Câu Chuyện Hai Con Gấu
Chương 7
Cư dân núi An Lĩnh gần đây rất bất bình vì toàn bộ núi An Lĩnh phiêu tán một mùi chua.
Sau ngày đó cuộc sống của Hương Hương thay đổi rất nhiều. Đầu tiên là không cần tự đi tìm thức ăn, thậm chí chải lông vuốt tóc cũng không cần động tay.
Hương Hương mang theo gia sản cùng ghế da hổ của mình chuyển vào hốc cây sống.
Mới đầu Hương Hương đối với Hùng Đại Tráng còn có chút ngượng ngùng nhưng về sau đã thành thói quen, hai con gấu cứ vậy rải "cơm gấu" khắp núi.
Một ngày, Hương Hương nhàn nhã nằm trên cỏ phơi nắng, Hùng Đại Tráng mang tới chút hoa quả đã rửa sạch. Hương Hương nằm đó không mở mắt, chậm rải há miệng. Hùng Đại Tráng thuần thục cầm hoa quả bỏ vào miệng nàng, vô cùng ăn ý.
Xem một màn cơm gấu này, nhím gia gia không khỏi thở dài.
"Thời thế thay đổi rồi!"
Thấy bên cạnh còn có đôi mắt to tròn đang ngây ngốc nhìn, nhím gia gia che mắt hắn lại: "Tôn tôn, sau này ngươi lớn đừng làm chuyện bại hoại phong đức này nhé."
Nhím con gật đầu giống như hiểu rõ nhưng trong ánh mắt sớm đã tôn thờ cuộc sống làm nô lệ cho vợ...
Ngày nọ Hương Hương đột nhiên nhớ tới bà nội ở nơi xa, lại nghĩ tới mình chưa từng được gặp cha mẹ chồng, vì thế vội vàng lôi kéo Hùng Đại Tráng lên đường.
Trước kia, Hương Hương nhiều lần qua chỗ bà nội nhưng chưa lần nào thấy mệt như hôm nay. Hương Hương trong lòng hoang mang, rốt cuộc là tại sao?
Mới đi được nửa đường, Hương Hương tức giận ngồi bệt xuống đất thở dốc. Thấy vậy Hùng Đại Tráng vô cùng thức thời: "Hương Hương, ta cõng nàng nhé?"
Nghe được lời này Hương Hương hài lòng híp mắt, ngoài miệng nói: "Như thế không được đâu." Thực tế nàng đã đứng lên, sẵn sàng trèo lên lưng.
Hành trình tới thăm gấu bà nội từ hai gấu đã biến thành một gấu.
Trên cây, cú con nói với cú gia gia: "Gia gia, sao gấu này lại cõng gấu kia?"
Cú mèo gia gia nghiêm túc suy nghĩ, đáp: "Có thể chân con gấu kia bị thương."
Hương Hương dưới tàng cây nghe thế, vỗ vỗ Hùng Đại Tráng. Hùng Đại Tráng lập tức hiểu ý trừng mắt về phía cú mèo, cú mèo gia gia bị dọa sợ cắp cú mèo con bay đi.
Tới chỗ gấu bà nội rồi, Hương Hương ngủ một giấc cuối cùng cũng dậy.
Gấu bà nội nhận quà của Hùng Đại Tráng, đối với cháu rể rất hài lòng.
Lại nhìn sang cháu gái, họ gấu nhà mình từ bao giờ lại có đứa cháu lười biếng làm nũng như vậy. Gấu bà nội dùng ánh mắt yêu thương nhìn Hương Hương.
Mà Hương Hương hoàn toàn không để ý, chuyên tâm ăn ăn uống uống.
Vài ngày tiếp theo, gấu bà nội thông suốt, cháu rể rất yêu thương Hương Hương, gấu bà nội có thể yên tâm rồi.
Sau lần tới thăm gấu bà nội hai con gấu sinh hoạt với nhau càng không biết xấu hổ, làm cho cư dân núi An Lĩnh oán khí tràn đầy.
Sau đó, đã xảy ra một chuyện lớn.
Sau ngày đó cuộc sống của Hương Hương thay đổi rất nhiều. Đầu tiên là không cần tự đi tìm thức ăn, thậm chí chải lông vuốt tóc cũng không cần động tay.
Hương Hương mang theo gia sản cùng ghế da hổ của mình chuyển vào hốc cây sống.
Mới đầu Hương Hương đối với Hùng Đại Tráng còn có chút ngượng ngùng nhưng về sau đã thành thói quen, hai con gấu cứ vậy rải "cơm gấu" khắp núi.
Một ngày, Hương Hương nhàn nhã nằm trên cỏ phơi nắng, Hùng Đại Tráng mang tới chút hoa quả đã rửa sạch. Hương Hương nằm đó không mở mắt, chậm rải há miệng. Hùng Đại Tráng thuần thục cầm hoa quả bỏ vào miệng nàng, vô cùng ăn ý.
Xem một màn cơm gấu này, nhím gia gia không khỏi thở dài.
"Thời thế thay đổi rồi!"
Thấy bên cạnh còn có đôi mắt to tròn đang ngây ngốc nhìn, nhím gia gia che mắt hắn lại: "Tôn tôn, sau này ngươi lớn đừng làm chuyện bại hoại phong đức này nhé."
Nhím con gật đầu giống như hiểu rõ nhưng trong ánh mắt sớm đã tôn thờ cuộc sống làm nô lệ cho vợ...
Ngày nọ Hương Hương đột nhiên nhớ tới bà nội ở nơi xa, lại nghĩ tới mình chưa từng được gặp cha mẹ chồng, vì thế vội vàng lôi kéo Hùng Đại Tráng lên đường.
Trước kia, Hương Hương nhiều lần qua chỗ bà nội nhưng chưa lần nào thấy mệt như hôm nay. Hương Hương trong lòng hoang mang, rốt cuộc là tại sao?
Mới đi được nửa đường, Hương Hương tức giận ngồi bệt xuống đất thở dốc. Thấy vậy Hùng Đại Tráng vô cùng thức thời: "Hương Hương, ta cõng nàng nhé?"
Nghe được lời này Hương Hương hài lòng híp mắt, ngoài miệng nói: "Như thế không được đâu." Thực tế nàng đã đứng lên, sẵn sàng trèo lên lưng.
Hành trình tới thăm gấu bà nội từ hai gấu đã biến thành một gấu.
Trên cây, cú con nói với cú gia gia: "Gia gia, sao gấu này lại cõng gấu kia?"
Cú mèo gia gia nghiêm túc suy nghĩ, đáp: "Có thể chân con gấu kia bị thương."
Hương Hương dưới tàng cây nghe thế, vỗ vỗ Hùng Đại Tráng. Hùng Đại Tráng lập tức hiểu ý trừng mắt về phía cú mèo, cú mèo gia gia bị dọa sợ cắp cú mèo con bay đi.
Tới chỗ gấu bà nội rồi, Hương Hương ngủ một giấc cuối cùng cũng dậy.
Gấu bà nội nhận quà của Hùng Đại Tráng, đối với cháu rể rất hài lòng.
Lại nhìn sang cháu gái, họ gấu nhà mình từ bao giờ lại có đứa cháu lười biếng làm nũng như vậy. Gấu bà nội dùng ánh mắt yêu thương nhìn Hương Hương.
Mà Hương Hương hoàn toàn không để ý, chuyên tâm ăn ăn uống uống.
Vài ngày tiếp theo, gấu bà nội thông suốt, cháu rể rất yêu thương Hương Hương, gấu bà nội có thể yên tâm rồi.
Sau lần tới thăm gấu bà nội hai con gấu sinh hoạt với nhau càng không biết xấu hổ, làm cho cư dân núi An Lĩnh oán khí tràn đầy.
Sau đó, đã xảy ra một chuyện lớn.
Tác giả :
Phùng Trữ