Cậu Chủ... Đừng Hư Nữa Mà!
Chương 20: Đừng bỏ em!
Sau vài tháng hầu hạ cậu chủ nơi công ty, cô nhận ra một chân lý.
Quả thật, cô vô dụng, vô dụng cực kì.
Người hầu kiểu gì mà để ông chủ tức giận hai tư trên bảy?
Người hầu kiểu gì giành ăn với ông chủ?
Người hầu kiểu gì mà khiến ông chủ phải vứt liền năm cái áo vì không thể giặt nổi.
Nhưng... tại sao càng cố gắng, trong mắt cậu cô càng vô dụng?
Là do cô kém cỏi, hay do cậu yêu cầu quá cao?
Mộc Du rất buồn, cứ đà này thì sẽ bị đuổi việc sớm thôi, trời ạ, mà đã bị đuổi việc thì nơi nào nhận cô vào làm? Cô tự cảm thấy sau năm năm mình cũng đổi thay rất nhiều, làm người hầu không chỉ vì cái sắc mà còn vì cái tâm. Và cũng ở cái tuổi này rồi, không còn lựa chọn nào khác ngoài hầu hạ người ta.
Cô càng cố gắng chăm chỉ, thì thể nào cũng có một tội lỗi phang thẳng vào đầu, dẹp bỏ mọi cái nhìn tốt của cậu về cô.
Già đời nghĩ nhiều, cô nàng đâm lo lắng.
Cố gắng che đậy cảm xúc bằng nụ cười gượng gạo, cô vào phòng cậu.
- Vào làm gì?
Cái giọng của cậu ý, nhiều khi nó nghe rất phũ, nghe rất ức chế luôn.
- Em... em lấy đồ bẩn đem giặt.
Cậu nhướn mắt lên, nhếch nhẹ môi rồi chú tâm vào điện thoại:
- Ừ, lấy đi, đồ lót đưa cho ông già nhé.
Ông già ở đây là lão quản gia. Cô nhóc đỏ mặt, cầm thau đồ.
- Xin phép cậu chủ em ra ngoài.
- Đứng lại!
Cô giật bắn mình, khúm núm buông thau xuống.
- G... Gì ạ? Cậu chủ có gì khiển trách?
- Cô gầy đi à?
Ánh mắt cậu vẫn hướng về màn hình, không để cô nói gì thêm, thu lại nụ cười.
- Ta giao việc cho cô, vất vả quá à?
Lần đầu tiên được hỏi han tình hình, cô mềm giọng:
-Không thưa cậu, việc không có gì mệt cả.
- Ta không sợ cô mệt, ta chỉ sợ người ta nhìn cô yếu ớt mà đánh giá ta.
Người hầu có một chút hẫng, tưởng như đang bay lên không trung thì bị kéo tụt váy vậy.
- Cậu không phải lo, đứa nào đánh giá cậu em tát vỡ mồm.
Câu nói ý nghĩa rõ ràng là sự bảo vệ...
Nhưng ngữ điệu, lại hơi hùng hồn, giống như đe dọa.
Cậu cuối cùng cũng chịu hướng mắt lên.
- Ừm. Ta có công việc mới cho cô.
Chẳng lẽ... Điều cô dự liệu cũng đã đến?
Vừa cảm phục trí thông minh của minh, cô vừa sợ, thực sự không ngờ ngày này nó đến sớm thế, đau thật đấy...
Giọng hơi run run, cô đá văng chậu, không hề để tâm mà chạy đến bên cậu, rưng rưng nước mắt:
- Cậu... Cậu định...
- Ừ, tại cô rắc rối quá...
Cô bám chặt cánh tay cậu, nước mắt nước mũi tèm lem:
- Cậu đừng đuổi em mà, em xin cậu, em biết em không tốt nhưng hai ta tình nghĩa bao năm, chẳng lẽ cậu định dồn em vào bước đường cùng? Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, Đường Tam Tạng nói thế với đồ đệ đấy, bảy tòa tháp cậu không thích thì bảy cái rùy dọt cũng được, bảy cái nhà nghỉ em cũng chiều, tức là cậu chỉ cần giữ em lại thì cũng đủ tạo một cái công ty bất động sản rồi, còn em sẽ hứa nhiệt tình chăm chỉ, cậu chủ à...
- Xây nhà nghỉ làm gì?
Giọng nói cậu bình thản vô cùng, chưa đủ thuyết phục à, cô nhắm mắt nhắm mũi nói tiếp:
- Vậy cậu chủ à, cậu nghĩ xây nhà nghỉ làm gì? Đương nhiên để cho tình yêu thăng hoa rồi, cậu tưởng tượng mà xem, một cặp đôi trẻ không được gia đình cho phép, họ sẽ vào nhà nghỉ của mình, chín tháng mười ngày sau sinh một em bé bụ bẫm, họ cưới nhau, ôi thật tươi sáng biết bao...
- Cuối cùng người vợ không chịu nổi chân thối người chồng, người chồng không chịu nổi nách thối người vợ, đưa nhau ra tòa. Sau đấy không ai nuôi đứa con, đứa bé mồ côi, người vợ tái giá, nhưng những người chồng tiếp theo của người vợ đều không chịu nổi mùi nách thối, lần lượt li dị, những đứa con tiếp theo tiếp tục không có ai nuôi, vậy tôi có cần lập một cái trại trẻ mồ côi không hả cô Hạ?
- Không không cần, nói chung em sẽ tiếp tục nuôi lũ trẻ đó. Em chịu trách nhiệm.
- Mộc Du, cô không phải lo, ta không đuổi cô.
Nghe giọng nói hơi lạnh của cậu mà cô tưởng như nghe tiếng đàn trên thiên đàng, không kìm được sung sướng mà hét lên:
- Thật ạ?
- Ừ, từ nay cô cũng không cần hầu hạ ta ở công ty nữa, ta có một vị chủ khác cho cô. Cô sẽ làm trợ lý cho phó tổng giám đốc kinh doanh JB Company.
- Ớ...
- Cấm cãi, không ra đê ở.
Cô ấm ức, như thế cũng coi như là đuổi việc một cách chu đáo còn gì nữa!
Hôm sau cô mặc bộ đồ công sở, áo sơ mi và váy ôm đen, mái tóc búi gọn. Nhưng thực sự không tìm ra đôi cao gót nào, cô đành đi đôi xăng đan quai hậu.
Bước lên phòng của phó tổng, cô hồi hộp vô cùng, người hầu với trợ lý, người ta kiểu gọi là tầm cao mới ý.
Mở cửa, phó tổng là một người con trai, hơi gầy.
Một mùi hương, hơi nhạt... thoảng nơi cánh mũi.
- Th... Thiên!
- Từ hôm nay cũng là tôi trả lương cho em, cho nên đừng vì cậu chủ mà bỏ tôi!
-...
- Là tôi ra lệnh cho em đấy.
Kỉ niệm chap 20 và 669 vote.
Xin lỗi cả nhà, dạo này nhiều kỉ niệm quá.
Chúc cả nhà một cuối tuần vui vẻ!
Quả thật, cô vô dụng, vô dụng cực kì.
Người hầu kiểu gì mà để ông chủ tức giận hai tư trên bảy?
Người hầu kiểu gì giành ăn với ông chủ?
Người hầu kiểu gì mà khiến ông chủ phải vứt liền năm cái áo vì không thể giặt nổi.
Nhưng... tại sao càng cố gắng, trong mắt cậu cô càng vô dụng?
Là do cô kém cỏi, hay do cậu yêu cầu quá cao?
Mộc Du rất buồn, cứ đà này thì sẽ bị đuổi việc sớm thôi, trời ạ, mà đã bị đuổi việc thì nơi nào nhận cô vào làm? Cô tự cảm thấy sau năm năm mình cũng đổi thay rất nhiều, làm người hầu không chỉ vì cái sắc mà còn vì cái tâm. Và cũng ở cái tuổi này rồi, không còn lựa chọn nào khác ngoài hầu hạ người ta.
Cô càng cố gắng chăm chỉ, thì thể nào cũng có một tội lỗi phang thẳng vào đầu, dẹp bỏ mọi cái nhìn tốt của cậu về cô.
Già đời nghĩ nhiều, cô nàng đâm lo lắng.
Cố gắng che đậy cảm xúc bằng nụ cười gượng gạo, cô vào phòng cậu.
- Vào làm gì?
Cái giọng của cậu ý, nhiều khi nó nghe rất phũ, nghe rất ức chế luôn.
- Em... em lấy đồ bẩn đem giặt.
Cậu nhướn mắt lên, nhếch nhẹ môi rồi chú tâm vào điện thoại:
- Ừ, lấy đi, đồ lót đưa cho ông già nhé.
Ông già ở đây là lão quản gia. Cô nhóc đỏ mặt, cầm thau đồ.
- Xin phép cậu chủ em ra ngoài.
- Đứng lại!
Cô giật bắn mình, khúm núm buông thau xuống.
- G... Gì ạ? Cậu chủ có gì khiển trách?
- Cô gầy đi à?
Ánh mắt cậu vẫn hướng về màn hình, không để cô nói gì thêm, thu lại nụ cười.
- Ta giao việc cho cô, vất vả quá à?
Lần đầu tiên được hỏi han tình hình, cô mềm giọng:
-Không thưa cậu, việc không có gì mệt cả.
- Ta không sợ cô mệt, ta chỉ sợ người ta nhìn cô yếu ớt mà đánh giá ta.
Người hầu có một chút hẫng, tưởng như đang bay lên không trung thì bị kéo tụt váy vậy.
- Cậu không phải lo, đứa nào đánh giá cậu em tát vỡ mồm.
Câu nói ý nghĩa rõ ràng là sự bảo vệ...
Nhưng ngữ điệu, lại hơi hùng hồn, giống như đe dọa.
Cậu cuối cùng cũng chịu hướng mắt lên.
- Ừm. Ta có công việc mới cho cô.
Chẳng lẽ... Điều cô dự liệu cũng đã đến?
Vừa cảm phục trí thông minh của minh, cô vừa sợ, thực sự không ngờ ngày này nó đến sớm thế, đau thật đấy...
Giọng hơi run run, cô đá văng chậu, không hề để tâm mà chạy đến bên cậu, rưng rưng nước mắt:
- Cậu... Cậu định...
- Ừ, tại cô rắc rối quá...
Cô bám chặt cánh tay cậu, nước mắt nước mũi tèm lem:
- Cậu đừng đuổi em mà, em xin cậu, em biết em không tốt nhưng hai ta tình nghĩa bao năm, chẳng lẽ cậu định dồn em vào bước đường cùng? Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, Đường Tam Tạng nói thế với đồ đệ đấy, bảy tòa tháp cậu không thích thì bảy cái rùy dọt cũng được, bảy cái nhà nghỉ em cũng chiều, tức là cậu chỉ cần giữ em lại thì cũng đủ tạo một cái công ty bất động sản rồi, còn em sẽ hứa nhiệt tình chăm chỉ, cậu chủ à...
- Xây nhà nghỉ làm gì?
Giọng nói cậu bình thản vô cùng, chưa đủ thuyết phục à, cô nhắm mắt nhắm mũi nói tiếp:
- Vậy cậu chủ à, cậu nghĩ xây nhà nghỉ làm gì? Đương nhiên để cho tình yêu thăng hoa rồi, cậu tưởng tượng mà xem, một cặp đôi trẻ không được gia đình cho phép, họ sẽ vào nhà nghỉ của mình, chín tháng mười ngày sau sinh một em bé bụ bẫm, họ cưới nhau, ôi thật tươi sáng biết bao...
- Cuối cùng người vợ không chịu nổi chân thối người chồng, người chồng không chịu nổi nách thối người vợ, đưa nhau ra tòa. Sau đấy không ai nuôi đứa con, đứa bé mồ côi, người vợ tái giá, nhưng những người chồng tiếp theo của người vợ đều không chịu nổi mùi nách thối, lần lượt li dị, những đứa con tiếp theo tiếp tục không có ai nuôi, vậy tôi có cần lập một cái trại trẻ mồ côi không hả cô Hạ?
- Không không cần, nói chung em sẽ tiếp tục nuôi lũ trẻ đó. Em chịu trách nhiệm.
- Mộc Du, cô không phải lo, ta không đuổi cô.
Nghe giọng nói hơi lạnh của cậu mà cô tưởng như nghe tiếng đàn trên thiên đàng, không kìm được sung sướng mà hét lên:
- Thật ạ?
- Ừ, từ nay cô cũng không cần hầu hạ ta ở công ty nữa, ta có một vị chủ khác cho cô. Cô sẽ làm trợ lý cho phó tổng giám đốc kinh doanh JB Company.
- Ớ...
- Cấm cãi, không ra đê ở.
Cô ấm ức, như thế cũng coi như là đuổi việc một cách chu đáo còn gì nữa!
Hôm sau cô mặc bộ đồ công sở, áo sơ mi và váy ôm đen, mái tóc búi gọn. Nhưng thực sự không tìm ra đôi cao gót nào, cô đành đi đôi xăng đan quai hậu.
Bước lên phòng của phó tổng, cô hồi hộp vô cùng, người hầu với trợ lý, người ta kiểu gọi là tầm cao mới ý.
Mở cửa, phó tổng là một người con trai, hơi gầy.
Một mùi hương, hơi nhạt... thoảng nơi cánh mũi.
- Th... Thiên!
- Từ hôm nay cũng là tôi trả lương cho em, cho nên đừng vì cậu chủ mà bỏ tôi!
-...
- Là tôi ra lệnh cho em đấy.
Kỉ niệm chap 20 và 669 vote.
Xin lỗi cả nhà, dạo này nhiều kỉ niệm quá.
Chúc cả nhà một cuối tuần vui vẻ!
Tác giả :
Renchann