Câu Chuyện Của Thụ Làm Ca Sáng Và Công Làm Ca Tối
Chương 2
Đúng vậy, người khách mới tới chính là Công.
Thụ nghe Công nói vậy, liền tỉnh ngộ thì ra đây là người cậu chưa từng thấy mặt – đồng nghiệp Công.
Cậu vẫn luôn tưởng tượng đồng nghiệp Công là một người dạng đại thúc trầm mặc ít lời rất cẩn thận ôn hòa,
Người trước mắt này cùng tưởng tượng của cậu không giống nhau lắm:
Nhìn qua thì đúng là có điểm không thích nói chuyện, nhưng là, tuổi thì so với cậu cùng lắm chỉ lớn hơn vài năm, khí chất thực đặc biệt, không giống người làm công ở tiệm cà phê.
Thụ bắt đầu suy nghĩ lan man không dừng được, liền nhìn hắn chằm chằm xem xét,
Công nghĩ rằng Thụ không nhận ra hắn, liền nói tôi là đồng nghiệp làm ca đêm.
Thụ gật gật đầu tỏ vẻ biết, còn nói rằng buổi tối không có nguyên liệu không thể làm canh xương hầm được, hay là cậu làm cho hắn một bát mì vậy.
Công trầm mặc một hồi nói: Tốt, tôi muốn ăn mì sườn.
Sau đó Thụ thực bình tĩnh làm một tô mì ăn liền Khang sư phó, nói: sườn có hơi nhỏ, anh nhìn rồi ráng mò xem sao.
Thụ thấy công ăn mì, liền hỏi chẳng phải hôm nay anh có việc bận à, sao lại tới đây?
Công dừng một chút, lắc đầu không nói chuyện, Thụ nghĩ mình đụng đến chuyện riêng tư của người khác nên cũng không hỏi nữa.
(Trong nội tâm của Công: xin phép nghỉ làm chỉ để đến nhìn cậu, loại sự tình này tôi tuyệt đối sẽ không nói ra đâu)
Thụ là một người rất ôn hòa, vừa tới đến thành phố này không lâu, cũng không có bạn bè gì, khó có được cơ hội nói chuyện thoải mái như vậy;
Công tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng là một người lắng nghe tốt, hơn nữa kỳ thật hai người đã sớm “quen biết”, cho nên Thụ và Công tán gẫu cũng rất vui vẻ, trong lòng Thụ cũng cảm thấy thân thiết hơn nhiều.
Kỳ thật từ cách ăn uống, quần áo, cách nói cẩn thận của Công, xem ra Công là một người có thói quen sinh hoạt tốt,
Vì thế vừa nhìn Công ăn xong mì đang rửa chén, vừa trêu chọc nói:
Bình thường anh ăn nhiều đồ ăn của tôi như vậy, sao mà cũng chẳng thấy anh để lại một tờ giấy nói lời cảm ơn a?
Đợi nửa ngày cũng không thấy Công trả lời,
Thụ nghĩ rằng Công không có nghe thấy, nghĩ rằng nên lặp lại lần nữa, lại thấy vành tai Công đỏ bừng.
Thụ nghe Công nói vậy, liền tỉnh ngộ thì ra đây là người cậu chưa từng thấy mặt – đồng nghiệp Công.
Cậu vẫn luôn tưởng tượng đồng nghiệp Công là một người dạng đại thúc trầm mặc ít lời rất cẩn thận ôn hòa,
Người trước mắt này cùng tưởng tượng của cậu không giống nhau lắm:
Nhìn qua thì đúng là có điểm không thích nói chuyện, nhưng là, tuổi thì so với cậu cùng lắm chỉ lớn hơn vài năm, khí chất thực đặc biệt, không giống người làm công ở tiệm cà phê.
Thụ bắt đầu suy nghĩ lan man không dừng được, liền nhìn hắn chằm chằm xem xét,
Công nghĩ rằng Thụ không nhận ra hắn, liền nói tôi là đồng nghiệp làm ca đêm.
Thụ gật gật đầu tỏ vẻ biết, còn nói rằng buổi tối không có nguyên liệu không thể làm canh xương hầm được, hay là cậu làm cho hắn một bát mì vậy.
Công trầm mặc một hồi nói: Tốt, tôi muốn ăn mì sườn.
Sau đó Thụ thực bình tĩnh làm một tô mì ăn liền Khang sư phó, nói: sườn có hơi nhỏ, anh nhìn rồi ráng mò xem sao.
Thụ thấy công ăn mì, liền hỏi chẳng phải hôm nay anh có việc bận à, sao lại tới đây?
Công dừng một chút, lắc đầu không nói chuyện, Thụ nghĩ mình đụng đến chuyện riêng tư của người khác nên cũng không hỏi nữa.
(Trong nội tâm của Công: xin phép nghỉ làm chỉ để đến nhìn cậu, loại sự tình này tôi tuyệt đối sẽ không nói ra đâu)
Thụ là một người rất ôn hòa, vừa tới đến thành phố này không lâu, cũng không có bạn bè gì, khó có được cơ hội nói chuyện thoải mái như vậy;
Công tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng là một người lắng nghe tốt, hơn nữa kỳ thật hai người đã sớm “quen biết”, cho nên Thụ và Công tán gẫu cũng rất vui vẻ, trong lòng Thụ cũng cảm thấy thân thiết hơn nhiều.
Kỳ thật từ cách ăn uống, quần áo, cách nói cẩn thận của Công, xem ra Công là một người có thói quen sinh hoạt tốt,
Vì thế vừa nhìn Công ăn xong mì đang rửa chén, vừa trêu chọc nói:
Bình thường anh ăn nhiều đồ ăn của tôi như vậy, sao mà cũng chẳng thấy anh để lại một tờ giấy nói lời cảm ơn a?
Đợi nửa ngày cũng không thấy Công trả lời,
Thụ nghĩ rằng Công không có nghe thấy, nghĩ rằng nên lặp lại lần nữa, lại thấy vành tai Công đỏ bừng.
Tác giả :
Bình Quả Thụ