Captive Of My Desires
Chương 22
Gabrielle đi lại trong không gian nhỏ hẹp của một trong những cabin trên tàu Drew. Nỗi lo lắng của nàng đang trào dâng. Nàng không thể nào tin mình đang cướp một con tàu, lại còn là tàu của Drew Anderson. Tất nhiên nàng sẽ trả lại nó. Nàng thực sự chỉ đang mượn thôi, hay ít nhất là nàng tự thuyết phục mình điều đó để làm nhẹ bớt gánh nặng tội lỗi đã bắt đầu làm nàng khó chịu. Nhưng nó không giúp gì nhiều cả.
Nàng lên thuyền tối qua sau khi họ chắc chắn thuyền trưởng không ở quanh. Nàng đã không mong The Triton lại là một con tàu lớn đẹp như vậy. Với ba cột buồm cao, nó lớn hơn rất nhiều so với chiếc thuyền buôn hai cột buồm của cha nàng. Drew và phần lớn thủy thủ đoàn của mình ra ngoài để tận hưởng đêm cuối cùng của họ tại bến cảng – làm việc này thật dễ dàng với những người đàn ông mà Ohr đã thuê, khi lén lên thuyền và tự giấu mình trong khoang.
Mặc dù cuối cùng cũng thiếp đi lúc bình minh, nhưng nàng không ngủ nhiều đêm qua, vì thế sự lo âu đã phát triển tới mức vài tiếng động nhẹ nhất cũng làm nàng nhảy dựng. Nàng đã nhay đi nhay lại chỗ thịt mềm trong từng cái móng tay của mình.
Thật quá im ắng khi tàu rời bến và bơi qua eo biển, cho thấy chả có chuyện gì đang xảy ra, nhưng việc chờ đợi thật đúng là tra tấn thần kinh. Sự căng thẳng rất giống cái mà nàng đã cảm thấy ba năm trước khi tàu mình bị tấn công bởi cướp biển, khi nàng đợi tiếng pháo nổ để cảnh báo xem có cuộc chiến nào không. Không có bất kỳ khẩu pháo nào khai hỏa sáng nay, nhưng nàng đang chờ đợi những tiếng la hét, thậm chí cả tiếng súng lục để báo hiệu quyền chỉ huy con tàu đã đổi chủ.
Tiếng gõ dứt khoát trên cánh cửa cướp mất hơi thở nàng và gây ra tiếng quang quác từ Miss Carla. Chuyện đó đánh thức Margery dậy khi bà vẫn còn đang ngủ trên giường.
Chính Richard đang ở ngoài cửa. Anh thò đầu vào trong để nói với họ. “Nó là của chúng ta rồi. Em có thể ra ngoài bây giờ.”
“Tôi không nghe thấy bất kỳ tiếng súng nào cả,” Margery nói, sau đó hỏi Gabrielle, “Hay là bác đã ngủ mặc kệ những tiếng ồn nhỉ?”
Gabrielle mỉm cười. “Không, chả có tiếng nổ nào, nhưng giống bác, cháu đã mong có vài cái cơ.” Nàng nhướn một bên mày lên với Richard. “Anh làm thế nào mà có thể tạo ra sự biến chuyển êm ái này?”
Anh bước vào và khép cửa lại với một nụ cười toét. “Bọn anh thật là tài giỏi.” Nhưng sau đó anh cười ha hả. “Thật ra, bọn anh đã thực hành trước đó. Từng lấy thuyền trong một đêm ngay tại bến cảng, mặc dù nó chỉ là một trò đùa giữa những người bạn thôi. Bọn anh đã trả lại. Nhưng nó đã cho bọn anh thấy chuyện đó có thể dễ dàng thế nào khi em có yếu tố bất ngờ bên cạnh mình.”
“Và anh không thể nói cho em hôm qua sao?” nàng giận dỗi.
“Không có gì đảm bảo được. Nhưng sự ngạc nhiên đã làm vị thuyền trưởng yêu quý của chúng ta trở nên kỳ cục rồi đấy.”
Nàng thốt ra một âm thanh khó nghe khi anh gọi nàng như thế. Mặc dù họ đã đồng ý rằng tất cả quyết định chính sẽ thuộc về nàng, và nàng đang đóng vai trò của thuyền trưởng chỉ để giơ vai ra gánh chịu trách nhiệm về vụ cướp, trong trường hợp họ bị bắt. Nàng chắc chắn sẽ không cố gắng điều khiển con tàu, mặc dù bây giờ nàng là một thủy thủ có kinh nghiệm rồi và đã xem cha chỉ đạo đủ nhiều. Nhưng Ohr thích hợp ở vị trí này hơn.
“Vậy là các anh không gặp vấn đề gì cả?”
“Không nhiều. Ưm, thật không dễ để khuất phục tên thuyền trưởng. Em đã có thể cảnh báo cho bọn anh hắn chính là gã khổng lồ mà em đâm phải trên cầu tàu vào cái ngày mà chúng ta tới London. Phải mất tới bốn người bọn anh mới chế ngự nổi hắn. Hắn ta giỏi chết tiệt với những cú đấm của mình.”
“Anh đã không làm đau anh ta chứ hả?” nàng hấp tấp hỏi với quá nhiều sự quan tâm trong giọng nói. Nàng ngay lập tức nói thêm, “Không phải em quan tâm đâu, nhưng không ai nên bị thương.”
“Hắn ổn. Mặc dù khi bọn anh phải hạ tên thuyền phó một của của hắn, hắn đã để ý thấy bọn anh kéo một vài thủy thủ đoàn của mình vào khoang và gặng hỏi chuyện gì đang xảy ra. Hắn đấm tới tấp vào bọn anh khi ngộ ra được. Khỉ thật vì hắn ta thật to lớn. Nhưng hắn cũng được canh chừng cẩn thận rồi, bị khóa trong chính cabin của mình.”
Gabrielle gật đầu và cười thầm khi nàng rời cabin. Nàng đã quyết định bây giờ mình sẽ làm gì với Drew khi nàng có anh để trả thù. Nàng sẽ làm anh nghĩ nàng thực sự là cướp biển.
Khi ý tưởng này đến với Gabrielle, nàng thích nó ngay. Không phải chỉ vì Drew đã nghĩ nàng là một tên, mà còn vì trong trường hợp anh còn bất cứ nghi ngờ gì, nó sẽ dễ dàng đặt dấu chấm hoàn tất.Và sau đó nàng sẽ làm anh muốn mình bằng bất cứ giá nào. Đúng là một kế hoạch hoàn hảo, nàng nghĩ. Anh ta ghét cướp biển, nhiều đến nỗi anh đã cố phá hủy nàng với xuất thân của chính mình. Nó thậm chí còn chẳng phải là xuất thân chết tiệt của anh! Vì thế nàng sẽ làm anh muốn nàng thật nhiều, nó sẽ làm anh điên cuồng. Và sau đó nàng sẽ làm rõ cho anh hiểu là anh không bao giờ có thể có nàng.
Nàng đi tìm hiểu xem Ohr đã nhốt anh ở đâu. Ông đang ở trong cabin của thuyền trưởng. Và Drew cũng vậy, trói vào một cái ghế ở cuối phòng và bị bịt miệng. Nàng ước gì anh cũng bị bịt mắt, nhưng không và anh đang nhìn chằm nàng với ánh mắt đầy sát khí. Tất nhiên là anh sẽ vậy. Điều đó chẳng làm nàng ngạc nhiên chút nào. Kể cả khi anh không hằn học với nàng thì anh cũng khinh miệt người đã tước con tàu của mình.
Nàng đi đến cái bàn – nơi mà Ohr đứng hướng về phía hải đồ và cố lờ khi đôi mắt đen dõi theo từng bước chân mình. “Sao anh ta không bị nhốt vào khoang?” nàng nhỏ giọng hỏi.
Nàng chỉ đang giả vờ là mình không muốn vị thuyền trưởng đó nghe lỏm được câu hỏi. Nhưng vào lúc này con tàu đang rất yên ắng. Anh hắn là phải bị điếc mới không nghe thấy.
Ohr liếc sang một bên nàng và nói một cách táo tợn, “Bác đoán là cháu có lẽ muốn một cuộc trả thù nho nhỏ, khi xét đến việc hắn đã thô lỗ với cháu như thế nào.”
Hoàn hảo! Nàng không thể nào yêu cầu một câu trả lời tuyệt hơn nếu nàng bảo ông phải nói gì. Vài ngày trong khoang là một phần của việc trả thù. Nhưng còn hơn thế.
“Bên cạnh đó,” ông tiếp tục, “khoang tàu đã đầy thuyền viên của hắn rồi, và đó là thứ cuối cùng cháu muốn làm khi để một thuyền trưởng ở cùng với thủy thủ đoàn của hắn ta.”
“Tại sao không?”
“Nó sẽ cho họ động cơ nhanh chóng bày mưu trốn thoát với hắn ở đó để đảm bảo. Tách ra, không nghi ngờ gì là hắn sẽ âm mưu, nhưng hắn chẳng thể tự mình làm được gì nhiều.”
Nàng gật đầu. Nàng cho là ông đúng. Và nàng không nên hỏi những câu như thế, những thứ mà lẽ ra nàng phải biết nếu thực sự là thuyền trưởng của ông. Và nàng muốn Drew nghĩ nàng là thuyền trưởng của họ.
Mặc dù vậy nàng hiếu kỳ và hỏi thật lớn, “Cần thiết phải bịt miệng hắn à?”
“Nó có vẻ là một ý tưởng hay, vì hắn có im lặng đâu,” ông trả lời.
Nàng đảo tròn mắt. Nàng có thể tưởng tượng ra gã khổng lồ đã nói gì. Và nàng đã nói nhiều hơn những gì mình nên. Bây giờ nàng mới nhận ra điều đó. Vì thế nàng gom sự phấn khởi vào, lên giọng thuyền trưởng và yêu cầu Ohr ra ngoài với mình để thảo luận nơi giam giữ Drew. Mặc dù đây lần đầu tiên quyền hành ‘dởm’ của nàng biểu diễn.
Quyết định là nàng sẽ chiếm cabin của thuyền trưởng, vì nó là căn phòng lớn nhất và là nơi phù hợp nhất để họ tụ họp bàn luận bất cứ quyết định gì cần được đưa ra. Nhưng đó là trước khi họ thống nhất để thuyền trưởng trong đó.
Không có thiếu sót nào ở các cabin khác. Anh có thể chuyển sang cái mà nàng đang bỏ trống. Mặc dù có lẽ thật rắc rối khi xét đến việc Drew to lớn ra sao. Nếu anh quyết định chuyển cơn thịnh nộ sang họ ngay khi anh đứng vững trên chân mình, ai đó sẽ bị thương, không cần thiết phải là anh đâu nhé. Nàng cũng không muốn ai khác bị thương cả.
Cách tốt nhất để làm giảm bất cứ thương vong nào khác đơn giản sẽ là để thuyền trưởng lại phòng của mình. Nàng có thể dễ dàng để đồ đạc lại cabin kia. Mặt khác, sao nàng lại phải tới gặp anh ta để trả thù chứ? Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu nàng giữ anh gần tay mình.
Vì thế nàng bảo Ohr, “Cháu nghĩ chúng ta chỉ cần để thuyền trưởng ở lại nơi mà anh ta đang ở thôi.”
Ông trông không ngạc nhiên, nhưng sau đó, nàng không nghĩ là mình đã từng thấy ông tỏ ra ngạc nhiên bao giờ. “Cháu chắc chứ?” là tất cả những gì ông hỏi.
“Vâng. Cháu biết bác đã chỉ đùa thôi, nhưng bác có lý hơn là mình biết đấy. Cháu sẽ trả lại anh ta những gì đã làm với cháu, và chuyện đó bao gồm việc giữ anh ta như một tù nhân tại nơi mà anh ít muốn ở nhất ngay lúc này: trong phòng cháu, nơi mà anh ta sẽ không nghi ngờ gì là mình ở dưới quyền của cháu.”
Richard sẽ dò hỏi chi tiết nhiều hơn, nhưng Ohr không thế. Ông đơn giản là gật đầu và cầm bánh lái trong khi nàng quay lại cabin của thuyền trưởng.
Nàng phải chỉnh lại nét mặt mình trước khi tới gần gã khổng lồ để đứng trước mặt anh. Nàng muốn anh muốn nàng. Đó là sự trả thù của nàng. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh nhận ra bây giờ nàng khinh miệt anh như thế nào. Nàng sẽ phải làm anh nghĩ không ảnh hưởng gì nhiều khi anh phá hủy danh tiếng của nàng. Chút sự thật sẽ không đau đớn khi nàng ném anh cho đội canh gác và giữ anh ở đó, nhờ vậy anh sẽ biết là nàng có nhiều hơn một lý do để lấy thuyền của mình. Nàng cho là mình sẽ phải đảm bảo với anh rằng The Triton chỉ đang bị mượn thôi, rằng họ sẽ trả lại anh lúc thích hợp, ưm, hy vọng là lúc thích hơp. Nhưng tàu của anh có ba cột buồm lớn. Nó sẽ đến nơi cần đến vào lúc cực kỳ thích hợp.
Anh không cần nhìn thật xa mới thấy mắt nàng. Thậm chí khi ngồi, chiều cao tột bực của anh cũng thật khác thường. Và anh vẫn đang nhìn chừng chừng vào nàng, rất là rờn rợn với một đôi mắt đen như thế.
“Nếu tôi bỏ thứ đó ra khỏi miệng anh, anh sẽ biết điều chứ?” nàng hỏi.
Anh không thốt ra âm thanh nào, không chuyển động, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào nàng một cách ác hiểm. Nàng quyết định trở nên hữu ích và chỉ ra, “Một cái gật là đủ rồi.”
Không gật. Anh vẫn quá tức giận để hợp tác, nàng cho là thế. Và cái nhìn anh trao nàng thực sự gây ra vài nỗi lo lắng mà nàng đã không trông đợi, vì thế nàng quay lưng lại anh.
Hít một hơi thật sâu, nàng bảo anh. “Chúng tôi không giữ tàu của anh. Tôi đã nhận được tin là cha mình đang bị giữ để đòi tiền chuộc trên một hòn đảo cách hai ngày đi thuyền về phía đông St. Kitts. Việc ông đang bị giữ trong ngục khá là làm tôi lo ngại. Tôi muốn ông ra khỏi đó. Tôi biết là thuyền của anh đã sẵn sàng ra khơi. Và tôi đã quyết định chuyện đó sẽ thật tuyệt vời để giúp chúng tôi trở về Caribbean trong thời gian nhanh nhất có thể. Chúng tôi thậm chí sẽ không làm anh chệch quá nhiều ra khỏi lịch trình của mình, không có gì mà anh không thể dễ dàng sửa lại với ngọn gió xuôi chiều mát mái cả.” Nàng quay lại để hỏi lần nữa, “Bây giờ anh sẽ biết điều chứ?”
Vẫn không gật đầu và biểu hiện của anh đã chả thay đổi tý nào. Gã đàn ông đáng nguyền rủa này đang làm nàng hoảng hốt với đôi mắt rờn rợn ấy. Ừm thì, ôi trời ơi. Còn thêm lời cam đoan nào nữa mà nàng phải nói với anh đây? Nhưng sau khi nàng đặt mình vào trong hoàn cảnh của anh và nhận ra chả có gì nàng có thể nói để làm anh nghĩ đúng. Họ đã cướp tàu của anh, tách anh khỏi quyền điều khiển nó. Chuyện nó là việc tạm thời chẳng có gì khác với anh, kể cả nếu anh tin rằng nó chỉ là tạm thời. Có lẽ anh không tin nàng. Nàng nên tìm hiểu xem sao, và cách duy nhất để làm thế là bỏ cái bịt ra khỏi miệng anh.
Đã ra quyết định, nàng bước vòng ra sau anh để cởi cái nút sau cổ anh. Nàng nhìn thấy ngay có vài sợi tóc của anh bị vướng vào cái nút thắt và bị giữ chặt trong đó. Nó chắc hẳn là đau và nàng không chắc mình có thể cởi nút mà không kéo tóc anh thêm nữa không. Khi nàng thử, một trong những lọn tóc quăn của anh rơi xuống ngón tay nàng. Nó thật mượt mà óng ánh như của một đứa trẻ - làm nàng hơi sửng sốt, vì không có gì trẻ con ở anh cả.
Cái bịt mồm rơi ra, vẫn còn ở trên tay nàng. Nàng nín thở, đợi anh nguyền rủa mình. Im lặng. Và anh vẫn không quay lại nhìn nàng. Nàng nhét cái bịt mồm vào túi váy mình và đến đứng trước anh.
“Lấy thứ gì đó uống để rửa cái vị cotton khỏi mồm tôi đi,” anh nói.
Thật biết lý lẽ làm sao! Anh sẽ cư xử lễ độ.
Nàng nhìn xung quanh cabin nhưng không thấy nước, hay thứ gì đó khác cho vấn đề này.
“Trong ngăn kéo dưới bàn của tôi ấy.” anh nói. Trong ngăn kéo đó có một cái bình thon cổ đặt trong một cái túi gỗ được thiết kế để chứa nó, nhờ thế cái bình sẽ đứng thẳng ngay cả trong những trận bão tồi tệ nhất. Nó chứa đầy vài loại rượu, không nghi ngờ gì, nhưng nếu nó hợp với anh thì nó cũng tốt cho nàng thôi.
Nàng cũng không bỏ lỡ việc nhìn khẩu súng lục trong ngăn kéo hay việc ngập ngừng bỏ nó vào túi trước khi quay lại anh với cái bình. Nàng quá ngạc nhiên khi anh đã chỉ cho nàng nơi anh giữ súng. Hay có lẽ anh chỉ quên nó ở đó thôi.
Nàng bỏ nút thủy tinh ra và nghiêng chiếc bình vào miệng anh. Anh đúng là có một cái miệng gợi tình, đầy đặn, mềm dẻo, khá là mê hoặc. Lần cuối cùng nàng nhìn chằm chằm vào nó là khi anh sắp hôn nàng, và anh đã hoàn toàn làm vậy, tên con hoang đó. Chúa ơi, nàng ước là mình không biết anh có vị như thế nào… Nàng chỉ cho anh hai hớp, sau đó đưa mắt mình ra khỏi môi anh.
“Thật cảm kích,” anh nói khi nàng đặt cái bình xuống. “Nhưng tôi sẽ thậm chí còn cảm kích hơn nếu em trả lại tàu cho tôi.”
Chỉ thế thôi sao, và lại còn quá bình tĩnh nữa chứ. Nàng cười và bảo anh, “Anh thực sự sẽ thế à? Tôi tự hỏi nó có làm anh ngạc nhiên không nếu tôi bảo anh là mình sẽ cảm kích nếu anh không cố làm tôi xấu hổ vào cái buổi khiêu vũ cuối cùng ở London ấy, bằng cách để mọi người biết cha tôi là ai, nhưng, tốt thôi, tôi đã không có được mong ước của mình…và anh cũng sẽ như thế.”
“Làm cô xấu hổ? Cái gã ở cùng cô đêm đó đang tán tỉnh cô! Nếu hắn không biết cha cô thì hắn chết tiệt là nên biết rõ, hay là cô đang cố làm hắn cưới mình mà không cần nói sự thật mình thực ra là ai?”
“Anh là đồ con hoang! Đó là cố ý, đúng không?”
Anh không trả lời, thay vào đó gặng hỏi, “Vậy đây là về chuyện đó? Cô chịu một ít xấu hổ và lên kế hoạch cho ai đó cướp tàu tôi hả?”
“Một ít!?”
Nàng có một thôi thúc vô cùng mạnh mẽ muốn đánh anh đến nỗi phải lùi lại một bước trước khi làm thế. Chuyện này đang diễn ra không tốt đẹp gì. Nàng không bao giờ nên nhắc tới việc anh ta đã làm với mình mới phải. Anh hoàn toàn không quan tâm. Nhưng anh sẽ. Vào cái lúc mà nàng xong việc với anh, có Chúa chứng dám, anh sẽ!
Nàng hít một hơi sâu và hắng giọng để nói thật bình tĩnh. “Không sao. Và anh không cần lo lắng cho tàu của mình. Tôi đã bảo là anh sẽ có lại nó thôi.”
“Không đủ sớm, hay cô không quan tâm rằng chuyện này sẽ đóng dấu mình là một tên cướp biển?”
Nàng mỉm cười. “Anh đang đùa sao? Anh đã chắc chắn tôi là cướp biển rồi. Anh không vui vẻ lắm khi tận mắt chứng kiến đúng không?”
“Vậy thì em thuộc về ai trong số những tên vô lại này?” anh nói một cách đầy nhạo báng, nàng biết chính xác cái vị trí nào mà anh đang đặt nàng vào và nó không được hay cho lắm. Quá nhiều cho quyền lực tạm thời của nàng.
“Anh đang lạc đề rồi đấy, Drew,” nàng bảo anh. “Những người đàn ông này vâng lệnh tôi. Tôi là thuyền trưởng của họ.”
Anh thực sự cười khi nói, “Chắc chắn là như thế. Nhưng bây giờ họ sẽ vâng lệnh tôi – nếu muốn em trở lại.”
Bỗng nhiên anh tóm lấy nàng. Nàng không có cảnh báo nào khác ngoài những từ ngữ đó, và chúng được nói ra quá nhanh đến nỗi nàng chẳng thể có phản ứng gì. Và khi thấy chính mình đang ngồi trong lòng anh với cánh tay khóa chặt quanh người thì thật là quá sức tưởng tượng, nàng chả thốt ra được lời nào. Anh thì không, và tiếng cười của anh hoàn toàn đắc thắng.
“Thấy thế nào với chiếc giày trên cái chân khác, hả cô bé?” (nguyên văn: How does it feel with the shoe on the other foot, wench?- nghĩa là “Thấy thế nào khi tình thế xoay vần ngược trở lại, hả cô bé?”) anh hỏi.
“Nó hơi chật.” nàng nói, sau đó bắt đầu đấu tranh với tất cả sức lực của mình.
Nàng lên thuyền tối qua sau khi họ chắc chắn thuyền trưởng không ở quanh. Nàng đã không mong The Triton lại là một con tàu lớn đẹp như vậy. Với ba cột buồm cao, nó lớn hơn rất nhiều so với chiếc thuyền buôn hai cột buồm của cha nàng. Drew và phần lớn thủy thủ đoàn của mình ra ngoài để tận hưởng đêm cuối cùng của họ tại bến cảng – làm việc này thật dễ dàng với những người đàn ông mà Ohr đã thuê, khi lén lên thuyền và tự giấu mình trong khoang.
Mặc dù cuối cùng cũng thiếp đi lúc bình minh, nhưng nàng không ngủ nhiều đêm qua, vì thế sự lo âu đã phát triển tới mức vài tiếng động nhẹ nhất cũng làm nàng nhảy dựng. Nàng đã nhay đi nhay lại chỗ thịt mềm trong từng cái móng tay của mình.
Thật quá im ắng khi tàu rời bến và bơi qua eo biển, cho thấy chả có chuyện gì đang xảy ra, nhưng việc chờ đợi thật đúng là tra tấn thần kinh. Sự căng thẳng rất giống cái mà nàng đã cảm thấy ba năm trước khi tàu mình bị tấn công bởi cướp biển, khi nàng đợi tiếng pháo nổ để cảnh báo xem có cuộc chiến nào không. Không có bất kỳ khẩu pháo nào khai hỏa sáng nay, nhưng nàng đang chờ đợi những tiếng la hét, thậm chí cả tiếng súng lục để báo hiệu quyền chỉ huy con tàu đã đổi chủ.
Tiếng gõ dứt khoát trên cánh cửa cướp mất hơi thở nàng và gây ra tiếng quang quác từ Miss Carla. Chuyện đó đánh thức Margery dậy khi bà vẫn còn đang ngủ trên giường.
Chính Richard đang ở ngoài cửa. Anh thò đầu vào trong để nói với họ. “Nó là của chúng ta rồi. Em có thể ra ngoài bây giờ.”
“Tôi không nghe thấy bất kỳ tiếng súng nào cả,” Margery nói, sau đó hỏi Gabrielle, “Hay là bác đã ngủ mặc kệ những tiếng ồn nhỉ?”
Gabrielle mỉm cười. “Không, chả có tiếng nổ nào, nhưng giống bác, cháu đã mong có vài cái cơ.” Nàng nhướn một bên mày lên với Richard. “Anh làm thế nào mà có thể tạo ra sự biến chuyển êm ái này?”
Anh bước vào và khép cửa lại với một nụ cười toét. “Bọn anh thật là tài giỏi.” Nhưng sau đó anh cười ha hả. “Thật ra, bọn anh đã thực hành trước đó. Từng lấy thuyền trong một đêm ngay tại bến cảng, mặc dù nó chỉ là một trò đùa giữa những người bạn thôi. Bọn anh đã trả lại. Nhưng nó đã cho bọn anh thấy chuyện đó có thể dễ dàng thế nào khi em có yếu tố bất ngờ bên cạnh mình.”
“Và anh không thể nói cho em hôm qua sao?” nàng giận dỗi.
“Không có gì đảm bảo được. Nhưng sự ngạc nhiên đã làm vị thuyền trưởng yêu quý của chúng ta trở nên kỳ cục rồi đấy.”
Nàng thốt ra một âm thanh khó nghe khi anh gọi nàng như thế. Mặc dù họ đã đồng ý rằng tất cả quyết định chính sẽ thuộc về nàng, và nàng đang đóng vai trò của thuyền trưởng chỉ để giơ vai ra gánh chịu trách nhiệm về vụ cướp, trong trường hợp họ bị bắt. Nàng chắc chắn sẽ không cố gắng điều khiển con tàu, mặc dù bây giờ nàng là một thủy thủ có kinh nghiệm rồi và đã xem cha chỉ đạo đủ nhiều. Nhưng Ohr thích hợp ở vị trí này hơn.
“Vậy là các anh không gặp vấn đề gì cả?”
“Không nhiều. Ưm, thật không dễ để khuất phục tên thuyền trưởng. Em đã có thể cảnh báo cho bọn anh hắn chính là gã khổng lồ mà em đâm phải trên cầu tàu vào cái ngày mà chúng ta tới London. Phải mất tới bốn người bọn anh mới chế ngự nổi hắn. Hắn ta giỏi chết tiệt với những cú đấm của mình.”
“Anh đã không làm đau anh ta chứ hả?” nàng hấp tấp hỏi với quá nhiều sự quan tâm trong giọng nói. Nàng ngay lập tức nói thêm, “Không phải em quan tâm đâu, nhưng không ai nên bị thương.”
“Hắn ổn. Mặc dù khi bọn anh phải hạ tên thuyền phó một của của hắn, hắn đã để ý thấy bọn anh kéo một vài thủy thủ đoàn của mình vào khoang và gặng hỏi chuyện gì đang xảy ra. Hắn đấm tới tấp vào bọn anh khi ngộ ra được. Khỉ thật vì hắn ta thật to lớn. Nhưng hắn cũng được canh chừng cẩn thận rồi, bị khóa trong chính cabin của mình.”
Gabrielle gật đầu và cười thầm khi nàng rời cabin. Nàng đã quyết định bây giờ mình sẽ làm gì với Drew khi nàng có anh để trả thù. Nàng sẽ làm anh nghĩ nàng thực sự là cướp biển.
Khi ý tưởng này đến với Gabrielle, nàng thích nó ngay. Không phải chỉ vì Drew đã nghĩ nàng là một tên, mà còn vì trong trường hợp anh còn bất cứ nghi ngờ gì, nó sẽ dễ dàng đặt dấu chấm hoàn tất.Và sau đó nàng sẽ làm anh muốn mình bằng bất cứ giá nào. Đúng là một kế hoạch hoàn hảo, nàng nghĩ. Anh ta ghét cướp biển, nhiều đến nỗi anh đã cố phá hủy nàng với xuất thân của chính mình. Nó thậm chí còn chẳng phải là xuất thân chết tiệt của anh! Vì thế nàng sẽ làm anh muốn nàng thật nhiều, nó sẽ làm anh điên cuồng. Và sau đó nàng sẽ làm rõ cho anh hiểu là anh không bao giờ có thể có nàng.
Nàng đi tìm hiểu xem Ohr đã nhốt anh ở đâu. Ông đang ở trong cabin của thuyền trưởng. Và Drew cũng vậy, trói vào một cái ghế ở cuối phòng và bị bịt miệng. Nàng ước gì anh cũng bị bịt mắt, nhưng không và anh đang nhìn chằm nàng với ánh mắt đầy sát khí. Tất nhiên là anh sẽ vậy. Điều đó chẳng làm nàng ngạc nhiên chút nào. Kể cả khi anh không hằn học với nàng thì anh cũng khinh miệt người đã tước con tàu của mình.
Nàng đi đến cái bàn – nơi mà Ohr đứng hướng về phía hải đồ và cố lờ khi đôi mắt đen dõi theo từng bước chân mình. “Sao anh ta không bị nhốt vào khoang?” nàng nhỏ giọng hỏi.
Nàng chỉ đang giả vờ là mình không muốn vị thuyền trưởng đó nghe lỏm được câu hỏi. Nhưng vào lúc này con tàu đang rất yên ắng. Anh hắn là phải bị điếc mới không nghe thấy.
Ohr liếc sang một bên nàng và nói một cách táo tợn, “Bác đoán là cháu có lẽ muốn một cuộc trả thù nho nhỏ, khi xét đến việc hắn đã thô lỗ với cháu như thế nào.”
Hoàn hảo! Nàng không thể nào yêu cầu một câu trả lời tuyệt hơn nếu nàng bảo ông phải nói gì. Vài ngày trong khoang là một phần của việc trả thù. Nhưng còn hơn thế.
“Bên cạnh đó,” ông tiếp tục, “khoang tàu đã đầy thuyền viên của hắn rồi, và đó là thứ cuối cùng cháu muốn làm khi để một thuyền trưởng ở cùng với thủy thủ đoàn của hắn ta.”
“Tại sao không?”
“Nó sẽ cho họ động cơ nhanh chóng bày mưu trốn thoát với hắn ở đó để đảm bảo. Tách ra, không nghi ngờ gì là hắn sẽ âm mưu, nhưng hắn chẳng thể tự mình làm được gì nhiều.”
Nàng gật đầu. Nàng cho là ông đúng. Và nàng không nên hỏi những câu như thế, những thứ mà lẽ ra nàng phải biết nếu thực sự là thuyền trưởng của ông. Và nàng muốn Drew nghĩ nàng là thuyền trưởng của họ.
Mặc dù vậy nàng hiếu kỳ và hỏi thật lớn, “Cần thiết phải bịt miệng hắn à?”
“Nó có vẻ là một ý tưởng hay, vì hắn có im lặng đâu,” ông trả lời.
Nàng đảo tròn mắt. Nàng có thể tưởng tượng ra gã khổng lồ đã nói gì. Và nàng đã nói nhiều hơn những gì mình nên. Bây giờ nàng mới nhận ra điều đó. Vì thế nàng gom sự phấn khởi vào, lên giọng thuyền trưởng và yêu cầu Ohr ra ngoài với mình để thảo luận nơi giam giữ Drew. Mặc dù đây lần đầu tiên quyền hành ‘dởm’ của nàng biểu diễn.
Quyết định là nàng sẽ chiếm cabin của thuyền trưởng, vì nó là căn phòng lớn nhất và là nơi phù hợp nhất để họ tụ họp bàn luận bất cứ quyết định gì cần được đưa ra. Nhưng đó là trước khi họ thống nhất để thuyền trưởng trong đó.
Không có thiếu sót nào ở các cabin khác. Anh có thể chuyển sang cái mà nàng đang bỏ trống. Mặc dù có lẽ thật rắc rối khi xét đến việc Drew to lớn ra sao. Nếu anh quyết định chuyển cơn thịnh nộ sang họ ngay khi anh đứng vững trên chân mình, ai đó sẽ bị thương, không cần thiết phải là anh đâu nhé. Nàng cũng không muốn ai khác bị thương cả.
Cách tốt nhất để làm giảm bất cứ thương vong nào khác đơn giản sẽ là để thuyền trưởng lại phòng của mình. Nàng có thể dễ dàng để đồ đạc lại cabin kia. Mặt khác, sao nàng lại phải tới gặp anh ta để trả thù chứ? Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu nàng giữ anh gần tay mình.
Vì thế nàng bảo Ohr, “Cháu nghĩ chúng ta chỉ cần để thuyền trưởng ở lại nơi mà anh ta đang ở thôi.”
Ông trông không ngạc nhiên, nhưng sau đó, nàng không nghĩ là mình đã từng thấy ông tỏ ra ngạc nhiên bao giờ. “Cháu chắc chứ?” là tất cả những gì ông hỏi.
“Vâng. Cháu biết bác đã chỉ đùa thôi, nhưng bác có lý hơn là mình biết đấy. Cháu sẽ trả lại anh ta những gì đã làm với cháu, và chuyện đó bao gồm việc giữ anh ta như một tù nhân tại nơi mà anh ít muốn ở nhất ngay lúc này: trong phòng cháu, nơi mà anh ta sẽ không nghi ngờ gì là mình ở dưới quyền của cháu.”
Richard sẽ dò hỏi chi tiết nhiều hơn, nhưng Ohr không thế. Ông đơn giản là gật đầu và cầm bánh lái trong khi nàng quay lại cabin của thuyền trưởng.
Nàng phải chỉnh lại nét mặt mình trước khi tới gần gã khổng lồ để đứng trước mặt anh. Nàng muốn anh muốn nàng. Đó là sự trả thù của nàng. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh nhận ra bây giờ nàng khinh miệt anh như thế nào. Nàng sẽ phải làm anh nghĩ không ảnh hưởng gì nhiều khi anh phá hủy danh tiếng của nàng. Chút sự thật sẽ không đau đớn khi nàng ném anh cho đội canh gác và giữ anh ở đó, nhờ vậy anh sẽ biết là nàng có nhiều hơn một lý do để lấy thuyền của mình. Nàng cho là mình sẽ phải đảm bảo với anh rằng The Triton chỉ đang bị mượn thôi, rằng họ sẽ trả lại anh lúc thích hợp, ưm, hy vọng là lúc thích hơp. Nhưng tàu của anh có ba cột buồm lớn. Nó sẽ đến nơi cần đến vào lúc cực kỳ thích hợp.
Anh không cần nhìn thật xa mới thấy mắt nàng. Thậm chí khi ngồi, chiều cao tột bực của anh cũng thật khác thường. Và anh vẫn đang nhìn chừng chừng vào nàng, rất là rờn rợn với một đôi mắt đen như thế.
“Nếu tôi bỏ thứ đó ra khỏi miệng anh, anh sẽ biết điều chứ?” nàng hỏi.
Anh không thốt ra âm thanh nào, không chuyển động, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào nàng một cách ác hiểm. Nàng quyết định trở nên hữu ích và chỉ ra, “Một cái gật là đủ rồi.”
Không gật. Anh vẫn quá tức giận để hợp tác, nàng cho là thế. Và cái nhìn anh trao nàng thực sự gây ra vài nỗi lo lắng mà nàng đã không trông đợi, vì thế nàng quay lưng lại anh.
Hít một hơi thật sâu, nàng bảo anh. “Chúng tôi không giữ tàu của anh. Tôi đã nhận được tin là cha mình đang bị giữ để đòi tiền chuộc trên một hòn đảo cách hai ngày đi thuyền về phía đông St. Kitts. Việc ông đang bị giữ trong ngục khá là làm tôi lo ngại. Tôi muốn ông ra khỏi đó. Tôi biết là thuyền của anh đã sẵn sàng ra khơi. Và tôi đã quyết định chuyện đó sẽ thật tuyệt vời để giúp chúng tôi trở về Caribbean trong thời gian nhanh nhất có thể. Chúng tôi thậm chí sẽ không làm anh chệch quá nhiều ra khỏi lịch trình của mình, không có gì mà anh không thể dễ dàng sửa lại với ngọn gió xuôi chiều mát mái cả.” Nàng quay lại để hỏi lần nữa, “Bây giờ anh sẽ biết điều chứ?”
Vẫn không gật đầu và biểu hiện của anh đã chả thay đổi tý nào. Gã đàn ông đáng nguyền rủa này đang làm nàng hoảng hốt với đôi mắt rờn rợn ấy. Ừm thì, ôi trời ơi. Còn thêm lời cam đoan nào nữa mà nàng phải nói với anh đây? Nhưng sau khi nàng đặt mình vào trong hoàn cảnh của anh và nhận ra chả có gì nàng có thể nói để làm anh nghĩ đúng. Họ đã cướp tàu của anh, tách anh khỏi quyền điều khiển nó. Chuyện nó là việc tạm thời chẳng có gì khác với anh, kể cả nếu anh tin rằng nó chỉ là tạm thời. Có lẽ anh không tin nàng. Nàng nên tìm hiểu xem sao, và cách duy nhất để làm thế là bỏ cái bịt ra khỏi miệng anh.
Đã ra quyết định, nàng bước vòng ra sau anh để cởi cái nút sau cổ anh. Nàng nhìn thấy ngay có vài sợi tóc của anh bị vướng vào cái nút thắt và bị giữ chặt trong đó. Nó chắc hẳn là đau và nàng không chắc mình có thể cởi nút mà không kéo tóc anh thêm nữa không. Khi nàng thử, một trong những lọn tóc quăn của anh rơi xuống ngón tay nàng. Nó thật mượt mà óng ánh như của một đứa trẻ - làm nàng hơi sửng sốt, vì không có gì trẻ con ở anh cả.
Cái bịt mồm rơi ra, vẫn còn ở trên tay nàng. Nàng nín thở, đợi anh nguyền rủa mình. Im lặng. Và anh vẫn không quay lại nhìn nàng. Nàng nhét cái bịt mồm vào túi váy mình và đến đứng trước anh.
“Lấy thứ gì đó uống để rửa cái vị cotton khỏi mồm tôi đi,” anh nói.
Thật biết lý lẽ làm sao! Anh sẽ cư xử lễ độ.
Nàng nhìn xung quanh cabin nhưng không thấy nước, hay thứ gì đó khác cho vấn đề này.
“Trong ngăn kéo dưới bàn của tôi ấy.” anh nói. Trong ngăn kéo đó có một cái bình thon cổ đặt trong một cái túi gỗ được thiết kế để chứa nó, nhờ thế cái bình sẽ đứng thẳng ngay cả trong những trận bão tồi tệ nhất. Nó chứa đầy vài loại rượu, không nghi ngờ gì, nhưng nếu nó hợp với anh thì nó cũng tốt cho nàng thôi.
Nàng cũng không bỏ lỡ việc nhìn khẩu súng lục trong ngăn kéo hay việc ngập ngừng bỏ nó vào túi trước khi quay lại anh với cái bình. Nàng quá ngạc nhiên khi anh đã chỉ cho nàng nơi anh giữ súng. Hay có lẽ anh chỉ quên nó ở đó thôi.
Nàng bỏ nút thủy tinh ra và nghiêng chiếc bình vào miệng anh. Anh đúng là có một cái miệng gợi tình, đầy đặn, mềm dẻo, khá là mê hoặc. Lần cuối cùng nàng nhìn chằm chằm vào nó là khi anh sắp hôn nàng, và anh đã hoàn toàn làm vậy, tên con hoang đó. Chúa ơi, nàng ước là mình không biết anh có vị như thế nào… Nàng chỉ cho anh hai hớp, sau đó đưa mắt mình ra khỏi môi anh.
“Thật cảm kích,” anh nói khi nàng đặt cái bình xuống. “Nhưng tôi sẽ thậm chí còn cảm kích hơn nếu em trả lại tàu cho tôi.”
Chỉ thế thôi sao, và lại còn quá bình tĩnh nữa chứ. Nàng cười và bảo anh, “Anh thực sự sẽ thế à? Tôi tự hỏi nó có làm anh ngạc nhiên không nếu tôi bảo anh là mình sẽ cảm kích nếu anh không cố làm tôi xấu hổ vào cái buổi khiêu vũ cuối cùng ở London ấy, bằng cách để mọi người biết cha tôi là ai, nhưng, tốt thôi, tôi đã không có được mong ước của mình…và anh cũng sẽ như thế.”
“Làm cô xấu hổ? Cái gã ở cùng cô đêm đó đang tán tỉnh cô! Nếu hắn không biết cha cô thì hắn chết tiệt là nên biết rõ, hay là cô đang cố làm hắn cưới mình mà không cần nói sự thật mình thực ra là ai?”
“Anh là đồ con hoang! Đó là cố ý, đúng không?”
Anh không trả lời, thay vào đó gặng hỏi, “Vậy đây là về chuyện đó? Cô chịu một ít xấu hổ và lên kế hoạch cho ai đó cướp tàu tôi hả?”
“Một ít!?”
Nàng có một thôi thúc vô cùng mạnh mẽ muốn đánh anh đến nỗi phải lùi lại một bước trước khi làm thế. Chuyện này đang diễn ra không tốt đẹp gì. Nàng không bao giờ nên nhắc tới việc anh ta đã làm với mình mới phải. Anh hoàn toàn không quan tâm. Nhưng anh sẽ. Vào cái lúc mà nàng xong việc với anh, có Chúa chứng dám, anh sẽ!
Nàng hít một hơi sâu và hắng giọng để nói thật bình tĩnh. “Không sao. Và anh không cần lo lắng cho tàu của mình. Tôi đã bảo là anh sẽ có lại nó thôi.”
“Không đủ sớm, hay cô không quan tâm rằng chuyện này sẽ đóng dấu mình là một tên cướp biển?”
Nàng mỉm cười. “Anh đang đùa sao? Anh đã chắc chắn tôi là cướp biển rồi. Anh không vui vẻ lắm khi tận mắt chứng kiến đúng không?”
“Vậy thì em thuộc về ai trong số những tên vô lại này?” anh nói một cách đầy nhạo báng, nàng biết chính xác cái vị trí nào mà anh đang đặt nàng vào và nó không được hay cho lắm. Quá nhiều cho quyền lực tạm thời của nàng.
“Anh đang lạc đề rồi đấy, Drew,” nàng bảo anh. “Những người đàn ông này vâng lệnh tôi. Tôi là thuyền trưởng của họ.”
Anh thực sự cười khi nói, “Chắc chắn là như thế. Nhưng bây giờ họ sẽ vâng lệnh tôi – nếu muốn em trở lại.”
Bỗng nhiên anh tóm lấy nàng. Nàng không có cảnh báo nào khác ngoài những từ ngữ đó, và chúng được nói ra quá nhanh đến nỗi nàng chẳng thể có phản ứng gì. Và khi thấy chính mình đang ngồi trong lòng anh với cánh tay khóa chặt quanh người thì thật là quá sức tưởng tượng, nàng chả thốt ra được lời nào. Anh thì không, và tiếng cười của anh hoàn toàn đắc thắng.
“Thấy thế nào với chiếc giày trên cái chân khác, hả cô bé?” (nguyên văn: How does it feel with the shoe on the other foot, wench?- nghĩa là “Thấy thế nào khi tình thế xoay vần ngược trở lại, hả cô bé?”) anh hỏi.
“Nó hơi chật.” nàng nói, sau đó bắt đầu đấu tranh với tất cả sức lực của mình.
Tác giả :
Johanna Lindsey