Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)
Chương 29: Quách phu nhân hoàng dung
Tống Thanh Thư trong lòng căng thẳng, vội vã ứng phó nói:
- Đúng là có chút manh mối.
- Vậy sao? Nói ta nghe thử xem.
Lăng Thiếu Tư đặt chén trà xuống, chắm chú nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn.
- Bản phủ nghe nói Tống công tử trong thời gian này, lúc thì chạy đến gian phòng nhi nữ của ta, lúc thì đến nhà tù cùng Đinh Điển trao đổi, không biết công tử đang có ý định gì?
Lăng Thiếu Tư thân là quan to một phương, cho nên cả người toả ra một khí chất uy nghiêm và lực áp bách, làm cho cả người Tống Thanh Thư khá là khó chịu…
Hắn dùng giọng điệu khiêm tốn thích:
- Không dối gạt đại nhân, tại hạ thấy đại nhân nhiều năm qua dùng các loại nghiêm hình tra tấn đều không có tác dụng, thì chỉ đơn giản thay đổi cách làm. Trước đó trong lúc vô tình biết được Đinh Điển mơ ước lệnh thiên kim đã lâu, cho nên tập trung phát triển từ hướng này, tại hạ lấy Lăng tiểu thư làm mồi, giả vờ nói sẽ giúp cho bọn họ cao bay xa chạy, Đinh Điển quả nhiên trúng kế, trong long đang bắt đầu có chút buông lỏng phòng bị...
- Thật là to gan, dám dùng dang tiết nhi nữ của bản phủ đem ra đùa giỡn.
Lăng Thiếu Tư vỗ tay mạnh lên bàn, làm Tống Thanh Thư giật mình sợ hết hồn, trong lòng hắn oán: “ Ngươi vì kho tàng ngay cả nữ nhi cũng cam lòng làm hại, lúc này bày đặt lập nên đền thờ.”
- Hắn có chưa có nói ra cái gì chưa?
Lăng Thiếu Tư giọng nói thay đổi, nhàn nhạt hỏi.
- Hắn đáp ứng sau khi chuyện trốn chạy thành công thì mới đem bí mật Liên Thành Quyết nói cho tại hạ biết.
Tống Thanh Thư vừa nói, vừa chú ý vẻ mặt đối phương.
Lăng Thiếu Tư cả giận nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn bản phủ đem con gái đưa cho hắn, để đổi về bí mật Liên Thành Quyết?
- Đương nhiên không phải…
Tống Thanh Thư mỉm cười lấy lòng lão:
- Đại nhân tay nắm trọng binh, thủ hạ cao thủ đông đảo, khi hắn nói ra bí mật ra, thì lúc ấy giết hay là thả, còn không phải là do đại nhân tự quyết định sao?
- Ừ… cũng đúng….
Lăng Thiếu Tư cùng hắn nhìn nhau nở nụ cười, nhưng trong lòng lão lại nghĩ đến thời điểm thuận tiện, thì ngay cả ngươi cũng cùng nhau xuống diêm vương đi..
Ẩn núp trong bóng tối, Đinh Điển trong lòng giận dữ, y hận không thể lập tức lao ra giết tên Tống Thanh Thư vô liêm sỉ tiểu nhân này.
Thì ra là Đinh Điển trải qua thế gian nhiều hiểm ác, cho nên đâu có dễ dàng tin tưởng Tống Thanh Thư, bây giờ võ công của y đã thành tựu, vì thế việc lặng lẽ chuồn ra khỏi nhà tù cũng không phải là việc khó, vừa rồi thấy Lăng Thiếu Tư triệu kiến Tống Thanh Thư, trong lòng y hơi động, liền lặng lẽ theo dõi đến đây, kết quả là nghe được gian kế của hai người.
Đột nhiên nhướng mày, Đinh Điển hướng về xa xa liếc mắt nhìn, trong lúc này y một lòng nghĩ đến việc cùng Lăng Sương Hoa chạy trốn, không muốn gây nên nhiều chuyện, nhìn lại trong phòng hai người kia, rồi liền xoay người rời đi.
- Khởi bẩm đại nhân, sứ giả thành Tương Dương của Lữ đại nhân, đang ở bên ngoài phủ cầu kiến.
Một nha dịch vội vã chạy vào bẩm báo nói.
- Tại hạ xin được cáo lui trước.
Trong phòng Tống Thanh Thư biết bọn họ có chuyện quân cơ đại sự muốn thương lượng, nên thức thời chuẩn bị rời đi.
Nhìn bóng lưng Tống Thanh Thư, Lăng Thiếu Tư trong lòng hơi động, nói:
- Ngươi cứ lưu lại cùng bản phủ gặp gỡ sứ giả, công tử tuổi còn trẻ, một thân tài hoa lãng phí ở trong chốn giang hồ quả là đáng tiếc, có dịp rèn luyện ở trong quan trường thì cứ rèn luyện, biết đâu sau này có thể trở thành phụ tá đắc lực của bản phủ...
Tống Thanh Thư nghe trong giọng nói của lão có tâm ý, hắn biết đây là lão mượn danh nghĩa mời chào, kỳ thực là phòng bị mình đây. Tống Thanh Thư đành phải đi theo sau Lăng Thiếu Tư cùng nghênh tiếp sứ giả.
Cũng không lâu lắm, thì thấy một nhóm mấy người đi vào, người cầm đầu là một tuyệt mỹ thiếu phụ, có thể xưng tụng là diễm như xuân hoa, lệ như ánh thái dương, đôi môi đỏ mọng tinh xảo khéo léo mang theo một nụ cười lãng đảng, chính giữa hai lông mày cất giấu một tia nhàn nhạt xuân tình, khí chất cao quý trang nhã, có một loại vượt quá chúng sinh, khó có thể vịn cành bẻ, cao quý hoa mỹ tư thái, tấm khăn choàng màu trắng che dấu toàn thân của nàng, nhưng không giấu được thân thể kinh tâm động phách, trước ngực cao vút hai bầu vú hoàn mỹ làm cho người khó có thể tin, bên dưới cái mông đẹp khuếch đại đường cong, linh lung lồi lõm, khiến cho lòng người dao động, trong lúc vung tay nhấc chân lại có vẻ lẫm liệt không thể xâm phạm đến.
Tống Thanh Thư chỉ liếc mắt, vội vã cúi đầu không dám nhìn nữa, trong lòng ầm ầm khiêu động, thầm kêu: “ Lão thiên a…trong thế gian này lại có phụ nhân xinh đẹp như vậy!...”
Lăng Thiếu Tư rất nhanh mở ra nghi ngờ trong lòng Tống Thanh Thư:
- Không biết có chuyện gì mà Hoàng bang chủ lại tự mình đến đây vậy?
Hóa ra là Hoàng Dung! Tống Thanh Thư bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong thiên hạ chỉ có nàng, mới có thể trong lúc vung tay nhấc chân hiển lộ ra vạn loại phong tình, thành thục ý nhị như vậy.
- Bái kiến Lăng đại nhân, tiểu muội lần này đến đây, là phụng mệnh Lữ đại nhân, đến báo việc quân lương tháng sau của Tương Dương, đồng thời…
Nhìn Hoàng Dung nở ra nụ cười kiều diễm, Lăng Thiếu Tư đã hơn năm mươi tuổi mà trong lòng cũng rung động, nàng nói tiếp:
- Cái Bang nhận được tin tức, trong chốn võ lâm có người chuẩn bị đến ám sát đại nhân, tính mạng của đại nhân ở hậu phương quan hệ trọng đại đến an nguy thành Tương Dương, Lữ đại nhân đã cùng với phu quân của tiểu muội thương lượng qua, liền lập tức phái tiểu muội dẫn người đến đây bảo vệ Lăng đại nhân cho chu toàn.
Tống Thanh Thư nghe qua hoàn toàn biến sắc, trong lòng kinh nghi bất định, chẳng lẽ Hoàng Dung ám chỉ chính là mình? Không có đạo lý này được, làm sao Hoàng Dung sớm nhận được tin tức về hắn chứ?
Lăng Thiếu Tư cười ha ha:
- Đa tạ Lữ đại nhân cùng Quách đại hiệp quan tâm, Hoàng bang chủ có biết lai lịch thích khách là ai không?
- Cái Bang đã điều tra ra, cúi cùng cũng thăm dò được lai lịch của bọn họ…
Hoàng Dung hơi cúi đầu nói khẽ”
- Bọn họ là người của phái Tuyết Sơn ở Tây Vực.
- Phái Tuyết Sơn?
Lăng Thiếu Tư tuy rằng thân là tri phủ, nhưng cũng xem như có một nửa quan hệ với bên ngoài người trong võ lâm, đối với phái Tuyết Sơn ít nhiều cũng có biết đến.
- Có phải cầm đầu phái Tuyết Sơn là Uy đức tiên sinh Bạch Tự Tại?
- Không sai!
Hoàng Dung gật gù, trên mặt hiện lên vẻ lo âu.
- Phái Tuyết Sơn kiếm pháp lừng danh thiên hạ, bên dưới chưởng môn cao thủ đông đảo, lần này phải phòng bị thật cẩn thận chu đáo.
- Bản phủ cùng phái Tuyết Sơn không có quan hệ hoặc xích mích gì, tạo sao lại đến đây ám sát?
Lăng Thiếu Tư nghi hoặc hỏi, trong lòng suy nghĩ chẳng lẽ là Lữ Văn Hoán ở Kinh Châu lấy lý do này, cài thân tín của mình vào đây?
Hoàng Dung tâm tư nhạy bén, thấy Lăng Thiếu Tư hoài nghi, nàng nghĩ thầm nếu như lão ta không dốc sức toàn lực phối hợp, e sợ đến lúc đó thì sẽ xảy ra chuyện, nên vội vã giải thích:
- Lăng đại nhân có chỗ không biết, phái Tuyết Sơn vị trí nằm ở Tây Vực, mà Tây Vực bây giờ thì có Mông Cổ, Minh giáo hình thành thế chân vạc, Tuyết Sơn thế lực nhỏ yếu nhất nên chọn lựa trận doanh mình, phái Tuyết Sơn gần đây quyết định nương nhờ vào Mông Cổ, bọn dự định trước tiên phải kiếm một công lao lớn dâng cho Mông Cổ để được coi trọng. Chẳng biết vì sao, phái Tuyết Sơn không dựa vào Nhữ Dương vương Sát Hãn ở tại Tây Vực, trái lại nương nhờ vào Hốt Tất Liệt, còn Hốt Tất Liệt đang công kích thành Tương Dương không thắng nổi, nên phái Tuyết Sơn liền quyết định bắt đầu từ nơi đại nhân để làm náo loạn nơi hậu phương Kinh Châu này của thành Tương Dương.
Lăng Thiếu Tư nghiến răng:
- Một phái Tuyết Sơn nho nhỏ, cũng dám muốn ăn hiếp trên đầu bản phủ sao?
- Lăng đại nhân tuyệt đối không thể chủ quan..
Hoàng Dung khuyên lơn:
- Phái Tuyết Sơn lần này toàn bộ cao thủ đều xuất hiện, đệ tử Cái Bang tra được bọn họ đã chia ra từng nhóm trà trộn vào trong thành Kinh Châu, chúng ta cẩn trọng vẫn là hơn..
- Người đâu…
Lăng Thiếu Tư suy nghĩ một lát, hô hoán thủ hạ đến phân phó, chọn trong quân lính võ nghệ cao cường trăm người, gia nhập vào trong đội ngũ hộ vệ tri phủ, sau đó cho vệ quân ở trong thành gia tăng tuần tra, sẵn sàng nhận mệnh lệnh, khi nha môn tri phủ xảy ra chuyện, ngay lập tức chạy tới ngay.
Lăng Thiếu Tư an bài xong tất cả, nhìn thấy Hoàng Dung không tỏ rõ ý kiến, liền vội vàng hỏi:
- Hoàng bang chủ túc trí đa mưu, không biết bản phủ sắp xếp như vậy có hay thỏa đáng chưa?
- Đúng là có chút manh mối.
- Vậy sao? Nói ta nghe thử xem.
Lăng Thiếu Tư đặt chén trà xuống, chắm chú nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn.
- Bản phủ nghe nói Tống công tử trong thời gian này, lúc thì chạy đến gian phòng nhi nữ của ta, lúc thì đến nhà tù cùng Đinh Điển trao đổi, không biết công tử đang có ý định gì?
Lăng Thiếu Tư thân là quan to một phương, cho nên cả người toả ra một khí chất uy nghiêm và lực áp bách, làm cho cả người Tống Thanh Thư khá là khó chịu…
Hắn dùng giọng điệu khiêm tốn thích:
- Không dối gạt đại nhân, tại hạ thấy đại nhân nhiều năm qua dùng các loại nghiêm hình tra tấn đều không có tác dụng, thì chỉ đơn giản thay đổi cách làm. Trước đó trong lúc vô tình biết được Đinh Điển mơ ước lệnh thiên kim đã lâu, cho nên tập trung phát triển từ hướng này, tại hạ lấy Lăng tiểu thư làm mồi, giả vờ nói sẽ giúp cho bọn họ cao bay xa chạy, Đinh Điển quả nhiên trúng kế, trong long đang bắt đầu có chút buông lỏng phòng bị...
- Thật là to gan, dám dùng dang tiết nhi nữ của bản phủ đem ra đùa giỡn.
Lăng Thiếu Tư vỗ tay mạnh lên bàn, làm Tống Thanh Thư giật mình sợ hết hồn, trong lòng hắn oán: “ Ngươi vì kho tàng ngay cả nữ nhi cũng cam lòng làm hại, lúc này bày đặt lập nên đền thờ.”
- Hắn có chưa có nói ra cái gì chưa?
Lăng Thiếu Tư giọng nói thay đổi, nhàn nhạt hỏi.
- Hắn đáp ứng sau khi chuyện trốn chạy thành công thì mới đem bí mật Liên Thành Quyết nói cho tại hạ biết.
Tống Thanh Thư vừa nói, vừa chú ý vẻ mặt đối phương.
Lăng Thiếu Tư cả giận nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn bản phủ đem con gái đưa cho hắn, để đổi về bí mật Liên Thành Quyết?
- Đương nhiên không phải…
Tống Thanh Thư mỉm cười lấy lòng lão:
- Đại nhân tay nắm trọng binh, thủ hạ cao thủ đông đảo, khi hắn nói ra bí mật ra, thì lúc ấy giết hay là thả, còn không phải là do đại nhân tự quyết định sao?
- Ừ… cũng đúng….
Lăng Thiếu Tư cùng hắn nhìn nhau nở nụ cười, nhưng trong lòng lão lại nghĩ đến thời điểm thuận tiện, thì ngay cả ngươi cũng cùng nhau xuống diêm vương đi..
Ẩn núp trong bóng tối, Đinh Điển trong lòng giận dữ, y hận không thể lập tức lao ra giết tên Tống Thanh Thư vô liêm sỉ tiểu nhân này.
Thì ra là Đinh Điển trải qua thế gian nhiều hiểm ác, cho nên đâu có dễ dàng tin tưởng Tống Thanh Thư, bây giờ võ công của y đã thành tựu, vì thế việc lặng lẽ chuồn ra khỏi nhà tù cũng không phải là việc khó, vừa rồi thấy Lăng Thiếu Tư triệu kiến Tống Thanh Thư, trong lòng y hơi động, liền lặng lẽ theo dõi đến đây, kết quả là nghe được gian kế của hai người.
Đột nhiên nhướng mày, Đinh Điển hướng về xa xa liếc mắt nhìn, trong lúc này y một lòng nghĩ đến việc cùng Lăng Sương Hoa chạy trốn, không muốn gây nên nhiều chuyện, nhìn lại trong phòng hai người kia, rồi liền xoay người rời đi.
- Khởi bẩm đại nhân, sứ giả thành Tương Dương của Lữ đại nhân, đang ở bên ngoài phủ cầu kiến.
Một nha dịch vội vã chạy vào bẩm báo nói.
- Tại hạ xin được cáo lui trước.
Trong phòng Tống Thanh Thư biết bọn họ có chuyện quân cơ đại sự muốn thương lượng, nên thức thời chuẩn bị rời đi.
Nhìn bóng lưng Tống Thanh Thư, Lăng Thiếu Tư trong lòng hơi động, nói:
- Ngươi cứ lưu lại cùng bản phủ gặp gỡ sứ giả, công tử tuổi còn trẻ, một thân tài hoa lãng phí ở trong chốn giang hồ quả là đáng tiếc, có dịp rèn luyện ở trong quan trường thì cứ rèn luyện, biết đâu sau này có thể trở thành phụ tá đắc lực của bản phủ...
Tống Thanh Thư nghe trong giọng nói của lão có tâm ý, hắn biết đây là lão mượn danh nghĩa mời chào, kỳ thực là phòng bị mình đây. Tống Thanh Thư đành phải đi theo sau Lăng Thiếu Tư cùng nghênh tiếp sứ giả.
Cũng không lâu lắm, thì thấy một nhóm mấy người đi vào, người cầm đầu là một tuyệt mỹ thiếu phụ, có thể xưng tụng là diễm như xuân hoa, lệ như ánh thái dương, đôi môi đỏ mọng tinh xảo khéo léo mang theo một nụ cười lãng đảng, chính giữa hai lông mày cất giấu một tia nhàn nhạt xuân tình, khí chất cao quý trang nhã, có một loại vượt quá chúng sinh, khó có thể vịn cành bẻ, cao quý hoa mỹ tư thái, tấm khăn choàng màu trắng che dấu toàn thân của nàng, nhưng không giấu được thân thể kinh tâm động phách, trước ngực cao vút hai bầu vú hoàn mỹ làm cho người khó có thể tin, bên dưới cái mông đẹp khuếch đại đường cong, linh lung lồi lõm, khiến cho lòng người dao động, trong lúc vung tay nhấc chân lại có vẻ lẫm liệt không thể xâm phạm đến.
Tống Thanh Thư chỉ liếc mắt, vội vã cúi đầu không dám nhìn nữa, trong lòng ầm ầm khiêu động, thầm kêu: “ Lão thiên a…trong thế gian này lại có phụ nhân xinh đẹp như vậy!...”
Lăng Thiếu Tư rất nhanh mở ra nghi ngờ trong lòng Tống Thanh Thư:
- Không biết có chuyện gì mà Hoàng bang chủ lại tự mình đến đây vậy?
Hóa ra là Hoàng Dung! Tống Thanh Thư bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong thiên hạ chỉ có nàng, mới có thể trong lúc vung tay nhấc chân hiển lộ ra vạn loại phong tình, thành thục ý nhị như vậy.
- Bái kiến Lăng đại nhân, tiểu muội lần này đến đây, là phụng mệnh Lữ đại nhân, đến báo việc quân lương tháng sau của Tương Dương, đồng thời…
Nhìn Hoàng Dung nở ra nụ cười kiều diễm, Lăng Thiếu Tư đã hơn năm mươi tuổi mà trong lòng cũng rung động, nàng nói tiếp:
- Cái Bang nhận được tin tức, trong chốn võ lâm có người chuẩn bị đến ám sát đại nhân, tính mạng của đại nhân ở hậu phương quan hệ trọng đại đến an nguy thành Tương Dương, Lữ đại nhân đã cùng với phu quân của tiểu muội thương lượng qua, liền lập tức phái tiểu muội dẫn người đến đây bảo vệ Lăng đại nhân cho chu toàn.
Tống Thanh Thư nghe qua hoàn toàn biến sắc, trong lòng kinh nghi bất định, chẳng lẽ Hoàng Dung ám chỉ chính là mình? Không có đạo lý này được, làm sao Hoàng Dung sớm nhận được tin tức về hắn chứ?
Lăng Thiếu Tư cười ha ha:
- Đa tạ Lữ đại nhân cùng Quách đại hiệp quan tâm, Hoàng bang chủ có biết lai lịch thích khách là ai không?
- Cái Bang đã điều tra ra, cúi cùng cũng thăm dò được lai lịch của bọn họ…
Hoàng Dung hơi cúi đầu nói khẽ”
- Bọn họ là người của phái Tuyết Sơn ở Tây Vực.
- Phái Tuyết Sơn?
Lăng Thiếu Tư tuy rằng thân là tri phủ, nhưng cũng xem như có một nửa quan hệ với bên ngoài người trong võ lâm, đối với phái Tuyết Sơn ít nhiều cũng có biết đến.
- Có phải cầm đầu phái Tuyết Sơn là Uy đức tiên sinh Bạch Tự Tại?
- Không sai!
Hoàng Dung gật gù, trên mặt hiện lên vẻ lo âu.
- Phái Tuyết Sơn kiếm pháp lừng danh thiên hạ, bên dưới chưởng môn cao thủ đông đảo, lần này phải phòng bị thật cẩn thận chu đáo.
- Bản phủ cùng phái Tuyết Sơn không có quan hệ hoặc xích mích gì, tạo sao lại đến đây ám sát?
Lăng Thiếu Tư nghi hoặc hỏi, trong lòng suy nghĩ chẳng lẽ là Lữ Văn Hoán ở Kinh Châu lấy lý do này, cài thân tín của mình vào đây?
Hoàng Dung tâm tư nhạy bén, thấy Lăng Thiếu Tư hoài nghi, nàng nghĩ thầm nếu như lão ta không dốc sức toàn lực phối hợp, e sợ đến lúc đó thì sẽ xảy ra chuyện, nên vội vã giải thích:
- Lăng đại nhân có chỗ không biết, phái Tuyết Sơn vị trí nằm ở Tây Vực, mà Tây Vực bây giờ thì có Mông Cổ, Minh giáo hình thành thế chân vạc, Tuyết Sơn thế lực nhỏ yếu nhất nên chọn lựa trận doanh mình, phái Tuyết Sơn gần đây quyết định nương nhờ vào Mông Cổ, bọn dự định trước tiên phải kiếm một công lao lớn dâng cho Mông Cổ để được coi trọng. Chẳng biết vì sao, phái Tuyết Sơn không dựa vào Nhữ Dương vương Sát Hãn ở tại Tây Vực, trái lại nương nhờ vào Hốt Tất Liệt, còn Hốt Tất Liệt đang công kích thành Tương Dương không thắng nổi, nên phái Tuyết Sơn liền quyết định bắt đầu từ nơi đại nhân để làm náo loạn nơi hậu phương Kinh Châu này của thành Tương Dương.
Lăng Thiếu Tư nghiến răng:
- Một phái Tuyết Sơn nho nhỏ, cũng dám muốn ăn hiếp trên đầu bản phủ sao?
- Lăng đại nhân tuyệt đối không thể chủ quan..
Hoàng Dung khuyên lơn:
- Phái Tuyết Sơn lần này toàn bộ cao thủ đều xuất hiện, đệ tử Cái Bang tra được bọn họ đã chia ra từng nhóm trà trộn vào trong thành Kinh Châu, chúng ta cẩn trọng vẫn là hơn..
- Người đâu…
Lăng Thiếu Tư suy nghĩ một lát, hô hoán thủ hạ đến phân phó, chọn trong quân lính võ nghệ cao cường trăm người, gia nhập vào trong đội ngũ hộ vệ tri phủ, sau đó cho vệ quân ở trong thành gia tăng tuần tra, sẵn sàng nhận mệnh lệnh, khi nha môn tri phủ xảy ra chuyện, ngay lập tức chạy tới ngay.
Lăng Thiếu Tư an bài xong tất cả, nhìn thấy Hoàng Dung không tỏ rõ ý kiến, liền vội vàng hỏi:
- Hoàng bang chủ túc trí đa mưu, không biết bản phủ sắp xếp như vậy có hay thỏa đáng chưa?
Tác giả :
Lục Như Hoà Thượng