Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)
Chương 281: Đường cùng của một thời kiêu hùng
- Các ngươi bội tín không làm theo lời hứa hẹn... A…a..!
Hứa Tuyết Đình giờ mới biết mình bị người sử dụng như một thanh kiếm trong tay, đáng tiếc hối hận thì muộn rồi, hắn biết nếu tiếp tục đánh, thì mình sớm muộn gì cũng mất mạng tại chỗ, nên liều lĩnh muốn đem âm mưu của bọn họ truyền tin ra ngoài, vớt vát có thể cùng Hồng An Thông bỏ qua ân oán cùng liên hợp lại.
Có điều hắn vừa phân tâm, chiêu thức liền lộ ra kẽ hở, Huyết Đao lão tổ kinh nghiệm thực chiến có thừa, nhân cơ hội một đao lia qua liền cắt đứt yết hầu Hứa Tuyết Đình.
Nghe Hứa Tuyết Đình kêu lên thảm thiết, Vô Căn Đạo Nhân hoảng hốt, xoay người liền bỏ chạy, lại bị Tang Kết dùng Đại Thủ Ấn đánh trúng sau lưng, lảo đảo chạy vài bước, rồi thổ huyết mà chết.
Ngọc Chân Tử thấy tình hình biến đổi, vội nhảy ra ngoài vòng chiến, lão vận lên Thần Hành Bách Biến hướng ra phía ngoài tẩu thoát, đột nhiên trước mắt ánh kiếm lóe lên, hoảng hốt vội vã lùi lại vào trong mấy trượng.
Một chiêu kiếm bức ép Ngọc Chân Tử quay trở lại, Gia Luật Nam Tiên cũng không có gì vui cả, trái lại trong lòng nghi hoặc: "Chẳng lẽ âm mưu tối hôm qua, bọn họ chỉ là dùng để mê hoặc nhóm người của Hứa Tuyết Đình? Chẳng lẽ những suy đoán của mình đều là sai?"
Huyết Đao lão tổ cùng Tang Kết nhân cơ hội liền phân tán ra, cùng với Hồng An Thông hình thành tư thế bao vây, đem Ngọc Chân Tử kềm vào chính giữa, Gia Luật Tề nóng lòng muốn xuất chiêu, có điều Gia Luật Nam Tiên không nắm chắc được đám người kia đang giở trò quỷ gì, liền ra hiệu cho hắn án binh bất động.
………………………………………………………………………………………….
- Ngọc Chân Tử lần này e rằng chạy trời không khỏi nắng.
Tô Thuyên lắc đầu, nàng biết rỏ võ công Hồng An Thông hơi nhỉnh hơn Ngọc Chân Tử, Ngọc Chân Tử chỉ là dựa vào thân pháp Thần Hành Bách Biến nên mới cân sức ngang tài với Hồng An Thông, bây giờ lại có hai cao thủ đẳng cấp trợ giúp, đương nhiên Ngọc Chân Tử lành ít dữ nhiều.
- Cũng không hẳn đâu, nói không chắc coi chừng Hồng An Thông mới là kẻ bị nguy hiểm.
Tống Thanh Thư suy nghĩ một chút, liền nhìn thấu quỷ kế mấy người kia.
Tô Thuyên là người thông minh, vừa nghe qua rất nhanh phản ứng lại, vẻ mặt liền biến sắc.
- Có muốn tiểu đệ cứu phu quân của tỷ tỷ không?
Khóe miệng Tống Thanh Thư nhếch lên tựa hồ châm biếm.
Tô Thuyên lắc đầu:
- Lão tặc này ngày xưa đánh cướp tỳ tỷ mang về bắt làm Giáo Chủ phu nhân,cho đến tận ngày hôm nay, tỷ tỷ cũng chưa một ngày yêu thương lão, mà ngược lại còn rất hận, nếu lần này lão có thoát được kiếp nạn, thì sớm muộn gì cũng có một ngày tỷ tỷ sẽ hủy diệt cơ đồ của Thần Long Đảo, sau đó sẽ giết lão tặc đó cho hả cơn giận.
- Tỷ tỷ cần gì phải cố ý cường điệu về chuyện của mình như vậy..
Tống Thanh Thư mỉm cười nói.
Tô Thuyên có chút lúng túng, hai má ửng đỏ như máu trên khuôn mặt quyến rũ:
- Tiểu đệ chắc cũng rõ ràng trong lòng tỷ tỷ suy nghĩ, cần gì phải châm chọc tỷ tỷ như vậy.
Tống Thanh Thư thấy nàng nói như vậy, đúng là nữ nhân thành thục quả nhiên không giống với tiểu cô nương ngây ngô, rất rõ ràng biết mình muốn loại nam nhân như thế nào, hơn nữa biết khi nào thì tiến thối, nàng đã ám chỉ rõ ràng cho hắn hiểu, nhưng cũng không nói thẳng ra, sợ bị từ chối thì không hay..
- Cho dù tỷ tỷ không nói, thì tiểu đệ cũng biết tất cả những chuyện này.
Tống Thanh Thư nắm chặt bàn tay Tô Thuyên..
……………………………………………………………………………………………
- Các vị nên nhớ hai nước giao chiến, không được chém sứ giả, vậy mà bây giờ các vị đang làm gì vậy?
Bên trong đại sảnh Ngọc Chân Tử sắc mặt khó coi nói.
- Hừ, vừa rồi trong lúc bổn tọa ra tay trừng trị thuộc hạ phạm thượng làm loạn, thì sao ngươi lại không nhớ tới thân phận sứ giả của mình?
Hồng An Thông lạnh lùng nói, nhưng trong lòng lão vẫn suy nghĩ, nếu như giết chết Ngọc Chân Tử, thì lão đã triệt để không nể gì đến mặt mũi Thịnh Kinh thành, trận quyết chiến đón lấy sắp tới sẽ không thể tránh khỏi, còn bây giờ nếu để cho bọn họ lui binh, thì phải giao ra Tô Thuyên, không biết giáo chúng sẽ nhìn mình như thế nào đây…
Hồng An Thông trong lúc đang do dự quyết định, Huyết Đao lão tổ cùng Tang Kết đã cùng Ngọc Chân Tử giao đấu qua mấy chiêu, hai người liên thủ tuy thắng thế Ngọc Chân Tử, nhưng Ngọc Chân Tử lại có thân pháp quá mức xảo diệu, thậm chí có mấy lần suýt chút nữa phá được vòng vây thoát thân.
" Bây giờ giáo chúng trong lòng đang lo lắng, cứ giết chết Ngọc Chân Tử lập uy cũng là biện pháp tốt." Hồng An Thông dù sao cũng một đời kiêu hùng, rất nhanh nắm chắc chủ ý, ngay lúc Ngọc Chân Tử đang bị Huyết Đao lão tổ cùng Tang Kết vây công, phía sau lưng lộ ra một kẽ hở trí mạng, Hồng An Thông phóng người bay lên, một chưởng âm thầm vô thanh vô tức đánh tới.
Nhưng bất ngờ là Huyết Đao lão tổ cùng Tang Kết trong lúc liên thủ, cũng lại để lộ ra sơ hở, Ngọc Chân Tử nhân cơ hội liền phóng ra thoát khỏi hai người vây quanh, Hồng An Thông thì tự tin một chưởng này có thể làm cho đối phương không chết thì cũng trọng thương, không thể bỏ qua cơ hội hiếm có này, tại vì dựa vào khinh công của Ngọc Chân Tử, tất cả mọi người tại đây ai cũng đều không đuổi kịp hắn, do đó Hồng An Thông vẫn không thu hồi Chưởng Lực, tiếp tục đánh tới bán theo.
Vậy mà Ngọc Chân Tử cũng không hoang mang, trái lại vẻ mặt hiện lên một nụ cười nham hiểm, Hồng An Thông thấy thể liền biết không ổn, vội vã né người sang một bên, đáng tiếc vẫn là đã muộn, Đại Thủ Ấn của Tang Kết cùng với huyết đaocủa Huyết Đao lão tổ, cùng lúc đánh trúng vào chỗ trí mạng của lão.
- Tại sao…….?
Hồng An Thông quỳ trên mặt đất, căm hờn nhìn hai người đánh lén mình, lão biết rõ thương thế của chính mình, tâm mạch đã bị Đại Thủ Ấn đánh đứt đoạn, đồng thời mé phía sau bên hông máu thịt be bét, vết thương bị Huyết Đao chém đứt cột sống, cho dù bây giờ có đại la kim tiên đến cũng cứu không được.
Nhìn thế cuộc trong nháy mắt nghịch chuyển, huynh muội Gia Luật cũng âm thầm kinh sợ.
- Hồng An Thông, ông thân là Giáo Chủ lại làm nhiều điều ngang ngược, tàn sát trung lương, hai vị võ lâm cao nhân chỉ làm điều thế thiên hành đạo mà thôi.
Từ trong góc truyền tới một giọng nói.
Hồng An Thông quay đầu nhìn lại, giận dữ cười khan:
- Ta tưởng là ai, hóa ra là Hoàng Long sứ Ân Cẩm, đám người Hứa Tuyết Đình phản ta, chí ít còn dám chính diện khiêu chiến với ta, cũng còn coi như là anh hùng, còn ngươi thì thuộc loại vô liêm sỉ tiểu nhân, lẩn trốn bên trong bóng tối, sau khi mắt thấy đại cục đã định, thì mới chó má toả sáng đi ra, quả thực là vô liêm sỉ đến cực điểm.
Hồng An Thông dù sao dư uy vẫn còn, Ân Cẩm nghe lão hét to sợ đến cả người run lại, Huyết Đao lão tổ lúc này thâm trầm cười nói:
- Hoàng Long sứ, bây giờ Thần Long giáo dựa theo chức vị thì chỉ còn ngươi cao nhất, hãy tự tay giết Hồng An Thông đi, xong rồi ngươi sẽ là người thay thế làm giáo chủ, chúng ta sẽ toàn lực giúp đỡ, ngươi xem như thế nào?
Ân Cẩm tuy rằng trong lòng sợ sệt, nhưng nghĩ tới có thể làm Giáo Chủ, lòng tham chậm rãi chiếm lấy thượng phong, hắn nhặt lên đao đến, từng bước từng bước đi về phía Hồng An Thông.
Đại sảnh vẫn có nhiều giáo chúng Thần Long giáo tuy thấy Ân Cẩm làm người thật trơ trẽn, tuy giận mà không dám nói gì.
Hồng An Thông thấy được sinh mệnh của mình đang chầm chậm trôi qua, nhìn Ân Cẩm chậm rãi tới gần, biết mình giờ đã vô lực phản kích, đau đớn nở nụ cười:
- Cũng được…ta Hồng An Thông anh hùng một đời, cũng không thể chết trong tay của một tên tiểu nhân như ngươi..
Nói xong vận liền vận lên nội lực tàn dư, tự đánh về phía Thiên linh cái của mình.
Vèo!
Một viên đá nhỏ từ bên ngoài bay vào đánh trúng bàn tay của Hồng An Thông tê rần, lão vô lực buông xuống, mọi người ngơ ngác nhìn về phía cửa, thấy Tống Thanh Thư cùng Tô Thuyên chậm rãi đi vào, trong sảnh mọi người đều có vẻ mặt khác nhau.
- Tống đại ca!
Phương Di xen lẫn trong đám người của Thần Long giáo, nàng vẫn lo lắng Tống Thanh Thư gặp bất trắc, lúc này vừa nhìn thấy Tống Thanh Thư, kích động đứng lên.
Tống Thanh Thư ra hiệu nàng cứ đứng yên ở đó, hắn đi tới trước mặt Hồng An Thông, thở dài một hơi:
- Hồng giáo chủ, ngày xưa tại Dương Châu đã cùng tại hạ đánh nhau một trận, chuyện cũ vẫn như rõ ràng trước mắt, không nghĩ tới lần thứ hai gặp lại, thì tijnh2 hình lại như thế này, thế sự thực sự là khó liệu a….
- Phu nhân, là ngươi sao?
Hồng An Thông hừ lạnh, cũng không để ý tới Tống Thanh Thư, trái lại vui mừng nhìn lấy Tô Thuyên.
Thấy Hồng An Thông hơi thở mong manh, ánh mắt Tô Thuyên có chút phức tạp, đôi môi nàng mím chặt lại.
- Phu nhân, đã qua nhiều năm, từng cử động của phu nhân ta đều hiểu rỏ, ta biết phu nhân oán hận vẫn muốn giết ta, hiện tại ta đã sắp chết, chắc là phu nhân rất cao hứng?
Nói ra lời này, Hồng An Thông vẻ mặt rất thản nhiên.
- Không phải ta tự tay giết chết, thì làm sao cao hứng?
Tô Thuyên cười lạnh nói.
- Ngươi hận ta thì cũng phải, chung quy là ta có tội thì phải chịu.
Hồng An Thông cười khổ nói,
- Có điều giữa ta và ngươi đã là phu thê nhiều năm, vậy ngươi hãy tự vấn lòng, ta đối với ngươi tốt hay là không tốt?
Tô Thuyên do dự một lúc, gật đầu:
- Giáo chủ đối với ta xác thực rất tốt.
- Vậy được rồi…,dù sao cũng nhiều năm chung đụng với nhau, về mặt tình cảm trước khi chết, ta muốn cầu ngươi một việc…
Hồng An Thông yên tâm nói.
Tô Thuyên liếc mắt nhìn Tống Thanh Thư, thấy hắn không biểu thị gì, liền gật đầu:
- Giáo chủ cứ nói…
- Giúp ta giết chết tên tiểu nhân vô liêm sỉ Ân Cẩm này…
Hồng An Thông nghiến răng nói.
- Được!
Tô Thuyên không chần chờ, thân hình lóe lên, đã phóng tới bên người Ân Cẩm, trong Ngũ Long sứ thì Ân Cẩm là người võ công kém nhất, Tô Thuyên liền xuất chiêu công kích, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đứt đoạn mất cổ rồi.
Nhìn thấy Hồng An Thông hài lòng gật đầu, vận lên sức lực còn lại, lớn tiếng nói:
- Tô Thuyên có công hộ giáo diệt trừ phản nghịch, bổn tọa quyết định đem vị trí Giáo Chủ truyền cho Tô Thuyên g, các ngươi có ai không phục?
Trong sảnh giáo đồ Thần Long có không ít là thân tín của Tô Thuyên, với lại luận về uy vọng hay võ công, lúc này trong Thần Long giáo cũng không có ai so được với Tô Thuyên, giáo chúng đệ tử chần chờ chốc lát, liền cùng nhau quỳ xuống lĩnh mệnh.
Đám người Huyết Đao lão tổ sắc mặt tái nhợt, Tô Thuyên cũng không biết giờ phải làm sao, Tống Thanh Thư thì khâm phục nhìn Hồng An Thông một chút, giơ ngón tay cái lên:
- Cầm được thì cũng buông được, tại hạ rất khâm phục Hồng giáo chủ.
Hồng An Thông nhìn Tống Thanh Thư, biểu hiện trở nên kỳ quái, vừa căm hận phẫn nộ, rồi hối hận, tiếc nuối, các loại tâm tình tới dồn dập, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu nói thầm thì:
- Ngày sau cố gắng chăm sóc cho nàng...
Vừa dứt lời, thì tắt thở đột ngột..
- Lão nói với ngươi cái gì vậy?
Lúc Tô Thuyên quay trở lại, nhìn Tống Thanh Thư hỏi. Hai người đối thoại âm thanh rất nhỏ, trong sảnh những người còn lại đều không có nghe được rõ ràng.
Tống Thanh Thư lắc đầu, chuyển hướng nhìn về phía nhóm người Huyết Đao lão:
- Mối thù tối hôm qua ám hại tại hạ, chúng ta cũng nên chấm dứt một hồi tại đây đi.
- Tống đại nhân, các hạ đến đây thì không thể tốt hơn, sứ giả Mông Cổ cùng Khiết Đan võ công cao cường, bần đạo đang lo lắng không địch lại chúng, chúng ta là vi thần cùng triều, phải cùng nhau hổ trợ lẫn nhau..
Ngọc Chân Tử vui mừng nói, vừa tiến tới gần về phía Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư lạnh lùng:
- Thật không…ngày hôm qua là ai đem Âu Dương Phong đưa tới cùng ta một mất một còn? Tại hạ cũng không muốn mình dẫm vào vết xe đổ như Hồng An Thông.
Thấy Tống Thanh Thư nhìn thấu liên minh ba người trong bóng tối, Ngọc Chân Tử cố mạnh miệng nói:
- Tống Thanh Thư, võ công của ngươi tuy cao, nhưng giữa trường nhiều cao thủ như vậy, ta không tin ngươi có thể chiếm được tốt." thượng phong.
Ngọc Chân Tử mấy lần bị bại dưới tay Tống Thanh Thư, trong lòng đã sản sinh khiếp sợ, cũng may lần này hiếm thấy cơ hội tốt tụ tập nhiều cao thủ như vậy, Ngọc Chân Tử cũng đã loại bỏ được tâm sợ hãi mang trong lòng.
Huyết Đao lão tổ cùng Tang Kết cũng đều bị thiệt thòi dưới tay Tống Thanh Thư, đã sớm muốn tìm cách rửa hận, huống chi Tống Thanh Thư thân là đệ nhất cao thủ của Mãn Thanh, bây giờ ai có thể giết chết hắn, không những chỉ có nhận được trọng thưởng của Vương gia A Lý Bất Ca, mà còn có thể được nổi danh trong chốn võ lâm.
Tuy rằng kiêng kỵ võ công Tống Thanh Thư, nhưng ba người liên thủ lại, thêm vào võ công kinh tuyệt của huynh muội Gia Luật, khiến cho Tống Thanh Thư nuốt hận tại chỗ cũng không phải là không thể, cho nên cả đám người bọn họ liền ngưng thần, lặng lẽ vây quanh tứ phía Tống Thanh Thư …..
Hứa Tuyết Đình giờ mới biết mình bị người sử dụng như một thanh kiếm trong tay, đáng tiếc hối hận thì muộn rồi, hắn biết nếu tiếp tục đánh, thì mình sớm muộn gì cũng mất mạng tại chỗ, nên liều lĩnh muốn đem âm mưu của bọn họ truyền tin ra ngoài, vớt vát có thể cùng Hồng An Thông bỏ qua ân oán cùng liên hợp lại.
Có điều hắn vừa phân tâm, chiêu thức liền lộ ra kẽ hở, Huyết Đao lão tổ kinh nghiệm thực chiến có thừa, nhân cơ hội một đao lia qua liền cắt đứt yết hầu Hứa Tuyết Đình.
Nghe Hứa Tuyết Đình kêu lên thảm thiết, Vô Căn Đạo Nhân hoảng hốt, xoay người liền bỏ chạy, lại bị Tang Kết dùng Đại Thủ Ấn đánh trúng sau lưng, lảo đảo chạy vài bước, rồi thổ huyết mà chết.
Ngọc Chân Tử thấy tình hình biến đổi, vội nhảy ra ngoài vòng chiến, lão vận lên Thần Hành Bách Biến hướng ra phía ngoài tẩu thoát, đột nhiên trước mắt ánh kiếm lóe lên, hoảng hốt vội vã lùi lại vào trong mấy trượng.
Một chiêu kiếm bức ép Ngọc Chân Tử quay trở lại, Gia Luật Nam Tiên cũng không có gì vui cả, trái lại trong lòng nghi hoặc: "Chẳng lẽ âm mưu tối hôm qua, bọn họ chỉ là dùng để mê hoặc nhóm người của Hứa Tuyết Đình? Chẳng lẽ những suy đoán của mình đều là sai?"
Huyết Đao lão tổ cùng Tang Kết nhân cơ hội liền phân tán ra, cùng với Hồng An Thông hình thành tư thế bao vây, đem Ngọc Chân Tử kềm vào chính giữa, Gia Luật Tề nóng lòng muốn xuất chiêu, có điều Gia Luật Nam Tiên không nắm chắc được đám người kia đang giở trò quỷ gì, liền ra hiệu cho hắn án binh bất động.
………………………………………………………………………………………….
- Ngọc Chân Tử lần này e rằng chạy trời không khỏi nắng.
Tô Thuyên lắc đầu, nàng biết rỏ võ công Hồng An Thông hơi nhỉnh hơn Ngọc Chân Tử, Ngọc Chân Tử chỉ là dựa vào thân pháp Thần Hành Bách Biến nên mới cân sức ngang tài với Hồng An Thông, bây giờ lại có hai cao thủ đẳng cấp trợ giúp, đương nhiên Ngọc Chân Tử lành ít dữ nhiều.
- Cũng không hẳn đâu, nói không chắc coi chừng Hồng An Thông mới là kẻ bị nguy hiểm.
Tống Thanh Thư suy nghĩ một chút, liền nhìn thấu quỷ kế mấy người kia.
Tô Thuyên là người thông minh, vừa nghe qua rất nhanh phản ứng lại, vẻ mặt liền biến sắc.
- Có muốn tiểu đệ cứu phu quân của tỷ tỷ không?
Khóe miệng Tống Thanh Thư nhếch lên tựa hồ châm biếm.
Tô Thuyên lắc đầu:
- Lão tặc này ngày xưa đánh cướp tỳ tỷ mang về bắt làm Giáo Chủ phu nhân,cho đến tận ngày hôm nay, tỷ tỷ cũng chưa một ngày yêu thương lão, mà ngược lại còn rất hận, nếu lần này lão có thoát được kiếp nạn, thì sớm muộn gì cũng có một ngày tỷ tỷ sẽ hủy diệt cơ đồ của Thần Long Đảo, sau đó sẽ giết lão tặc đó cho hả cơn giận.
- Tỷ tỷ cần gì phải cố ý cường điệu về chuyện của mình như vậy..
Tống Thanh Thư mỉm cười nói.
Tô Thuyên có chút lúng túng, hai má ửng đỏ như máu trên khuôn mặt quyến rũ:
- Tiểu đệ chắc cũng rõ ràng trong lòng tỷ tỷ suy nghĩ, cần gì phải châm chọc tỷ tỷ như vậy.
Tống Thanh Thư thấy nàng nói như vậy, đúng là nữ nhân thành thục quả nhiên không giống với tiểu cô nương ngây ngô, rất rõ ràng biết mình muốn loại nam nhân như thế nào, hơn nữa biết khi nào thì tiến thối, nàng đã ám chỉ rõ ràng cho hắn hiểu, nhưng cũng không nói thẳng ra, sợ bị từ chối thì không hay..
- Cho dù tỷ tỷ không nói, thì tiểu đệ cũng biết tất cả những chuyện này.
Tống Thanh Thư nắm chặt bàn tay Tô Thuyên..
……………………………………………………………………………………………
- Các vị nên nhớ hai nước giao chiến, không được chém sứ giả, vậy mà bây giờ các vị đang làm gì vậy?
Bên trong đại sảnh Ngọc Chân Tử sắc mặt khó coi nói.
- Hừ, vừa rồi trong lúc bổn tọa ra tay trừng trị thuộc hạ phạm thượng làm loạn, thì sao ngươi lại không nhớ tới thân phận sứ giả của mình?
Hồng An Thông lạnh lùng nói, nhưng trong lòng lão vẫn suy nghĩ, nếu như giết chết Ngọc Chân Tử, thì lão đã triệt để không nể gì đến mặt mũi Thịnh Kinh thành, trận quyết chiến đón lấy sắp tới sẽ không thể tránh khỏi, còn bây giờ nếu để cho bọn họ lui binh, thì phải giao ra Tô Thuyên, không biết giáo chúng sẽ nhìn mình như thế nào đây…
Hồng An Thông trong lúc đang do dự quyết định, Huyết Đao lão tổ cùng Tang Kết đã cùng Ngọc Chân Tử giao đấu qua mấy chiêu, hai người liên thủ tuy thắng thế Ngọc Chân Tử, nhưng Ngọc Chân Tử lại có thân pháp quá mức xảo diệu, thậm chí có mấy lần suýt chút nữa phá được vòng vây thoát thân.
" Bây giờ giáo chúng trong lòng đang lo lắng, cứ giết chết Ngọc Chân Tử lập uy cũng là biện pháp tốt." Hồng An Thông dù sao cũng một đời kiêu hùng, rất nhanh nắm chắc chủ ý, ngay lúc Ngọc Chân Tử đang bị Huyết Đao lão tổ cùng Tang Kết vây công, phía sau lưng lộ ra một kẽ hở trí mạng, Hồng An Thông phóng người bay lên, một chưởng âm thầm vô thanh vô tức đánh tới.
Nhưng bất ngờ là Huyết Đao lão tổ cùng Tang Kết trong lúc liên thủ, cũng lại để lộ ra sơ hở, Ngọc Chân Tử nhân cơ hội liền phóng ra thoát khỏi hai người vây quanh, Hồng An Thông thì tự tin một chưởng này có thể làm cho đối phương không chết thì cũng trọng thương, không thể bỏ qua cơ hội hiếm có này, tại vì dựa vào khinh công của Ngọc Chân Tử, tất cả mọi người tại đây ai cũng đều không đuổi kịp hắn, do đó Hồng An Thông vẫn không thu hồi Chưởng Lực, tiếp tục đánh tới bán theo.
Vậy mà Ngọc Chân Tử cũng không hoang mang, trái lại vẻ mặt hiện lên một nụ cười nham hiểm, Hồng An Thông thấy thể liền biết không ổn, vội vã né người sang một bên, đáng tiếc vẫn là đã muộn, Đại Thủ Ấn của Tang Kết cùng với huyết đaocủa Huyết Đao lão tổ, cùng lúc đánh trúng vào chỗ trí mạng của lão.
- Tại sao…….?
Hồng An Thông quỳ trên mặt đất, căm hờn nhìn hai người đánh lén mình, lão biết rõ thương thế của chính mình, tâm mạch đã bị Đại Thủ Ấn đánh đứt đoạn, đồng thời mé phía sau bên hông máu thịt be bét, vết thương bị Huyết Đao chém đứt cột sống, cho dù bây giờ có đại la kim tiên đến cũng cứu không được.
Nhìn thế cuộc trong nháy mắt nghịch chuyển, huynh muội Gia Luật cũng âm thầm kinh sợ.
- Hồng An Thông, ông thân là Giáo Chủ lại làm nhiều điều ngang ngược, tàn sát trung lương, hai vị võ lâm cao nhân chỉ làm điều thế thiên hành đạo mà thôi.
Từ trong góc truyền tới một giọng nói.
Hồng An Thông quay đầu nhìn lại, giận dữ cười khan:
- Ta tưởng là ai, hóa ra là Hoàng Long sứ Ân Cẩm, đám người Hứa Tuyết Đình phản ta, chí ít còn dám chính diện khiêu chiến với ta, cũng còn coi như là anh hùng, còn ngươi thì thuộc loại vô liêm sỉ tiểu nhân, lẩn trốn bên trong bóng tối, sau khi mắt thấy đại cục đã định, thì mới chó má toả sáng đi ra, quả thực là vô liêm sỉ đến cực điểm.
Hồng An Thông dù sao dư uy vẫn còn, Ân Cẩm nghe lão hét to sợ đến cả người run lại, Huyết Đao lão tổ lúc này thâm trầm cười nói:
- Hoàng Long sứ, bây giờ Thần Long giáo dựa theo chức vị thì chỉ còn ngươi cao nhất, hãy tự tay giết Hồng An Thông đi, xong rồi ngươi sẽ là người thay thế làm giáo chủ, chúng ta sẽ toàn lực giúp đỡ, ngươi xem như thế nào?
Ân Cẩm tuy rằng trong lòng sợ sệt, nhưng nghĩ tới có thể làm Giáo Chủ, lòng tham chậm rãi chiếm lấy thượng phong, hắn nhặt lên đao đến, từng bước từng bước đi về phía Hồng An Thông.
Đại sảnh vẫn có nhiều giáo chúng Thần Long giáo tuy thấy Ân Cẩm làm người thật trơ trẽn, tuy giận mà không dám nói gì.
Hồng An Thông thấy được sinh mệnh của mình đang chầm chậm trôi qua, nhìn Ân Cẩm chậm rãi tới gần, biết mình giờ đã vô lực phản kích, đau đớn nở nụ cười:
- Cũng được…ta Hồng An Thông anh hùng một đời, cũng không thể chết trong tay của một tên tiểu nhân như ngươi..
Nói xong vận liền vận lên nội lực tàn dư, tự đánh về phía Thiên linh cái của mình.
Vèo!
Một viên đá nhỏ từ bên ngoài bay vào đánh trúng bàn tay của Hồng An Thông tê rần, lão vô lực buông xuống, mọi người ngơ ngác nhìn về phía cửa, thấy Tống Thanh Thư cùng Tô Thuyên chậm rãi đi vào, trong sảnh mọi người đều có vẻ mặt khác nhau.
- Tống đại ca!
Phương Di xen lẫn trong đám người của Thần Long giáo, nàng vẫn lo lắng Tống Thanh Thư gặp bất trắc, lúc này vừa nhìn thấy Tống Thanh Thư, kích động đứng lên.
Tống Thanh Thư ra hiệu nàng cứ đứng yên ở đó, hắn đi tới trước mặt Hồng An Thông, thở dài một hơi:
- Hồng giáo chủ, ngày xưa tại Dương Châu đã cùng tại hạ đánh nhau một trận, chuyện cũ vẫn như rõ ràng trước mắt, không nghĩ tới lần thứ hai gặp lại, thì tijnh2 hình lại như thế này, thế sự thực sự là khó liệu a….
- Phu nhân, là ngươi sao?
Hồng An Thông hừ lạnh, cũng không để ý tới Tống Thanh Thư, trái lại vui mừng nhìn lấy Tô Thuyên.
Thấy Hồng An Thông hơi thở mong manh, ánh mắt Tô Thuyên có chút phức tạp, đôi môi nàng mím chặt lại.
- Phu nhân, đã qua nhiều năm, từng cử động của phu nhân ta đều hiểu rỏ, ta biết phu nhân oán hận vẫn muốn giết ta, hiện tại ta đã sắp chết, chắc là phu nhân rất cao hứng?
Nói ra lời này, Hồng An Thông vẻ mặt rất thản nhiên.
- Không phải ta tự tay giết chết, thì làm sao cao hứng?
Tô Thuyên cười lạnh nói.
- Ngươi hận ta thì cũng phải, chung quy là ta có tội thì phải chịu.
Hồng An Thông cười khổ nói,
- Có điều giữa ta và ngươi đã là phu thê nhiều năm, vậy ngươi hãy tự vấn lòng, ta đối với ngươi tốt hay là không tốt?
Tô Thuyên do dự một lúc, gật đầu:
- Giáo chủ đối với ta xác thực rất tốt.
- Vậy được rồi…,dù sao cũng nhiều năm chung đụng với nhau, về mặt tình cảm trước khi chết, ta muốn cầu ngươi một việc…
Hồng An Thông yên tâm nói.
Tô Thuyên liếc mắt nhìn Tống Thanh Thư, thấy hắn không biểu thị gì, liền gật đầu:
- Giáo chủ cứ nói…
- Giúp ta giết chết tên tiểu nhân vô liêm sỉ Ân Cẩm này…
Hồng An Thông nghiến răng nói.
- Được!
Tô Thuyên không chần chờ, thân hình lóe lên, đã phóng tới bên người Ân Cẩm, trong Ngũ Long sứ thì Ân Cẩm là người võ công kém nhất, Tô Thuyên liền xuất chiêu công kích, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đứt đoạn mất cổ rồi.
Nhìn thấy Hồng An Thông hài lòng gật đầu, vận lên sức lực còn lại, lớn tiếng nói:
- Tô Thuyên có công hộ giáo diệt trừ phản nghịch, bổn tọa quyết định đem vị trí Giáo Chủ truyền cho Tô Thuyên g, các ngươi có ai không phục?
Trong sảnh giáo đồ Thần Long có không ít là thân tín của Tô Thuyên, với lại luận về uy vọng hay võ công, lúc này trong Thần Long giáo cũng không có ai so được với Tô Thuyên, giáo chúng đệ tử chần chờ chốc lát, liền cùng nhau quỳ xuống lĩnh mệnh.
Đám người Huyết Đao lão tổ sắc mặt tái nhợt, Tô Thuyên cũng không biết giờ phải làm sao, Tống Thanh Thư thì khâm phục nhìn Hồng An Thông một chút, giơ ngón tay cái lên:
- Cầm được thì cũng buông được, tại hạ rất khâm phục Hồng giáo chủ.
Hồng An Thông nhìn Tống Thanh Thư, biểu hiện trở nên kỳ quái, vừa căm hận phẫn nộ, rồi hối hận, tiếc nuối, các loại tâm tình tới dồn dập, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu nói thầm thì:
- Ngày sau cố gắng chăm sóc cho nàng...
Vừa dứt lời, thì tắt thở đột ngột..
- Lão nói với ngươi cái gì vậy?
Lúc Tô Thuyên quay trở lại, nhìn Tống Thanh Thư hỏi. Hai người đối thoại âm thanh rất nhỏ, trong sảnh những người còn lại đều không có nghe được rõ ràng.
Tống Thanh Thư lắc đầu, chuyển hướng nhìn về phía nhóm người Huyết Đao lão:
- Mối thù tối hôm qua ám hại tại hạ, chúng ta cũng nên chấm dứt một hồi tại đây đi.
- Tống đại nhân, các hạ đến đây thì không thể tốt hơn, sứ giả Mông Cổ cùng Khiết Đan võ công cao cường, bần đạo đang lo lắng không địch lại chúng, chúng ta là vi thần cùng triều, phải cùng nhau hổ trợ lẫn nhau..
Ngọc Chân Tử vui mừng nói, vừa tiến tới gần về phía Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư lạnh lùng:
- Thật không…ngày hôm qua là ai đem Âu Dương Phong đưa tới cùng ta một mất một còn? Tại hạ cũng không muốn mình dẫm vào vết xe đổ như Hồng An Thông.
Thấy Tống Thanh Thư nhìn thấu liên minh ba người trong bóng tối, Ngọc Chân Tử cố mạnh miệng nói:
- Tống Thanh Thư, võ công của ngươi tuy cao, nhưng giữa trường nhiều cao thủ như vậy, ta không tin ngươi có thể chiếm được tốt." thượng phong.
Ngọc Chân Tử mấy lần bị bại dưới tay Tống Thanh Thư, trong lòng đã sản sinh khiếp sợ, cũng may lần này hiếm thấy cơ hội tốt tụ tập nhiều cao thủ như vậy, Ngọc Chân Tử cũng đã loại bỏ được tâm sợ hãi mang trong lòng.
Huyết Đao lão tổ cùng Tang Kết cũng đều bị thiệt thòi dưới tay Tống Thanh Thư, đã sớm muốn tìm cách rửa hận, huống chi Tống Thanh Thư thân là đệ nhất cao thủ của Mãn Thanh, bây giờ ai có thể giết chết hắn, không những chỉ có nhận được trọng thưởng của Vương gia A Lý Bất Ca, mà còn có thể được nổi danh trong chốn võ lâm.
Tuy rằng kiêng kỵ võ công Tống Thanh Thư, nhưng ba người liên thủ lại, thêm vào võ công kinh tuyệt của huynh muội Gia Luật, khiến cho Tống Thanh Thư nuốt hận tại chỗ cũng không phải là không thể, cho nên cả đám người bọn họ liền ngưng thần, lặng lẽ vây quanh tứ phía Tống Thanh Thư …..
Tác giả :
Lục Như Hoà Thượng