Captive Of My Desires
Chương 42
Gabrielle chui vào chăn ngủ đêm đó, hơi shock một chút. Nàng đã chẳng nói gì thêm với Drew vì quá sợ rằng anh sẽ đổi ý. Nàng đã không chờ mong đều gì khi tung ra lời đe dọa sẽ không tha thứ cho anh trừ khi anh giúp giải cứu cha nàng. Nàng còn không chắc tại sao lại nói thế. Thái độ ngạo mạng của anh với vấn đề đó làm nàng không thở nổi. Nhưng, trời ạ, anh thực sự đã chấp thuận.
Sau khi cơn shock lắng xuống, nàng phải cho rằng cảm giác tội lỗi của anh chắc hẳn tệ hơn rất nhiều so với những gì thể hiện ra ngoài. Hay có lẽ anh thực tình không nghĩ có nguy hiểm. Nàng có lẽ nên cảnh báo Drew rằng anh đang mạo hiểm cả mạng sống và con tàu của mình. Sau cùng thì Pierre là một tên cướp biển chính gốc, không phải loại tài tử như cha nàng – một thợ săn kho báu từ xương tủy. Nhưng nếu nàng cảnh báo Drew, anh có lẽ sẽ đổi ý.
Không phải tình thế khó xử cho lắm. Nàng sẽ phải đề cập đến. Sẽ thật nhục nhã nếu không làm vậy. Nhưng nàng sẽ đợi đã và xem Drew nảy ra ý tưởng gì trước tiên cho cuộc giải cứu – đề phòng anh rút lui ra khỏi vụ thỏa thuận giữa họ sau khi nàng giải thích đầy đủ anh đang đưa mình vào tình huống nào.
Sự kinh ngạc không dừng ở lời đề nghị giúp đỡ. Sáng hôm sau trên đường đi ra cửa, anh bảo nàng, “Chúng ta có một thỏa thuận, thế nên anh sẽ đặt niềm tin vào sự trung thực của em, nếu có, và yêu cầu em phải tránh xa khoang tàu ra. Thủy thủ đoàn của em sẽ được trả tự do sớm thôi. Em không cần để ý quan tâm.”
Nàng chẳng ý thức được tất cả chúng cho đến khi anh tiếp tục ra khỏi cửa – và để mở. Cho nàng tự do trên tàu? Không thể tưởng tượng nổi! Nhưng trước khi bắt đầu nhảy cẫng lên hoan hỷ, nàng xem xét lại lời anh vừa nói. Thủy thủ đoàn của nàng sẽ được thả, nhưng thả ra làm gì? Để chuyển đến bến cảng gần nhất? Hay giúp giải cứu?
Anh đi mất trước khi nàng có thể hỏi, và thẳng thắn ra, nàng thích thưởng thức chiến thắng lớn của mình một chút trước khi tìm ra xem mình có cuộc giải cứu khác phải hoàn thành không. Nhưng thực tình, Drew sẽ là một thằng ngốc nếu không dùng người của nàng, khi mà bây giờ anh đã đồng ý giúp rồi. Tối thiểu thì anh chắc chắn đã nhận thấy.
Nàng không buồn thay quần áo, để bước những bước đầu tiên ra khỏi nhà tù tạm thời. Nàng vẫn mặc chiếc váy được cấp cho bữa tối đêm qua, bị mụ cả người đến nỗi còn không thèm nghĩ tới việc thay nó ra đi ngủ. Nàng bắt được những cái nhìn nghi hoặc ném từ đám thủy thủ. Rõ sờ sờ ra đấy là Drew chưa thông báo cho họ vài tên cướp biển đã không còn bị kiềm chế dưới cái khóa an toàn trong tù nữa. Nhưng không ai cố ngăn nàng, và sau khi nàng bước vào trong tầm nhìn của Drew, họ chắc như đinh đóng cột rằng anh đã cho nàng tự do.
Nàng vẫn chẳng có gì làm để tiêu khiển thời gian, mặc dù nàng tự hỏi Drew có thực sẽ phản đối nếu nàng bắt đầu giúp việc quanh tàu. Tý nữa nàng sẽ phải thử, nhưng giây phút này, nàng đơn giản tận hưởng ánh dương và bầu không khí trong lành sau khi bị từ chối đã vài ngày rồi, và nhìn sang sân lái – nơi Drew đang cầm bánh. Anh đúng là một người to lớn. Cân nặng và bề rộng khác thường sẽ làm hầu hết những người đàn ông khác phải khựng lại, nhưng anh sẽ không đời nào hăm dọa nàng. Anh sẽ gây cho nàng nhiều phản ứng khác nhau, nhưng sợ hãi không phải một trong số chúng.
Tình yêu của anh với biển thật rõ ràng. Anh có cái nhìn vui vẻ hồ hởi, như là không còn nơi khác nào mình muốn ở hơn nữa. Nàng cũng đã từng thấy cái nhìn đó trên khuôn mặt cha, nhiều lần. Nhưng thấy nó trên Drew làm nàng thấy hơi buồn. Không kinh ngạc khi anh đã quyết không kết hôn. Không người phụ nữ nào có thể sánh với cảm xúc anh giành cho con tàu, và biển cả.
Không phải nàng quan tâm gì thêm nữa. Trời ạ, không! Nàng sẽ không cưới anh bây giờ kể cả anh có cầu xin. Nhưng nàng nhận ra hầu hết cơn tam bành của mình với anh đã hạ hỏa. Nàng không chắc mình còn có thể tiếp tục bất cứ hình thức trả thù nào với anh nữa lúc này. Nếu anh hoàn thành việc giúp đỡ giải cứu cha nàng, họ sẽ hòa, như anh đã nói.
Timothy dừng lại qua để chào nàng một câu nhưng lại hóa thành khá nhiều câu. Vị thuyền phó một có vẻ thích nói một khi gã bắt đầu, về con tàu, về thị trấn quê hương – Bridgeport, Connecticut, và về mọi thứ nảy ra trong đầu. Vì chẳng có việc gì làm, Gabrielle chắc chắn không phiền khi nghe gã liên thuyên.
Khi đang xuống lấy hơi gã nói, “Tôi đã ngạc nhiên khi thấy em ra ngoài sáng nay đấy.”
“Gabby không nói anh biết về vụ thỏa thuận giữa cô nàng và tôi đã ký kết đêm qua sao?” Drew nói, tiếp nối vào khoảng lặng giữa cuộc đối thoại. “Cô ấy đã cố sử dụng sức mạnh về…sự hài lòng đầy dễ chịu để lấy lại tự do.”
Gabrielle chết trân. Những gì Drew vừa nói, hay đúng hơn là ngụ ý nói, thật kinh khủng, và không nghi ngờ gì là một cố gắng có chủ tâm làm nàng xấu hổ. Nhưng Timothy còn xấu hổ hơn, với đôi má đỏ dừ, gã lẩm bẫm gì đó rồi lỉnh mất.
“Khá công bằng với lời giải thích chính xác đấy chứ, em có nghĩ thế không? Nó làm Tim cứng họng luôn,” Drew nói, nhưng thể anh vừa làm ơn cho nàng thay vì làm nàng xấu hổ đến tận răng.
Nếu một thủy thủ không vừa mới bước qua nọ sau đó thì những từ ngữ đầu tiên thoát ra khỏi miệng nàng sẽ ing tai nhức óc lắm đây, nhưng nàng cố hạ giọng khi gặng hỏi, “Sao anh lại làm thế?”
“Làm gì cơ?” anh hỏi với màn biểu diễn vô tội hoàn hảo khi giúp mình thoải mái dựa vào cái rào chắn cạnh nàng. “Em trông như thể cần được giải cứu. Khi Tim bắt đầu như thế, anh ta sẽ nói đến thủng màng nhĩ em luôn.”
Vậy là anh sẽ lấy cớ mình đang cho nàng ân huệ à? Nàng chả thèm. Nhưng nàng cũng không để anh thoát êm với lời bao biện như thế kia. “Em không cần giải cứu, mà kể có vậy thì vì cái quái gì anh nói thế?”
Anh vô tâm nhún vai. “Cái đầu tiên nhảy vào đầu thôi.”
“Dối trá,” nàng gầm gừ. “Đó là âm mưu có chủ ý để làm anh ấy nghĩ điều tồi tệ nhất về em thì có!”
Anh cứng người một cách dễ nhận thấy. Sức nặng của ‘dối trá’, tuôn ra từ cơn nóng nảy của nàng, sẽ xúc phạm hầu hết đàn ông. Anh rõ ràng không khác. Sự khó chịu của anh lộ ra trong tông giọng nhạo báng khi bắn trả, “Em có vẻ còn tự mình kiểm soát nó tốt hơn đấy, cưng à.”
Nàng hổn hển dồn dập. “Sao anh dám?!”
“Quá dễ,” anh đáp. “Mặt khác, anh có thể nghĩ ra cả đống thứ khác sẽ làm tổn hại còn hơn một lời bong gió đơn thuần nhiều.”
“Như là?”
“Sự thật.”
“Sự thật duy nhất là anh đã nhảy vào giường khi em đang ngủ và chiếm lợi từ việc em nghĩ anh là một giấc mơ.”
Nhắc đến đêm ấy ngay lập tức làm thay đổi thái độ của anh. Một nụ cười lười biếng dãn ra trên gương mặt. “Đó là một giấc mơ đẹp kinh khủng, nhỉ?”
Nàng chưa từng thấy người đàn ông nào trở nên gợi tình nhanh như thế, nhưng Drew chuyển đổi dễ dàng. Từ xúc phạm bực mình đến quyến rũ bỏ bùa trong có vài giây! Mí mắt anh nặng trĩu nhuốm màu sáng rực. Và môi anh, cũng thế, cảnh báo nàng rằng anh đã xong chủ đề trước và sắp sốt sắng lần sang chủ đề mới mà nàng không định đề ra.
“Em không thích nghĩ đến điều đó,” nàng nói cứng, cố gắng một cách tuyệt vọng để lời đi sự nhộn nhạo trong bụng khi cái nhìn gợi tình của anh khuấy động nàng.
Anh cười khùng khục. “Em có thể cố, nhưng em biết mình sẽ không thành công đâu mà.”
“Dừng ngay,” nàng nói.
Nàng không xong việc mắng nhiếc anh hoặc là sẽ phải đi chỗ khác thôi. Nhưng ít nhất nàng cố quay lưng về phía anh. Nếu nàng thực sự không nhìn vào anh, sự rộn ràng sẽ từ từ giảm xuống và nàng có thể nghĩ thông và…
Anh trượt tay lên vai nàng và dưới cổ nàng, để những ngón tay có thể vuốt ve má nàng với cái chạm nhẹ như tơ. Làm nổi gai ốc trải dọc bên phía cơ thể đó của nàng.
Nàng nhắm chặt mắt, đấu tranh với những cảm xúc đe dọa chế ngự nàng. Anh đã xoay sở đẩy lưng nàng vào mình với cánh tay đó, và sức nặng của nó đọng lại trên ngực nàng. Anh thậm chí còn chưa chạm vào nhũ hoa, thế mà chúng (đã) phản ứng lại; ngứa ran và sít chặt, khi nàng tưởng tượng những ngón tay anh trên chúng.
“Đối mặt đi, Gabby, những gì chúng ta cùng sẻ chia quá tuyệt, đáng phải lặp đi lặp lại – thật nhiều lần.”
Giọng anh khản đặc! Nhưng những từ ngữ có sức thuyết phục mạnh mẽ đang băm vụn sự khá cự của nàng. Nàng phải cố thêm trước khi đầu hàng hoàn toàn niềm khao khát mà anh gợi ra quá dễ dàng.
“Anh muốn Timothy quả quyết điều tệ nhất. Vì sao vậy?”
Anh thở dài vì sự bướng bỉnh cố chấp của nàng. “Anh bị xẹp lép khi em vẫn còn day di day lại chuyện đó,” anh nói, mặc dù trông anh chả xẹp lép tý nào. “Anh chỉ trêu em thôi, em biết đấy. Anh đã cho rằng chúng ta gần gũi đủ để em sẽ không để tâm. Và bên cạnh đó, thủy thủ đoàn của anh hiểu anh rất rõ. Em đã giành vài đêm cùng anh trong cabin. Họ đã chắc rằng chúng ta là tình nhân.”
Chỉ trêu sao. Có thứ gì đó nàng thực sẽ không để tâm nếu họ thực là tình nhân. Nhưng họ không phải. Nàng bắt đầu chỉ ra khi nói, “Chúng ta không…” thì đứt mạch suy nghĩ khi anh bế bổng nàng lên ngay tức khắc và hôn nàng.
Nàng nên thấy điều này đến mới phải. Nàng nên giành lại sức mạnh ý chí vững chắc trong tầm với trước khi môi anh chạm vào nàng. Mà sức mạnh ý chí nào? Sự kháng cự của nàng đổ vỡ ầm ầm và nàng sớm vòng tay mình quanh cổ anh, gần như rên hừ hừ khi anh giữ nàng gần hơn.
Có một tiếng cười khúc khích khi một thủy thủ khác của anh băng qua. Nàng không nghe thấy, nhưng chắc hẳn là anh có, vì anh thì thầm trên môi nàng, “Vào cabin và tiếp tục chuyện này trong riêng tư nào.”
Nếu anh không gợi ý, nếu anh chỉ đưa nàng vào cabin mà không đề cập đến, có lẽ nàng sẽ không thể nào tập hợp chút kháng cự nào. Nhưng những lời anh nói đã phá tan sự mê đắm mà anh đã đưa nàng vào, và trong khoảng khắc thông suốt đó, nàng có thể tách mình ra khỏi tay anh và chuồn nhanh khỏi sự cám rỗ mà anh mời gọi.
Sau khi cơn shock lắng xuống, nàng phải cho rằng cảm giác tội lỗi của anh chắc hẳn tệ hơn rất nhiều so với những gì thể hiện ra ngoài. Hay có lẽ anh thực tình không nghĩ có nguy hiểm. Nàng có lẽ nên cảnh báo Drew rằng anh đang mạo hiểm cả mạng sống và con tàu của mình. Sau cùng thì Pierre là một tên cướp biển chính gốc, không phải loại tài tử như cha nàng – một thợ săn kho báu từ xương tủy. Nhưng nếu nàng cảnh báo Drew, anh có lẽ sẽ đổi ý.
Không phải tình thế khó xử cho lắm. Nàng sẽ phải đề cập đến. Sẽ thật nhục nhã nếu không làm vậy. Nhưng nàng sẽ đợi đã và xem Drew nảy ra ý tưởng gì trước tiên cho cuộc giải cứu – đề phòng anh rút lui ra khỏi vụ thỏa thuận giữa họ sau khi nàng giải thích đầy đủ anh đang đưa mình vào tình huống nào.
Sự kinh ngạc không dừng ở lời đề nghị giúp đỡ. Sáng hôm sau trên đường đi ra cửa, anh bảo nàng, “Chúng ta có một thỏa thuận, thế nên anh sẽ đặt niềm tin vào sự trung thực của em, nếu có, và yêu cầu em phải tránh xa khoang tàu ra. Thủy thủ đoàn của em sẽ được trả tự do sớm thôi. Em không cần để ý quan tâm.”
Nàng chẳng ý thức được tất cả chúng cho đến khi anh tiếp tục ra khỏi cửa – và để mở. Cho nàng tự do trên tàu? Không thể tưởng tượng nổi! Nhưng trước khi bắt đầu nhảy cẫng lên hoan hỷ, nàng xem xét lại lời anh vừa nói. Thủy thủ đoàn của nàng sẽ được thả, nhưng thả ra làm gì? Để chuyển đến bến cảng gần nhất? Hay giúp giải cứu?
Anh đi mất trước khi nàng có thể hỏi, và thẳng thắn ra, nàng thích thưởng thức chiến thắng lớn của mình một chút trước khi tìm ra xem mình có cuộc giải cứu khác phải hoàn thành không. Nhưng thực tình, Drew sẽ là một thằng ngốc nếu không dùng người của nàng, khi mà bây giờ anh đã đồng ý giúp rồi. Tối thiểu thì anh chắc chắn đã nhận thấy.
Nàng không buồn thay quần áo, để bước những bước đầu tiên ra khỏi nhà tù tạm thời. Nàng vẫn mặc chiếc váy được cấp cho bữa tối đêm qua, bị mụ cả người đến nỗi còn không thèm nghĩ tới việc thay nó ra đi ngủ. Nàng bắt được những cái nhìn nghi hoặc ném từ đám thủy thủ. Rõ sờ sờ ra đấy là Drew chưa thông báo cho họ vài tên cướp biển đã không còn bị kiềm chế dưới cái khóa an toàn trong tù nữa. Nhưng không ai cố ngăn nàng, và sau khi nàng bước vào trong tầm nhìn của Drew, họ chắc như đinh đóng cột rằng anh đã cho nàng tự do.
Nàng vẫn chẳng có gì làm để tiêu khiển thời gian, mặc dù nàng tự hỏi Drew có thực sẽ phản đối nếu nàng bắt đầu giúp việc quanh tàu. Tý nữa nàng sẽ phải thử, nhưng giây phút này, nàng đơn giản tận hưởng ánh dương và bầu không khí trong lành sau khi bị từ chối đã vài ngày rồi, và nhìn sang sân lái – nơi Drew đang cầm bánh. Anh đúng là một người to lớn. Cân nặng và bề rộng khác thường sẽ làm hầu hết những người đàn ông khác phải khựng lại, nhưng anh sẽ không đời nào hăm dọa nàng. Anh sẽ gây cho nàng nhiều phản ứng khác nhau, nhưng sợ hãi không phải một trong số chúng.
Tình yêu của anh với biển thật rõ ràng. Anh có cái nhìn vui vẻ hồ hởi, như là không còn nơi khác nào mình muốn ở hơn nữa. Nàng cũng đã từng thấy cái nhìn đó trên khuôn mặt cha, nhiều lần. Nhưng thấy nó trên Drew làm nàng thấy hơi buồn. Không kinh ngạc khi anh đã quyết không kết hôn. Không người phụ nữ nào có thể sánh với cảm xúc anh giành cho con tàu, và biển cả.
Không phải nàng quan tâm gì thêm nữa. Trời ạ, không! Nàng sẽ không cưới anh bây giờ kể cả anh có cầu xin. Nhưng nàng nhận ra hầu hết cơn tam bành của mình với anh đã hạ hỏa. Nàng không chắc mình còn có thể tiếp tục bất cứ hình thức trả thù nào với anh nữa lúc này. Nếu anh hoàn thành việc giúp đỡ giải cứu cha nàng, họ sẽ hòa, như anh đã nói.
Timothy dừng lại qua để chào nàng một câu nhưng lại hóa thành khá nhiều câu. Vị thuyền phó một có vẻ thích nói một khi gã bắt đầu, về con tàu, về thị trấn quê hương – Bridgeport, Connecticut, và về mọi thứ nảy ra trong đầu. Vì chẳng có việc gì làm, Gabrielle chắc chắn không phiền khi nghe gã liên thuyên.
Khi đang xuống lấy hơi gã nói, “Tôi đã ngạc nhiên khi thấy em ra ngoài sáng nay đấy.”
“Gabby không nói anh biết về vụ thỏa thuận giữa cô nàng và tôi đã ký kết đêm qua sao?” Drew nói, tiếp nối vào khoảng lặng giữa cuộc đối thoại. “Cô ấy đã cố sử dụng sức mạnh về…sự hài lòng đầy dễ chịu để lấy lại tự do.”
Gabrielle chết trân. Những gì Drew vừa nói, hay đúng hơn là ngụ ý nói, thật kinh khủng, và không nghi ngờ gì là một cố gắng có chủ tâm làm nàng xấu hổ. Nhưng Timothy còn xấu hổ hơn, với đôi má đỏ dừ, gã lẩm bẫm gì đó rồi lỉnh mất.
“Khá công bằng với lời giải thích chính xác đấy chứ, em có nghĩ thế không? Nó làm Tim cứng họng luôn,” Drew nói, nhưng thể anh vừa làm ơn cho nàng thay vì làm nàng xấu hổ đến tận răng.
Nếu một thủy thủ không vừa mới bước qua nọ sau đó thì những từ ngữ đầu tiên thoát ra khỏi miệng nàng sẽ ing tai nhức óc lắm đây, nhưng nàng cố hạ giọng khi gặng hỏi, “Sao anh lại làm thế?”
“Làm gì cơ?” anh hỏi với màn biểu diễn vô tội hoàn hảo khi giúp mình thoải mái dựa vào cái rào chắn cạnh nàng. “Em trông như thể cần được giải cứu. Khi Tim bắt đầu như thế, anh ta sẽ nói đến thủng màng nhĩ em luôn.”
Vậy là anh sẽ lấy cớ mình đang cho nàng ân huệ à? Nàng chả thèm. Nhưng nàng cũng không để anh thoát êm với lời bao biện như thế kia. “Em không cần giải cứu, mà kể có vậy thì vì cái quái gì anh nói thế?”
Anh vô tâm nhún vai. “Cái đầu tiên nhảy vào đầu thôi.”
“Dối trá,” nàng gầm gừ. “Đó là âm mưu có chủ ý để làm anh ấy nghĩ điều tồi tệ nhất về em thì có!”
Anh cứng người một cách dễ nhận thấy. Sức nặng của ‘dối trá’, tuôn ra từ cơn nóng nảy của nàng, sẽ xúc phạm hầu hết đàn ông. Anh rõ ràng không khác. Sự khó chịu của anh lộ ra trong tông giọng nhạo báng khi bắn trả, “Em có vẻ còn tự mình kiểm soát nó tốt hơn đấy, cưng à.”
Nàng hổn hển dồn dập. “Sao anh dám?!”
“Quá dễ,” anh đáp. “Mặt khác, anh có thể nghĩ ra cả đống thứ khác sẽ làm tổn hại còn hơn một lời bong gió đơn thuần nhiều.”
“Như là?”
“Sự thật.”
“Sự thật duy nhất là anh đã nhảy vào giường khi em đang ngủ và chiếm lợi từ việc em nghĩ anh là một giấc mơ.”
Nhắc đến đêm ấy ngay lập tức làm thay đổi thái độ của anh. Một nụ cười lười biếng dãn ra trên gương mặt. “Đó là một giấc mơ đẹp kinh khủng, nhỉ?”
Nàng chưa từng thấy người đàn ông nào trở nên gợi tình nhanh như thế, nhưng Drew chuyển đổi dễ dàng. Từ xúc phạm bực mình đến quyến rũ bỏ bùa trong có vài giây! Mí mắt anh nặng trĩu nhuốm màu sáng rực. Và môi anh, cũng thế, cảnh báo nàng rằng anh đã xong chủ đề trước và sắp sốt sắng lần sang chủ đề mới mà nàng không định đề ra.
“Em không thích nghĩ đến điều đó,” nàng nói cứng, cố gắng một cách tuyệt vọng để lời đi sự nhộn nhạo trong bụng khi cái nhìn gợi tình của anh khuấy động nàng.
Anh cười khùng khục. “Em có thể cố, nhưng em biết mình sẽ không thành công đâu mà.”
“Dừng ngay,” nàng nói.
Nàng không xong việc mắng nhiếc anh hoặc là sẽ phải đi chỗ khác thôi. Nhưng ít nhất nàng cố quay lưng về phía anh. Nếu nàng thực sự không nhìn vào anh, sự rộn ràng sẽ từ từ giảm xuống và nàng có thể nghĩ thông và…
Anh trượt tay lên vai nàng và dưới cổ nàng, để những ngón tay có thể vuốt ve má nàng với cái chạm nhẹ như tơ. Làm nổi gai ốc trải dọc bên phía cơ thể đó của nàng.
Nàng nhắm chặt mắt, đấu tranh với những cảm xúc đe dọa chế ngự nàng. Anh đã xoay sở đẩy lưng nàng vào mình với cánh tay đó, và sức nặng của nó đọng lại trên ngực nàng. Anh thậm chí còn chưa chạm vào nhũ hoa, thế mà chúng (đã) phản ứng lại; ngứa ran và sít chặt, khi nàng tưởng tượng những ngón tay anh trên chúng.
“Đối mặt đi, Gabby, những gì chúng ta cùng sẻ chia quá tuyệt, đáng phải lặp đi lặp lại – thật nhiều lần.”
Giọng anh khản đặc! Nhưng những từ ngữ có sức thuyết phục mạnh mẽ đang băm vụn sự khá cự của nàng. Nàng phải cố thêm trước khi đầu hàng hoàn toàn niềm khao khát mà anh gợi ra quá dễ dàng.
“Anh muốn Timothy quả quyết điều tệ nhất. Vì sao vậy?”
Anh thở dài vì sự bướng bỉnh cố chấp của nàng. “Anh bị xẹp lép khi em vẫn còn day di day lại chuyện đó,” anh nói, mặc dù trông anh chả xẹp lép tý nào. “Anh chỉ trêu em thôi, em biết đấy. Anh đã cho rằng chúng ta gần gũi đủ để em sẽ không để tâm. Và bên cạnh đó, thủy thủ đoàn của anh hiểu anh rất rõ. Em đã giành vài đêm cùng anh trong cabin. Họ đã chắc rằng chúng ta là tình nhân.”
Chỉ trêu sao. Có thứ gì đó nàng thực sẽ không để tâm nếu họ thực là tình nhân. Nhưng họ không phải. Nàng bắt đầu chỉ ra khi nói, “Chúng ta không…” thì đứt mạch suy nghĩ khi anh bế bổng nàng lên ngay tức khắc và hôn nàng.
Nàng nên thấy điều này đến mới phải. Nàng nên giành lại sức mạnh ý chí vững chắc trong tầm với trước khi môi anh chạm vào nàng. Mà sức mạnh ý chí nào? Sự kháng cự của nàng đổ vỡ ầm ầm và nàng sớm vòng tay mình quanh cổ anh, gần như rên hừ hừ khi anh giữ nàng gần hơn.
Có một tiếng cười khúc khích khi một thủy thủ khác của anh băng qua. Nàng không nghe thấy, nhưng chắc hẳn là anh có, vì anh thì thầm trên môi nàng, “Vào cabin và tiếp tục chuyện này trong riêng tư nào.”
Nếu anh không gợi ý, nếu anh chỉ đưa nàng vào cabin mà không đề cập đến, có lẽ nàng sẽ không thể nào tập hợp chút kháng cự nào. Nhưng những lời anh nói đã phá tan sự mê đắm mà anh đã đưa nàng vào, và trong khoảng khắc thông suốt đó, nàng có thể tách mình ra khỏi tay anh và chuồn nhanh khỏi sự cám rỗ mà anh mời gọi.
Tác giả :
Johanna Lindsey