Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân
Chương 22: Mối nguy lớn của tiểu đội cực mạnh (3)
Tô Ấu Ngôn:
Tố Ấu Ngôn ở trong toilet nhìn chính mình qua gương, đầu ngón tay chạm vào sợi tóc mái che khuất khuôn mặt, một lát sau, cô đeo kính lên. Có một cô gái cao gầy tiến vào trong toilet, rửa tay ở bồn rửa ngay bên cạnh Tô Ấu Ngôn, sau khi rửa xong vẩy vẩy tay cho hết nước, giọt nước bắn lên mặt Tô Ấu Ngôn, Tô Ấu Ngôn mặt không đổi sắc muốn bỏ đi, bị nắm lấy cổ tay: “Ái chà, gặp được người quen cũng không nói một tiếng, cô không có mồm hay thế nào?”
Tô Ấu Ngôn vẫn như cũ không nói gì, cô gái kéo Tô Ấu Ngôn đẩy cô đụng vào tường: “Đúng là chó không sửa được thói ăn phân, chẳng phải có thể nói chuyện với Chi Lý đó à, giờ thì sao? Tôi thật sự muốn xem thử là dạng đàn ông thế nào mới có thể khiến cậu mở kim khẩu, Tô Ấu Ngôn.” Cô gái là quản lý của CLB Taekwondo tên là Lý Thu Thủy. Tô Ấu Ngôn chỉ nhìn chằm chằm Thu Thủy, không hề sợ hãi.
“Nhìn tôi như vậy làm gì? Tưởng cha mình là hiệu trưởng thì ghê gớm lắm à, không ngẫm lại người khác thấy cô thế nào, nói cô đời này chính là đồ bỏ đi, tiện nhân, chỉ biết dựa vào quan hệ của cha mà vào được trường tốt, thế cho nên mới bị ghen ghét đố kỵ, chịu không ít khi dễ, cho tới giờ bị đánh cũng không nói một tiếng, cha cô chắc còn chưa biết, đứa con gái yêu quý của mình từ nhỏ đến lớn khổ sở thế nào.”
Tô Ấu Ngôn đẩy tay Thu Thủy muốn đi ra ngoài, Thu Thủy túm tóc cô kéo lại: “Đại tiểu thư rất không lễ phép, tôi còn chưa nói xong.”
“Mái tóc dài xinh đẹp này của cô đông cũng như hè chưa từng buộc lên, giống như nữ quỷ, tiếc thay cho khuôn mặt xinh xắn, để tôi xem xem dưới tóc có gì?” Thu Thủy muốn vuốt tóc của Tô Ấu Ngôn, bị Tô Ấu Ngôn tránh được, mặt nhăn mày nhíu. Thu Thủy đá một nhát vào bụng Tô Ấu Ngôn rồi nhân cơ hội vén tóc cô lên, phần trán bên cạnh mắt trái có một vết sẹo nâu nhạt dài nhỏ chừng 4cm nổi bật trên làn da tuyết trắng. Tô Ấu Ngôn nhắm mắt lại.
“Ái chà, thật muốn để người ta biết con gái hiệu trường hóa ra là một cô gái xấu xí, chả trách vẫn để tóc xõa, hóa ra là để che giấu cái này, thực ghê tởm, con gái quan tâm nhất chính là khuôn mặt, Chi Lý chưa thấy phải không? Nếu hắn nhìn thấy rồi, cô không sợ hắn sẽ bị dọa à.” Thu Thủy lấy di động ra chụp chính diện khuôn mặt của Tô Ẩu Ngôn.
Tô Ấu Ngôn lạnh lùng nhìn chằm chằm Thu Thúy: “Xong chưa?”
“Thực chán, vác theo cái đuôi cút đi cho tôi.”
Tô Ấu Ngôn từ đầu chí cuối không có biểu tình, lẳng lặng tiêu sái ra khỏi toilet.
Kha Bố:
Chỉ có mình Kha Bố đến căng tin trước thật đáng ngạc nhiên, cậu nhìn xung quanh, xác định những người khác chưa đến, hôm nay có việc gì à? Lúc bình thường hay chê đám súc sinh kia ồn ào, nhưng khi bọn họ không có mặt, Kha Bố thật sự cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Người phía chính diện đi tới đụng vào bả vai Kha Bố, Kha Bố quay đầu lại nhưng người đó đã đi mất, cậu nhún nhún vai chọn xong đồ ăn liền tìm chỗ ngồi. Cách đó không xa một nữ sinh phát ra tiếng kêu ảo não: “Tiền của tớ mất rồi!” Bạn trai của cô nàng an ủi: “Hay là quên cầm đi?”
“Không thể nào, mới nãy lúc ăn cơm còn thấy mà, chẳng lẽ bị ăn trộm ở trong này, thật quá đáng, trong trường mà còn có người ăn trộm tiền.”
“Em tìm kỹ lại xem.”
“Kỹ lắm rồi, thật sự không có.”
“Tôi vừa trông thấy cậu ta lấy trộm tiền của cô.” Một nam sinh đội mũ chỉ vào Kha Bố, Kha Bố chẳng hiểu gì cả ngẩng đầu sau khi xác định nam sinh đội mũ chỉ vào mình mới phản ứng lại: “Con mắt nào của cậu thấy tôi lấy trộm?”
Căn tin có rất nhiều người, bắt đầu vây quanh xem náo nhiệt.
“Không muốn thừa nhận chứ gì, tôi rõ ràng đã nhìn thấy cậu lấy trộm.”
“Tôi không làm, cậu bắt tôi thừa nhận cái gì?” Kha Bố nhẹ nhàng nói.
Cặp đôi kia cũng bắt đầu dùng thần sắc hoài nghi nhìn Kha Bố, lại một cậu con trai khác ở trong đám người lên tiếng: “Tôi cũng thấy, chính là thằng nhóc đó lấy, cậu ta học cùng lớp với tôi, thường ngày cũng rất mờ ám, thỉnh thoảng trong lớp lại mất một số thứ.” Kha Bố nhìn không tới chỉ nghe được thanh âm, ánh mắt của những người xung quanh càng ngày càng kỳ quái, Kha Bố cảm thấy khó chịu.
“Soát người! Ở trong trường mà cũng có trộm cắp sao chúng ta an tâm học được, nếu cậu trong sạch hãy để chúng tôi soát người.” Nam sinh đội mũ khiêu khích, chung quanh bắt đầu xao động.
“Dựa vào đâu mà tôi phải để các người lục soát.”
Mấy sinh viên tinh thần trọng nghĩa chủ động đứng ra bắt lấy Kha Bố, Kha Bố giãy dụa, bị ghìm chặt, nam sinh đội mũ lục lọi túi quần Kha Bố, lôi ra mấy trăm đồng cùng một cái kẹp tóc, cô gái kinh hô: “ Đó là tiền và kẹp tóc của tôi, quả nhiên là cậu.”
Nam sinh đội mũ vẻ mặt có thể nói là đầy lòng căm phẫn, kề sát bên tai Kha Bố thầm thì: “Đây hẳn là nguyên nhân cha mẹ cậu ly hôn, có một đứa con như vậy, ngay cả cha mẹ cậu cũng không muốn đứa thối nát này, còn sống trên đời làm gì hả.”
“Cậu nói cái gì?!” Kha Bố muốn giãy ra liền bị nam sinh đội mũ túm chặt cánh tay: “Ăn trộm bị bắt còn định đánh người, thành thật một chút cho tội, đem cậu ta tới gặp thầy chủ nhiệm!” Mọi người chen chúc, Kha Bố trong lúc hỗn loạn không thể tránh bị người đánh trộm, cậu được đưa đến văn phòng chủ nhiệm, chủ nhiệm vẻ mặt nghiêm túc nhìn Kha Bố: “Em có thể giải thích với tôi chuyện này là thế nào không?”
“Không thể, em chẳng làm gì cả?”
“Có rất nhiều người tận mắt trông thấy tiền trong túi quần của em, em còn không chịu thừa nhận? Chẳng lẽ em nghĩ họ đều đổ oan cho em.”
“Em không nói như vậy, chỉ bị một, hai người trong số đó đặt bẫy hạm hại.”
“Ai lại làm thế chứ, em nói tên xem nào.”
“Không biết.”
“Chẳng lẽ có người rảnh rỗi đến mức gây phiền phức cho em? Mặc dù ở trong trường, một số mặt đối với các em quản chế không nghiêm, nhưng tuyệt đối không chấp nhận hành vi phạm tội trộm cắp này, em còn viện cớ chỉ làm lãng phí thời gian của mọi người, nếu em thừa nhận, xét thấy lần đầu phạm lỗi sẽ không xử phạt nặng.”
“Thầy muốn cả đời này em phải gánh trên lưng cái tội danh trộm cắp? Không thể nào.”
“Vậy tôi chỉ còn cách mời cha mẹ em đến.” Thầy chủ nhiệm mở danh sách sinh viên bắt đầu tìm kiếm tthông tin lý lịch của Kha Bố, Kha Bố đột nhiên sắc mặt tái nhợt, căn môi, gọi cha mẹ đến? Cậu không muốn, không muốn, nếu bọn họ đã ly hôn mà gọi bọn họ tới, sẽ chỉ biết chỉ trích đối phương không làm tròn trách nhiệm, cậu chịu đủ rồi, cha mẹ hết lần này tới lần khác cãi nhau trước mặt mình, sau khi cãi hôn cãi nhau, ly hôn rồi cũng cãi nhau, Kha Bố trong sự khắc khổ không thể lẩn tránh, cơ thể đau đớn, tâm lý cậu hiểu rõ, nếu cha mẹ biết được chuyện này, sẽ việc bé xé ra to, cậu không muốn trở thành gánh nặng, trở thành gánh nặng cho cha, trở thành gánh nặng cho mẹ.
“Đợi đã,” Kha Bố ngăn thầy chủ nhiệm, gian nan mở miệng: “Tiền là do em lấy.”
Đây là lần đầu tiên ngồi ở chòi nghỉ mát trong trường, Kha Bố nhìn một đám người trước mặt, ngực khó chịu, Chu Hân Hợp đầu tóc bẩn thỉu giúp Ứng Tu Kiệt và Sở Hạo Vũ xử lý vết thương, trên người và chân tay Sở Hạo Vũ đều là nốt ong đốt sưng đỏ, hay tay của Ứng Tu Kiệt vẫn đang run nhè nhẹ, quần áo Công Chu lộn xộn, tuy Tô Ấu Ngôn không bị thương, nhưng Kha Bố biết sắc mặt của cô so với bình thường càng thêm tái nhợt, không nói được lời nào.
“Ngoại trừ Hạo thái tự làm tự chịu, bọn họ thật quá đáng, dám làm như vậy.” Kha Bố siết chặt nắm đấm.
“Chi Lý đâu? Lẽ nào bị bắt đi rồi.”
Câu hỏi này vừa đặt ra, lại lắc đầu: “Khả năng này rất nhỏ.”
“Hình như có một bạn thấy hắn bị hiệu trưởng gọi đi.”
“Tớ phải tìm thầy giáo, tớ không tin ở trong trường tác oai tác quái như vậy không ai quản.” Kha Bố dứt lời liền chạy về phía phòng thầy cô giáo, tìm được trưởng khoa cậu không kịp thở kể lại tất cả mọi chuyện, trưởng khoa vuốt ve chén trà, hớp một ngụm, ngữ khí bình thản: “Sau đó thì sao?”
Kha Bố sửng sốt, không ngờ đổi lấy phản ứng như vậy: “Cái gì sau đó?”
“Kha Bố, em hy vọng tôi làm thế nào? Sau này ra ngoài xã hội bị người ta hất cơm vào mặt, bị vu cáo, bị người gây phiền phức, các em sẽ khóc lóc chạy về tìm cha mẹ hoặc thầy cô giáo giúp các em giải quyết à? Đây chính là hiện thực cuộc sống sau này, đời người luôn gặp đủ loại chông gai. Tôi đã nói không chỉ một lần, học viện này khác với các trường khác, học viện chính là hình ảnh thu nhỏ của xã hội, là thực tế, nơi này không phải nhà kính, các em cũng không phải cây cảnh. Tôi cũng không muốn lớp mình phụ trách dạy dỗ toàn là hạng người vô dụng, chịu không được chút áp lực, muốn bảo vệ bản thân và người khác, phải mạnh mẽ đủ để không bị người khác làm tổn thương. Chỉ cần không phải vấn đề quá lớn, các thầy cô giáo sẽ không nhúng tay vào, cho dù thầy cô giáo có truy cứu, các em có bằng chứng không? Bọn họ có thể nói mình không cẩn thận hoặc vô ý, các học trưởng đã nắm rất rõ các quy tắc.”
Tố Ấu Ngôn ở trong toilet nhìn chính mình qua gương, đầu ngón tay chạm vào sợi tóc mái che khuất khuôn mặt, một lát sau, cô đeo kính lên. Có một cô gái cao gầy tiến vào trong toilet, rửa tay ở bồn rửa ngay bên cạnh Tô Ấu Ngôn, sau khi rửa xong vẩy vẩy tay cho hết nước, giọt nước bắn lên mặt Tô Ấu Ngôn, Tô Ấu Ngôn mặt không đổi sắc muốn bỏ đi, bị nắm lấy cổ tay: “Ái chà, gặp được người quen cũng không nói một tiếng, cô không có mồm hay thế nào?”
Tô Ấu Ngôn vẫn như cũ không nói gì, cô gái kéo Tô Ấu Ngôn đẩy cô đụng vào tường: “Đúng là chó không sửa được thói ăn phân, chẳng phải có thể nói chuyện với Chi Lý đó à, giờ thì sao? Tôi thật sự muốn xem thử là dạng đàn ông thế nào mới có thể khiến cậu mở kim khẩu, Tô Ấu Ngôn.” Cô gái là quản lý của CLB Taekwondo tên là Lý Thu Thủy. Tô Ấu Ngôn chỉ nhìn chằm chằm Thu Thủy, không hề sợ hãi.
“Nhìn tôi như vậy làm gì? Tưởng cha mình là hiệu trưởng thì ghê gớm lắm à, không ngẫm lại người khác thấy cô thế nào, nói cô đời này chính là đồ bỏ đi, tiện nhân, chỉ biết dựa vào quan hệ của cha mà vào được trường tốt, thế cho nên mới bị ghen ghét đố kỵ, chịu không ít khi dễ, cho tới giờ bị đánh cũng không nói một tiếng, cha cô chắc còn chưa biết, đứa con gái yêu quý của mình từ nhỏ đến lớn khổ sở thế nào.”
Tô Ấu Ngôn đẩy tay Thu Thủy muốn đi ra ngoài, Thu Thủy túm tóc cô kéo lại: “Đại tiểu thư rất không lễ phép, tôi còn chưa nói xong.”
“Mái tóc dài xinh đẹp này của cô đông cũng như hè chưa từng buộc lên, giống như nữ quỷ, tiếc thay cho khuôn mặt xinh xắn, để tôi xem xem dưới tóc có gì?” Thu Thủy muốn vuốt tóc của Tô Ấu Ngôn, bị Tô Ấu Ngôn tránh được, mặt nhăn mày nhíu. Thu Thủy đá một nhát vào bụng Tô Ấu Ngôn rồi nhân cơ hội vén tóc cô lên, phần trán bên cạnh mắt trái có một vết sẹo nâu nhạt dài nhỏ chừng 4cm nổi bật trên làn da tuyết trắng. Tô Ấu Ngôn nhắm mắt lại.
“Ái chà, thật muốn để người ta biết con gái hiệu trường hóa ra là một cô gái xấu xí, chả trách vẫn để tóc xõa, hóa ra là để che giấu cái này, thực ghê tởm, con gái quan tâm nhất chính là khuôn mặt, Chi Lý chưa thấy phải không? Nếu hắn nhìn thấy rồi, cô không sợ hắn sẽ bị dọa à.” Thu Thủy lấy di động ra chụp chính diện khuôn mặt của Tô Ẩu Ngôn.
Tô Ấu Ngôn lạnh lùng nhìn chằm chằm Thu Thúy: “Xong chưa?”
“Thực chán, vác theo cái đuôi cút đi cho tôi.”
Tô Ấu Ngôn từ đầu chí cuối không có biểu tình, lẳng lặng tiêu sái ra khỏi toilet.
Kha Bố:
Chỉ có mình Kha Bố đến căng tin trước thật đáng ngạc nhiên, cậu nhìn xung quanh, xác định những người khác chưa đến, hôm nay có việc gì à? Lúc bình thường hay chê đám súc sinh kia ồn ào, nhưng khi bọn họ không có mặt, Kha Bố thật sự cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Người phía chính diện đi tới đụng vào bả vai Kha Bố, Kha Bố quay đầu lại nhưng người đó đã đi mất, cậu nhún nhún vai chọn xong đồ ăn liền tìm chỗ ngồi. Cách đó không xa một nữ sinh phát ra tiếng kêu ảo não: “Tiền của tớ mất rồi!” Bạn trai của cô nàng an ủi: “Hay là quên cầm đi?”
“Không thể nào, mới nãy lúc ăn cơm còn thấy mà, chẳng lẽ bị ăn trộm ở trong này, thật quá đáng, trong trường mà còn có người ăn trộm tiền.”
“Em tìm kỹ lại xem.”
“Kỹ lắm rồi, thật sự không có.”
“Tôi vừa trông thấy cậu ta lấy trộm tiền của cô.” Một nam sinh đội mũ chỉ vào Kha Bố, Kha Bố chẳng hiểu gì cả ngẩng đầu sau khi xác định nam sinh đội mũ chỉ vào mình mới phản ứng lại: “Con mắt nào của cậu thấy tôi lấy trộm?”
Căn tin có rất nhiều người, bắt đầu vây quanh xem náo nhiệt.
“Không muốn thừa nhận chứ gì, tôi rõ ràng đã nhìn thấy cậu lấy trộm.”
“Tôi không làm, cậu bắt tôi thừa nhận cái gì?” Kha Bố nhẹ nhàng nói.
Cặp đôi kia cũng bắt đầu dùng thần sắc hoài nghi nhìn Kha Bố, lại một cậu con trai khác ở trong đám người lên tiếng: “Tôi cũng thấy, chính là thằng nhóc đó lấy, cậu ta học cùng lớp với tôi, thường ngày cũng rất mờ ám, thỉnh thoảng trong lớp lại mất một số thứ.” Kha Bố nhìn không tới chỉ nghe được thanh âm, ánh mắt của những người xung quanh càng ngày càng kỳ quái, Kha Bố cảm thấy khó chịu.
“Soát người! Ở trong trường mà cũng có trộm cắp sao chúng ta an tâm học được, nếu cậu trong sạch hãy để chúng tôi soát người.” Nam sinh đội mũ khiêu khích, chung quanh bắt đầu xao động.
“Dựa vào đâu mà tôi phải để các người lục soát.”
Mấy sinh viên tinh thần trọng nghĩa chủ động đứng ra bắt lấy Kha Bố, Kha Bố giãy dụa, bị ghìm chặt, nam sinh đội mũ lục lọi túi quần Kha Bố, lôi ra mấy trăm đồng cùng một cái kẹp tóc, cô gái kinh hô: “ Đó là tiền và kẹp tóc của tôi, quả nhiên là cậu.”
Nam sinh đội mũ vẻ mặt có thể nói là đầy lòng căm phẫn, kề sát bên tai Kha Bố thầm thì: “Đây hẳn là nguyên nhân cha mẹ cậu ly hôn, có một đứa con như vậy, ngay cả cha mẹ cậu cũng không muốn đứa thối nát này, còn sống trên đời làm gì hả.”
“Cậu nói cái gì?!” Kha Bố muốn giãy ra liền bị nam sinh đội mũ túm chặt cánh tay: “Ăn trộm bị bắt còn định đánh người, thành thật một chút cho tội, đem cậu ta tới gặp thầy chủ nhiệm!” Mọi người chen chúc, Kha Bố trong lúc hỗn loạn không thể tránh bị người đánh trộm, cậu được đưa đến văn phòng chủ nhiệm, chủ nhiệm vẻ mặt nghiêm túc nhìn Kha Bố: “Em có thể giải thích với tôi chuyện này là thế nào không?”
“Không thể, em chẳng làm gì cả?”
“Có rất nhiều người tận mắt trông thấy tiền trong túi quần của em, em còn không chịu thừa nhận? Chẳng lẽ em nghĩ họ đều đổ oan cho em.”
“Em không nói như vậy, chỉ bị một, hai người trong số đó đặt bẫy hạm hại.”
“Ai lại làm thế chứ, em nói tên xem nào.”
“Không biết.”
“Chẳng lẽ có người rảnh rỗi đến mức gây phiền phức cho em? Mặc dù ở trong trường, một số mặt đối với các em quản chế không nghiêm, nhưng tuyệt đối không chấp nhận hành vi phạm tội trộm cắp này, em còn viện cớ chỉ làm lãng phí thời gian của mọi người, nếu em thừa nhận, xét thấy lần đầu phạm lỗi sẽ không xử phạt nặng.”
“Thầy muốn cả đời này em phải gánh trên lưng cái tội danh trộm cắp? Không thể nào.”
“Vậy tôi chỉ còn cách mời cha mẹ em đến.” Thầy chủ nhiệm mở danh sách sinh viên bắt đầu tìm kiếm tthông tin lý lịch của Kha Bố, Kha Bố đột nhiên sắc mặt tái nhợt, căn môi, gọi cha mẹ đến? Cậu không muốn, không muốn, nếu bọn họ đã ly hôn mà gọi bọn họ tới, sẽ chỉ biết chỉ trích đối phương không làm tròn trách nhiệm, cậu chịu đủ rồi, cha mẹ hết lần này tới lần khác cãi nhau trước mặt mình, sau khi cãi hôn cãi nhau, ly hôn rồi cũng cãi nhau, Kha Bố trong sự khắc khổ không thể lẩn tránh, cơ thể đau đớn, tâm lý cậu hiểu rõ, nếu cha mẹ biết được chuyện này, sẽ việc bé xé ra to, cậu không muốn trở thành gánh nặng, trở thành gánh nặng cho cha, trở thành gánh nặng cho mẹ.
“Đợi đã,” Kha Bố ngăn thầy chủ nhiệm, gian nan mở miệng: “Tiền là do em lấy.”
Đây là lần đầu tiên ngồi ở chòi nghỉ mát trong trường, Kha Bố nhìn một đám người trước mặt, ngực khó chịu, Chu Hân Hợp đầu tóc bẩn thỉu giúp Ứng Tu Kiệt và Sở Hạo Vũ xử lý vết thương, trên người và chân tay Sở Hạo Vũ đều là nốt ong đốt sưng đỏ, hay tay của Ứng Tu Kiệt vẫn đang run nhè nhẹ, quần áo Công Chu lộn xộn, tuy Tô Ấu Ngôn không bị thương, nhưng Kha Bố biết sắc mặt của cô so với bình thường càng thêm tái nhợt, không nói được lời nào.
“Ngoại trừ Hạo thái tự làm tự chịu, bọn họ thật quá đáng, dám làm như vậy.” Kha Bố siết chặt nắm đấm.
“Chi Lý đâu? Lẽ nào bị bắt đi rồi.”
Câu hỏi này vừa đặt ra, lại lắc đầu: “Khả năng này rất nhỏ.”
“Hình như có một bạn thấy hắn bị hiệu trưởng gọi đi.”
“Tớ phải tìm thầy giáo, tớ không tin ở trong trường tác oai tác quái như vậy không ai quản.” Kha Bố dứt lời liền chạy về phía phòng thầy cô giáo, tìm được trưởng khoa cậu không kịp thở kể lại tất cả mọi chuyện, trưởng khoa vuốt ve chén trà, hớp một ngụm, ngữ khí bình thản: “Sau đó thì sao?”
Kha Bố sửng sốt, không ngờ đổi lấy phản ứng như vậy: “Cái gì sau đó?”
“Kha Bố, em hy vọng tôi làm thế nào? Sau này ra ngoài xã hội bị người ta hất cơm vào mặt, bị vu cáo, bị người gây phiền phức, các em sẽ khóc lóc chạy về tìm cha mẹ hoặc thầy cô giáo giúp các em giải quyết à? Đây chính là hiện thực cuộc sống sau này, đời người luôn gặp đủ loại chông gai. Tôi đã nói không chỉ một lần, học viện này khác với các trường khác, học viện chính là hình ảnh thu nhỏ của xã hội, là thực tế, nơi này không phải nhà kính, các em cũng không phải cây cảnh. Tôi cũng không muốn lớp mình phụ trách dạy dỗ toàn là hạng người vô dụng, chịu không được chút áp lực, muốn bảo vệ bản thân và người khác, phải mạnh mẽ đủ để không bị người khác làm tổn thương. Chỉ cần không phải vấn đề quá lớn, các thầy cô giáo sẽ không nhúng tay vào, cho dù thầy cô giáo có truy cứu, các em có bằng chứng không? Bọn họ có thể nói mình không cẩn thận hoặc vô ý, các học trưởng đã nắm rất rõ các quy tắc.”
Tác giả :
Angelia