Câu Chuyện Hồ Đồ
Chương 43
Người đang trong hạnh phúc lắng đọng quá lâu, nên xúc giác cũng sẽ thay đổi chậm lụt.
Ôn Vãn ngồi ở trên giường suy nghĩ rất nhiều việc, càng nghĩ càng thấy bận tâm.
Từ vừa mới bắt đầu cô đã để cho mình dẫn đầu lọt vào thế bị động, bởi vì Hạ Trầm hiểu rất rõ nhược điểm của cô, cho nên từ lúc bắt đầu theo đuổi liền nhiều chiêu đánh trúng chỗ yếu của cô. Điều này làm cho tình cảm của cô đối với Hạ Trầm không giống như đối với Cố Minh Sâm, đoạn tình cảm này cô ôm kỳ vọng, tất cả những hi vọng này cũng đều là Hạ Trầm ám hiệu cho cô.
Chính vì vậy, cô mới có thể sinh ra nhiều tin tức sai lầm như vậy, thật sự cho rằng Hạ Trầm cũng yêu mình. . . . . .
Ôn Vãn vẫn không nghĩ ra nguyên nhân Hạ Trầm hứa hẹn hôn nhân và cố ý đối cô tốt như vậy, nếu như không phải là tình yêu, sau lưng đến tột cùng anh muốn là cái gì?
Cô hồ đồ, cũng bắt đầu hỗn loạn, nhưng có một việc thanh tỉnh khác thường—— hôn sự này nên ngừng.
Đi vào phòng tắm rửa mặt, cô nhìn mình trong gương âm thầm bật cười, gương mặt này quả nhiên là cười quá lâu sao? Hiện tại chợt trở nên bi thương, cư nhiên khó nhìn như vậy.
Ôn Vãn dội cho nước lạnh lên trên mặt mình, từng lần một cảnh cáo mình tỉnh táo một chút.
Cũng chỉ là lại gặp được một người đàn ông trong lòng đã có đối tượng thôi. . . . . . Nhưng vì cái gì ngực sẽ bi thương như vậy, thì ra là đồng dạng bị thương hai lần, lần thứ hai không những sẽ không chết lặng, ngược lại so lần đầu tiên còn khó chịu đựng hơn.
.d.d.l.q.d....thaobn99...d.d.l.q.d...
Cô rửa mặt xong ra ngoài, một cái liền nhìn thấy Hạ Trầm ngồi ở trên giường chờ mình. Ánh mắt anh sâu thẳm thẳng tắp rơi vào trên mặt cô, túi mua hàng bên cạnh tùy ý mở rộng ra, để bên người chính là bộ áo lót Tưởng thắng chọn cho cô.
Anh hướng cô nhướng nhướng mày, đáy mắt đen nhánh có ánh lửa sáng ngời: "Mặc vào anh xem một chút."
Nhìn dáng dấp anh rất vừa ý thiết kế và màu sắc này, chỉ là một chi tiết rất nhỏ, Ôn Vãn lại cảm thấy đè nén. Cô không trả lời, mà đi thẳng tới bàn trang điểm bôi kem bảo dưỡng da.
Hạ Trầm nghĩ cô đi dạo phố mệt mỏi, đi tới, cúi người liền bế cô lên.
Ôn Vãn không kịp kháng nghị, thân thể đã rơi vào nệm mềm mại, anh mãnh liệt hôn từ mi tâm một đường dao động xuống, cuối cùng rơi vào trên cánh môi hơi lạnh. Mới vừa rồi cô ở trên mặt dội rất nhiều nước lạnh, nhiệt độ lanh thấu xương, lúc này còn lưu lại trong môi.
Anh nhíu nhíu mày, đưa tay vuốt ve gương mặt lạnh như băng của cô: "Thế nào lạnh như thế?"
Ôn Vãn nghĩ đẩy anh ra, lòng bàn tay ở trên ngực cường tráng bền chắc, lại bị anh thuận thế nắm trước. Anh đặt tay nhỏ bé đang lạnh của cô ở bên môi hôn một cái, âm điệu thấp thấp trầm trầm : "Đợi bảo phòng bếp nấu canh gừng."
Ôn Vãn nhìn mặt mày cảm xúc của anh, nếu như dưới mắt tất cả đều là ngụy trang, kỹ thuật diễn của người đàn ông này cũng thật sự quá tốt.
Hạ Trầm thấy cô vẫn cổ quái nhìn mình chằm chằm, bừng tỉnh hiểu ra khẽ đỡ người dậy một chút, tự nhiên đưa tay xoa bóp khớp xương cho cô: "A Tước nói các người đi dạo thật lâu, mệt mỏi?"
.d.d.l.q.d....thaobn99...d.d.l.q.d...
Ôn Vãn nhìn nóc nhà, hồi lâu mới khiến cho mình phát ra âm thanh: "Tại sao đối với em tốt như vậy?"
Lời này cô đã hỏi, khi đó làm sao lại tin lời nói đùa thật giả lẫn lộn kia, là bởi vì lần đầu tiên cô thưởng thức được tư vị tình yêu, cũng bắt đầu thay đổi thành mềm yếu vụng về sao?
Hạ Trầm cũng không lưu ý phản ứng của cô, trả lời gần như cũng là bật thốt lên: "Em là vợ anh, không đối với em tốt đối tốt với ai."
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người cũng trầm mặc.
Ôn Vãn giơ tay lên che mắt, trên cánh tay hơi ướt. Còn Hạ Trầm lại hoàn toàn không ngờ mình có thể thuận miệng nói ra loại lời tâm tình này, phải biết trước kia anh không bao giờ nói ra lời nói buồn nôn như vậy, thế nào với Ôn Vãn. . . . . .
Biết đến chính mình đối với chuyện Ôn Vãncàng ngày càng tự nhiên thì trừ ngắn ngủi kinh hoảng ở ngoài, cũng không có kháng cự. Về sau người phụ nữ này chính là vợ của anh, từ lúc bắt đầu tìm cách cầu hôn, anh liền chuẩn bị tốt lắm đối với cô phụ trách.
Chỉ là Hạ Trầm không nghĩ đến, một giây kế tiếp, Ôn Vãn lại nói một câu làm cho anh nghĩ mình nghe nhầm.
Cô nói: "Hôn sự của chúng ta, trước tạm ngừng thôi."
Hạ Trầm ngẩn ra, âm sắc đã thấp Baidu: "Có ý tứ gì?"
Bỗng chốc Ôn Vãn ngồi dậy, gương mặt anh không lộ vẻ gì, bộ dáng kia giống nhưcô không hiểu chuyện vậy. Cô thấy bên môi anh có lúc còn mang theo nụ cười như có như không: "Em cảm thấy, chúng ta còn chưa hiểu rõ đối phương."
Hạ Trầm nghiêm túc nhìn cô, người đàn ông này sao mà khôn khéo, chỉ thoáng suy nghĩ một phen, hình như trong lòng đã mơ hồ đoán đến cái gì. Anh suy nghĩ một chút cũng không trả lời ngay lập tức, mà đưa tay ôm Ôn Vãn, khe khẽ thở dài: "Thay vì để cho em đoán, không bằng nói thật."
Lông mày thanh tú của cô nhíu lại, trực giác có chút kháng cự giải thích của anh.
Nhưng tay Hạ Trầm để ngang trên vai cô có lực mà cường thế, không cho cô cơ hội giãy giụa, giọng nói cũng hết sức trầm ổn: "Em có bất kỳ nghi ngờ cũng có thể trực tiếp hỏi anh, tuyệt đối không có nửa phần giấu giếm."
-.d.d.l.q.d....thaobn99...d.d.l.q.d...
Ôn Vãn không biết Hạ Trầm có thể hay không nữa lừa gạt mình, nhưng cô thật sự có quá nhiều chuyện muốn hỏi Hạ Trầm, châm chước chốc lát, vẫn là nói ra: "Anh thích chị dâu?"
Hạ Trầm bình tĩnh, khẽ vuốt cằm: "Đúng"
Ôn Vãn không ngờ anh có thể thản nhiên thừa nhận như vậy, ở ngay trước mặt vị hôn thê là cô. Cô cứ bi thương như vậy chăm chú nhìn anh, một chữ cũng không nói thêm, lấy được đáp án này, những vấn đề khác đều không quan trọng.
Mình suy đoán là một chuyện, chính miệng lấy được chứng thực lại là một chuyện khác, từng tế bào toàn thân đều giống như bị đao xoắn qua, Ôn Vãn chống nệm nghĩ đứng lên, lại bị Hạ Trầm dùng sức bóp chặt bả vai.
Hạ Trầm vặn thân thể của cô để cho cô nhìn thẳng mình, đáy mắt có cảm xúc mãnh liệt, cuối cùng vẫn nhẫn nại như cũ nói: "Quan hệ giữaanh và anh cả không hề giống tin đồn như vậy, cái này về sau lại giải thích với em, nhưng mà anh lại vô cùng kính trọng anh ấy. Trừ mẹ anh ra, chị dâu là người khác phái duy nhất chung đụng nhiều nhất với anh, hơn nữa khi đó anh ở Hạ gia. . . . . ."
Anh thừa nhận mình giờ phút này có chút sợ, loại lời nói này không mạch lạc, tình hình đầu óc hỗn loạn tệ hết biết rồi, đối với anh mà nói đây vẫn là lần đầu tiên.
"Lúc đó, tình huống của anh rất tệ, anh cả và chị dâu là an ủi duy nhất của anh ở Hạ gia, anh không biết mình đối với chị ấy rốt cuộc là tình yêu nam nữ, hoặc là đơn thuần là hâm mộ anh cả. Nhưng anh bảo đảm, chưa bao giờ nghĩ tới vượt qua tầng quan hệ này."
Đôi môi Ôn Vãn đều khẽ run rẩy, cô không biết còn muốn nói gì nữa, lời giải thích này của Hạ Trầm cũng không làm cho trong lòng cô thấy dễ chịu hơn chút nào.
Hạ Trầm nhìn cô như vậy, cũng không biết nên an ủi như thế nào, dưới mắt rất nhiều chuyện hình như có chút vượt ra khỏi lòng bàn tay anh, tỷ như nhìn cô khó chịu, rõ ràng anh cũng sẽ cảm thấy bận tâm.
"Nếu như anh thật muốn cùng chị ấy có cái gì, đạo đức và luật pháp cũng không gò bó được anh."
Giữa hai lông mày Hạ Trầm chợt lóe lêntối tăm, lại hơi phức tạp nhìn chăm chú vào cô, kiềm chế thật chặt bả vai của cô không cho cô lộn xộn: "Lần này chị ấy trở lại, anh thừa nhận mình có chút rối loạn trận cước. Nhưng em cho anh thời gian, anh đối với em——"
"Hạ Trầm." Ôn Vãn mở miệng cắt đứt anh, "Anh nói xong những lời này với em, hi vọng em có thể lòng không có việc khác tiếp tục ở đây cùng nhau với anh?"
Hô hấp của Hạ Trầm dừng lại, bên tai chỉ còn dư lại tiếng tim đập không có quy luật của mình, nhưng anh rất nhanh sẽ tỉnh táo lại, nhẹ nhàng gật đầu: "Anh biết rõ điều này rất quá đáng, anh cho em thời gian, chúng ta đều bình tĩnh lại."
Ôn Vãn quay đầu đi không nhìn lại anh, tất cả xảy ra quá đột nhiên, 1 giây trước cô còn đắm chìm trong hạnh phúc trong vui sướng, một giây kế tiếp liền bị đánh vào địa ngục một cách vô tình.
.d.d.l.q.d....thaobn99...d.d.l.q.d...
Cô hít thật sâu cấp, đẩy tay Hạ Trầm ra: "Em muốn yên tĩnh một mình, em về nhà trước."
Mi tâm Hạ Trầm căng thẳng, không có bất kỳ do dự nào cự tuyệt: "Không được."
Ôn Vãn khó hiểu nhìn anh, cuối cùng xuy cười lên tiếng: "Hạ tiên sinh, đây chính là anh nói cho em thời gian tỉnh táo?"
Lồng ngực Hạ Trầm kịch liệt phập phòng, sắc mặt tái xanh.
Ôn Vãn không muốn dây dưa không rõ với anh tại đây, đã đứng lên muốn đi.
Hạ Trầm chặn ngang liền ôm cô trở lại trực tiếp đè lên giường.
Ôn Vãn chết lặng nhìn anh chằm chằm, đáy mắt so với anh còn hơi đỏ lên, hơi thở không yên lại trấn định khác thường nói ra một câu: "Chẳng lẽ anh còn muốn nhốt em, Hạ Trầm, anh khinh người quá đáng."
Hầu kết Hạ Trầm khẽ động, ánh mắt bởi vì góc độ che mất đen tối không rõ, hồi lâu mới khàn khàn nói: "Em liền đợi tại nơi anh có thể thấy được, anh bảo đảm không xằng bậy. Chuyện hôn lễ đã tuyên bố đối với bên ngoài, anh không muốn xảy ra bất kỳ cạm bẫy, gần đây công ty không yên ổn, không thể lại ra bất kỳ gièm pha nào."
.d.d.l.q.d....thaobn99...d.d.l.q.d...
Gần như Ôn Vãn không có chút do dự gì ngẩng lên đẩy tay anh ra, cô nhìn nóc nhà, hốc mắt khô khó chịu, âm thanh so với anh còn khàn khàn hơn tràn ra ba chữ: "Đi ra ngoài."
-
Cơm tối Ôn Vãn không xuống lầu, là Hạ Đình Diễn đưa vào phòng ngủ cho cô. Khẩu vị Ôn Vãn cũng không tệ lắm, cậu thiếu niên an tĩnh ngồi nhìn cô ăn, lông mi đen dài khẽ động lên, hình như tràn đầy kinh ngạc.
Ôn Vãn ăn hết cơm, Hạ Đình Diễn liếc nhìn chén dĩa đã hết sạch, gạt gạt: "Không phải cô khổ sở sao?"
Lần này đổi lại là Ôn Vãn không nói lời nào, cô ngồi xếp bằng ở trên giường, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Hạ Đình Diễn cầm khay đứng dậy, do dự lại quay đầu lại liếc nhìn cô: "Nếu cônhàm chán, tôi có thể chơi cùng cô."
Ôn Vãn ngoài ý muốn nhìn về phía cậu, Hạ Đình Diễn thế nhưng lộ ra hàm răng trắng noãn mà chỉnh tề, ngượng ngùng khẽ cười một tiếng: "Giết thời gian, tôi có kinh nghiệm."
Hạ Trầm ngồi ở dưới lầu, tạp chí trong tay cũng sắp lật nát rồi, thỉnh thoảng hướng cửa cầu thang liếc mắt nhìn, ngay cả A Tước xem tiết mục quân sự một bên cũng phát hiện. Mắt nhìn đồng hồ, nói: "Đình Diễn đi lên một giờ."
Hạ Trầm liếc anh một cái, lại mặt không thay đổi cúi đầu.
A Tước giống như vô ýcòn nói: "Lại nói đứa nhỏ này và cậu, vẫn không ưa đối phương, tranh giành bạn gái đối phương, cậu nói nói nó đối với bác sĩ Ôn, có phải hay không cũng không biết rõ cảm giác của mình?"
.d.d.l.q.d....thaobn99...d.d.l.q.d...
Mặt Hạ Trầm tối sầm, trực tiếp thô bạo ném tạp chí trong tay đi qua: "Tôi và nó?" Có lẽ anh chưa từng nghĩ muốn cướp đi Tưởng Thắng, anh chỉ phải . . . . .
A Tước lưu loát nhận lấy vật công kích, trên mặt không có bất kỳ phập phồng, đối với tức giận của anh nét mặt cũng không có chút ý tứ an ủi nào: "Mặc dù cậu không có làm cái gì, nhưng cử chỉ của cậu cũng không cao thượng so Đình Diễn bao nhiêu."
Ánh mắt Hạ Trầm không tốt nhìn anh một cái.
A Tước thờ ơ nhún vai, để tạp chí ở một bên: "Rõ ràng là sợ cô ấy rời đi gặp chuyện không may, lo lắng bên kia Hạ Uyên sẽ có động tác, lại muốn nói lời ác độc nói những lời đó, cậu cân nhắc qua cảm thụ của cô ấy chưa? Người như bác sĩ Ôn, thật ra thì có thể không kiên cường như cậu tưởng, ngộ nhỡ Đình Diễn nhân lúc yếu đuối mà ——"
Lời A Tước còn chưa nói xong, bỗng chốc Hạ Trầm đã đứng lên, mặt lạnh lùng sải bước lên lầu.
Ôn Vãn ngồi ở trên giường suy nghĩ rất nhiều việc, càng nghĩ càng thấy bận tâm.
Từ vừa mới bắt đầu cô đã để cho mình dẫn đầu lọt vào thế bị động, bởi vì Hạ Trầm hiểu rất rõ nhược điểm của cô, cho nên từ lúc bắt đầu theo đuổi liền nhiều chiêu đánh trúng chỗ yếu của cô. Điều này làm cho tình cảm của cô đối với Hạ Trầm không giống như đối với Cố Minh Sâm, đoạn tình cảm này cô ôm kỳ vọng, tất cả những hi vọng này cũng đều là Hạ Trầm ám hiệu cho cô.
Chính vì vậy, cô mới có thể sinh ra nhiều tin tức sai lầm như vậy, thật sự cho rằng Hạ Trầm cũng yêu mình. . . . . .
Ôn Vãn vẫn không nghĩ ra nguyên nhân Hạ Trầm hứa hẹn hôn nhân và cố ý đối cô tốt như vậy, nếu như không phải là tình yêu, sau lưng đến tột cùng anh muốn là cái gì?
Cô hồ đồ, cũng bắt đầu hỗn loạn, nhưng có một việc thanh tỉnh khác thường—— hôn sự này nên ngừng.
Đi vào phòng tắm rửa mặt, cô nhìn mình trong gương âm thầm bật cười, gương mặt này quả nhiên là cười quá lâu sao? Hiện tại chợt trở nên bi thương, cư nhiên khó nhìn như vậy.
Ôn Vãn dội cho nước lạnh lên trên mặt mình, từng lần một cảnh cáo mình tỉnh táo một chút.
Cũng chỉ là lại gặp được một người đàn ông trong lòng đã có đối tượng thôi. . . . . . Nhưng vì cái gì ngực sẽ bi thương như vậy, thì ra là đồng dạng bị thương hai lần, lần thứ hai không những sẽ không chết lặng, ngược lại so lần đầu tiên còn khó chịu đựng hơn.
.d.d.l.q.d....thaobn99...d.d.l.q.d...
Cô rửa mặt xong ra ngoài, một cái liền nhìn thấy Hạ Trầm ngồi ở trên giường chờ mình. Ánh mắt anh sâu thẳm thẳng tắp rơi vào trên mặt cô, túi mua hàng bên cạnh tùy ý mở rộng ra, để bên người chính là bộ áo lót Tưởng thắng chọn cho cô.
Anh hướng cô nhướng nhướng mày, đáy mắt đen nhánh có ánh lửa sáng ngời: "Mặc vào anh xem một chút."
Nhìn dáng dấp anh rất vừa ý thiết kế và màu sắc này, chỉ là một chi tiết rất nhỏ, Ôn Vãn lại cảm thấy đè nén. Cô không trả lời, mà đi thẳng tới bàn trang điểm bôi kem bảo dưỡng da.
Hạ Trầm nghĩ cô đi dạo phố mệt mỏi, đi tới, cúi người liền bế cô lên.
Ôn Vãn không kịp kháng nghị, thân thể đã rơi vào nệm mềm mại, anh mãnh liệt hôn từ mi tâm một đường dao động xuống, cuối cùng rơi vào trên cánh môi hơi lạnh. Mới vừa rồi cô ở trên mặt dội rất nhiều nước lạnh, nhiệt độ lanh thấu xương, lúc này còn lưu lại trong môi.
Anh nhíu nhíu mày, đưa tay vuốt ve gương mặt lạnh như băng của cô: "Thế nào lạnh như thế?"
Ôn Vãn nghĩ đẩy anh ra, lòng bàn tay ở trên ngực cường tráng bền chắc, lại bị anh thuận thế nắm trước. Anh đặt tay nhỏ bé đang lạnh của cô ở bên môi hôn một cái, âm điệu thấp thấp trầm trầm : "Đợi bảo phòng bếp nấu canh gừng."
Ôn Vãn nhìn mặt mày cảm xúc của anh, nếu như dưới mắt tất cả đều là ngụy trang, kỹ thuật diễn của người đàn ông này cũng thật sự quá tốt.
Hạ Trầm thấy cô vẫn cổ quái nhìn mình chằm chằm, bừng tỉnh hiểu ra khẽ đỡ người dậy một chút, tự nhiên đưa tay xoa bóp khớp xương cho cô: "A Tước nói các người đi dạo thật lâu, mệt mỏi?"
.d.d.l.q.d....thaobn99...d.d.l.q.d...
Ôn Vãn nhìn nóc nhà, hồi lâu mới khiến cho mình phát ra âm thanh: "Tại sao đối với em tốt như vậy?"
Lời này cô đã hỏi, khi đó làm sao lại tin lời nói đùa thật giả lẫn lộn kia, là bởi vì lần đầu tiên cô thưởng thức được tư vị tình yêu, cũng bắt đầu thay đổi thành mềm yếu vụng về sao?
Hạ Trầm cũng không lưu ý phản ứng của cô, trả lời gần như cũng là bật thốt lên: "Em là vợ anh, không đối với em tốt đối tốt với ai."
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người cũng trầm mặc.
Ôn Vãn giơ tay lên che mắt, trên cánh tay hơi ướt. Còn Hạ Trầm lại hoàn toàn không ngờ mình có thể thuận miệng nói ra loại lời tâm tình này, phải biết trước kia anh không bao giờ nói ra lời nói buồn nôn như vậy, thế nào với Ôn Vãn. . . . . .
Biết đến chính mình đối với chuyện Ôn Vãncàng ngày càng tự nhiên thì trừ ngắn ngủi kinh hoảng ở ngoài, cũng không có kháng cự. Về sau người phụ nữ này chính là vợ của anh, từ lúc bắt đầu tìm cách cầu hôn, anh liền chuẩn bị tốt lắm đối với cô phụ trách.
Chỉ là Hạ Trầm không nghĩ đến, một giây kế tiếp, Ôn Vãn lại nói một câu làm cho anh nghĩ mình nghe nhầm.
Cô nói: "Hôn sự của chúng ta, trước tạm ngừng thôi."
Hạ Trầm ngẩn ra, âm sắc đã thấp Baidu: "Có ý tứ gì?"
Bỗng chốc Ôn Vãn ngồi dậy, gương mặt anh không lộ vẻ gì, bộ dáng kia giống nhưcô không hiểu chuyện vậy. Cô thấy bên môi anh có lúc còn mang theo nụ cười như có như không: "Em cảm thấy, chúng ta còn chưa hiểu rõ đối phương."
Hạ Trầm nghiêm túc nhìn cô, người đàn ông này sao mà khôn khéo, chỉ thoáng suy nghĩ một phen, hình như trong lòng đã mơ hồ đoán đến cái gì. Anh suy nghĩ một chút cũng không trả lời ngay lập tức, mà đưa tay ôm Ôn Vãn, khe khẽ thở dài: "Thay vì để cho em đoán, không bằng nói thật."
Lông mày thanh tú của cô nhíu lại, trực giác có chút kháng cự giải thích của anh.
Nhưng tay Hạ Trầm để ngang trên vai cô có lực mà cường thế, không cho cô cơ hội giãy giụa, giọng nói cũng hết sức trầm ổn: "Em có bất kỳ nghi ngờ cũng có thể trực tiếp hỏi anh, tuyệt đối không có nửa phần giấu giếm."
-.d.d.l.q.d....thaobn99...d.d.l.q.d...
Ôn Vãn không biết Hạ Trầm có thể hay không nữa lừa gạt mình, nhưng cô thật sự có quá nhiều chuyện muốn hỏi Hạ Trầm, châm chước chốc lát, vẫn là nói ra: "Anh thích chị dâu?"
Hạ Trầm bình tĩnh, khẽ vuốt cằm: "Đúng"
Ôn Vãn không ngờ anh có thể thản nhiên thừa nhận như vậy, ở ngay trước mặt vị hôn thê là cô. Cô cứ bi thương như vậy chăm chú nhìn anh, một chữ cũng không nói thêm, lấy được đáp án này, những vấn đề khác đều không quan trọng.
Mình suy đoán là một chuyện, chính miệng lấy được chứng thực lại là một chuyện khác, từng tế bào toàn thân đều giống như bị đao xoắn qua, Ôn Vãn chống nệm nghĩ đứng lên, lại bị Hạ Trầm dùng sức bóp chặt bả vai.
Hạ Trầm vặn thân thể của cô để cho cô nhìn thẳng mình, đáy mắt có cảm xúc mãnh liệt, cuối cùng vẫn nhẫn nại như cũ nói: "Quan hệ giữaanh và anh cả không hề giống tin đồn như vậy, cái này về sau lại giải thích với em, nhưng mà anh lại vô cùng kính trọng anh ấy. Trừ mẹ anh ra, chị dâu là người khác phái duy nhất chung đụng nhiều nhất với anh, hơn nữa khi đó anh ở Hạ gia. . . . . ."
Anh thừa nhận mình giờ phút này có chút sợ, loại lời nói này không mạch lạc, tình hình đầu óc hỗn loạn tệ hết biết rồi, đối với anh mà nói đây vẫn là lần đầu tiên.
"Lúc đó, tình huống của anh rất tệ, anh cả và chị dâu là an ủi duy nhất của anh ở Hạ gia, anh không biết mình đối với chị ấy rốt cuộc là tình yêu nam nữ, hoặc là đơn thuần là hâm mộ anh cả. Nhưng anh bảo đảm, chưa bao giờ nghĩ tới vượt qua tầng quan hệ này."
Đôi môi Ôn Vãn đều khẽ run rẩy, cô không biết còn muốn nói gì nữa, lời giải thích này của Hạ Trầm cũng không làm cho trong lòng cô thấy dễ chịu hơn chút nào.
Hạ Trầm nhìn cô như vậy, cũng không biết nên an ủi như thế nào, dưới mắt rất nhiều chuyện hình như có chút vượt ra khỏi lòng bàn tay anh, tỷ như nhìn cô khó chịu, rõ ràng anh cũng sẽ cảm thấy bận tâm.
"Nếu như anh thật muốn cùng chị ấy có cái gì, đạo đức và luật pháp cũng không gò bó được anh."
Giữa hai lông mày Hạ Trầm chợt lóe lêntối tăm, lại hơi phức tạp nhìn chăm chú vào cô, kiềm chế thật chặt bả vai của cô không cho cô lộn xộn: "Lần này chị ấy trở lại, anh thừa nhận mình có chút rối loạn trận cước. Nhưng em cho anh thời gian, anh đối với em——"
"Hạ Trầm." Ôn Vãn mở miệng cắt đứt anh, "Anh nói xong những lời này với em, hi vọng em có thể lòng không có việc khác tiếp tục ở đây cùng nhau với anh?"
Hô hấp của Hạ Trầm dừng lại, bên tai chỉ còn dư lại tiếng tim đập không có quy luật của mình, nhưng anh rất nhanh sẽ tỉnh táo lại, nhẹ nhàng gật đầu: "Anh biết rõ điều này rất quá đáng, anh cho em thời gian, chúng ta đều bình tĩnh lại."
Ôn Vãn quay đầu đi không nhìn lại anh, tất cả xảy ra quá đột nhiên, 1 giây trước cô còn đắm chìm trong hạnh phúc trong vui sướng, một giây kế tiếp liền bị đánh vào địa ngục một cách vô tình.
.d.d.l.q.d....thaobn99...d.d.l.q.d...
Cô hít thật sâu cấp, đẩy tay Hạ Trầm ra: "Em muốn yên tĩnh một mình, em về nhà trước."
Mi tâm Hạ Trầm căng thẳng, không có bất kỳ do dự nào cự tuyệt: "Không được."
Ôn Vãn khó hiểu nhìn anh, cuối cùng xuy cười lên tiếng: "Hạ tiên sinh, đây chính là anh nói cho em thời gian tỉnh táo?"
Lồng ngực Hạ Trầm kịch liệt phập phòng, sắc mặt tái xanh.
Ôn Vãn không muốn dây dưa không rõ với anh tại đây, đã đứng lên muốn đi.
Hạ Trầm chặn ngang liền ôm cô trở lại trực tiếp đè lên giường.
Ôn Vãn chết lặng nhìn anh chằm chằm, đáy mắt so với anh còn hơi đỏ lên, hơi thở không yên lại trấn định khác thường nói ra một câu: "Chẳng lẽ anh còn muốn nhốt em, Hạ Trầm, anh khinh người quá đáng."
Hầu kết Hạ Trầm khẽ động, ánh mắt bởi vì góc độ che mất đen tối không rõ, hồi lâu mới khàn khàn nói: "Em liền đợi tại nơi anh có thể thấy được, anh bảo đảm không xằng bậy. Chuyện hôn lễ đã tuyên bố đối với bên ngoài, anh không muốn xảy ra bất kỳ cạm bẫy, gần đây công ty không yên ổn, không thể lại ra bất kỳ gièm pha nào."
.d.d.l.q.d....thaobn99...d.d.l.q.d...
Gần như Ôn Vãn không có chút do dự gì ngẩng lên đẩy tay anh ra, cô nhìn nóc nhà, hốc mắt khô khó chịu, âm thanh so với anh còn khàn khàn hơn tràn ra ba chữ: "Đi ra ngoài."
-
Cơm tối Ôn Vãn không xuống lầu, là Hạ Đình Diễn đưa vào phòng ngủ cho cô. Khẩu vị Ôn Vãn cũng không tệ lắm, cậu thiếu niên an tĩnh ngồi nhìn cô ăn, lông mi đen dài khẽ động lên, hình như tràn đầy kinh ngạc.
Ôn Vãn ăn hết cơm, Hạ Đình Diễn liếc nhìn chén dĩa đã hết sạch, gạt gạt: "Không phải cô khổ sở sao?"
Lần này đổi lại là Ôn Vãn không nói lời nào, cô ngồi xếp bằng ở trên giường, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Hạ Đình Diễn cầm khay đứng dậy, do dự lại quay đầu lại liếc nhìn cô: "Nếu cônhàm chán, tôi có thể chơi cùng cô."
Ôn Vãn ngoài ý muốn nhìn về phía cậu, Hạ Đình Diễn thế nhưng lộ ra hàm răng trắng noãn mà chỉnh tề, ngượng ngùng khẽ cười một tiếng: "Giết thời gian, tôi có kinh nghiệm."
Hạ Trầm ngồi ở dưới lầu, tạp chí trong tay cũng sắp lật nát rồi, thỉnh thoảng hướng cửa cầu thang liếc mắt nhìn, ngay cả A Tước xem tiết mục quân sự một bên cũng phát hiện. Mắt nhìn đồng hồ, nói: "Đình Diễn đi lên một giờ."
Hạ Trầm liếc anh một cái, lại mặt không thay đổi cúi đầu.
A Tước giống như vô ýcòn nói: "Lại nói đứa nhỏ này và cậu, vẫn không ưa đối phương, tranh giành bạn gái đối phương, cậu nói nói nó đối với bác sĩ Ôn, có phải hay không cũng không biết rõ cảm giác của mình?"
.d.d.l.q.d....thaobn99...d.d.l.q.d...
Mặt Hạ Trầm tối sầm, trực tiếp thô bạo ném tạp chí trong tay đi qua: "Tôi và nó?" Có lẽ anh chưa từng nghĩ muốn cướp đi Tưởng Thắng, anh chỉ phải . . . . .
A Tước lưu loát nhận lấy vật công kích, trên mặt không có bất kỳ phập phồng, đối với tức giận của anh nét mặt cũng không có chút ý tứ an ủi nào: "Mặc dù cậu không có làm cái gì, nhưng cử chỉ của cậu cũng không cao thượng so Đình Diễn bao nhiêu."
Ánh mắt Hạ Trầm không tốt nhìn anh một cái.
A Tước thờ ơ nhún vai, để tạp chí ở một bên: "Rõ ràng là sợ cô ấy rời đi gặp chuyện không may, lo lắng bên kia Hạ Uyên sẽ có động tác, lại muốn nói lời ác độc nói những lời đó, cậu cân nhắc qua cảm thụ của cô ấy chưa? Người như bác sĩ Ôn, thật ra thì có thể không kiên cường như cậu tưởng, ngộ nhỡ Đình Diễn nhân lúc yếu đuối mà ——"
Lời A Tước còn chưa nói xong, bỗng chốc Hạ Trầm đã đứng lên, mặt lạnh lùng sải bước lên lầu.
Tác giả :
Phong Tử Tam Tam