Cấp Ngã Báo Báo
Chương 9
Ở “Tư Quá Nhai” hai ngày không có mặt trời, hai vị vương tử được thả ra.
Trong hai ngày, bọn họ cũng từ miệng của mấy trưởng lão biết được chân tướng sự việc.
Tử Thần cùng Tử Lẫm quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình.
Cái gì? Bọn họ từn biến thành trung thần trong thần thú thánh quốc?
Đây không phải là chuyện xưa của tổ tiên bọn hắn? Hiện tại đã trải qua ngàn năm, làm sao có thể a?
Còn nữa, nghe các trưởng lão nói, lúc bọn họ biến thành báo còn nhận tiểu trợ lý của bọn họ là chủ nhân, trung thành và tận tâm với hắn, duy mệnh thị tòng.
Trời ạ! Để cho bọn họ chết đi! Chuyện không có nam tính tôn nghiêm như vậy, mất mặt như vậy, bọn họ có chết cũng không thừa nhận!
Ôm một bụng nghi vấn cùng với buồn bực, Tử Thần cùng Tử Lẫm bước vào phòng yến hội.
Trên bàn dài, nam nhân làm bọn họ khổ tâm tới cực điểm kia mặc hoa phục (trang phục lộng lẫy) đương nhiên đang ngồi trên chủ vị, cùng mọi người trò chuyện vui vẻ.
Nhất là nam tử ngồi bên trái hắn, cười đến răng sau cũng thấy!
“Kháo, ca, ngươi xem, nam tử kia không phải ngày đó là kẻ chúng ta nhìn thấy ở khách sạn Vân Hỉ sao?”
“Con mẹ nó, ta đã cảnh cáo hắn không được tiếp cận người của chúng ta, hắn dám đem lời của chúng ta như gió thoảng qua tai!”
“Ca, còn chờ gì nữa? Lên bẹp hắn!” Tử Lẫm bắt đầu xoa tay.
“Đi”
Hai vị vương tử hầm hầm đi tới sau lưng Dương Thượng Văn, bàn nắm lấy sau cổ hắn, xách hắn lên…
“Xem ra ngươi chán sống rồi!”
“Hai anh em chúng ta sẽ hảo tâm thành toàn cho ngươi!”
“Các ngươi đang làm gì?” Mau thử a Văn xuống!” Lâm Đạm Chị luống cuống tiến tới, muốn hai người kia buôgn tay.
“A Văn? Gọi thật dễ nghe nhỉ?” Tử Thần lạnh lùng cười, “Lẫm! Mạnh tay thêm chút!”
“Đang”
Ngay lúc Tử Thần cùng Tử Lẫm chuẩn bị đại triển thần uy trước mặt nam nhân, hảo hảo bẹp đau “gian phu” không biết hổ thẹn, thánh sứ mặt đầy hắc tuyến từ đầu kia của yến hội đi tới…
“Tử Thần, Tử Lẫm, các ngươi điên sao? Còn không mau buông khách quý của thánh quốc xuống cho ta!”
“Khách quý?” Tử Thần cùng Tử Lẫm nghe mà thiếu chút nữa lảo đảo té ngửa! “Thánh sứ, ngươi lại bảo loại lưu manh này là khách quý, thánh quốc ta từ khi nào suy đồi đến độ này?”
“Câm mồm! Dương tiên sinh là hảo bằng hữu của thần thượng, đương nhiên là khách quý của thánh quốc. Các ngươi mau thả hắn xuống, bằng không trở về Tư Quá Nhai ngay lập tức!”
Tử Thần cùng Tử Lẫm thật sự rất muốn bính trước nói sau, nhưng nghĩ đến bị giam bị nhốt, không phải là rất tiện nghi cho đôi “gian phu *** phụ” này, lập tức xua tan ý niệm này trong đầu!
“Hừ… coi như ngươi hôm nay gặp may!”
Hai vương tử không để ý đến ánh mắt người khác, cũng không quản không gian có đủ hay không, tự kéo ghế ngồi xuống bên người của Lâm Đạm Chi, cứ kiên quyết ngăn cách hắn với Dương Thượng Văn.
Lâm Đạm Chi thật sự chịu không nổi hành vi kiêu ngạo ấu trĩ của hai người bọn họ, đột nhiên đứng dậy ra khỏi chỗ của mình, ngồi xuống bên cạnh Dương Thượng Văn.
“Ôi… a Văn, vừa rồi chắc sợ lắm, đây, uống rượu cho bình tĩnh!” Lâm Đạm Chi cố ý ân cần giúp bạn thân rót rượu, đem chén rượu đưa tới bên miệng.
Dương Thượng Văn thiếu chút nữa bị hành động của bạn thân hù chết, “Không cần, tiểu Lâm, tự ta được rồi”
“Không sao mà, ta giúp ngươi, “TÌNH CẢM” nhiều năm của chúng ta như vậy, chút việc nhỏ này ta làm cho. Đây, uống a!” Lâm Đạm Chi vừa nói vừa đá lông nheo.
“Thế nào? “Bích ba dạng” của thánh quốc uống không tồi chứ?”
“Ừ… Quả nhiên danh bất hư truyền!” Dương Thượng Văn nhấm nháp rượu ngon, ánh mắt sáng ngời.
“Vậy uống thêm ly nữa!” Lâm Đạm Chi ngọt ngào cười, lại ân cần rót cho Dương Thượng Văn một chén nữa.
Tử Thần cùng Tử Lẫm nhìn tiểu trợ lý của bọn họ đối với nam nhân khác có hành động đưa tình thì quả thực sắp phát điên, hận không thể lập tức chộp lấy hắn mà hung hăng đánh vào mông một phát.
Đáng tiếc, thánh sứ luôn nghiêm mật theo dõi, hai vị vương tử đành phải cố nén tức giận.
Thánh sứ thấy bọn họ không còn hành động thiếu suy nghĩ nữa, vừa lòng gật đầu, “Tử Thần, Tử Lẫm, từ ngày mai hai ngươi bắt đầu giúp thần thượng luyện Khởi linh thức”
“Dạ”
“Lúc các ngươi giúp thần thượng luyện công, chính mình cũng tư luyện thật tốt, sách cổ thánh quốc chúng ta có ghi lại, thần báo có linh lực tự do biến thân, các ngươi nếu được giao thiên phú của thần thánh này, phải tu lueyẹn thật tốt, về sau nếu lúc nguy cấp thì biến thân thần báo để bảo vệ thần thượng, biết không?”
Tử Thần cùng Tử Lẫm nghe mà trợn mắt há mồm.
Cái gì? Về sau bọn họ còn có thể tự do biến thân? Vậy quá thần kì a!
“Sao không trả lời?”
“A… hiểu. Bọn ta sẽ tu luyện thật tốt!” Tử Thần cùng Tử Lẫm trong lòng vẫn bán tín bán nghi.
“Còn nữa, thần thượng là người mới học, lúc đang luyện Khởi linh thức, các ngươi phải bảo hộ hắn thật tốt, ngàn vạn lần phải chú ý, đừng để cho thần thượng tẩu hỏa nhập ma”
“Đương nhiên, chúng tôi sẽ “bảo hộ” hắn thật tốt!” Tử Thần cùng Tử Lẫm nhìn nam nhân quan tâm mà mỉm cười
Lâm Đạm Chi nhìn nụ cười bên miệng của hai người, chẳng hiểu sao khiến hắn rùng mình!
Trong “Linh tu viện” ở phía sau núi của một thâm cốc
Thanh tịch tao nhã, cảnh sắc mê người. Là nơi tu luyện thần lực rất tốt.
Lâm Đạm Chi dưới sự chỉ đạo của thánh sứ cùng mấy vị trưởng lão, đã đem chiêu thức cùng khẩu quyết nhập môn, học được không ít.
Kế tiếp, dưới sự an bài của thánh sứ, đến phiên Tử Thần cùng Tử Lẫm vương tử phụ trách giúp thần thượng luyện công, hy vọng hắn sớm sẽ thành công, với thần lực khống chế tùy tâm sử dụng.
Đáng tiếc, hai vương tử lòng đầy *** niệm không hảo hảo bồi bồi thần thượng tu luyện, mà chỉ lo lấy việc công làm việc tự, động oai não cân.
“Sai rồi, sai rồi, tay phải phải đặt thế này” Tử Thần từ phía sau lưng ôm lấy nam nhân, đưa tay của hắn đặt ở trước ngực.
“Còn nữa, tay trái phải ở đây” Tử Lẫm cùng hắn đối mặt, vẻ mặt đứng đắn đưa tay kia của hắn đặt ở dưới bụng.
“Phải nhìn không chớp mắt, khí thủ đan điền”
“Phải tâm vô bàng vụ, chuyên tâm nhất trí”.
Hai người nói rõ ràng mạch lạc.
Rắm, hai kẻ các ngươi lén ở trên người của ta sờ qua sờ lại, bảo ta làm sao chuyên tâm a? Thân thể Lâm Đạm Chi mẫn cảm bị hai người biến thành tao dưỡng khó nhịn, thật sự có khổ nói không nên lời, không khỏi hận đến nghiến răng kèn kẹt.
“Tại sao không nói? Có phải nghe không hiểu?”
“Ca, chúng ta chắc phải dạy hắn một lần nữa quá” Hai người tiếp tục cố gắng sắm vai lão sư.
“Không cần, không cần, tự ta luyện được rồi” Lâm Đạm Chi vội vàng lắc đầu.
Ô… còn dạy, dạy nữa ta sẽ lộ tẩy mất thôi.
Lâm Đạm Chi cố gắng cảnh cáo “tiểu đệ đệ” của mình, hiện tại hắn đường đường chính là “thần thượng”, nếu tùy tiện phát dục mà bị hai anh em này quơ được, vậy cả đời cũng đừng hòng ngóc đầu lên được trước mặt họ.
“Sai rồi, lại sai rồi” Tử Thần nhìn nam nhân tay quơ loạn xạ, không khỏi thở dài một tiếng.
“Ca, xem ra “thần thượng” này không thông minh cho lắm” Tử Lẫm cười cười trêu chọc.
Lâm Đạm Chi hung hăng trừng mắt nhìn y một cái.
“Còn dám trừng mắt? Chính mình không chuyên tâm còn không kiểm điểm?” Tử Thần gõ nhẹ trên đầu hắn.
“Hi, ca, ta xem chúng ta vẫn xuất vũ khí bí mật ra” Tử Lẫm thần bí nháy mắt mấy cái
“Được, ta lập tức lấy!”
“Vũ khí gì?” Lâm Đạm Chi cảnh giác hỏi. Đáng giận, hai kẻ sắc phôi này sẽ không làm cái quỷ gì chứ?
“Chính là đây…”
Lâm Đạm Chi đột nhiên thấy trước mặt tối sầm lại, một mảnh vải từ phía sau bịt mắt của hắn.
“A… các ngươi làm gì?” Lâm Đạm Chi muốn đưa tay kéo mảnh vải xuống, lại phát hiện tay hắn sớm đã rơi vào ma trảo to lớn của nam nhân.
“Đừng sợ, bọn ta phụng mệnh thánh sứ chịu trách nhiệm cho thần thượng luyện khởi linh thức thật tốt, bây giờ bịt mắt ngươi lại, ngươi mới có thể chuyên tâm a.”
Lâm Đạm Chi nge ngữ khí nghiêm túc của Tử Thần, hoài nghi hỏi “Thật chứ?”
“Đương nhiên là thật rồi” Tử Lẫm cố gắng nín cười “Như thế này ngưoi sẽ tập trung cố gắng niệm khẩu quyết của khởi linh thức, mặc kệ bên ngoài có quấy nhiễu gì, ngươi cũng không thể phân tâm, biết không?”
“Ác, biết rồi” Lâm Đạm Chi cố gắng tập trung tinh thần.
Đáng tiếc, khẩu quyết hắn còn chưa niệm xong nửa câu, thì lại có cảm giác ngứa ngứa lỗ tai.
Đầu tiên là có luồng khí nóng thổi tai bên phải, sau đó lại có cái gì ướt ướt bắt đầu tiến vào trong tai hắn trêu đùa…
“A a…” Lâm Đạm Chi một trận run rẩy, “Không được a… Các ngươi sao có thể làm như vậy…”
Liên tục mấy đêm đều lén đi đến tẩm cung “thần thượng”, lại bị một nam nhân đáng ghét chặn ở ngoài cửa, Tử Thần cùng Tử Lẫm đã sớm nghẹn một bụng dục hỏa cháy bừng bừng.
“Thần thượng, ta không phải đã nói, phải chuyên tâm luyện công, không được bị bên ngoài quấy nhiễu sao? Ngươi như vậy không ngoan ác!” Tử Lẫm cười ha ha, cách lớp áo, bóp đầu nhũ nam nhân.
Trong hai ngày, bọn họ cũng từ miệng của mấy trưởng lão biết được chân tướng sự việc.
Tử Thần cùng Tử Lẫm quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình.
Cái gì? Bọn họ từn biến thành trung thần trong thần thú thánh quốc?
Đây không phải là chuyện xưa của tổ tiên bọn hắn? Hiện tại đã trải qua ngàn năm, làm sao có thể a?
Còn nữa, nghe các trưởng lão nói, lúc bọn họ biến thành báo còn nhận tiểu trợ lý của bọn họ là chủ nhân, trung thành và tận tâm với hắn, duy mệnh thị tòng.
Trời ạ! Để cho bọn họ chết đi! Chuyện không có nam tính tôn nghiêm như vậy, mất mặt như vậy, bọn họ có chết cũng không thừa nhận!
Ôm một bụng nghi vấn cùng với buồn bực, Tử Thần cùng Tử Lẫm bước vào phòng yến hội.
Trên bàn dài, nam nhân làm bọn họ khổ tâm tới cực điểm kia mặc hoa phục (trang phục lộng lẫy) đương nhiên đang ngồi trên chủ vị, cùng mọi người trò chuyện vui vẻ.
Nhất là nam tử ngồi bên trái hắn, cười đến răng sau cũng thấy!
“Kháo, ca, ngươi xem, nam tử kia không phải ngày đó là kẻ chúng ta nhìn thấy ở khách sạn Vân Hỉ sao?”
“Con mẹ nó, ta đã cảnh cáo hắn không được tiếp cận người của chúng ta, hắn dám đem lời của chúng ta như gió thoảng qua tai!”
“Ca, còn chờ gì nữa? Lên bẹp hắn!” Tử Lẫm bắt đầu xoa tay.
“Đi”
Hai vị vương tử hầm hầm đi tới sau lưng Dương Thượng Văn, bàn nắm lấy sau cổ hắn, xách hắn lên…
“Xem ra ngươi chán sống rồi!”
“Hai anh em chúng ta sẽ hảo tâm thành toàn cho ngươi!”
“Các ngươi đang làm gì?” Mau thử a Văn xuống!” Lâm Đạm Chị luống cuống tiến tới, muốn hai người kia buôgn tay.
“A Văn? Gọi thật dễ nghe nhỉ?” Tử Thần lạnh lùng cười, “Lẫm! Mạnh tay thêm chút!”
“Đang”
Ngay lúc Tử Thần cùng Tử Lẫm chuẩn bị đại triển thần uy trước mặt nam nhân, hảo hảo bẹp đau “gian phu” không biết hổ thẹn, thánh sứ mặt đầy hắc tuyến từ đầu kia của yến hội đi tới…
“Tử Thần, Tử Lẫm, các ngươi điên sao? Còn không mau buông khách quý của thánh quốc xuống cho ta!”
“Khách quý?” Tử Thần cùng Tử Lẫm nghe mà thiếu chút nữa lảo đảo té ngửa! “Thánh sứ, ngươi lại bảo loại lưu manh này là khách quý, thánh quốc ta từ khi nào suy đồi đến độ này?”
“Câm mồm! Dương tiên sinh là hảo bằng hữu của thần thượng, đương nhiên là khách quý của thánh quốc. Các ngươi mau thả hắn xuống, bằng không trở về Tư Quá Nhai ngay lập tức!”
Tử Thần cùng Tử Lẫm thật sự rất muốn bính trước nói sau, nhưng nghĩ đến bị giam bị nhốt, không phải là rất tiện nghi cho đôi “gian phu *** phụ” này, lập tức xua tan ý niệm này trong đầu!
“Hừ… coi như ngươi hôm nay gặp may!”
Hai vương tử không để ý đến ánh mắt người khác, cũng không quản không gian có đủ hay không, tự kéo ghế ngồi xuống bên người của Lâm Đạm Chi, cứ kiên quyết ngăn cách hắn với Dương Thượng Văn.
Lâm Đạm Chi thật sự chịu không nổi hành vi kiêu ngạo ấu trĩ của hai người bọn họ, đột nhiên đứng dậy ra khỏi chỗ của mình, ngồi xuống bên cạnh Dương Thượng Văn.
“Ôi… a Văn, vừa rồi chắc sợ lắm, đây, uống rượu cho bình tĩnh!” Lâm Đạm Chi cố ý ân cần giúp bạn thân rót rượu, đem chén rượu đưa tới bên miệng.
Dương Thượng Văn thiếu chút nữa bị hành động của bạn thân hù chết, “Không cần, tiểu Lâm, tự ta được rồi”
“Không sao mà, ta giúp ngươi, “TÌNH CẢM” nhiều năm của chúng ta như vậy, chút việc nhỏ này ta làm cho. Đây, uống a!” Lâm Đạm Chi vừa nói vừa đá lông nheo.
“Thế nào? “Bích ba dạng” của thánh quốc uống không tồi chứ?”
“Ừ… Quả nhiên danh bất hư truyền!” Dương Thượng Văn nhấm nháp rượu ngon, ánh mắt sáng ngời.
“Vậy uống thêm ly nữa!” Lâm Đạm Chi ngọt ngào cười, lại ân cần rót cho Dương Thượng Văn một chén nữa.
Tử Thần cùng Tử Lẫm nhìn tiểu trợ lý của bọn họ đối với nam nhân khác có hành động đưa tình thì quả thực sắp phát điên, hận không thể lập tức chộp lấy hắn mà hung hăng đánh vào mông một phát.
Đáng tiếc, thánh sứ luôn nghiêm mật theo dõi, hai vị vương tử đành phải cố nén tức giận.
Thánh sứ thấy bọn họ không còn hành động thiếu suy nghĩ nữa, vừa lòng gật đầu, “Tử Thần, Tử Lẫm, từ ngày mai hai ngươi bắt đầu giúp thần thượng luyện Khởi linh thức”
“Dạ”
“Lúc các ngươi giúp thần thượng luyện công, chính mình cũng tư luyện thật tốt, sách cổ thánh quốc chúng ta có ghi lại, thần báo có linh lực tự do biến thân, các ngươi nếu được giao thiên phú của thần thánh này, phải tu lueyẹn thật tốt, về sau nếu lúc nguy cấp thì biến thân thần báo để bảo vệ thần thượng, biết không?”
Tử Thần cùng Tử Lẫm nghe mà trợn mắt há mồm.
Cái gì? Về sau bọn họ còn có thể tự do biến thân? Vậy quá thần kì a!
“Sao không trả lời?”
“A… hiểu. Bọn ta sẽ tu luyện thật tốt!” Tử Thần cùng Tử Lẫm trong lòng vẫn bán tín bán nghi.
“Còn nữa, thần thượng là người mới học, lúc đang luyện Khởi linh thức, các ngươi phải bảo hộ hắn thật tốt, ngàn vạn lần phải chú ý, đừng để cho thần thượng tẩu hỏa nhập ma”
“Đương nhiên, chúng tôi sẽ “bảo hộ” hắn thật tốt!” Tử Thần cùng Tử Lẫm nhìn nam nhân quan tâm mà mỉm cười
Lâm Đạm Chi nhìn nụ cười bên miệng của hai người, chẳng hiểu sao khiến hắn rùng mình!
Trong “Linh tu viện” ở phía sau núi của một thâm cốc
Thanh tịch tao nhã, cảnh sắc mê người. Là nơi tu luyện thần lực rất tốt.
Lâm Đạm Chi dưới sự chỉ đạo của thánh sứ cùng mấy vị trưởng lão, đã đem chiêu thức cùng khẩu quyết nhập môn, học được không ít.
Kế tiếp, dưới sự an bài của thánh sứ, đến phiên Tử Thần cùng Tử Lẫm vương tử phụ trách giúp thần thượng luyện công, hy vọng hắn sớm sẽ thành công, với thần lực khống chế tùy tâm sử dụng.
Đáng tiếc, hai vương tử lòng đầy *** niệm không hảo hảo bồi bồi thần thượng tu luyện, mà chỉ lo lấy việc công làm việc tự, động oai não cân.
“Sai rồi, sai rồi, tay phải phải đặt thế này” Tử Thần từ phía sau lưng ôm lấy nam nhân, đưa tay của hắn đặt ở trước ngực.
“Còn nữa, tay trái phải ở đây” Tử Lẫm cùng hắn đối mặt, vẻ mặt đứng đắn đưa tay kia của hắn đặt ở dưới bụng.
“Phải nhìn không chớp mắt, khí thủ đan điền”
“Phải tâm vô bàng vụ, chuyên tâm nhất trí”.
Hai người nói rõ ràng mạch lạc.
Rắm, hai kẻ các ngươi lén ở trên người của ta sờ qua sờ lại, bảo ta làm sao chuyên tâm a? Thân thể Lâm Đạm Chi mẫn cảm bị hai người biến thành tao dưỡng khó nhịn, thật sự có khổ nói không nên lời, không khỏi hận đến nghiến răng kèn kẹt.
“Tại sao không nói? Có phải nghe không hiểu?”
“Ca, chúng ta chắc phải dạy hắn một lần nữa quá” Hai người tiếp tục cố gắng sắm vai lão sư.
“Không cần, không cần, tự ta luyện được rồi” Lâm Đạm Chi vội vàng lắc đầu.
Ô… còn dạy, dạy nữa ta sẽ lộ tẩy mất thôi.
Lâm Đạm Chi cố gắng cảnh cáo “tiểu đệ đệ” của mình, hiện tại hắn đường đường chính là “thần thượng”, nếu tùy tiện phát dục mà bị hai anh em này quơ được, vậy cả đời cũng đừng hòng ngóc đầu lên được trước mặt họ.
“Sai rồi, lại sai rồi” Tử Thần nhìn nam nhân tay quơ loạn xạ, không khỏi thở dài một tiếng.
“Ca, xem ra “thần thượng” này không thông minh cho lắm” Tử Lẫm cười cười trêu chọc.
Lâm Đạm Chi hung hăng trừng mắt nhìn y một cái.
“Còn dám trừng mắt? Chính mình không chuyên tâm còn không kiểm điểm?” Tử Thần gõ nhẹ trên đầu hắn.
“Hi, ca, ta xem chúng ta vẫn xuất vũ khí bí mật ra” Tử Lẫm thần bí nháy mắt mấy cái
“Được, ta lập tức lấy!”
“Vũ khí gì?” Lâm Đạm Chi cảnh giác hỏi. Đáng giận, hai kẻ sắc phôi này sẽ không làm cái quỷ gì chứ?
“Chính là đây…”
Lâm Đạm Chi đột nhiên thấy trước mặt tối sầm lại, một mảnh vải từ phía sau bịt mắt của hắn.
“A… các ngươi làm gì?” Lâm Đạm Chi muốn đưa tay kéo mảnh vải xuống, lại phát hiện tay hắn sớm đã rơi vào ma trảo to lớn của nam nhân.
“Đừng sợ, bọn ta phụng mệnh thánh sứ chịu trách nhiệm cho thần thượng luyện khởi linh thức thật tốt, bây giờ bịt mắt ngươi lại, ngươi mới có thể chuyên tâm a.”
Lâm Đạm Chi nge ngữ khí nghiêm túc của Tử Thần, hoài nghi hỏi “Thật chứ?”
“Đương nhiên là thật rồi” Tử Lẫm cố gắng nín cười “Như thế này ngưoi sẽ tập trung cố gắng niệm khẩu quyết của khởi linh thức, mặc kệ bên ngoài có quấy nhiễu gì, ngươi cũng không thể phân tâm, biết không?”
“Ác, biết rồi” Lâm Đạm Chi cố gắng tập trung tinh thần.
Đáng tiếc, khẩu quyết hắn còn chưa niệm xong nửa câu, thì lại có cảm giác ngứa ngứa lỗ tai.
Đầu tiên là có luồng khí nóng thổi tai bên phải, sau đó lại có cái gì ướt ướt bắt đầu tiến vào trong tai hắn trêu đùa…
“A a…” Lâm Đạm Chi một trận run rẩy, “Không được a… Các ngươi sao có thể làm như vậy…”
Liên tục mấy đêm đều lén đi đến tẩm cung “thần thượng”, lại bị một nam nhân đáng ghét chặn ở ngoài cửa, Tử Thần cùng Tử Lẫm đã sớm nghẹn một bụng dục hỏa cháy bừng bừng.
“Thần thượng, ta không phải đã nói, phải chuyên tâm luyện công, không được bị bên ngoài quấy nhiễu sao? Ngươi như vậy không ngoan ác!” Tử Lẫm cười ha ha, cách lớp áo, bóp đầu nhũ nam nhân.
Tác giả :
Mê Dương