Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)
Chương 161: Tỷ tỷ giúp đệ hả giận..
Đông Phương Mộ Tuyết hồi ức lại nói tiếp:
- Sau khi trở về ca ca bế quan nửa năm, lại đi ra ngoài, khi quay lại đã chiếm được Bắc Minh thần công.
Nghe Đông Phương Mộ Tuyết kể rõ lên những này chuyện cũ năm xưa, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đông Phương Mộ Tuyết mặt trầm như nước, ngước đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, lại rơi vào hồi ức
- Tuy rằng ca ca vẫn gạt ta nói nữ nhân hắn chọn lựa là Nhậm Doanh Doanh, nhưng trong lòng ta hiểu rỏ, nữ nhân thay thế khẳng định chính là ta.
- Vì vậy mà cô nương với Đông Phương Bất Bại động thủ?
Tống Thanh Thư đem hoàn cảnh của nàng đặt vào vị trí của mình, nhưng dù suy nghĩ thế nào để có thể hạ độc thủ, kết quả hoa mắt váng đầu cũng không nghĩ ra được phương án tốt nhất.
- Ngày đó ta võ công ta chưa chưa thành, còn lâu mới là đối thủ của ca ca..
- Vậy chẳng phải là cô nương chết chắc rồi?
Tống Thanh Thư vì tình thế nghiêm trọng của Đông Phương Mộ Tuyết mà lau mồ hôi mình đang tươm ra.
- Không sai…sau đó ta bị ca ca khống chế, làm cho hôn mê rồi đưa vào bên trong mật thất, sau đó hắn dùng Bắc Minh thần công đem toàn bộ công lực truyền vào trong cơ thể ta, rồi gọi Bình Nhất Chỉ bắt đầu tiến hành đổi não...
Nói tới đây thì Đông Phương Mộ Tuyết dừng lại.
Tống Thanh Thư nghe qua thì nổi da gà, cũng không kịp nhớ cái gì nữa liền quay nhanh đầu lại, chỉ vào Đông Phương Mộ Tuyết, giọng nói run run:
- Vậy….vậy cô nương….chính là Đông Phương Bất Bại?
Đông Phương Mộ Tuyết đang đắm chìm vào ký ức cũng không ngờ tới Tống Thanh Thư kinh hoảng đến như vậy, nên cũng không kịp phản ứng,
Hắn nghe qua choáng váng đầu óc, quay đầu lại thì thoáng cái bắt gặp cặp đùi bạch ngọc chậm rãi lui ra, khu vực đào nguyên bí ẩn mê người bao trùm một mảnh đầy cỏ thơm đen nhánh bóng loáng um tùm như ẩn như hiện, Đông Phương Mộ Tuyết rõ ràng loã lồ ở trước mặt hắn, nàng liền ý thức được vội vã xoay người dùng trảo thủ hút tới,cái áo chòang ngoài để trên giá, lấy tấm lụa quấn kín lại thân thể của mình.
- Hừ…ngươi muốn tìm đường chết!
Mày liễu dựng thẳng, Đông Phương Mộ Tuyết căm tức nhìn Tống Thanh Thư.
Nhìn thoáng qua, đã lãnh hội đầy đủ phong tình, Tống Thanh Thư che giấu lúng túng, vội vã hỏi tới:
- Cô nương đến tột cùng chính là ai? Trong mật thất đến cùng phát sinh chuyện gì?
Năm xưa trong tuyệt cảnh gặp được sinh lộ, đó là chuyện mà Đông Phương Mộ Tuyết tâm đắc nhất, thấy Tống Thanh Thư vô cùng hiếu kỳ, tạm thời đè xuống cơn tức giận, khóe miệng nhếch lên:
- Đương nhiên ta là Đông Phương Mộ Tuyết.
Tống Thanh Thư cũng thở phào nhẹ nhõm, vậy Đông Phương Bất Bại bây giờ chính xác là nữ nhân, cùng với thảm cỏ đen um tùm bên dưới gò mu của nàng mà hắn nhìn thấy thoáng qua, vậy thì không còn vấn đề gì gút mắt nữa rồi.
Đông Phương Mộ Tuyết sau khi che chắn kín đáo thâm mình, cũng không bắt Tống Thanh Thư xoay người lại không được nhìn nữa, mà hé miệng nói tiếp:
- Sau khi ca ca bắt ta bồi tiếp Dương Liên Đình, vì oán hận bị cưỡng bức thất thân nên ta không thể để tình trạng này kéo dài được, ta đã lặng lẽ tìm tới Bình Nhất Chỉ.
- Cô nương đi tìm Bình Nhất Chỉ? Nói như vậy cô nương cùng Bình Nhất Chỉ đã thông đồng với nhau?
Tống Thanh Thư mơ mơ hồ hồ suy nghĩ không rõ lắm.
Đông Phương Mộ Tuyết giọng bất đắc dĩ.
- Không sai!
Nàng gật đầu.
- Chuyện hoán đổi tâm trí? Đông Phương Mộ Tuyết hừ một tiếng:
- Đây chỉ là chuyện hảo huyền mà ca ca ta mơ tưởng mà thôi,...
- Nhưng Bình Nhất Chỉ vì sao lại phải nghe lời của cô nương?
Tống Thanh Thư vẫn nghĩ không thông nói tiếp:
- Đông Phương Bất Bại mới thật sự là giáo chủ, lão ta làm sao dám mạo hiểm hợp tác với cô nương?
- Bởi vì ta đem Quỳ Hoa Bảo Điển truyền thụ cho lão.
Đông Phương Mộ Tuyết nhẹ nói như mây gió, nhưng câu nói lại giống như sấm sét giữa trời quang.
- Cái gì?
Tống Thanh Thư không thể tin được nhìn nàng, đây là bảo điển tuyệt thế trong chốn võ lâm, dù cho tan thây nát thịt, cũng khó mà Đông Phương Mộ Tuyết tiện tay tặng người.
- Nếu không làm như vậy, ngươi cảm thấy ta còn có cái gì có thể trao đổi?
Đông Phương Mộ Tuyết thấy hắn có vẻ ngạc nhiên liền nói tiếp:
- Lúc đó ca ca vì để muốn cho ta càng thật giống để giả làm giáo chủ Nhật nguyệt thần giáo, nên truyền thụ Quỳ Hoa Bảo Điển cho ta, chỉ là tu vi của ta còn ngắn ngủi, nên không phải là đối thủ của ca ca, không thể làm gì khác hơn là quyết định hạ sách này, Quỳ Hoa Bảo Điển cho dù quý giá đến đâu nữa, nhưng cũng là một vật ngoại thân, Tống Thanh Thư ngươi phải nhớ kỹ, phàm người làm đại sự, cái gì vứt bỏ được thì vứt bỏ..
Trong tâm trí của Đông Phương Mộ Tuyết, thì Tống Thanh Thư vẫn là một kẻ bất cần đời không mục đích, xuất phát từ một nguyên nhân mơ hồ, nàng lại có lòng tốt muốn chỉnh đốn hắn.
Thấy Tống Thanh Thư đăm chiêu, Đông Phương Mộ Tuyết tiếp tục nói:
- Quỳ Hoa Bảo Điển là bảo vật võ công người trong võ lâm tha thiết ước mơ, Bình Nhất Chỉ vừa nghe qua liền thay đổi thái độ với ta, bởi vì lão thừa biết dù là lão có vì Đông Phương Bất Bại làm nhiều chuyện, thì Đông Phương Bất Bại cũng không bao giờ truyền lại cho lão Quỳ Hoa Bảo Điển.
- Muốn luyện thần công, múa đao tự cung...
Tống Thanh Thư nhắc tới mấy câu nói này thì cảm thấy giữa hai chân mình mơ hồ lạnh lẽo:
- Cô nương không sợ Bình Nhất Chỉ khi biết được câu này trước khi luyện Quỳ Hoa Bảo Điển thì sẽ đổi ý từ bỏ sao?
- Ta không ngu đốt như vậy ….
Đông Phương Mộ Tuyết nhàn nhạt nói:
- Tuy rằng Bình Nhất Chỉ đã hơn năm mươi tuổi, nhưng nam nhân các ngươi đối với phương diện kia rất là quan trọng, vì lẽ đó ta không dám mạo hiểm, trước tiên chỉ đưa cho lão nửa phần sau, nói rõ sau khi chuyện thành công thì sẽ đưa tiếp cho phần đầu còn lại.
- Cô nương quá xấu xa rồi … đương nhiên sẽ không giao phần đầu bảo điển ra..
Tống Thanh Thư lắc đầu, nói chắc chắn.
- Bình Nhất Chỉ cũng là người từng trải, trong lòng lão cũng biết, khó mà ta đem nửa bộ đầu bí tịch đưa cho lão, nhưng lão vẫn là không cưỡng lại được lòng tham, tâm tư quyết đánh cuộc một lần.
Đông Phương Mộ Tuyết nói tiếp:
- Sau này lão thấy ta không đề cập đến việc đưa phần còn lại của bảo điển, thì lo lắng là ta sẽ giết người diệt khẩu, nên thừa lúc trong đêm trốn khỏi Hắc Mộc nhai.
- Thực sự là bi hài kịch cho Bình Nhất Chỉ a.
Tống Thanh Thư chậc lưỡi thở dài hỏi tiếp:
- Sau đó thì sao?
- Lúc ca ca truyền hết nội lực cho ta xong thì gọi Bình Nhất Chỉ vào tiến hành thay đổi tâm trí của hắn, đến khi tỉnh lại, nhìn thấy ta đang đứng cùng với Bình Nhất Chỉ trao đổi, ca ca vô cùng sững sờ, sau đó lại nhẹ nhàng hiểu ra mỉm cười, giây khắc đó ca ca không còn là một kẻ bất nam bất nữ nữa, mà khôi phục lại thành một người dáng dấp anh minh thần võ như trước kia...
Đông Phương Mộ Tuyết trên mặt hiện lên nét đau thương:
- Sau đó thì ca ca ta nói: "Mộ Tuyết, lâu nay ca ca vẫn cho là muội cái gì cũng không hiểu, không nghĩ tới là muội đã trưởng thành rồi….”
Khi nói xong thì ca ca dùng tàn dư công lực, tự tuyệt tâm mạch mà chết.
Nghĩ đến Đông Phương Bất Bại uy chấn thiên hạ một đời kiêu hùng, vậy mà âm thầm lặng lẽ chết như thế, Tống Thanh Thư cảm thấy thiên đạo vô thường, mặc cho võ công của ngươi là cái thế, chung quy cuối cùng cũng là một nắm cát vàng.
- Từ đó về sau, ta chính là Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại chính là ta, được một thân công lực của ca ca, bản thân cũng đã từng tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, chân khí đồng tông đồng nguyên, võ công của ta tăng nhanh như gió, chỉ qua một năm thậm chí còn vượt qua ca ca năm xưa...
- Đáng tiếc là cuối cùng lần này cô nương cũng gặp thất bại.
Tống Thanh Thư không muốn nàng lại biến trở về thành một Đông Phương Bất Bại ngạo nghễ thiên hạ nên nhắc nhở.
- Hừ…hôm nay chi nhục, ngày nào đó sau khi chữa lành trọng thương, ta sẽ tự mình tới Quang Minh đỉnh, giết gạch người của Minh giáo ngay cả chó gà cũng không tha.
Đông Phương Mộ Tuyết bị Trương Vô Kỵ đánh lén làm nặng thêm trọng thương, phải cùng Tống Thanh Thư nhảy xuống vực sâu tự sát, làm sao mà nàng nhịn được mối nhục này..
Chợt nghĩ đến cái gì, Đông Phương Mộ Tuyết biểu hiện trở nên quái lạ hỏi:
- Lúc đó ta nghe các ngươi đối thoại, tựa hồ cùng tranh giành một nữ nhân?
Tống Thanh Thư cau mặt lại.
- Sơ lược là thế này, trước đó Trương Vô Kỵ cùng với nữ nhân kia đã từng thề non hẹn biển, nhưng bởi có nhiểu chuyện hiểu lầm, nữ nhân trong cơn tức giận liền giả vờ gả cho tại hạ, chỉ có điều sau đó hai người vẫn còn lén lút vấn vương tơ lòng, cho nên tại hạ đã sử dụng thủ đoạn đoạt lấy tấm thân xử nữ của nàng.
- Hừ…cái gì nữ nhân mà nữ nhân này, nữ nhân kia, không phải là Chu Chỉ Nhược chưởng môn phái Nga Mi sao.
Đông Phương Mộ Tuyết bĩu môi nói.
- Làm sao cô nương biết?
Tống Thanh Thư kinh ngạc nhìn nàng.
- Đại hội đồ sư của Thiếu lâm tự qua đi, chuyện gút mắc của ba người các ngươi đã sớm truyền khắp giang hồ, ta thân là giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo, đương nhiên cũng từng nghe qua…
Nhìn thấy thấy Tống Thanh Thư sắc mặt khó coi, Đông Phương Mộ Tuyết mỉm cười an ủi nói:
- Nghe nói ngươi đã từng bị người của phái Võ Đang đánh cho kinh mạch đứt đoạn, vậy hãy chờ tỷ tỷ sau khi trị thương thế lành, mang đệ lên trên núi Võ Đang, thay mặt đệmà trút cơn giận.
- Tỷ tỷ tuy rằng có Quỳ Hoa Bảo Điển lợi hại, nhưng cũng chưa chắc địch nổi với Trương Tam Phong trăm năm tu vi. À…tỷ tỷ không còn cứ mở miệng là xưng ta, gọi ngươi, nghe qua thoải mái hơn nhiều.
Tống Thanh Thư nhìn nàng, mặt mày hắn hớn hở nói.
Đông Phương Mộ Tuyết hiếm khi thấy không hề tức giận, trái lại gật đầu:
- Lưu truyền Trương Tam Phong thuần dương vô cực công đã luyện đến cảnh giới tối cao mịt mờ tử khí, Thái cực quyền kiếm càng là thiên hạ vô song, ngày nào có có hội, tỷ tỷ cũng thật sự muốn lĩnh giáo một phen, còn đệ dù sao cũng nhỏ tuổi hơn tỷ tỷ nhiều, gọi là tiểu đệ chắc sẽ không thịêt thòi chứ?
- Không..không….đó là một điều vinh hạnh cho tiểu đệ.
Tống Thanh Thư gật đầu như mổ thóc rồi nói tiếp:
- Tinh hoa võ công của tỷ tỷ là nhanh lẹ, còn Trương Tam Phong thì am hiểu lấy tịnh chế động, lấy chậm đánh nhanh, tiểu đệ thật là lo lắng cho tỷ tỷ nếu đối đầu…
- Sau khi trở về ca ca bế quan nửa năm, lại đi ra ngoài, khi quay lại đã chiếm được Bắc Minh thần công.
Nghe Đông Phương Mộ Tuyết kể rõ lên những này chuyện cũ năm xưa, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đông Phương Mộ Tuyết mặt trầm như nước, ngước đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, lại rơi vào hồi ức
- Tuy rằng ca ca vẫn gạt ta nói nữ nhân hắn chọn lựa là Nhậm Doanh Doanh, nhưng trong lòng ta hiểu rỏ, nữ nhân thay thế khẳng định chính là ta.
- Vì vậy mà cô nương với Đông Phương Bất Bại động thủ?
Tống Thanh Thư đem hoàn cảnh của nàng đặt vào vị trí của mình, nhưng dù suy nghĩ thế nào để có thể hạ độc thủ, kết quả hoa mắt váng đầu cũng không nghĩ ra được phương án tốt nhất.
- Ngày đó ta võ công ta chưa chưa thành, còn lâu mới là đối thủ của ca ca..
- Vậy chẳng phải là cô nương chết chắc rồi?
Tống Thanh Thư vì tình thế nghiêm trọng của Đông Phương Mộ Tuyết mà lau mồ hôi mình đang tươm ra.
- Không sai…sau đó ta bị ca ca khống chế, làm cho hôn mê rồi đưa vào bên trong mật thất, sau đó hắn dùng Bắc Minh thần công đem toàn bộ công lực truyền vào trong cơ thể ta, rồi gọi Bình Nhất Chỉ bắt đầu tiến hành đổi não...
Nói tới đây thì Đông Phương Mộ Tuyết dừng lại.
Tống Thanh Thư nghe qua thì nổi da gà, cũng không kịp nhớ cái gì nữa liền quay nhanh đầu lại, chỉ vào Đông Phương Mộ Tuyết, giọng nói run run:
- Vậy….vậy cô nương….chính là Đông Phương Bất Bại?
Đông Phương Mộ Tuyết đang đắm chìm vào ký ức cũng không ngờ tới Tống Thanh Thư kinh hoảng đến như vậy, nên cũng không kịp phản ứng,
Hắn nghe qua choáng váng đầu óc, quay đầu lại thì thoáng cái bắt gặp cặp đùi bạch ngọc chậm rãi lui ra, khu vực đào nguyên bí ẩn mê người bao trùm một mảnh đầy cỏ thơm đen nhánh bóng loáng um tùm như ẩn như hiện, Đông Phương Mộ Tuyết rõ ràng loã lồ ở trước mặt hắn, nàng liền ý thức được vội vã xoay người dùng trảo thủ hút tới,cái áo chòang ngoài để trên giá, lấy tấm lụa quấn kín lại thân thể của mình.
- Hừ…ngươi muốn tìm đường chết!
Mày liễu dựng thẳng, Đông Phương Mộ Tuyết căm tức nhìn Tống Thanh Thư.
Nhìn thoáng qua, đã lãnh hội đầy đủ phong tình, Tống Thanh Thư che giấu lúng túng, vội vã hỏi tới:
- Cô nương đến tột cùng chính là ai? Trong mật thất đến cùng phát sinh chuyện gì?
Năm xưa trong tuyệt cảnh gặp được sinh lộ, đó là chuyện mà Đông Phương Mộ Tuyết tâm đắc nhất, thấy Tống Thanh Thư vô cùng hiếu kỳ, tạm thời đè xuống cơn tức giận, khóe miệng nhếch lên:
- Đương nhiên ta là Đông Phương Mộ Tuyết.
Tống Thanh Thư cũng thở phào nhẹ nhõm, vậy Đông Phương Bất Bại bây giờ chính xác là nữ nhân, cùng với thảm cỏ đen um tùm bên dưới gò mu của nàng mà hắn nhìn thấy thoáng qua, vậy thì không còn vấn đề gì gút mắt nữa rồi.
Đông Phương Mộ Tuyết sau khi che chắn kín đáo thâm mình, cũng không bắt Tống Thanh Thư xoay người lại không được nhìn nữa, mà hé miệng nói tiếp:
- Sau khi ca ca bắt ta bồi tiếp Dương Liên Đình, vì oán hận bị cưỡng bức thất thân nên ta không thể để tình trạng này kéo dài được, ta đã lặng lẽ tìm tới Bình Nhất Chỉ.
- Cô nương đi tìm Bình Nhất Chỉ? Nói như vậy cô nương cùng Bình Nhất Chỉ đã thông đồng với nhau?
Tống Thanh Thư mơ mơ hồ hồ suy nghĩ không rõ lắm.
Đông Phương Mộ Tuyết giọng bất đắc dĩ.
- Không sai!
Nàng gật đầu.
- Chuyện hoán đổi tâm trí? Đông Phương Mộ Tuyết hừ một tiếng:
- Đây chỉ là chuyện hảo huyền mà ca ca ta mơ tưởng mà thôi,...
- Nhưng Bình Nhất Chỉ vì sao lại phải nghe lời của cô nương?
Tống Thanh Thư vẫn nghĩ không thông nói tiếp:
- Đông Phương Bất Bại mới thật sự là giáo chủ, lão ta làm sao dám mạo hiểm hợp tác với cô nương?
- Bởi vì ta đem Quỳ Hoa Bảo Điển truyền thụ cho lão.
Đông Phương Mộ Tuyết nhẹ nói như mây gió, nhưng câu nói lại giống như sấm sét giữa trời quang.
- Cái gì?
Tống Thanh Thư không thể tin được nhìn nàng, đây là bảo điển tuyệt thế trong chốn võ lâm, dù cho tan thây nát thịt, cũng khó mà Đông Phương Mộ Tuyết tiện tay tặng người.
- Nếu không làm như vậy, ngươi cảm thấy ta còn có cái gì có thể trao đổi?
Đông Phương Mộ Tuyết thấy hắn có vẻ ngạc nhiên liền nói tiếp:
- Lúc đó ca ca vì để muốn cho ta càng thật giống để giả làm giáo chủ Nhật nguyệt thần giáo, nên truyền thụ Quỳ Hoa Bảo Điển cho ta, chỉ là tu vi của ta còn ngắn ngủi, nên không phải là đối thủ của ca ca, không thể làm gì khác hơn là quyết định hạ sách này, Quỳ Hoa Bảo Điển cho dù quý giá đến đâu nữa, nhưng cũng là một vật ngoại thân, Tống Thanh Thư ngươi phải nhớ kỹ, phàm người làm đại sự, cái gì vứt bỏ được thì vứt bỏ..
Trong tâm trí của Đông Phương Mộ Tuyết, thì Tống Thanh Thư vẫn là một kẻ bất cần đời không mục đích, xuất phát từ một nguyên nhân mơ hồ, nàng lại có lòng tốt muốn chỉnh đốn hắn.
Thấy Tống Thanh Thư đăm chiêu, Đông Phương Mộ Tuyết tiếp tục nói:
- Quỳ Hoa Bảo Điển là bảo vật võ công người trong võ lâm tha thiết ước mơ, Bình Nhất Chỉ vừa nghe qua liền thay đổi thái độ với ta, bởi vì lão thừa biết dù là lão có vì Đông Phương Bất Bại làm nhiều chuyện, thì Đông Phương Bất Bại cũng không bao giờ truyền lại cho lão Quỳ Hoa Bảo Điển.
- Muốn luyện thần công, múa đao tự cung...
Tống Thanh Thư nhắc tới mấy câu nói này thì cảm thấy giữa hai chân mình mơ hồ lạnh lẽo:
- Cô nương không sợ Bình Nhất Chỉ khi biết được câu này trước khi luyện Quỳ Hoa Bảo Điển thì sẽ đổi ý từ bỏ sao?
- Ta không ngu đốt như vậy ….
Đông Phương Mộ Tuyết nhàn nhạt nói:
- Tuy rằng Bình Nhất Chỉ đã hơn năm mươi tuổi, nhưng nam nhân các ngươi đối với phương diện kia rất là quan trọng, vì lẽ đó ta không dám mạo hiểm, trước tiên chỉ đưa cho lão nửa phần sau, nói rõ sau khi chuyện thành công thì sẽ đưa tiếp cho phần đầu còn lại.
- Cô nương quá xấu xa rồi … đương nhiên sẽ không giao phần đầu bảo điển ra..
Tống Thanh Thư lắc đầu, nói chắc chắn.
- Bình Nhất Chỉ cũng là người từng trải, trong lòng lão cũng biết, khó mà ta đem nửa bộ đầu bí tịch đưa cho lão, nhưng lão vẫn là không cưỡng lại được lòng tham, tâm tư quyết đánh cuộc một lần.
Đông Phương Mộ Tuyết nói tiếp:
- Sau này lão thấy ta không đề cập đến việc đưa phần còn lại của bảo điển, thì lo lắng là ta sẽ giết người diệt khẩu, nên thừa lúc trong đêm trốn khỏi Hắc Mộc nhai.
- Thực sự là bi hài kịch cho Bình Nhất Chỉ a.
Tống Thanh Thư chậc lưỡi thở dài hỏi tiếp:
- Sau đó thì sao?
- Lúc ca ca truyền hết nội lực cho ta xong thì gọi Bình Nhất Chỉ vào tiến hành thay đổi tâm trí của hắn, đến khi tỉnh lại, nhìn thấy ta đang đứng cùng với Bình Nhất Chỉ trao đổi, ca ca vô cùng sững sờ, sau đó lại nhẹ nhàng hiểu ra mỉm cười, giây khắc đó ca ca không còn là một kẻ bất nam bất nữ nữa, mà khôi phục lại thành một người dáng dấp anh minh thần võ như trước kia...
Đông Phương Mộ Tuyết trên mặt hiện lên nét đau thương:
- Sau đó thì ca ca ta nói: "Mộ Tuyết, lâu nay ca ca vẫn cho là muội cái gì cũng không hiểu, không nghĩ tới là muội đã trưởng thành rồi….”
Khi nói xong thì ca ca dùng tàn dư công lực, tự tuyệt tâm mạch mà chết.
Nghĩ đến Đông Phương Bất Bại uy chấn thiên hạ một đời kiêu hùng, vậy mà âm thầm lặng lẽ chết như thế, Tống Thanh Thư cảm thấy thiên đạo vô thường, mặc cho võ công của ngươi là cái thế, chung quy cuối cùng cũng là một nắm cát vàng.
- Từ đó về sau, ta chính là Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại chính là ta, được một thân công lực của ca ca, bản thân cũng đã từng tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, chân khí đồng tông đồng nguyên, võ công của ta tăng nhanh như gió, chỉ qua một năm thậm chí còn vượt qua ca ca năm xưa...
- Đáng tiếc là cuối cùng lần này cô nương cũng gặp thất bại.
Tống Thanh Thư không muốn nàng lại biến trở về thành một Đông Phương Bất Bại ngạo nghễ thiên hạ nên nhắc nhở.
- Hừ…hôm nay chi nhục, ngày nào đó sau khi chữa lành trọng thương, ta sẽ tự mình tới Quang Minh đỉnh, giết gạch người của Minh giáo ngay cả chó gà cũng không tha.
Đông Phương Mộ Tuyết bị Trương Vô Kỵ đánh lén làm nặng thêm trọng thương, phải cùng Tống Thanh Thư nhảy xuống vực sâu tự sát, làm sao mà nàng nhịn được mối nhục này..
Chợt nghĩ đến cái gì, Đông Phương Mộ Tuyết biểu hiện trở nên quái lạ hỏi:
- Lúc đó ta nghe các ngươi đối thoại, tựa hồ cùng tranh giành một nữ nhân?
Tống Thanh Thư cau mặt lại.
- Sơ lược là thế này, trước đó Trương Vô Kỵ cùng với nữ nhân kia đã từng thề non hẹn biển, nhưng bởi có nhiểu chuyện hiểu lầm, nữ nhân trong cơn tức giận liền giả vờ gả cho tại hạ, chỉ có điều sau đó hai người vẫn còn lén lút vấn vương tơ lòng, cho nên tại hạ đã sử dụng thủ đoạn đoạt lấy tấm thân xử nữ của nàng.
- Hừ…cái gì nữ nhân mà nữ nhân này, nữ nhân kia, không phải là Chu Chỉ Nhược chưởng môn phái Nga Mi sao.
Đông Phương Mộ Tuyết bĩu môi nói.
- Làm sao cô nương biết?
Tống Thanh Thư kinh ngạc nhìn nàng.
- Đại hội đồ sư của Thiếu lâm tự qua đi, chuyện gút mắc của ba người các ngươi đã sớm truyền khắp giang hồ, ta thân là giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo, đương nhiên cũng từng nghe qua…
Nhìn thấy thấy Tống Thanh Thư sắc mặt khó coi, Đông Phương Mộ Tuyết mỉm cười an ủi nói:
- Nghe nói ngươi đã từng bị người của phái Võ Đang đánh cho kinh mạch đứt đoạn, vậy hãy chờ tỷ tỷ sau khi trị thương thế lành, mang đệ lên trên núi Võ Đang, thay mặt đệmà trút cơn giận.
- Tỷ tỷ tuy rằng có Quỳ Hoa Bảo Điển lợi hại, nhưng cũng chưa chắc địch nổi với Trương Tam Phong trăm năm tu vi. À…tỷ tỷ không còn cứ mở miệng là xưng ta, gọi ngươi, nghe qua thoải mái hơn nhiều.
Tống Thanh Thư nhìn nàng, mặt mày hắn hớn hở nói.
Đông Phương Mộ Tuyết hiếm khi thấy không hề tức giận, trái lại gật đầu:
- Lưu truyền Trương Tam Phong thuần dương vô cực công đã luyện đến cảnh giới tối cao mịt mờ tử khí, Thái cực quyền kiếm càng là thiên hạ vô song, ngày nào có có hội, tỷ tỷ cũng thật sự muốn lĩnh giáo một phen, còn đệ dù sao cũng nhỏ tuổi hơn tỷ tỷ nhiều, gọi là tiểu đệ chắc sẽ không thịêt thòi chứ?
- Không..không….đó là một điều vinh hạnh cho tiểu đệ.
Tống Thanh Thư gật đầu như mổ thóc rồi nói tiếp:
- Tinh hoa võ công của tỷ tỷ là nhanh lẹ, còn Trương Tam Phong thì am hiểu lấy tịnh chế động, lấy chậm đánh nhanh, tiểu đệ thật là lo lắng cho tỷ tỷ nếu đối đầu…
Tác giả :
Lục Như Hoà Thượng