuy không thường xuyên gặp mặt. Dù có gặp, cũng chỉ là một bữa say khướt thỏa chí giang hồ. Anh say mèm nhìn cô cũng say mèm thỏa thích nói cười quậy phá, sau cùng, ngồi rũ trên nền nhà, dựa người vào đầu gối anh ngủ vùi.
Anh biết, anh không giống với cô. Mũi kiếm hung hãn của cô chỉ dùng để bảo vệ cho những người không có khả năng tự vệ. Nhưng, lưỡi đao của anh lại khác, tuy rằng nó cũng sở hữu một sức mạnh tương tự.
Một ngày nọ, anh tới tìm cô, giao cho cô một vật quan trọng nhất của mình.
– Giữ nó hộ tôi! – Anh vỗ vỗ vào vai cô.
Cô nhìn vào vật trong lòng bàn tay, im lặng hồi lâu, rồi nói:
– Anh phải suy nghĩ kỹ, có lẽ anh sẽ không còn cơ hội tìm tôi để lấy lại đâu.
– Nếu quả thực như vậy… thì lợi cho cô quá còn gì! – Anh chớp mắt với cô, rồi quay người, thanh thản bước đi không chút vướng bận.
Thời gian mấy trăm năm, lúc như nước nhỏ từng giọt, lúc như bóng câu qua khe cửa, chẳng hề theo ý con người.
Hôm qua, anh ngồi trong tiệm Không Dừng của cô, điềm tĩnh uống tách trà đắng nghét mà cô pha cho, nói:
– Cô không hỏi tại sao tôi lại đến lấy thứ đó ư?
– Tôi chỉ muốn hỏi anh định trả cho tôi bao nhiêu tiền phí bảo quản. – Cô nhướng mày.
– Cô đúng là chẳng thay đổi chút nào! – Anh cười.
Cô không trả lời, nhìn anh, hít sâu một hơi, bước lại gần ôm choàng lấy anh, hồi lâu vẫn không buông tay.
Khi ra về, anh quay đầu lại:
– Nếu ngày mai tôi tới tìm cô, chúng ta hãy say túy lúy một trận nhé!
– Còn phải xem anh trả cho tôi bao nhiêu vàng rồi hãy tính! – Cô thè lưỡi với anh.
Cô đứng ở cửa tiệm, dõi theo bóng anh xa dần, khóe mắt lúc nào cũng linh hoạt rạng rỡ dần thấp thoáng một nỗi lo âu ngầm ẩn – tôi nhất định sẽ uống một trận túy lúy với anh, giống như rất nhiều những ngày tháng trước đây. Chỉ cần ngày mai anh vẫn bình yên xuất hiện trước mặt tôi.
Cô tự nhủ với lòng như vậy.
Có những hối tiếc, đối với anh, sẽ không bao giờ còn bù đắp được,
nhưng đối vối người khác, có lẽ vẫn còn khả năng cứu vãn.
Nếu là như vậy, tại sao lại không thực hiện?
DẪN
Điểm dừng chân của anh là chốn cao nhất trong toàn bộ Nguyệt Thành, một tòa tháp cao ngất được chồng lên từ sắt thép phế liệu, dưới ánh trăng rằm vàng rực rỡ, lóe lên những tia sáng hỗn loạn như đao kiếm tung hoành.
Trên tấm biển quảng cáo rách nát nằm dưới chân tháp, có người dùng màu sơn đỏ như máu tươi nguệch ngoạc vài chữ rời rạc không ai nhận ra được là chữ gì, những con chữ to tướng, hình thể trào lộng, ngay cả bóng đêm cũng không khiến chúng bớt phần bắt mắt. Khuôn mặt anh không một chút biểu cảm, chỉ có con tim đang chầm chậm trong lồng ngực là đang chờ đợi một trường định mệnh.
Sáng sớm hôm nay, anh đến gặp một người bạn cũ. Cô gái đó, mà không, cô yêu quái đó, có lẽ là người bạn duy nhất trong cả cuộc đời anh.
Hai người họ đã ba trăm năm, hoặc có lẽ là năm trăm năm chưa từng gặp mặt. Cô vẫn như xưa, quyến rũ tuyệt vời, mau cười mau giận, mở một tiệm bánh ngọt trong con hẻm nhỏ, suốt ngày la mắng quát nạt hai gã người làm bộ dạng ngờ nghệch, lúc nào cũng mang cái vẻ điềm nhiên phớt tình của một kẻ đã rũ bỏ phồn hoa, ẩn cư thành thị, không ngó ngàng gì đến thế sự nhiễu nhương.
Chẳng ai ngờ rằng, trong một buổi chạng vạng của một tháng năm nào đó đã xa, hai người họ ở trên đỉnh núi Mặc Sơn giá buốt căm căm, trên mặt hồ Hoàng Tuyền một nửa là nhũ băng, một nửa là lửa cháy, đã từng hợp lực ứng phó với một con mãng xà vây đỏ hai đầu từng ăn thịt người người vô số.
Cô của thời đó, tóc dài như kiếm sắc, ngửa tay thành mưa, lật tay thành gió, nhanh nhẹn một con báo. Con quái vật khổng lồ nguy hiểm kia, miệng thụt thò cái lưỡi đỏ lòm, vùng vẫy gầm rống trong ánh tà dương, khuấy lên những cột sóng che khuất quá nửa bầu trời.
Anh nhìn vào thanh kiếm của cô, đang múa lên những đường tuyệt đẹp mà điềm tĩnh dưới ánh chiều vàng nhạt, chuẩn xác đâm thẳng vào yết hầu của con mãng xà vây đỏ.
Khi cái xác to lớn của con quái vật nặng nề rơi xuống hồ nước, dòng máu tươi màu lam trong vắt của nó nhanh chóng lan tỏa khắp mặt hồ, giống như phản chiếu một bầu trời xanh ngăn ngắt hiếm thấy.
– Cô là con yêu quái tàn bạo nhất mà tôi từng gặp! – Anh liếc nhìn cô, vung đao xẻ dọc sống lưng con con mãng xà vây đỏ, rút từ trong đó ra một “sợi dây” to bằng ngón tay cái, cuộn lại, bỏ vào trong túi áo.
Cô vốc tuyết lên mặt đất, tỉ mỉ lau chùi thanh kiếm của mình, mỉm cười:
– Như nhau cả thôi!
– Chúng ta có thể làm bạn được không? – Trước khi anh bỏ đi, anh đột ngột dừng bước.
Trước ngày này, trong cuộc đời anh ta, chưa từng xuất hiện từ “bạn”.
– Nếu anh mời tôi một bữa cơm, rồi tặng cho tôi một hòm vàng thỏi… – Cô đứng dậy, khẽ nhún vai, le lưỡi với anh – tôi có thể cân nhắc.
Những ngày sau đó, hai người họ đã trở thành bạn, tuy không thường xuyên gặp mặt. Dù có gặp, cũng chỉ là một bữa say khướt thỏa chí giang hồ. Anh say mèm nhìn cô cũng say mèm thỏa thích nói cười quậy phá, sau cùng, ngồi rũ trên nền nhà, dựa người vào đầu gối anh ngủ vùi.
Anh biết, anh không giống với cô. Mũi kiếm hung hãn của cô chỉ dùng để bảo vệ cho những người không có khả năng tự vệ. Nhưng, lưỡi đao của anh lại khác, tuy rằng nó cũng sở hữu một sức mạnh tương tự.
Một ngày nọ, anh tới tìm cô, giao cho cô một vật quan trọng nhất của mình.
– Giữ nó hộ tôi! – Anh vỗ vỗ vào vai cô.
Cô nhìn vào vật trong lòng bàn tay, im lặng hồi lâu, rồi nói:
– Anh phải suy nghĩ kỹ, có lẽ anh sẽ không còn cơ hội tìm tôi để lấy lại đâu.
– Nếu quả thực như vậy… thì lợi cho cô quá còn gì! – Anh chớp mắt với cô, rồi quay người, thanh thản bước đi không chút vướng bận.
Thời gian mấy trăm năm, lúc như nước nhỏ từng giọt, lúc như bóng câu qua khe cửa, chẳng hề theo ý con người.
Hôm qua, anh ngồi trong tiệm Không Dừng của cô, điềm tĩnh uống tách trà đắng nghét mà cô pha cho, nói:
– Cô không hỏi tại sao tôi lại đến lấy thứ đó ư?
– Tôi chỉ muốn hỏi anh định trả cho tôi bao nhiêu tiền phí bảo quản. – Cô nhướng mày.
– Cô đúng là chẳng thay đổi chút nào! – Anh cười.
Cô không trả lời, nhìn anh, hít sâu một hơi, bước lại gần ôm choàng lấy anh, hồi lâu vẫn không buông tay.
Khi ra về, anh quay đầu lại:
– Nếu ngày mai tôi tới tìm cô, chúng ta hãy say túy lúy một trận nhé!
– Còn phải xem anh trả cho tôi bao nhiêu vàng rồi hãy tính! – Cô thè lưỡi với anh.
Cô đứng ở cửa tiệm, dõi theo bóng anh xa dần, khóe mắt lúc nào cũng linh hoạt rạng rỡ dần thấp thoáng một nỗi lo âu ngầm ẩn – tôi nhất định sẽ uống một trận túy lúy với anh, giống như rất nhiều những ngày tháng trước đây. Chỉ cần ngày mai anh vẫn bình yên xuất hiện trước mặt tôi.
Cô tự nhủ với lòng như vậy.
Tác giả :
Sa La Song Thụ