[Hồi Ký] Cấp 3, Anh Và Em
Quyển 2 - Chương 179: Chấm dứt
Những tháng ngày cứ thế trôi qua trong vội vã, chẳng mấy chốc đã sắp đến ngày đi học. Tuy vậy tôi vẫn chưa tìm được chút ít cái gì đó gọi là thông tin về em. Em bây giờ trong tôi như một ẩn số vậy, em dường như biến mất khỏi cuộc đời tôi, và chưa thấy trở lại.
Có thể nói đây là thời gian khá là khó chịu trong tôi, nó cứ ray rứt làm sao ấy, nếu rằng em không còn yêu tôi, thì chí ít em hãy nói cho tôi biết chứ, còn đằng này chẳng nói chẳng rằng, chỉ biến mất mà không rõ lý do thôi.
Nhà em thì tôi biết đấy, nhưng mà vốn biết rằng bố mẹ em khó nên tôi cũng chẳng dám đá động gì tới chuyện vào nhà mà tìm em nữa =]] đành nhờ đám bạn là con gái như nhỏ Linh với MNgọc vào hỏi thăm. Và câu trả lời của bố mẹ em là hiện tại em đang ở nhà dì trên quận 7,còn địa chỉ thì chẳng có. Thế thì biết kím chừng nào mới ra.
Nhưng đâu có chuyện gì là không thể xảy ra, đôi khi nó lại bất ngờ khó tả. Tôi nhập học được 1 tuần, nói chung thì cũng chưa học hành gì được nhiều, thời gian rảnh tôi vẫn thường onl facebook, đôi khi lại đưa mắt qua messages nhìn xem em có onl hay không.
Có đôi lúc nick em sáng đèn, tôi pm thì nó lại vụt tắt, và inbox của tôi thì vẫn chưa được xem nữa.
Và rồi sau bao lâu, tôi mới có thể được nói chuyện với em, tâm sự với em như lúc trước. Một hôm tôi onl khuya, vừa onl face vừa đọc truyện trên F17. Một stt của nhỏ bạn được đăng lên, tôi like rồi lướt xuống xem các stt khác. Bất chợt tôi dừng lại nơi cmt của nhỏ bạn, khi mà tôi thấy em cũng cmt stt đó.
Lặng lẽ vào phần cmt, chỉ cốt để xem em và nhỏ bạn nói chuyện mà thôi. Đến phần nhỏ bạn hỏi xin em sdt, tôi thấy em lại kêu nhỏ bạn inbox. Trong khi đó tôi inbox cho em thì vẫn chẳng thấy em trả lời, đến hai từ "đã xem" còn không xuất hiện trên messages nữa cơ mà.
Có vẻ như em không còn như lúc trước nữa thì phải, em dường như lờ đi những tin nhắn, những lời hỏi han của tôi luôn vậy, tôi vẫn chưa nhận được 1 sự trả lời từ em.
Không gấp gáp, không chờ đợi trong mỏi mòn như lúc trước, bây giờ thì tôi biết mình sắp sửa có được 1 câu trả lời không mong muốn rồi.
1 dòng stt xuất hiện, từ em...
"Xin lỗi người nào đó... Vì mình đã làm bạn buồn... "
Mình và bạn ư - đọc từng chữ trong dòng stt kia khiến tim tôi trở nên đau nhói. Mình và bạn - thế cái khoảng thời gian quen nhau hơn 6 tháng kia là gì trong em, là không khí hay chỉ đơn giản em xem anh như 1 người bạn?
Thật sự, khi đọc dòng stt đó, tôi chẳng làm gì khác ngoài việc cười, thật sự là cười, cười cái cuộc đời này, cười cái chuyện tình cảm của tôi em xem như 1 trò đùa, cười cái sự ngu ngốc của tôi khi tôi đã yêu em nhiều đến thế. Đúng là đời lắm chuyện chẳng ngờ...
Mỉm cười chua xót. Tôi đăng lại 1 dòng stt, đối lập với dòng stt kia, nhưng không phải đay nghiến hay nói này nói nọ em, chỉ đơn giản là 1 dòng tâm sự mà tôi muốn nói với em thôi
"0186xxx muốn liên lạc thì gọi vào sdt này, nhưng mà chắc cũng không có gì để nói đâu nhỉ:)))"
Stt vừa đăng, em cũng là người like nó đầu tiên, chắc là cũng đủ hiểu rồi chứ. Vào inbox, những tin nhắn lúc trước tôi nhắn cho em bây giờ thì đã nhận được hai từ "đã xem" rồi. Tôi lại nhắn tin cho em.
_Hôm nay onl khuya nhỉ?
Im lặng trong vài phút, rồi em cũng trả lời, nhưng có gì đó dường như là miễn cưỡng trong cách trả lời của em.
_Hi tại hôm nay rảnh nên mới onl khuya.
_Cứ tưởng lại im lặng như lúc trước nữa chứ!
_Hì sdt này 0165xxx.
_Được tha dt từ khi nào ấy?
_Vừa đậu ĐH là được tha rồi.
_Hay ha, vậy sao tới giờ mới chịu trả lời tin nhắn, khi mà đã có dt lâu rồi?
_Thôi khó quá cho qua đi nha. -em lảng tránh.
_Thế em học trường nào?
_Đại học Tài chính- Maketing.
_Bên q7 luôn à, thế em ở nhà dì hay ở nhà trọ vậy?
_Cả hai luôn, thứ 7 với chủ nhật thì về nhà dì.
_Nhà trọ gần trường không?
_Gần, chừng 5p đi bộ hà.
_Em ở ghép à?
_Ừm với 1 bạn nữ nữa.
_Chung lớp à?
_Không có, chung trường nhưng khác ngành.
_Ừ vậy được rồi.
_Hihi.
_Sao mấy nay em không trả lời tin nhắn của anh -tôi bắt đầu hỏi về chuyện ấy.
_Thôi khuya rồi ngủ đi, ngủ ngon nha. -em trốn tránh câu hỏi đấy, rồi nhanh chóng off trong khi tôi vẫn còn đang chờ đợi câu trả lời.
Có vẻ như em không còn chút gì gọi là tình cảm với tôi nữa thì phải, em bây giờ khác quá, bận rộn quá kia mà.
Tôi lại tiếp tục onl để đọc truyện, chẳng biết hôm nay tôi nên vui hay nên buồn nữa, vì ít ra hôm nay em đã chịu trả lời tin nhắn của tôi rồi.
Có gì đó thoi thúc tôi, tôi vào facebook của em xem thử, vì tôi thấy em có vẻ khác khác so với lúc trước.
Chậm chạp từng bước một, tôi nhập emails rồi tới mật khẩu. Và may mắn là em vẫn chưa đổi pass của cái nick này.
Vào messages, ngoài tin nhắn của tôi, còn có khá nhiều tin nhắn của những người khác. Vào từng cái mess đọc, chỉ là những tin nhắn trò chuyện của em và mấy đứa nữ khác thôi.
Trở lại với mess của nhỏ bạn mà em vừa cmt trên stt, có gì đó lại khiến tôi cảm thấy thắt tim mình lại khi đọc từng lời trò chuyện của hai người.
Bạn: "Sao nay onl trể vậy mày? "
Em: "Tao đang nhắn tin với trai, à mà mày biết cách đăng kí SMS của Viettel không chỉ tao với"
Bạn: "Điu trai đẹp không mày"
Em: "Đẹp lắm, quê ở Nghệ An"
Bạn: "Mốt dẫn về BT chơi cho tao gặp đê"
Em: "Tao đang cua, chẳng biết dính hay không nữa mà dắt về"
Bạn: "Mạnh mẽ lên ahihi"
Em: "Từ từ mày, người ta nói con gái BT hiền dịu dễ thương, mày phải để tao hiền dịu lại chứ"
Bạn: "Gáng đi mày"
Em: "Ừ tao sẽ cố gắng haha"
Sững sờ, vậy em xem tôi là gì? Cứ như đùa ấy nhỉ. À nói thêm nhỏ bạn này là bạn thân của em, học khác lớp nên tôi chỉ biết mặt và ít nói chuyện.
Vào tiếp 1 cái mess khác, từ 1 thằng con trai cũng ở BT luôn, gọi là T nhé.
Em: "biết ai hôn"
T: "Minh Thư"
Em: "Vậy cũng nói, tên Face là biết rồi"
T: "Đùa thôi, Boo"
Em: "Hì còn nhớ à"
T: "Nhớ chứ sao không, zk à"
Em: "Đâu ra mà nhận zk thế"
T: "Ớ vậy thôi tui đi với nhỏ khác"
Em: "Ấy từ từ mà ck"
Có vẻ như mắt tôi nhoè đi thì phải. Ừ thì thế đấy. Thằng này tôi biết, nó học Chuyên, lúc trước em cũng học thêm ở bên Chuyên môn lí, chắc là biết nó từ đấy đây mà.
Từng dòng tin nhắn cứ thế đập vào mắt tôi, sự thật luôn đau lòng là thế đấy. Tiếp tục đọc những dòng cuối, cơn đau lại đau hơn lúc trước.
T: "zk còn nói chuyện với con Nguyên không"
Em: "Dạ không ck"
T: "Ừ con Nguyên nó biết chuyện tụi mình đấy"
Em: "Kệ nó đi, giờ đâu sợ gì nữa, ck cũng chia tay Mon rồi còn gì"
T: "Ừ thế cũng phải, à mà ngủ thôi, nhớ đừng nhắn tin với trai như lúc trước nha zk"
Em: "Zk biết rồi, ck ngủ ngon"
À thì ra là thế đó hả em. Anh cứ tưởng trước giờ em luôn là 1 người khiến anh tôn trọng, nhưng giờ thì...
Tôi quăng dt xuống giường, ngước mắt nhìn lên trần nhà. Cũng đủ hiểu thời gian qua tình em của tôi trong em dường như không có nghĩa gì cả. Em chỉ em tôi là 1 người thay thế hoàn hảo, và giờ thì em chẳng cần lấy tôi nữa.
Hôm sau onl, tôi lại nhắn tin cho em. Sau vài 3 câu nói chuyện bình thường, tôi không hề nhắc gì đến việc tôi đã đọc tin nhắn của em cả. Tôi lại hỏi em
_Em còn tình cảm với anh không.
Đáp lại tôi chẳng có gì ngoài hay từ đã xem. Rồi 5p trôi qua, 10p, nữa tiếng, và cả ngày hôm đó em cũng không trả lời tôi nữa. Vậy thôi thì chấm dứt nhé.
Nhắn lại em dòng tin nhắn cuối cùng, và tự hứa với lòng không nhắc gì về em nữa.
"Đủ hiểu rồi, tạm biệt nhé, sẽ không làm phiền nữa đâu:) "
Thế là xong, sau 6 tháng yêu nhau, 3 tháng chờ đợi và tìm kiếm trong mỏi mòn, và giờ thì chấm dứt. Không thể gọi là chia tay, vì đây có phải là tình yêu đâu haha, quên nó đi là vừa.
"Vì anh vô tình...
Hay trong tim em...
Anh vô hình"
Không buồn bã, không gục ngã, tôi chẳng cần thiết phải buồn làm chi về chuyện của tôi và em, xem như đó là 1 kỷ niệm đáng quên của tôi vậy, thôi thì cứ xem đó là 1 bài học giành cho tôi, sau này cần xem xét kĩ hơn trước khi vội yêu 1 người vậy.
Tạm biệt em, cô gái của mưa. Ngày gặp em là 1 buổi chiều mưa, đến khi biết được sự thật, chính thức không còn dính dáng với em nữa cũng là vào 1 ngày mưa tầm tã, dường như em đến rồi em đi cũng giống như cơn mưa vậy, mau đến, mau đi...
Có thể nói đây là thời gian khá là khó chịu trong tôi, nó cứ ray rứt làm sao ấy, nếu rằng em không còn yêu tôi, thì chí ít em hãy nói cho tôi biết chứ, còn đằng này chẳng nói chẳng rằng, chỉ biến mất mà không rõ lý do thôi.
Nhà em thì tôi biết đấy, nhưng mà vốn biết rằng bố mẹ em khó nên tôi cũng chẳng dám đá động gì tới chuyện vào nhà mà tìm em nữa =]] đành nhờ đám bạn là con gái như nhỏ Linh với MNgọc vào hỏi thăm. Và câu trả lời của bố mẹ em là hiện tại em đang ở nhà dì trên quận 7,còn địa chỉ thì chẳng có. Thế thì biết kím chừng nào mới ra.
Nhưng đâu có chuyện gì là không thể xảy ra, đôi khi nó lại bất ngờ khó tả. Tôi nhập học được 1 tuần, nói chung thì cũng chưa học hành gì được nhiều, thời gian rảnh tôi vẫn thường onl facebook, đôi khi lại đưa mắt qua messages nhìn xem em có onl hay không.
Có đôi lúc nick em sáng đèn, tôi pm thì nó lại vụt tắt, và inbox của tôi thì vẫn chưa được xem nữa.
Và rồi sau bao lâu, tôi mới có thể được nói chuyện với em, tâm sự với em như lúc trước. Một hôm tôi onl khuya, vừa onl face vừa đọc truyện trên F17. Một stt của nhỏ bạn được đăng lên, tôi like rồi lướt xuống xem các stt khác. Bất chợt tôi dừng lại nơi cmt của nhỏ bạn, khi mà tôi thấy em cũng cmt stt đó.
Lặng lẽ vào phần cmt, chỉ cốt để xem em và nhỏ bạn nói chuyện mà thôi. Đến phần nhỏ bạn hỏi xin em sdt, tôi thấy em lại kêu nhỏ bạn inbox. Trong khi đó tôi inbox cho em thì vẫn chẳng thấy em trả lời, đến hai từ "đã xem" còn không xuất hiện trên messages nữa cơ mà.
Có vẻ như em không còn như lúc trước nữa thì phải, em dường như lờ đi những tin nhắn, những lời hỏi han của tôi luôn vậy, tôi vẫn chưa nhận được 1 sự trả lời từ em.
Không gấp gáp, không chờ đợi trong mỏi mòn như lúc trước, bây giờ thì tôi biết mình sắp sửa có được 1 câu trả lời không mong muốn rồi.
1 dòng stt xuất hiện, từ em...
"Xin lỗi người nào đó... Vì mình đã làm bạn buồn... "
Mình và bạn ư - đọc từng chữ trong dòng stt kia khiến tim tôi trở nên đau nhói. Mình và bạn - thế cái khoảng thời gian quen nhau hơn 6 tháng kia là gì trong em, là không khí hay chỉ đơn giản em xem anh như 1 người bạn?
Thật sự, khi đọc dòng stt đó, tôi chẳng làm gì khác ngoài việc cười, thật sự là cười, cười cái cuộc đời này, cười cái chuyện tình cảm của tôi em xem như 1 trò đùa, cười cái sự ngu ngốc của tôi khi tôi đã yêu em nhiều đến thế. Đúng là đời lắm chuyện chẳng ngờ...
Mỉm cười chua xót. Tôi đăng lại 1 dòng stt, đối lập với dòng stt kia, nhưng không phải đay nghiến hay nói này nói nọ em, chỉ đơn giản là 1 dòng tâm sự mà tôi muốn nói với em thôi
"0186xxx muốn liên lạc thì gọi vào sdt này, nhưng mà chắc cũng không có gì để nói đâu nhỉ:)))"
Stt vừa đăng, em cũng là người like nó đầu tiên, chắc là cũng đủ hiểu rồi chứ. Vào inbox, những tin nhắn lúc trước tôi nhắn cho em bây giờ thì đã nhận được hai từ "đã xem" rồi. Tôi lại nhắn tin cho em.
_Hôm nay onl khuya nhỉ?
Im lặng trong vài phút, rồi em cũng trả lời, nhưng có gì đó dường như là miễn cưỡng trong cách trả lời của em.
_Hi tại hôm nay rảnh nên mới onl khuya.
_Cứ tưởng lại im lặng như lúc trước nữa chứ!
_Hì sdt này 0165xxx.
_Được tha dt từ khi nào ấy?
_Vừa đậu ĐH là được tha rồi.
_Hay ha, vậy sao tới giờ mới chịu trả lời tin nhắn, khi mà đã có dt lâu rồi?
_Thôi khó quá cho qua đi nha. -em lảng tránh.
_Thế em học trường nào?
_Đại học Tài chính- Maketing.
_Bên q7 luôn à, thế em ở nhà dì hay ở nhà trọ vậy?
_Cả hai luôn, thứ 7 với chủ nhật thì về nhà dì.
_Nhà trọ gần trường không?
_Gần, chừng 5p đi bộ hà.
_Em ở ghép à?
_Ừm với 1 bạn nữ nữa.
_Chung lớp à?
_Không có, chung trường nhưng khác ngành.
_Ừ vậy được rồi.
_Hihi.
_Sao mấy nay em không trả lời tin nhắn của anh -tôi bắt đầu hỏi về chuyện ấy.
_Thôi khuya rồi ngủ đi, ngủ ngon nha. -em trốn tránh câu hỏi đấy, rồi nhanh chóng off trong khi tôi vẫn còn đang chờ đợi câu trả lời.
Có vẻ như em không còn chút gì gọi là tình cảm với tôi nữa thì phải, em bây giờ khác quá, bận rộn quá kia mà.
Tôi lại tiếp tục onl để đọc truyện, chẳng biết hôm nay tôi nên vui hay nên buồn nữa, vì ít ra hôm nay em đã chịu trả lời tin nhắn của tôi rồi.
Có gì đó thoi thúc tôi, tôi vào facebook của em xem thử, vì tôi thấy em có vẻ khác khác so với lúc trước.
Chậm chạp từng bước một, tôi nhập emails rồi tới mật khẩu. Và may mắn là em vẫn chưa đổi pass của cái nick này.
Vào messages, ngoài tin nhắn của tôi, còn có khá nhiều tin nhắn của những người khác. Vào từng cái mess đọc, chỉ là những tin nhắn trò chuyện của em và mấy đứa nữ khác thôi.
Trở lại với mess của nhỏ bạn mà em vừa cmt trên stt, có gì đó lại khiến tôi cảm thấy thắt tim mình lại khi đọc từng lời trò chuyện của hai người.
Bạn: "Sao nay onl trể vậy mày? "
Em: "Tao đang nhắn tin với trai, à mà mày biết cách đăng kí SMS của Viettel không chỉ tao với"
Bạn: "Điu trai đẹp không mày"
Em: "Đẹp lắm, quê ở Nghệ An"
Bạn: "Mốt dẫn về BT chơi cho tao gặp đê"
Em: "Tao đang cua, chẳng biết dính hay không nữa mà dắt về"
Bạn: "Mạnh mẽ lên ahihi"
Em: "Từ từ mày, người ta nói con gái BT hiền dịu dễ thương, mày phải để tao hiền dịu lại chứ"
Bạn: "Gáng đi mày"
Em: "Ừ tao sẽ cố gắng haha"
Sững sờ, vậy em xem tôi là gì? Cứ như đùa ấy nhỉ. À nói thêm nhỏ bạn này là bạn thân của em, học khác lớp nên tôi chỉ biết mặt và ít nói chuyện.
Vào tiếp 1 cái mess khác, từ 1 thằng con trai cũng ở BT luôn, gọi là T nhé.
Em: "biết ai hôn"
T: "Minh Thư"
Em: "Vậy cũng nói, tên Face là biết rồi"
T: "Đùa thôi, Boo"
Em: "Hì còn nhớ à"
T: "Nhớ chứ sao không, zk à"
Em: "Đâu ra mà nhận zk thế"
T: "Ớ vậy thôi tui đi với nhỏ khác"
Em: "Ấy từ từ mà ck"
Có vẻ như mắt tôi nhoè đi thì phải. Ừ thì thế đấy. Thằng này tôi biết, nó học Chuyên, lúc trước em cũng học thêm ở bên Chuyên môn lí, chắc là biết nó từ đấy đây mà.
Từng dòng tin nhắn cứ thế đập vào mắt tôi, sự thật luôn đau lòng là thế đấy. Tiếp tục đọc những dòng cuối, cơn đau lại đau hơn lúc trước.
T: "zk còn nói chuyện với con Nguyên không"
Em: "Dạ không ck"
T: "Ừ con Nguyên nó biết chuyện tụi mình đấy"
Em: "Kệ nó đi, giờ đâu sợ gì nữa, ck cũng chia tay Mon rồi còn gì"
T: "Ừ thế cũng phải, à mà ngủ thôi, nhớ đừng nhắn tin với trai như lúc trước nha zk"
Em: "Zk biết rồi, ck ngủ ngon"
À thì ra là thế đó hả em. Anh cứ tưởng trước giờ em luôn là 1 người khiến anh tôn trọng, nhưng giờ thì...
Tôi quăng dt xuống giường, ngước mắt nhìn lên trần nhà. Cũng đủ hiểu thời gian qua tình em của tôi trong em dường như không có nghĩa gì cả. Em chỉ em tôi là 1 người thay thế hoàn hảo, và giờ thì em chẳng cần lấy tôi nữa.
Hôm sau onl, tôi lại nhắn tin cho em. Sau vài 3 câu nói chuyện bình thường, tôi không hề nhắc gì đến việc tôi đã đọc tin nhắn của em cả. Tôi lại hỏi em
_Em còn tình cảm với anh không.
Đáp lại tôi chẳng có gì ngoài hay từ đã xem. Rồi 5p trôi qua, 10p, nữa tiếng, và cả ngày hôm đó em cũng không trả lời tôi nữa. Vậy thôi thì chấm dứt nhé.
Nhắn lại em dòng tin nhắn cuối cùng, và tự hứa với lòng không nhắc gì về em nữa.
"Đủ hiểu rồi, tạm biệt nhé, sẽ không làm phiền nữa đâu:) "
Thế là xong, sau 6 tháng yêu nhau, 3 tháng chờ đợi và tìm kiếm trong mỏi mòn, và giờ thì chấm dứt. Không thể gọi là chia tay, vì đây có phải là tình yêu đâu haha, quên nó đi là vừa.
"Vì anh vô tình...
Hay trong tim em...
Anh vô hình"
Không buồn bã, không gục ngã, tôi chẳng cần thiết phải buồn làm chi về chuyện của tôi và em, xem như đó là 1 kỷ niệm đáng quên của tôi vậy, thôi thì cứ xem đó là 1 bài học giành cho tôi, sau này cần xem xét kĩ hơn trước khi vội yêu 1 người vậy.
Tạm biệt em, cô gái của mưa. Ngày gặp em là 1 buổi chiều mưa, đến khi biết được sự thật, chính thức không còn dính dáng với em nữa cũng là vào 1 ngày mưa tầm tã, dường như em đến rồi em đi cũng giống như cơn mưa vậy, mau đến, mau đi...
Tác giả :
Mievi Dương