Captive Of My Desires
Chương 12
“Chúng ta đã lỡ mất cô ấy à?”
“Hay là cô ấy chưa xuống?”
Drew đặt cái nĩa của mình sang một bên và cười với hai cô bé vừa mới chạy vào phòng ăn sáng. Sự phấn khích của chúng thật rõ ràng. Và anh chả cần hỏi ai là người chúng đang nói đến. Anh vừa mới nghĩ về chính nàng và tự hỏi mình chính câu hỏi đó!
Anh bảo cháu mình, “Nếu cháu muốn nói đến cô nàng cướp biển, cô ta có lẽ vẫn còn ở trên giường. Chúng ta về nhà khá muộn đêm qua sau bữa tiệc chị họ Regina của cháu.”
“Cô ấy có vui vẻ ở đó không ạ?” Judith hỏi.
“Có lẽ thế,” anh trả lời, và cố giữ giọng mình ở trạng thái trung lập, mặc dù anh thấy suy nghĩ đó thật bực mình. “Cô ấy bị bao vây bởi mọi quý ông độc thân có mặt tại đó.”
“Cô ấy nói cô ấy không phải là cướp biển.” cô bé chỉnh lại suy nghĩ của anh khi chạy đến và “xoáy mất” một cái xúc xích trên đĩa.
“Mà cô ấy là một người săn tìm kho báu.” Judith tự động nói.
“Và Cha nói là cô ấy sẽ kể tất cho chúng cháu,” Jacqueline nói thêm.
Anh nhìn chòng chọc vào cháu gái mình, nhưng cô bé đơn giản là trao cho anh một cái cười toét trơ tráo, sau đó nhanh chóng “kết thúc” miếng xúc xích bằng mọi giá. Anh vừa lắc đầu vừa cười khúc khích. Jack là một cô bé láu cá dễ mến, duyên dáng, nhưng không vụng về tý nào, và quá là đáng yêu so với lứa tuổi của mình. Anh chắc chắn cô bé sẽ trở thành một “vấn đề khó khăn” khi lớn hơn đây.
“Giờ đã muộn rồi và hai cháu vẫn chưa ăn à?” anh hỏi.
“Ồ, chúng cháu đã ăn từ lâu rồi,” Jacqueline nói
“Chúng cháu chỉ đang kiểm tra lại thôi ạ,” Judith giải thích. “Cháu không muốn lỡ việc gặp cô ấy. Và cháu sẽ về nhà hôm nay. Cháu sẽ vô cùng thất vọng nếu không được nghe kể trực tiếp về những chuyến săn tìm kho báu.”
“Nếu ta thấy cô ấy, các cô bé ngỗ nghịch à, ta sẽ “gửi thẳng” cô ấy đến tìm cả hai cháu.”
Chúng tin lời anh và quay chạy ra khỏi căn phòng, hồ hởi như khi chúng chạy vào vậy. Nhưng khi căn phòng tĩnh lặng trở lại, những suy nghĩ của anh lại trở lại nơi nó đã từng ở, tập trung vào vị khách của em gái anh.
Sự viếng thăm của nàng đã làm thay đổi kế hoạch của Georgina, và do đó cũng làm thay đổi kế hoạch của anh. Vì em gái anh và gia đình cô sẽ không “đi ké” anh trong chuyến du lịch trở về Connecticut, anh có thể trở lại lịch cũ của mình, điều mà cho phép anh dành thêm một hay hai tuần nữa với em gái ở đây, nhưng anh không chắc mình có nên ở lại bây giờ không. Anh có thể thăm Georgie vào lúc khác mà. Anh không cảm thấy thoải mái khi ở lại nhà cô trong khi cô có một vị khách mà anh thấy hấp dẫn, đặc biệt là vì vị khách không mong muốn ấy lại bị “cấm” đối với anh.
Những tên cướp biển. Anh chưa từng tự mình chạm chán với tên nào, nhưng em trai Boyd của anh đã từng. Những tên cướp biển đã cướp mất hàng hóa của cậu ta ở biển. Chuyện tương tự đã xảy ra với Thomas – anh đã phải kéo lê tàu quay lại tỵ nạn tại cảng, tàu của anh ấy đã hư hại nặng trong trận chiến đó. Mặc dù vậy, việc ấy đã không làm Thomas lo ngại, mà quả thực từ trước tới nay chưa có chuyện gì làm anh ấy lo phiền được cả. Anh là người kiên nhẫn nhất trong sáu người nhà Andersons. Mỉa may thay, chính James Malory là người chạm trán với hai người anh em của anh trên biển và chiến thắng. Đến giờ họ đều cười cợt về chuyện đó, mặc dù không phải là khi ấy. Một quý ngài cướp biển, hắn ta tự gọi mình như thế về sau.
Trong cả một thập niên James đã tìm thú tiêu khiển trên những vùng biển tự do (nguyên văn “the high seas” – là vùng biển không thuộc về quốc gia nào), tấn công chẳng có sự phân biệt bất cứ con tàu nào trông có vẻ thách thức, kể cả những tàu của Anh quốc. Đó là một trò chơi với hắn, một bài kiểm tra kỹ năng với hắn, và theo Georgina, đối với một người đàn ông quá chán ngấy khi là một trong số những tên chơi bời trác táng có tiếng ở London, mà thậm chí những cuộc đọ sức tay đôi không thể kích thích hắn thêm chút nào, thì cuộc sống của một quý ngài cướp biển là liều thuốc cứu rỗi linh hồn hắn ta.
Drew thấy thật thú vị khi Gabrielle Brooks đã thực sự đoán được rằng James chính là tên cướp biển mà Georgina đã quen biết trong quá khứ. Cướp biển nhận ra cướp biển. Anh không nghĩ vậy.
Khi James và Georgina giải thích về vị khách ở nhà họ với anh, James đã thừa nhận là cha cô gái cũng không biết hắn là cướp biển, đơn giản bởi vì hắn bắt đầu mang cái tên Thuyền trưởng Hawke từ lúc đó. Trong cơn mê sảng hắn đã để lộ ra thân phận của mình. Vì thế có lẽ đúng hơn là Gabrielle đã đơn thuần châm biếm khi đưa ra lời đoán và gọi James là một tên cục súc. Thật thô lỗ, con bé vô ơn. Thêm một điều nữa để công kích chống lại nàng, nhưng điều tồi tệ nhất là nàng ở đây để tìm một người chồng. Nếu không phải vì thế, anh có lẽ đã cố gắng để làm hòa tạm thời với nàng. Nhưng anh không muốn họ hoà hoãn với nhau. Chết tiệt là không. Anh cần cái tính khí gắt gỏng ấy của nàng làm rào cản để nhắc nhở mình rằng nàng nằm ngoài tầm tay.
Anh cũng chẳng cần nhiều lời nhắc nhở cho lắm, chỉ cần nhìn nàng một cái hôm qua là ngay tức khắc anh đã nhớ lại mình tức giận với nàng đến mức nào ở bến tàu. Điều này thật kỳ cục. Bản tính anh vốn là chẳng để điều gì ảnh hưởng tới mức chẳng thể giũ sạch nó khỏi tâm trí. Anh quá vô tư. Anh thậm chí có thể chịu đựng được những cuộc cãi vã và những trận đánh nhau bầm dập với anh trai mình Warren - người mà đã từng cau có tới mức làm một vị thánh cũng phải phát điên, và Drew không bị làm phiền bởi chúng chút nào. Nhưng con bé này làm phiền anh quá nhiều.
Boyd xuất hiện ở khung cửa và cố tựa vào nó, nhưng gần như ngã vào phòng thay vào đó. Drew đã chìm sâu vào suy nghĩ đến nỗi anh chẳng nghe thấy cửa trước mở, nhưng rõ ràng là em trai anh vừa mới vào. Nó trông như thể như thể đã ngủ suốt đêm vậy.
Boyd có mái tóc cùng màu như anh có – màu nâu sáng nổi lên ánh vàng – nhưng em trai anh đã không cắt tóc mình từ khi cập cảng, có lẽ đã không chải nó luôn bởi nhìn mái tóc thật bờm xờm. Trong khi đôi mắt nâu của Boyd nhạt màu hơn mắt anh thì chúng cũng khá là đỏ ngàu vào lúc này. Trong năm anh em trai, chỉ có Boyd và Thomas là đã không thừa hưởng được cái chiều cao lạ thường của cha họ.
“Em chưa đi ngủ à?” Drew đoán.
“Em có ngủ, chỉ không biết đã ngủ ở đâu thôi,” Boyd trả lời.
“Đó có phải là điều đã xảy ra vào đêm trước? Em đã bỏ rơi anh vì một cái giường mềm mại?”
“Rất mềm mại, hình như là vậy, khó nhớ quá, nhưng em chắc là anh đã tìm được đường về mà không cần em.”
Drew cười khúc khích. “Đúng thế, cũng mất cỡ một tiếng.” Nhưng sau đó anh lắc đầu. “Em thực sự đi suốt ngày từ khi cập cảng. Chuyến đi cuối cùng của em thực sự dài vậy sao?”
“Chỉ là một hành khách đã làm em mất kiểm soát vì ham muốn trong hai tuần chết tiệt.”
Drew nhướn một bên mày lên. “Em không thể làm gì với chuyện đó ngay lúc đó ấy à?”
“Cô ấy đã kết hôn, và có hai con đi cùng, và đang vui mừng như quỷ trên đường đi đoàn tụ với chồng mình – em sẽ không để cô ấy biết em cảm thấy thế nào đâu.”
“Ừm, bây giờ em đã quên chuyện đó chưa?”
“Hãy hỏi sau khi em tỉnh rượu đã.” Boyd trả lời, nhưng sau đó cười khúc khích thêm vào, “Nhưng tối hôm qua của anh ra sao?”
“Sao em không hỏi anh sau khi em gặp cô nàng cướp biển ấy,” Drew bắn trả.
“Không, cám ơn. Em đã lên một danh sách cáo lỗi hơi bị dài để đối phó với cô em gái yêu quý của chúng ta. Con bé sẽ không lôi kéo được em dính vào bất cứ cô nàng trinh nữ nào đâu. Em đã học hỏi từ Malory về cách làm thế nào tránh chúng. Bên cạnh đó, anh giỏi hơn em về việc chịu đựng sự buồn chán.”
Drew nổ ra cười. “Thật có trái tim, em trai à. Nhưng em có muốn cược gì là em sẽ đổi ý sau khi gặp cô nàng cướp biển không?”
Boyd chỉ toe toét cười với anh. “Em không cá cược vụ đó đâu. Nếu cô ta thực xinh đẹp, anh có thể chắc chắn là tàu của em sẽ ra khơi vào ngày mai.”
“Tùy em,” Drew nhún vai nói.
Boyd nheo mắt nhìn anh. “Cô ấy đẹp vậy sao?”
“Thế thì việc gì chứ?” Drew phản công ngay. “Con bé đó ở đây để tóm chồng đấy, nhớ chứ? Hay là em sẵn sàng yên bề gia thất rồi?”
Boyd suy nghĩ về điều đó trong chốc lát. “Không như anh, em không có người tình nào ở mọi bến cảng cả, vì thế em sẽ không phiền khi có một cô vợ đẹp để trở về nhà. Hãy nhớ, em không phải là người đã tuyên bố là anh ta sẽ không bao giờ bị “tròng vào cổ”, đó là anh kia mà. Nhưng khi em muốn yên bề gia thất, chắc như quỷ đó sẽ không phải là một con bé có cha là cướp biển.”
“Quan điểm tốt,” Drew đồng tình. “Xét đến việc chúng ta là những con cháu trong một gia đình thuyền thương, anh sẽ nói là Clinton có lẽ phản đối nếu em cố mang một tên cướp biển vào gia đình. Sau rốt thì không có lý do gì để khiến anh ấy bực mình mãi.”
“Ồ, thế mà bây giờ anh dám thách đố đấy hả?” Boyd nói giọng gây chiến.
Drew đảo tròn mắt. “Đi ngủ đi. Nếu em mong một trận chiến để làm hoàn thành việc bê tha của mình, ít nhất là đợi đến khi mình tỉnh rượu đã.”
“Ý kiến tồi,” Boyd càu nhàu. “Khi đó em sẽ cảm nhận thấy hết sự đau đớn. Có lẽ Malory sẽ nghe lời khiêu khích của em thay vào đó.”
“Ồ, được thôi, sao em không nói là mình chỉ muốn chết nhỉ,” Drew đáp trả một cách khô khan.
“Hay là cô ấy chưa xuống?”
Drew đặt cái nĩa của mình sang một bên và cười với hai cô bé vừa mới chạy vào phòng ăn sáng. Sự phấn khích của chúng thật rõ ràng. Và anh chả cần hỏi ai là người chúng đang nói đến. Anh vừa mới nghĩ về chính nàng và tự hỏi mình chính câu hỏi đó!
Anh bảo cháu mình, “Nếu cháu muốn nói đến cô nàng cướp biển, cô ta có lẽ vẫn còn ở trên giường. Chúng ta về nhà khá muộn đêm qua sau bữa tiệc chị họ Regina của cháu.”
“Cô ấy có vui vẻ ở đó không ạ?” Judith hỏi.
“Có lẽ thế,” anh trả lời, và cố giữ giọng mình ở trạng thái trung lập, mặc dù anh thấy suy nghĩ đó thật bực mình. “Cô ấy bị bao vây bởi mọi quý ông độc thân có mặt tại đó.”
“Cô ấy nói cô ấy không phải là cướp biển.” cô bé chỉnh lại suy nghĩ của anh khi chạy đến và “xoáy mất” một cái xúc xích trên đĩa.
“Mà cô ấy là một người săn tìm kho báu.” Judith tự động nói.
“Và Cha nói là cô ấy sẽ kể tất cho chúng cháu,” Jacqueline nói thêm.
Anh nhìn chòng chọc vào cháu gái mình, nhưng cô bé đơn giản là trao cho anh một cái cười toét trơ tráo, sau đó nhanh chóng “kết thúc” miếng xúc xích bằng mọi giá. Anh vừa lắc đầu vừa cười khúc khích. Jack là một cô bé láu cá dễ mến, duyên dáng, nhưng không vụng về tý nào, và quá là đáng yêu so với lứa tuổi của mình. Anh chắc chắn cô bé sẽ trở thành một “vấn đề khó khăn” khi lớn hơn đây.
“Giờ đã muộn rồi và hai cháu vẫn chưa ăn à?” anh hỏi.
“Ồ, chúng cháu đã ăn từ lâu rồi,” Jacqueline nói
“Chúng cháu chỉ đang kiểm tra lại thôi ạ,” Judith giải thích. “Cháu không muốn lỡ việc gặp cô ấy. Và cháu sẽ về nhà hôm nay. Cháu sẽ vô cùng thất vọng nếu không được nghe kể trực tiếp về những chuyến săn tìm kho báu.”
“Nếu ta thấy cô ấy, các cô bé ngỗ nghịch à, ta sẽ “gửi thẳng” cô ấy đến tìm cả hai cháu.”
Chúng tin lời anh và quay chạy ra khỏi căn phòng, hồ hởi như khi chúng chạy vào vậy. Nhưng khi căn phòng tĩnh lặng trở lại, những suy nghĩ của anh lại trở lại nơi nó đã từng ở, tập trung vào vị khách của em gái anh.
Sự viếng thăm của nàng đã làm thay đổi kế hoạch của Georgina, và do đó cũng làm thay đổi kế hoạch của anh. Vì em gái anh và gia đình cô sẽ không “đi ké” anh trong chuyến du lịch trở về Connecticut, anh có thể trở lại lịch cũ của mình, điều mà cho phép anh dành thêm một hay hai tuần nữa với em gái ở đây, nhưng anh không chắc mình có nên ở lại bây giờ không. Anh có thể thăm Georgie vào lúc khác mà. Anh không cảm thấy thoải mái khi ở lại nhà cô trong khi cô có một vị khách mà anh thấy hấp dẫn, đặc biệt là vì vị khách không mong muốn ấy lại bị “cấm” đối với anh.
Những tên cướp biển. Anh chưa từng tự mình chạm chán với tên nào, nhưng em trai Boyd của anh đã từng. Những tên cướp biển đã cướp mất hàng hóa của cậu ta ở biển. Chuyện tương tự đã xảy ra với Thomas – anh đã phải kéo lê tàu quay lại tỵ nạn tại cảng, tàu của anh ấy đã hư hại nặng trong trận chiến đó. Mặc dù vậy, việc ấy đã không làm Thomas lo ngại, mà quả thực từ trước tới nay chưa có chuyện gì làm anh ấy lo phiền được cả. Anh là người kiên nhẫn nhất trong sáu người nhà Andersons. Mỉa may thay, chính James Malory là người chạm trán với hai người anh em của anh trên biển và chiến thắng. Đến giờ họ đều cười cợt về chuyện đó, mặc dù không phải là khi ấy. Một quý ngài cướp biển, hắn ta tự gọi mình như thế về sau.
Trong cả một thập niên James đã tìm thú tiêu khiển trên những vùng biển tự do (nguyên văn “the high seas” – là vùng biển không thuộc về quốc gia nào), tấn công chẳng có sự phân biệt bất cứ con tàu nào trông có vẻ thách thức, kể cả những tàu của Anh quốc. Đó là một trò chơi với hắn, một bài kiểm tra kỹ năng với hắn, và theo Georgina, đối với một người đàn ông quá chán ngấy khi là một trong số những tên chơi bời trác táng có tiếng ở London, mà thậm chí những cuộc đọ sức tay đôi không thể kích thích hắn thêm chút nào, thì cuộc sống của một quý ngài cướp biển là liều thuốc cứu rỗi linh hồn hắn ta.
Drew thấy thật thú vị khi Gabrielle Brooks đã thực sự đoán được rằng James chính là tên cướp biển mà Georgina đã quen biết trong quá khứ. Cướp biển nhận ra cướp biển. Anh không nghĩ vậy.
Khi James và Georgina giải thích về vị khách ở nhà họ với anh, James đã thừa nhận là cha cô gái cũng không biết hắn là cướp biển, đơn giản bởi vì hắn bắt đầu mang cái tên Thuyền trưởng Hawke từ lúc đó. Trong cơn mê sảng hắn đã để lộ ra thân phận của mình. Vì thế có lẽ đúng hơn là Gabrielle đã đơn thuần châm biếm khi đưa ra lời đoán và gọi James là một tên cục súc. Thật thô lỗ, con bé vô ơn. Thêm một điều nữa để công kích chống lại nàng, nhưng điều tồi tệ nhất là nàng ở đây để tìm một người chồng. Nếu không phải vì thế, anh có lẽ đã cố gắng để làm hòa tạm thời với nàng. Nhưng anh không muốn họ hoà hoãn với nhau. Chết tiệt là không. Anh cần cái tính khí gắt gỏng ấy của nàng làm rào cản để nhắc nhở mình rằng nàng nằm ngoài tầm tay.
Anh cũng chẳng cần nhiều lời nhắc nhở cho lắm, chỉ cần nhìn nàng một cái hôm qua là ngay tức khắc anh đã nhớ lại mình tức giận với nàng đến mức nào ở bến tàu. Điều này thật kỳ cục. Bản tính anh vốn là chẳng để điều gì ảnh hưởng tới mức chẳng thể giũ sạch nó khỏi tâm trí. Anh quá vô tư. Anh thậm chí có thể chịu đựng được những cuộc cãi vã và những trận đánh nhau bầm dập với anh trai mình Warren - người mà đã từng cau có tới mức làm một vị thánh cũng phải phát điên, và Drew không bị làm phiền bởi chúng chút nào. Nhưng con bé này làm phiền anh quá nhiều.
Boyd xuất hiện ở khung cửa và cố tựa vào nó, nhưng gần như ngã vào phòng thay vào đó. Drew đã chìm sâu vào suy nghĩ đến nỗi anh chẳng nghe thấy cửa trước mở, nhưng rõ ràng là em trai anh vừa mới vào. Nó trông như thể như thể đã ngủ suốt đêm vậy.
Boyd có mái tóc cùng màu như anh có – màu nâu sáng nổi lên ánh vàng – nhưng em trai anh đã không cắt tóc mình từ khi cập cảng, có lẽ đã không chải nó luôn bởi nhìn mái tóc thật bờm xờm. Trong khi đôi mắt nâu của Boyd nhạt màu hơn mắt anh thì chúng cũng khá là đỏ ngàu vào lúc này. Trong năm anh em trai, chỉ có Boyd và Thomas là đã không thừa hưởng được cái chiều cao lạ thường của cha họ.
“Em chưa đi ngủ à?” Drew đoán.
“Em có ngủ, chỉ không biết đã ngủ ở đâu thôi,” Boyd trả lời.
“Đó có phải là điều đã xảy ra vào đêm trước? Em đã bỏ rơi anh vì một cái giường mềm mại?”
“Rất mềm mại, hình như là vậy, khó nhớ quá, nhưng em chắc là anh đã tìm được đường về mà không cần em.”
Drew cười khúc khích. “Đúng thế, cũng mất cỡ một tiếng.” Nhưng sau đó anh lắc đầu. “Em thực sự đi suốt ngày từ khi cập cảng. Chuyến đi cuối cùng của em thực sự dài vậy sao?”
“Chỉ là một hành khách đã làm em mất kiểm soát vì ham muốn trong hai tuần chết tiệt.”
Drew nhướn một bên mày lên. “Em không thể làm gì với chuyện đó ngay lúc đó ấy à?”
“Cô ấy đã kết hôn, và có hai con đi cùng, và đang vui mừng như quỷ trên đường đi đoàn tụ với chồng mình – em sẽ không để cô ấy biết em cảm thấy thế nào đâu.”
“Ừm, bây giờ em đã quên chuyện đó chưa?”
“Hãy hỏi sau khi em tỉnh rượu đã.” Boyd trả lời, nhưng sau đó cười khúc khích thêm vào, “Nhưng tối hôm qua của anh ra sao?”
“Sao em không hỏi anh sau khi em gặp cô nàng cướp biển ấy,” Drew bắn trả.
“Không, cám ơn. Em đã lên một danh sách cáo lỗi hơi bị dài để đối phó với cô em gái yêu quý của chúng ta. Con bé sẽ không lôi kéo được em dính vào bất cứ cô nàng trinh nữ nào đâu. Em đã học hỏi từ Malory về cách làm thế nào tránh chúng. Bên cạnh đó, anh giỏi hơn em về việc chịu đựng sự buồn chán.”
Drew nổ ra cười. “Thật có trái tim, em trai à. Nhưng em có muốn cược gì là em sẽ đổi ý sau khi gặp cô nàng cướp biển không?”
Boyd chỉ toe toét cười với anh. “Em không cá cược vụ đó đâu. Nếu cô ta thực xinh đẹp, anh có thể chắc chắn là tàu của em sẽ ra khơi vào ngày mai.”
“Tùy em,” Drew nhún vai nói.
Boyd nheo mắt nhìn anh. “Cô ấy đẹp vậy sao?”
“Thế thì việc gì chứ?” Drew phản công ngay. “Con bé đó ở đây để tóm chồng đấy, nhớ chứ? Hay là em sẵn sàng yên bề gia thất rồi?”
Boyd suy nghĩ về điều đó trong chốc lát. “Không như anh, em không có người tình nào ở mọi bến cảng cả, vì thế em sẽ không phiền khi có một cô vợ đẹp để trở về nhà. Hãy nhớ, em không phải là người đã tuyên bố là anh ta sẽ không bao giờ bị “tròng vào cổ”, đó là anh kia mà. Nhưng khi em muốn yên bề gia thất, chắc như quỷ đó sẽ không phải là một con bé có cha là cướp biển.”
“Quan điểm tốt,” Drew đồng tình. “Xét đến việc chúng ta là những con cháu trong một gia đình thuyền thương, anh sẽ nói là Clinton có lẽ phản đối nếu em cố mang một tên cướp biển vào gia đình. Sau rốt thì không có lý do gì để khiến anh ấy bực mình mãi.”
“Ồ, thế mà bây giờ anh dám thách đố đấy hả?” Boyd nói giọng gây chiến.
Drew đảo tròn mắt. “Đi ngủ đi. Nếu em mong một trận chiến để làm hoàn thành việc bê tha của mình, ít nhất là đợi đến khi mình tỉnh rượu đã.”
“Ý kiến tồi,” Boyd càu nhàu. “Khi đó em sẽ cảm nhận thấy hết sự đau đớn. Có lẽ Malory sẽ nghe lời khiêu khích của em thay vào đó.”
“Ồ, được thôi, sao em không nói là mình chỉ muốn chết nhỉ,” Drew đáp trả một cách khô khan.
Tác giả :
Johanna Lindsey