Captive Of My Desires
Chương 38
Cơn bão được cảnh báo đe dọa suốt cả ngày đến vào chiều hôm đó trong cơn giận bừng bừng dữ dội. Gabrielle đã mong rằng nó chỉ thổi qua, hay ít nhất The Triton chạy thoát khỏi, nhưng không.
Ở giữa cuộc tấn công dữ dội cuồn cuộn đầy bạo lực là khoảng thời gian nàng chả thích gì khi đi trên tàu. Thực tình, vẫn thế, kể từ khi nàng sống sốt qua cơn bão cấp tám đổ bộ vào hòn đảo, nàng không thích gió bão chút nào bất kể là ở đâu. Nhưng trên biển còn thêm một mối hiểm nguy nữa. Đắm tàu.
Mặc dù nó là một con tàu đẹp, khỏe, được bảo dưỡng tốt. Tiếng cọt kẹt của những tấm ván rất nhỏ. Thậm chí khi bị chao đảo chìm xuống và nghiêng sang bên thì nó cũng không bị mất kiểm soát, ít nhất là không. Dù điều này là không tránh được. Và phản ứng căng thẳng của Gabrielle cũng vậy, còn tồi tệ hơn gấp mười bởi sự thật nàng đang bị khóa trong cabin. Nếu tàu chìm, nàng thậm chí sẽ không có cơ hy vọng tìm nổi một chiếc xuồng nhỏ, mảnh vỡ của vật trôi dạt, hay bất kỳ mảng gỗ nào trong khả năng, rồi hy vọng được giải cứu. Không, nàng sẽ viếng thẳng xuống chiếc rương của Davy Jones ngay mất.
Nàng ngồi đó – trên đống chăn lộn xộn trong khoảng thời gian chờ đợi lâu nhất, nhìn một vài thứ trong phòng không bị ghim chặt – lăn qua lăn lại trên sàn và, có lúc, còn lăn lên đến nửa tường. Đó là những khoảng khắc đáng sợ, khi con tàu gần như chìm hẳn một bên khi bị cơn sóng to dũ dội đè xuống.
Thậm chí cả cái đèn xách tay cũng văng ra khỏi cột vào giây phút sợ hãi đáng tởm đó. Chụp thủy tinh nứt bên trong lăn ngang qua sàn và vỡ tan khi đập vào tường, để lại một vệt dầu tràn ra trên đường lăn.
Nàng nhìn chằm chằm vào nó trong sự xáo trộn giữa kinh hoảng và nhẹ nhõm. Ngọn lửa có lẽ sẽ bùng lên ngay nếu chiếc đèn đã được thắp sáng. Khi mà nàng thực sự không nghĩ về điều này, nếu nàng bắt đầu phóng hỏa để cố trốn thoát, đây chắc chắn không phải thời điểm thích hợp - lúc Drew và thủy thủ đoàn của anh đang chống chọi với sức mạnh thiên nhiên để giữ họ nổi trên mặt nước và sẽ không để ý tới ngọn lửa cho đến khi quá muộn. Nhưng ít nhất nàng đã mưu trí dập tắt nó khi cơn bão bắt đầu, kể cả khi để một cái đèn kiên cố vững chắc lên bàn của Drew thì nó sẽ vẫn gây cháy.
Nàng ước mình có thể ngủ qua cơn bão. Đúng là một cách lý tưởng để đánh lạc hướng sự lo lắng, và chỉ cần dậy sau khi bão trôi qua. Nhưng điều đó là không thể, nhất là ở trong tình trạng trên sàn, nơi nàng đang bị giữ chặt vào sợi xích giúp mình không bị ném lên cao như mọi thứ khác đang bị bật móng. Nàng có lẽ có thể tìm được điểm tựa vững trãi hơn trên giường của Drew, ít nhất là tấm đệm êm ái, còn hơn là phải trượt qua trượt lại như lúc này. Nhưng đó là nơi nàng sẽ không lại gần vì bây giờ nó là của anh rồi.
Nàng không mong sẽ lại thấy anh cho đến khi cơn bão đi qua. Đêm xuống, mặc dù rất khó nói khi còn trận mưa rào nặng hạt ngoài của sổ kia và không gì ngoài những đám mây đen xa xa. Vài giờ nữa trôi qua, nhưng cơn bão vẫn không có dấu hiệu suy yếu.
Và rồi một luồng gió lạnh đáng nguyền rủa cùng mưa tuồn vào cùng Drew. Anh phải đẩy mạnh cửa để đóng lại. Anh chả thèm khóa nữa. Anh quay lại và dựa vào nó khi đôi mắt xác định vị trí của nàng. Anh trông chả kiệt sức hay bực tức chút nào sau khi giành cả đống thời gian bên ngoài với cơn mưa như chút nước. Anh trông hồ hởi, đầy sức sống, khỏe mạnh, và trông như có thể đảm nhiệm bất cứ việc gì dễ như trở bàn tay vậy.
Anh ném áo mưa đang mặc ra khỏi người, dù nó không ngăn được cho anh khỏi thấm nước. “Em ổn cả chứ?” anh hỏi.
Sự lo âu căng thẳng phát tiết, nàng nói, “Không, tôi sợ, tôi lạnh, tôi đói, và mông tôi bị tím bần vì bị ném lên ném xuống cả buổi rồi. Chết tiệt là tôi không ổn tý nào.”
Nàng những mong anh cười và gọi nàng là đồ nhu nhược ngốc nghếch, Thay vào đó, anh làm nàng ngạc nhiên khi tiến lại gần, quỳ xuống bên cạnh và ôm nàng vào cánh tay. Nàng không có tý thôi thúc nào muốn chống lại sự thân thiết anh mời gọi, ngay cả khi anh làm nàng sũng nước vì bộ quần áo ướt của mình.
Anh làm mình thoải mái khi dựa vào tường, rồi nhấn nàng vào ngực nhưng giữa chừng thì dừng lại và rút một cái khăn ăn trong túi, mở nó để lộ ra một túm xúc xích lạnh ngắt được cắt thành từng khoanh nhỏ. Anh đút một khoanh vào miệng nàng.
“Còn lại từ bữa sáng đấy,” anh nói. “Nhà bếp đóng cửa lâu rồi, thế nên sẽ không có bữa đàng hoàng đâu, có lẽ tới tận ngày mai. Em nên biết đó là một thủ tục tất yếu.”
“Vâng, em biết,” nàng trả lời khi anh đút cho nàng thêm vài khoanh nữa và xoa dịu đi cơn đói.
“Em thực sự bị tím bầm à?” anh hỏi.
Câu hỏi đó làm cả hai người nghĩ về lần cuối anh hỏi về vết thâm, khi nàng buộc tội anh đã gây ra cho mình vài cái sau cuộc gặp gỡ đầu tiên ở bến cảng. Suy nghĩ ấy làm họ cười toét với nhau.
“Không, chỉ là một vết nhức nhỏ thôi,” nàng thú nhận. “Em nghi là mình sẽ cảm thấy nó ngày mai. Dù vậy, nhớ cẩn thận dưới sàn đấy. Chúng ta vẫn chưa ổn định vững chắc đủ để em nhặt thủy tinh từ chiếc đèn của anh đâu.”
“Anh nên suy nghĩ đến việc bỏ cái đèn ra khi cơn bão bắt đầu mới phải.”
“Anh không ở đây để làm việc đó. Em đã làm, nhưng tất cả những gì em nghĩ đến là tắt nó đi thôi.”
Nàng nhận ra quá muộn rằng mình vừa mới thừa nhận có thể di chuyển dễ dàng trong cabin, rằng cái xích chẳng cản bước nàng tý nào. Nhưng anh không tỏ ra dấu hiệu gì chứng tỏ mình để ý lỗi nhỏ đó, và đơn giản đút cho nàng thêm vài miếng xúc xích nữa trước khi tự mình ăn vài chiếc.
Nàng không nên ngồi như thế này với anh, quá thân mật trong vòng tay anh, ấy vậy mà nàng không thể di chuyển thân mình, nàng quá dễ chịu. Bộ quần áo ướt của anh bắt đầu lạnh cóng, nhưng nơi nàng tiếp xúc với anh bây giờ đang ấm lên bởi nhiệt lượng từ nàng.
Đơn giản là không có cách nào nàng có thể lờ đi cơ thể mình đang dựa vào, hay không nghĩ đến việc đã xảy ra đêm kia. Loại khoái cảm anh cho nàng thấy luôn ở trong nhận thức suy nghĩ của nàng từ đó tới nay, nhưng bây giờ…nàng đơn giản không thể bật ra khỏi tâm trí được. Anh đã nói, nàng đã nếm mùi, nàng sẽ muốn nữa, và chết tiệt nếu anh không đúng đến thế.
Cách anh ôm nàng lúc này mang lại những kỷ niệm quá rõ ràng về cảm giác tay anh trượt trên làn da trần của nàng gợi tình thế nào, nàng gần như phải hớp hơi thật sâu. Và miệng anh, Chúa ơi, cảm giác của nó, hương vị say mê của nó. Anh đã làm nàng run rẩy, làm da nàng nhức nhối như kim châm một cách ngon lành dễ dàng, làm nàng thổi bay sự cẩn trọng vào gió và chấp thuận mọi thứ anh đưa ra.
Nàng rùng mình, nhớ lại sự đầu hàng của mình đã ngọt ngào ra sao. Anh nhận thấy.
Nàng chỉ lờ mờ nghe thấy tiếng sấm đì đùng vừa mới xảy ra, nhưng anh đoán đó là lý do. “Em sợ bão à?”
“Em chưa từng sợ, nhưng bọn em đã từng có một trận vài năm về trước, họ gọi nó là bão cấp tám. Mọi người chết. Toàn bộ nhà cửa bị xé rách toạc thành đống đổ nát. Em chưa bao giờ trông thấy điều gì như vậy và hy vọng sẽ không bao giờ trông thấy những thứ tương tự như thế nữa.”
“Nó xảy ra trên Caribbean đúng không?”
“Vâng, sau khi em sống với cha được một thời gian. Nó xé toạc những vùng biển ấm với cường độ mạnh hơn bình thường. St. Kitts không phải hòn đảo duy nhất bị đổ bộ. Và cơn bão đã để lại thiệt hại nặng nề đằng sau trên đường đi.”
Anh nhấn nàng sát hơn vào người. “Anh nghĩ mình nhớ vụ đó. Anh chỉ vừa mới thoát khỏi khi quay thuyền trở lại Mỹ vài ngày trước khi xảy ra. Nhưng anh đã nghe về nó trên chuyến đi tiếp theo và chứng kiến vài thiệt hại. Nhiều nơi không phục hồi được.”
Nàng gật đầu. “Một trong những ngôi làng nhỏ trên đảo của chúng em như thế đấy. Với từng ngôi nhà một bị tàn phá, những người sống sót được cứu và dời đến nơi khác. Nhưng thậm chí là trong thị trấn chính của bọn em, phải mất hàng tháng, hàng tháng trời bọn em mới bỏ hết đổng vụn nát ra được và xây dựng lại. Em đã quên nó ra sao khi ngủ lại được sau đó.”
Anh ngạc nhiên liếc xuống nàng. “Em thực sự xông vào giúp á?”
“Margery và em đã làm.” Nhưng sau đó nàng cười toe và cố làm rõ hơn, vì có vẻ không giống cướp biển lắm, nói thêm, “Hoặc là làm thế hoặc dài cổ chờ quán hàng thịt mở cửa lại ấy mà.”
Anh không cười. Anh chạm đầu ngón tay vào má nàng, gần giống như anh đang nói rằng mình biết nàng không tệ như những gì thể hiện. Việc này làm nàng không thoải mái khi anh cho nàng thấy khía cạnh dịu dàng của mình. Nó cũng nhắc nhở rằng nàng đang nằm trong vòng tay của người đàn ông mà mình vẫn có ý định trả thù.
“Em nghĩ bây giờ mình khỏe rồi,” nàng bảo, ngồi hướng ra xa anh. “Thậm chí còn có vẻ như gió đã ngớt đi nhiều.”
“Không, nó chưa ngớt. Và hình như bây giờ anh chả thấy khỏe gì,” anh trả lời khi kéo nàng lại vào người và dứt khoát gắn chặt miệng mình vào nàng.
Chết tiệt quá nhanh, tất cả nỗi đam mê thú vị mà nàng cảm nhận tối đó quay lại kích thích mạnh mẽ vào nàng và cuốn đi mọi quyết tâm. Nàng vòng tay mình quanh cổ anh và đáp trả nụ hôn bằng cả trái tim, tự làm một vài ứng biến khi nếm anh với lưỡi mình. Anh quá say đắm đến choáng váng! Nàng thậm chí còn hơi quay lại chút, đủ để nhấn mạnh ngực mình vào anh. Tiếng rên rỉ của anh là giai điệu ngọt nào bên tai nàng.
Không lâu sau, anh đứng lên, bế nàng trên tay và mang tới giường. Không dừng lại lấy một lần, có vẻ anh thậm chí còn chả thèm nghĩ đến sợi xích. Đúng là một gáo nước lạnh nếu vẫn còn bám vào chân nàng và kéo họ lại. Không gì ngăn được anh đặt nàng lên giường và cởi quần áo mình ra một cách thần tốc. Nàng thì chắc chắn không. Nàng quá bận ngắm anh, hồi hộp phấn khích khi từng phần quần áo ném sang bên.
Đây là lần đầu tiên nàng có tầm nhìn thực sự kín đáo về cơ thể cao ráo, tuyệt vời của anh và toàn bộ vẻ đẹp của nó. Khi tắm cho anh, nàng đã cố không nhìn để không phải đấu tranh với nỗi khao khát của mình, và khi anh làm tình với nàng trước đó, anh đã nằm trên người nàng cùng lúc nàng nhận ra anh thực sự hoàn toàn khỏa thân. Anh quá rắn chắc và vạm vỡ. Không có phần nào trên anh mà không rung lên cùng với những múi cơ khi di chuyển, từ khuôn ngực rộng thon dần đến những khung sườn chắc và cánh tay mạnh mẽ. Chân tay anh – ngay cả đôi chân đều thật dài so với toàn bộ tầm vóc đẹp và cân đối vừa vặn còn lại, cướp mất hơi thở của nàng – khi biết anh đẹp trai tới mức nào.
Nàng cười khi anh chìm vào khi chiếc giường làm họ nảy lên một vài lần. Anh cũng làm thế. Nhưng sau đó anh lăn tròn họ và hấp tấp bắt đầu cởi quần áo nàng.
Nàng đặt một tay lên tay anh và ngượng ngùng nhắc nhở, “Không phải anh đã hứa cởi quần áo em thật chậm sao?”
Anh mang tay nàng đặt lên miệng và hôn sau những ngón tay. “Anh nhớ. Anh sẽ cố, Gabby, nhưng anh phải thú nhận, em làm anh cảm thấy mình như cậu chàng chưa trải nghiệm bao giờ ấy, anh còn quá ít tự chủ khi ở gần em. Đây không phải lần đầu. Không gì anh muốn làm hơn là thưởng thức từng khoảng khắc tuyệt vời với em, nhưng lạy Chúa, em lấp đầy anh với những đam mê!”
Bây giờ nàng cũng cảm thấy vài đam mê đó khi anh hôn nàng, lần nữa rồi lần nữa. Nhưng anh cố, anh thực sự cố để cởi áo quần nàng thật chậm. Anh thậm chí còn hôn cánh tay và chân nàng khi chúng lộ ra. Anh chỉ bỏ váy ra hơi nhanh chút thôi để có thể gắn chặt miệng mình vào ngực nàng – làm nàng trở nên hơi kích động.
Có vài lần anh hổn hển, “Chúa tôi, cô nàng, em quá xinh đẹp,” khi nhìn chằm chằm vào ngực nàng, rồi lại nói thế lần nữa khi anh lật nàng lại để hôn phần nhỏ sau lưng và kéo những ngón tay chậm rãi mé trong đùi nàng.
Nàng rùng mình thích thú. Cái chạm anh quá dịu dàng, miệng anh quá nóng bỏng, đúng là một sự tráo đổi không thể tưởng tượng nổi.
“Em nghĩ anh cũng đẹp nữa,” nàng nói, và anh cười.
Nhưng những gì họ đang làm còn tuyệt hơn. Sự thán phục trong từng cái chạm của anh làm nàng choáng váng khi anh chăm sóc cánh tay, và cổ, và má nàng; ngay cả những ngón chân nàng cũng không thoát khỏi sự quan tâm của anh. Nhưng niềm đam mê ở đó, sục sôi như lớp sóng ngầm ẩn dưới mặt nước phẳng lặng. Nàng cảm thấy khi cuối cùng anh cũng tựa nàng lại gần và hôn nàng thật sâu, và có vẻ niềm đam mê đã dồn lại và tràn đầy qua nàng trước khi làm tương tự với anh.
Tất cả xảy ra quá nhanh, nàng không có thời gian để nghĩ về thứ gì khác ngoài cơn khoái cảm chỉ còn biết vào thời điểm ấy. Và nó ở đó, bùng nổ quanh nàng mọi khoảnh khắc anh vào trong nàng. Lạy Chúa toàn năng, nó xảy ra quá nhanh, quá siêu phàm, và kéo dài quá lâu, nàng thậm chí vẫn còn đang co thắt quanh anh sau đó khi anh cứng người lại và đẩy vào sâu tới cực khoái của chính mình.
Tiếng thở dài thỏa mãn của nàng nhè nhẹ. Nàng không muốn di chuyển, không muốn nghĩ, không muốn suy xét lại việc mình vừa mới làm – lần nữa.
“Ngủ ở đây sẽ giúp em thoải mái,” anh nói khi hôn lông mày nàng trước khi ra khỏi giường.
“Anh sẽ đuổi cơn bão này đi cho em.”
Nửa thức nửa ngủ, nàng nghe thấy anh và và mỉm cười vì lời bình luận khôi hài kỳ quái đó.
Anh sẽ đánh nhau với bão chỉ vì nàng thôi à? Đúng là một anh chàng ngốc nghếch ngọt ngào.
Ở giữa cuộc tấn công dữ dội cuồn cuộn đầy bạo lực là khoảng thời gian nàng chả thích gì khi đi trên tàu. Thực tình, vẫn thế, kể từ khi nàng sống sốt qua cơn bão cấp tám đổ bộ vào hòn đảo, nàng không thích gió bão chút nào bất kể là ở đâu. Nhưng trên biển còn thêm một mối hiểm nguy nữa. Đắm tàu.
Mặc dù nó là một con tàu đẹp, khỏe, được bảo dưỡng tốt. Tiếng cọt kẹt của những tấm ván rất nhỏ. Thậm chí khi bị chao đảo chìm xuống và nghiêng sang bên thì nó cũng không bị mất kiểm soát, ít nhất là không. Dù điều này là không tránh được. Và phản ứng căng thẳng của Gabrielle cũng vậy, còn tồi tệ hơn gấp mười bởi sự thật nàng đang bị khóa trong cabin. Nếu tàu chìm, nàng thậm chí sẽ không có cơ hy vọng tìm nổi một chiếc xuồng nhỏ, mảnh vỡ của vật trôi dạt, hay bất kỳ mảng gỗ nào trong khả năng, rồi hy vọng được giải cứu. Không, nàng sẽ viếng thẳng xuống chiếc rương của Davy Jones ngay mất.
Nàng ngồi đó – trên đống chăn lộn xộn trong khoảng thời gian chờ đợi lâu nhất, nhìn một vài thứ trong phòng không bị ghim chặt – lăn qua lăn lại trên sàn và, có lúc, còn lăn lên đến nửa tường. Đó là những khoảng khắc đáng sợ, khi con tàu gần như chìm hẳn một bên khi bị cơn sóng to dũ dội đè xuống.
Thậm chí cả cái đèn xách tay cũng văng ra khỏi cột vào giây phút sợ hãi đáng tởm đó. Chụp thủy tinh nứt bên trong lăn ngang qua sàn và vỡ tan khi đập vào tường, để lại một vệt dầu tràn ra trên đường lăn.
Nàng nhìn chằm chằm vào nó trong sự xáo trộn giữa kinh hoảng và nhẹ nhõm. Ngọn lửa có lẽ sẽ bùng lên ngay nếu chiếc đèn đã được thắp sáng. Khi mà nàng thực sự không nghĩ về điều này, nếu nàng bắt đầu phóng hỏa để cố trốn thoát, đây chắc chắn không phải thời điểm thích hợp - lúc Drew và thủy thủ đoàn của anh đang chống chọi với sức mạnh thiên nhiên để giữ họ nổi trên mặt nước và sẽ không để ý tới ngọn lửa cho đến khi quá muộn. Nhưng ít nhất nàng đã mưu trí dập tắt nó khi cơn bão bắt đầu, kể cả khi để một cái đèn kiên cố vững chắc lên bàn của Drew thì nó sẽ vẫn gây cháy.
Nàng ước mình có thể ngủ qua cơn bão. Đúng là một cách lý tưởng để đánh lạc hướng sự lo lắng, và chỉ cần dậy sau khi bão trôi qua. Nhưng điều đó là không thể, nhất là ở trong tình trạng trên sàn, nơi nàng đang bị giữ chặt vào sợi xích giúp mình không bị ném lên cao như mọi thứ khác đang bị bật móng. Nàng có lẽ có thể tìm được điểm tựa vững trãi hơn trên giường của Drew, ít nhất là tấm đệm êm ái, còn hơn là phải trượt qua trượt lại như lúc này. Nhưng đó là nơi nàng sẽ không lại gần vì bây giờ nó là của anh rồi.
Nàng không mong sẽ lại thấy anh cho đến khi cơn bão đi qua. Đêm xuống, mặc dù rất khó nói khi còn trận mưa rào nặng hạt ngoài của sổ kia và không gì ngoài những đám mây đen xa xa. Vài giờ nữa trôi qua, nhưng cơn bão vẫn không có dấu hiệu suy yếu.
Và rồi một luồng gió lạnh đáng nguyền rủa cùng mưa tuồn vào cùng Drew. Anh phải đẩy mạnh cửa để đóng lại. Anh chả thèm khóa nữa. Anh quay lại và dựa vào nó khi đôi mắt xác định vị trí của nàng. Anh trông chả kiệt sức hay bực tức chút nào sau khi giành cả đống thời gian bên ngoài với cơn mưa như chút nước. Anh trông hồ hởi, đầy sức sống, khỏe mạnh, và trông như có thể đảm nhiệm bất cứ việc gì dễ như trở bàn tay vậy.
Anh ném áo mưa đang mặc ra khỏi người, dù nó không ngăn được cho anh khỏi thấm nước. “Em ổn cả chứ?” anh hỏi.
Sự lo âu căng thẳng phát tiết, nàng nói, “Không, tôi sợ, tôi lạnh, tôi đói, và mông tôi bị tím bần vì bị ném lên ném xuống cả buổi rồi. Chết tiệt là tôi không ổn tý nào.”
Nàng những mong anh cười và gọi nàng là đồ nhu nhược ngốc nghếch, Thay vào đó, anh làm nàng ngạc nhiên khi tiến lại gần, quỳ xuống bên cạnh và ôm nàng vào cánh tay. Nàng không có tý thôi thúc nào muốn chống lại sự thân thiết anh mời gọi, ngay cả khi anh làm nàng sũng nước vì bộ quần áo ướt của mình.
Anh làm mình thoải mái khi dựa vào tường, rồi nhấn nàng vào ngực nhưng giữa chừng thì dừng lại và rút một cái khăn ăn trong túi, mở nó để lộ ra một túm xúc xích lạnh ngắt được cắt thành từng khoanh nhỏ. Anh đút một khoanh vào miệng nàng.
“Còn lại từ bữa sáng đấy,” anh nói. “Nhà bếp đóng cửa lâu rồi, thế nên sẽ không có bữa đàng hoàng đâu, có lẽ tới tận ngày mai. Em nên biết đó là một thủ tục tất yếu.”
“Vâng, em biết,” nàng trả lời khi anh đút cho nàng thêm vài khoanh nữa và xoa dịu đi cơn đói.
“Em thực sự bị tím bầm à?” anh hỏi.
Câu hỏi đó làm cả hai người nghĩ về lần cuối anh hỏi về vết thâm, khi nàng buộc tội anh đã gây ra cho mình vài cái sau cuộc gặp gỡ đầu tiên ở bến cảng. Suy nghĩ ấy làm họ cười toét với nhau.
“Không, chỉ là một vết nhức nhỏ thôi,” nàng thú nhận. “Em nghi là mình sẽ cảm thấy nó ngày mai. Dù vậy, nhớ cẩn thận dưới sàn đấy. Chúng ta vẫn chưa ổn định vững chắc đủ để em nhặt thủy tinh từ chiếc đèn của anh đâu.”
“Anh nên suy nghĩ đến việc bỏ cái đèn ra khi cơn bão bắt đầu mới phải.”
“Anh không ở đây để làm việc đó. Em đã làm, nhưng tất cả những gì em nghĩ đến là tắt nó đi thôi.”
Nàng nhận ra quá muộn rằng mình vừa mới thừa nhận có thể di chuyển dễ dàng trong cabin, rằng cái xích chẳng cản bước nàng tý nào. Nhưng anh không tỏ ra dấu hiệu gì chứng tỏ mình để ý lỗi nhỏ đó, và đơn giản đút cho nàng thêm vài miếng xúc xích nữa trước khi tự mình ăn vài chiếc.
Nàng không nên ngồi như thế này với anh, quá thân mật trong vòng tay anh, ấy vậy mà nàng không thể di chuyển thân mình, nàng quá dễ chịu. Bộ quần áo ướt của anh bắt đầu lạnh cóng, nhưng nơi nàng tiếp xúc với anh bây giờ đang ấm lên bởi nhiệt lượng từ nàng.
Đơn giản là không có cách nào nàng có thể lờ đi cơ thể mình đang dựa vào, hay không nghĩ đến việc đã xảy ra đêm kia. Loại khoái cảm anh cho nàng thấy luôn ở trong nhận thức suy nghĩ của nàng từ đó tới nay, nhưng bây giờ…nàng đơn giản không thể bật ra khỏi tâm trí được. Anh đã nói, nàng đã nếm mùi, nàng sẽ muốn nữa, và chết tiệt nếu anh không đúng đến thế.
Cách anh ôm nàng lúc này mang lại những kỷ niệm quá rõ ràng về cảm giác tay anh trượt trên làn da trần của nàng gợi tình thế nào, nàng gần như phải hớp hơi thật sâu. Và miệng anh, Chúa ơi, cảm giác của nó, hương vị say mê của nó. Anh đã làm nàng run rẩy, làm da nàng nhức nhối như kim châm một cách ngon lành dễ dàng, làm nàng thổi bay sự cẩn trọng vào gió và chấp thuận mọi thứ anh đưa ra.
Nàng rùng mình, nhớ lại sự đầu hàng của mình đã ngọt ngào ra sao. Anh nhận thấy.
Nàng chỉ lờ mờ nghe thấy tiếng sấm đì đùng vừa mới xảy ra, nhưng anh đoán đó là lý do. “Em sợ bão à?”
“Em chưa từng sợ, nhưng bọn em đã từng có một trận vài năm về trước, họ gọi nó là bão cấp tám. Mọi người chết. Toàn bộ nhà cửa bị xé rách toạc thành đống đổ nát. Em chưa bao giờ trông thấy điều gì như vậy và hy vọng sẽ không bao giờ trông thấy những thứ tương tự như thế nữa.”
“Nó xảy ra trên Caribbean đúng không?”
“Vâng, sau khi em sống với cha được một thời gian. Nó xé toạc những vùng biển ấm với cường độ mạnh hơn bình thường. St. Kitts không phải hòn đảo duy nhất bị đổ bộ. Và cơn bão đã để lại thiệt hại nặng nề đằng sau trên đường đi.”
Anh nhấn nàng sát hơn vào người. “Anh nghĩ mình nhớ vụ đó. Anh chỉ vừa mới thoát khỏi khi quay thuyền trở lại Mỹ vài ngày trước khi xảy ra. Nhưng anh đã nghe về nó trên chuyến đi tiếp theo và chứng kiến vài thiệt hại. Nhiều nơi không phục hồi được.”
Nàng gật đầu. “Một trong những ngôi làng nhỏ trên đảo của chúng em như thế đấy. Với từng ngôi nhà một bị tàn phá, những người sống sót được cứu và dời đến nơi khác. Nhưng thậm chí là trong thị trấn chính của bọn em, phải mất hàng tháng, hàng tháng trời bọn em mới bỏ hết đổng vụn nát ra được và xây dựng lại. Em đã quên nó ra sao khi ngủ lại được sau đó.”
Anh ngạc nhiên liếc xuống nàng. “Em thực sự xông vào giúp á?”
“Margery và em đã làm.” Nhưng sau đó nàng cười toe và cố làm rõ hơn, vì có vẻ không giống cướp biển lắm, nói thêm, “Hoặc là làm thế hoặc dài cổ chờ quán hàng thịt mở cửa lại ấy mà.”
Anh không cười. Anh chạm đầu ngón tay vào má nàng, gần giống như anh đang nói rằng mình biết nàng không tệ như những gì thể hiện. Việc này làm nàng không thoải mái khi anh cho nàng thấy khía cạnh dịu dàng của mình. Nó cũng nhắc nhở rằng nàng đang nằm trong vòng tay của người đàn ông mà mình vẫn có ý định trả thù.
“Em nghĩ bây giờ mình khỏe rồi,” nàng bảo, ngồi hướng ra xa anh. “Thậm chí còn có vẻ như gió đã ngớt đi nhiều.”
“Không, nó chưa ngớt. Và hình như bây giờ anh chả thấy khỏe gì,” anh trả lời khi kéo nàng lại vào người và dứt khoát gắn chặt miệng mình vào nàng.
Chết tiệt quá nhanh, tất cả nỗi đam mê thú vị mà nàng cảm nhận tối đó quay lại kích thích mạnh mẽ vào nàng và cuốn đi mọi quyết tâm. Nàng vòng tay mình quanh cổ anh và đáp trả nụ hôn bằng cả trái tim, tự làm một vài ứng biến khi nếm anh với lưỡi mình. Anh quá say đắm đến choáng váng! Nàng thậm chí còn hơi quay lại chút, đủ để nhấn mạnh ngực mình vào anh. Tiếng rên rỉ của anh là giai điệu ngọt nào bên tai nàng.
Không lâu sau, anh đứng lên, bế nàng trên tay và mang tới giường. Không dừng lại lấy một lần, có vẻ anh thậm chí còn chả thèm nghĩ đến sợi xích. Đúng là một gáo nước lạnh nếu vẫn còn bám vào chân nàng và kéo họ lại. Không gì ngăn được anh đặt nàng lên giường và cởi quần áo mình ra một cách thần tốc. Nàng thì chắc chắn không. Nàng quá bận ngắm anh, hồi hộp phấn khích khi từng phần quần áo ném sang bên.
Đây là lần đầu tiên nàng có tầm nhìn thực sự kín đáo về cơ thể cao ráo, tuyệt vời của anh và toàn bộ vẻ đẹp của nó. Khi tắm cho anh, nàng đã cố không nhìn để không phải đấu tranh với nỗi khao khát của mình, và khi anh làm tình với nàng trước đó, anh đã nằm trên người nàng cùng lúc nàng nhận ra anh thực sự hoàn toàn khỏa thân. Anh quá rắn chắc và vạm vỡ. Không có phần nào trên anh mà không rung lên cùng với những múi cơ khi di chuyển, từ khuôn ngực rộng thon dần đến những khung sườn chắc và cánh tay mạnh mẽ. Chân tay anh – ngay cả đôi chân đều thật dài so với toàn bộ tầm vóc đẹp và cân đối vừa vặn còn lại, cướp mất hơi thở của nàng – khi biết anh đẹp trai tới mức nào.
Nàng cười khi anh chìm vào khi chiếc giường làm họ nảy lên một vài lần. Anh cũng làm thế. Nhưng sau đó anh lăn tròn họ và hấp tấp bắt đầu cởi quần áo nàng.
Nàng đặt một tay lên tay anh và ngượng ngùng nhắc nhở, “Không phải anh đã hứa cởi quần áo em thật chậm sao?”
Anh mang tay nàng đặt lên miệng và hôn sau những ngón tay. “Anh nhớ. Anh sẽ cố, Gabby, nhưng anh phải thú nhận, em làm anh cảm thấy mình như cậu chàng chưa trải nghiệm bao giờ ấy, anh còn quá ít tự chủ khi ở gần em. Đây không phải lần đầu. Không gì anh muốn làm hơn là thưởng thức từng khoảng khắc tuyệt vời với em, nhưng lạy Chúa, em lấp đầy anh với những đam mê!”
Bây giờ nàng cũng cảm thấy vài đam mê đó khi anh hôn nàng, lần nữa rồi lần nữa. Nhưng anh cố, anh thực sự cố để cởi áo quần nàng thật chậm. Anh thậm chí còn hôn cánh tay và chân nàng khi chúng lộ ra. Anh chỉ bỏ váy ra hơi nhanh chút thôi để có thể gắn chặt miệng mình vào ngực nàng – làm nàng trở nên hơi kích động.
Có vài lần anh hổn hển, “Chúa tôi, cô nàng, em quá xinh đẹp,” khi nhìn chằm chằm vào ngực nàng, rồi lại nói thế lần nữa khi anh lật nàng lại để hôn phần nhỏ sau lưng và kéo những ngón tay chậm rãi mé trong đùi nàng.
Nàng rùng mình thích thú. Cái chạm anh quá dịu dàng, miệng anh quá nóng bỏng, đúng là một sự tráo đổi không thể tưởng tượng nổi.
“Em nghĩ anh cũng đẹp nữa,” nàng nói, và anh cười.
Nhưng những gì họ đang làm còn tuyệt hơn. Sự thán phục trong từng cái chạm của anh làm nàng choáng váng khi anh chăm sóc cánh tay, và cổ, và má nàng; ngay cả những ngón chân nàng cũng không thoát khỏi sự quan tâm của anh. Nhưng niềm đam mê ở đó, sục sôi như lớp sóng ngầm ẩn dưới mặt nước phẳng lặng. Nàng cảm thấy khi cuối cùng anh cũng tựa nàng lại gần và hôn nàng thật sâu, và có vẻ niềm đam mê đã dồn lại và tràn đầy qua nàng trước khi làm tương tự với anh.
Tất cả xảy ra quá nhanh, nàng không có thời gian để nghĩ về thứ gì khác ngoài cơn khoái cảm chỉ còn biết vào thời điểm ấy. Và nó ở đó, bùng nổ quanh nàng mọi khoảnh khắc anh vào trong nàng. Lạy Chúa toàn năng, nó xảy ra quá nhanh, quá siêu phàm, và kéo dài quá lâu, nàng thậm chí vẫn còn đang co thắt quanh anh sau đó khi anh cứng người lại và đẩy vào sâu tới cực khoái của chính mình.
Tiếng thở dài thỏa mãn của nàng nhè nhẹ. Nàng không muốn di chuyển, không muốn nghĩ, không muốn suy xét lại việc mình vừa mới làm – lần nữa.
“Ngủ ở đây sẽ giúp em thoải mái,” anh nói khi hôn lông mày nàng trước khi ra khỏi giường.
“Anh sẽ đuổi cơn bão này đi cho em.”
Nửa thức nửa ngủ, nàng nghe thấy anh và và mỉm cười vì lời bình luận khôi hài kỳ quái đó.
Anh sẽ đánh nhau với bão chỉ vì nàng thôi à? Đúng là một anh chàng ngốc nghếch ngọt ngào.
Tác giả :
Johanna Lindsey