Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!
Chương 3: Không thể đụng vào
edit: socfsk
Hàn Lăng Sa không về trường mà về thẳng nhà. Tối nay có Thiếu tướng ở Bắc Kinh về thị sát, tất cả thủ trưởng của quân khu đều phải đi tiếp khách. Trong nhà chỉ còn lại một dì giúp việc.
“Tiểu thư đã về, cô ăn cơm chưa? Tôi làm chút gì đó cho cô ăn nhé?” Hai năm trước người giúp việc này mới đến Hàn gia, bà không biết vì sao cả đại viện, ngay cả Hàn Sư trưởng đều gọi Hàn Lăng Sa là “Tiểu công chúa”. Bà biết rằng thân phận của bà chắc chắn không bằng thủ trưởng của đại viện, cho nên cũng không dám gọi cô là Hàn Lăng Sa, từ lúc vào cũng chỉ cung kính gọi cô là “Tiểu thư”. Lúc đầu, Hàn Lăng Sa nghe vậy lập tức chau mày, nhưng sau hai năm cũng thành thói quen.
“Tôi không ăn.” Hàn Lăng Sa thực sự không có tâm trạng ăn cơm, trở về phòng của mình, ngã xuồng giường dúi đầu sâu vào gối mà khóc.
Mười sáu năm rồi, cô cũng không biết mình đang đợi cái gì. Lúc cô mười bốn tuổi, cô cảm thấy cô còn có thể nhận ra được hình dáng mơ hồ trong tâm trí mình. Giờ cô hai mươi tuổi, đột nhiên phát hiện những thứ thuộc về hắn trong tâm trí cô đã biến mất không còn dấu vết, không còn lưu lại một chút gì cả.
Khóc lóc, Hàn Lăng Sa cứ như vậy mà ngủ thiếp đi. Chuông điện thoại reo không biết bao nhiêu lần, cô thật sự mất hết kiên nhẫn, lười biếng bắt máy. Đang chuẩn bị nổi trận lôi đình cô đã nghe thấy tiếng hét lên của Lâm Tiếu ở đầu dây bên kia: “Hàn Lăng Sa, cậu đến đây nhanh lên!”
“Có chuyện gì? Tề Thạch xảy ra chuyện gì à?” nghe thấy giọng nói lo lắng, Hàn Lăng Sa từ trên giường nhảy bắn xuống.
“Không phải, lão đội trưởng đã quay trở lại, nói rằng sẽ điểm danh sau đó nói đến kế hoạch huấn luyện trong ngày và đêm.”
“Phiền chết mất! Ngủ một giấc cũng không yên!” Hàn Lăng Sa bắt đầu sửa soạn lại trang phục trên người.
“Cậu còn ngủ! Ngủ cái đầu cậu ấy! Đến lúc đó, cậu đừng trách tớ chưa nói rõ ràng, đội trưởng nói học kỳ này hắn dạy sẽ lấy thành tích là biểu hiện trong lúc ở trong quân huấn…”
“Phiền..phiền..phiền chết! Lão nương về phần này không bao giờ thiếu điểm! Mà nếu không có điểm phần đó, lão nương cũng cầm được tấm bằng tốt nghiệp ra ngoài!” Hàn Lăng Sa tính khí công chúa không dễ chọc. Ngay cả ba cô cô cũng không xem ra gì, cô còn có thể quan tâm đến thầy giáo động một chút lấy điểm học sinh ra để uy hiếp sao?
“Vậy rốt cuộc cậu có tới không?” Lâm Tiếu biết tính khí Hàn Lăng Sa nóng nảy, nhưng cô không hiểu tại sao Hàn Lăng Sa ở trường lại có thể lớn lối như vậy, hiệu trưởng nhìn thấy cô giống như nhìn thấy tổ tiên nhà ông ấy, còn thiếu quỳ trên mặt đất nữa thôi.
“Vì sao không đến kia chứ? Lão nương cũng đóng học phí cơ đấy!” Hàn Lăng Sa ném điện thoại vào trong túi xách, đi ra ngoài cửa, “Dì Trương à, tôi về trường đây. Dì không cần phải nói cho ba tôi là tôi về nhà đâu, tránh cho ông ấy vội vã tìm tôi khắp nơi!”
“Tiểu thư ăn cơm rồi đi!” Dì Trương nhô đầu từ trong bếp ra.
“Tôi không ăn đâu, bạn học của tôi đang chờ.”
Hàn Lăng Sa đi giày xong vội xông ra ngoài, vừa lúc gặp thư ký của Hàn Hành Viễn. Phương bí thư cũng là người nhìn Hàn Lăng Sa lớn lên, ông đối với cô bé này còn cảm thấy vô cùng yêu mến, đối đãi như với con gái mình.
“Tiểu công chúa chuẩn bị đi đâu à?”
“Cháu chào chú Phương,” Hàn Lăng Sa khéo léo cười chào hỏi, “Cháu đang vội về trường, về gặp mặt huấn luyện viên quân huấn lần này ạ.”
“Quân huấn à? Nếu cháu tham gia quân huấn, đến lúc gục xuống, tất cả thủ trưởng trong đại viện sẽ vô cùng đau lòng. Dù sao phụ trách huấn luyện lần này của bọn cháu cũng là người của quân khu ta…”
“Đừng chú Phương à, cháu cũng phải cầu xin rèn luyện đấy, chú đừng vội bóp chết dũng khí thật vất vả cháu mới có thể tích cóp được chứ ạ. Dạo gần đây ba cháu cứ xem thường cháu, lần này cháu phải chứng minh cho ba cháu thấy, Hàn Lăng Sa cháu dù gì cũng có một chút phong cách nữ anh hùng!”
“Ha ha…nếu như cháu thật sự gục ngã trong đợt huấn luyện, thủ trưởng không chừng cũng sẽ đau lòng mà chết mất thôi…”
“Sao có thể ạ? Ba cháu kiên cường lắm mà?” Hàn Lăng Sa còn bổ sung thêm một câu, “Tâm sinh lý của ba cháu đều rất kiên cường đấy ạ!”
Phương bí thư cũng không tiện ngăn cản cô, chỉ dặn dò cô mấy câu về hoàn cảnh, rồi để cho tài xế chở cô về trường học. Chẳng qua, dù gì cũng phải gọi ta-xi, tiểu công chúa từ nhỏ ăn mặc sung sướng, chịu không được khổ cực!
*
Hàn Lăng Sa vừa bước chân vào phòng học, người hướng dẫn cũng đến ngay sau đó. Nhìn Hàn Lăng Sa cà lơ phất phơ một cái, nhíu mày bất mãn rồi không dám nói gì. Nữ sinh này là hiệu trưởng đích thân gọi hắn nhớ đối đãi với cô thật tốt, không thể để cô chịu một chút tức giận hay cái nhíu mày nào. Lai lịch của cô sẽ không hề nhỏ, người đứng sau chắc chắn vô cùng vững vàng!
“Các bạn sinh viên, trong đợt quân huấn lần này, hi vọng mọi người có thể biết quý trọng cơ hội này thật tốt, dù sao mọi người…”
Hàn Lăng Sa không có chút hứng thú nào để tiếp tục nghe, nằm bò trên bàn, sờ sờ cái vòng tay bằng ngọc xanh biếc, nổi bật trên cánh tay vốn đã trắng nõn của cô, càng thêm trong suốt. Dưới da thịt mềm mại là dòng máu chầm chậm lưu động, một mỹ nhân đa sắc đa tài, sẽ không có ai là không yêu thích.
“Hì hì, Hàn Lăng Sa, nghe nói quân huấn rất khổ cực, cậu có muốn tôi nói với cha tôi chuẩn bị cho cậu một chút đặc quyền là không cần tham gia quân huấn không?” cậu con trai Phó thị trưởng của thành phố G nói.
Hàn Lăng Sa nghiêng người hướng mặt sang bên kia,. Đặc quyền? Bà đây sống trong quân đội, cần gì đặc quyền của cha hắn cơ chứ? Hắn không nhận ra lão Hàn nhà chúng ta sao!
Lúc huấn luyện viên bước vào, cả phòng học vang lên tiếng vỗ tay.
Hàn Lăng Sa lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn, cao, đen y hệt một binh sĩ, cũng đúng, nếu thực sự là người của đại viện, có ai đến ngôi trường rách này để trông coi công việc quân huấn nhàn rỗi này?
Binh sĩ bình thường không có gì tốt bằng, mình vất vả lắm mới giấu giếm được thân phận không bị lộ ra ngoài. Nếu toàn trường đều coi cô là kẻ cao cao tại thượng, sẽ không dễ dàng kết bạn với cô, dù có cũng không còn ý nghĩa gì.
“Chào…” hai người chào theo tư thế chuẩn khiến cho mắt của đám nữ sinh đang ngồi cũng tỏa ra hàng nghìn trái tim.
“Oa…rất đẹp trai!” Lâm Tiếu kéo tay Hàn Lăng Sa không ngừng lay động, “Sa Sa, làm gì bây giờ? Tớ không hít thở nổi nữa rồi!”
“Cậu hít thở không nổi thì kéo tay tớ lên làm gì!” Hàn Lăng Sa bị Lâm Tiếu làm đau, da cô vốn rất non, bị cô ấy làm như vậy thì trở nên bầm và đỏ một mảng, cau mày nhìn Lâm Tiếu háo sắc, “Đồng chí Lâm Tiếu, nếu không buông tay, cẩn thận…”
Lâm Tiếu lập tức buông ra, bộ kim châm của Hàn Lăng Sa, thực sự cô không chọc nổi.
“Ai da, người ta chỉ tò mò vì lần đầu tiên được nhìn thấy một chàng lính chân thực. Trước đây tớ chỉ có thể nhìn thấy anh Đổng, anh Khâu hi sinh oanh liệt ở trong sách thôi.”
Hàn Lăng Sa duy trì hai phút xem thường đối với những lời không dứt của cô nàng. Lâm Tiếu vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Hàn Lăng Sa thì càng luống cuống. Trong lòng cô biết Hàn Lăng Sa mới thực sự là người như thế nào? Cô nàng chính là nhân vật truyền hình…mỹ nhân xà đơn giản cũng chỉ là bản sao của Hàn Lăng Sa. Ngoài mặt là một mỹ nữ có lương tâm, thực ra chính là một phụ nữ nội tâm hiểm độc! Có lúc Lâm Tiếu cũng rất kinh ngạc, tại sao Ngũ độc giáo không phái người tới cầu xin Hàn Lăng Sa rời núi nhậm chức giáo chủ? Nếu không làm được Giáo chủ thì cô cũng dư sức làm Thánh nữ!
Ngũ độc giáo: giáo phái trong kiếm hiếp Kim Dung, là một giáo phái chuyên dùng độc ở trong giang hồ
“Ha..ha..” Lâm Tiếu vừa cười vừa an ủi. Nhìn đến nơi cô vừa khám phá ra, “Còn không phải rất khôi ngô tuấn tú sao,…hôm nay ở hội trường Cố đoàn trưởng chính là người phía sau, đẹp trai chết đi được! Bà đây nhìn thấy mắt cũng không thèm nháy một cái!”
Lâm Tiếu nhìn Hàn Lăng Sa bắt đầu móc hộp gỗ cây đàn hương ra mới phản ứng lại được, dẫm lên mìn trên đất rồi... Giống như sáng nay tên bạn trai truyền thuyết bị Cố đoàn trưởng đá lăn quay nằm dưới đất vậy…
Lâm Tiếu vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài, “Hiện tại đã tan…, cậu thúch ăn bữa khuya như thế nào, để tớ đi mua cho cậu, cậu trở về phòng ngủ trước đi…” Sáng sớm hôm sau, Hàn Lăng Sa bị tiếng còi thổi đánh thức, chỉ là đối với một người lớn lên trong quân khu, cô khá quen thuộc với đồ vật này. Hàn Lăng Sa kéo chăn quá đầu, mơ hồ gào lên theo thói quen: “Phiền chết thôi! Dì Trương à, gọi người đang thổi còi nói hắn cút đi!”
Sau đó tiếng còi vang lên đã thực sự ngừng lại, Hn Lăng Sa nhắm mắt lại, quyết định không để ý đến, lấy tai nghe dưới gối lên, tiếp tục ngủ tiếp.
“Hàn Lăng Sa!” cô có cảm giác có người rống tên cô lên, còn bị đẩy mạnh một cái.
Hàn Lăng Sa lập tức nóng nảy, bà đây đang bay bổng trên cao, đứa nào còn dám phá cửa xông vào đẩy bà? Không muốn sống sao? ! Bà đây đâm chết người không biết xấu hổ như ngươi!
Mơ mơ màng màng mở mắt tìm bộ kim châm, Hàn Lăng Sa quay đầu lại thì thấy một màu xanh lá, nhất thời ngây người.
“Anh…anh, anh…”
“Hàn Lăng Sa, ngày đầu tiên tập luyện quân sự, cô đã đến muộn?! Cô có quan niệm về thời gian không vậy! À? ! Cô cho rằng đây là nhà cô sao?! Cô cho rằng quân huấn là trò chơi của cô à? !” Cố Trạch Vũ nhìn tên tiểu nhân đang quấn chăn ngồi trên giường thì không ngăn được cơn giận. Hắn mới đảm nhiệm công việc này, chuyện cần làm cũng khá nhiều, căn bản không rảnh đến quân huấn, chỉ là hôm nay là ngày đầu tiên, dù thế nào cũng phải ghé qua một chút.
Kết quả là toàn thể mọi người đều đến đông đủ, hai tiểu đoàn báo cáo còn thiếu một người, ngày đầu tiên đã đến muộn đương nhiên phải trừng phạt, giết gà dọa khỉ tương đối hiệu quả.
“Hừ, bà đây còn không coi đó là quân huấn, coi đó là trò chơi đấy, không đi…” Hàn Lăng Sa quây lấy chăn nằm xuống. Không biết vì sao, cô với Cố Trạch Vũ không hợp nhau, lần này dù biết là lỗi của mình nhưng nhìn thấy gương mặt đó của hắn, cô quyết tâm làm ngược với điều hắn nói.
“Cô!” Cố Trạch Vũ nhấc màn cô lên, đang chuẩn bị nhéo người liền bị chính ủy viên phía sau vẻ mặt hốt hoảng ngăn cản: “Đoàn trưởng, có gì hẵng nói, người ta cũng chỉ là một cô gái, cậu như vậy cũng không tiện, đúng không?”
Thật ra thì chính ủy viên này biết được thân phận của Hàn Lăng Sa, hôm qua thư kí thân cận của Hàn sư trưởng vừa mới thăm hỏi, ngàn vạn lần cố gắng chăm sóc tiểu công chúa nghịch ngợm này, không thể để cô ăn uống khổ sở, chịu chút ấm ức nào, nếu không Hàn sư trưởng ở nơi đó thực sự không qua được…
Cố Trạch Vũ sớm đã bị thái độ của Hàn Lăng Sa làm cho tức giận đến không tỉnh táo nữa, vung cánh tay bị chính ủy viên giữ chặt, hắn dễ dàng thoát khỏi trở ngại.
Dưới tình thế cấp bách, chính ủy viên chỉ đành kêu to: “Cố đoàn trưởng, cậu không thể đụng vào cô ấy!”
Cố Trạch Vũ là ai? Chính là công tử nhà Thiếu tướng kinh thành, từ nhở đã nhuộm trong quyền thế lớn lên, hắn chưa từng thấy qua người nào mà hắn không thể đụng vào.
“Hừ, “ Cố Trạch Vũ hừ lạnh một tiếng, “Dù cô là con trời, tôi cũng phải chỉnh đốn xong xuô!”
Hàn Lăng Sa từ nhỏ cũng chưa chịu phạt bao giờ, nghe xong lời này ngay lập tức ngồi an vị. Anh ta chỉ là một đoàn trưởng nho nhỏ lại dám nói với cô như vậy sao? TMD! Sư trưởng của các anh còn phải đi sau dụ dỗ tôi kia, anh xem anh là ai?
Chính ủy viên nhìn thấy tình hình không thích hợp cũng không khuyên bảo được, chỉ đành ra ngoài gọi điện cho Phương bí thư tìm viện binh.
Lời của tác giả: hai người đều là con cán bộ, tính tình nóng nảy…haz…không hợp nhau! Không hợp nhau! Không dễ chọc,! không dễ chọc!
Hàn Lăng Sa không về trường mà về thẳng nhà. Tối nay có Thiếu tướng ở Bắc Kinh về thị sát, tất cả thủ trưởng của quân khu đều phải đi tiếp khách. Trong nhà chỉ còn lại một dì giúp việc.
“Tiểu thư đã về, cô ăn cơm chưa? Tôi làm chút gì đó cho cô ăn nhé?” Hai năm trước người giúp việc này mới đến Hàn gia, bà không biết vì sao cả đại viện, ngay cả Hàn Sư trưởng đều gọi Hàn Lăng Sa là “Tiểu công chúa”. Bà biết rằng thân phận của bà chắc chắn không bằng thủ trưởng của đại viện, cho nên cũng không dám gọi cô là Hàn Lăng Sa, từ lúc vào cũng chỉ cung kính gọi cô là “Tiểu thư”. Lúc đầu, Hàn Lăng Sa nghe vậy lập tức chau mày, nhưng sau hai năm cũng thành thói quen.
“Tôi không ăn.” Hàn Lăng Sa thực sự không có tâm trạng ăn cơm, trở về phòng của mình, ngã xuồng giường dúi đầu sâu vào gối mà khóc.
Mười sáu năm rồi, cô cũng không biết mình đang đợi cái gì. Lúc cô mười bốn tuổi, cô cảm thấy cô còn có thể nhận ra được hình dáng mơ hồ trong tâm trí mình. Giờ cô hai mươi tuổi, đột nhiên phát hiện những thứ thuộc về hắn trong tâm trí cô đã biến mất không còn dấu vết, không còn lưu lại một chút gì cả.
Khóc lóc, Hàn Lăng Sa cứ như vậy mà ngủ thiếp đi. Chuông điện thoại reo không biết bao nhiêu lần, cô thật sự mất hết kiên nhẫn, lười biếng bắt máy. Đang chuẩn bị nổi trận lôi đình cô đã nghe thấy tiếng hét lên của Lâm Tiếu ở đầu dây bên kia: “Hàn Lăng Sa, cậu đến đây nhanh lên!”
“Có chuyện gì? Tề Thạch xảy ra chuyện gì à?” nghe thấy giọng nói lo lắng, Hàn Lăng Sa từ trên giường nhảy bắn xuống.
“Không phải, lão đội trưởng đã quay trở lại, nói rằng sẽ điểm danh sau đó nói đến kế hoạch huấn luyện trong ngày và đêm.”
“Phiền chết mất! Ngủ một giấc cũng không yên!” Hàn Lăng Sa bắt đầu sửa soạn lại trang phục trên người.
“Cậu còn ngủ! Ngủ cái đầu cậu ấy! Đến lúc đó, cậu đừng trách tớ chưa nói rõ ràng, đội trưởng nói học kỳ này hắn dạy sẽ lấy thành tích là biểu hiện trong lúc ở trong quân huấn…”
“Phiền..phiền..phiền chết! Lão nương về phần này không bao giờ thiếu điểm! Mà nếu không có điểm phần đó, lão nương cũng cầm được tấm bằng tốt nghiệp ra ngoài!” Hàn Lăng Sa tính khí công chúa không dễ chọc. Ngay cả ba cô cô cũng không xem ra gì, cô còn có thể quan tâm đến thầy giáo động một chút lấy điểm học sinh ra để uy hiếp sao?
“Vậy rốt cuộc cậu có tới không?” Lâm Tiếu biết tính khí Hàn Lăng Sa nóng nảy, nhưng cô không hiểu tại sao Hàn Lăng Sa ở trường lại có thể lớn lối như vậy, hiệu trưởng nhìn thấy cô giống như nhìn thấy tổ tiên nhà ông ấy, còn thiếu quỳ trên mặt đất nữa thôi.
“Vì sao không đến kia chứ? Lão nương cũng đóng học phí cơ đấy!” Hàn Lăng Sa ném điện thoại vào trong túi xách, đi ra ngoài cửa, “Dì Trương à, tôi về trường đây. Dì không cần phải nói cho ba tôi là tôi về nhà đâu, tránh cho ông ấy vội vã tìm tôi khắp nơi!”
“Tiểu thư ăn cơm rồi đi!” Dì Trương nhô đầu từ trong bếp ra.
“Tôi không ăn đâu, bạn học của tôi đang chờ.”
Hàn Lăng Sa đi giày xong vội xông ra ngoài, vừa lúc gặp thư ký của Hàn Hành Viễn. Phương bí thư cũng là người nhìn Hàn Lăng Sa lớn lên, ông đối với cô bé này còn cảm thấy vô cùng yêu mến, đối đãi như với con gái mình.
“Tiểu công chúa chuẩn bị đi đâu à?”
“Cháu chào chú Phương,” Hàn Lăng Sa khéo léo cười chào hỏi, “Cháu đang vội về trường, về gặp mặt huấn luyện viên quân huấn lần này ạ.”
“Quân huấn à? Nếu cháu tham gia quân huấn, đến lúc gục xuống, tất cả thủ trưởng trong đại viện sẽ vô cùng đau lòng. Dù sao phụ trách huấn luyện lần này của bọn cháu cũng là người của quân khu ta…”
“Đừng chú Phương à, cháu cũng phải cầu xin rèn luyện đấy, chú đừng vội bóp chết dũng khí thật vất vả cháu mới có thể tích cóp được chứ ạ. Dạo gần đây ba cháu cứ xem thường cháu, lần này cháu phải chứng minh cho ba cháu thấy, Hàn Lăng Sa cháu dù gì cũng có một chút phong cách nữ anh hùng!”
“Ha ha…nếu như cháu thật sự gục ngã trong đợt huấn luyện, thủ trưởng không chừng cũng sẽ đau lòng mà chết mất thôi…”
“Sao có thể ạ? Ba cháu kiên cường lắm mà?” Hàn Lăng Sa còn bổ sung thêm một câu, “Tâm sinh lý của ba cháu đều rất kiên cường đấy ạ!”
Phương bí thư cũng không tiện ngăn cản cô, chỉ dặn dò cô mấy câu về hoàn cảnh, rồi để cho tài xế chở cô về trường học. Chẳng qua, dù gì cũng phải gọi ta-xi, tiểu công chúa từ nhỏ ăn mặc sung sướng, chịu không được khổ cực!
*
Hàn Lăng Sa vừa bước chân vào phòng học, người hướng dẫn cũng đến ngay sau đó. Nhìn Hàn Lăng Sa cà lơ phất phơ một cái, nhíu mày bất mãn rồi không dám nói gì. Nữ sinh này là hiệu trưởng đích thân gọi hắn nhớ đối đãi với cô thật tốt, không thể để cô chịu một chút tức giận hay cái nhíu mày nào. Lai lịch của cô sẽ không hề nhỏ, người đứng sau chắc chắn vô cùng vững vàng!
“Các bạn sinh viên, trong đợt quân huấn lần này, hi vọng mọi người có thể biết quý trọng cơ hội này thật tốt, dù sao mọi người…”
Hàn Lăng Sa không có chút hứng thú nào để tiếp tục nghe, nằm bò trên bàn, sờ sờ cái vòng tay bằng ngọc xanh biếc, nổi bật trên cánh tay vốn đã trắng nõn của cô, càng thêm trong suốt. Dưới da thịt mềm mại là dòng máu chầm chậm lưu động, một mỹ nhân đa sắc đa tài, sẽ không có ai là không yêu thích.
“Hì hì, Hàn Lăng Sa, nghe nói quân huấn rất khổ cực, cậu có muốn tôi nói với cha tôi chuẩn bị cho cậu một chút đặc quyền là không cần tham gia quân huấn không?” cậu con trai Phó thị trưởng của thành phố G nói.
Hàn Lăng Sa nghiêng người hướng mặt sang bên kia,. Đặc quyền? Bà đây sống trong quân đội, cần gì đặc quyền của cha hắn cơ chứ? Hắn không nhận ra lão Hàn nhà chúng ta sao!
Lúc huấn luyện viên bước vào, cả phòng học vang lên tiếng vỗ tay.
Hàn Lăng Sa lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn, cao, đen y hệt một binh sĩ, cũng đúng, nếu thực sự là người của đại viện, có ai đến ngôi trường rách này để trông coi công việc quân huấn nhàn rỗi này?
Binh sĩ bình thường không có gì tốt bằng, mình vất vả lắm mới giấu giếm được thân phận không bị lộ ra ngoài. Nếu toàn trường đều coi cô là kẻ cao cao tại thượng, sẽ không dễ dàng kết bạn với cô, dù có cũng không còn ý nghĩa gì.
“Chào…” hai người chào theo tư thế chuẩn khiến cho mắt của đám nữ sinh đang ngồi cũng tỏa ra hàng nghìn trái tim.
“Oa…rất đẹp trai!” Lâm Tiếu kéo tay Hàn Lăng Sa không ngừng lay động, “Sa Sa, làm gì bây giờ? Tớ không hít thở nổi nữa rồi!”
“Cậu hít thở không nổi thì kéo tay tớ lên làm gì!” Hàn Lăng Sa bị Lâm Tiếu làm đau, da cô vốn rất non, bị cô ấy làm như vậy thì trở nên bầm và đỏ một mảng, cau mày nhìn Lâm Tiếu háo sắc, “Đồng chí Lâm Tiếu, nếu không buông tay, cẩn thận…”
Lâm Tiếu lập tức buông ra, bộ kim châm của Hàn Lăng Sa, thực sự cô không chọc nổi.
“Ai da, người ta chỉ tò mò vì lần đầu tiên được nhìn thấy một chàng lính chân thực. Trước đây tớ chỉ có thể nhìn thấy anh Đổng, anh Khâu hi sinh oanh liệt ở trong sách thôi.”
Hàn Lăng Sa duy trì hai phút xem thường đối với những lời không dứt của cô nàng. Lâm Tiếu vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Hàn Lăng Sa thì càng luống cuống. Trong lòng cô biết Hàn Lăng Sa mới thực sự là người như thế nào? Cô nàng chính là nhân vật truyền hình…mỹ nhân xà đơn giản cũng chỉ là bản sao của Hàn Lăng Sa. Ngoài mặt là một mỹ nữ có lương tâm, thực ra chính là một phụ nữ nội tâm hiểm độc! Có lúc Lâm Tiếu cũng rất kinh ngạc, tại sao Ngũ độc giáo không phái người tới cầu xin Hàn Lăng Sa rời núi nhậm chức giáo chủ? Nếu không làm được Giáo chủ thì cô cũng dư sức làm Thánh nữ!
Ngũ độc giáo: giáo phái trong kiếm hiếp Kim Dung, là một giáo phái chuyên dùng độc ở trong giang hồ
“Ha..ha..” Lâm Tiếu vừa cười vừa an ủi. Nhìn đến nơi cô vừa khám phá ra, “Còn không phải rất khôi ngô tuấn tú sao,…hôm nay ở hội trường Cố đoàn trưởng chính là người phía sau, đẹp trai chết đi được! Bà đây nhìn thấy mắt cũng không thèm nháy một cái!”
Lâm Tiếu nhìn Hàn Lăng Sa bắt đầu móc hộp gỗ cây đàn hương ra mới phản ứng lại được, dẫm lên mìn trên đất rồi... Giống như sáng nay tên bạn trai truyền thuyết bị Cố đoàn trưởng đá lăn quay nằm dưới đất vậy…
Lâm Tiếu vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài, “Hiện tại đã tan…, cậu thúch ăn bữa khuya như thế nào, để tớ đi mua cho cậu, cậu trở về phòng ngủ trước đi…” Sáng sớm hôm sau, Hàn Lăng Sa bị tiếng còi thổi đánh thức, chỉ là đối với một người lớn lên trong quân khu, cô khá quen thuộc với đồ vật này. Hàn Lăng Sa kéo chăn quá đầu, mơ hồ gào lên theo thói quen: “Phiền chết thôi! Dì Trương à, gọi người đang thổi còi nói hắn cút đi!”
Sau đó tiếng còi vang lên đã thực sự ngừng lại, Hn Lăng Sa nhắm mắt lại, quyết định không để ý đến, lấy tai nghe dưới gối lên, tiếp tục ngủ tiếp.
“Hàn Lăng Sa!” cô có cảm giác có người rống tên cô lên, còn bị đẩy mạnh một cái.
Hàn Lăng Sa lập tức nóng nảy, bà đây đang bay bổng trên cao, đứa nào còn dám phá cửa xông vào đẩy bà? Không muốn sống sao? ! Bà đây đâm chết người không biết xấu hổ như ngươi!
Mơ mơ màng màng mở mắt tìm bộ kim châm, Hàn Lăng Sa quay đầu lại thì thấy một màu xanh lá, nhất thời ngây người.
“Anh…anh, anh…”
“Hàn Lăng Sa, ngày đầu tiên tập luyện quân sự, cô đã đến muộn?! Cô có quan niệm về thời gian không vậy! À? ! Cô cho rằng đây là nhà cô sao?! Cô cho rằng quân huấn là trò chơi của cô à? !” Cố Trạch Vũ nhìn tên tiểu nhân đang quấn chăn ngồi trên giường thì không ngăn được cơn giận. Hắn mới đảm nhiệm công việc này, chuyện cần làm cũng khá nhiều, căn bản không rảnh đến quân huấn, chỉ là hôm nay là ngày đầu tiên, dù thế nào cũng phải ghé qua một chút.
Kết quả là toàn thể mọi người đều đến đông đủ, hai tiểu đoàn báo cáo còn thiếu một người, ngày đầu tiên đã đến muộn đương nhiên phải trừng phạt, giết gà dọa khỉ tương đối hiệu quả.
“Hừ, bà đây còn không coi đó là quân huấn, coi đó là trò chơi đấy, không đi…” Hàn Lăng Sa quây lấy chăn nằm xuống. Không biết vì sao, cô với Cố Trạch Vũ không hợp nhau, lần này dù biết là lỗi của mình nhưng nhìn thấy gương mặt đó của hắn, cô quyết tâm làm ngược với điều hắn nói.
“Cô!” Cố Trạch Vũ nhấc màn cô lên, đang chuẩn bị nhéo người liền bị chính ủy viên phía sau vẻ mặt hốt hoảng ngăn cản: “Đoàn trưởng, có gì hẵng nói, người ta cũng chỉ là một cô gái, cậu như vậy cũng không tiện, đúng không?”
Thật ra thì chính ủy viên này biết được thân phận của Hàn Lăng Sa, hôm qua thư kí thân cận của Hàn sư trưởng vừa mới thăm hỏi, ngàn vạn lần cố gắng chăm sóc tiểu công chúa nghịch ngợm này, không thể để cô ăn uống khổ sở, chịu chút ấm ức nào, nếu không Hàn sư trưởng ở nơi đó thực sự không qua được…
Cố Trạch Vũ sớm đã bị thái độ của Hàn Lăng Sa làm cho tức giận đến không tỉnh táo nữa, vung cánh tay bị chính ủy viên giữ chặt, hắn dễ dàng thoát khỏi trở ngại.
Dưới tình thế cấp bách, chính ủy viên chỉ đành kêu to: “Cố đoàn trưởng, cậu không thể đụng vào cô ấy!”
Cố Trạch Vũ là ai? Chính là công tử nhà Thiếu tướng kinh thành, từ nhở đã nhuộm trong quyền thế lớn lên, hắn chưa từng thấy qua người nào mà hắn không thể đụng vào.
“Hừ, “ Cố Trạch Vũ hừ lạnh một tiếng, “Dù cô là con trời, tôi cũng phải chỉnh đốn xong xuô!”
Hàn Lăng Sa từ nhỏ cũng chưa chịu phạt bao giờ, nghe xong lời này ngay lập tức ngồi an vị. Anh ta chỉ là một đoàn trưởng nho nhỏ lại dám nói với cô như vậy sao? TMD! Sư trưởng của các anh còn phải đi sau dụ dỗ tôi kia, anh xem anh là ai?
Chính ủy viên nhìn thấy tình hình không thích hợp cũng không khuyên bảo được, chỉ đành ra ngoài gọi điện cho Phương bí thư tìm viện binh.
Lời của tác giả: hai người đều là con cán bộ, tính tình nóng nảy…haz…không hợp nhau! Không hợp nhau! Không dễ chọc,! không dễ chọc!
Tác giả :
Bát Trà Hương