Câu Chuyện Hồ Đồ
Chương 33
Ngày thứ hai, trên đường trở về, Ôn Vãn ảo não không biết đối mặt ra sao với Tiêu Tiêu, hơn nữa Tiêu Tiêu làm sao lại có quan hệ với Hạ Uyên? Nếu như hai người này về sau là thật, thế thì cô và Tiêu Tiêu sẽ là quan hệ gì đây?”
Ôn Vãn đau đầu nhức óc, lại lo lắng Tiêu Tiêu sẽ xảy ra chuyện, không nhịn được thúc giục Hạ Trầm: "Anh không thể nhanh hơn một chút hay sao?"
Hạ Trầm ghé mắt nhìn cô: "An toàn là trên hết, dù sao Tiêu Tiêu cũng không đi tìm chết."
Cho dù hai người xác định quan hệ, nhưng cô vẫn không thích cách nói chuyện của anh. Cô im lặng không nói mà ngồi xuống, hít sâu một cái mới lấy can đảm hỏi người bên cạnh: "Hạ Uyên là người như thế nào?”
Nha đầu Tiêu Tiêu là người ngoài miệng thì mạnh nhưng bên trong, gan còn nhỏ hơn thỏ đế, về phương diện tình trường thật ra cô chẳng có kinh nghiệm gì cả, cũng tại thời đại học cô bị tổn thương quá nhiều. . . . . .
Hạ Trầm phì cười một tiếng, có chút châm chọc : "Cũng không biết nhân phẩm người ta như thế nào mà đòi xem mắt."
Ôn Vãn bị anh làm cho nghẹn, một hơi phun không ra, cô bị đuối lý, tức giận xoay người.
Hạ Trầm yên tĩnh một hồi, lúc này mới không nhanh không chậm nói với cô: "Nếu Tiêu Tiêu có ý với Hạ Uyên, hãy làm cô ấy đứt ngay ý nghĩ này đi."
Ôn Vãn sững sờ, Hạ Trầm nói lời này có ý gì!
Cô còn muốn hỏi kỹ, nhưng bộ dạng Hạ Trầm cho thấy anh không muốn nhiều lời, đưa cô đến dưới lầu nhà Tiêu Tiêu , lại dặn dò cô: "Buổi tối tới đón em, em dọn nhà đi."
Lại là điệu bộ hất hàm sai khiến, cô ghét điệu bộ này của anh, hơn nữa lúc nào thì cô nói muốn ở chung với anh? Ôn Vãn cúi người từ trong cửa xe nhìn anh, nói quanh co nói: "Em không có thói quen."
28 năm độc thân, chợt có thêm một người đàn ông, tối hôm qua cô với Hạ Trầm cùng chen chúc trên một cái giường, làm hại cô cả đêm cũng không ngủ ngon, bây giờ đáy mắt cô thành gấu trúc rồi.
Hạ Trầm ngay cả giải thích cũng không có, trực tiếp khởi động xe, ném ra một câu"Vậy thì học thói quen" ,chiếc xe màu đen chạy băng băng ,nghênh ngang rời đi. d.d.l.q.d
Ôn Vãn đứng giữa đường tức giận nghiến răng.
-
Thời điểm Tiêu Tiêu mở cửa,thiếu chút nữaÔn Vãn không nhận ra cô, một đôi mắt sưng húp, khẳng định đã khóc rất lâu. Tiêu Tiêu thấy Ôn Vãn cũng không còn kích động gào khóc, nhìn chằm chằm một hồisâu kín nhìn cô, sau đó hướng phòng khách: "Làm sao cậu không mang một ít thức ăn cho tớ."
Ôn Vãn không ngờ cô còn có thể đòi đồ ăn, xoay người khóa cửa, lúc này mới đi theo cô vào nhà: "Cậu muốn ăn cái gì, tớ nấu ——" lời nói còn chưa dứt, Ôn Vãn đã thấy phòng khách bừa bộn, sàn nhà đầy nhếch nhác.
Tiêu Tiêu đặc biệt thích sạch sẽ, hơn nữa có thể coi là một căn bệnh, mỗi lần nhìn vào trong phòng có chỗ nào bẩn y như rằng khe điên ra sức lau chùi . Bây giờ dưới sàn nhà đầy mảnh kiếng bể, còn có tạp chí giải trí, Ôn Vãn chú ý tới, có một chuyên mục phỏng vấn Hạ Uyên, mà trên đó có một con dao gọt trái cây cùng với rất nhiều cây ghim chằng chịt trên chuyện mục đó.
Cô cẩn thận từng li từng tí bước qua,quan sát tình huống củaTiêu Tiêu trước, lúc này mới dò hỏi: "Nói một chút đi, chuyện gì xảy ra?"
Tiêu Tiêu ôm cốc nước không nói lời nào, Ôn Vãn thở dài nói: "Cậu tính chuẩn bị kiện anh ta về tội cưỡng gian à?"
Lông mi Tiêu Tiêu khẽ run lên, như cũ là mím môi không để ý tới Ôn Vãn.
Ôn Vãn thấy tâm tình Tiêu Tiêu rất xấu, dứt khoátkhông hỏi, đứng lên chuẩn bị nấu đồ ăn, ai biết Tiêu Tiêu chợt mở miệng: "Còn cậu, tối hôm qua lên giường với ai vậy?"
Ôn Vãn định đi chợt bị hỏi lại phải ngồi xuống, cô nhớ tới lời của Hạ Trầm, thử thăm dò hỏi Tiêu Tiêu: "Cậu đối với Hạ Uyên, không có tình cảm gì khác chứ?"
Tiêu Tiêu giận đến trợn to mắt, "Cạch" tiếng cốc nước được đặt trên bàn bởi sự tức giận của Tiêu Tiêu: "Chẳng lẽ cậu nghĩ tớ có tình cảm với một tên cầm thú hay sao, tớ cũng chưa có bị điên, không phải là tớ hỏi cậu trước sao?"
Ôn Vãn thở phào nhẹ nhõm, cô với Tiêu Tiêu làm bạn đã lâu, quan hệ của hai người còn thân hơn chị em ruột. Cô muốn tốt cho Tiêu Tiêu, không thể để họ yêu nhau được. Nếu Tiêu Tiêu có chút tình cảm gì với Hạ Uyên, cô phải nhanh chóng cắt đứt.
"Tớ với Hạ Trầm ở cùng một chỗ."
Tiêu Tiêu nghe nói như thế cũng không bất ngờ: "Tớ đã nghi rồi, lúc trước anh ta tới tìm cậu một lần, tớ không có nói cho anh ta biết cậu về thăm bố rồi. Anh ta không phải là dạng tốt lành gì.”
Ôn Vãn cúi đầu suy nghĩ, Tiêu Tiêu có chút bận tâm nhìn cô: "Cậu có người để yêu thươngcũng may, sợ là sợ anh ta quá dụng tâm, làm tổn thương đến cậu. Ôn Vãn coi như đã sa vào, nhưng cũng nhớ đối với mình tốt hơn một chút.”
Hình như Tiêu Tiêu còn muốn nói thêm, cuối cùng cắn môi một cái, vẫn là không nói.
Ôn Vãn cũng biết Hạ Trầm không coi trọng đoạn tình cảm này, chỉ là cô đang cô đơn cần người để yêu, còn anh chắc cũng chỉ là vì lợi ích ?
Ôn Vãn nấu mì cho Tiêu Tiêu , trong phòng sớm đã bị cô dọn dẹp sạch sẽ, hai người ngồi trên thảm, vừa nhìn tiết mục giải trí vừa không có hình tượng giành trứng chiên. Tiêu Tiêu giận đến cầm đũa chọc Ôn Vãn: " Hạ Trầm biết cậu dã man như vậy không ? Rốt cuộc anh ta coi trọng cậu ở chỗ nào chứ?”
Ôn Vãn nghe nói vậy, cũng không bị cô đả kích, vẫn như cũ tiêu diệt chiến lợi phẩm: "Hay là cậu đi hỏi anh ta, rốt cục coi trọng mình ở chỗ nào?"
Tiêu Tiêu tức giận tới mức cắn răng: "Cậu khi dễ tớ sao? Tớ thật là đen đủi khi bị khi dễ đến hai lần!"
Ôn Vãn định nói tối hôm qua cô cũng bị khi dễ không nhẹ, hai người đang cãi vả, chuông cửa vang lên, Ôn Vãn ra mở cửa, gặp phải người khi dễ Tiêu Tiêu tối hôm qua.
-
Hạ Uyên vẫn là dáng vẻ ôn tồn nho nhã, căn bản không thể so sánh anh với cầm thú là một loại. Khóe mắt với đuôi lông màyHạ Uyên đều là cười, tròng mắt khẽ nhìn Tiêu Tiêu: "Điện thoại không gọi được, anh có chút lo lắng cho em."
Tiêu Tiêu không để ý đến anh, đi qua người anh, đưa tay đóng cửa,nhưng Hạ Uyên vẫn không nổi giận, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy ánh mắt tò mò của Ôn Vãn.
Hạ Uyên còn lịch sự gật đầu với cô, Ôn Vãn vội vàng quay đầu, lúc này ngàn vạn lần không thể làm phản đồ.
Nhưng cô chỉ lơ đãng một chút, liền xảy ra chuyện lớn , Tiêu Tiêu trực tiếp cầm tủ giày hướng đầu Hạ Uyên mà nhắm tới. Hạ Uyên né không kịp, thời điểm Ôn Vãn chạy tới thấy đầu anhđều là máu, chói mắt cục kỳ dạo người.
Tay chân Ôn Vãn luống cuống nhìn Tiêu Tiêu.
Trên mặt Tiêu Tiêu còn bị văng vài giọt máu, sắc mặt cũng trắng phờ phạc , Tiêu Tiêu nuốt ngụm nước miếng, cư nhiên mắng một câu: "Kẻ điên."
Ôn Vãn không có thời gian hỏi thăm chuyện gì xảy ra, lúc này liền đưa Hạ Uyên đi bệnh viện, cần cổ anh còn ghim mấy miếng mảnh kiếng bể, Ôn Vãn thật sựsợ anh cứ như vậy mất máu quá nhiều chết ở trên xe mình.
Cũng may vết thương củaHạ Uyên không nghiêm trọng lắm, chỉ băng bó sau đó có thể xuất viện. Anh trừ nói cám ơn với Ôn Vãn cũng khôngnói gì khác, lúc rời đi, Ôn Vãn chần chừ muốn đưa anh đi, nhưng là vẫn thôi.
Giống như anh ta có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, Hạ Uyên đứng ở đại sảnh bệnh viện gật đầu với cô cáo biệt: "Tôi tự đi, nhờ cô chăm sóc Tiêu Tiêu .”
Ôn Vãn nhìn dáng vẻ chân thành của Hạ Uyên, một hồi lâu chỉ nói: "Tiêu Tiêu nhìn qua rất phóng khoáng, thật ra thì rất bảo thủ Bình thường những người này tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực ra rất sợ bị tổn thương.”
Hạ Uyên khẽ mỉm cười: "Tôi biết, cô là người tốt ."
Ôn Vãn cau mày, đáy mắt Hạ Uyên cười một chút, âm thanh rất nhẹ nói: "Tôi thích cô."
Đàn ông Hạ gia làm sao vậy, mở miệng nói thích dễ như vậy? Hạ Trầm mỗi lần mở miệng là nói thích cô, giờHạ Uyên cũng vậy. . . . . . Chỉ là thời gian nói không giống nhau, chỉ gặp vài lần có thể nói thích sao? Như thế cô và Tiêu Tiêu sao có mở lòng mình ra. d.d.l.q.d
Ôn Vãn lái xe ra bãi đậu xe, thấy Hạ Uyên còn chờ ở ven đường, trông có vẻ tâm trạng đỡ hơn, mặt trời ấm ápchiếu vào trên người anh. Hiển nhiên anh không có gọi được xe, chậm rãi dọc theo người đi đường đi về phía trước.
Thân thể anh ta có chút không tốt, vừa đi thỉnh thoảng nhỏ giọng ho khan.
Ôn Vãn giả bộ không biết,trực tiếp lái xe vượt qua anh ta,nhưng tới gần cô thả chậm tốc độ xe, chậm rãi hạ cửa sổ xe: "Tôi thuận đường, anh muốn đi không?"
Hạ Uyên liếc nhìn xe: "Đây là xe Tiêu Tiêu , cô ấy biết lại mất hứng, tôi còn một đoạn thôi."
Ôn Vãn cũng không tức giận: "Đợi anh ngất ở trên đường,Tiêu Tiêu biết được giết tôi mất, lên đây đi."
Tám phần Hạ Uyên chờ câu này của cô lâu rồi, khi lên xe, còn đứng đắn nói: “Là cô mời tôi đấy.”
Ôn Vãn phát hiện đàn ông Hạ gia rất giống nhau ở điểm này , càng ngày càng lòi nhiều đuôi cáo. Cô trầm mặc lái xe ra khỏi bệnh viện, dọc theo đường đi không nói lời nào.
Trong buồng xe quá yên tĩnh, qua hồi lâu Hạ Uyên mới mở miệng, nhưng không phải nói vềTiêu Tiêu: "Thời gian này cô và em tôi ở cùng nhau?"
Ôn Vãn chỉgật đầu, côkhông quên mối quan hệ của Hạ Uyên với Hạ Trầm, nếu sơ ý lỡ nói chuyện không nên nói thì nguy.
Hạ Uyên nhỏ giọng cười cười: "Không cần khẩn trương, sau này đều là người một nhà,chỉ nói chuyện phiếm thôi mà.”
-
Ôn Vãn vẫn như cũ không lên tiếng, Hạ Uyên dựa vào thành ghế từ từ chợp mắt, hình như cũng không biết nói gì. Đến nhà Hạ gia, người bên cạnh chợt nói: "Đúng rồi, nhất định cô chưa gặp qua chị dâu, chị ấy rất đẹp."
Ôn Vãn không biết tại sao Hạ Uyên lại nói với mình chuyện này, dừng trước cửa tòa nhà, một chút cũng không tính toán: "Hạ tiên sinh đi thong thả, anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đặc biệtbớt nói một chút."
Hạ Uyên vô tình cười , chống cửa sổ xe nói tiếp: "Chuyện tình giữa chị dâu với anh trai tôi rất cảm động, cô có rảnh rỗi để cho Hạ Trầm kể cho nghe. Đối với chuyện xưa, nó là người rõ nhất, nhất định cô sẽ không hối hận khi nghe kể chuyện này.”
Ôn Vãn bị anh càng nói càng hồ đồ, cũng mơ hồ có chút phiền não, vừa đúng nhìn thấy quản gia chào đón, liền mở miệng lần nữa nhắc nhở: "Hạ tiên sinh ,hẹn gặp lại."
Quản gia đã mở cửa xe, Hạ Uyên thấp người xuống xe, thân hình cao lớn từ từ đi lên bậc thang, cuối cùng biến mất ở góc khuất.
Mỗi lần Ôn Vãn tới Hạ gia, không hiểu sao, toàn thân rét lạnh, thậm chí hoài nghi có phải mình không hợp nơi này, nếu không tại sao trong lòng lại sinh ra cảm giác chán ghét. Cô vội vàng xoa xoa đôi bàn tay, khởi độngxe cũng không quay đầu lại mà rời đi .
Ôn Vãn đau đầu nhức óc, lại lo lắng Tiêu Tiêu sẽ xảy ra chuyện, không nhịn được thúc giục Hạ Trầm: "Anh không thể nhanh hơn một chút hay sao?"
Hạ Trầm ghé mắt nhìn cô: "An toàn là trên hết, dù sao Tiêu Tiêu cũng không đi tìm chết."
Cho dù hai người xác định quan hệ, nhưng cô vẫn không thích cách nói chuyện của anh. Cô im lặng không nói mà ngồi xuống, hít sâu một cái mới lấy can đảm hỏi người bên cạnh: "Hạ Uyên là người như thế nào?”
Nha đầu Tiêu Tiêu là người ngoài miệng thì mạnh nhưng bên trong, gan còn nhỏ hơn thỏ đế, về phương diện tình trường thật ra cô chẳng có kinh nghiệm gì cả, cũng tại thời đại học cô bị tổn thương quá nhiều. . . . . .
Hạ Trầm phì cười một tiếng, có chút châm chọc : "Cũng không biết nhân phẩm người ta như thế nào mà đòi xem mắt."
Ôn Vãn bị anh làm cho nghẹn, một hơi phun không ra, cô bị đuối lý, tức giận xoay người.
Hạ Trầm yên tĩnh một hồi, lúc này mới không nhanh không chậm nói với cô: "Nếu Tiêu Tiêu có ý với Hạ Uyên, hãy làm cô ấy đứt ngay ý nghĩ này đi."
Ôn Vãn sững sờ, Hạ Trầm nói lời này có ý gì!
Cô còn muốn hỏi kỹ, nhưng bộ dạng Hạ Trầm cho thấy anh không muốn nhiều lời, đưa cô đến dưới lầu nhà Tiêu Tiêu , lại dặn dò cô: "Buổi tối tới đón em, em dọn nhà đi."
Lại là điệu bộ hất hàm sai khiến, cô ghét điệu bộ này của anh, hơn nữa lúc nào thì cô nói muốn ở chung với anh? Ôn Vãn cúi người từ trong cửa xe nhìn anh, nói quanh co nói: "Em không có thói quen."
28 năm độc thân, chợt có thêm một người đàn ông, tối hôm qua cô với Hạ Trầm cùng chen chúc trên một cái giường, làm hại cô cả đêm cũng không ngủ ngon, bây giờ đáy mắt cô thành gấu trúc rồi.
Hạ Trầm ngay cả giải thích cũng không có, trực tiếp khởi động xe, ném ra một câu"Vậy thì học thói quen" ,chiếc xe màu đen chạy băng băng ,nghênh ngang rời đi. d.d.l.q.d
Ôn Vãn đứng giữa đường tức giận nghiến răng.
-
Thời điểm Tiêu Tiêu mở cửa,thiếu chút nữaÔn Vãn không nhận ra cô, một đôi mắt sưng húp, khẳng định đã khóc rất lâu. Tiêu Tiêu thấy Ôn Vãn cũng không còn kích động gào khóc, nhìn chằm chằm một hồisâu kín nhìn cô, sau đó hướng phòng khách: "Làm sao cậu không mang một ít thức ăn cho tớ."
Ôn Vãn không ngờ cô còn có thể đòi đồ ăn, xoay người khóa cửa, lúc này mới đi theo cô vào nhà: "Cậu muốn ăn cái gì, tớ nấu ——" lời nói còn chưa dứt, Ôn Vãn đã thấy phòng khách bừa bộn, sàn nhà đầy nhếch nhác.
Tiêu Tiêu đặc biệt thích sạch sẽ, hơn nữa có thể coi là một căn bệnh, mỗi lần nhìn vào trong phòng có chỗ nào bẩn y như rằng khe điên ra sức lau chùi . Bây giờ dưới sàn nhà đầy mảnh kiếng bể, còn có tạp chí giải trí, Ôn Vãn chú ý tới, có một chuyên mục phỏng vấn Hạ Uyên, mà trên đó có một con dao gọt trái cây cùng với rất nhiều cây ghim chằng chịt trên chuyện mục đó.
Cô cẩn thận từng li từng tí bước qua,quan sát tình huống củaTiêu Tiêu trước, lúc này mới dò hỏi: "Nói một chút đi, chuyện gì xảy ra?"
Tiêu Tiêu ôm cốc nước không nói lời nào, Ôn Vãn thở dài nói: "Cậu tính chuẩn bị kiện anh ta về tội cưỡng gian à?"
Lông mi Tiêu Tiêu khẽ run lên, như cũ là mím môi không để ý tới Ôn Vãn.
Ôn Vãn thấy tâm tình Tiêu Tiêu rất xấu, dứt khoátkhông hỏi, đứng lên chuẩn bị nấu đồ ăn, ai biết Tiêu Tiêu chợt mở miệng: "Còn cậu, tối hôm qua lên giường với ai vậy?"
Ôn Vãn định đi chợt bị hỏi lại phải ngồi xuống, cô nhớ tới lời của Hạ Trầm, thử thăm dò hỏi Tiêu Tiêu: "Cậu đối với Hạ Uyên, không có tình cảm gì khác chứ?"
Tiêu Tiêu giận đến trợn to mắt, "Cạch" tiếng cốc nước được đặt trên bàn bởi sự tức giận của Tiêu Tiêu: "Chẳng lẽ cậu nghĩ tớ có tình cảm với một tên cầm thú hay sao, tớ cũng chưa có bị điên, không phải là tớ hỏi cậu trước sao?"
Ôn Vãn thở phào nhẹ nhõm, cô với Tiêu Tiêu làm bạn đã lâu, quan hệ của hai người còn thân hơn chị em ruột. Cô muốn tốt cho Tiêu Tiêu, không thể để họ yêu nhau được. Nếu Tiêu Tiêu có chút tình cảm gì với Hạ Uyên, cô phải nhanh chóng cắt đứt.
"Tớ với Hạ Trầm ở cùng một chỗ."
Tiêu Tiêu nghe nói như thế cũng không bất ngờ: "Tớ đã nghi rồi, lúc trước anh ta tới tìm cậu một lần, tớ không có nói cho anh ta biết cậu về thăm bố rồi. Anh ta không phải là dạng tốt lành gì.”
Ôn Vãn cúi đầu suy nghĩ, Tiêu Tiêu có chút bận tâm nhìn cô: "Cậu có người để yêu thươngcũng may, sợ là sợ anh ta quá dụng tâm, làm tổn thương đến cậu. Ôn Vãn coi như đã sa vào, nhưng cũng nhớ đối với mình tốt hơn một chút.”
Hình như Tiêu Tiêu còn muốn nói thêm, cuối cùng cắn môi một cái, vẫn là không nói.
Ôn Vãn cũng biết Hạ Trầm không coi trọng đoạn tình cảm này, chỉ là cô đang cô đơn cần người để yêu, còn anh chắc cũng chỉ là vì lợi ích ?
Ôn Vãn nấu mì cho Tiêu Tiêu , trong phòng sớm đã bị cô dọn dẹp sạch sẽ, hai người ngồi trên thảm, vừa nhìn tiết mục giải trí vừa không có hình tượng giành trứng chiên. Tiêu Tiêu giận đến cầm đũa chọc Ôn Vãn: " Hạ Trầm biết cậu dã man như vậy không ? Rốt cuộc anh ta coi trọng cậu ở chỗ nào chứ?”
Ôn Vãn nghe nói vậy, cũng không bị cô đả kích, vẫn như cũ tiêu diệt chiến lợi phẩm: "Hay là cậu đi hỏi anh ta, rốt cục coi trọng mình ở chỗ nào?"
Tiêu Tiêu tức giận tới mức cắn răng: "Cậu khi dễ tớ sao? Tớ thật là đen đủi khi bị khi dễ đến hai lần!"
Ôn Vãn định nói tối hôm qua cô cũng bị khi dễ không nhẹ, hai người đang cãi vả, chuông cửa vang lên, Ôn Vãn ra mở cửa, gặp phải người khi dễ Tiêu Tiêu tối hôm qua.
-
Hạ Uyên vẫn là dáng vẻ ôn tồn nho nhã, căn bản không thể so sánh anh với cầm thú là một loại. Khóe mắt với đuôi lông màyHạ Uyên đều là cười, tròng mắt khẽ nhìn Tiêu Tiêu: "Điện thoại không gọi được, anh có chút lo lắng cho em."
Tiêu Tiêu không để ý đến anh, đi qua người anh, đưa tay đóng cửa,nhưng Hạ Uyên vẫn không nổi giận, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy ánh mắt tò mò của Ôn Vãn.
Hạ Uyên còn lịch sự gật đầu với cô, Ôn Vãn vội vàng quay đầu, lúc này ngàn vạn lần không thể làm phản đồ.
Nhưng cô chỉ lơ đãng một chút, liền xảy ra chuyện lớn , Tiêu Tiêu trực tiếp cầm tủ giày hướng đầu Hạ Uyên mà nhắm tới. Hạ Uyên né không kịp, thời điểm Ôn Vãn chạy tới thấy đầu anhđều là máu, chói mắt cục kỳ dạo người.
Tay chân Ôn Vãn luống cuống nhìn Tiêu Tiêu.
Trên mặt Tiêu Tiêu còn bị văng vài giọt máu, sắc mặt cũng trắng phờ phạc , Tiêu Tiêu nuốt ngụm nước miếng, cư nhiên mắng một câu: "Kẻ điên."
Ôn Vãn không có thời gian hỏi thăm chuyện gì xảy ra, lúc này liền đưa Hạ Uyên đi bệnh viện, cần cổ anh còn ghim mấy miếng mảnh kiếng bể, Ôn Vãn thật sựsợ anh cứ như vậy mất máu quá nhiều chết ở trên xe mình.
Cũng may vết thương củaHạ Uyên không nghiêm trọng lắm, chỉ băng bó sau đó có thể xuất viện. Anh trừ nói cám ơn với Ôn Vãn cũng khôngnói gì khác, lúc rời đi, Ôn Vãn chần chừ muốn đưa anh đi, nhưng là vẫn thôi.
Giống như anh ta có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, Hạ Uyên đứng ở đại sảnh bệnh viện gật đầu với cô cáo biệt: "Tôi tự đi, nhờ cô chăm sóc Tiêu Tiêu .”
Ôn Vãn nhìn dáng vẻ chân thành của Hạ Uyên, một hồi lâu chỉ nói: "Tiêu Tiêu nhìn qua rất phóng khoáng, thật ra thì rất bảo thủ Bình thường những người này tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực ra rất sợ bị tổn thương.”
Hạ Uyên khẽ mỉm cười: "Tôi biết, cô là người tốt ."
Ôn Vãn cau mày, đáy mắt Hạ Uyên cười một chút, âm thanh rất nhẹ nói: "Tôi thích cô."
Đàn ông Hạ gia làm sao vậy, mở miệng nói thích dễ như vậy? Hạ Trầm mỗi lần mở miệng là nói thích cô, giờHạ Uyên cũng vậy. . . . . . Chỉ là thời gian nói không giống nhau, chỉ gặp vài lần có thể nói thích sao? Như thế cô và Tiêu Tiêu sao có mở lòng mình ra. d.d.l.q.d
Ôn Vãn lái xe ra bãi đậu xe, thấy Hạ Uyên còn chờ ở ven đường, trông có vẻ tâm trạng đỡ hơn, mặt trời ấm ápchiếu vào trên người anh. Hiển nhiên anh không có gọi được xe, chậm rãi dọc theo người đi đường đi về phía trước.
Thân thể anh ta có chút không tốt, vừa đi thỉnh thoảng nhỏ giọng ho khan.
Ôn Vãn giả bộ không biết,trực tiếp lái xe vượt qua anh ta,nhưng tới gần cô thả chậm tốc độ xe, chậm rãi hạ cửa sổ xe: "Tôi thuận đường, anh muốn đi không?"
Hạ Uyên liếc nhìn xe: "Đây là xe Tiêu Tiêu , cô ấy biết lại mất hứng, tôi còn một đoạn thôi."
Ôn Vãn cũng không tức giận: "Đợi anh ngất ở trên đường,Tiêu Tiêu biết được giết tôi mất, lên đây đi."
Tám phần Hạ Uyên chờ câu này của cô lâu rồi, khi lên xe, còn đứng đắn nói: “Là cô mời tôi đấy.”
Ôn Vãn phát hiện đàn ông Hạ gia rất giống nhau ở điểm này , càng ngày càng lòi nhiều đuôi cáo. Cô trầm mặc lái xe ra khỏi bệnh viện, dọc theo đường đi không nói lời nào.
Trong buồng xe quá yên tĩnh, qua hồi lâu Hạ Uyên mới mở miệng, nhưng không phải nói vềTiêu Tiêu: "Thời gian này cô và em tôi ở cùng nhau?"
Ôn Vãn chỉgật đầu, côkhông quên mối quan hệ của Hạ Uyên với Hạ Trầm, nếu sơ ý lỡ nói chuyện không nên nói thì nguy.
Hạ Uyên nhỏ giọng cười cười: "Không cần khẩn trương, sau này đều là người một nhà,chỉ nói chuyện phiếm thôi mà.”
-
Ôn Vãn vẫn như cũ không lên tiếng, Hạ Uyên dựa vào thành ghế từ từ chợp mắt, hình như cũng không biết nói gì. Đến nhà Hạ gia, người bên cạnh chợt nói: "Đúng rồi, nhất định cô chưa gặp qua chị dâu, chị ấy rất đẹp."
Ôn Vãn không biết tại sao Hạ Uyên lại nói với mình chuyện này, dừng trước cửa tòa nhà, một chút cũng không tính toán: "Hạ tiên sinh đi thong thả, anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đặc biệtbớt nói một chút."
Hạ Uyên vô tình cười , chống cửa sổ xe nói tiếp: "Chuyện tình giữa chị dâu với anh trai tôi rất cảm động, cô có rảnh rỗi để cho Hạ Trầm kể cho nghe. Đối với chuyện xưa, nó là người rõ nhất, nhất định cô sẽ không hối hận khi nghe kể chuyện này.”
Ôn Vãn bị anh càng nói càng hồ đồ, cũng mơ hồ có chút phiền não, vừa đúng nhìn thấy quản gia chào đón, liền mở miệng lần nữa nhắc nhở: "Hạ tiên sinh ,hẹn gặp lại."
Quản gia đã mở cửa xe, Hạ Uyên thấp người xuống xe, thân hình cao lớn từ từ đi lên bậc thang, cuối cùng biến mất ở góc khuất.
Mỗi lần Ôn Vãn tới Hạ gia, không hiểu sao, toàn thân rét lạnh, thậm chí hoài nghi có phải mình không hợp nơi này, nếu không tại sao trong lòng lại sinh ra cảm giác chán ghét. Cô vội vàng xoa xoa đôi bàn tay, khởi độngxe cũng không quay đầu lại mà rời đi .
Tác giả :
Phong Tử Tam Tam