Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!
Chương 45: Thật xin lỗi
edit: socfsk
“Hàn Lăng Sa, anh không đồng ý!” CốTrạch Vũ chưa bao giờ tức giận đến mức này, giọng như gào thét, “Anh hiểu chuyện tình cảm em không thể dễ dàng tiếp nhận, anh cũng không hy vọng em nhất thời có thể bỏ qua mọi chuyện và tha thứ cho anh. Nhưng ngay cả một cơ hội em cũng không cho anh… sao anh có thể chứng mình cho em thấy là anh đã thay đổi? Em giận anh cũng được, em hận anh càng tốt, là anh đáng đời. Nhưng chuyện chia tay, anh không đồng ý!”
“Tôi không hỏi ý kiến anh. Tôi chỉ báo cho anh biết mà thôi!”
“Rút lại lời đó đi, cái gì anh cũng sẽ không nói!” CốTrạch Vũ đứng bên ngoài phòng nghỉ, “Anh không thể buông tay được!”
“Anh cút đi!” Hàn Lăng Sa đẩy hắn ra ngoài cửa, đóng rầm cửa lại, xoay người lại, ngồi trên mép giường khóc lớn.
Cố phu nhân đang ở phòng bếp nghe thấy tiếng động, vội vàng đi lên lầu, thấy CốTrạch Vũ im lặng đứng trên hành lang hút thuốc. Bà nhíu mày, kéo người kia vào trong thư phòng, “Con nói cho mẹ biết, cả ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ… con đang rất chán nản, mẹ không cần hỏi nữa!” CốTrạch Vũ vò vò mái tóc ngắn, “Hiện tại tâm trạng con cũng không được tốt, không muốn nói chuyện. Cô ấy khóc rất khổ sở, mẹ đi xem cô ấy thế nào rồi.”
“Tiểu tử thối, ban đầu là ai gọi điện thoại cho mẹ thề thốt nói không thể sống nổi nếu thiếu con bé hả? Chỉ mới nửa năm, không phải con đã đổi ý rồi chứ? Mẹ nói cho con biết, CốTrạch Vũ, lần này mẹ và ông bà nội con, cả ba con nữa, đều đã quyết định chỉ chấp nhận cô con gái này bước qua cửa Cố gia nhà mình thôi. Con còn tái diễn lỗi lầm quá khứ, ba con đánh chết con, mẹ cũng sẽ không ngăn cản đâu!”
Trong lòng CốTrạch Vũ vừa sợ vừa phiền não, rối bời, đứng ngồi không yên, đi đi lại lại mấy vòng quanh bàn mới bất đắc dĩ cười: “Lần này có lẽ ba mẹ sẽ không cần đứa con trai này rồi.”
Cố phu nhân lúc đầu không phản ứng kịp:” Ý gì?”
“Lúc vừa về, chỗ mẹ gặp bọn con, bọn con đã gặp con bé nhà họ Trương. Cô ấy nói chuyện với con bé thì lộ ra chuyện đứa bé… Hiện tại cô ấy muốn chia tay… Mẹ, con không còn cách nào khác. Nhìn thấy cô ấy khóc, con còn đau lòng hơn. Hiện tại con muốn giúp cô ấy, cô ấy lại nghĩ con dơ bẩn, con còn có thể làm gì? !”
Cố phu nhân bây giờ mới ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, chỉ tiếc không rèn sắt lúc nóng. Bà vung tay đánh vào gáy CốTrạch Vũ: “Bây giờ con mới hối hận sao? Lúc đầu còn làm ra chuyện gì? ! Con sau lưng mẹ làm cho con nhà người ta có bầu, con làm gì với đứa bé? Năm đó con cùng cô gái đó làm loạn, không phải coi lời của ba và mẹ như gió thoảng bên tai sao? Hiện tại đã biết lo lắng rồi à? Đúng là đáng đời! Đứng trên góc độ của một người phụ nữ, mẹ cảm thấy người ta nói chia tay với con đã là nhân từ lắm rồi!”
“Mẹ… Năm đó con làm loạn là vì sao cơ chứ, không phải mẹ cũng biết. Lúc đó em gái con đã đi rồi…”
“Em gái con đi, trong chúng ta không ai không đau khổ hả? Có ai hư hỏng giống con không?” Cố phu nhân biết bây giờ hối hận cũng không ích gì, “Vậy giờ con tính sao?”
“Dù sao con cũng không đồng ý chia tay!”
“Mẹ nói con biết, chuyện như vậy mẹ cũng không giúp gì cho con được… Chuyện con gây ra thì tự mình giải quyết đi!” Cố phu nhân đi ta ngoài cửa vừa mắng, “Sao mẹ lại sinh ra một đứa như con chứ!”
Hàn Lăng Sa vẫn ngồi trong phòng khóc, lấy điện thoại di động trong túi muốn gọi điện cho Hàn Hành Viễn, phím gọi đã hiện nhưng vẫn chưa gọi. Lúc đầu, cô tự tin nói với ba chỉ có CốTrạch Vũ mới có thể cho cô hạnh phúc. Thì ra niềm hạnh phúc như vậy chỉ là một lớp bọc do hắn tạo nên, vừa đụng vào là bể ngay…
“Tiểu công chúa, cô có thể vào không?”
Hàn Lăng Sa vội vàng lau nước mắt, mở cửa phòng để Cố phu nhân đi vào, “Cô..”
“Chuyện như vậy, Cố Trạch Vũ đã nói cho cô biết. Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của nó, chuyện này cô sẽ không bao che.” Cố phu nhân đóng cửa lại, kéo cô ngồi xuống giường, “Hiện tại cô chỉ có một đứa con trai, nó cố gắng học hành giỏi giang, cô nhìn cũng rất vui mừng. Chuyện của em gái nó năm đó, chúng ta cũng biết nó chịu biết bao đả kích. Cũng phải trách cô năm đó nếu không quá sơ suất cũng sẽ không để chuyện đó xảy ra. Nó say rượu, chơi đùa với phụ nữ… Tất cả mọi chuyện lúc chúng ta biết cũng đã muộn. Cho đến khi ba nó đưa nó vào trường quân đội, chúng ta mới biết chuyện của con gái Trương gia. Khi đó, ba nó giận đến mức có thể chết đi, nhảy vào trường quân đội đánh nó gần chết. Sau khi hai nhà dứt khoát thương lượng mới đưa ra quyết định, chờ khi Cố Trạch Vũ tốt nghiệp trường quân đội, hai người lập tức kết hôn. Kết quả là nó sống chết không chịu, ba nó giận đến mức đánh nó cả đêm, đánh đến mức hộc máu…”
Hàn Lăng Sa dĩ nhiên hiểu mục đích Cố phu nhân khi nói những lời này với cô, nhưng cô cũng rất khó tiếp nhận. Trải qua nhiều chuyện tới nay, cô chỉ muốn có một gia đình bình thường, sống một cuộc sống đơn giản. Đây là hi vọng lớn nhất của ba mẹ ruột cô. Nhưng Cố Trạch Vũ đã từng là tất cả hi vọng của cô cũng đã đổ ngã, cuối cùng cô mới hiểu, thứ mình muốn, hắn không thể cho cô được…
“Cô à, thật xin lỗi. Đến bây giờ cháu mới hiểu được, thứ cháu cần là hạnh phúc, Cố Trạch Vũ không cho cháu được…”
Cố phu nhân cũng hiểu nỗi đau trong lòng cô, bình tĩnh mà xem xét, nếu như người đàn ông của mình cũng qua lại phóng túng như vậy, bà sợ rằng còn không làm được như Hàn Lăng Sa. Nhưng bây giờ là con trai bà, làm sao bà có thể nỡ lòng nào để nó tiếp tục đau khổ như vậy?
“Có thể con sẽ cho rằng cô ích kỷ. Nhưng trong thiên hạ, không người mẹ nào là không hi vọng con mình hạnh phúc. Cô hi vọng con có thể rút lại quyết định chia tay rồi suy nghĩ thật kĩ về chuyện này.”
Cố phu nhân nói xong cũng đi ra ngoài, để lại Hàn Lăng Sa ngẩn người ngồi đó.
Lúc ăn tối, Cố Trạch Vũ ân cần gắp thức ăn cho Hàn Lăng Sa, cô lại ngồi yên trên ghế không nhúc nhích. Cố Trạch Vũ nhìn ánh mắt nghi ngờ của bà nội, dằn lòng dụ dỗ, “Thế nào? Dù thế nào đi nữa cũng nên ăn chút gì đó đã, bụng đói lấy đâu ra sức để giận anh?”
“Cô,” Hàn Lăng Sa không nhìn Cố Trạch Vũ bên cạnh, ngẩng đầu nhìn về phía Cố phu nhân, “Có thể thay cho cháu bát đũa khác không? Anh ta đã động vào, cháu sợ bẩn.”
Một câu nói ra, Cố Trạch Vũ không thể làm gì ngoài việc rút tay gắp thức ăn, Cố thiếu đặt đũa xuống, hỏi Cố Trạch Vũ: “Trạch Vũ, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Ba, không có chuyện gì. Vừa rồi con quên rửa tay, con lập tức đi rửa ngay đây.” Cố Trạch Vũ nói xong liền đứng lên, chuẩn bị đi tới phòng vệ sinh.
“Không cần rửa,” Hàn Lăng Sa cũng đứng lên, “Dơ bẩn chính là dơ bẩn, rửa thế nào cũng không sạch được… Ông, bà, cô, chú, lần này là cháu đã quấy rầy cả nhà. Cám ơn mọi người đã khoản đãi. Sáng sớm ngày mai cháu sẽ quay lại thành phố G. Cháu về phòng nghỉ ngơi trước.”
Giọng kiên định, không chút tình cảm nào, trong mắt có vài giọt nước nhưng mười ngón tay nắm chặt lấy lòng bàn tay, bóng lưng cô quạnh mà kiên quyết.
“Trạch vũ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hình như con bé có vẻ không vui?” ông nội Cố bất mãn hỏi.
Cố Trạch Vũ không biết trả lời như thế nào, lúng túng đứng đó, lại chán nản ngồi xuống, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt :”Ông nội, không thể trách cô ấy. Chuyện như vậy là lỗi của cháu, là cháu xử lý không tốt, chọc cho cô ấy tức giận.”
“Con bé là người thế nào, dĩ nhiên là ta biết!” Cố Thiếu tướng mạnh mẽ vỗ bàn cơm, “Không phải lỗi của con, chẳng lẽ là lỗi của con bé sao? ! Nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cố phu nhân nhìn con trai, rồi lại nhìn chồng, hai bên giằng co nhau, bà bất đắc dĩ thở dài, nói: “Tiểu công chúa biết chuyện quá khứ của nó.”
“trạch vũ, con… làm sao con cứ không ra gì như vậy!” Ông nội Cố dùng gậy chọc chọc vào chân Cố Trạch Vũ, “Lúc ấy ông hỏi con, không phải con nói đã xử lý tốt rồi sao? Đây chính là kết quả mà con xử lý à? Người ta là con gái lá ngọc cành vàng, từ nhỏ đẫ được cha mẹ nâng trên tay, nuông chiều, sao có thể chịu đựng được chứ? Ai…”
Cố thiếu không nói hai lời, đi vòng qua bên cạnh Cố Trạch Vũ, kéo người từ trên ghế ra phòng khách, đá đầu gối Cố Trạch Vũ. Cố Trạch Vũ không đứng đúng trọng tâm, lập tức quỳ rạp xuống nền phòng khách. Cố thiếu xoay người đi ra ban công chỗ trồng hoa cỏ rút ra một que gỗ lớn bằng hai ngón tay, đánh lên người Cố Trạch Vũ.
Cố Trạch Vũ không nói lời nào, lần này thực sự là lỗi của mình, không thể làm gì ngoài cắn răng nhịn kêu la. Ông nội Cố mặc dù đau lòng, cũng không có cách nào khác. Gậy vàng tạo ra người tốt, là ông giao cho con trai mình. Cố phun nhân thực cũng không làm được gì, đứng một bên nhìn, cũng không tiến lên ngăn cản. Chỉ có bà nội Cố nhìn đi nhìn lại, thực sự là quất lên lưng cháu nội mình, có cái lại bay thẳng lên mặt. Gậy gỗ vừa rời đi, má trái xuất hiện một vệt máu thật dài, đen nhánh, nhìn rất dọa người.
“Không nên đánh, có chuyện gì từ từ nói được không, làm gì mà đánh đến mức như vậy?”
“Mẹ, mẹ mặc kệ đi. Người không có tiền đồ như vậy không bằng cứ đánh chết đi!”
“Hiểu Đình, con mau đi gọi con bé xuống. Nếu con bé không xuống, Trạch Vũ sẽ bị ba nó đánh chết mất!”
“Mẹ, bây giờ anh ấy đang nổi nóng, con nếu gọi con bé xuống, không chừng còn bị anh ấy đánh luôn.”
Bà nội Cố hiểu rõ những chuyện quá khứ mà cháu bà gây ra, lập tức thấy người trong nhà không người nào đứng ra ngăn cản, cũng đành phải quay về phòng, lén lau nước mắt.
Hàn Lăng Sa không phải không nghe được tiếng động dưới lầu. Nói cô không đau lòng là giả. Cô chỉ nghĩ rằng, gặp phải chuyện thế này của Cố Trạch Vũ, nếu cô mềm lòng một lần, nhất định sẽ có lần thứ hai. Có những chuyện vừa phát hiện ra dấu hiệu, tốt nhất nên cắt đứt gọn ghẽ, không suy nghĩ đến nữa.
Cố Thiếu tướng thấy Cố Trạch Vũ nằm ở chỗ này, cau mày nhắm mắt khổ sở, vẫn không nguôi giận, khóa cửa nói với cả nhà: “Nếu ai mở cửa cho nó cũng sẽ bị nhốt vào đó luôn!” nói xong, hùng hùng hổ hổ đi vào thư phòng.
Cố phu nhân đi vào phòng bếp dọn bàn, đem hâm nóng vài món, chia làm mấy phần, một phần bưng lên phòng ông nội Cố, một phần bưng lên phòng Hàn Lăng Sa.
Lúc gõ cửa đi vào, Hàn Lăng Sa đang dọn đồ. Thấy bà đi vào, cô buông thứ gì đó trong tay, đỏ mắt gọi một tiếng “Cô.”
“Ăn chút gì đi đã, hôm nay ngồi máy bay lâu như vậy, cũng mệt rồi, nói phải đi ngay nhưng ngày mai dọn cũng được.”
“Không sao, cháu cũng không đói bụng.”
“Cố Trạch Vũ vừa rồi bị ba nó đánh đến mức đứng cũng không vững, lúc này còn bị nhốt ngoài cửa.” Cố phu nhân buông đĩa xuống, đi tới cửa còn nói: “Trời bên ngoài lạnh như vậy, ở một đêm ta cũng không yên tâm. Nhưng ba nó cũng không cho phép chúng ta mở cửa, nhưng cũng không hạn chế cháu. Cháu giúp cô đưa cho nó một bộ quần áo có được không?”
Hàn Lăng Sa nhìn sương đọng thành nước trên cửa sổ, cắn môi gật đầu một cái. Lúc nhận lấy áo khoác rồi đi xuống lầu mở cửa, Hàn Lăng Sa đã nhìn thấy Cố Trạch Vũ đang ngồi trên bậc thang trước cửa nhìn xa xăm. Nhận thấy có động tĩnh sau lưng, Cố Trạch Vũ chợt quay đầu lại. Nhờ có ánh trăng, Hàn Lăng Sa rốt cuộc còn nhìn thấy vệt máu trên mặt hắn, trong lòng có chút đau lòng, lại lần nữa nhắc nhở mình, không thể mềm lòng…
Tháng một ở Bắc Kinh, gió lớn, rất lạnh. Vừa rồi lúc Cố Trạch Vũ bị kéo đi, chỉ mặc chỉ một chiếc áo sơ mi, lúc này liên tục run rẩy vì lạnh, im lặng nhận lấy áo khoác trong tay Hàn Lăng Sa, đầu ngón tay càng run thêm.
Cố Trạch Vũ thấy đôi mắt sưng đỏ vì khóc của cô, lồng ngực phập phồng, cố gắng mấp máy đôi môi, nhưng chỉ có thể cúi đầu nói ra ba chữ: “Thật xin lỗi…”
Thật xin lỗi, cuối cùng vẫn để cho em khóc, vẫn là để cho em khổ sở rồi…
“Hàn Lăng Sa, anh không đồng ý!” CốTrạch Vũ chưa bao giờ tức giận đến mức này, giọng như gào thét, “Anh hiểu chuyện tình cảm em không thể dễ dàng tiếp nhận, anh cũng không hy vọng em nhất thời có thể bỏ qua mọi chuyện và tha thứ cho anh. Nhưng ngay cả một cơ hội em cũng không cho anh… sao anh có thể chứng mình cho em thấy là anh đã thay đổi? Em giận anh cũng được, em hận anh càng tốt, là anh đáng đời. Nhưng chuyện chia tay, anh không đồng ý!”
“Tôi không hỏi ý kiến anh. Tôi chỉ báo cho anh biết mà thôi!”
“Rút lại lời đó đi, cái gì anh cũng sẽ không nói!” CốTrạch Vũ đứng bên ngoài phòng nghỉ, “Anh không thể buông tay được!”
“Anh cút đi!” Hàn Lăng Sa đẩy hắn ra ngoài cửa, đóng rầm cửa lại, xoay người lại, ngồi trên mép giường khóc lớn.
Cố phu nhân đang ở phòng bếp nghe thấy tiếng động, vội vàng đi lên lầu, thấy CốTrạch Vũ im lặng đứng trên hành lang hút thuốc. Bà nhíu mày, kéo người kia vào trong thư phòng, “Con nói cho mẹ biết, cả ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ… con đang rất chán nản, mẹ không cần hỏi nữa!” CốTrạch Vũ vò vò mái tóc ngắn, “Hiện tại tâm trạng con cũng không được tốt, không muốn nói chuyện. Cô ấy khóc rất khổ sở, mẹ đi xem cô ấy thế nào rồi.”
“Tiểu tử thối, ban đầu là ai gọi điện thoại cho mẹ thề thốt nói không thể sống nổi nếu thiếu con bé hả? Chỉ mới nửa năm, không phải con đã đổi ý rồi chứ? Mẹ nói cho con biết, CốTrạch Vũ, lần này mẹ và ông bà nội con, cả ba con nữa, đều đã quyết định chỉ chấp nhận cô con gái này bước qua cửa Cố gia nhà mình thôi. Con còn tái diễn lỗi lầm quá khứ, ba con đánh chết con, mẹ cũng sẽ không ngăn cản đâu!”
Trong lòng CốTrạch Vũ vừa sợ vừa phiền não, rối bời, đứng ngồi không yên, đi đi lại lại mấy vòng quanh bàn mới bất đắc dĩ cười: “Lần này có lẽ ba mẹ sẽ không cần đứa con trai này rồi.”
Cố phu nhân lúc đầu không phản ứng kịp:” Ý gì?”
“Lúc vừa về, chỗ mẹ gặp bọn con, bọn con đã gặp con bé nhà họ Trương. Cô ấy nói chuyện với con bé thì lộ ra chuyện đứa bé… Hiện tại cô ấy muốn chia tay… Mẹ, con không còn cách nào khác. Nhìn thấy cô ấy khóc, con còn đau lòng hơn. Hiện tại con muốn giúp cô ấy, cô ấy lại nghĩ con dơ bẩn, con còn có thể làm gì? !”
Cố phu nhân bây giờ mới ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, chỉ tiếc không rèn sắt lúc nóng. Bà vung tay đánh vào gáy CốTrạch Vũ: “Bây giờ con mới hối hận sao? Lúc đầu còn làm ra chuyện gì? ! Con sau lưng mẹ làm cho con nhà người ta có bầu, con làm gì với đứa bé? Năm đó con cùng cô gái đó làm loạn, không phải coi lời của ba và mẹ như gió thoảng bên tai sao? Hiện tại đã biết lo lắng rồi à? Đúng là đáng đời! Đứng trên góc độ của một người phụ nữ, mẹ cảm thấy người ta nói chia tay với con đã là nhân từ lắm rồi!”
“Mẹ… Năm đó con làm loạn là vì sao cơ chứ, không phải mẹ cũng biết. Lúc đó em gái con đã đi rồi…”
“Em gái con đi, trong chúng ta không ai không đau khổ hả? Có ai hư hỏng giống con không?” Cố phu nhân biết bây giờ hối hận cũng không ích gì, “Vậy giờ con tính sao?”
“Dù sao con cũng không đồng ý chia tay!”
“Mẹ nói con biết, chuyện như vậy mẹ cũng không giúp gì cho con được… Chuyện con gây ra thì tự mình giải quyết đi!” Cố phu nhân đi ta ngoài cửa vừa mắng, “Sao mẹ lại sinh ra một đứa như con chứ!”
Hàn Lăng Sa vẫn ngồi trong phòng khóc, lấy điện thoại di động trong túi muốn gọi điện cho Hàn Hành Viễn, phím gọi đã hiện nhưng vẫn chưa gọi. Lúc đầu, cô tự tin nói với ba chỉ có CốTrạch Vũ mới có thể cho cô hạnh phúc. Thì ra niềm hạnh phúc như vậy chỉ là một lớp bọc do hắn tạo nên, vừa đụng vào là bể ngay…
“Tiểu công chúa, cô có thể vào không?”
Hàn Lăng Sa vội vàng lau nước mắt, mở cửa phòng để Cố phu nhân đi vào, “Cô..”
“Chuyện như vậy, Cố Trạch Vũ đã nói cho cô biết. Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của nó, chuyện này cô sẽ không bao che.” Cố phu nhân đóng cửa lại, kéo cô ngồi xuống giường, “Hiện tại cô chỉ có một đứa con trai, nó cố gắng học hành giỏi giang, cô nhìn cũng rất vui mừng. Chuyện của em gái nó năm đó, chúng ta cũng biết nó chịu biết bao đả kích. Cũng phải trách cô năm đó nếu không quá sơ suất cũng sẽ không để chuyện đó xảy ra. Nó say rượu, chơi đùa với phụ nữ… Tất cả mọi chuyện lúc chúng ta biết cũng đã muộn. Cho đến khi ba nó đưa nó vào trường quân đội, chúng ta mới biết chuyện của con gái Trương gia. Khi đó, ba nó giận đến mức có thể chết đi, nhảy vào trường quân đội đánh nó gần chết. Sau khi hai nhà dứt khoát thương lượng mới đưa ra quyết định, chờ khi Cố Trạch Vũ tốt nghiệp trường quân đội, hai người lập tức kết hôn. Kết quả là nó sống chết không chịu, ba nó giận đến mức đánh nó cả đêm, đánh đến mức hộc máu…”
Hàn Lăng Sa dĩ nhiên hiểu mục đích Cố phu nhân khi nói những lời này với cô, nhưng cô cũng rất khó tiếp nhận. Trải qua nhiều chuyện tới nay, cô chỉ muốn có một gia đình bình thường, sống một cuộc sống đơn giản. Đây là hi vọng lớn nhất của ba mẹ ruột cô. Nhưng Cố Trạch Vũ đã từng là tất cả hi vọng của cô cũng đã đổ ngã, cuối cùng cô mới hiểu, thứ mình muốn, hắn không thể cho cô được…
“Cô à, thật xin lỗi. Đến bây giờ cháu mới hiểu được, thứ cháu cần là hạnh phúc, Cố Trạch Vũ không cho cháu được…”
Cố phu nhân cũng hiểu nỗi đau trong lòng cô, bình tĩnh mà xem xét, nếu như người đàn ông của mình cũng qua lại phóng túng như vậy, bà sợ rằng còn không làm được như Hàn Lăng Sa. Nhưng bây giờ là con trai bà, làm sao bà có thể nỡ lòng nào để nó tiếp tục đau khổ như vậy?
“Có thể con sẽ cho rằng cô ích kỷ. Nhưng trong thiên hạ, không người mẹ nào là không hi vọng con mình hạnh phúc. Cô hi vọng con có thể rút lại quyết định chia tay rồi suy nghĩ thật kĩ về chuyện này.”
Cố phu nhân nói xong cũng đi ra ngoài, để lại Hàn Lăng Sa ngẩn người ngồi đó.
Lúc ăn tối, Cố Trạch Vũ ân cần gắp thức ăn cho Hàn Lăng Sa, cô lại ngồi yên trên ghế không nhúc nhích. Cố Trạch Vũ nhìn ánh mắt nghi ngờ của bà nội, dằn lòng dụ dỗ, “Thế nào? Dù thế nào đi nữa cũng nên ăn chút gì đó đã, bụng đói lấy đâu ra sức để giận anh?”
“Cô,” Hàn Lăng Sa không nhìn Cố Trạch Vũ bên cạnh, ngẩng đầu nhìn về phía Cố phu nhân, “Có thể thay cho cháu bát đũa khác không? Anh ta đã động vào, cháu sợ bẩn.”
Một câu nói ra, Cố Trạch Vũ không thể làm gì ngoài việc rút tay gắp thức ăn, Cố thiếu đặt đũa xuống, hỏi Cố Trạch Vũ: “Trạch Vũ, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Ba, không có chuyện gì. Vừa rồi con quên rửa tay, con lập tức đi rửa ngay đây.” Cố Trạch Vũ nói xong liền đứng lên, chuẩn bị đi tới phòng vệ sinh.
“Không cần rửa,” Hàn Lăng Sa cũng đứng lên, “Dơ bẩn chính là dơ bẩn, rửa thế nào cũng không sạch được… Ông, bà, cô, chú, lần này là cháu đã quấy rầy cả nhà. Cám ơn mọi người đã khoản đãi. Sáng sớm ngày mai cháu sẽ quay lại thành phố G. Cháu về phòng nghỉ ngơi trước.”
Giọng kiên định, không chút tình cảm nào, trong mắt có vài giọt nước nhưng mười ngón tay nắm chặt lấy lòng bàn tay, bóng lưng cô quạnh mà kiên quyết.
“Trạch vũ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hình như con bé có vẻ không vui?” ông nội Cố bất mãn hỏi.
Cố Trạch Vũ không biết trả lời như thế nào, lúng túng đứng đó, lại chán nản ngồi xuống, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt :”Ông nội, không thể trách cô ấy. Chuyện như vậy là lỗi của cháu, là cháu xử lý không tốt, chọc cho cô ấy tức giận.”
“Con bé là người thế nào, dĩ nhiên là ta biết!” Cố Thiếu tướng mạnh mẽ vỗ bàn cơm, “Không phải lỗi của con, chẳng lẽ là lỗi của con bé sao? ! Nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cố phu nhân nhìn con trai, rồi lại nhìn chồng, hai bên giằng co nhau, bà bất đắc dĩ thở dài, nói: “Tiểu công chúa biết chuyện quá khứ của nó.”
“trạch vũ, con… làm sao con cứ không ra gì như vậy!” Ông nội Cố dùng gậy chọc chọc vào chân Cố Trạch Vũ, “Lúc ấy ông hỏi con, không phải con nói đã xử lý tốt rồi sao? Đây chính là kết quả mà con xử lý à? Người ta là con gái lá ngọc cành vàng, từ nhỏ đẫ được cha mẹ nâng trên tay, nuông chiều, sao có thể chịu đựng được chứ? Ai…”
Cố thiếu không nói hai lời, đi vòng qua bên cạnh Cố Trạch Vũ, kéo người từ trên ghế ra phòng khách, đá đầu gối Cố Trạch Vũ. Cố Trạch Vũ không đứng đúng trọng tâm, lập tức quỳ rạp xuống nền phòng khách. Cố thiếu xoay người đi ra ban công chỗ trồng hoa cỏ rút ra một que gỗ lớn bằng hai ngón tay, đánh lên người Cố Trạch Vũ.
Cố Trạch Vũ không nói lời nào, lần này thực sự là lỗi của mình, không thể làm gì ngoài cắn răng nhịn kêu la. Ông nội Cố mặc dù đau lòng, cũng không có cách nào khác. Gậy vàng tạo ra người tốt, là ông giao cho con trai mình. Cố phun nhân thực cũng không làm được gì, đứng một bên nhìn, cũng không tiến lên ngăn cản. Chỉ có bà nội Cố nhìn đi nhìn lại, thực sự là quất lên lưng cháu nội mình, có cái lại bay thẳng lên mặt. Gậy gỗ vừa rời đi, má trái xuất hiện một vệt máu thật dài, đen nhánh, nhìn rất dọa người.
“Không nên đánh, có chuyện gì từ từ nói được không, làm gì mà đánh đến mức như vậy?”
“Mẹ, mẹ mặc kệ đi. Người không có tiền đồ như vậy không bằng cứ đánh chết đi!”
“Hiểu Đình, con mau đi gọi con bé xuống. Nếu con bé không xuống, Trạch Vũ sẽ bị ba nó đánh chết mất!”
“Mẹ, bây giờ anh ấy đang nổi nóng, con nếu gọi con bé xuống, không chừng còn bị anh ấy đánh luôn.”
Bà nội Cố hiểu rõ những chuyện quá khứ mà cháu bà gây ra, lập tức thấy người trong nhà không người nào đứng ra ngăn cản, cũng đành phải quay về phòng, lén lau nước mắt.
Hàn Lăng Sa không phải không nghe được tiếng động dưới lầu. Nói cô không đau lòng là giả. Cô chỉ nghĩ rằng, gặp phải chuyện thế này của Cố Trạch Vũ, nếu cô mềm lòng một lần, nhất định sẽ có lần thứ hai. Có những chuyện vừa phát hiện ra dấu hiệu, tốt nhất nên cắt đứt gọn ghẽ, không suy nghĩ đến nữa.
Cố Thiếu tướng thấy Cố Trạch Vũ nằm ở chỗ này, cau mày nhắm mắt khổ sở, vẫn không nguôi giận, khóa cửa nói với cả nhà: “Nếu ai mở cửa cho nó cũng sẽ bị nhốt vào đó luôn!” nói xong, hùng hùng hổ hổ đi vào thư phòng.
Cố phu nhân đi vào phòng bếp dọn bàn, đem hâm nóng vài món, chia làm mấy phần, một phần bưng lên phòng ông nội Cố, một phần bưng lên phòng Hàn Lăng Sa.
Lúc gõ cửa đi vào, Hàn Lăng Sa đang dọn đồ. Thấy bà đi vào, cô buông thứ gì đó trong tay, đỏ mắt gọi một tiếng “Cô.”
“Ăn chút gì đi đã, hôm nay ngồi máy bay lâu như vậy, cũng mệt rồi, nói phải đi ngay nhưng ngày mai dọn cũng được.”
“Không sao, cháu cũng không đói bụng.”
“Cố Trạch Vũ vừa rồi bị ba nó đánh đến mức đứng cũng không vững, lúc này còn bị nhốt ngoài cửa.” Cố phu nhân buông đĩa xuống, đi tới cửa còn nói: “Trời bên ngoài lạnh như vậy, ở một đêm ta cũng không yên tâm. Nhưng ba nó cũng không cho phép chúng ta mở cửa, nhưng cũng không hạn chế cháu. Cháu giúp cô đưa cho nó một bộ quần áo có được không?”
Hàn Lăng Sa nhìn sương đọng thành nước trên cửa sổ, cắn môi gật đầu một cái. Lúc nhận lấy áo khoác rồi đi xuống lầu mở cửa, Hàn Lăng Sa đã nhìn thấy Cố Trạch Vũ đang ngồi trên bậc thang trước cửa nhìn xa xăm. Nhận thấy có động tĩnh sau lưng, Cố Trạch Vũ chợt quay đầu lại. Nhờ có ánh trăng, Hàn Lăng Sa rốt cuộc còn nhìn thấy vệt máu trên mặt hắn, trong lòng có chút đau lòng, lại lần nữa nhắc nhở mình, không thể mềm lòng…
Tháng một ở Bắc Kinh, gió lớn, rất lạnh. Vừa rồi lúc Cố Trạch Vũ bị kéo đi, chỉ mặc chỉ một chiếc áo sơ mi, lúc này liên tục run rẩy vì lạnh, im lặng nhận lấy áo khoác trong tay Hàn Lăng Sa, đầu ngón tay càng run thêm.
Cố Trạch Vũ thấy đôi mắt sưng đỏ vì khóc của cô, lồng ngực phập phồng, cố gắng mấp máy đôi môi, nhưng chỉ có thể cúi đầu nói ra ba chữ: “Thật xin lỗi…”
Thật xin lỗi, cuối cùng vẫn để cho em khóc, vẫn là để cho em khổ sở rồi…
Tác giả :
Bát Trà Hương