Captive Of My Desires
Chương 19
Gabrielle nhanh chóng xuống tầng sau khi được nghe tên người đang đợi nàng dưới phòng khách. Nàng sẽ không xuống vì bất kỳ ai khác. Bằng cách nào đó nàng vẫn còn bị shock sau đêm qua. Nàng không thể tin được Drew đã làm việc đó với mình: cố tình thử làm hỏng những cơ hội của nàng cho một cuộc hôn nhân tốt đẹp.
Anh không thành công, may mắn thay. Anh thậm chí còn khăng khăng là mình không hề nghiêm túc khi Georgina, cũng sốc như Gabrielle, bắt đầu quở trách. Tất nhiên, anh ta còn có thể nói gì khác cơ chứ?
Mặc dù Gabrielle không tin anh vô tội. Nàng không hề nghi ngờ gì câu nhận xét đó là một sự cố gắng có toan tính để phá hoại việc kiếm chồng của nàng. Nhưng anh nốc hàng đống Gin (1) rượu. Tình trạng say mèm của anh quá rõ ràng và có lẽ là lý do duy nhất khiến Quý bà Dunstan tin là anh chỉ đang đùa và đơn thuần gợi ý anh nên rời đi, và anh làm thế.
Wilbur cũng rời khỏi. Anh đã nhanh chóng tận dụng việc sao nhãng làm lợi thế để chuồn mất, nhờ thế anh sẽ không phải trả lời câu hỏi của Lady Dunstan. Hay như Gabrille đã đoán vậy sau đó. Nàng cũng muốn rời đi vào lúc ấy.
“Đừng để việc này làm em buồn,” Georgina nói, vỗ nhẹ lên tay nàng. “Anh trai chị có thể không cẩn thận lắm trong lời ăn tiếng nói của mình khi chếnh choáng, và anh ấy thường say khi chỉ còn vài đêm cuối tại bến cảng. Nhưng Quý bà Dunstan biết chồng chị là ai. Về vấn đề ấy, bà ta sẽ không liều làm bất cứ người nhà Malory nào gặp phiền phức bằng việc nhắc lại thứ mà bà ta nghĩ không hơn gì câu đùa vô vị. Bà ta biết rõ lúc nào ‘gậy ông đập lưng ông’, nó sẽ ngay lập tức bị coi là một lời đùa bỡn. Vì vậy, bà ta sẽ không nói gì đâu.”
Gabrielle chả nghe thấy gì ngoài câu “vài đêm cuối tại bến cảng.” Drew sắp rời đi. Và nàng thậm chí sẽ không biết nếu em gái anh không nhắc tới. Nàng chắc chắn là anh sẽ không nói với mình. Sao anh phải làm thế chứ? Nàng chả là gì với anh cả.
Ấy vậy mà nàng lại bị thụi mạnh. Đầu tiên anh cố phá hỏng tương lai của nàng, sau đó anh định chuồn trước khi vụ scandal vỡ lở. Nàng nên điên tiết với anh. Nàng ước gì mình điên tiết. Điều đó sẽ dễ chịu hơn nhiều so với cảm giác đau đớn và thất vọng.
“Cháu đây rồi, cô bé yêu quý.”
Gabrielle quay lại để thấy James Malory rời phòng làm việc của mình. Nàng không bị lo lắng như đã từng bị vì sự hiện diện của ông. Vì đêm đó ở nhà hát, khi ông ‘ăn miếng trả miếng’ những câu châm biếm với các anh trai của Georgina, nàng đã thấy họ có thể trêu chọc ông thế nào mà không có hậu quả thảm khốc gì, và đã hầu như mất nỗi sợ hãi của mình với ông. Và biểu hiện của ông không chỉ thận trọng. Ông thực sự trông quan tâm.
“Sáng nay cháu thấy thế nào?” James hỏi, đặt tay một cách hiền hậu như cha lên vai nàng.
Nàng nghĩ là ông đang ám chỉ hai ngày nàng trốn trong phòng tự khai là mình bị ốm, vì thế nàng nói, “Bây giờ cháu khỏe rồi.”
“Không cố bắn ai đấy chứ?”
Nàng cười vì cái cách ông đặt vấn đề, và hiểu ngay. “Ngài nghe về chuyện xảy ra tối qua rồi, đúng không ạ?”
“Quả vậy. Không nhiều hơn những gì ta mong chờ từ một trong những tên man rợ là ta bị ép phải nhận là có quan hệ họ hàng với, nhưng George khá là bực mình. Cô ấy thực sự mong các anh trai cư xử như những quý ông. Nhưng ta chắc chắn sẽ không có hậu quả gì vì sự ngu ngốc của Drew, cháu có thể tin thế. Và ta sẽ cắm đầu vào rọ, như đáng nhẽ phải thế, đi cùng cháu và George từ giờ đến hết Vũ Hội.”
Nàng ngạc nhiên, và xúc động khi ông đã quyết tâm làm điều đó. Nàng biết là ông ghét các cuộc họp mặt xã hội nhiều như thế nào. “Ngài không phải làm vậy.”
“Ta muốn thế. Hãy cân nhắc điều này, trong tương lai. Nếu không nhờ cha cháu, ta sẽ không ở đây, các con ta sẽ không ở đây, và Georgina sẽ không là người phụ nữ đang sống hạnh phúc nhất.”
Ông nói với một nụ cười ấm áp, nàng không thể không cười lại. Nó làm nàng nhận ra là món nợ mà ông nợ cha qua trọng với ông hơn là nàng đoán.
“Ưm, khi ngài đã coi vấn đề theo hướng đó…”
“Chính xác. Bây giờ thì đi đi. Ta tin mình nghe thấy một trong những người cầu hôn cháu đến thăm đấy.”
Nàng sẽ phải giải thích đó không phải là một người cầu hôn , nhưng James quay trở lại trên tầng, và nàng đã để người đàn ông trẻ tuổi đó đợi đủ lâu rồi. James đã cố gắng cổ vũ nàng, nhưng người khách sẽ làm tâm trí nàng sao nhãng hoàn toàn chuyện tối qua, nàng chắc chắn thế.
“Avery! Thật tuyệt khi lại thấy anh!”
Nàng giơ tay ra khi tới gần anh. Anh không nhìn thấy vì không thể rời mắt ra khỏi nàng được. “Lạy Chúa, anh hoàn toàn không nhận ra em, Miss Brooks. Anh biết em đã đầy hứa hẹn như thế nào, nhưng em còn vượt trội hơn thế.”
Nàng đỏ mặt vì lời khen; thật thế, biểu hiện của anh đã làm nàng ngượng ngùng. Anh thực sự trông hoài nghi và thích thú.
“Bản thân anh trông cũng rất tuyệt, Avery. Nhưng làm sao anh biết mà tìm em ở đây?”
Bây giờ thì anh đỏ mặt, nghiêm nghị nói. “Anh sợ là mình mang cho em tin xấu.”
Nàng ngay lập tức nghĩ tới cha mình, song điều này không thể về ông được. Nàng đã đoán được chuyện gì xảy ra cho Avery sau khi nàng rời hòn đảo cướp biển đó. Cha quả quyết với nàng là anh đã được chuộc ra và quay lại Anh quốc không lâu sau đó để tìm một nghề nghiệp kém “thú vị” hơn. Vì vậy, Avery không thể biết gì về Nathan. Và anh đã không thực sự trả lời câu hỏi của nàng. Làm sao anh tìm ra hay thậm chí biết nàng ở London, khi mà họ không đi cùng nhau?
Anh có thể vừa mới nhìn thấy nàng trong khu phố, nàng cho là thế. Nàng đã tới công viên hai lần, tham dự một buổi hòa nhạc ngoài trời, thậm chí còn đi mua sắm trên phố Bond Stress vài lần cùng Margery. Nàng cũng tới khu vắng vẻ của con phố tuần trước khi nàng muốn cảnh báo Richard về lời hứa chết người của Malory. Vì vậy Avery có thể vừa mới nhận ra nàng, hình như thế, và đơn thuần là theo nàng tới nơi này.
“Tin xấu gì ạ?”
“Tên em trên miệng tất cả mọi người sáng nay. Đó là cách anh tìm ra em ở trong phố, lý do tại sao, và thậm chí là em đang ở cùng ai. Nửa thành phố rõ ràng thất kinh khi một tên cướp biển cố gắng xâm nhập vào tầng lớp của họ thông qua việc kết hôn, trong khi nửa còn lại thấy nó vui nhộn, coi chuyện đó gần như là một trò đùa của giới quý tộc. Ôi, trời ơi, vậy là em không hề biết gì à?”
Nàng quá sốc đến mức nước da chắc hẳn trở nên trắng bệch, và gợi ý. “Quý bà Dunstan,” nàng nói nhỏ. “Em đã chắc chắn là bà ta sẽ không lan truyền những gì nghe lỏm được tối qua, nhưng rõ rằng bà ta nghĩ chuyện đó là một miếng mồi béo bở đủ để liều một phen mặc kệ sự phẫn nộ của James Malory.”
“Anh không biết về chuyện ấy,” Avery nói. “Chưa từng nghe về quý bà đó. Nhưng chính Wilbur Carlisle là người đang nói với bất kỳ ai muốn nghe là em không phải người mà mình đã giả vờ.”
Nàng gần như cười phá lên. Mặc dù, chuyện đó sẽ có vẻ kích động, vì thế nàng chấm dứt ngay. Wilbur? Một Wilbur khiêm tốn, tốt bụng, tuyệt-vọng-vì-kiếm-vợ? Sao anh ta lại làm thế với nàng? Bởi vì anh cảm thấy nàng đã lừa dối anh?
Cứ làm như thể nàng sẽ không nói cho anh ta biết về cha mình nếu quan hệ giữa họ phát triển nghiêm túc hơn. Ưm, nàng có lẽ không thú nhận cha thực sự làm việc miệt mài trên biển như một tên cướp, nhưng nàng sẽ cảnh báo anh ông là thương nhân. Nhiều gia đình quý tộc sẽ coi ông như là một vết nhơ trong gia đình, nhưng cứ làm như là nhiều gia đình trong số họ không có vết nhơ của chính mình vậy. Và danh tiếng xã hội của mẹ nàng thật hoàn hảo.
Nàng chìm sâu trong suy nghĩ của mình tới nỗi không nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng cuộc ẩu đả đang diễn ra ngoài hành lang to tới mức làm nàng chú ý. Nàng liếc nhanh Avery và nói, “Thứ lỗi cho em một lát.”
“Chắc chắn rồi.”
Nhưng nàng hổn hển ngay khi nàng bước vào hành lang, ngờ vực trước cảnh Ohr đang vật lộn với quản gia nhà Malory trên sàn. Chả có cuộc đấu nào, tất nhiên. Ohr hoàn toàn đang chiếm ưu thế. Ông là người đàn ông vạm vỡ từ lúc mới sinh, trong khi Artie là một tên chó biển già gắt gỏng, khẳng khiu như gậy.
Nàng gần như cười, nhưng thay vào đó lại khôn ngoan nhắc Ohr, “Đó không phải là cách thông thường để vào cửa đâu.”
“Đúng là cách bình thường đấy, khi cháu thấy cánh cửa đóng sầm vào mặt,” Ohr phản đối, liếc nhìn lên nàng.
Ohr đang nằm ngay đó trên sàn với cánh tay khóa quanh đầu gã quản gia, cũng đang nằm trên sàn, một tay bị trói chặt bởi bím tóc dài của Ohr. Người đàn ông mặc một bộ đồ thời trang thông thường, với đôi bốt đế bằng, chiếc quần cắt ngắn, và chiếc áo sơ mi phồng. Nàng chẳng bao giờ quen với sự thật là gia đình Malory có một gã quản gia có vẻ và trông như thể ông ta thuộc về một con tàu cướp biển vậy.
Hai người đàn ông đã ngừng đánh nhau ngay khi nàng lên tiếng. Bây giờ Artie bảo Ohr, “Tao nghĩ là mình chưa nghe thấy thuyền trưởng nói là mày được chào đón ở đây? Tao biết phận sự của mình, mày là thằng cha quấy rầy chết tiệt, và điều đó làm mày tiếp tục không được đón chào.”
Ohr làm một âm thanh phỉ bang. “Tao sẽ rất vui mừng đứng bên ngoài cửa trước và đợi, tên thủy thủ già kia, nếu mày đồng ý cho Gabby biết tao cần nói chuyện với con bé, thay vì bảo tao biến đi.”
“Cô ấy bận! Tao cũng nói với mày rồi!”
“Và tao nói với mày việc này không đợi được.”
Gabrielle tặc lưỡi. “Để ông ta dậy, Ohr. Chuyện gì không thể đợi được là gì thế?”
Ohr đứng lên và bước ra xa Artie, phòng trường hợp gã tung thêm bất kỳ cú đấm nào nữa khi đứng đậy. Nhìn lại Gabrielle, ông nói, “Chúng ta cần nói chuyện riêng.” Ông thực sự trông nghiêm trọng và chuyện đó có vẻ cũng thế.
Ông không đợi nàng hỏi thêm nữa. Ông cầm tay nàng và dợm bước về phía cửa trước, nhưng Artie đứng trước nó để chặn họ lại.
“Đừng có nghĩ về chuyện đó, ông bạn,” gã quản gia cảnh cáo. “Mày không được đem cô ấy đi đâu cả, hoặc là tao sẽ gọi thuyền trưởng và mày sẽ ước mình chết đi cho rồi.”
Ohr càu nhàu, “Tao đã có đủ từ mày…”
Nhưng Gabrielle ngắt lời bằng một bàn tay dịu dàng đặt trên cánh tay ông và nói với Artie, “Được rồi mà. Ông ấy là bạn rất tốt của cháu và là một trong những người mà cha cháu tin tưởng nhất. Cháu sẽ an toàn với ông ấy.”
Ohr không đợi gã quản gia đồng ý. Ông dẫn nàng ra cửa trước đến cỗ xe ngựa đang đợi bên ngoài. Nàng đã không mong chờ đi xa hơn là xuống đường thôi, nơi họ có thể nói chuyện, nhưng nàng không cố ngăn ông lại.
“Bác đã nghe về vụ scandal rồi à?” nàng đoán.
“Vụ scandal nào?” ông hỏi.
“Đừng bận tâm, chúng ta có thể bàn về vụ đó sau.”
“Tốt, vì chúng ta cần ra vài quyết định. Pierre đang giữ cha cháu để đòi tiền chuộc, và cái giá mà hắn ta đòi chính là cháu.”
Chú thích:
(1) đơn vị đo lường khoảng 0, 141 lít ở Anh, 0, 118 lít ở Mỹ
Anh không thành công, may mắn thay. Anh thậm chí còn khăng khăng là mình không hề nghiêm túc khi Georgina, cũng sốc như Gabrielle, bắt đầu quở trách. Tất nhiên, anh ta còn có thể nói gì khác cơ chứ?
Mặc dù Gabrielle không tin anh vô tội. Nàng không hề nghi ngờ gì câu nhận xét đó là một sự cố gắng có toan tính để phá hoại việc kiếm chồng của nàng. Nhưng anh nốc hàng đống Gin (1) rượu. Tình trạng say mèm của anh quá rõ ràng và có lẽ là lý do duy nhất khiến Quý bà Dunstan tin là anh chỉ đang đùa và đơn thuần gợi ý anh nên rời đi, và anh làm thế.
Wilbur cũng rời khỏi. Anh đã nhanh chóng tận dụng việc sao nhãng làm lợi thế để chuồn mất, nhờ thế anh sẽ không phải trả lời câu hỏi của Lady Dunstan. Hay như Gabrille đã đoán vậy sau đó. Nàng cũng muốn rời đi vào lúc ấy.
“Đừng để việc này làm em buồn,” Georgina nói, vỗ nhẹ lên tay nàng. “Anh trai chị có thể không cẩn thận lắm trong lời ăn tiếng nói của mình khi chếnh choáng, và anh ấy thường say khi chỉ còn vài đêm cuối tại bến cảng. Nhưng Quý bà Dunstan biết chồng chị là ai. Về vấn đề ấy, bà ta sẽ không liều làm bất cứ người nhà Malory nào gặp phiền phức bằng việc nhắc lại thứ mà bà ta nghĩ không hơn gì câu đùa vô vị. Bà ta biết rõ lúc nào ‘gậy ông đập lưng ông’, nó sẽ ngay lập tức bị coi là một lời đùa bỡn. Vì vậy, bà ta sẽ không nói gì đâu.”
Gabrielle chả nghe thấy gì ngoài câu “vài đêm cuối tại bến cảng.” Drew sắp rời đi. Và nàng thậm chí sẽ không biết nếu em gái anh không nhắc tới. Nàng chắc chắn là anh sẽ không nói với mình. Sao anh phải làm thế chứ? Nàng chả là gì với anh cả.
Ấy vậy mà nàng lại bị thụi mạnh. Đầu tiên anh cố phá hỏng tương lai của nàng, sau đó anh định chuồn trước khi vụ scandal vỡ lở. Nàng nên điên tiết với anh. Nàng ước gì mình điên tiết. Điều đó sẽ dễ chịu hơn nhiều so với cảm giác đau đớn và thất vọng.
“Cháu đây rồi, cô bé yêu quý.”
Gabrielle quay lại để thấy James Malory rời phòng làm việc của mình. Nàng không bị lo lắng như đã từng bị vì sự hiện diện của ông. Vì đêm đó ở nhà hát, khi ông ‘ăn miếng trả miếng’ những câu châm biếm với các anh trai của Georgina, nàng đã thấy họ có thể trêu chọc ông thế nào mà không có hậu quả thảm khốc gì, và đã hầu như mất nỗi sợ hãi của mình với ông. Và biểu hiện của ông không chỉ thận trọng. Ông thực sự trông quan tâm.
“Sáng nay cháu thấy thế nào?” James hỏi, đặt tay một cách hiền hậu như cha lên vai nàng.
Nàng nghĩ là ông đang ám chỉ hai ngày nàng trốn trong phòng tự khai là mình bị ốm, vì thế nàng nói, “Bây giờ cháu khỏe rồi.”
“Không cố bắn ai đấy chứ?”
Nàng cười vì cái cách ông đặt vấn đề, và hiểu ngay. “Ngài nghe về chuyện xảy ra tối qua rồi, đúng không ạ?”
“Quả vậy. Không nhiều hơn những gì ta mong chờ từ một trong những tên man rợ là ta bị ép phải nhận là có quan hệ họ hàng với, nhưng George khá là bực mình. Cô ấy thực sự mong các anh trai cư xử như những quý ông. Nhưng ta chắc chắn sẽ không có hậu quả gì vì sự ngu ngốc của Drew, cháu có thể tin thế. Và ta sẽ cắm đầu vào rọ, như đáng nhẽ phải thế, đi cùng cháu và George từ giờ đến hết Vũ Hội.”
Nàng ngạc nhiên, và xúc động khi ông đã quyết tâm làm điều đó. Nàng biết là ông ghét các cuộc họp mặt xã hội nhiều như thế nào. “Ngài không phải làm vậy.”
“Ta muốn thế. Hãy cân nhắc điều này, trong tương lai. Nếu không nhờ cha cháu, ta sẽ không ở đây, các con ta sẽ không ở đây, và Georgina sẽ không là người phụ nữ đang sống hạnh phúc nhất.”
Ông nói với một nụ cười ấm áp, nàng không thể không cười lại. Nó làm nàng nhận ra là món nợ mà ông nợ cha qua trọng với ông hơn là nàng đoán.
“Ưm, khi ngài đã coi vấn đề theo hướng đó…”
“Chính xác. Bây giờ thì đi đi. Ta tin mình nghe thấy một trong những người cầu hôn cháu đến thăm đấy.”
Nàng sẽ phải giải thích đó không phải là một người cầu hôn , nhưng James quay trở lại trên tầng, và nàng đã để người đàn ông trẻ tuổi đó đợi đủ lâu rồi. James đã cố gắng cổ vũ nàng, nhưng người khách sẽ làm tâm trí nàng sao nhãng hoàn toàn chuyện tối qua, nàng chắc chắn thế.
“Avery! Thật tuyệt khi lại thấy anh!”
Nàng giơ tay ra khi tới gần anh. Anh không nhìn thấy vì không thể rời mắt ra khỏi nàng được. “Lạy Chúa, anh hoàn toàn không nhận ra em, Miss Brooks. Anh biết em đã đầy hứa hẹn như thế nào, nhưng em còn vượt trội hơn thế.”
Nàng đỏ mặt vì lời khen; thật thế, biểu hiện của anh đã làm nàng ngượng ngùng. Anh thực sự trông hoài nghi và thích thú.
“Bản thân anh trông cũng rất tuyệt, Avery. Nhưng làm sao anh biết mà tìm em ở đây?”
Bây giờ thì anh đỏ mặt, nghiêm nghị nói. “Anh sợ là mình mang cho em tin xấu.”
Nàng ngay lập tức nghĩ tới cha mình, song điều này không thể về ông được. Nàng đã đoán được chuyện gì xảy ra cho Avery sau khi nàng rời hòn đảo cướp biển đó. Cha quả quyết với nàng là anh đã được chuộc ra và quay lại Anh quốc không lâu sau đó để tìm một nghề nghiệp kém “thú vị” hơn. Vì vậy, Avery không thể biết gì về Nathan. Và anh đã không thực sự trả lời câu hỏi của nàng. Làm sao anh tìm ra hay thậm chí biết nàng ở London, khi mà họ không đi cùng nhau?
Anh có thể vừa mới nhìn thấy nàng trong khu phố, nàng cho là thế. Nàng đã tới công viên hai lần, tham dự một buổi hòa nhạc ngoài trời, thậm chí còn đi mua sắm trên phố Bond Stress vài lần cùng Margery. Nàng cũng tới khu vắng vẻ của con phố tuần trước khi nàng muốn cảnh báo Richard về lời hứa chết người của Malory. Vì vậy Avery có thể vừa mới nhận ra nàng, hình như thế, và đơn thuần là theo nàng tới nơi này.
“Tin xấu gì ạ?”
“Tên em trên miệng tất cả mọi người sáng nay. Đó là cách anh tìm ra em ở trong phố, lý do tại sao, và thậm chí là em đang ở cùng ai. Nửa thành phố rõ ràng thất kinh khi một tên cướp biển cố gắng xâm nhập vào tầng lớp của họ thông qua việc kết hôn, trong khi nửa còn lại thấy nó vui nhộn, coi chuyện đó gần như là một trò đùa của giới quý tộc. Ôi, trời ơi, vậy là em không hề biết gì à?”
Nàng quá sốc đến mức nước da chắc hẳn trở nên trắng bệch, và gợi ý. “Quý bà Dunstan,” nàng nói nhỏ. “Em đã chắc chắn là bà ta sẽ không lan truyền những gì nghe lỏm được tối qua, nhưng rõ rằng bà ta nghĩ chuyện đó là một miếng mồi béo bở đủ để liều một phen mặc kệ sự phẫn nộ của James Malory.”
“Anh không biết về chuyện ấy,” Avery nói. “Chưa từng nghe về quý bà đó. Nhưng chính Wilbur Carlisle là người đang nói với bất kỳ ai muốn nghe là em không phải người mà mình đã giả vờ.”
Nàng gần như cười phá lên. Mặc dù, chuyện đó sẽ có vẻ kích động, vì thế nàng chấm dứt ngay. Wilbur? Một Wilbur khiêm tốn, tốt bụng, tuyệt-vọng-vì-kiếm-vợ? Sao anh ta lại làm thế với nàng? Bởi vì anh cảm thấy nàng đã lừa dối anh?
Cứ làm như thể nàng sẽ không nói cho anh ta biết về cha mình nếu quan hệ giữa họ phát triển nghiêm túc hơn. Ưm, nàng có lẽ không thú nhận cha thực sự làm việc miệt mài trên biển như một tên cướp, nhưng nàng sẽ cảnh báo anh ông là thương nhân. Nhiều gia đình quý tộc sẽ coi ông như là một vết nhơ trong gia đình, nhưng cứ làm như là nhiều gia đình trong số họ không có vết nhơ của chính mình vậy. Và danh tiếng xã hội của mẹ nàng thật hoàn hảo.
Nàng chìm sâu trong suy nghĩ của mình tới nỗi không nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng cuộc ẩu đả đang diễn ra ngoài hành lang to tới mức làm nàng chú ý. Nàng liếc nhanh Avery và nói, “Thứ lỗi cho em một lát.”
“Chắc chắn rồi.”
Nhưng nàng hổn hển ngay khi nàng bước vào hành lang, ngờ vực trước cảnh Ohr đang vật lộn với quản gia nhà Malory trên sàn. Chả có cuộc đấu nào, tất nhiên. Ohr hoàn toàn đang chiếm ưu thế. Ông là người đàn ông vạm vỡ từ lúc mới sinh, trong khi Artie là một tên chó biển già gắt gỏng, khẳng khiu như gậy.
Nàng gần như cười, nhưng thay vào đó lại khôn ngoan nhắc Ohr, “Đó không phải là cách thông thường để vào cửa đâu.”
“Đúng là cách bình thường đấy, khi cháu thấy cánh cửa đóng sầm vào mặt,” Ohr phản đối, liếc nhìn lên nàng.
Ohr đang nằm ngay đó trên sàn với cánh tay khóa quanh đầu gã quản gia, cũng đang nằm trên sàn, một tay bị trói chặt bởi bím tóc dài của Ohr. Người đàn ông mặc một bộ đồ thời trang thông thường, với đôi bốt đế bằng, chiếc quần cắt ngắn, và chiếc áo sơ mi phồng. Nàng chẳng bao giờ quen với sự thật là gia đình Malory có một gã quản gia có vẻ và trông như thể ông ta thuộc về một con tàu cướp biển vậy.
Hai người đàn ông đã ngừng đánh nhau ngay khi nàng lên tiếng. Bây giờ Artie bảo Ohr, “Tao nghĩ là mình chưa nghe thấy thuyền trưởng nói là mày được chào đón ở đây? Tao biết phận sự của mình, mày là thằng cha quấy rầy chết tiệt, và điều đó làm mày tiếp tục không được đón chào.”
Ohr làm một âm thanh phỉ bang. “Tao sẽ rất vui mừng đứng bên ngoài cửa trước và đợi, tên thủy thủ già kia, nếu mày đồng ý cho Gabby biết tao cần nói chuyện với con bé, thay vì bảo tao biến đi.”
“Cô ấy bận! Tao cũng nói với mày rồi!”
“Và tao nói với mày việc này không đợi được.”
Gabrielle tặc lưỡi. “Để ông ta dậy, Ohr. Chuyện gì không thể đợi được là gì thế?”
Ohr đứng lên và bước ra xa Artie, phòng trường hợp gã tung thêm bất kỳ cú đấm nào nữa khi đứng đậy. Nhìn lại Gabrielle, ông nói, “Chúng ta cần nói chuyện riêng.” Ông thực sự trông nghiêm trọng và chuyện đó có vẻ cũng thế.
Ông không đợi nàng hỏi thêm nữa. Ông cầm tay nàng và dợm bước về phía cửa trước, nhưng Artie đứng trước nó để chặn họ lại.
“Đừng có nghĩ về chuyện đó, ông bạn,” gã quản gia cảnh cáo. “Mày không được đem cô ấy đi đâu cả, hoặc là tao sẽ gọi thuyền trưởng và mày sẽ ước mình chết đi cho rồi.”
Ohr càu nhàu, “Tao đã có đủ từ mày…”
Nhưng Gabrielle ngắt lời bằng một bàn tay dịu dàng đặt trên cánh tay ông và nói với Artie, “Được rồi mà. Ông ấy là bạn rất tốt của cháu và là một trong những người mà cha cháu tin tưởng nhất. Cháu sẽ an toàn với ông ấy.”
Ohr không đợi gã quản gia đồng ý. Ông dẫn nàng ra cửa trước đến cỗ xe ngựa đang đợi bên ngoài. Nàng đã không mong chờ đi xa hơn là xuống đường thôi, nơi họ có thể nói chuyện, nhưng nàng không cố ngăn ông lại.
“Bác đã nghe về vụ scandal rồi à?” nàng đoán.
“Vụ scandal nào?” ông hỏi.
“Đừng bận tâm, chúng ta có thể bàn về vụ đó sau.”
“Tốt, vì chúng ta cần ra vài quyết định. Pierre đang giữ cha cháu để đòi tiền chuộc, và cái giá mà hắn ta đòi chính là cháu.”
Chú thích:
(1) đơn vị đo lường khoảng 0, 141 lít ở Anh, 0, 118 lít ở Mỹ
Tác giả :
Johanna Lindsey