Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)
Chương 85: Kết quả bất ngờ trận thứ hai
Hơn nữa Tả Lãnh Thiền tồn một ý nghĩ phải vượt qua Tống Thanh Thư, vừa rồi hắn dùng một chiêu kiếm đánh bại Xung Hư, nếu bây giờ có thể thắng hắn, uy danh phái Tung sơn cùng mình sẽ sáng chói như ánh thái dương, nghĩ tới đây, Tả Lãnh Thiền liền vận lên Hàn Băng chân khí đến đầu ngón tay, hướng về đối phương điểm tới
Tống Thanh Thư rùng mình, biết đây chính là Hàn Băng chân khí tuyệt chiêu của Tả Lãnh Thiền, có điều hắn cũng muốn thử xem chí cương chí dương của Thần Chiếu chân khí chính mình đã đạt được đến cảnh giới nào, nên cũng không thêm né tránh, tập trung nội công một quyền đánh thẳng đi tới.
Quyền chỉ tương giao dính vào, vừa rồi chiêu thức nhanh như chớp giật, lúc này hai người bình lặng đứng im tại chỗ đấu nội lực với nhau, Tả Lãnh Thiền sắc mặt càng ngày càng trắng xanh, hai chân đứng trên phiến đá đã nổi lên một lớp sương lạnh như bang tuyết, Tống Thanh Thư vẻ mặt trầm trọng, bên trên đã thoáng hiện hồng quang.
- Quốc sư… Tống công tử có chịu nỗi không vậy?
Nhìn dưới chân Tả Lãnh Thiền đang dẫm trên phiến đá đều đã đóng thành lớp băng, Đa Long ngơ ngác, lo lắng cho Tống Thanh Thư mà đổ mồ hôi.
Thế nhưng Cưu Ma Trí lại mỉm cười nói:
- Đa tổng quản cứ yên tâm đi, cao thủ đấu nội lực, thắng bại như là sợi chỉ mong manh, Tả Lãnh Thiền không đạt được cảnh giới thu phóng tự nhiên, dẫn đến chân khí từ bên trong tiết ra ngoài cho nên đôi chân đóng bang, trái lại Tống công tử thì nội lực ngưng tụ tập trung mà không phát ngay, càng về sau càng dày nặng, thời gian chẳng qua một nén nhang, Tả Lãnh Thiền tất bại.
Đanbg đấu nội lực thì Tả Lãnh Thiền nghe được lời bình của Cưu Ma Trí, cả kinhnghĩ đến mình chẳng qua là vì khoe khoang, nên cố ý để Hàn Băng chân khí tiết ra ngoài tụ lại thành băng, để mọi người nhìn thấy kính nể, nào ngờ trong đôi mắt của cao thủ chân chính, đây là điều tối kỵ, đan xen vì bị giật mình, lập tức nội công không thông thuận, thì đã cảm thấy nội lực dương cương cực nóng bức người của đối phương sôi trào mãnh liệt ập tới.
Mọi người chỉ thấy Tả Lãnh Thiền phun mạnh ra một ngụm máu tươi, thối lui mấy trượng, hiển nhiên là đã bị trọng thương.
Tống Thanh Thư cố gắng phục hồi chân khí trong cơ thể đang hỗn loạn, cười nhạt:
- Trận đầu chúng ta thắng rồi.
Nói xong xoay người quay trở về chỗ cũ.
Thấy Tống Thanh Thư thắng một trận, Cưu Ma Trí cảm thấy lần tỷ đấu này đã nắm chắc, tách mọi người đi ra, đứng ở giữa trường, nhìn chung quanh quần hung nói:
- Đại Thanh quốc sư, Thổ Phồn Pháp luân minh vương Cưu Ma Trí, ngưỡng mộ đã lâu các cao thủ Trung Nguyên, xin thỉnh giáo.
Trên đỉnh núi Ngọc Hoàng mọi người biến sắc, không biết ai sẽ có thể đánh thắng phiên tăng này, tại đây võ công cao nhất là Kim Xà vương so với Cưu Ma Trí cũng chỉ có thể là đang ngang tay, mọi người đã bàn bạc để Viên Thừa Chí ẩn mình để bất ngờ xuất hiện đáng úp làm cho đối phương trở tay không kịp, nhưng lúc này đã thua một trận, cho nên trận thứ hai lại thành vấn đề khó khi ai sẽ đứng ra giao đấu.
- A di đà phật! Nghe tiếng đã lâu Pháp Luân Minh vương tinh thông bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu lâm tự, lão nạp tuy bất tài, cũng cả gan muốn mở mang kiến thức một chút.
Một tiếng niệm phật hiệu, Phương Chính đại sư chậm rãi đi tới giữa trường đấu.
- Được lắm!
Cưu Ma Trí ánh mắt sáng ngời, lão phiên tăng nhận thấy đối phương nội lực tựa hồ cũng không thua kém chính mình.
- Nghe giang hồ đồn đại, Huyền Bi đại sư ở Đại Lý bại vong dưới tay của Pháp Luân Minh vương, xin hỏi chẳng biết là điều này có được không vậy?
Phương Chính đại sư ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Cưu Ma Trí.
- Hòa thượng kia tu luyện Vô Tương Kiếp chỉ không có đạt đến cảnh giới, bại dưới tay của bần tăng cũng không gì kỳ lạ, còn sau đó Huyền Bi đại sư chết vào tay của người phương nào, thứ cho bần tăng không cách nào biết được.
Nghe được lời của phiên tăng, Phương Chưng đại sư ánh mắt ngưng lại, chậm rãi mở miệng nói:
- Lão nạp liền sẽ dùng Thiên Thủ Như Lai chưởng lĩnh giáo cái gọi là bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm của Pháp Luân Minh vương.
Nói xong liền nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, một chưởng này chiêu thức bình thường, nhưng khi chưởng đang phóng đến nữa chừng, bỗng nhiên lay động, một chưởng biến hai chưởng, hai chưởng biến bốn chưởng, bốn chưởng biến tám chưởng, tám chưởng biến mười sáu chưởng, rồi biến ảo đến ba mươi hai chưởng, chưởng pháp biến hoá khi tang lúc giảm, mỗi một chưởng đánh ra, tấn công vào nhiều phương vị, chưởng pháp kỳ huyễn cực kỳ.
Cưu Ma Trí trong lòng thán phục, chưởng pháp phức tạp nhưng mỗi chưởng đều mang đủ công lực không tiêu tan, Thiên Thủ Như Lai chưởng đã luyện đến cảnh giới tột đỉnh rồi, lúc này lão đã giơ tay lên, ngón trỏ và ngón giữa tay phải nhẹ nhàng đáp trụ, thành hình dáng bông hoa, hướng về đối phương búng ba chỉ liên tiếp.
Chưởng môn nhân các phái nhìn ra Cưu Ma Trí sử dụng võ công đúng là Niêm Hoa chỉ của Thiếu lâm tự, trong nháy mắt, chưởng ấn của Phương Chính đang bay đầu trời lập tức liền tán loạn bị đánh tan gần một nửa..
Cưu Ma Trí nhân cơ hội tấn công tới, lấy chỉ phá chưởng, nào là Đa La Diệp chỉ, Đại Trí Vô Định chỉ, Vô Tương Kiếp chỉ... tung ra các loại chiêu thức tuyệt kỹ của Thiếu Lâm tầng tầng lớp lớp, nhìn giữa trường đấu ai cũng hoa mắt mê mẩn, nghĩ thầm phiên tăng được xưng tụng tinh thông bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm, quả nhiên danh bất hư truyền.
Phương Chính đại sư sở trường là Dịch Cân Kinh, võ công Dịch Cân Kinh của đại sư đã đạt tới mức xuất thần nhập hóa, Thiên Thủ Như Lai chưởng cũng là võ công Phật môn chính tông, tuy rằng đang bị vào thế hạ phong, nhưng cũng có thể thủ vững trước những chiêu thức của Cưu Ma Trí, chưởng pháp thật là tinh diệu, mấy lần chuyển nguy thành an, ai cũng thầm thán phục.
Công gấp một trận, Cưu Ma Trí đã thăm dò được nội tình đối phương, trong lòng biết chỉ tầm mười chiêu nữa, tất có thể phân ra thắng bại, thấy các công phu tuyệt kỹ của Thiếu Lâm đánh ra cũng đủ khoe khoang với quần hùng rồi, đang muốn dốc sức toàn lực ra tay để giải quyết cho xong, đột nhiên sắc mặt của Cưu Ma Trí biểu hiện đại biến, vội vã nhảy ra khỏi vòng chiến, mặt đã tái xanh hướng về đối phương nói:
- Dịch Cân Kinh của đại sư quả nhiên tinh diệu cực kỳ, bần tăng khâm phục, cuộc tỷ thí lần này xem như hoà nhau là được rồi.
Biến cố này khiên cho quần hùng cũng không ngờ tới, tình cảnh vừa rồi rỏ ràng là Phương Chính đại sư thủ nhiều công ít, sợ kiên trì cầm cự không được bao lâu nữa, đột nhiên Cưu Ma Trí lại nói giảng hòa.
Phương Chính đại sư cũng là kinh ngạc, đang muốn mở miệng hỏi, thì Cưu Ma Trí đã không nói một lời, xoay người rời khỏi vòng chiến, nghĩ tới đây là một trận chiến quan hệ đến tồn vong phái Thái Sơn, Phương Chính đại sư cũng đành thừa nhận cục diện này.
Lúc này quần hùng trên đỉnh Ngọc Hoàng ai cũng hớn hở mừng rỡ, hai người võ công mạnh nhất của đối phương đã so qua, đến trận thứ ba Viên Thừa Chí xuất trận thì phần thắng xem như đã định, mà trong chiến thư đã ghi rõ trước chỉ có đấu ba trận, theo quy định thì phái Thái Sơn sẽ thắng.
Nhìn thấy đối phương tư thái cuồng hoan, Đa Long không hiểu cuộc tỷ thí của Cưu Ma Trí kết qua ra sao nên hỏi:
- Quốc sư, vừa rồi tại sao..."
Cưu Ma Trí mặt âm trầm, không nói một lời, cũng không có quan tâm đến gã.
Tống Thanh Thư đăm chiêu, nhẹ giọng nói:
- Phật pháp là dùng để độ thế, võ công thì sát sinh đi ngược lại, bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu lâm tự, mỗi một loại công phu đều có thể tính mạng hại người ác liệt tàn nhẫn, đó là làm trái ý với phật pháp, cho nên mỗi một tuyệt kỹ, đều cần phải có lòng từ bi phật pháp tương ứng hóa giải, nếu không thì bị ác khí thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, càng lâu thì càng nặng, so với bất kỳ loại độc dược nào thì cũng lợi hại hơn gấp trăm lần...
Sau này Cưu Ma Trí bị tẩu hỏa nhập ma theo trong nguyên tác, vì lý do này nên Tống Thanh Thư cũng đoán được mấy phần.
Nghe hắn phân tích, ánh mắt Cưu Ma Trí trở nên hung hãn, sau đó lại trở thành mờ mịt, dù sao chung quy Cưu Ma Trí cũng là phiên tăng có phật pháp cao thâm, dần dần như có điều ngộ ra.
- Đến trận thứ ba….
Viên Thừa Chí ẩn nấp từ trong quần hùng từ từ xuất hiện đi ra, nhìn ba người.
Nhìn thấy đối phương trên lưng mang theo thanh Kim Xà kiếm, gương mặt Đa Long trở nên trắng bệch.
Tống Thanh Thư rùng mình, biết đây chính là Hàn Băng chân khí tuyệt chiêu của Tả Lãnh Thiền, có điều hắn cũng muốn thử xem chí cương chí dương của Thần Chiếu chân khí chính mình đã đạt được đến cảnh giới nào, nên cũng không thêm né tránh, tập trung nội công một quyền đánh thẳng đi tới.
Quyền chỉ tương giao dính vào, vừa rồi chiêu thức nhanh như chớp giật, lúc này hai người bình lặng đứng im tại chỗ đấu nội lực với nhau, Tả Lãnh Thiền sắc mặt càng ngày càng trắng xanh, hai chân đứng trên phiến đá đã nổi lên một lớp sương lạnh như bang tuyết, Tống Thanh Thư vẻ mặt trầm trọng, bên trên đã thoáng hiện hồng quang.
- Quốc sư… Tống công tử có chịu nỗi không vậy?
Nhìn dưới chân Tả Lãnh Thiền đang dẫm trên phiến đá đều đã đóng thành lớp băng, Đa Long ngơ ngác, lo lắng cho Tống Thanh Thư mà đổ mồ hôi.
Thế nhưng Cưu Ma Trí lại mỉm cười nói:
- Đa tổng quản cứ yên tâm đi, cao thủ đấu nội lực, thắng bại như là sợi chỉ mong manh, Tả Lãnh Thiền không đạt được cảnh giới thu phóng tự nhiên, dẫn đến chân khí từ bên trong tiết ra ngoài cho nên đôi chân đóng bang, trái lại Tống công tử thì nội lực ngưng tụ tập trung mà không phát ngay, càng về sau càng dày nặng, thời gian chẳng qua một nén nhang, Tả Lãnh Thiền tất bại.
Đanbg đấu nội lực thì Tả Lãnh Thiền nghe được lời bình của Cưu Ma Trí, cả kinhnghĩ đến mình chẳng qua là vì khoe khoang, nên cố ý để Hàn Băng chân khí tiết ra ngoài tụ lại thành băng, để mọi người nhìn thấy kính nể, nào ngờ trong đôi mắt của cao thủ chân chính, đây là điều tối kỵ, đan xen vì bị giật mình, lập tức nội công không thông thuận, thì đã cảm thấy nội lực dương cương cực nóng bức người của đối phương sôi trào mãnh liệt ập tới.
Mọi người chỉ thấy Tả Lãnh Thiền phun mạnh ra một ngụm máu tươi, thối lui mấy trượng, hiển nhiên là đã bị trọng thương.
Tống Thanh Thư cố gắng phục hồi chân khí trong cơ thể đang hỗn loạn, cười nhạt:
- Trận đầu chúng ta thắng rồi.
Nói xong xoay người quay trở về chỗ cũ.
Thấy Tống Thanh Thư thắng một trận, Cưu Ma Trí cảm thấy lần tỷ đấu này đã nắm chắc, tách mọi người đi ra, đứng ở giữa trường, nhìn chung quanh quần hung nói:
- Đại Thanh quốc sư, Thổ Phồn Pháp luân minh vương Cưu Ma Trí, ngưỡng mộ đã lâu các cao thủ Trung Nguyên, xin thỉnh giáo.
Trên đỉnh núi Ngọc Hoàng mọi người biến sắc, không biết ai sẽ có thể đánh thắng phiên tăng này, tại đây võ công cao nhất là Kim Xà vương so với Cưu Ma Trí cũng chỉ có thể là đang ngang tay, mọi người đã bàn bạc để Viên Thừa Chí ẩn mình để bất ngờ xuất hiện đáng úp làm cho đối phương trở tay không kịp, nhưng lúc này đã thua một trận, cho nên trận thứ hai lại thành vấn đề khó khi ai sẽ đứng ra giao đấu.
- A di đà phật! Nghe tiếng đã lâu Pháp Luân Minh vương tinh thông bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu lâm tự, lão nạp tuy bất tài, cũng cả gan muốn mở mang kiến thức một chút.
Một tiếng niệm phật hiệu, Phương Chính đại sư chậm rãi đi tới giữa trường đấu.
- Được lắm!
Cưu Ma Trí ánh mắt sáng ngời, lão phiên tăng nhận thấy đối phương nội lực tựa hồ cũng không thua kém chính mình.
- Nghe giang hồ đồn đại, Huyền Bi đại sư ở Đại Lý bại vong dưới tay của Pháp Luân Minh vương, xin hỏi chẳng biết là điều này có được không vậy?
Phương Chính đại sư ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Cưu Ma Trí.
- Hòa thượng kia tu luyện Vô Tương Kiếp chỉ không có đạt đến cảnh giới, bại dưới tay của bần tăng cũng không gì kỳ lạ, còn sau đó Huyền Bi đại sư chết vào tay của người phương nào, thứ cho bần tăng không cách nào biết được.
Nghe được lời của phiên tăng, Phương Chưng đại sư ánh mắt ngưng lại, chậm rãi mở miệng nói:
- Lão nạp liền sẽ dùng Thiên Thủ Như Lai chưởng lĩnh giáo cái gọi là bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm của Pháp Luân Minh vương.
Nói xong liền nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, một chưởng này chiêu thức bình thường, nhưng khi chưởng đang phóng đến nữa chừng, bỗng nhiên lay động, một chưởng biến hai chưởng, hai chưởng biến bốn chưởng, bốn chưởng biến tám chưởng, tám chưởng biến mười sáu chưởng, rồi biến ảo đến ba mươi hai chưởng, chưởng pháp biến hoá khi tang lúc giảm, mỗi một chưởng đánh ra, tấn công vào nhiều phương vị, chưởng pháp kỳ huyễn cực kỳ.
Cưu Ma Trí trong lòng thán phục, chưởng pháp phức tạp nhưng mỗi chưởng đều mang đủ công lực không tiêu tan, Thiên Thủ Như Lai chưởng đã luyện đến cảnh giới tột đỉnh rồi, lúc này lão đã giơ tay lên, ngón trỏ và ngón giữa tay phải nhẹ nhàng đáp trụ, thành hình dáng bông hoa, hướng về đối phương búng ba chỉ liên tiếp.
Chưởng môn nhân các phái nhìn ra Cưu Ma Trí sử dụng võ công đúng là Niêm Hoa chỉ của Thiếu lâm tự, trong nháy mắt, chưởng ấn của Phương Chính đang bay đầu trời lập tức liền tán loạn bị đánh tan gần một nửa..
Cưu Ma Trí nhân cơ hội tấn công tới, lấy chỉ phá chưởng, nào là Đa La Diệp chỉ, Đại Trí Vô Định chỉ, Vô Tương Kiếp chỉ... tung ra các loại chiêu thức tuyệt kỹ của Thiếu Lâm tầng tầng lớp lớp, nhìn giữa trường đấu ai cũng hoa mắt mê mẩn, nghĩ thầm phiên tăng được xưng tụng tinh thông bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm, quả nhiên danh bất hư truyền.
Phương Chính đại sư sở trường là Dịch Cân Kinh, võ công Dịch Cân Kinh của đại sư đã đạt tới mức xuất thần nhập hóa, Thiên Thủ Như Lai chưởng cũng là võ công Phật môn chính tông, tuy rằng đang bị vào thế hạ phong, nhưng cũng có thể thủ vững trước những chiêu thức của Cưu Ma Trí, chưởng pháp thật là tinh diệu, mấy lần chuyển nguy thành an, ai cũng thầm thán phục.
Công gấp một trận, Cưu Ma Trí đã thăm dò được nội tình đối phương, trong lòng biết chỉ tầm mười chiêu nữa, tất có thể phân ra thắng bại, thấy các công phu tuyệt kỹ của Thiếu Lâm đánh ra cũng đủ khoe khoang với quần hùng rồi, đang muốn dốc sức toàn lực ra tay để giải quyết cho xong, đột nhiên sắc mặt của Cưu Ma Trí biểu hiện đại biến, vội vã nhảy ra khỏi vòng chiến, mặt đã tái xanh hướng về đối phương nói:
- Dịch Cân Kinh của đại sư quả nhiên tinh diệu cực kỳ, bần tăng khâm phục, cuộc tỷ thí lần này xem như hoà nhau là được rồi.
Biến cố này khiên cho quần hùng cũng không ngờ tới, tình cảnh vừa rồi rỏ ràng là Phương Chính đại sư thủ nhiều công ít, sợ kiên trì cầm cự không được bao lâu nữa, đột nhiên Cưu Ma Trí lại nói giảng hòa.
Phương Chính đại sư cũng là kinh ngạc, đang muốn mở miệng hỏi, thì Cưu Ma Trí đã không nói một lời, xoay người rời khỏi vòng chiến, nghĩ tới đây là một trận chiến quan hệ đến tồn vong phái Thái Sơn, Phương Chính đại sư cũng đành thừa nhận cục diện này.
Lúc này quần hùng trên đỉnh Ngọc Hoàng ai cũng hớn hở mừng rỡ, hai người võ công mạnh nhất của đối phương đã so qua, đến trận thứ ba Viên Thừa Chí xuất trận thì phần thắng xem như đã định, mà trong chiến thư đã ghi rõ trước chỉ có đấu ba trận, theo quy định thì phái Thái Sơn sẽ thắng.
Nhìn thấy đối phương tư thái cuồng hoan, Đa Long không hiểu cuộc tỷ thí của Cưu Ma Trí kết qua ra sao nên hỏi:
- Quốc sư, vừa rồi tại sao..."
Cưu Ma Trí mặt âm trầm, không nói một lời, cũng không có quan tâm đến gã.
Tống Thanh Thư đăm chiêu, nhẹ giọng nói:
- Phật pháp là dùng để độ thế, võ công thì sát sinh đi ngược lại, bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu lâm tự, mỗi một loại công phu đều có thể tính mạng hại người ác liệt tàn nhẫn, đó là làm trái ý với phật pháp, cho nên mỗi một tuyệt kỹ, đều cần phải có lòng từ bi phật pháp tương ứng hóa giải, nếu không thì bị ác khí thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, càng lâu thì càng nặng, so với bất kỳ loại độc dược nào thì cũng lợi hại hơn gấp trăm lần...
Sau này Cưu Ma Trí bị tẩu hỏa nhập ma theo trong nguyên tác, vì lý do này nên Tống Thanh Thư cũng đoán được mấy phần.
Nghe hắn phân tích, ánh mắt Cưu Ma Trí trở nên hung hãn, sau đó lại trở thành mờ mịt, dù sao chung quy Cưu Ma Trí cũng là phiên tăng có phật pháp cao thâm, dần dần như có điều ngộ ra.
- Đến trận thứ ba….
Viên Thừa Chí ẩn nấp từ trong quần hùng từ từ xuất hiện đi ra, nhìn ba người.
Nhìn thấy đối phương trên lưng mang theo thanh Kim Xà kiếm, gương mặt Đa Long trở nên trắng bệch.
Tác giả :
Lục Như Hoà Thượng