Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!
Chương 51: Hành hạ ngọt ngào
edit: socfsk
Hàn Lăng Sa nhìn hắn chạy tới, hốc mắt ươn ướt, những gì xung quanh như mờ đi, chỉ còn người đàn ông trước mặt dần trở nên vô cùng chói mắt.
Cố Trạch Vũ giống như không thể tin được, vươn tay sờ mặt cô. Chỉ đến khi cảm giác nhiệt độ từ những đầu ngón tay truyền đến hắn mới dần buông lỏng, cười ôm cô vào lòng.
Mấy ngày mệt mỏi cũng không thể sánh bằng niềm vui sướng lúc này. Mưa vẫn rơi. Tất cả mọi người đều bị đôi nam nữ đang ôm chặt nhau cuốn hút. Thậm chí còn có một vài lính mới nháy mắt với nhau nhìn thủ trưởng của bọn họ cười cười. ‘Thiết huyết nhu tình’, bốn chữ đó vào thời khắc này chính là minh chứng cho bọn họ.
Thiết huyết nhu tình: theo trans thì nghĩa là ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh
Hàn Lăng Sa kéo kéo áo Cố Trạch Vũ, hơi ngượng ngùng nói: “Cố Trạch Vũ, thật sự có rất nhiều người đang nhìn đấy.”
“Anh biết.” Khóe miệng Cố Trạch Vũ kéo lên như một đường cong, “Để bọn họ nhìn, anh ôm người phụ nữ của mình thì sao? Lại không phạm pháp!”
Hàn Lăng Sa nhìn hắn, cười mắng: “Thật không biết xấu hổ!”
“Có thể ôm em, còn sợ cái đó sao?” Cố Trạch Vũ nói xong, tay càng ôm chặt hơn.
Hàn Lăng Sa đột nhiên phát hiện ra cái gì, dùng sức đẩy hắn, “Anh buông ra, anh sắp kết hôn, còn trước mặt mọi người ôm em như vậy, nếu như có người kiện em phá chuyện hỉ trong quân dội thì làm thế nào?”
Cố Trạch Vũ không hiểu, lưu luyến buông cô: “Kết hôn? Anh chưa bao giờ nói anh sắp kết hôn??”
“Không phải Lâm Tiếu nói...” Hàn Lăng Sa lập tức ngừng lại, đột nhiên hiểu ra, cô gái này chơi cô một vố cơ đấy. Lúc đầu nghe cô ấy nói, cô đau lòng, căn bản không nghĩ tới lời của cô ấy. Giờ này nghĩ lại, sau khi Lâm Tiếu tốt nghiệp cũng không đi Bắc Kinh, mà Cố Trạch Vũ ở trong quân đội, căn bản không có kì nghỉ dài, hai người trước kia cũng chỉ từng gặp nhau qua mình mà thôi. Quan hệ như vậy, hai người làm sao ở chung một chỗ được cơ chứ?
Cố Trạch Vũ nhìn thấy ánh mắt Hàn Lăng Sa còn rất nghi hoặc, chỉ là phía sau có người thúc giục. Hắn phải đi cấp cứu tiếp. Cúi đầu, cọ cọ khuôn mặt mình vào cô, hơi đau lòng nói: “Ở chỗ này rất loạn, cũng rất nguy hiểm, em vào trong đợi anh, chờ anh hoàn thành nhiệm vụ bên kia rồi nói.”
Hàn Lăng Sa nghe hắn nói hai chữ “Nhiệm vụ” mới nhớ ra mình cũng có nhiệm vụ, vội vàng giải thích: “Em đi theo bệnh viện làm tình nguyện viên, em cũng phải quay lại rồi. Tôi nay em tới tìm anh, được không?”
Cố Trạch Vũ thâm tình nhìn cô gái trước mặt, gật đầu một cái, đi mấy bước lại quay lại, thấy Hàn Lăng Sa còn đứng tại chỗ nhìn mình, cúi đầu, hôn nhẹ vào khóe môi cô, giọng hắn vì tiêu hao thể lực trong thời gian dài nên có chút khàn khàn, nhưng giọng nói cũng tràn đầy kiêu ngạo: “Sa Sa của anh rốt cuộc cũng đã trưởng thành.... Phải chú ý an toàn, có biết không?”
Hàn Lăng Sa thấy dân chúng bốn phía đang nhìn bọn họ cười, cảm giác mặt mình cũng nóng lên: “Biết rồi, anh cũng phải chú ý an toàn.”
Cố Trạch Vũ cười đi cùng một đám binh lính. Hàn Lăng Sa đứng ở đó hình như nghe được một người trong bọn cười mắng Cố Trạch Vũ: “Tiểu tử cậu lấy được người vợ hiền thục như vậy, đúng là có tiền đồ! Chờ lần này về, nhanh chóng báo cáo, tôi sẽ sớm phê duyệt. Đề một cô vợ xinh đẹp như vậy ở hậu phương, cậu cũng yên tâm đúng không?”
Hàn Lăng Sa đứng đó ngây ngô cười nửa ngày mới trở về chỗ nghĩ của bệnh viện. Ngày hôm nay cô làm việc hăng say hơn bất cứ ai, ngay cả một chị đồng hành cùng cũng nói: “Cô Hàn hôm nay ra ngoài hình như là uống thuốc lắc.”
Tối hôm đó, Hàn Lăng Sa đi theo con đường anh lính lúc sáng đến chỗ ở của Cố Trạch Vũ. Sau khi đi vào, nhìn quanh quất cũng không thấy Cố Trạch Vũ đâu, hỏi những người bên cạnh mới biết, hắn đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ vẫn chưa về.
“Cô là bạn gái Cố Trạch Vũ sao?” bên cạnh có người hỏi cô.
Hàn Lăng Sa không biết giải thích với người khác như thế nào về quan hệ của hai người, chỉ có thể gật đầu loạn xạ. Đối phương cười nhẹ, lộ ra một hàm răng trắng.”Tôi là Tham mưu trưởng của bọn họ, họ Hứa.”
“Hứa Tham mưu trưởng, chào anh.” Hàn Lăng Sa nhìn vai đối phương, thấy không phải nói dối mới lễ phép chào.
“Cô cũng không cần khách sáo, Cố Trạch Vũ có lẽ lát nữa mới về, nếu không ngại thì cô chờ một lát?” Nói xong, không nói gì thêm dẫn Hàn Lăng Sa đi vào trong lều.
Hàn Lăng Sa không từ chối được, ngồi xuống trò chuyện với đối phương, vừa lo lắng chờ Cố Trạch Vũ quay lại.
Khoảng một giờ sau, bên ngoài truyền đến tiếng cười đùa thoải mái, Hàn Lăng Sa vội vàng chạy ra nhìn, quả nhiên Cố Trạch Vũ đã về. Bốn phía xung quanh có mấy cây trúc chen vào. Dưới đất, phía trên vòng mấy dây điện, đến mức bóng đèn treo cao trước mặt căn bản là không có nhiều tác dụng. Nhưng Hàn Lăng Sa chỉ cần liếc mắt đã có thể nhận ra người kia đầu tiên. Nhìn hắn ngày càng gần, tim cô bỗng nhiên đập càng lúc càng nhanh.
“Sao vậy?” Hứa Tham mưu trưởng bên cạnh hỏi.
“Không sao, theo dự báo mấy ngày nay căn bản không có mưa, nước sẽ dần rút đi. Bên kia đã bị phá, nước căn bản sẽ chảy tới đó. Chỉ là chiếc cầu bên kia sợ đã gãy, thôn Lý gia đại khái còn khoảng hơn hai mươi người không sao tới đây được. Ngày mai chúng ta dời những người này đi, căn bản có thể kết thúc công tác.” Cố Trạch Vũ nói xong, tầm mắt lại ngừng trên người Hàn Lăng Sa cách đó không xa.
Hứa Tham mưu trưởng thở ra một hơi, nhìn theo ánh mắt hắn, nhất thời sáng tỏ cười, “Bạn gái cậu đến đây chắc cũng được một giờ rồi, chính tôi chiêu đãi thật tốt, chỉ sợ khiến cô ấy mất hứng, liên lụy đến cậu...” Lại đập đập bả vai Cố Trạch Vũ, tiếp tục nói: “Cô gái này không tệ, tôi biết là quân nhân, bạn gái cũng không dễ dàng, cậu phải biết đường mà quý trọng!”
Cố Trạch Vũ hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Hàn Lăng Sa, không để ý đến các anh em cười ầm, lên giọng nói: “Đi theo anh.”
Hàn Lăng Sa da mặt mỏng, cúi đầu trong tiếng cười giỡn của đám quân nhân, bị hắn kéo đi đến một bên bụi cỏ không người. Cố Trạch Vũ kéo tay cô, đầu tiên là nhìn xung quanh mới cẩn thận nâng mặt cô lên, nhỏ giọng nói: “Suy nghĩ một ngày, nhân dịp giờ không có ai, hôn một cái trước đã.”
Dứt lời, môi hắn đã chạm vào trán cô. Hàn Lăng Sa nhắm mắt hưởng thụ. Môi hắn lần lượt đặt lên mắt cô, mũi cô, sau đó nhẹ nhàng cắn chóp mũi, hô hấp hai người gần gũi, thậm chí có thể cảm nhận hơi nóng của mỗi người chui vào mũi mình. Thoáng chốc Hàn Lăng Sa cảm nhận được môi Cố Trạch Vũ đật lên cô.
Đầu tiên hắn kiên nhẫn dùng đầu lưỡi ve vãn đôi môi xinh đẹp của cô, cho đến khi cô khẽ hé miệng, lưỡi hắn mới trơn trượt vào miệng cô, quấn lấy cô...
Hô hấp Cố Trạch Vũ ngày càng nặng nề, một tay ôm ngang hông cô, một tay cởi áo khoác trắng của cô, men vào bên trong quần áo cô, theo làn da trắng mịn của cô đẩy áo trong. Sau lớp quần áo, hắn nhẹ nhàng bóp. Hàn Lăng Sa kháng nghị, lại bị hắn hôn sâu hơn. Cô chỉ có thể đưa tay đè cái tay làm chuyện xấu của hắn. Hắn bất mãn buông cô ra, hỏi: “Cái đó tới sao?”
“Không phải,: Hàn Lăng Sa đỏ mặt lắc đầu nói, “Nơi này không được, hiện tại cũng không được, bên ngoài có rất nhiều người.”
Cố Trạch Vũ lúc này mới tìm lại được lí trí, ôm cô, chui vào hõm cổ cô, tinh tế mút, hàm hồ nói: “Là anh không tốt, quá manh động... Ngày mai hoàn thành nhiệm vị, anh đi tìm em, được không?”
Hàn Lăng Sa tựa vào ngực hắn, đưa tay đánh. Hắn lại buồn buồn nở nụ cười, “Anh phải đơn độc công tác hai năm rồi. Giờ em đã trở lại, có thể quang minh công khai rồi.” Nói xong lại véo người cô.
Ánh trăng cũng keo kiệt ban cho họ một vùng đất đêm, Cố Trạch Vũ ôm cô gái mình yêu thương đứng ở bên cạnh bụi cỏ, vô cùng thỏa mãn...
Ngày hôm sau, Hàn Lăng Sa chạy đến chỗ ở của các bác sĩ, nói chỉ cần trừ độc sau thiên tai rồi kết thúc công tác, chỉ cần bốn nhân viên y tế ở lại thành phố B. Hàn Lăng Sa suy nghĩ một chút, quyết định đi theo Cố Trạch Vũ. Vì vậy, cô gạt đội mình nói mình đi tìm người nhà ở thành phố B, mấy ngày nữa sẽ tự về. Sau khi nghe dặn dò mấy câu thì rời đi.
Cô đến chỗ ở của Cố Trạch Vũ, vừa đúng có binh sĩ muốn đi qua cầu, cô thuận đường đi theo. Vừa mới xuống xe, Hàn Lăng Sa liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Khoảng hơn năm mươi binh sĩ dùng tay nắm thật chặt phần còn sót lại của một đoạn cầu, hai chân gắt gao kẹp lấy cột đá còn chưa bị sụp ở trên cầu. Từng người bọn họ kề bên nhau, lơ lửng ở giữa con sông tạo thành đoạn ‘cầu người’ để cho cư dân từng người đạp lên thân thể bọn họ mà qua sông.
Dòng nước của con sông phía dưới cuồn cuộn chảy, không cẩn thận té ngã sẽ mất mạng. Để những người đi qua trên lưng vững vàng thêm, bọn họ không thể cử động. Hàn Lăng Sa nhanh chóng nhận ra một người cách mình rất gần chính là Cố Trạch Vũ. Hốc mắt cô phiếm đỏ, vội vàng chạy tới, đứng đó, lẳng lặng nhìn hắn.
“Sao lại khóc?” Cố Trạch Vũ không thể động, chỉ có thể cau mày hỏi.
“Không sao, gió thổi.” Hàn Lăng Sa sợ hắn lo lắng, không dám nói thật, cố làm ra vẻ thoải mái trò chuyện với hắn, muốn làm giảm áp lực cho hắn: “Đợi đến khi anh về, xi nghỉ phép tới thành phố G. Hình như ba em vẫn còn rất giận anh.”
“Vậy thì làm sao bây giờ? Lúc ở trong phòng bệnh, chú Hàn gọi cảnh vệ đánh anh không nhẹ đâu.”
“Không sợ, em bảo vệ anh. Nếu ông ấy còn dám đánh anh, em sẽ ngăn cản. Ai nha, chú Cố hung hăng đâu rồi, đêm đó đánh anh thảm như vậy.”
“Không sợ, đánh anh không phải vì em sao, đợi đến lúc chúng ta đi với nhau, ông ấy cũng sẽ không đánh anh.”
“Chuyện quá khứ anh còn chưa xử lý tốt đâu.”
“Đã xử lý tốt, đã sớm cắt đứt. Hơn nữa, bà xã, có thể đừng lôi chuyện cũ ra được không?”
“Ai là bà xã của anh?”
“Mới vừa rồi khóc nhè chính là bà xã anh.”
Sau khi quần chúng dời đi, nhiệm vụ của bọn họ cũng hoàn thành. Thoát được một nhóm người thích xem kịch hay, Cố Trạch Vũ dùng xe quân dụng đến một khoảng đất trống. Hàn Lăng Sa dĩ nhiên biết trong lòng hắn đang muốn gì, chỉ là ở trên xe hay đi dã ngoại, cô vẫn có chút không buông.
Cố Trạch Vũ đã sớm đưa ra chủ ý đêm nay phải ăn cô, nào chịu dừng lại, đè ép cơ thể cô ở ghế sau xe jeep, tay xé vạt áo của cô. Hắn đưa đôi tay giảo hoạt đi vào, nhưng không trực tiếp chiếm lĩnh, mà là lưu luyến trên bụng cô, một tay trực tiếp mở khóa quần cô, dò xét đi vào.
Hàn Lăng Sa thở gấp, cảm thấy ngón tay hắn đi vào có chút ướt át. Thịt trực tiếp đâm thẳng vào, bên trong đào sâu, xoay một vòng hành hạ cô. Cô bắt đầu thở gấp, tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng đều bị hắn nuốt lấy. Lưỡi hắn trêu chọc cô, ngón tay hắn ở dưới câu dẫn cô cùng hắn phạm tội. Tay hắn có chút lạnh vẽ vài vòng tròn quanh bụng cô, kích thích khiến bụng cô co rụt lại, ngay sau đó cũng co rụt lại.
Hắn ác ý cười nói: “Tiểu yêu, chỗ này của em rất thích ngón tay anh đấy.”
Cô không chịu nổi hắn đùa giỡn như vậy, tự động đưa tay cởi thắt lưng hắn. Khi này tiểu đệ nóng bỏng khổng lồ của Cố Trạch Vũ được phóng thích ra ngoài, cũng không nhịn được nữa, rút ngón tay ra, gạt quần cô, đem chính mình tiến vào.
Hắn nhỏ giọng than thở bên tai cô: “Thật chặt...”
Ánh mắt cô sáng trong, đưa tay leo lên lưng hắn. Hắn tiếp nhận sự mời mọc im lặng của cô, nhanh chóng động thủ... Nơi đó của cô như cái miệng nhỏ nhắn hút hắn vào. Mỗi lần hắn lại di chuyển nhanh hơn, mỗi một lần lại như muốn dội lên làn sóng trong lòng cô... hành hạ ngọt ngào như vậy khiến cho hai người đêm này gần như điên cuồng.
Đêm, lưu luyến. Tình, nồng cháy...
Hàn Lăng Sa nhìn hắn chạy tới, hốc mắt ươn ướt, những gì xung quanh như mờ đi, chỉ còn người đàn ông trước mặt dần trở nên vô cùng chói mắt.
Cố Trạch Vũ giống như không thể tin được, vươn tay sờ mặt cô. Chỉ đến khi cảm giác nhiệt độ từ những đầu ngón tay truyền đến hắn mới dần buông lỏng, cười ôm cô vào lòng.
Mấy ngày mệt mỏi cũng không thể sánh bằng niềm vui sướng lúc này. Mưa vẫn rơi. Tất cả mọi người đều bị đôi nam nữ đang ôm chặt nhau cuốn hút. Thậm chí còn có một vài lính mới nháy mắt với nhau nhìn thủ trưởng của bọn họ cười cười. ‘Thiết huyết nhu tình’, bốn chữ đó vào thời khắc này chính là minh chứng cho bọn họ.
Thiết huyết nhu tình: theo trans thì nghĩa là ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh
Hàn Lăng Sa kéo kéo áo Cố Trạch Vũ, hơi ngượng ngùng nói: “Cố Trạch Vũ, thật sự có rất nhiều người đang nhìn đấy.”
“Anh biết.” Khóe miệng Cố Trạch Vũ kéo lên như một đường cong, “Để bọn họ nhìn, anh ôm người phụ nữ của mình thì sao? Lại không phạm pháp!”
Hàn Lăng Sa nhìn hắn, cười mắng: “Thật không biết xấu hổ!”
“Có thể ôm em, còn sợ cái đó sao?” Cố Trạch Vũ nói xong, tay càng ôm chặt hơn.
Hàn Lăng Sa đột nhiên phát hiện ra cái gì, dùng sức đẩy hắn, “Anh buông ra, anh sắp kết hôn, còn trước mặt mọi người ôm em như vậy, nếu như có người kiện em phá chuyện hỉ trong quân dội thì làm thế nào?”
Cố Trạch Vũ không hiểu, lưu luyến buông cô: “Kết hôn? Anh chưa bao giờ nói anh sắp kết hôn??”
“Không phải Lâm Tiếu nói...” Hàn Lăng Sa lập tức ngừng lại, đột nhiên hiểu ra, cô gái này chơi cô một vố cơ đấy. Lúc đầu nghe cô ấy nói, cô đau lòng, căn bản không nghĩ tới lời của cô ấy. Giờ này nghĩ lại, sau khi Lâm Tiếu tốt nghiệp cũng không đi Bắc Kinh, mà Cố Trạch Vũ ở trong quân đội, căn bản không có kì nghỉ dài, hai người trước kia cũng chỉ từng gặp nhau qua mình mà thôi. Quan hệ như vậy, hai người làm sao ở chung một chỗ được cơ chứ?
Cố Trạch Vũ nhìn thấy ánh mắt Hàn Lăng Sa còn rất nghi hoặc, chỉ là phía sau có người thúc giục. Hắn phải đi cấp cứu tiếp. Cúi đầu, cọ cọ khuôn mặt mình vào cô, hơi đau lòng nói: “Ở chỗ này rất loạn, cũng rất nguy hiểm, em vào trong đợi anh, chờ anh hoàn thành nhiệm vụ bên kia rồi nói.”
Hàn Lăng Sa nghe hắn nói hai chữ “Nhiệm vụ” mới nhớ ra mình cũng có nhiệm vụ, vội vàng giải thích: “Em đi theo bệnh viện làm tình nguyện viên, em cũng phải quay lại rồi. Tôi nay em tới tìm anh, được không?”
Cố Trạch Vũ thâm tình nhìn cô gái trước mặt, gật đầu một cái, đi mấy bước lại quay lại, thấy Hàn Lăng Sa còn đứng tại chỗ nhìn mình, cúi đầu, hôn nhẹ vào khóe môi cô, giọng hắn vì tiêu hao thể lực trong thời gian dài nên có chút khàn khàn, nhưng giọng nói cũng tràn đầy kiêu ngạo: “Sa Sa của anh rốt cuộc cũng đã trưởng thành.... Phải chú ý an toàn, có biết không?”
Hàn Lăng Sa thấy dân chúng bốn phía đang nhìn bọn họ cười, cảm giác mặt mình cũng nóng lên: “Biết rồi, anh cũng phải chú ý an toàn.”
Cố Trạch Vũ cười đi cùng một đám binh lính. Hàn Lăng Sa đứng ở đó hình như nghe được một người trong bọn cười mắng Cố Trạch Vũ: “Tiểu tử cậu lấy được người vợ hiền thục như vậy, đúng là có tiền đồ! Chờ lần này về, nhanh chóng báo cáo, tôi sẽ sớm phê duyệt. Đề một cô vợ xinh đẹp như vậy ở hậu phương, cậu cũng yên tâm đúng không?”
Hàn Lăng Sa đứng đó ngây ngô cười nửa ngày mới trở về chỗ nghĩ của bệnh viện. Ngày hôm nay cô làm việc hăng say hơn bất cứ ai, ngay cả một chị đồng hành cùng cũng nói: “Cô Hàn hôm nay ra ngoài hình như là uống thuốc lắc.”
Tối hôm đó, Hàn Lăng Sa đi theo con đường anh lính lúc sáng đến chỗ ở của Cố Trạch Vũ. Sau khi đi vào, nhìn quanh quất cũng không thấy Cố Trạch Vũ đâu, hỏi những người bên cạnh mới biết, hắn đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ vẫn chưa về.
“Cô là bạn gái Cố Trạch Vũ sao?” bên cạnh có người hỏi cô.
Hàn Lăng Sa không biết giải thích với người khác như thế nào về quan hệ của hai người, chỉ có thể gật đầu loạn xạ. Đối phương cười nhẹ, lộ ra một hàm răng trắng.”Tôi là Tham mưu trưởng của bọn họ, họ Hứa.”
“Hứa Tham mưu trưởng, chào anh.” Hàn Lăng Sa nhìn vai đối phương, thấy không phải nói dối mới lễ phép chào.
“Cô cũng không cần khách sáo, Cố Trạch Vũ có lẽ lát nữa mới về, nếu không ngại thì cô chờ một lát?” Nói xong, không nói gì thêm dẫn Hàn Lăng Sa đi vào trong lều.
Hàn Lăng Sa không từ chối được, ngồi xuống trò chuyện với đối phương, vừa lo lắng chờ Cố Trạch Vũ quay lại.
Khoảng một giờ sau, bên ngoài truyền đến tiếng cười đùa thoải mái, Hàn Lăng Sa vội vàng chạy ra nhìn, quả nhiên Cố Trạch Vũ đã về. Bốn phía xung quanh có mấy cây trúc chen vào. Dưới đất, phía trên vòng mấy dây điện, đến mức bóng đèn treo cao trước mặt căn bản là không có nhiều tác dụng. Nhưng Hàn Lăng Sa chỉ cần liếc mắt đã có thể nhận ra người kia đầu tiên. Nhìn hắn ngày càng gần, tim cô bỗng nhiên đập càng lúc càng nhanh.
“Sao vậy?” Hứa Tham mưu trưởng bên cạnh hỏi.
“Không sao, theo dự báo mấy ngày nay căn bản không có mưa, nước sẽ dần rút đi. Bên kia đã bị phá, nước căn bản sẽ chảy tới đó. Chỉ là chiếc cầu bên kia sợ đã gãy, thôn Lý gia đại khái còn khoảng hơn hai mươi người không sao tới đây được. Ngày mai chúng ta dời những người này đi, căn bản có thể kết thúc công tác.” Cố Trạch Vũ nói xong, tầm mắt lại ngừng trên người Hàn Lăng Sa cách đó không xa.
Hứa Tham mưu trưởng thở ra một hơi, nhìn theo ánh mắt hắn, nhất thời sáng tỏ cười, “Bạn gái cậu đến đây chắc cũng được một giờ rồi, chính tôi chiêu đãi thật tốt, chỉ sợ khiến cô ấy mất hứng, liên lụy đến cậu...” Lại đập đập bả vai Cố Trạch Vũ, tiếp tục nói: “Cô gái này không tệ, tôi biết là quân nhân, bạn gái cũng không dễ dàng, cậu phải biết đường mà quý trọng!”
Cố Trạch Vũ hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Hàn Lăng Sa, không để ý đến các anh em cười ầm, lên giọng nói: “Đi theo anh.”
Hàn Lăng Sa da mặt mỏng, cúi đầu trong tiếng cười giỡn của đám quân nhân, bị hắn kéo đi đến một bên bụi cỏ không người. Cố Trạch Vũ kéo tay cô, đầu tiên là nhìn xung quanh mới cẩn thận nâng mặt cô lên, nhỏ giọng nói: “Suy nghĩ một ngày, nhân dịp giờ không có ai, hôn một cái trước đã.”
Dứt lời, môi hắn đã chạm vào trán cô. Hàn Lăng Sa nhắm mắt hưởng thụ. Môi hắn lần lượt đặt lên mắt cô, mũi cô, sau đó nhẹ nhàng cắn chóp mũi, hô hấp hai người gần gũi, thậm chí có thể cảm nhận hơi nóng của mỗi người chui vào mũi mình. Thoáng chốc Hàn Lăng Sa cảm nhận được môi Cố Trạch Vũ đật lên cô.
Đầu tiên hắn kiên nhẫn dùng đầu lưỡi ve vãn đôi môi xinh đẹp của cô, cho đến khi cô khẽ hé miệng, lưỡi hắn mới trơn trượt vào miệng cô, quấn lấy cô...
Hô hấp Cố Trạch Vũ ngày càng nặng nề, một tay ôm ngang hông cô, một tay cởi áo khoác trắng của cô, men vào bên trong quần áo cô, theo làn da trắng mịn của cô đẩy áo trong. Sau lớp quần áo, hắn nhẹ nhàng bóp. Hàn Lăng Sa kháng nghị, lại bị hắn hôn sâu hơn. Cô chỉ có thể đưa tay đè cái tay làm chuyện xấu của hắn. Hắn bất mãn buông cô ra, hỏi: “Cái đó tới sao?”
“Không phải,: Hàn Lăng Sa đỏ mặt lắc đầu nói, “Nơi này không được, hiện tại cũng không được, bên ngoài có rất nhiều người.”
Cố Trạch Vũ lúc này mới tìm lại được lí trí, ôm cô, chui vào hõm cổ cô, tinh tế mút, hàm hồ nói: “Là anh không tốt, quá manh động... Ngày mai hoàn thành nhiệm vị, anh đi tìm em, được không?”
Hàn Lăng Sa tựa vào ngực hắn, đưa tay đánh. Hắn lại buồn buồn nở nụ cười, “Anh phải đơn độc công tác hai năm rồi. Giờ em đã trở lại, có thể quang minh công khai rồi.” Nói xong lại véo người cô.
Ánh trăng cũng keo kiệt ban cho họ một vùng đất đêm, Cố Trạch Vũ ôm cô gái mình yêu thương đứng ở bên cạnh bụi cỏ, vô cùng thỏa mãn...
Ngày hôm sau, Hàn Lăng Sa chạy đến chỗ ở của các bác sĩ, nói chỉ cần trừ độc sau thiên tai rồi kết thúc công tác, chỉ cần bốn nhân viên y tế ở lại thành phố B. Hàn Lăng Sa suy nghĩ một chút, quyết định đi theo Cố Trạch Vũ. Vì vậy, cô gạt đội mình nói mình đi tìm người nhà ở thành phố B, mấy ngày nữa sẽ tự về. Sau khi nghe dặn dò mấy câu thì rời đi.
Cô đến chỗ ở của Cố Trạch Vũ, vừa đúng có binh sĩ muốn đi qua cầu, cô thuận đường đi theo. Vừa mới xuống xe, Hàn Lăng Sa liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Khoảng hơn năm mươi binh sĩ dùng tay nắm thật chặt phần còn sót lại của một đoạn cầu, hai chân gắt gao kẹp lấy cột đá còn chưa bị sụp ở trên cầu. Từng người bọn họ kề bên nhau, lơ lửng ở giữa con sông tạo thành đoạn ‘cầu người’ để cho cư dân từng người đạp lên thân thể bọn họ mà qua sông.
Dòng nước của con sông phía dưới cuồn cuộn chảy, không cẩn thận té ngã sẽ mất mạng. Để những người đi qua trên lưng vững vàng thêm, bọn họ không thể cử động. Hàn Lăng Sa nhanh chóng nhận ra một người cách mình rất gần chính là Cố Trạch Vũ. Hốc mắt cô phiếm đỏ, vội vàng chạy tới, đứng đó, lẳng lặng nhìn hắn.
“Sao lại khóc?” Cố Trạch Vũ không thể động, chỉ có thể cau mày hỏi.
“Không sao, gió thổi.” Hàn Lăng Sa sợ hắn lo lắng, không dám nói thật, cố làm ra vẻ thoải mái trò chuyện với hắn, muốn làm giảm áp lực cho hắn: “Đợi đến khi anh về, xi nghỉ phép tới thành phố G. Hình như ba em vẫn còn rất giận anh.”
“Vậy thì làm sao bây giờ? Lúc ở trong phòng bệnh, chú Hàn gọi cảnh vệ đánh anh không nhẹ đâu.”
“Không sợ, em bảo vệ anh. Nếu ông ấy còn dám đánh anh, em sẽ ngăn cản. Ai nha, chú Cố hung hăng đâu rồi, đêm đó đánh anh thảm như vậy.”
“Không sợ, đánh anh không phải vì em sao, đợi đến lúc chúng ta đi với nhau, ông ấy cũng sẽ không đánh anh.”
“Chuyện quá khứ anh còn chưa xử lý tốt đâu.”
“Đã xử lý tốt, đã sớm cắt đứt. Hơn nữa, bà xã, có thể đừng lôi chuyện cũ ra được không?”
“Ai là bà xã của anh?”
“Mới vừa rồi khóc nhè chính là bà xã anh.”
Sau khi quần chúng dời đi, nhiệm vụ của bọn họ cũng hoàn thành. Thoát được một nhóm người thích xem kịch hay, Cố Trạch Vũ dùng xe quân dụng đến một khoảng đất trống. Hàn Lăng Sa dĩ nhiên biết trong lòng hắn đang muốn gì, chỉ là ở trên xe hay đi dã ngoại, cô vẫn có chút không buông.
Cố Trạch Vũ đã sớm đưa ra chủ ý đêm nay phải ăn cô, nào chịu dừng lại, đè ép cơ thể cô ở ghế sau xe jeep, tay xé vạt áo của cô. Hắn đưa đôi tay giảo hoạt đi vào, nhưng không trực tiếp chiếm lĩnh, mà là lưu luyến trên bụng cô, một tay trực tiếp mở khóa quần cô, dò xét đi vào.
Hàn Lăng Sa thở gấp, cảm thấy ngón tay hắn đi vào có chút ướt át. Thịt trực tiếp đâm thẳng vào, bên trong đào sâu, xoay một vòng hành hạ cô. Cô bắt đầu thở gấp, tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng đều bị hắn nuốt lấy. Lưỡi hắn trêu chọc cô, ngón tay hắn ở dưới câu dẫn cô cùng hắn phạm tội. Tay hắn có chút lạnh vẽ vài vòng tròn quanh bụng cô, kích thích khiến bụng cô co rụt lại, ngay sau đó cũng co rụt lại.
Hắn ác ý cười nói: “Tiểu yêu, chỗ này của em rất thích ngón tay anh đấy.”
Cô không chịu nổi hắn đùa giỡn như vậy, tự động đưa tay cởi thắt lưng hắn. Khi này tiểu đệ nóng bỏng khổng lồ của Cố Trạch Vũ được phóng thích ra ngoài, cũng không nhịn được nữa, rút ngón tay ra, gạt quần cô, đem chính mình tiến vào.
Hắn nhỏ giọng than thở bên tai cô: “Thật chặt...”
Ánh mắt cô sáng trong, đưa tay leo lên lưng hắn. Hắn tiếp nhận sự mời mọc im lặng của cô, nhanh chóng động thủ... Nơi đó của cô như cái miệng nhỏ nhắn hút hắn vào. Mỗi lần hắn lại di chuyển nhanh hơn, mỗi một lần lại như muốn dội lên làn sóng trong lòng cô... hành hạ ngọt ngào như vậy khiến cho hai người đêm này gần như điên cuồng.
Đêm, lưu luyến. Tình, nồng cháy...
Tác giả :
Bát Trà Hương