Cậu Chủ, Tha Cho Em Đi!
Chương 2: Ngày đầu làm việc
Sáng hôm sau....Nó lướt nhìn bảng làm việc của nó, toàn liên quan đến việc chăm sóc, quản lí hắn, nếu không phải do nó phải kiếm tiền đóng học thì có lẽ nó đã bỏ đi từ lâu rồi. Đi tìm phòng hắn mà cứ như mò kim đáy bể vậy, nó cứ lạc hết phòng này đến phòng khác và cuối cùng cũng đến được nơi cần đến. Nó tựa lưng vào tường và đứng nghỉ một chút trước khi bước vào và đánh thức ''tên lười'' kia dậy.
Cốc...cốc...cốc....
Nó nhẹ nhàng gõ cửa. Không có một tiếng động đáp trả, nó lại gõ lần nữa,kết quả vẫn vậy.Lấy hết can đảm mở cửa phòng hắn, quả nhiên như nó suy đoán, hắn vẫn đang say giấc nồng trên chiếc giường êm ấm của mình. Nó tiến lại gần hắn, đưa tay lay nhẹ người hắn nhưng hắn vẫn nằm im, đôi mắt nhắm nghiền im lặng, nó đứng im,sững sờ trước vẻ đẹp hoàn mĩ của hắn, chợt hắn đưa tay, kéo nó xuống. Nó không kịp phản ứng thì đã nằm ngay bên cạnh hắn rồi. Mặt đối mặt, nó đoán khoảng cách này chỉ khoảng 1-2cm mà thôi, đỏ mặt, nó quay đi hướng khác. Hắn vòng tay ôm nó vào lòng, tim nó bỗng đập loạn xạ. Đây là lần đầu tiên nó để một người con trai ôm nó như vậy.
Cạch.....cánh cửa phòng hắn mở ra, bà Phương bước vào. Nó vội vàng đẩy hắn ra nhưng không thể thoát khỏi hắn được, bà Phương nhìn thấy thì chạy đến, kéo nó ra khỏi hắn.
-Aiz....mẹ đúng là....-hắn mở mắt nói tay nắm lấy tay nó
-Con lại giở thói đó nữa rồi!-bà Phương nghiêm khắc nói
-Mệt quá, cô ấy là người hầu của con, nên con có quyền sai bảo cô ta!-hắn lạnh nhạt nói
-Đấy mà là sai bảo à? Mẹ mà vào chậm một chút hì con sẽ làm gì nó hả?-bà Phương tức giận nói
-Làm gì thì kệ con! Mệt người!-hắn nói rồi đi làm VSCN
Nó ngơ ngác đứng nghe cuộc nói chuyện giữa bà Phương và hắn, khuôn mặt bà ấy hiện rõ một vài nét ưu phiền. Căn phòng trở nên im lặng đến đáng sợ, bà Phương quay sang, nhìn nó rồi mỉm cười
-Nếu con bác làm gì cháu thì đừng ngại mà hãy nói với bác, biết không?-bà nhẹ nhàng nói như một người mẹ đang dặn dò đứa con nhỏ của mình
-Vâ....vâng ạ!-nó lễ phép nói
Bà Phương mỉm cười rồi đi ra ngoài, hắn cũng bước ra ngoài trong bộ đồng phục trường, nó ngẩn người nhìn hắn không chớp mắt, quả thật hắn rất đẹp, một vẻ đẹp lãng tử xen lẫn chút huyền bí cùng với một sự lạnh lùng khiến hắn rở nên quyến rũ hơn.
Sau một hồi ngẩn ngơ, hắn lấy lại phong thái và bước ra xe, cô cũng lẽo đẽo đi theo hắn ra xe, cả hai cùng đi đến trường.
Trên đường đi............................
-Nếu có ai hỏi cô là gì của tôi, thì cứ bảo là người yêu, biết chưa?-hắn nói
-HẢ?!TẠI SAO CHỨ?-nó sốc nặng khi nghe lời đề nghị đó
-Cô dám cãi lời tôi sao?-hắn quay sang nhìn nó
-Hừ!-nó giận dỗi quay đi, nếu hắn không phải là cậu chủ của nó thì có lẽ nó đã cho ăn tát rồi
Cốc...cốc...cốc....
Nó nhẹ nhàng gõ cửa. Không có một tiếng động đáp trả, nó lại gõ lần nữa,kết quả vẫn vậy.Lấy hết can đảm mở cửa phòng hắn, quả nhiên như nó suy đoán, hắn vẫn đang say giấc nồng trên chiếc giường êm ấm của mình. Nó tiến lại gần hắn, đưa tay lay nhẹ người hắn nhưng hắn vẫn nằm im, đôi mắt nhắm nghiền im lặng, nó đứng im,sững sờ trước vẻ đẹp hoàn mĩ của hắn, chợt hắn đưa tay, kéo nó xuống. Nó không kịp phản ứng thì đã nằm ngay bên cạnh hắn rồi. Mặt đối mặt, nó đoán khoảng cách này chỉ khoảng 1-2cm mà thôi, đỏ mặt, nó quay đi hướng khác. Hắn vòng tay ôm nó vào lòng, tim nó bỗng đập loạn xạ. Đây là lần đầu tiên nó để một người con trai ôm nó như vậy.
Cạch.....cánh cửa phòng hắn mở ra, bà Phương bước vào. Nó vội vàng đẩy hắn ra nhưng không thể thoát khỏi hắn được, bà Phương nhìn thấy thì chạy đến, kéo nó ra khỏi hắn.
-Aiz....mẹ đúng là....-hắn mở mắt nói tay nắm lấy tay nó
-Con lại giở thói đó nữa rồi!-bà Phương nghiêm khắc nói
-Mệt quá, cô ấy là người hầu của con, nên con có quyền sai bảo cô ta!-hắn lạnh nhạt nói
-Đấy mà là sai bảo à? Mẹ mà vào chậm một chút hì con sẽ làm gì nó hả?-bà Phương tức giận nói
-Làm gì thì kệ con! Mệt người!-hắn nói rồi đi làm VSCN
Nó ngơ ngác đứng nghe cuộc nói chuyện giữa bà Phương và hắn, khuôn mặt bà ấy hiện rõ một vài nét ưu phiền. Căn phòng trở nên im lặng đến đáng sợ, bà Phương quay sang, nhìn nó rồi mỉm cười
-Nếu con bác làm gì cháu thì đừng ngại mà hãy nói với bác, biết không?-bà nhẹ nhàng nói như một người mẹ đang dặn dò đứa con nhỏ của mình
-Vâ....vâng ạ!-nó lễ phép nói
Bà Phương mỉm cười rồi đi ra ngoài, hắn cũng bước ra ngoài trong bộ đồng phục trường, nó ngẩn người nhìn hắn không chớp mắt, quả thật hắn rất đẹp, một vẻ đẹp lãng tử xen lẫn chút huyền bí cùng với một sự lạnh lùng khiến hắn rở nên quyến rũ hơn.
Sau một hồi ngẩn ngơ, hắn lấy lại phong thái và bước ra xe, cô cũng lẽo đẽo đi theo hắn ra xe, cả hai cùng đi đến trường.
Trên đường đi............................
-Nếu có ai hỏi cô là gì của tôi, thì cứ bảo là người yêu, biết chưa?-hắn nói
-HẢ?!TẠI SAO CHỨ?-nó sốc nặng khi nghe lời đề nghị đó
-Cô dám cãi lời tôi sao?-hắn quay sang nhìn nó
-Hừ!-nó giận dỗi quay đi, nếu hắn không phải là cậu chủ của nó thì có lẽ nó đã cho ăn tát rồi
Tác giả :
Gió Lạnh Lùng