Câu Chuyện Phù Sinh
Quyển 2 - Chương 6
Con mèo trắng kia, nhẹ nhàng đáp xuống một cành cây chênh chếch phía trên đầu, đôi con ngươi màu hổ phách chiếu ra những tia sắc lạnh trong bóng tối, bộ lông trắng bóng như tuyết, sang trọng như tơ lụa. Trên tấm thân rắn chắc, mỗi một đường nét đều trơn tru hệt như một viên đạn.
Khi Huyền nhìn thấy nó lần đầu tiên, nó vẫn chỉ là một con mèo nhỏ, lớp lông tơ trên người còn chưa rụng hết, trông hệt như một quả cầu tuyết ngộ nghĩnh. Nó lặng lẽ đứng sau một bầy yêu mèo sắc lông xám đen nhộm nhoạm, một mình trắng toát khác nào hạc giữa bầy gà, non nớt mà cao ngạo. Tất cả những con yêu mèo to lớn hơn khi đứng trước nó dường như cũng đều thấp hơn nửa tấc.
Nó còn rất nhỏ, nhưng hung hãn hơn bất cứ con yêu quái nào khác.
Ngay lần giao đấu đầu tiên, Huyền đã lĩnh giáo sự bất phàm của nó. Tuy nó bại dưới tay Huyền, nhưng Huyền cũng không thể trở về toàn vẹn, trên mu bàn tay lưu lại một vết thương sâu hoắm kéo dài.
Sau đó, giống như tất cả những cao thủ được miêu tả trong tiểu thuyết hay phim ảnh, nó luôn là kẻ ra tay cuối cùng. Trước khi toàn bộ đám yêu mèo bị thảm bại tận diệt, nó chỉ âm thầm đứng trong bóng tối, liếm láp những móng vuốt bén nhọn, không hề đếm xỉa tới kết cục của đồng bọn.
Huyền liên tiếp giao đấu với nó suốt bảy đêm ròng. Mỗi lần đụng đầu, thân hình nó lại to hơn nhiều so với đêm hôm trước, sức mạnh cũng như vậy.
Chỉ trong bảy đêm, nó đã vạm vỡ hơn cả một con báo săn trưởng thành cường tráng.
Lúc này, ánh trăng lam nhàn nhạt lách qua cành cây, chiếu rọi trên lưng nó, lồi lên hai khối hình thù quái dị, một phải, một trái, căng phồng rung rẩy dưới lớp da thịt ở hai bên cột sống. Con mèo trắng dừng việc liếm láp bộ lông, đột ngột ngẩng đàu, nhìn lên vầng trăng vành vạnh đã đổi sắc xanh lam hệt như đang trầm mình dưới biển, gào lên một tiếng còn rùng rợn hơn cả tiếng gầm của hùm beo.
Trận gió không biết từ nơi nào thổi đến bỗng chốc bủa vây tứ phía. Cây cối nghiêng ngả, lá rụng tơi bời, trong trận cuồng phong, những phiến lá rụng yếu ớt đều biến thành những lưỡi dao cứng sắc, quất vào mặt đau rát. Trên đỉnh đầu, chớp lên một thứ ánh sáng bừng bừng như lửa, chói loà tới mức Huyền buộc phải đưa tay che mắt.
Trong khoảnh khắc đó, trước tầm nhìn hỗn loạn, tại vị trí của con mèo trắng, xuất hiện một cái bóng còn to lớn hơn nữa.
Gió dần dần ngừng thổi, Huyền vừa buông tay xuống, lập tức nhìn thấy một cái bóng trắng khổng lồ lặng lẽ hạ xuống trước mặt.
Trên lưng con mèo trắng đã mọc ra một đôi cánh khổng lồ. Mỗi một sợi lông vũ trắng tốt đều lấp lánh những đốm sáng tựa kim sa; trong đêm tối, chỉ cần một chuyển đông khẽ khàng, cũng khuấy động nên một mối nguy hiểm trời long đất lở. Nó nhìn vào cây ngô đồng sau lưng Huyền, thứ mà nó luôn khao khát đang được giấu ở bên trong.
Từ trong mắt nó, Huyền dễ dàng nhận ra sát khí. Đúng vào khoảnh khắc nó cong người nhảy vọt lên, Huyền nhắm chặt mắt, tay phải bắt quyết chọc thẳng vào tim mình, niệm lớn một câu thần chú không ai nghe hiểu. Đôi con ngươi màu đen của Huyền biến thành màu đỏ máu, răng và tai đều mọc dài ra nhọn hoắt, cơ thể và tứ chi, dưới sự bao phủ của một màn sương trắng, vùn vụt biến hoá…
“Rầm” một tiếng vang động. Con mèo trắng đang lao tới bị con mèo đen do Huyền hoá thành quật mạnh, bật ngược trở lại.
Sức mạnh của cú va chạm cực lớn, hất nó bay vụt về phía sau, đôi cánh dang rộng quét ngang một thân cây, cứa lên gốc cây rắn chắc một vết rạch sâu hoắm, khiến cả thân cây ngả nghiêng muốn đổ.
Huyền lắc lắc cái đầu, còn chưa kịp bò dậy, chợt thấy trên người lạnh buốt, một chiếc cuốt sắc nhọn từ trên trời lao xuống, cắm vào giữa thắt lưng, tiếp đến là một cú giật khủng khiếp.
Không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy dịch thể ấm áp chảy trào ra từ cơ thể. Trên lưng Huyền đã bị con mèo trắng cào rách một đường dài cả thước, hở toang hoác, máu thịt tơi bời. Huyền nhịn đau quay ngoắt người, vận hết toàn bộ sức mạnh, giương vuốt đánh thẳng vào con mèo trắng. Hắn cũng có một bộ vuốt sắc lẹm như dao, nhưng lại không giương ra, chỉ dùng lớp đệm thịt dày dưới bàn tay, vỗ thẳng vào mặt nó.
Đòn tấn công này tuy không trí mạng, nhưng hiển nhiên là rất đau. Con mèo trắng “ngoao” một tiếng, lăn lông lốc sang một bên.
Huyền đứng vụt dậy, biến trở lại thành hình người, quặt tay ra vết thương sau lưng, vuốt lấy một vốc máu tươi, vẽ thành một hình chữ thập dưới chân, quát lớn:
– Khiên, lên!
Một luồng khí hồng nhạt bỗng vọt lên từ chữ thập máu trên mặt đất, xoay tít thành một vòng tròn khổng lồ giữa không trung.
Con mèo trắng đã hồi tỉnh lại sau cú trúng đòn choáng váng, giận dữ bò dậy. Hai con mắt mèo khép lim dim, từ trong chiếc miệng đỏ lòm phun phì phì từng luồng khói nóng. Nó hạ thấp đầu, giậm chân trước xuống, rồi lao vụt vào Huyền như một ánh chớp.
“Bịch” một tiếng trầm trầm. Con mèo trắng bị “dính” lại giữa không trung với một tư thế rất đỗi nực cười. Chiếc khiên vô hình được luyện từ máu tươi hệt như một tấm mạng nhện trong suốt ẩn trong không khí, nhốt chặt con mèo trắng tại nơi cách Huyền vài mét.
Huyền xông tới phía trước cây ngô đồng đã bị phong ấn, thò tay vào, lôi Đồ Đồ ra, kéo cô chạy điên cuồng về phía trước. Máu, men theo từng bước chân của họ, rơi xuống mặt đất, giống như dấu chân trong bức tranh sơn dầu, vươn dài về phía trước.
Khu biệt thự ở lưng chừng núi. Băng qua sườn núi, vượt qua một bức tường bao la là một công trường. Nghe nói đây từng là công trình giai đoạn hai của khu biệt thự, vừa mới đào móng xong, nhưng vì thiếu vốn nên tạm hoãn thi công, sắt thép xi măng ngổn ngang đầy đất, vô cùng bừa bộn. Huyền dắt tay Đồ Đồ, vùn vụt băng qua giữa những cây thép và tấm bê tông ngang dọc.
– Vượt qua công trường này sẽ đến một con sông, cô nhất định phải đi. Nước sông sẽ che giấu được khí của cô hiệu quả nhất. Trước khi bọn chúng tìm thấy, cô chỉ cần quay về đến biển Tây Minh U Hải, sẽ được an toàn. – Huyền vừa chạy, vừa hổn hển nói – Cô không thể ở lại đây được nữa. Cô cũng thấy rồi đấy, vào đêm trăng xanh, nó dường như đã hoàn toàn thành hình. Trong mắt nó chỉ có giết chóc. Cô và nó là kẻ địch trời sinh. Ăn thịt cô chính là bản năng của nó.
Tiếng nước róc ránh đã vẳng lại rất gần. Trong mắt Huyền ánh lên tia hy vọng cuối cùng.
– Ăn thịt tôi… cũng chẳng sao. – Đồ Đồ lẩm bẩm một mình – Ở lại thêm một ngày cũng tốt!
Sắc mặt Huyền tối sẫm xuống, còn hơn cả bóng tối lúc nửa đêm.
Khi chạy tới giữa công trường, Huyền đột nhiên dừng bước, đẩy Đồ Đồ sang một bên, hét lên:
– Cẩn thận!
Một thanh sắc góc cạnh nhọn hoắt từ trên trời lao vụt xuống, xuyên vào giữa hai người họ, cắm phập xuống đất sâu đến hơn ba thước. Sau lưng họ, đôi cánh trắng khổng lồ đang chập chờn trên đỉnh một đống sắt cao ngất. Phía dưới đôi cánh, cặp mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào một nam một nữ phía dưới. Trong tiếng kim loại va chạm chát chúa, vô số cây thép lao vùn vụt về phía Huyền và Đồ Đồ như những mũi tên.
Huyền đẩy Đồ Đồ vào một ống cống xi măng bên cạnh, rút đoản đao ra, tránh né những thanh thép đang lao thẳng tới, đạp lên đống sắt thép phế liệu chồng chất dưới chân, trèo lên chỗ cao nhất nơi con mèo trắng đang đứng.
Trăng lạnh gió nổi, gió đêm rít lên u u. Trên tấm thép ở nơi cao nhất của công trường, một bên là con mèo trắng mắt loé hung quang, một bên là Huyền mình đầy thương tích.
Bốn mắt nhìn nhau, sống chết gang tấc.
Thế nhưng, trong mắt Huyền, không hề có sát khí.
Viên nội đan của Huyền, được Đồ Đồ lặng lẽ ngậm vào trong miệng.
Con mèo trắng thu vuốt về, liếm láp máu tươi trên đầu vuốt, cặp mắt như phủ băng sương nhìn chằm chằm vào người con gái đối diện đang mỉm cười với mình.
Mèo ăn cá, là một điều hiển nhiên.
Tứ chi của con mèo trắng lướt nhanh trên mặt đất, quét sạch chướng ngại đáng ghét là Huyền, thứ nó muốn có đang ở ngay phía trước, khẽ vươn tay là lấy được. Đáng mừng hơn cả, là mục tiêu của nó không hề có ý phản kháng, thậm chí không buồn bỏ chạy.
Đồ Đồ chỉ là một con cá, dù rằng đã sống mấy ngàn năm, cô vẫn chỉ là một con cá thích ăn kem. Cô không biết bùa chè, không biết giết chóc, thậm chí không biết bảo vệ chính mình. Thứ cô hiểu được, chỉ có một việc duy nhất.
Trong cái miệng tua tủa những chiếc răng sắc nhọn của con mèo trắng còn vương lại mùi của Huyền. Khi cặp vuốt của nó cắm ngập vào vai Đồ Đồ, nụ cười của Đồ Đồ càng rạng rỡ hơn bất cứ lúc nào. Đôi tay nhỏ nhắn trắng muốt của cô dịu dàng nâng khuôn mặt của nó, hôn lên chiếc miệng đang muốn nghiến đứt yết hầu mình…
– Khải, tôi sẽ không đi đâu!
Trước khi nhắm mắt, cô nói một câu cuối cùng với con mèo trắng…
Khi Huyền nhìn thấy nó lần đầu tiên, nó vẫn chỉ là một con mèo nhỏ, lớp lông tơ trên người còn chưa rụng hết, trông hệt như một quả cầu tuyết ngộ nghĩnh. Nó lặng lẽ đứng sau một bầy yêu mèo sắc lông xám đen nhộm nhoạm, một mình trắng toát khác nào hạc giữa bầy gà, non nớt mà cao ngạo. Tất cả những con yêu mèo to lớn hơn khi đứng trước nó dường như cũng đều thấp hơn nửa tấc.
Nó còn rất nhỏ, nhưng hung hãn hơn bất cứ con yêu quái nào khác.
Ngay lần giao đấu đầu tiên, Huyền đã lĩnh giáo sự bất phàm của nó. Tuy nó bại dưới tay Huyền, nhưng Huyền cũng không thể trở về toàn vẹn, trên mu bàn tay lưu lại một vết thương sâu hoắm kéo dài.
Sau đó, giống như tất cả những cao thủ được miêu tả trong tiểu thuyết hay phim ảnh, nó luôn là kẻ ra tay cuối cùng. Trước khi toàn bộ đám yêu mèo bị thảm bại tận diệt, nó chỉ âm thầm đứng trong bóng tối, liếm láp những móng vuốt bén nhọn, không hề đếm xỉa tới kết cục của đồng bọn.
Huyền liên tiếp giao đấu với nó suốt bảy đêm ròng. Mỗi lần đụng đầu, thân hình nó lại to hơn nhiều so với đêm hôm trước, sức mạnh cũng như vậy.
Chỉ trong bảy đêm, nó đã vạm vỡ hơn cả một con báo săn trưởng thành cường tráng.
Lúc này, ánh trăng lam nhàn nhạt lách qua cành cây, chiếu rọi trên lưng nó, lồi lên hai khối hình thù quái dị, một phải, một trái, căng phồng rung rẩy dưới lớp da thịt ở hai bên cột sống. Con mèo trắng dừng việc liếm láp bộ lông, đột ngột ngẩng đàu, nhìn lên vầng trăng vành vạnh đã đổi sắc xanh lam hệt như đang trầm mình dưới biển, gào lên một tiếng còn rùng rợn hơn cả tiếng gầm của hùm beo.
Trận gió không biết từ nơi nào thổi đến bỗng chốc bủa vây tứ phía. Cây cối nghiêng ngả, lá rụng tơi bời, trong trận cuồng phong, những phiến lá rụng yếu ớt đều biến thành những lưỡi dao cứng sắc, quất vào mặt đau rát. Trên đỉnh đầu, chớp lên một thứ ánh sáng bừng bừng như lửa, chói loà tới mức Huyền buộc phải đưa tay che mắt.
Trong khoảnh khắc đó, trước tầm nhìn hỗn loạn, tại vị trí của con mèo trắng, xuất hiện một cái bóng còn to lớn hơn nữa.
Gió dần dần ngừng thổi, Huyền vừa buông tay xuống, lập tức nhìn thấy một cái bóng trắng khổng lồ lặng lẽ hạ xuống trước mặt.
Trên lưng con mèo trắng đã mọc ra một đôi cánh khổng lồ. Mỗi một sợi lông vũ trắng tốt đều lấp lánh những đốm sáng tựa kim sa; trong đêm tối, chỉ cần một chuyển đông khẽ khàng, cũng khuấy động nên một mối nguy hiểm trời long đất lở. Nó nhìn vào cây ngô đồng sau lưng Huyền, thứ mà nó luôn khao khát đang được giấu ở bên trong.
Từ trong mắt nó, Huyền dễ dàng nhận ra sát khí. Đúng vào khoảnh khắc nó cong người nhảy vọt lên, Huyền nhắm chặt mắt, tay phải bắt quyết chọc thẳng vào tim mình, niệm lớn một câu thần chú không ai nghe hiểu. Đôi con ngươi màu đen của Huyền biến thành màu đỏ máu, răng và tai đều mọc dài ra nhọn hoắt, cơ thể và tứ chi, dưới sự bao phủ của một màn sương trắng, vùn vụt biến hoá…
“Rầm” một tiếng vang động. Con mèo trắng đang lao tới bị con mèo đen do Huyền hoá thành quật mạnh, bật ngược trở lại.
Sức mạnh của cú va chạm cực lớn, hất nó bay vụt về phía sau, đôi cánh dang rộng quét ngang một thân cây, cứa lên gốc cây rắn chắc một vết rạch sâu hoắm, khiến cả thân cây ngả nghiêng muốn đổ.
Huyền lắc lắc cái đầu, còn chưa kịp bò dậy, chợt thấy trên người lạnh buốt, một chiếc cuốt sắc nhọn từ trên trời lao xuống, cắm vào giữa thắt lưng, tiếp đến là một cú giật khủng khiếp.
Không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy dịch thể ấm áp chảy trào ra từ cơ thể. Trên lưng Huyền đã bị con mèo trắng cào rách một đường dài cả thước, hở toang hoác, máu thịt tơi bời. Huyền nhịn đau quay ngoắt người, vận hết toàn bộ sức mạnh, giương vuốt đánh thẳng vào con mèo trắng. Hắn cũng có một bộ vuốt sắc lẹm như dao, nhưng lại không giương ra, chỉ dùng lớp đệm thịt dày dưới bàn tay, vỗ thẳng vào mặt nó.
Đòn tấn công này tuy không trí mạng, nhưng hiển nhiên là rất đau. Con mèo trắng “ngoao” một tiếng, lăn lông lốc sang một bên.
Huyền đứng vụt dậy, biến trở lại thành hình người, quặt tay ra vết thương sau lưng, vuốt lấy một vốc máu tươi, vẽ thành một hình chữ thập dưới chân, quát lớn:
– Khiên, lên!
Một luồng khí hồng nhạt bỗng vọt lên từ chữ thập máu trên mặt đất, xoay tít thành một vòng tròn khổng lồ giữa không trung.
Con mèo trắng đã hồi tỉnh lại sau cú trúng đòn choáng váng, giận dữ bò dậy. Hai con mắt mèo khép lim dim, từ trong chiếc miệng đỏ lòm phun phì phì từng luồng khói nóng. Nó hạ thấp đầu, giậm chân trước xuống, rồi lao vụt vào Huyền như một ánh chớp.
“Bịch” một tiếng trầm trầm. Con mèo trắng bị “dính” lại giữa không trung với một tư thế rất đỗi nực cười. Chiếc khiên vô hình được luyện từ máu tươi hệt như một tấm mạng nhện trong suốt ẩn trong không khí, nhốt chặt con mèo trắng tại nơi cách Huyền vài mét.
Huyền xông tới phía trước cây ngô đồng đã bị phong ấn, thò tay vào, lôi Đồ Đồ ra, kéo cô chạy điên cuồng về phía trước. Máu, men theo từng bước chân của họ, rơi xuống mặt đất, giống như dấu chân trong bức tranh sơn dầu, vươn dài về phía trước.
Khu biệt thự ở lưng chừng núi. Băng qua sườn núi, vượt qua một bức tường bao la là một công trường. Nghe nói đây từng là công trình giai đoạn hai của khu biệt thự, vừa mới đào móng xong, nhưng vì thiếu vốn nên tạm hoãn thi công, sắt thép xi măng ngổn ngang đầy đất, vô cùng bừa bộn. Huyền dắt tay Đồ Đồ, vùn vụt băng qua giữa những cây thép và tấm bê tông ngang dọc.
– Vượt qua công trường này sẽ đến một con sông, cô nhất định phải đi. Nước sông sẽ che giấu được khí của cô hiệu quả nhất. Trước khi bọn chúng tìm thấy, cô chỉ cần quay về đến biển Tây Minh U Hải, sẽ được an toàn. – Huyền vừa chạy, vừa hổn hển nói – Cô không thể ở lại đây được nữa. Cô cũng thấy rồi đấy, vào đêm trăng xanh, nó dường như đã hoàn toàn thành hình. Trong mắt nó chỉ có giết chóc. Cô và nó là kẻ địch trời sinh. Ăn thịt cô chính là bản năng của nó.
Tiếng nước róc ránh đã vẳng lại rất gần. Trong mắt Huyền ánh lên tia hy vọng cuối cùng.
– Ăn thịt tôi… cũng chẳng sao. – Đồ Đồ lẩm bẩm một mình – Ở lại thêm một ngày cũng tốt!
Sắc mặt Huyền tối sẫm xuống, còn hơn cả bóng tối lúc nửa đêm.
Khi chạy tới giữa công trường, Huyền đột nhiên dừng bước, đẩy Đồ Đồ sang một bên, hét lên:
– Cẩn thận!
Một thanh sắc góc cạnh nhọn hoắt từ trên trời lao vụt xuống, xuyên vào giữa hai người họ, cắm phập xuống đất sâu đến hơn ba thước. Sau lưng họ, đôi cánh trắng khổng lồ đang chập chờn trên đỉnh một đống sắt cao ngất. Phía dưới đôi cánh, cặp mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào một nam một nữ phía dưới. Trong tiếng kim loại va chạm chát chúa, vô số cây thép lao vùn vụt về phía Huyền và Đồ Đồ như những mũi tên.
Huyền đẩy Đồ Đồ vào một ống cống xi măng bên cạnh, rút đoản đao ra, tránh né những thanh thép đang lao thẳng tới, đạp lên đống sắt thép phế liệu chồng chất dưới chân, trèo lên chỗ cao nhất nơi con mèo trắng đang đứng.
Trăng lạnh gió nổi, gió đêm rít lên u u. Trên tấm thép ở nơi cao nhất của công trường, một bên là con mèo trắng mắt loé hung quang, một bên là Huyền mình đầy thương tích.
Bốn mắt nhìn nhau, sống chết gang tấc.
Thế nhưng, trong mắt Huyền, không hề có sát khí.
Viên nội đan của Huyền, được Đồ Đồ lặng lẽ ngậm vào trong miệng.
Con mèo trắng thu vuốt về, liếm láp máu tươi trên đầu vuốt, cặp mắt như phủ băng sương nhìn chằm chằm vào người con gái đối diện đang mỉm cười với mình.
Mèo ăn cá, là một điều hiển nhiên.
Tứ chi của con mèo trắng lướt nhanh trên mặt đất, quét sạch chướng ngại đáng ghét là Huyền, thứ nó muốn có đang ở ngay phía trước, khẽ vươn tay là lấy được. Đáng mừng hơn cả, là mục tiêu của nó không hề có ý phản kháng, thậm chí không buồn bỏ chạy.
Đồ Đồ chỉ là một con cá, dù rằng đã sống mấy ngàn năm, cô vẫn chỉ là một con cá thích ăn kem. Cô không biết bùa chè, không biết giết chóc, thậm chí không biết bảo vệ chính mình. Thứ cô hiểu được, chỉ có một việc duy nhất.
Trong cái miệng tua tủa những chiếc răng sắc nhọn của con mèo trắng còn vương lại mùi của Huyền. Khi cặp vuốt của nó cắm ngập vào vai Đồ Đồ, nụ cười của Đồ Đồ càng rạng rỡ hơn bất cứ lúc nào. Đôi tay nhỏ nhắn trắng muốt của cô dịu dàng nâng khuôn mặt của nó, hôn lên chiếc miệng đang muốn nghiến đứt yết hầu mình…
– Khải, tôi sẽ không đi đâu!
Trước khi nhắm mắt, cô nói một câu cuối cùng với con mèo trắng…
Tác giả :
Sa La Song Thụ